Chương 9: Những điều không thể bỏ lỡ (2)
(42)
Đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi.
Trước mắt, tôi đặt cậu bé ngồi xuống bồn hoa của tòa nhà và kiểm tra tình trạng. Tôi kéo vớ xuống, sờ vào vùng mắt cá chân và hỏi:
"Chính xác là đau ở đâu?"
"Em không biết, anh ơi. Em cảm thấy như bị trật gì đó."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu ấy, có vẻ đúng là bị trật thật.
"Anh ơi, em phải làm sao đây? Nếu quản lí biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ mắng em. Các huấn luyện viên cũng vậy..."
"Giờ điều đó quan trọng sao?"
Tôi thở dài khi thấy em út nói những lời ngớ ngẩn trong tình huống này.
Mình phải làm gì đây?
Tôi gọi điện cho anh Seok Hwan nhưng không có ai trả lời. Anh Min Gi cũng vậy. Sau khi để lại rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tôi vuốt ngực đầy bức bối.
Trước mắt, tôi phải tự quyết định thôi.
"Trước tiên chúng ta đến bệnh viện đã. Ở đó em có thể chụp X-quang và nếu có vấn đề gì thì sẽ được kê đơn."
"Anh ơi, em đau quá không đi nổi."
"Anh sẽ đỡ em, đừng lo."
Em út gật đầu. Tôi cúi người xuống để choàng tay qua vai cậu bé nhỏ hơn mình.
"Ôi."
"Đi cẩn thận nào."
Không biết có bị gãy xương không?
Tôi thấy khuôn mặt trẻ thơ với hàng mi long lanh nước mắt.
Một biểu cảm đầy sợ hãi.
Không chỉ đau vì bị trật mắt cá chân, mà còn lo lắng không biết liệu điều này có ảnh hưởng đến lịch trình debut không. Hoặc lo rằng mình sẽ gây phiền phức cho các anh trong lúc tập luyện.
Lúc đó tôi mới nhớ ra một sự thật mà từ nãy đến giờ tôi đã bỏ qua.
Rằng Ji Ho mới 17 tuổi.
Cậu ấy vẫn chưa phải là người lớn. Và cậu ấy nhỏ hơn tôi 5 tuổi, là em út mà tôi phải chăm sóc nhất.
"Cố chịu đựng một chút nhé."
Tôi nói khi đang tiến về phía lề đường để bắt taxi.
"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."
_______________________________________________
Chúng tôi đến phòng cấp cứu của bệnh viện đại học.
Vì hôm nay là ngày lễ nên hầu hết các bệnh viện đều đóng cửa.
Bác sĩ phụ trách Ji Ho chẩn đoán với giọng điệu thờ ơ rằng chỉ là bị trật nhẹ thôi.
Bác sĩ nói đừng lo lắng, nghỉ ngơi hoàn toàn khoảng hai ngày là sẽ khỏi.
Khi chúng tôi hoàn tất thanh toán viện phí và đi ra ngoài bệnh viện...
"Em ổn chứ?"
"Sau khi uống thuốc chống viêm, em cảm thấy đỡ hơn rồi ạ."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy sắc mặt cậu ấy sáng sủa hơn nhiều so với lúc trước.
"Thật sự đừng làm anh sợ như vậy nữa. Anh đã hoảng hồn vì em đấy."
"Em xin lỗi."
Thật kỳ lạ khi thấy cậu bé này ngoan ngoãn như vậy, trong khi bình thường cậu ấy sẽ đùa "Anh yêu em đến thế sao?" và nói những câu đùa vô duyên.
"Anh à, nhưng mà..."
Ji Ho cẩn thận hỏi, quan sát phản ứng của tôi.
"Anh sẽ nói với người khác chứ? Với các anh và huấn luyện viên ấy?"
"Phải nói chứ. Ngay sáng mai anh Min Ki sẽ đến đón, anh sẽ nói thế nào? Em có thể đi xuống cầu thang không?"
"Chờ chút ạ."
Cậu ấy đứng dậy, thử đi vài bước rồi vội vàng ngồi xuống.
"Em nghĩ là không được ạ."
"Đừng lo. Không ai nói gì đâu nếu em nghỉ một hai ngày vì bị thương."
"Bị mắng còn là chuyện nhỏ, em còn sợ bị càu nhàu nữa. Ngay khi anh Bi Ju thấy, chắc chắn anh ấy sẽ càu nhàu cả tuần đấy. Không, có khi cả tháng, mỗi lần em xuống cầu thang anh ấy sẽ bám theo như người trông trẻ mất."
"Hãy nghĩ theo hướng tích cực đi. Điều đó cho thấy các anh quan tâm đến em mà."
"Em không phải trẻ con."
Tôi nhìn chằm chằm vào hộp sữa sô cô la trong tay em út.
Ji Ho ho khan và chuyển chủ đề.
"Vậy chúng ta hãy thống nhất với nhau đi anh. Không phải em bị ngã vì nhìn điện thoại, mà là vì một tình huống bất khả kháng nên bị trật mắt cá chân. Ví dụ như bị thương khi tập nhảy chẳng hạn."
"Sao em lại sợ bị mắng đến vậy?"
"Chỉ là..."
Ji Ho ậm ừ nói:
"Em chỉ không thích bị ai nhìn bằng ánh mắt thất vọng thôi ạ."
"Anh đã bảo là không ai thất vọng vì chuyện này đâu, đừng lo."
Tôi đã sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu có vấn đề xảy ra.
Mặc dù có vẻ sẽ không có chuyện gì đâu.
"Nếu ai nói gì, anh sẽ đứng ra bảo vệ em."
Em út chớp mắt nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đó là một biểu cảm tôi có thể sao chép nhưng khó giải thích.
Ngay khi Ji Ho định mở miệng nói...
"Wang Ji Ho!"
Một tiếng hét vang dội phát ra được lấy hơi từ bụng. Có ai đó đang đứng đó, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Sao cậu ta lại ở đây?
Một chàng trai trẻ sắc sảo, mặc áo sơ mi sọc và quần jean đen đang tiến đến với vẻ mặt vội vã.
"Em có sao không? Bị thương à? Ai vậy? Ai đã làm vậy?"
"Ri Hyuk, sao cậu lại ở đây?"
Ri Hyuk quay phắt đầu lại khi nghe tôi hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"
Sao cậu ta lại phản ứng quá mức thế này?
Có vẻ cậu ta đã chạy đến đây, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, má ửng đỏ còn phần còn lại của khuôn mặt thì tái nhợt như xác chết. Tôi biết cậu ta quan tâm đến Ji Ho, nhưng phản ứng như vậy cho một cái chân bị trật thì hơi quá.
"Em ấy không thể đi lại được nữa phải không ạ?"
"Hả?"
Ri Hyuk và tôi nhìn nhau chớp mắt.
Cuối cùng, nhận ra có gì đó không ổn, chúng tôi đồng thời quay về một hướng.
Em út lén lút né tránh ánh mắt chúng tôi.
"Wang Ji Ho."
"... Dạ?"
"Giải thích ngay."
Ri Hyuk và tôi đồng thời khoanh tay nhìn xuống Ji Ho đang ngồi trên ghế.
"Ừm... em nói với anh Hyuk là em bị thương và đang ở bệnh viện... Em bảo là đau đến mức như không thể đi lại được nữa ấy."
"Đừng nói dối. Em đã gửi cho anh như vậy à?"
"Thì em định gửi như vậy, nhưng khi đang viết trên taxi thì đau quá nên dừng lại giữa chừng."
Tôi đã thắc mắc là sao cậu bé vừa rên rỉ đau đớn vừa nhắn tin cho ai trên taxi, hóa ra là gửi cho Ri Hyuk.
Và còn bỏ dở câu "có vẻ như không thể đi lại được nữa" nữa chứ.
Trong khi tôi tặc lưỡi, Ji Ho liếc nhìn Ri Hyuk. Ri Hyuk đang dần dần nổi giận.
"Này. Vậy là chỉ vì bị trật mắt cá chân, chỉ cần một tuần là khỏi..."
"Không phải một tuần, chỉ hai ngày thôi."
Em út nhìn tôi oán trách vì đã chen ngang.
"Vậy chân thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"
"Hơi đau một chút ạ."
"Được rồi. Miễn là vẫn ổn là được. Vẫn ổn là tốt rồi."
Khi Ri Hyuk đang lẩm bẩm để nguôi giận, tôi tưởng mọi chuyện sẽ qua suôn sẻ, nhưng rồi cậu ấy phát hiện ra điều gì đó và nheo mắt lại.
"Khoan đã, Wang Ji Ho. Đó không phải áo của anh sao?"
"Không phải ạ. Có lẽ là..."
"Đúng là áo của anh mà? Anh đã nói là không thể cho em mượn cái áo mới này mà."
Đầu của Ri Hyuk xoay gần 90 độ về phía tôi, với vẻ mặt đã chắc chắn về suy đoán của mình.
"Anh biết chuyện này phải không?"
"Ồ, anh không biết. Ôi trời, ra đó là áo của cậu à. Sao em lại làm vậy, Ji Ho?"
Thực ra tôi biết nhưng lười không quan tâm.
Ai ngờ lại gặp nhau thế này.
Bình thường tôi có lẽ đã bị trách móc rằng sao một người có trí nhớ tốt như vậy lại không biết, nhưng may mắn thay, cơn giận của Ri Hyuk đang hướng về phía em út.
Nếu im lặng ở đây thì có lẽ mọi chuyện sẽ qua êm, nhưng nếu có thể im lặng thì Wang Ji Ho đã không phải là Wang Ji Ho rồi.
"Anh ơi, em là bệnh nhân nên không được đánh em... Á! Á!"
"Cái thằng điên này!"
Em út bị đánh vào lưng như một đứa trẻ bị mẹ bắt gặp ở quán net, và hét lên cầu cứu tôi.
"Anh ơi, anh nói sẽ đứng ra bảo vệ em mà, á!"
Tất nhiên là...
"À, có điện thoại từ anh quản lí này."
Tôi lạnh lùng phớt lờ.
_____________________________________________
- Có chuyện gì vậy?
"Không có gì đâu ạ. Em và Ji Ho đi ra ngoài một lúc thì cậu ấy bị trật mắt cá chân."
Im lặng bao trùm đầu dây bên kia.
Thật đáng sợ.
Tôi nhanh chóng giải thích tình hình dựa theo 5W1H.
- Tình trạng thế nào, có nghiêm trọng không?
"Không nghiêm trọng đâu ạ. Bác sĩ nói uống thuốc chống viêm và nghỉ ngơi 2 ngày là sẽ khỏi."
- May quá. Sao lại bị ngã vậy?
Mồ hôi lạnh chảy dọc gáy tôi.
"Giày bị kẹt vào khe gạch lát đường. Ừm, có lý do đấy ạ."
- Bệnh viện nào?
"Bệnh viện đại học. Ở Sinchon ạ."
· Ừm... May là không có chuyện gì. Ji Ho ổn chứ?
Tôi thấy Ji Ho đang ngồi trên ghế dài xa xa và bị đánh vào lưng.
"Tôi đang xem máy hút bụi robot thì phải chạy ra giữa chừng! Máy! Hút! Bụi! Robot!"
"Em là bệnh nhân mà!"
Tôi lo lắng nhìn xung quanh nhưng may là không ai chú ý.
"Ji Ho có vẻ ổn. Dù sao cũng xin lỗi vì đã làm anh lo lắng vào ngày nghỉ. Lúc đó tình huống hỗn loạn quá nên em không biết phải nhờ ai."
- Ừ. Chứ em định liên lạc với ai.
Giọng nói vui vẻ truyền qua điện thoại.
- Lát nữa vào ký túc xá thì gọi lại cho anh nhé. Dù muốn chơi thêm nhưng cố gắng về sớm đi. Đừng ra ngoài vào ngày như thế này rồi bị thương, sẽ rắc rối lớn đấy. Công việc của các em là lấy cơ thể làm vốn đấy. Hiểu chứ?
"Ai vậy?"
"Vâng... Ủa? Anh ơi, em vừa nghe thấy giọng con gái, là ai vậy?"
- Đang hẹn hò đấy, đồ ngốc.
Tôi định cúp máy ngay nhưng lại nổi tò mò.
"Là người thật hả?"
- Thật quá đáng mà.
Tôi nghe thấy tiếng cười.
- Lát nữa anh phải nhắn tin cho huấn luyện viên PT của các em. Bảo anh ấy cho tập hơi nặng một chút để các em không có thời gian nghĩ linh tinh.
"À, em..."
- Thôi, nói chuyện sau nhé.
Có vẻ như tôi đùa mà chẳng được lợi lộc gì.
Tiếp theo tôi nhắn tin cho anh Min Ki bảo đừng lo, rồi đi đến chỗ ghế dài nơi bọn trẻ đang ngồi.
Lúc này tình hình đã lắng xuống.
"Sao rồi, Ri Hyuk? Đã bớt giận chưa?"
"Bớt gì chứ. Còn muốn đánh nữa ấy. Em đã bảo là vì thằng này mà em phải bỏ dở xem máy hút bụi robot ở hội chợ mà. Là loại áp dụng công nghệ mới đấy."
"Thế em mua tặng anh cái máy hút bụi đó là được chứ gì?"
"Đã bảo là chưa bán ra thị trường mà. Không nghe thấy từ 'công nghệ mới' à? Đó là lần đầu tiên trình diễn tại hội chợ đấy."
Tôi không hiểu lắm lý do cậu ta tức giận, nhưng thôi cứ để vậy đi.
"Em là bệnh nhân mà. Giờ bị đánh vào lưng nhiều quá, phải đi khoa ngoại về lưng rồi. Cái gì ấy nhỉ, anh Woo Joo? Khoa ngoại về lưng ấy?"
"Khoa chỉnh hình."
"À, đúng rồi. Em nghĩ là phải đi khoa chỉnh hình nữa."
"Nói gì đến khoa chỉnh hình. Này anh Woo Joo, dạy em chiêu quật ngã đó đi. Em muốn dùng ngay bây giờ."
Tôi kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi với anh Seok Hwan cho hai đứa đang cãi nhau nghe.
Ji Ho trông nhẹ nhõm vì không bị mắng, còn Ri Hyuk thì phàn nàn rằng một đứa bất cẩn như vậy đáng ra phải bị mắng.
Nhưng cả hai đều có phản ứng chung về một chủ đề.
"Anh Seok Hwan nói đang hẹn hò với bạn gái."
"Bạn gái? Là người thật hả?"
"Ừ. Anh cũng hỏi vậy đấy."
"Anh ấy nói sao?"
"Nói gì đâu. Bảo sẽ liên lạc với huấn luyện viên PT và yêu cầu cho các em tập nặng hơn."
Ánh mắt oán trách sâu sắc hiện lên trên khuôn mặt hai đứa em.
Cố gắng phớt lờ, tôi chỉ tay về phía quán cà phê ở tầng 1 bệnh viện.
"Đi uống gì đó ở đằng kia đi."
"Được thôi. Vì thằng này mà em thực sự cần uống gì đó."
"...Em sẽ mời."
Khi tôi định đến đỡ Ji Ho đang ngồi trên ghế, cậu ấy lắc đầu.
"Em muốn anh Ri Hyuk đỡ."
"Sao vậy?"
"Vì anh Woo Joo hơi cao. Em thấy thoải mái hơn khi người thấp hơn đỡ."
Mặt Ri Hyuk biến sắc.
____________________________________________________
Chỉ sau khi Ji Ho mang đến miếng bánh đắt nhất trong quán cà phê, tâm trạng của Ri Hyuk mới dịu đi một chút.
"Vậy khi đi với anh Woo Joo, em không gặp chuyện gì à? Có ai nhận ra không?"
"Không có gì cả. Em còn chuẩn bị sẵn giấy để ký tặng nữa."
Em út bĩu môi, tôi nói thêm bên cạnh:
"Nó còn mang theo cả kính râm để cosplay nghệ sĩ nữa."
"Kính râm? Có phải người nổi tiếng đâu mà."
"Sáng nay anh cũng mang theo mà."
"...Anh mang để bảo vệ mắt thôi."
Chúng tôi trò chuyện như vậy một lúc.
Ri Hyuk dường như dần dần hết giận, và khi Ji Ho đưa cho cậu ấy bộ quần áo mà cậu bé đã tự mua làm quà, cơn giận hoàn toàn tiêu tan.
Đúng lúc Ri Hyuk đang nhận túi quà và khóe miệng hơi nhếch lên, Ji Ho nói:
"Ơ? Kia không phải anh Jung Hyun và anh Bi Ju sao?"
Tôi chớp mắt một lúc khi nghe lời em út.
Nó đang nói gì vậy?
"Có phát lại Music Cafe ở đâu à? Mình đâu thấy TV."
"Không, kia kìa, anh Jung Hyun và anh Bi Ju đang ở đó mà."
"Cậu nói gì vậy."
...Tôi quay đầu lại và giật mình.
Bi Ju và Jung Hyun thực sự đang đứng ở xa. Họ đang nói chuyện gì đó rồi Bi Ju biến mất về hướng khác.
Và Jung Hyun bắt đầu đi.
"Cậu gọi bọn họ à?"
"Không ạ. Em có điên đâu mà gọi anh Bi Ju. Chỉ tổ bị mắng thêm thôi."
Giờ nhìn kỹ thì có vẻ Jung Hyun không nhận ra chúng tôi. Đúng lúc tôi định cúi đầu và nói với hai đứa kia là đừng chào hỏi gì...
Ji Ho đột nhiên đứng dậy, cười tươi và vẫy tay.
"Anh Jung Hyun!"
Bước chân của Jung Hyun, người đang đi như một con sư tử thong thả, bỗng khựng lại. Rồi cậu ấy từ từ quay đầu về phía chúng tôi.
Trong 3 giây.
Cuối cùng, cậu ấy tỏ vẻ mặt hoảng hốt.
_________________________________________________
"Nghe nói một huấn luyện viên bóng bầu dục Mỹ đã nói thế này. Dù là đội thể thao hay nhân viên văn phòng, nếu không tin tưởng lẫn nhau thì sẽ gặp rắc rối. Và Ralph Waldo Emerson cũng nói rằng sự bất tín sẽ phải trả giá rất đắt."
"......"
"Anh nói là đi chơi bóng rổ với anh Bi Ju. Giờ người ta chơi bóng rổ ở bệnh viện à?"
Trước lời nói có lý của Ri Hyuk, Jung Hyun trở nên câm như hến. Rồi cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhờ giúp đỡ.
Sao bọn này cứ nhìn tôi với ánh mắt đó vậy nhỉ?
"Có thể Jung Hyun có lý do riêng."
"Vậy lý do đó là gì?"
Trước ánh mắt lạnh lùng của Ri Hyuk, cổ họng Jung Hyun lên xuống.
Chợt nhớ lại lần đầu gặp các thành viên.
Lúc đó Jung Hyun cho tôi ấn tượng như một anh cả đầy quyền lực.
Cậu ấy trông như một vận động viên đẹp trai.
Nhưng hóa ra không có ai hiền lành bằng cậu ấy.
Thường thì những người như vậy hay khoe khoang cơ bắp hay sức mạnh của mình, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Jung Hyun dùng sức mạnh với các em, dù chỉ là đùa giỡn.
Tất nhiên, nếu cậu ấy làm vậy thì có lẽ chúng tôi đã chết hết rồi.
"Anh Jung Hyun, nếu tính thời gian chúng ta quen nhau từ khi còn là thực tập sinh thì đã hơn 3 năm rồi. Em nghĩ đủ lâu để hình thành mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau rồi."
"Ri Hyuk à, chuyện này hơi có lý do..."
"Vậy lý do đó là gì?"
Ri Hyuk nhìn tôi và Ji Ho rồi nói:
"Dạo này có nhiều chuyện kỳ lạ mà chúng ta cứ bỏ qua. Anh Bi Ju cứ đãng trí như để tâm trí ở đâu ấy. Mới đây còn làm cháy bữa sáng nữa. Khi tình hình bất thường đến mức này, chúng ta cũng cần biết chứ?"
Jung Hyun trầm ngâm suy nghĩ rồi quay sang nhìn tôi.
"Anh nghĩ sao?"
"Ừm, khó xử thật. Anh đồng cảm với lập trường của em là khó nói chuyện riêng tư của người khác, nhưng vấn đề là bọn anh đã thấy hai người rồi. Cứ bỏ qua coi như không có chuyện gì thì hơi kỳ."
Cứ nói "À, đây là chuyện riêng của Bi Ju" rồi bỏ qua thì cũng buồn cười, rồi về ký túc xá giả vờ như không có chuyện gì cũng buồn cười nốt.
Jung Hyun im lặng nhìn xuống bàn rồi thở dài.
"Ah, nếu Kim Bi Ju biết chuyện này thì sẽ không thích đâu..."
Tôi và Ri Hyuk lắng nghe.
Ji Ho chỉ chớp mắt nhìn giữa các anh và uống frappuccino.
"Em trai của Kim Bi Ju nhập viện nên cậu ấy đến thăm."
"Em trai?"
Một lần nữa, nét mặt Jung Hyun lộ rõ sự xung đột nội tâm.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, cậu ấy mở miệng nói một cách nặng nề.
"Em trai cậu ấy là bệnh nhân ung thư."
Ji Ho phun ra ngụm frappuccino đang uống.
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top