Chương 67
Buổi sáng thức dậy, Nghiệp Thiệu Đăng ôm lấy đầu còn ê nhứt của mình, hắn nhìn chung quanh, không thấy An Nhiên đâu, chỉ thấy một chiến trường thật khủng khiếp. Trên ga trắng còn lưu lại những vết tích mờ ám, tuy có hơi say, nhưng hắn nhớ rõ mồn một ngày hôm qua bản thân đã làm những gì với cậu, tâm trạng theo đó liền tồi tệ, tự trách.
– Sao mình có thể làm...
Hắn tự tát cho bản thân tỉnh táo lại. Hắn chán ghét đồng tính, nhưng lại hành động chẳng khác gì kẻ đồng tính, Nghiệp Thiệu Đăng tức giận với chính bản thân mình, đôi mắt hắn nổi lên nhiều hoang mang chưa từng có. Hắn chợt nhớ tới An Nhiên, sau đó liền lao ra khỏi phòng, bên ngoài, hắn nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên từ trong bếp. Đi vào thì thấy An Nhiên đang ở đó nấu ăn, trong lòng có chút an tâm.
An Nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay lại thì thấy người kia đang nhìn mình, cậu cũng hơi ngạc nhiên sau đó nói:
– Tôi đang làm đồ ăn sáng, cậu...cậu tắm xong thì ra ăn!
Nghiệp Thiệu Đăng vẫn im lặng, ánh mắt của hắn không còn vẻ tự trách gì nữa, mà lại trở về với vẻ lạnh lẽo trước đó.
– Chuyện hôm qua, xin lỗi, là tôi say quá!
An Nhiên hơi dừng lại, cậu gượng cười, nói:
– Phải, cậu say bí tỉ luôn đó chứ, chắc hẳn là không nhớ được gì rồi...
– Phải...tôi chẳng còn nhớ gì cả! – Hắn đang nói dối, hắn vẫn còn nhớ như in gương mặt đỏ thẹn thùng của cậu và những tiếng gọi say lòng.
– À...ra vậy...như vậy thì được rồi. Dù gì cũng không thể trách cậu được, cứ như vậy...quên đi!
– Xin lỗi...
Hắn lại nói, sau đó thì quay lưng rời khỏi. An Nhiên vẫn đứng đó xào nấu, đôi mắt cậu nhìn vào đồ ăn, nhưng lại miên man suy nghĩ về những thứ khác, mấy giây sau cậu nghe thấy tiếng cửa "cạch" một tiếng mở ra rồi đóng lại. Nghiệp Thiệu Đăng đã đi, An Nhiên tắt bếp sau đó cậu từ từ nhích bước đi, từ phía sau lại nhói lên cơn đau lớn, gương mặt cậu hơi biến sắc, bàn tay lúc này đã bấu chặt vào ngạnh tường.
**
Nghiệp Thiệu Đăng đi ra ngoài đến tối, rất khuya hắn mới trở về, trên người lại tỏa ra chút mùi men cồn. Lúc bước vào phòng, hắn thấy An Nhiên vẫn nằm trên giường nhưng biết chắc cậu vẫn chưa ngủ nên lập tức nói:
– Hôm nay...tôi lại có chút rượu trong người, nằm gần sẽ khiến cậu khó chịu, tôi sẽ ngủ ở phòng cũ của Huyền Mi!
An Nhiên vẫn nằm im lìm, giọng từ cổ họng phát ra:
– Ừm...
Kể từ hôm đó, đêm nào Nghiệp Thiệu Đăng cũng uống rượu, dù uống nhiều hay ít thì hắn cũng dùng cớ này để không ngủ cạnh An Nhiên nữa. An Nhiên biết rõ điều đó, cậu cũng không quá bận tâm, sau lần quấn quýt đó khiến cả hai khi gặp mặt cũng có chút ngượng ngùng, thậm chí Nghiệp Thiệu Đăng còn hiếm khi nhìn thẳng vào mặt cậu, mỗi lúc An Nhiên vừa tắm xong chỉ quấn một cái khăn đi ra ngoài thì hắn liền lập tức bỏ đi.
Theo như suy nghĩ của An Nhiên, cậu cho rằng Nghiệp Thiệu Đăng vẫn còn để bụng chuyện cậu đã từng là người tình của Đào Trung Phương, hắn vẫn chưa tha thứ cho cậu việc cậu trao đổi thân mình để đạt được mục đích, An Nhiên từng ghét cay ghét đắng việc làm hèn hạ đó nhưng rốt cuộc cậu cũng chẳng thể cứu rỗi chính mình, là chính bản thân cậu sa lầy, phản bội lại nguyên tắc làm người của mình. Ngay cả cậu còn căm ghét bản thân mình, huống gì là Nghiệp Thiệu Đăng, người vốn rất hiểu rõ bản tính của cậu.
**
Mọi chuyện lại được chôn vào dĩ vãn, An Nhiên cùng Nghiệp Thiệu Đăng lại trở về cuộc sống bình thường trước kia. Mỗi ngày hắn đi học, còn cậu thì ở nhà, nhưng ở nhà suốt cũng khiến An Nhiên cảm thấy nhàm chán, cậu cũng không thể nào sống phụ thuộc vào Nghiệp Thiệu Đăng suốt đời được, nghĩ tới, cậu liền quyết định tự mình đi tìm việc làm.
Nhưng hiện tại, muốn làm một cái nghề lương thiện cũng không mấy dễ. An Nhiên không có bằng cấp cũng không có thể lực, thứ duy nhất mà cậu có chỉ là gương mặt cùng vóc dáng đẹp, nhưng điều đó lại hoàn là thứ vô ích. Đi suốt một ngày trời mà vẫn chẳng có chỗ nào cần thuê người, cậu chán nản ngồi ở băng ghế đá trong một công viên, vừa lúc đang nhăm nhi bánh mì thì chợt nghe thấy điện thoại rung lên.
– Tôi nghe!
– Bây giờ cậu ở đâu? – Là giọng nói của Nghiệp Thiệu Đăng.
– Đang ở bên ngoài, có chuyện gì không?
– Mau về nhà đi!
– Nhưng mà...
– Tôi nói cậu nghe không rõ sao? Mau về nhà cho tôi!
Nghe thấy tiếng rống giận kia, An Nhiên chợt giật mình. Hình như tâm trạng của Nghiệp Thiệu Đăng không tốt, giọng nói của hắn thậm chí có chút run run lên.
– Thiệu Đăng...cậu...có chuyện gì à?
– Tôi cho cậu năm phút để trở về!
Hắn nói ngắn gọn sau đó tắt máy. An Nhiên càng trở nên khó hiểu, nửa năm qua ở cùng với Nghiệp Thiệu Đăng, mọi chuyện đều rất yên ổn, có điều hình như Nghiệp Thiệu Đăng lại rất khó chịu mỗi lần An Nhiên rời khỏi nhà. Dù đó là lúc cậu đi mua đồ ăn, hay đi dạo quanh đâu đó thì hắn cũng trở nên cáu bẳng. An Nhiên có thể thầm đoán ra nguyên nhân khiến giọng nói của hắn trông như tức giận như vậy, vì suốt ngày nay cậu đều lang thang ở ngoài, không hề gọi điện nói cho hắn tiếng nào. Nghĩ mình hơi quá đáng, nên cậu nhanh chóng bỏ bánh mì vào giỏ rác, đón xe trở về.
Vừa bước vào nhà đã thấy Nghiệp Thiệu Đăng đang ngồi trên sofa, hắn nghe tiếng mở cửa thì lập tức đứng dậy, đi tới.
– Cậu ra ngoài làm gì mà suốt buổi chiều không trở về?
An Nhiên như đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu.
-Tôi ra ngoài...tìm việc...
Hắn lại trông tức giận hơn, đôi mắt dần đỏ ngầu, quát:
– Tìm để làm gì? Không phải tôi nói rằng cậu không cần phải ra ngoài làm sao? Tiền của "ông ta" trong tài khoản của tôi còn rất nhiều, đủ cho chúng ta xài hết cả mấy chục năm!
An Nhiên ngẩn nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót.
-Bao nhiêu năm? Cậu nghĩ tôi sẽ ở đây cùng cậu mấy chục năm sao? Thiệu Đăng...cậu đang suy nghĩ điều gì? Cậu là straight, cậu sẽ cưới vợ, sinh con, có một gia đình, còn tôi? Cậu định nuôi cả tôi? Bắt tôi phải sống cùng gia đình nhỏ bé của cậu hay sao? – Đôi mắt cậu cũng dần đỏ ửng.
Nghiệp Thiệu Đăng bỗng thay đổi nét mặt, một chút hoang mang hiện lên trong mắt hắn, giọng hắn trầm xuống.
– Không thể sao?
An Nhiên bật cười cay đắng. Bao nhiêu tình cảm, sự phẫn uất trong cậu cứ như một cơn sóng lớn cuồn cuộn. Hắn không thể chấp nhận cậu, nhưng hắn lại ích kỷ, không muốn cậu rời hắn, Nghiệp Thiệu Đăng đối với cậu vốn dĩ không phải là yêu thương, như ban đầu cậu vốn đã biết nhưng vẫn còn cố gắng trông chờ vào một kỳ tích.
– Nghiệp Thiệu Đăng! Tôi thực sự không bao giờ hiểu nỗi cậu! Cậu biết tôi yêu cậu, tôi muốn ở bên cạnh cậu, nhưng tôi không muốn phụ thuộc vào cậu, tôi cũng có thế giới riêng của mình! Cậu muốn trói buộc tôi? Muốn tôi sống theo cách mà cậu muốn? Đồ ích kỷ...Thiệu Đăng! Cậu bình tĩnh suy nghĩ lại đi...chúng ta không thể cứ thế này được...Cậu chỉ cần trả lời yêu hay không yêu? Nắm giữ hay buông bỏ? Chỉ đơn giản như vậy...có gì quá khó khăn?
Nói xong, An Nhiên liền quay trở về phòng, để lại Nghiệp Thiệu Đăng vẫn đứng sững ra đó, không làm gì cả. Một lúc sau hắn cũng bước vào phòng, lúc này An Nhiên đang quay mặt vào trong nhưng vẫn có thể cảm nhận được những bước chân ngày một gần hơn. Chiếc đệm lún xuống, hắn cũng nằm kế bên cậu.
– Nhiên...
Hắn đột nhiên quàng tay qua người, ôm cậu kéo lại gần mình. An Nhiên hơi giật mình, nhưng cậu cũng không cựa quậy, ngoan ngoãn nằm im lìm. Nghiệp Thiệu Đăng kề mùi vào mái tóc thơm mát mùi xà phòng của cậu, có thể nghe thấy tiếng hít của hắn, vòng tay lại ngày một siết chặt.
Nước mắt An Nhiên không biết từ khi nào đã rơi, giọng cậu nghèn nghẹn cất ra.
– Thiệu Đăng...cậu không biết được sao? Cậu đã không đơn thuần xem tôi là bạn bè như trước kia, bạn bè bình thường không ngủ cùng nhau, không ôm nhau quá thân mật, thậm chí cũng không ... làm tình cùng nhau... Nhưng tôi biết cậu cũng không yêu tôi, cậu đối với tôi chính là cảm giác muốn chiếm hữu, đó không thể nào là tình yêu được...Thực sự bây giờ, tôi đã hơi mệt mỏi rồi...
Nghiệp Thiệu Đăng hơi chưng hững khi nghe thấy những lời đó, hắn cũng không hiểu bản thân muốn gì. Hay đúng như lời cậu nói, hắn không yêu cậu, hắn không phải đồng tính, nhưng hắn lại quá xem trọng cậu, đến mức muốn cậu lúc nào cũng ở bên cạnh làm bạn với hắn, không muốn cậu rời khỏi...đó là sự ích kỷ đáng trách.
– Nhiên...cho tôi thời gian...tôi cần sắp xếp lại mọi chuyện, cần xác nhận lại...chỉ cần một ít thời gian nữa...
An Nhiên nhắm mắt, nước mắt cậu rơi xuống gối, ướt thành một mảng. Sau một thời gian, giọng nói của cậu bình thản cất lên:
– Được, tôi cho cậu thời gian để xác nhận lại chính bản thân cậu muốn gì...Sau đó, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu...
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top