Chương 71
An Nhiên đến gặp Đào Triệu Tuyển. Hôm đó là một ngày mưa, trên trời chuyển đầy mây đen và sấm sét, cậu đứng trước cổng đại học T, khi thấy gã cùng một số bạn bè đi ra An Nhiên không nói lời nào thì liền lao tới xách cổ áo gã kéo vào một cái hẻm vắng gần đó. Đào Triệu Tuyển hiểu được chuyện gì, gã cũng không muốn rầm rang thêm chuyện nên liền ngoan ngoan mặc cho cậu lôi kéo. Đến nơi, An Nhiên lập tức đấm thùm thụp vào mặt và bụng Đào Triệu Tuyển, gã chệnh choạng ngã về phía sau, té xuống vũng bùn làm toàn thân lấm lem kinh dị.
Trời đã mưa rả rít, hai thằng con trai ở trong hẻm đánh đấm đến mệt lừ, sau một lúc, mặt ai nấy đều có những hoa văn đỏ tím, họ mới dừng lại nói chuyện nghiêm túc. An Nhiên thờ phì phò, liếc nhìn Đào Triệu Tuyển như kẻ thù giết cha, cậu rít qua kẽ răng, nói:
– Thằng chó! Mày có phải đàn ông không? Lại dám làm chuyện đó với cậu ấy?
Đào Triệu Tuyển cười khách.
– Nếu không là đàn ông thì tao đã không làm vậy. Tiểu Băng là của tao, chuyện của bọn tao mày xía vào làm gì?
An Nhiên tức giận, lại lao vào đấm vào mặt Đào Triệu Tuyển, thét:
– Mẹ mày! Mày biết rõ cậu ấy không thích mày, mày dám phá hủy cuộc sống của cậu ấy, mày đúng là súc sinh cũng không bằng!
– Tao không phá hủy cuộc sống của Tiểu Băng, tao sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy!
– Chịu trách nhiệm? Nghe dễ quá nhỉ? Nhưng Tiểu Băng không cần mày, tốt nhất từ nay về sau tránh xa cậu ấy một chút, nếu không tao nhất định không tha cho mày!
Đào Triệu Tuyển cũng tức tối quát:
– Mày có quyền gì quyết định?
– Tao là bạn cậu ấy, Tiểu Băng đã nói với tao chuyện này rồi thì tao nhất định không bàng quan.
– Giang An Nhiên! Mày nhớ cho rõ mày là gay, mày thích đàn ông! Mày không thể giữ Tiểu Băng lại, mày sẽ khiến cô ấy đau khổ!
An Nhiên nheo mắt nhìn Đào Triệu Tuyển.
– Mày có ý gì?
– ... Tiểu Băng...thích mày...
– Đồ tâm thần!
– Mày không tin thì đó vẫn là sự thật. Tiểu Băng đối với mày từ lâu đã không đơn giản là bạn rồi, chỉ có mày vô tâm không muốn nhận ra thôi!
– Im đi! Mày không biết gì thì đừng có nói, Tiểu Băng biết rõ tao là gay, cậu ấy sẽ không...
– Mày nghĩ tình yêu đơn giản như vậy sao? Nói không muốn yêu thì sẽ không yêu sao? Nếu như vậy thì tao sẽ không đau khổ, Tiểu Băng không đau khổ, anh tao không đau khổ và...mày...
Nói đoạn, cả hai lại im lặng. Mưa lúc này cũng đã nặng hạt, xối xả trút xuống trong căn hẻm nhỏ, phủ ướt cả hai người. An Nhiên vẫn lặng im, nước bết tóc cậu lại, rũ rượi che khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy được làn môi đã tái nhợt, mím thật chặt.
Đào Triệu Tuyển lòm còm bò ngồi dậy, bước tới trước mặt cậu sau đó cất giọng như nỉ non:
– An Nhiên...tao với mày vốn dĩ cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, trãi qua bao nhiêu chuyện rồi, ai cũng mệt mỏi. Bây giờ tao không màn gì cả, tao chỉ cần Tiểu Băng...Chỉ cần Tiểu Băng chấp nhận tao...chỉ cần mày không can thiệp vào...
– Vậy ra tao lại là người đứng giữa cản trở?
An Nhiên cay đắng cười. Thì ra cậu lại trở thành kẻ cản trở người khác hạnh phúc, Trịnh Huyền Mi và Đào Triệu Tuyển đều muốn cậu biến mất, ngay bây giờ An Nhiên không biết bản thân mình là gì, vị trí của mình ở đâu nữa. Mọi thứ xung quanh đều đang muốn đối đầu với cậu, phía sau lưng cậu bây giờ còn một ai?
Đột nhiên An Nhiên lại nhớ tới ngày mà mình bị đuổi học, tất cả đều quay mặt với cậu, nhưng...phía sau lưng cậu vẫn còn một người. Đó chính là Mai Tiểu Băng! Câu nói "chúng ta vẫn là bạn" lẩn quẩn trong tâm trí cậu. Mai Tiểu Băng là người bạn quan trọng đối với cậu, dù ai quay mặt đi với cậu, nhưng cô ta thì không. Nghĩ thế, An Nhiên liền vững tâm trí, lườm nhìn lại Đào Triệu Tuyển.
– Tao không để mày muốn gì thì được nấy. Tiểu Băng hoàn toàn không có tình cảm với mày, cậu ấy sẽ đau khổ nếu ở bên cạnh mày!
– Giang An Nhiên!!! Mày...!!!
An Nhiên quay mặt rời đi, nhưng trước đó cậu còn nghe thấy Đào Triệu Tuyển lại nói:
– Tiểu Băng cũng không thể ở bên cạnh mày!
– Tao sẽ bảo vệ cậu ấy!
– Mày không thể! Cô ấy ở bên cạnh mày là sai lầm!
– Mày không phải thánh, đừng phán như thật vậy!
– Giang An Nhiên, tao không có đùa, tao nghiêm túc đây!
– Tao đùa với mày à?
Đào Triệu Tuyển hít một hơi sâu, nhắm mắt trấn tỉnh chính mình sau đó nói:
– Nếu như Tiểu Băng muốn, tao sẽ cho cô ấy thời gian để suy nghĩ, trong thời gian này mày nhất định phải ở bên cạnh cô ấy.
– Đó là điều tất nhiên!
– Đối xử tốt với cô ấy...
– Mày nói những thứ có não hơn không được à?
An Nhiên liếc nhìn gã rồi lập tức bỏ đi, Đào Triệu Tuyển bước theo cậu vài bước, đột nhiên lại nói:
– Nhớ để mắt tới thằng bạn chí cốt của mày!
An Nhiên liền sững lại.
– Là ý gì?
Đào Triệu Tuyển không nói gì thêm, lập tức lướt qua An Nhiên rồi mau chóng đón xe rời khỏi. Trời lúc này vẫn mưa tầm tã không dứt, trên trời là những mảng mây đen u ám, không thấy được một vầng sáng nào. An Nhiên đứng trong mưa một lúc lâu, nước thấm vào chiếc áo sơ mi trắng làm lồ lộ lớp da thịt phẳng mịn phía trong, bàn tay cậu lạnh thấu buốt, đã trở nên xanh xao tái nhợt.
**
An Nhiên trở về nhà trọ trong bộ dạng sũng ướt, vừa bước vào trong đã thấy Trịnh Huyền Mi cùng Nghiệp Thiệu Đăng đang ở sofa. Huyền Mi gác đầu trên đùi Thiệu Đăng, say sưa mà ngủ, còn Nghiệp Thiệu Đăng thì vẫn chăm chú nhìn vào màn hình đang trực tiếp bóng đá. Khung cảnh này thực sự rất ấm áp, An Nhiên không muốn làm phiền họ nên liền đi thẳng vào phòng, nhưng Nghiệp Thiệu Đăng từ lâu đã phát hiện, hắn không quay lại nhìn cậu, cất giọng đều đều hỏi:
– Hôm nay cậu tìm được nhà trọ chưa?
An Nhiên sững lại vài giây, sau đó bình thản đáp:
– Vẫn chưa...
Chuyện ra riêng, cậu đã nói cho Nghiệp Thiệu Đăng biết trước. Hắn cũng không bày tỏ thái độ gì, còn nói khi nào tìm được chỗ trọ mới thì nhắn cho hắn địa chỉ. Nhưng An Nhiên không định nói địa chỉ cho hắn biết, giữ lời hứa cùng Trịnh Huyền Mi, không gặp lại Nghiệp Thiệu Đăng trong một thời gian. Đồng thời cậu cũng phải thú nhận mọi chuyện với mẹ cùng An Bình ở quê rằng mình đã bị đuổi học, sắp tới An Bình tốt nghiệp 12, nếu thằng nhóc đậu đại học thì ắt hẳn sẽ lên đây, đến đó An Nhiên dùng số tiền mà mình mượn của dì Mộc Miên để thuê một căn nhà rồi thuyết phục cả mẹ cậu lên đây sống. Cả gia đình ở đây, như vậy thì không còn gì phải mưu toan lo nghĩ nữa. Nhưng kế hoạch còn chưa được thực hiện thì lại đến chuyện của Mai Tiểu Băng, tình hình trước mắt An Nhiên phải ở bên cạnh cô ta, cùng giải quyết vấn đề này trước.
An Nhiên vào phòng, đóng cửa lại sau đó lấy đồ đi tắm. Xả vòi sen ra, nước ấm phả vào cơ thể đẹp hoàn mĩ của cậu, An Nhiên thư thái cảm thụ những tia nước nhỏ đang bắn vào người mình. Một lúc sau, cậu tắt vòi sen, lấy một ít xà phòng cho vào bông tắm rồi chà xát lên người. Mùi hương tràn ngập trong căn phòng, đây là loại xà phòng mà cậu đã dùng từ trước đến nay, chưa bao giờ thay đổi. Có lẽ cậu hơi cổ hủ, cố chấp, yêu một người và thích một loại xà phòng, hai thứ đó hoàn toàn không khác nhau.
Tiếng vòi sen vẫn vang lên, An Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong làn nước ấm áp nên không hề nhận ra cánh cửa đã mở ra, một bóng người cũng bước vào phòng tắm, đứng phía sau của cậu.
– Cậu vẫn giữ thói quen tắm trước khi gội đầu sao?
An Nhiên lúc này liền giật mình khi nghe thấy giọng nói, khi cậu xoay người lại thì lập tức thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang từng bước cởi đồ. Ánh mắt hắn đang ở trên người cậu, không một chút ngượng ngùng.
– Thiệu Đăng...cậu...sao cậu lại vào đây?
Nghiệp Thiệu Đăng dừng mắt ở những vết thương xanh tím phía trên mặt và trên đùi cậu, mắt hơi híp lại. Hắn cởi xong đồ, cơ thể rắn chắc của người luyện võ lâu năm lập tức hiện ra khiến An Nhiên thoáng ngượng mặt. Dù đêm đó hai người đã xảy ra chuyện không nên nói, nhưng cậu vẫn không giấu được ngượng ngùng khi nhìn thấy toàn bộ cơ thể của hắn dưới ánh đèn huỳnh quang sáng trắng này. Nhìn lại bản thân mình, cũng hoàn như hắn, đều không mảnh vải che thân. Trong phòng tắm lúc này lại dần dâng lên một tầng sương mờ mịt ám muội.
Nghiệp Thiệu Đăng bước tới, chạm nhẹ lên vết thương của cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng:
– Cậu đánh nhau à? Với ai?
An Nhiên cúi mặt không đáp.
– À, quên mất. Tôi đã nói rằng không can thiệp vào chuyện riêng của cậu nữa...
– Thiệu Đăng! Huyền Mi đang ở ngoài kia!
– Cô ấy ngủ rồi có chuyện gì à? Nhìn mặt cậu ngượng ngùng như vậy thật kì lạ, không phải trước kia chúng ta cũng thường tắm chung với nhau sao?
– Đã...đã lâu lắm rồi...
Người kì lạ hiện tại chính là Nghiệp Thiệu Đăng, nhất là ở ánh mắt của hắn, ánh mắt xa lạ kia khiến An Nhiên cảm thấy hơi dè chừng. An Nhiên quay đi, cậu chỉ mong mau mau tắm xong, nếu không ở cùng hắn một lúc thì...người mất mặt sẽ chính là cậu. Cơ thể con trai vốn rất thành thật, nó không giống trái tim, muốn giấu đi chuyện gì thì cũng có thể giấu được.
An Nhiên lấy dầu gội đổ lên tóc mình, bất chợt một bàn tay từ phía sau chạm tới, giúp cậu xoa xoa. Cậu hơi chưng hững, người phía sau đang đứng ép sát lưng cậu, từ hắn phả ra nhịp hơi thở mạnh mẽ, hắn vẫn nhẹ nhàng giúp cậu gội đầu, miệng nói:
– Thói quen khi tắm của cậu vẫn không thay đổi!
– Tôi...tôi nghĩ không cần thay đổi chúng...
– Phải! Có những chuyện vốn không nên thay đổi...
Không hiểu sao nhưng khi nghe câu nói kia của Nghiệp Thiệu Đăng, An Nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khác. Sau khi gội đầu xong, Nghiệp Thiệu Đăng bất chợt đẩy An Nhiên vào vách, khi cậu còn đang bàng hoàng không biết chuyện gì thì hắn lại liền nâng một chân của cậu lên, đôi mắt dán chặt từ phần đùi trắng mịn phía trong có vài vết xanh tím.
– Thiệu Đăng! – An Nhiên hốt hoảng.
Tư thế này khiến An Nhiên liền đỏ mặt, dù không muốn nghĩ ngợi lung tung nhưng, chuyện này đã đi quá xa với chữ "mờ ám" rồi. Nghiệp Thiệu Đăng lại càng trông bình thản, hắn ấn một ngón tay vào chỗ bị thương. Sắc mặt An Nhiên liền ngay lập tức tái lại, từ miệng cậu rỉ ra tiếng kêu:
– Đau...đau...Thiệu Đăng...
– Đau sao? Còn chỗ này?
Ngón tay hắn tiếp tục lướt một vòng trên vùng da thịt non mởn, lại ấn vào một chỗ khác.
– Không...a...
Tay An Nhiên đã bấu vào lưng hắn đến đỏ ửng cả lên. Nghiệp Thiệu Đăng nghe thấy tiếng kêu rên, sắc mặt hắn cũng chuyển biến, trở nên nghiêm túc hơn.
– Cậu lại hưng phấn rồi à? Tôi chỉ đang xem vết thương cho cậu thôi mà...
Dù nói vậy, nhưng bàn tay hắn lướt qua đùi cậu, lại như vài lần vô tình chạm vào những thứ không nên chạm. An Nhiên thở hồng hộc, cố gắng gượng, nói:
– Tôi không sao...buông tôi ra...
Nghiệp Thiệu Đăng đưa tằm mắt tham quan cơ thể cậu vài lần, sau đó mới lại di chuyển lên khuôn mặt, giọng nói hắn bình ổn cất lên:
– Thì ra cậu vẫn còn rất có hứng với tôi? – Bàn tay Nghiệp Thiệu Đăng nắm lấy chân cậu, ngày một cấu mạnh.
Cả người An Nhiên thoáng nảy lên, dục vọng vừa dâng cao nhưng sau khi nghe những lời đê tiện đó, tâm cậu lập tức như bị một gáo nước xối vào. Cả người cậu bất giác run lên bần bật.
– Thích đùa giỡn với tôi lắm sao?
Ánh mắt An Nhiên lập tức hiện lên chút oán giận đăm đăm nhìn người trước mặt mình. Cậu với tay lấy vòi sen, bật nút nước lạnh, lập tức xối thẳng vào mặt Nghiệp Thiệu Đăng đồng thời vùng ra khỏi hắn, đẩy hắn té xuống sàn.
– Thiệu Đăng...cậu đúng là đang biến chất thật rồi...
Nói xong, An Nhiên lập tức kéo lấy khăn tắm, quấn ngang hông mình rồi rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, Nghiệp Thiệu Đăng vẫn ngồi dưới sàn, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở phì phò khó khăn của chính mình.
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top