4. Trả ơn

Chiều thứ sáu sẽ tự học nên đa số mọi người đi ăn trưa xong sẽ ôn bài hoặc ngủ.

"Đây, ăn xong rồi tôi sẽ giúp cậu nâng cao thành tích".

Vừa hết tiết học bào buổi sáng mà Trương Triết Hạn đã từ lúc nào đứng trước lớp Cung Tuấn với hai khay đồ ăn.

"Không cần" vẻ mặt buồn bực hiện rõ, Cung Tuấn trực tiếp lướt qua người Trương Triết Hạn.

"Ấy ấy" Trương Triết Hạn kéo tay Cung Tuấn nhằm ngăn bước chân của cậu, thuận thế đặt hai khay thức ăn lên tay theo phản xạ của Cung Tuấn.

Nhìn hai khay thức ăn đã yên vị trên tay khiến vẻ bất mãn càng tăng.

Trương Triết Hạn vờ không nhìn thấy nét mặt của cậu nhanh tay lẹ chân không để Cung Tuấn kịp hé miệng đã kéo cậu vào chiếc bàn còn trống duy nhất gần đó.

"Haha xin lỗi nhé hai người tìm bàn khác đi" Trương Triết Hạn mặt dày vô sỉ khiến hai người kia vốn sắp có chỗ lại bị cướp trắng trợn.

Mở nắp sau đó đẩy khay cơm đến trước mặt Cung Tuấn: "Ăn đi, ôi đói quá".

Cung Tuấn khó chịu định từ chối nhưng đã ngồi xuống rồi mà đứng lên thì có hơi quá, đành đen mặt ngồi ăn.

Trong lúc ăn Trương Triết Hạn khẳng định chắc nịch sẽ khiến cậu tiến bộ nếu không sẽ tự giác lui nên Cung Tuấn cũng im lặng ngầm đồng ý.

Phòng học ở lớp Cung Tuấn không đông lắm nên tạp âm cũng không lớn, thuận tiện cho Trương Triết Hạn sơ lược kiến thức rồi đưa các dạng bài tập cho cậu làm.

Trương Triết Hạn giảng rất dễ hiểu tuy bình thường nói nhiều nhưng đến lúc cần mới nói còn lại sẽ im lặng, điều này khiến Cung Tuấn hài lòng.

Có lẽ là do đổi môi trường hoặc trước đó Cung Tuấn không chú tâm vào việc học, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu cũng rất thông minh.

Các bài tập Trương Triết Hạn mức độ có chênh lệch nhưng Cung Tuấn hỏi chỉ vài vấn đề sau đó tự làm được hết.

Nếu dạy như vậy thì không thú vị tí nào, Trương Triết Hạn thầm nghĩ sau đó dứt khoát cho một loạt bài tập từ dễ đến khó sau đó mặc cậu.

Trời hôm nay xanh lại ít mây, gió thổi qua của sổ khiến rèm đã được vén gọn gàng khẽ chuyển động.

Ánh sáng vàng nhạt theo hình khung cửa sổ đổ xuống hình ảnh một nằm một ngồi trong lớp học.

Cơn gió thổi qua khiến mái tóc rủ xuống của Trương Triết Hạn còn đang kê tay ngủ được nhẹ nhàng vén qua, một bên sườn mặt được lộ ra phảng phất như đáng phát sáng, đôi mắt nhắm nghiền khiến người ta nhìn rõ được hàng lông mi dài khẽ rung động.

Vốn đang cặm cụi giải bài toán khó nhằn khiến Cung Tuấn lơ đãng liếc nhìn Trương Triết Hạn đã ngủ từ lúc nào.

Cái tên này lớn lên gán với hai từ mĩ nhân cũng không quá ngạc nhiên.

Nghĩ vậy Cung Tuấn thuận tay vén vài sợi tóc cho Trương Triết Hạn sau đó vùi đầu vào các bài toán khó.

Tuy nhiên, dần dần Cung Tuấn cũng sẽ tỏ thái độ khó chịu đối với Trương Triết Hạn, ngụ ý quá rõ ràng là "tránh xa tôi ra". Trương Triết Hạn làm sao không biết nhưng lại không cam tâm muốn biết lí do của những chuyện đó.

"Tối nay cậu rảnh không?" Trương Triết Hạn đã kiếm Cung Tuấn khắp trường sau đó thấy cậu đang ở cùng một bạn nữ xinh xắn.

"Anh không thấy phiền à? Sau này đừng đến tìm tôi nữa, tôi không rảnh" Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn ra chỗ khác với thái độ vô cùng bực bội, dù sao Trương Triết Hạn bỗng dưng từ đâu tới lại xen ngang vào cuộc trò chuyện, vô cùng mất lịch sự.

"Hả à ừ, xin lỗi" Nhận thấy phản ứng gay gắt của Cung Tuấn khiến Trương Triết Hạn nghĩ ra điều gì đó, thầm nghĩ hôm nay cậu ta không rảnh cũng tốt, rồi thức thời chuồn mất.

"Này tôi nhờ cậu một chuyện" Trương Triết Hạn quay về lớp nói với Tiêu Vũ.

Hôm đó hai tiết buổi chiều Trương Triết Hạn vắng mặt.

Ở một con hẻm gần trường nhưng hơi khuất, một đám người đã đứng chờ sẵn ở đó.

"Mày đến rồi" Một tên cầm đầu nhìn thấy Trương Triết Hạn đến liền nhếch mép, giọng điệu chế giễu.

"Được rồi sau hôm nay các người đừng đến làm phiền cậu ấy nữa" Trương Triết Hạn vẻ mặt bình thản tiến đến.

Từ khi thấy thái độ Cung Tuấn thay đổi Trương Triết Hạn đã nghi ngờ lén đi theo dõi thì phát hiện ra vì hôm đó Cung Tuấn bất ngờ nhảy vào cuộc chiến nên bọn họ thua không cam lòng, tìm đủ mọi cách gây khó dễ với cậu.

Dù sao Cung Tuấn cũng đã từng giúp mình nên lần này xem như trả ơn cho cậu ta vậy.

"Được rồi muốn từng người hay lên hết đây?" Trương Triết Hạn xắn tay áo.

"Ha chỉ cần hôm nay mày để tụi t đánh cho sướng tay thì chắc chắn sẽ không làm phiền đến chúng mày nữa".

Trương Triết Hạn bật cười bỗng nói: "Tụi mày có từng nghĩ tại sao cậu ta lúc đó không giúp bọn mày mà lại giúp tao không?".

Một câu hỏi bỗng dưng khiến đám người mờ mịt, còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe Trương Triết Hạn nói.

"Bởi vì tao đẹp trai hơn".

Bỗng nhiên đám người bùng nổ xông vào đánh tới tấp, khiến Trương Triết Hạn chỉ kịp lấy hai tay ôm đầu phòng vệ.

Quả thật Trương Triết Hạn đẹp hơn bọn họ phải gọi là khiến người khác ghen tị.

Cắn răng chịu đựng từng cú đá cú đấm liên tục vào người, cũng không dễ dàng gì.

Đến mức Trương Triết Hạn cảm thấy bản thân dần mất cảm giác, ý thức cũng không thanh tỉnh như ban đầu thì bỗng nghe được một giọng nói.

"Chuyện gì vậy, đánh hội đồng như vậy cũng không cảm thấy mất mặt?".

Giọng nói hoàn toàn thu hút đám người khiến động tác đánh đấm dừng lại.

"A là thằng nhãi này lúc trước...".

Một tên trong nhóm trả lời lại bị cắt ngang.

"Được rồi làm ầm ĩ như vậy là muốn rêu rao cho mọi người biết sao? Rảnh rỗi quá thì cút về nhà hết đi".

Giọng nói không quá lớn nhưng lại cảm nhận được đây là người đứng đầu đám người này, tuy âm sắc không giống lắm nhưng là một giọng từ tính dễ nghe cảm thấy như giống vỗ về lại khiến đám người hoảng hốt giải tán.

Vậy mà vẫn còn tên bào không cam lòng trước khi rời đi còn sút một cú vào gáy khiến Trương Triết Hạn phải chống tay xuống đất mới miễn cưỡng không ngã.

Dần tan đi hết Trương Triết Hạn mới ngước lên nhìn người khi nãy lên tiếng giải vây giúp mình.

Không nhìn rõ lắm, là một người đàn ông không giống lắm phải gọi là một thiếu niên cũng chạc tuổi Trương Triết Hạn.

"Xin lỗi vì chuyện ban nãy, cậu...có ổn không?" nam nhân tiến gần Trương Triết Hạn muốn nhìn cho rõ, nhưng đến khi nhìn rõ rồi lại cảm thấy thật không nói nổi.

"À không sao" Trương Triết Hạn cong khóe miệng cười cười lại bị đau mà không cười nổi, rồi xua tay ý bảo không có gì.

Nam nhân gật đầu nói: "Có chuyện gì cần tôi sẽ giúp cậu" sau đó bỏ đi.

Trời đã chuyển sang màu xám đậm, cảm giác sẽ có một trận mưa lớn.

Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống sau đó là cơn mưa nặng hạt ào ào kéo đến, trắng xóa cả một vùng.

"Chậc" Nam nhân đứng dưới mái hiên nhìn đồng hồ trên tay rồi bung dù đến cửa hàng tiện lợi ở đường lớn.

Gió đã giảm đi nhiều khi vừa mới mưa nên dù không bị chao đảo trong màn mưa tầm tã.

Khi quay lại con đường hồi chiều, vì mưa lớn nên không nhìn được rõ nhưng đến gần cứ tưởng là cục đá ở đâu xuất hiện lại là một bóng người nằm bất động dưới cơn mưa.

Là người bị đánh hồi chiều?...

Nam nhân ngồi xuống xe dù cho Trương Triết Hạn nằm cuộn người bất tỉnh.

"Này cậu...".

Nam nhân thả chiếc dù vẫn luôn che mưa mình mặc nó bị gió và nước mưa cuốn đi, sau đó bế Trương Triết Hạn mình đầy thương tích chạy đến trạm xá gần nhất.

_________

Hí hí xin chào mọi người nhaaaa

Có sai sót gì xin mọi người bỏ qua nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top