Chương 62

Quãng đường đi tới bệnh viện Trung Ương T* An Nhiên cảm giác như mình đang đi trên mây, đầu óc không thể suy nghĩ được điều gì cả. Thứ xuất hiện duy nhất trong tâm trí hiện tại của cậu chính là Nghiệp Thiệu Đăng không thể có chuyện gì. An Nhiên gấp gáp đến độ chẳng để Trịnh Huyền Mi đi cùng mình, một mạch đón taxi đi đến bệnh viện. Đến nơi thì liền hớt hải chạy vào trong, hỏi thăm y tá. Lúc đó phía sau cậu, một giọng nói vừa cất lên:

– Là An Nhiên sao?

An Nhiên quay lại thì thấy Phan Tuấn An, cậu liền chạy tới níu lấy cánh tay cậu ta, gấp gáp hỏi:

– Thiệu Đăng...Thiệu Đăng bị làm sao?

Tuấn An có vẻ thong thả hơn, liền đáp:

– Thiệu Đăng không sao...lúc bọn tôi học thể dục ở trường thì cậu ấy bị đau bụng rất nhiều sau đó thì ngất, tôi và anh Trung Phương liền đưa cậu ấy tới đây! Tình hình bây giờ ổn rồi, bác sĩ nói là xuất huyết dạ dày nhưng cũng không quá nặng.

Nghe được tin Nghiệp Thiệu Đăng không sao, An Nhiên liền thở phào, mọi phần cơ trên cơ thể của cậu đang hết sức gồng cứng cũng chợt thả lỏng ra. Nhưng đột nhiên, An Nhiên lại hỏi:

– Trung Phương...anh ta cũng ở đây?

– Phải, anh ấy nói sẽ canh Thiệu Đăng đến lúc Huyền Mi tới! Bảo tôi về trường trước...

– À...

An Nhiên hơi thất thần bước đi, bây giờ cậu cũng muốn gặp lại Nghiệp Thiệu Đăng, dù chỉ là nhìn lén một chút cũng được. Tuấn An nhìn An Nhiên đã tiều tụy như vậy liền chua xót nói:

– Sao cậu lại cắt đứt mọi liên lạc? Cậu ta tìm cậu rất cực khổ...

An Nhiên giật mình quay lại, như không thể tin được.

– Cậu ta tìm tôi sao?

– Chứ gì nữa! Không biết cậu và Tiểu Băng giở trò gì nữa, kể từ ngày mà cậu rời kí túc xá, cậu không biết cậu ta đã khổ sở tìm cậu như thế nào đâu. Đã mấy lần ép hỏi Tiểu Băng, nhưng cậu ấy khăng khăng là không biết...

An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

– Nhưng Tiểu Băng nói là ... Thiệu Đăng không có tìm tôi...cậu ấy...cậu ấy bỏ mặc tôi...

– Chậc...Đúng là Mai Tiểu Băng giở trò! Mà...hai người nên làm lành đi, dù có chuyện gì xảy ra tôi tin Thiệu Đăng cũng không thể bỏ rơi cậu...

An Nhiên lại rơi vào một hố đen, tại sao mọi chuyện xung quanh cậu đều là giả dối? Đào Trung Phương và cả Mai Tiểu Băng...Họ làm vậy để được những gì? An Nhiên chệnh choạng bước đi, đầu óc cậu hoàn toàn đã rối mù như muốn phát điên lên. Nhưng trong dòng cảm xúc muốn điên đó, cậu cũng có hạnh phúc. Nghiệp Thiệu Đăng không bỏ rơi cậu...hắn không có bỏ rơi cậu...cậu lập tức có thể trở về bên cạnh hắn như thời gian trước, cùng vui buồn có nhau.

– À! Thiệu Đăng đang ở phòng 201, mau vào đó đi! Đúng là mệt mỏi với đôi bạn nối khố mấy người thật! – Tuấn An cười sau đó thì cũng rời đi.

An Nhiên nghe xong liền một mạch chạy đi, chạy chạy chạy...đến lúc băng qua căn phòng 200, bước đi của An Nhiên dần chậm lại. Chỉ một chút nữa thôi thì cậu lại có thể gặp được hắn rồi, hỗn loạn trong muôn vàn cảm xúc, An Nhiên không biết mình nên bày ra thái độ gì nữa. Cậu bước tới trước cánh cửa, hít một hơi sâu trước khi xông thẳng vào.

Nhưng...

Cũng là lúc đó...

Ngay khoảnh khắc An Nhiên bước vào, cậu nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân kinh hoàng...

Nụ cười trên môi đã tắt ngóm từ lâu...

Nghiệp Thiệu Đăng vẫn đang bất tỉnh nằm trên giường và bên cạnh là Đào Trung Phương, nhưng ngay lúc này, Đào Trung Phương lại đang kề môi mình lên làn môi khô nứt của người đang nằm dưới tấm chăn trắng toát đó.

An Nhiên như chết lặng, tâm trí là một mảng mơ hồ không hiểu điều gì cả.

Đào Trung Phương sững sờ nhìn về phía cửa, thấy An Nhiên ở đó, gã lập tức kinh hãi đứng dậy sau đó lại nhìn xuống Nghiệp Thiệu Đăng. Gã rất muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại chẳng thể thốt ra tiếng nào. Đến một lúc sau, gã mới từ từ bước lại phía An Nhiên, vẻ mặt hốt hoảng như đứa trẻ sợ sẽ mất đi thứ gì đó quan trọng.

– An Nhiên...nghe...nghe anh nói được không?

Bàn tay vừa chạm vào người cậu đã bị hất mạnh ra, An Nhiên đấm cho Đào Trung Phương một cú mạnh vào bên má khiến gã té ngã sau đó bàn tay cậu run run lên trỏ vào người đang bệt ngồi dưới sàn.

– Đào – Trung – Phương... Rốt cuộc anh có thể giải thích gì với tôi?

Đào Trung Phương lập tức quỳ xuống dưới chân An Nhiên, ôm lấy thân của cậu, giọng nói nức nở vang lên không kiêng dè, không biết xấu hổ tủi nhục gì cả:

– Anh có thể thề với em...Hiện tại là anh yêu em thật lòng...An Nhiên, đừng rời bỏ anh...

– Yêu tôi? Anh luôn miệng nói yêu tôi, anh lấy cái gì để yêu tôi? Tâm cơ? Lòng dạ? Mưu tính? Vậy còn Nghiệp Thiệu Đăng? Anh đối với cậu ta là thứ cảm giác gì?

– An Nhiên...Anh sai rồi...từ ban đầu anh đã sai rồi...nhưng anh yêu em...

– Im đi! Đừng có nói mấy lời kinh tởm đó với tôi! Yêu tôi mà lại đi công bố chuyện tôi là gay? Khiến tôi mất đi giấc mơ, mất đi bạn bè, đó là yêu sao? Tôi quá mệt mỏi rồi Đào Trung Phương...tôi cho anh cơ hội cuối để nói ra hết!

Đôi mắt An Nhiên đã trống rỗng, mọi chuyện đến nước này đã không còn gì không thể chấp nhận được nữa. Cậu quay đi, mặc cho người dưới chân có khóc lóc như thế nào, tâm hoàn toàn chết lặng, nỗi đau bủa vây như hứng chịu hàng vạn kim đâm vào tâm can, thấu buốt, nhứt nhối đến không thể thở nổi.

Đào Trung Phương cố gằng bình giọng, nhưng vẫn còn nấc nghẹn, nói:

– Được...chỉ cần em chịu tha thứ cho anh...anh sẽ nói ra tất cả...Ban đầu...người thuê Trịnh Huyền Mi là anh, vì anh biết ba cô ta đang cần chữa trị tim nên cũng đặt ra điều kiện chỉ cần cô ta nghe theo anh thì..thì mọi chuyện của ba cô ta anh đều lo hết...

An Nhiên cười khẩy.

-Thì ra cô ta hoàn toàn giống tôi, bị anh lợi dụng bệnh tình người thân để thao túng... Vậy còn nguyên nhân? Nguyên nhân anh thuê cô ta để ở cạnh Thiệu Đăng là gì?

Đào Trung Phương cúi thấp đầu, sau đó lại nói ra tất cả, không giấu diếm.

– Ban đầu...ban đầu là anh...anh yêu Thiệu Đăng...Nhưng cậu ấy lại là người kỳ thì đồng tính, nên anh mới nghĩ cách để khiến cậu ấy yêu một người con gái, sau đó bị phản bội...và dần mất niềm tin vào đàn bà...

– Thì ra là vậy! – An Nhiên vô thần cười.

– Nhưng sau đó anh hối hận rồi, sau khi bắt đầu yêu em, anh đã thay đổi kế hoạch...Anh muốn để Huyền Mi ở bên cạnh Thiệu Đăng, còn anh thì...có em. Nhưng lúc đó anh lại phát hiện ra người em yêu thực sự là...cậu ấy, nên anh mới...

– Nên anh mới sắp đặt người ta chụp hình tôi, chụp cảnh tôi và anh, còn cắt hình từ video của Đào Triệu Tuyển chỉ để khiến mọi người đều biết tôi là Gay, anh muốn Thiệu Đăng tránh xa tôi, muốn tôi mất tất cả sau đó lại mang tôi tới chỗ của Thiệu Đăng và Huyền Mi, xem hai người họ hạnh phúc ra sao. Nhìn thấy tôi tuyệt vọng như thế nào và chủ động sa vào lưới của anh như thế nào...hahaha...Tôi đúng là ngu ngốc, cứ nghĩ trong chuyện này anh cũng là người bị hại nên đã không nghi ngờ gì anh, ai ngờ thì ra chỉ là khổ nhục kế! Đào Trung Phương!! tôi căm hận anh, tôi không bao giờ yêu anh! Người tôi yêu là Thiệu Đăng!

– An Nhiên!!! Nhưng mà cậu ta không yêu em, cậu ta không bao giờ có thể yêu em được!

An Nhiên nhắm nghiền mắt, thế nhưng vẫn không ngăn được dòng nước từ từ trào từ khóe mắt.

– Anh không nói cần nói với tôi những lời đó. Tôi là người biết rõ hơn ai hết...

Đào Trung Phương từ từ đứng lên, tiến đến bên cạnh An Nhiên níu lấy tay cậu, khẩn thiết:

– Em cũng hiểu mà, anh yêu em...Anh...anh hôn cậu ta không phải vì anh còn quyến luyến, mà anh muốn khẳng định chấm dứt những sai lầm của mình, kết thúc để làm lại từ đầu với em...An Nhiên...tha thứ cho anh...

An Nhiên giật mạnh tay, cậu bước thụt về sau và đột ngột rống lên bi thương:

– Anh hết cơ hội rồi! Nhắc lại cho anh lần cuối cùng...NGƯỜI TÔI YÊU LÀ NGHIỆP THIỆU ĐĂNG!! Tôi không yêu anh, không yêu anh!!!

– Nhiên...Cậu...

Đột nhiên một giọng nói khác lại cất lên, lúc này An Nhiên như người mơ tìm về thực tại, hết sức sửng sốt nhìn về phía giường bệnh. Nghiệp Thiệu Đăng đã thức tỉnh từ bao giờ, hắn ngồi ở đó nhìn về phía hai người, đôi mắt mệt mỏi thoáng hiện lên những hồi rung chuyển hoang mang. Trong tâm An Nhiên nổ ầm một tiếng lớn, cậu trở nên vô cùng khiếp sợ, giọng nói khó khăn cất lên:

– Thiệu Đăng...cậu...cậu đã...đã nghe?

Nghiệp Thiệu Đăng trở nên bối rối không làm gì cả, cũng không hồi đáp lại.

An Nhiên lại thụt lùi về phía sau. Nghiệp Thiệu Đăng đã biết tất cả, hắn đã biết cậu đối với hắn chính là một chữ "yêu". Một thằng bạn đã ấp ủ thứ tình cảm trái khoáy đó với chính mình trong suốt mấy năm ở bên nhau khó trách hắn không biết phải nên phản ứng ra sao. Còn An Nhiên, cậu như rơi mãi vào một hố sâu không đáy, cậu không muốn hắn biết điều đó, cậu không muốn hắn khinh thường mình, cậu không muốn hắn nhìn mình bằng đôi mắt ghê sợ, cậu thực sự không chịu nổi cảm giác đó nữa...tim dường như đã tê cóng, lạnh thấu buốt.

Đôi mắt cậu hiện lên nỗi sợ khủng hoảng chưa từng có, Đào Trung Phương ở bên cạnh định chạm vào cậu nhưng lại bị cậu né tránh, An Nhiên lại một bước nữa, bước nữa nữa thụt lùi đến lúc không thể thụt lùi nữa, lưng cậu va vào vách tường, cả người liền cứng lại. Cậu không thể ở đây nữa, cậu phải chạy trốn, chạy đi đâu đó, nơi nào đó miễn có thể tránh mặt được Nghiệp Thiệu Đăng.

Nhục nhã...cùng quẫn...

– An Nhiên!!!!

Nghiệp Thiệu Đăng lao xuống giường nhưng vẫn không kịp kéo tay An Nhiên, cậu đã chạy đi. Hắn ôm lấy phần bụng đang quặng đau của mình vẫn cố gắng đuổi theo, đến cửa, bị Đào Trung Phương ngăn lại.

– Tôi đuổi theo cậu ấy...cậu...nghỉ ngơi đi!

Nghiệp Thiệu Đăng tức giận trừng mắt với Đào Trung Phương, nếu không phải bây giờ hắn đang bị đau thì hắn nhất định sẽ đánh cho Đào Trung Phương một trận. Mỗi chuyện mà An Nhiên cùng gã nói, hắn đã nghe tất cả, biết được Đào Trung Phương đã làm những gì, khiến An Nhiên đau khổ như thế nào.

Hắn bước tới đấm một cú mạnh vào bụng gã, rít qua kẽ răng:

– Cút! Từ nay đừng để tôi thấy anh còn lẩn quẩn quanh cậu ấy!!!

Nói xong, Nghiệp Thiệu Đăng liền một tay ôm bụng, lao thẳng ra khỏi phòng bệnh. Đào Trung Phương vô thần đứng dậy, nhìn đăm đăm vào hai bàn tay run rẩy của mình.

– Mất ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top