đời buồn
100 CÂU HỎI PHƯỢNG MINH x DUNG ĐIỀM (Thượng)
Biên tập : Lưu Ly
Tái biên : Y Đình
1, Xin hỏi hai vị tên gì?
Dung Điềm: Dung Điềm.
Phượng Minh: Phượng Minh.
Lộng Lộng: Bổ sung một chút, Dung Điềm vốn là Tây Lôi Vương, Phượng Minh vốn là Tây Lôi Minh Vương.
2, Tuổi tác? (cái này thực sự là một vấn đề nhạy cảm.)
Dung Điềm: Ân, cái này…
Phượng Minh: Không sao cả, hắn không muốn nói, ta cũng không quan tâm lắm. Ta sẽ nói tuổi của ta. Ân, năm đó hẳn là…
Là 19… Thực tế vốn là như vậy… Nhớ không rõ a.
Lộng Lộng: Cắn khăn tay… Ngươi không quan tâm nhưng chúng ta quan tâm ah..
3, Giới tính là?
Dung Điềm:Nam.
Phượng Minh: Ân, về tâm lý thì không rõ lắm. Bất quá nhìn bề ngoài ta hẳn là nam đi.
4, Xin hỏi tính cách của ngươi như thế nào?
Dung Điềm: Ôn hòa.
Phượng Minh: … Hả? Ngươi ôn hòa sao? Vậy tính cách của ta ra sao mà bị người có tính cách ôn hòa như ngươi khi dễ vậy.
5, Tính cách của đối phương?
Dung Điềm: Thiện lương, thông minh, đôi khi hành động hơi ngốc nghếch.
Phượng Minh: … Ân… Mọi người thỉnh lược bớt nửa câu cuối của hắn đi. Về phần tính cách của đối phương, ta đã tổng kết được như sau:
Cẩu đực trong thời kỳ động dục, sau này may mắn phát hiện đó là hiện tượng tạm thời. Bây giờ… ân, quên đi, không nói nữa.
Lộng Lộng: Nương hiểu ngươi mà… Xoay người vô vọng…..
6, Hai người gặp nhau khi nào? Ở đâu?
Dung Điềm: N năm trước, ở Thái tử điện. Ngươi nói xem tiểu tử nhát gan kia lại đột nhiên thay đổi, ngay lúc ta thượng hắn …
… Lại còn đánh ta một bạt tai, thật là…
Phượng Minh: Ai bảo ngươi Bá Vương Ngạnh Thượng Cung*, khi đó ta đã bị hắn… XXOOXX… Hơn nữa,cái này là do tác giả làm
Thú vị thật, kỳ thật không phải lỗi của nương a.
Lộng Lộng: nương biết nương không CJ (là thuần khiết a), nhưng có cái gì không tốt đâu? Nơi nào không tốt, là tại nhóm đồng nghiệp nữ sắc lang muốn coi a.. Hả… Được rồi, tiết kiệm thời gian, đề tài tiếp theo.
“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
7, Ấn tượng đầu tiên về đối phương?
Dung Điềm: Đôi mắt rất sáng, rất quật cường.
Phượng Minh: Đôi mắt rất thâm thúy, nhưng nhìn ta làm ta có điểm hơi sợ, ân… Bất quá không có giết người diệt khẩu, coi như có thể đến gần đi.
8, Thích điểm nào nhất về đối phương?
Dung Điềm: Ân, toàn bộ đi.
Phượng Minh: Không biết, hẳn là toàn bộ rồi.
9, Ghét điểm nào nhất về đối phương?
Dung Điềm: Luôn muốn thượng ta.
Phượng Minh: Luôn nhằm lúc ta muốn thượng hắn sử dụng đủ loại thủ đoạn không cho ta thượng…
Lộng Lộng: Nước miếng…
10, Ngươi cảm thấy mình và đối phương có hợp nhau không?
Dung Điềm: Hợp nhau là gì?
Phượng Minh: Ân, nếu như chỉ ở chung, chắc là không có vấn đề gì.
11, Ngươi xưng hô đối phương như thế nào?
Dung Điềm: Phượng Minh, Minh Vương.
Phượng Minh: Ân, Dung Điềm, Tiểu Điềm Điềm, thỉnh thoảng gọi Đại Vương.
12, Ngươi hy vọng được đối phương xưng hô như thế nào?
Dung Điềm: Chuyện đó không quan trọng. Bởi vì phần lớn thời gian chỉ cần hai người cùng một chỗ, mặc kệ hắn gọi cái gì, nhất định là đang gọi ta.
Phượng Minh: Giống như trên.
13, Nếu lấy động vật ra so sánh, ngươi cảm thấy đối phương là loại nào?
Dung Điềm: Ân, kỳ thật, ân, cái kia… Ta không muốn nói xấu hắn, có thể không nói không?
Phượng Minh: Ân, bề ngoài xinh đẹp vô hại giống nai, trên thực tế so với sư tử còn tàn nhẫn hơn… Sư tử ăn thịt người còn nôn xương… Hắn ăn…
Dung Điềm: (nụ cười ôn hòa)…
Phượng Minh: ( run rẩy )… Quên đi, coi như ta cái gì cũng chưa nói…
Lộng Lộng: ( mồ hôi )… Quên đi, đề tài tiếp theo…
14, Nếu muốn đưa lễ vật cho đối phương, ngươi sẽ tặng cái gì?
Dung Điềm: Ân, xem hắn thích cái gì thì cho cái đó.
Phượng Minh: (hai mắt tỏa sáng) Vậy, buổi tối nhường ta…
Dung Điềm: ngoại trừ cái này.
Phượng Minh: …
15, Như vậy ngươi muốn lễ vật gì?
Phượng Minh: (ỉu xìu) Nói cũng vô ích, hắn sẽ không cho ta.
Dung Điềm: Phượng Minh tặng gì ta cũng thích.
16, Có chỗ nào bất mãn với đối phương không? Bình thường là chuyện gì?
Dung Điềm: Chỉ cần không nghịch ngợm, trên cơ bản không có gì bất mãn.
Phượng Minh: Cho dù ta nghịch ngợm… Cuối cùng người bất mãn cũng là ta a…
Lộng Lộng: Chính ngươi đã nói, người lương thiện bị người bắt nạt… Giác ngộ đi…
17, Sở trường của ngươi là gì?
Dung Điềm: Sủng Phượng Minh.
Phượng Minh: Được sủng, làm tham mưu quốc sự bí mật nghiệp dư.
Lộng Lộng: Cái gì gọi là tham mưu quốc sự “bí mật”?
Phượng Minh: Hắn không cho ta nhìn thấy người khác a…
Lộng Lộng: Oh, nương sơ sót rồi, lại khiến ngươi buồn bực mãi…
18, Tật xấu của đối phương là?
Dung Điềm: Hơi ngốc. Bất quá ngốc cũng rất đáng yêu.
Lộng Lộng: Ngươi đây là *tình nhân trong mắt hóa Tây Thi*.
Phượng Minh: Ân, cố gắng rất nhiều.
Dung Điềm: …
Lộng Lộng: Kể rõ chi tiết a?
Phượng Minh: … Tật xấu lớn nhất chính là không chịu nhường ta…
Dung Điềm: Đề tài tiếp theo.
19, Đối phương làm chuyện gì (kể cả tật xấu) sẽ khiến ngươi không hài lòng?
Dung Điềm, Phượng Minh: (cùng lúc nói) Cùng người khác dây dưa không rõ.
Lộng Lộng: Hai người các ngươi cũng rất đào hoa…
20, Ngươi làm chuyện gì (kể cả tật xấu) sẽ khiến đối phương không hài lòng?
Dung Điềm: Có chút việc nhỏ không chiều ý hắn.
Phượng Minh: Như thế nào là việc nhỏ? Rõ ràng là đại sự có quan hệ đến tính phúc của ta…
Lộng Lộng: …
Phượng Minh: Được rồi. Ân, ân, hình như là khi ta còn bé không hiểu chuyện, cùng tiểu đồng học có chút quan hệ không CJ…
Dung Điềm: Vậy là ngươi thiếu dạy dỗ.
Phượng Minh: Chẳng lẽ ngươi là cha ta? ! …
Dung Điềm: (nụ cười ôn hòa)… ? Như vậy a, vậy đêm nay ta phải hảo hảo dạy dỗ ngươi…
Phượng Minh: … Quên đi, đề tài tiếp theo đi.
21, Quan hệ của các ngươi đến mức nào rồi?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: toàn bộ nhân loại cũng biết rồi, còn hỏi cái gì?
Lộng Lộng: Ân, vấn đề này là ta lấy lộn… nương đương nhiên biết các ngươi tới đâu rồi…
22, Lần đầu hai người hẹn hò ở đâu?
Dung Điềm: Ân, lần cưỡi Bạch Vân có tính không?
Phượng Minh: Tính đi.
Lộng Lộng: Ân, các ngươi nói tính thì tính đi.
23, Khi đó không khí giữa hai người như thế nào?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: Không khí hơi bực bội… Thiếu chút nữa bị hắn chiếm lấy tiện nghi… A không, là giải quyết trên lưng ngựa… Sau đó may mắn cố kỵ nhiều người, lén dùng tay giải quyết xong.
24, Khi đó tiến triển đến mức nào?
Dung Điềm: Không có gì.
Phượng Minh: …
Lộng Lộng: Từ hôn biến thành bước đầu tiên của H rồi hả… Rõ ràng là tiến bộ vượt bậc a…
25, Địa điểm thường xuyên đi hẹn hò?
Dung Điềm: Hai người cùng một chỗ, đi đâu cũng thế.
Phượng Minh: Giống như trên.
26, Ngươi sẽ chuẩn bị gì cho sinh nhật đối phương?
Dung Điềm: Đem hắn tắm sạch sẽ.
Phượng Minh: Sợ bị hắn tắm sạch sẽ.
Lộng Lộng: …
27, Bên nào là người tỏ tình trước?
Dung Điềm: Hắn.
Phượng Minh: Ta. Nhưng ta bị ép buộc.
Dung Điềm: …
Phượng Minh: Được rồi, coi như ta tự nguyện.
28, Ngươi thích đối phương bao nhiêu?
Dung Điềm: Yêu còn hơn tính mạng ta.
Phượng Minh: Giống như trên.
Lộng Lộng: … Cảm động a…
29, Như vậy, ngươi yêu đối phương không?
Dung Điềm: (nụ cười ôn hòa)…
Phượng Minh: Hắn hơi e lệ rồi.
Lộng Lộng: Vậy còn ngươi, ngươi thương hắn không?
Phượng Minh: Sao ngươi toàn hỏi nhảm … Có thể không yêu sao?
Lộng Lộng: Đã nói mấy vấn đề này là đi chôm rồi…
30, Đối phương nói gì sẽ làm ngươi cảm thấy không có cách nào cự tuyệt?
Dung Điềm: Mặc kệ hắn nói cái gì, chuyện phải cự tuyệt thì phải cự tuyệt.
Phượng Minh: Mặc kệ hắn nói cái gì, cũng không có cách nào cự tuyệt.
Lộng Lộng: Có thể lý giải rồi, dù sao người ta cũng là tiểu công, lại là đại vương, có quyền uy… Tiểu thụ nên nghe lời thôi…
31, Nếu như cảm thấy đối phương thay lòng đổi dạ, ngươi sẽ làm gì?
Dung Điềm: (nụ cười ôn hòa)…
Lộng Lộng: (run run) Được rồi, biết ngươi cười sẽ không có chuyện tốt…
Phượng Minh: (sắc mặt bi thương) Hắn, hắn… Ta, ân, … Nếu hắn thích người khác, ta sẽ rời đi.
Dung Điềm: (vẫn đang cười ôn hòa) …
Phượng Minh: Ân, cái chuyện kia, ta sửa đáp án được không?
Lộng Lộng: Có thể.
Phượng Minh: Ân, ôm chặt hắn không để cho hắn cơ hội thay lòng đổi dạ.
Dung Điềm: (nụ cười ôn hòa) Phượng Minh ngoan, buổi tối *thương* ngươi.
Phượng Minh: Khóc… Nói thế nào cũng nói đến trên giường… Quên đi, ta không nói nữa.
32, Có thể tha thứ đối phương thay lòng đổi dạ không ?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: …
Lộng Lộng: Nương biết nương sai rồi, ta không nên hỏi, Dung Điềm trừng mắt, Phượng Minh thì khóc, coi như nương chưa hỏi qua. Đề tài tiếp theo.
33, Nếu khi hẹn hò đối phương đến muộn hơn 1 canh giờ, ngươi sẽ làm gì?
Dung Điềm: Đi tìm. Nhất định hắn lại bị người nào bụng dạ khó lường bắt đi rồi.
Phượng Minh: Tiếp tục chờ. Nhất định hắn có chuyện quan trọng hơn, nhưng nhất định sẽ đến.
Lộng Lộng: (ghi chú) Ân, tính cách hai người không giống nhau lắm. Dung Điềm rất mạnh mẽ, Phượng Minh rất ỷ lại a…
34, Ngươi thích bộ phận nào trên cơ thể đối phương nhất?
Dung Điềm: Toàn bộ. Nhưng mà càng thích đôi mắt.
Phượng Minh: Toàn bộ, trừ một chỗ…
Lộng Lộng: Nương biết là chỗ nào rồi, ngươi không cần phải nói… Đây là vấn đề thường ngày chứ không phải tiết mục phỏng vấn chuyện trên N18, có thể nói liền nói… Không thể thì tâm biết là được, không cần tuyên truyền ra đâu.
35, Biểu tình gợi cảm của đối phương?
Dung Điềm: Bất cứ biểu tình nào.
Phượng Minh: Ân, đáp án giống như trên.
Lộng Lộng: Hai người đều là gia hỏa buồn nôn… Sao nương lại viết ra hai tên buồn nôn như vậy a? ? ?
36, Khi hai người ở cùng nhau, chuyện gì khiến ngươi cảm thấy tim đập nhanh nhất?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: Trái tim không đập thì người không phải đã chết rồi sao… vấn đề thật ngu ngốc.
Lộng Lộng: Ngu ngốc không phải là nương… Đã nói đề tài vốn là chôm tới mà.
37, Ngươi có từng nói dối đối phương không? Ngươi giỏi nói dối không?
Dung Điềm: Cũng không.
Phượng Minh: Ân, không có.
38, Lúc nào cảm thấy hạnh phúc nhất?
Dung Điềm: Mỗi lần mang Phượng Minh về Tây Lôi.
Phượng Minh: Ân, cũng là khi đó. Bất quá lúc sau lại cùng nhau xem bá tánh hô vạn tuế, cảm giác đặc biệt ấm áp hạnh phúc.
Dung Điềm: (ôn nhu) Ngày mai lên núi xem ruộng bậc thang được không?
Phượng Minh: Hảo, ngươi ôm ta đi nga.
Dung Điềm: Ân.
Lộng Lộng: Hai tên buồn nôn…
39, Từng cãi nhau chưa?
Dung Điềm: Không tính cái lần ầm ĩ đi.
Phượng Minh: Thực lực xui xẻo nhiều lắm không có cách nào khác ầm ĩ… Hơn nữa, không cần ầm ĩ, thắng bại mọi người đều biết rồi.
Lộng Lộng: Ngươi thật biết tự mình hiểu lấy…
40, Cãi nhau vì lý do gì?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: …
Lộng Lộng: Được rồi. nương thừa nhận đề tài này rất nhảm. Đề tài tiếp theo.
41, Sau đó làm sao hòa hảo?
Lộng Lộng: Qua… nương biết đầu giường ầm ĩ cuối giường tái hợp vốn là xu thế tất yếu…
42, Sau khi đầu thai có hy vọng lại làm tình nhân không?
Dung Điềm: Có.
Phượng Minh: Cũng tốt, nhưng sau khi đầu thai hy vọng ta có thể lớn tuổi hơn hắn một chút…
Lộng Lộng: (nhỏ giọng nói thầm) Tuổi các ngươi hẳn là xấp xỉ nhau đi? Cần gì so đo một hai tuổi như vậy…
43, Khi nào thì cảm thấy mình được yêu ?
Dung Điềm: Lúc bị hắn nhìn chăm chú.
Phượng Minh: Bị hắn… Ân…
Lộng Lộng: Thì ra chính ngươi không CJ… Trách không được trong truyện H nhiều như vậy… thì ra nguồn gốc ở chỗ ngươi…
Phượng Minh: Ô… Ta không có không CJ…
Lộng Lộng: *Cười* Được rồi, đừng khóc, Dung Điềm đang trừng mắt với ta rồi… đề tài tiếp theo đề tài tiếp theo.
44, Khi nào thì ngươi cảm thấy “có lẽ hắn đã không còn thương ta nữa” ?
Phượng Minh: Không biết, đến lúc đó rồi nói tiếp.
Dung Điềm: (cười ôn hòa)…
Lộng Lộng: Phượng Minh đáng thương… Chỉ sợ ngươi không có cơ hội để biết rồi…
45, Cách ngươi thể hiện tình yêu?
Dung Điềm: Muốn toàn bộ hắn.
Phượng Minh: Toàn bộ đều cho hắn.
Lộng Lộng: Lời nói này… Hảo mờ ám a…
46, Ngươi cảm thấy đối phương xứng với loài hoa nào?
Dung Điềm: Ân. Không nghĩ ra hoa gì có thể sáng ngời được như Phượng Minh.
Phượng Minh: Ân, không nghĩ ra hoa gì có thể duy mỹ được như Dung Điềm.
Lộng Lộng: Được rồi, nương nổi da gà toàn thân rồi…
47, Hai người có giấu diếm nhau chuyện gì không?
Dung Điềm: (dùng chiêu bài mỉm cười ôn hòa)…
Phượng Minh: Ngươi đừng hỏi nữa được không? …
Lộng Lộng: Đề tài tiếp theo.
48, Lúc hai người ở chung có cảm giác tự ti không?
Dung Điềm: Thỉnh thoảng hắn hơi mơ hồ.
Phượng Minh: Thỉnh thoảng lại nhất định biến thành ấn tượng sâu sắc…
Lộng Lộng: Nhất định là lăn đến trên giường đi… Hì hì, được rồi, Phượng Minh tự ti, Dung Điềm rất thương ngươi, nương đảm bảo.
Dung Điềm: Cám ơn. Bất quá nếu như ngươi có thể nhanh chấm dứt thì quá tốt rồi.
Lộng Lộng: Còn một nửa chưa hỏi a.
49, Quan hệ của hai người là công khai hay giấu diếm?
Dung Điềm: Chuyện không thể nói.
Phượng Minh: Không tận lực giữ bí mật, người khác không tán thành, chúng ta cũng không quản, chỉ cần bọn họ không ngu ngốc đến mức chạy tới nói không tán thành là được…
Lộng Lộng: Sao, ngươi muốn chiêu đãi bọn hắn ăn “Mao lật tử” ?
Phượng Minh: Ngươi cảm thấy bọn họ có thể có cơ hội chịu đựng ăn “Mao lật tử” của ta?
Dung Điềm: (chiêu bài mỉm cười)…
Lộng Lộng: Nương biết rồi.
50, Ngươi cảm thấy tình yêu của mình cùng đối phương có thể duy trì vĩnh viễn hay không?
Dung Điềm: Đời này không thay đổi.
Phượng Minh: Tâm này vĩnh hằng.
Lộng Lộng: *Mồ hôi* Hai người thật sự là trời sinh một đôi…
51, Xin hỏi ngươi là công hay thụ?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: … Mặc dù bây giờ thường ở phía dưới, nhưng, ta tin tưởng với lòng thành kiên định, nhất định một ngày nào đó…
Lộng Lộng: (ngáp) Coi như hết, cơm có thể ăn bậy nói không thể nói lung tung…
52, Tại sao quyết định như thế?
Dung Điềm: Rất nhiều nguyên nhân.
Phượng Minh: Điểm chính là thân thể này yếu ớt, ta đánh không lại hắn.
53, Ngươi hài lòng với tình trạng bây giờ không?
Dung Điềm: Rất hài lòng.
Phượng Minh: Rất không hài lòng.
54, Lần đầu H ở đâu?
Dung Điềm: Trong Thái tử điện đi.
Phượng Minh: Ân, nhìn như là phòng kín. Nhưng cửa luôn luôn có một nhóm nha đầu nghe lén, nóc nhà luôn luôn có một Dung Hổ nhìn lén, cửa sổ luôn luôn có một Liệt Nhi cười trộm…
Lộng Lộng: Ngươi… nói nhảm thật nhiều. Đây là tạo ra kích thích, cũng làm cho câu chuyện tăng thú vị, còn có thể bổ sung phần ta tạm thời nghĩ ra không được – một phát trúng ba con chim.
Phượng Minh: Ta nói nhảm không nhiều bằng nương nga.
Lộng Lộng: … Ngươi… Ngươi dám vô lễ với ta… Có tin ta lập tức treo ngươi hay không…
Phượng Minh: Ngươi dám!
Lộng Lộng:? A… Cái kia, đồng chí Dung Điềm, nương chỉ nói một chút, nói một chút… Đề tài tiếp theo…
55, Cảm giác lúc đó như thế nào?
Dung Điềm: … Tâm động
Phượng Minh: … Tâm đau
Lộng Lộng: … Mạc danh kỳ diệu. (Không thể giải thích.)
56, Lúc ấy bộ dáng đối phương như thế nào?
Dung Điềm: Chính là như vậy.
Phượng Minh: Không quay đầu lại nhìn, ta mê man đến hai mắt hoa cả lên.
57, Câu nói đầu tiên vào buổi sáng sau đêm đó?
Dung Điềm: … Đã quên
Phượng Minh: Câu đầu tiên hắn nói – còn đau không, đừng lộn xộn.
Lộng Lộng: Lần nọ hình như không có làm đến cuối cùng đi?
Phượng Minh: Ngươi nhớ kỹ hơn ta, còn hỏi ta làm gì.
Lộng Lộng: …
58, Số lần H mỗi tuần?
Dung Điềm: Tùy ý.
Phượng Minh: Hay là giới hạn đi… Tùy ý càng đáng sợ a…
59, Cảm thấy lý tưởng nhất là mỗi tuần làm mấy lần?
Dung Điềm: Tùy hứng đi.
Phượng Minh: Hay là hạn định đi… Tùy hứng cũng đáng sợ.
60, H như thế nào?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: Còn như thế nào! Ngươi đừng hỏi nữa được không?
Lộng Lộng: Hung cái gì? Nương là tác giả a!
61, Vị trí mẫn cảm nhất của bản thân?
Dung Điềm: Không rõ lắm.
Phượng Minh: Ân, dường như cũng rất mẫn cảm… Hãn…
Lộng Lộng: Cũng hãn…
62, Vị trí mẫn cảm nhất của đối phương?
Dung Điềm: Cũng rất mẫn cảm.
Phượng Minh: Không rõ lắm.
Lộng Lộng: Hãn điên cuồng…
63, Nếu như dùng một câu hình dung đối phương khi H?
Dung Điềm: Rất đáng yêu.
Phượng Minh: Rất… Ta không nói được .
Lộng Lộng: …
64, Thẳng thắn mà nói, ngươi thích H không ?
Dung Điềm: Hoàn hảo.
Phượng Minh: Để ta thượng nhiều ta liền yêu thích.
Lộng Lộng: Bây giờ ngươi dường như cũng không chán ghét a… Được rồi được rồi, đừng trừng ta, đề tài tiếp theo.
65, Nơi thường H là?
Dung Điềm: Trên giường hoặc dục trì.
Phượng Minh: Hắn định đoạt.
Lộng Lộng: Ngươi thật đúng là tùy ngộ nhi an (tùy theo hoàn cảnh gặp phải mà an vui) a…
66, Ngươi muốn nếm thử H ở nơi nào?
Dung Điềm: Thật sự không có nơi nào đặc biệt.
Phượng Minh: Để ta thượng hắn, nơi nào cũng được.
Lộng Lộng: Ngươi nằm mơ đi…
67, Tắm trước hay sau khi H?
Lộng Lộng: Đề tài này quá nhàm chán… Quên đi, nhảy qua, đề tài tiếp theo…
68, Khi H hai người có ước định gì không?
Dung Điềm: Trên cơ bản không có.
Phượng Minh: Có cũng là hứa suông, không có thực hiện.
69, Ngoài tình nhân ngươi có quan hệ cùng ai khác không?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: …
Lộng Lộng: Nương biết rồi, đề tài tiếp theo
70, Đối với ý tưởng “Nếu như không chiếm được tâm, ít nhất phải có được thân thể”, ngươi đồng ý hay phản đối?
Dung Điềm: Tâm mới quan trọng nhất, chỉ có thân thể, có thể làm gì?
Phượng Minh: Ân, đúng vậy.
Lộng Lộng: Đã hiểu…
71, Nếu như đối phương bị cường bạo, ngươi sẽ làm gì?
Phượng Minh: Dám làm như vậy với người của ta, đương nhiên sẽ chết.
Dung Điềm: Dám làm như vậy với người của ta, đương nhiên sẽ sống không bằng chết.
Lộng Lộng: Hãn… Người ta không thể lớn lên quá xinh đẹp a.
72, Trước khi H ngươi có cảm thấy ngượng ngùng không? Hay là sau đó?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: … Sau khi biết có một nhóm thị nữ nghe lén, sẽ xấu hổ.
73, Nếu một bằng hữu nói với ngươi “Ta rất tịch mịch, cho nên chỉ một đêm nay, xin…” muốn cầu ngươi H, ngươi sẽ?
Lộng Lộng: Vấn đề này ta chưa từng nghĩ tới, đề tài tiếp theo…
74, Ngươi cảm thấy mình rất am hiểu H không?
Dung Điềm: Tương đối.
Phượng Minh: Ân, có, còn phải học tập.
75, Đối phương thì sao?
Dung Điềm: (cười ôn nhu)…
Phượng Minh: Không nói gì…
76, Khi H ngươi hy vọng đối phương nói gì?
Dung Điềm: Cũng không có gì đặc biệt.
Phượng Minh: Nói yêu ta, chờ một chút, dù sao mỗi ngày cũng có thể nghe được… Ta cũng không có hy vọng gì đặc biệt.
Lộng Lộng: Rõ ràng, các ngươi quả thực hạnh phúc.
77, Ngươi thích biểu tình nào của đối phương khi H?
Dung Điềm: Tất cả biểu tình.
Phượng Minh: Ân, trên cơ bản, ta không chú ý nhìn. Nếu không, lần sau chú ý nhìn một chút.
78, Ngươi cảm thấy có thể H với người khác ngoài tình nhân chứ?
Dung Điềm: … Không thể.
Phượng Minh: … Ân, ta cũng không thể.
79, Ngươi có hứng thú với SM không ?
Dung Điềm: Ân, lúc hắn còn là An Hà có nếm thử qua, sau này không có thử qua.
Phượng Minh: Sau này cũng đừng nghĩ muốn nếm thử.
80, Nếu như đối phương đột nhiên không hề ham muốn thân thể ngươi, ngươi sẽ thế nào?
Dung Điềm:… Trước khi hắn đạt được mục đích, chắc là sẽ không buông tha.
Phượng Minh: Nếu như hắn buông tha, ta lập tức vùng lên làm chủ.
Lộng Lộng: …
81, Ngươi đối với ** thấy thế nào?
Dung Điềm: … Ngươi sáng tạo một chút được không, hỏi tới hỏi lui không rời chuyện riêng tư trong phòng người ta.
Phượng Minh: Có người nghĩ thượng ta… Dù sao bây giờ người nọ cũng không sống được, quên đi, không nói đến việc này.
Lộng Lộng: Vốn là về Nhược Ngôn, được rồi, đề tài tiếp theo.
82, Cho tới nay khi H, ngươi cảm thấy H ở nơi nào là hưng phấn nhất, lo âu nhất?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: Ta cũng phiền rồi, ngươi có thể không cần đặt câu hỏi xoay quanh mấy vấn đề này được không?
83, Trong lúc H, chuyện tương đối thống khổ là?
Dung Điềm: Sợ hắn chảy máu.
Phượng Minh: Có. Nhưng, không nói cũng được.
84, Thụ có từng chủ động quyến rũ không?
Dung Điềm: Trước kia không có, hy vọng sau này sẽ có.
Lộng Lộng: Không phải đâu? Ta rõ ràng an bài Phượng Minh liên tục quyến rũ ngươi mà.
Phượng Minh: …
85, Phản ứng của công khi đó?
Lộng Lộng: … Nhảy qua. đề tài tiếp theo.
86, Công từng có hành vi cường bạo chưa?
Dung Điềm: Không có.
Phượng Minh: Sau khi biết ta không phải An Hà, xem như không có đi.
Lộng Lộng: Ôi. Mấy vấn đề này quá nhàm chán rồi, ta cũng phiền a.
87, Lúc đó phản ứng của thụ như thế nào?
Lộng Lộng: … pass.
88, Đối với ngươi “đối tượng H” lý tưởng là?
Dung Điềm: Chính là Phượng Minh a.
Phượng Minh: Ân, đương nhiên là Dung Điềm. Tuy nhiên ta có chút điều kiện nữa:
Năng động, tích cực tiến thủ cố gắng phát triển… thì sẽ càng tốt hơn.
Lộng Lộng: Ngươi từng nghe nhiều Đảng khóa rồi…
89, Đối phương bây giờ có phù hợp lý tưởng của ngươi không?
Dung Điềm: Phù hợp.
Phượng Minh: Trên cơ bản, cũng xem như phù hợp.
90, Trong lúc H có sử dụng qua dụng cụ không ?
Dung Điềm: …
Phượng Minh: …
Lộng Lộng: Ôi, ta cũng phiền rồi. Sao lại phải tiếp cận đủ một trăm câu hỏi… Trời ạ, ta miệng khô tay cũng đau rồi, người nào đề xuất một trăm câu hỏi, nhàm chán như vậy! Trực tiếp nhảy đến câu cuối cùng đi.
100, Cuối cùng thỉnh nói một câu với người yêu.
Hai người nhìn nhau, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ… Năm phút đồng hồ… Mười phút đồng hồ.
Lộng Lộng múa bút thành văn: Tẫn tại bất ngôn trung. ^_^ (có lẽ là không thể nói nên lời.)
—-
Hết ~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top