Chương 46
Sau khi xem phim xong, Đào Trung Phương chở An Nhiên tới một nhà hàng đồ biển khá nổi tiếng ở thành phố. Ở đó có mặt thoáng kính, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mấy tỉ bóng đèn nhấp nháy, vô vàn màu sắc đẹp rực rỡ, thành phố xa hoa rộng lớn bỗng được thu nhỏ trong tầm mắt, cái cảm giác như nắm trong tay sự hùng vĩ cảnh vật đó khiến tâm trạng của người ta cũng trở nên tốt hơn. An Nhiên cũng vậy, đến giờ phút này sự ảo não trong lòng dường như cũng được vơi đi ít nhiều.
– Cảm ơn anh!
Câu nói của cậu chợt khiến Đào Trung Phương giật mình, gã cũng cười đáp lại:
– Đây là lần đầu tiên em cảm ơn tôi thì phải!
– Hình như...là vậy...
– Vậy xem ra ít nhiều em cũng đã chấp nhận tôi rồi!
– Đừng hiểu lầm, hiện tại...tôi chỉ xem anh là bạn!
– Từ kẻ thù thành bạn...bước tiến cũng không nhỏ!
An Nhiên nhìn sự lạc quan trong mắt gã, cậu cũng chợt cười lại. Nhưng giây phút vừa nhoẻn miệng, nụ cười trên môi cậu lại đông cứng, tầm mắt An Nhiên đăm đăm nhìn về phía trước mặt mình, một đôi mắt khác cũng đang nhìn cậu, sự u lạnh kia thoáng làm cậu kinh hãi. Là Nghiệp Thiệu Đăng, hôm nay hắn rất lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, hắn ôm eo Trịnh Huyền Mi đi vào trong, dừng ánh mắt ở phía cậu và Đào Trung Phương vài giây rồi lại lướt đi như không muốn để ý.
An Nhiên cúi đầu, tay siết lấy chiếc nĩa. Đào Trung Phương thấy lạ, định quay lại nhìn thì vừa lúc nghe thấy chất giọng trong trẻo của Trịnh Huyền Mi:
– An Nhiên, cậu cũng ăn tối ở đây à?
Hai người kia dừng lại. An Nhiên ngẩn nhìn Trịnh Huyền Mi sau đó liền đáp:
– Hai cậu...cũng tới đây ăn tối?
– Phải, anh Đăng nói đột nhiên lại muốn ăn đồ biển nên quyết định tới đây! – Nói đoạn, cô ta quay sang nhìn Đào Trung Phương ngồi đối diện An Nhiên, nói tiếp: – Là bạn của cậu sao?
An Nhiên có hơi ấp úng, cậu lén nhìn Nghiệp Thiệu Đăng, nhưng bấy giờ hắn hoàn toàn không có hứng thú nghe nói chuyện, đôi mắt nhìn xa xăm phía ngoài khung cảnh.
– Anh ấy là quản lí sinh viên ở trường tôi... – Cậu không đề cập tới chữ "bạn" như vừa lúc nãy mình đã khẳng định, chỉ vì sự xuất hiện của Nghiệp Thiệu Đăng.
Đào Trung Phương thấy tình huống không mấy thân thiện, nhưng vẫn lịch sự đáp trả:
– Chào em, em là Huyền Mi? Ở trường anh cũng có rất nhiều người biết đến em, em thực sự nổi tiếng lắm!
– A vậy sao! Em rất vui.
Lúc này Nghiệp Thiệu Đăng đột nhiên lạnh giọng lên tiếng:
– Huyền Mi, mau đi thôi!
Trịnh Huyền Mi có vẻ không muốn, liền nói:
– Hay là chúng ta ngồi chung đi!
Nghiệp Thiệu Đăng nghe thấy, lập tức chau mài.
– Không cần, chúng ta với "họ" không cùng một thế giới!
Không khí lạnh lẽo bùng lên, An Nhiên cúi sầm mặt lại không để lộ biểu cảm cũng như không nói thêm lời nào nữa, Trịnh Huyền Mi không hiểu ý tứ, vừa định nói thêm lại thấy Nghiệp Thiệu Đăng đã tự động rời khỏi. Cô ta cúi đầu chào hối hả sau đó cũng liền bước theo sau hắn. Trên bàn ăn lúc này chỉ còn sự im lặng bao trùm lấy hai người, Đào Trung Phương nhấp môi ly nước trắng sau đó nói:
– Xem ra tình hình của em với cậu ấy cũng chẳng khá lên được rồi!
– Không thể trở về như trước được nữa...
An Nhiên cầm lấy chai rượu vang, rót vào ly mình rồi ừng ực mà uống thay nước.
Hai người ngồi được một lúc, An Nhiên loạng choạng đứng dậy, mặt cậu đã có chút ửng đỏ lên. Tửu lượng của cậu vốn không được tốt, vừa uống hai ba ly rượu mà đã không thể chịu nổi, trong người nóng bức nhưng tay chân da dẻ lại lạnh ngắt, khó chịu nên muốn vào nhà vệ sinh. Đào Trung Phương đứng dậy định dìu cậu, nhưng An Nhiên không cho, cậu rời tay gã, tự mình cố gắng đi vững vào trong toa lét.
Đi đến lối vào toa lét, An Nhiên đột nhiên dừng lại dựa nửa người vào tường, cậu hoàn toàn không còn điệu bộ của một kẻ say rượu nữa. Tuy mặt cậu vẫn có chút ửng đó, nhưng đôi mắt lại toát ra một vẻ rất tỉnh táo. Một lúc sau, từ toa lét nữ, Trịnh Huyền Mi bước ra, khi nhìn thấy An Nhiên cô ta cũng rất kinh ngạc, nhưng giây sau liền tươi cười đi tới.
– Cậu cần nói chuyện với tôi sao?
– Cô đã hết bệnh chưa?
Trịnh Huyền Mi chùn ánh nhìn, giây sau liền đáp:
– Đã...hết, cảm ơn cậu quan tâm!
An Nhiên nhìn xuống người con gái kia, sự yếu đuối của cô ta là thứ mà cậu khinh bỉ nhất, nhưng cũng lại là thứ phù hợp với Nghiệp Thiệu Đăng nhất. Kể từ lúc bắt đầu, cậu đã không có tư cách để cạnh tranh với cô ta, nhưng không hiểu sao ngay lúc này lại có cảm giác thua thật thảm hại. An Nhiên gằng giọng:
– Ở bên Thiệu Đăng, đừng làm tổn thương cậu ấy! Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô!
Sau đó cậu liền quay mặt rời khỏi. Trịnh Huyền Mi lập tức đuổi theo.
– An Nhiên! Tôi thực sự yêu Thiệu Đăng, bây giờ tôi đã không còn gọng kiềm gì nữa, tôi nhất định sẽ yêu anh ấy hết lòng!
– Vậy thì tốt...
– Nhưng An Nhiên...Anh Đăng...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Ý cô là sao? – An Nhiên quay đầu, nhíu mài hỏi.
Trịnh Huyền Mi cúi mặt, giọng cô ta lí nhí, tràn ngập lo lắng.
– Anh ấy hình như đã thay đổi...rất lạ...giống như tâm trạng không bình ổn vậy, có lúc còn uống rượu nhiều nữa...
Trong lòng An Nhiên bất chợt dâng lên một dự cảm. Tinh thần bất ổn chính là nguyên nhân khiến Nghiệp Thiệu Đăng trở nên khác lạ, nó giống như căn bệnh tâm lí vậy, nếu bị chấn động mạnh thì sẽ sinh ra những kháng cự, mà càng kháng cự thì lại càng trở nên mất phương hướng. Lúc trước, mọi chuyện đều rất tốt, nhưng dạo gần đây chắc hẳn vì chuyện của cậu mà khiến Nghiệp Thiệu Đăng lại lo nghĩ nhiều rồi, An Nhiên bất giác lại cảm thấy tự trách, cậu nhìn Trịnh Huyền Mi, bình giọng nói:
– Cậu ấy không sao đâu, nhưng đừng để cậu ấy uống quá nhiều rượu. Còn nữa, nói thì nghe có vẻ không hợp mấy...nhưng từ nhỏ Thiệu Đăng đã rất thích được người khác ôm, như vậy sẽ khiến cậu ấy bình ổn hơn, nếu cô có thể...
– Đ...được...
Gương mặt Trịnh Huyền Mi có chút bẽn lẽn, An Nhiên khỏi cần nói tròn câu cũng biết rằng cô ta hiểu rõ. Cậu quay mặt đi, che giấu nỗi trống vắng trong đôi mắt mình, che giấu đi cảm giác muốn trở thành người ôm Nghiệp Thiệu Đăng thay vì là người con gái kia.
Trịnh Huyền Mi dường như vẫn còn muốn hỏi điều gì đó, lần này cô ta bước đến gần An Nhiên hơn.
– Tôi...còn chuyện ...
– Chuyện gì? – An Nhiên cũng thiếu kiên nhẫn cáu bẳng hỏi.
– Tôi...tôi thấy cậu và anh Đăng hình như đang có chuyện...
– Trịnh Huyền Mi! Có phải cô lo lắng quá nhiều rồi không? Có những chuyện cô không cần phải biết, có biết thì cũng chẳng làm nên tích sự gì đâu!
– Nhưng ... mọi chuyện liên quan đến người yêu mình, tôi đều muốn biết...An Nhiên, xem đâu tôi có thể giúp hai người giải quyết thì sao?
An Nhiên nghe thấy liền cười khẩy một cái, người con gái này quả nhiên xem cô ta là cái rốn của vũ trụ rồi. Mọi chuyện nếu có thể dễ dàng thông qua cô ta mà giải quyết được thì An Nhiên bằng lòng kể từ nay về sau chấm dứt hẳn đoạn tình cảm không có kết quả kia, tự động rút lui xa hai người bọn họ mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, ở đây lại có người mắc chứng hoang tưởng nặng – cậu nghĩ thầm cợt nhã cười.
An Nhiên quay lại, đối mặt thẳng thừng với Trịnh Huyền Mi.
– Muốn biết lắm sao? Được! Cho cô biết! Thiệu Đăng phát hiện chuyện tôi đang làm trong một quán bar đồng tính nên cậu ấy thấy tôi dơ bẩn, không muốn có can hệ gì với tôi nữa!
Trịnh Huyền Mi chưa hết kinh ngạc, lại nghe thấy An Nhiên nói tiếp:
– Tôi còn một bí mật nữa, muốn nghe không? Dù gì tôi cũng đang giữ một bí mật của cô, cho cô nghe lại bí mật mà mình che giấu suốt mười mấy năm nay cũng đáng.....................Tôi – yêu – Nghiệp –Thiệu- Đăng!
Từng câu chữ gằng mạnh càng khiến Trịnh Huyền Mi kinh hoảng không nói thành lời. Cô ta bước thụt về phía sau, một mực lắc đầu.
– Đồng tính...gì chứ? Hai người là bạn thân...lại là con trai...cậu không thể...không thể...yêu...yêu anh ấy được!
– Tại sao không? Tại sao con gái như cô thì có quyền yêu cậu ấy còn tôi thì không?
Trịnh Huyền Mi càng bước thụt lùi, An Nhiên càng bước tới, như muốn cô ta chứng kiến tường tận sự thật này, bắt cô ta nhìn nhận rằng vẫn có một người yêu Nghiệp Thiệu Đăng hơn cả cô ta. Ánh mắt An Nhiên đầy căm phẫn, lúc này cậu mới thực sự bộc phát sự đố kỵ với Trịnh Huyền Mi, muốn cho cô ta biết bao nhiêu tình cảm mà mình dành cho Thiệu Đăng, muốn cho cô ta biết so với tình yêu của cậu dành cho hắn, tình yêu của cô ta chẳng qua chỉ là hạt bụi.
Trịnh Huyền Mi như bị sốc rất nặng, cô ta va vào tường rồi ngã xuống.
An Nhiên hoàn hồn, cậu như vừa đánh mất một nửa lí trí, nghĩ mình đã điên thật rồi, vì sao lại nói ra những chuyện kia cùng Trịnh Huyền Mi. Nhưng đến lúc hối hận thì đã thấy Trịnh Huyền Mi té xuống, con người mỏng manh kia như pha lê vậy, bất kì lúc nào cũng có thể vỡ. Thấy thế, An Nhiên liền lao tới đỡ cô ta dậy, trong lòng cậu hiện lên hình bóng của Nghiệp Thiệu Đăng. Đây là người mà hắn yêu, nếu làm tổn thương cô ta, chẳng khác nào cậu đang gián tiếp mà làm tổn thương hắn, nhưng làm tổn thương hắn lại cũng chính là làm tổn thương chính trái tim cậu. An Nhiên rơi vào một guồng quay, điểm xuất phát cũng là điểm cuối cùng, làm thương tổn người mình muốn thương tổn nhất lại thực chất là đang tự làm đau chính mình.
Ngay lúc cậu đang miên man, đột nhiên lại bị một bàn tay đầy lực đẩy ra. Cậu té ra đất, vô thần nhìn Nghiệp Thiệu Đăng đang quỳ xuống ôm Trịnh Huyền Mi. Mắt hắn căm phẫn liếc sang cậu.
– Giang An Nhiên!!! Rốt cuộc cậu muốn gì?
"Muốn gì?" Đến chính cậu còn chẳng biết bản thân mình muốn gì nữa. An Nhiên mất một khoảng thời gian để đứng dậy, nhìn Trịnh Huyền Mi đang ở trong vòng tay của Nghiệp Thiệu Đăng, giây đó liền nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ ra. Cậu quay mặt rời khỏi, chẳng còn gì để chứng kiến nữa, đau khổ bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Trịnh Huyền Mi đưa mắt nhìn theo bóng An Nhiên, ánh mắt của cô ta cũng đau thương như đang nói : " Xin lỗi, nhưng tôi không thể nhường anh ấy cho cậu!".
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top