Chương 43
Thời gian thấm thoát, mới đó mà đã qua học kì cuối. Nhưng lần này An Nhiên không còn phải lo toan gì về chuyện tiền bạc học phí nữa, cũng nhờ một phần tiền "tiếp đãi" chuyện với Đào Trung Phương mà cậu có một nguồn thu nhập cũng khấm khá. Bù lại, An Nhiên phải sống nơm nớp trong lo sợ, sau lần say khước trước đây được Đào Trung Phương đưa về, Nghiệp Thiệu Đăng đã cảnh báo không cho An Nhiên cùng gã kia gặp riêng nhau lần nữa, nếu hắn biết mỗi ngày An Nhiên đều gặp mặt, thậm chí còn trò chuyện bình thường với gã thì chắc chắn sẽ nội cơn thịnh nộ chưa bao giờ thấy.
Vẫn như ngày bình thường, sau giờ học ở trường, An Nhiên lại chạy tới Chrum làm việc. Gần đây chỗ này có nhiều tin thị phi, ai nấy cũng bàn tán sôi nổi. An Nhiên không kinh ngạc khi biết trung tâm của lời đồn đãi, nhân vật chính trong cậu chuyện không hồi kết kia chính là mình. Chuyện ngày nào cậu cũng cùng Đào Trung Phương "hú hí" trong phòng đến ngay cả tạp dịch viên cũng đều biết, nhưng họ cũng chỉ biết nói lén sau lưng không dám đắc tội.
Chỉ có một người luôn miệng ngày nào cũng lấy chuyện đó ra để tán dóc, bàn tán mặc kệ An Nhiên có nghe thấy ai không, kẻ hiên ngang đó không ai khác ngoài Odie -Tên bồi từng là thú cưng một thời của Đào Trung Phương. Odie khi nhìn thấy An Nhiên lúc nào cậu ta cũng trưng bộ mặt lườm lườm như oán phụ bị người ta giật chồng, chỉ có An Nhiên la trông "an nhiên", bình thản, không hề muốn để ý. Thế nhưng phải chi mọi việc đều dừng lại ở những lời cay miệt của tên đồng bóng chua ngoa kia thì tốt biết mấy!
Một buổi tối, sau khi tan ca, An Nhiên rời khỏi bar định ra đón xe buýt thì thấy Đào Trung Phương lái moto rừm ga chạy tới. Gã ngồi trên xe, đẩy kính mũ bảo hiểm ra chỉ để lộ hai con mắt, nói:
– Có muốn quá giang không?
An Nhiên lắc đầu, bình giọng:
– Dạo này Thiệu Đăng về rất sớm, không thể để cậu ấy nhìn thấy tôi ngồi trên xe của anh được! Về đi!
– Ưm...Vậy thôi, đi đường cẩn thận!
– Anh cũng vậy!
Chiếc xe rừm ga một tiếng sau đó thì phóng đi, hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên phố. An Nhiên dõi theo sau đó lại chán nản nhìn đồng hồ của mình. Còn hơn hai mươi phút nữa xe buýt mới tới, cậu nhàm chán lấy điện thoại ra nghịch một lúc. Tới lúc thấy có một cái bóng đen đang trùm lên người mình, An Nhiên liền ngẩn lên. Cậu hơi giật mình khi thấy một đám côn đồ đang đứng trước mặt, chúng lăm le nhìn cậu, điệu bộ hách dịch như mấy tên cướp đường phố.
– Mày là An Nhiên? – Một tên xăm tay hình rồng, miệng ngậm một cây tăm xiả răng hất hàm hỏi.
– Mấy người muốn gì? – An Nhiên nhíu mày, để điện thoại vào trong túi, đứng dậy đối mặt.
– Có người muốn gặp mày!
Gã ta nói xong liền nháy mắt thêm mấy tên đứng sau bước tới cặp cổ An Nhiên kéo đi. Cậu không để cho chúng làm bừa, vừa định chống trả nhưng đã bị khóa tay ra đằng sau. An Nhiên khó chống đỡ liền hằng học lườm bọn chút, rít qua kẽ răng:
– Má! Tụi mày muốn đếch gì đây!!!
Chúng lôi cậu tới một con ngõ vắng sau đó liền ném cậu vào vách tường. An Nhiên bị va đầu vào vật cứng, thốt lên một tiếng kêu sau đó ngẩn đầu căm phẫn nhìn bọn người man rợ trước mặt.
– Tụi mày muốn gì?
Từ phía sau bọn côn đồ, một bóng thanh niên nhỏ nhắn mảnh khảnh bước tới. An Nhiên lờ mờ nhận ra gương mặt xinh đẹp kia, cậu chau mày.
– Odie? Mày muốn gì?
Tên Odie bước gần hơn, khụy gối xuống chỗ An Nhiên, từ từ ngắm nhìn gương mặt tức giận của cậu bằng vẻ thản nhiên như không.
– Muốn dạy cho mày một bài học...về tội cướp chén cơm của người khác!
– Bị Đào Trung Phương "đá" thì lại uất ức muốn đánh tao để trút giận sao? Đồ lòng dạ đàn bà! – An Nhiên khinh bỉ nói.
– Xem ra còn to miệng lắm, để lát nữa tao xem mày còn cất nổi tiếng nào nữa không!
Nói xong, Odie liền đứng dậy ra hiệu cho mấy tên ở đó. Bọn côn đồ nhận được lệnh thì liền kéo An Nhiên sâu vào trong góc tối, giọng cười man rợ cất lên:
– Cùng bọn tao vui vẻ nào, chậc chậc...trông mày cũng đẹp lắm đó chứ!!
An Nhiên hoảng hốt khi những bàn tay thô sạn kia chạm vào người mình, cậu vùng vẫy, nhưng tiếc là lúc này toàn bộ tay chân đều đã bị kìm kẹp, khó khăn mà nhúc nhích chứ huống hồ gì là đánh trả.
– Khốn kiếp, thả...thả tao...ra... – Cậu nghiến răng rống giận.
Hàng cút áo bị kéo đứt phăng, An Nhiên như một con thú vùng dậy mãnh liệt, một tay của cậu được giải thoát, An Nhiên nắm lấy một nắm cát trên đất ném vào mặt tên trước mặt mình. Gã kia lập tức dụi mắt, bước thụt về phía sau vài bước, An Nhiên nhân thời cơ tiếp tục ném cát vào những tên khác đang kìm cập, cậu ghé miệng cắn phập vào cánh tay của tên đang giữ tay trái mình, gã đó lập tức rống lên một cái, cũng vừa lúc An Nhiên bật được ngồi dậy đấm mạnh vào hai tên đang kìm chân cậu, chúng vừa bị đau mắt vừa bị đánh đến bật ra xa, mặt lệch sang một bên.
An Nhiên tức tốc đẩy tên ngán đường, lảo đảo ôm áo chạy ra đầu hẻm. Phía sau cậu là tiếng mắng nhiếc cùng những bước chân đuổi theo ngày càng dồn dập.
– Tụi mày đúng là ăn hại, bốn người mà làm không lại một đứa sao? Mau đuổi theo!
Đoạn đường này không vắng người, nhưng cũng không ai dám ra mặt giải cứu cho An Nhiên, nhiều lắm họ chỉ quay đầu nhìn, thể hiện chút biểu cảm kinh ngạc sau đó lại bàng quan mà rời đi. An Nhiên len lách giữa hè phố, cậu thở hổn hển vì kiệt sức, nếu như cứ chạy mãi thế này thì không chừng chưa đầy vài phút nữa cậu sẽ lại bị chúng bắt. An Nhiên vào bước đường cùng không biết nên trông chờ vào ai, cậu nhìn xung quanh, mọi người đều chung một vẻ mặt thản nhiên đáp lại cái nhìn bất lực của cậu. Lại tiếp tục chạy, cậu chạy mãi, đến lúc như không còn chút sức lực nào nữa thì ngã khụy ra vỉa hè.
Bọn người kia đuổi kịp, chúng đắc ý nhìn An Nhiên nằm trên đất sau đó một tên liền bước tới nắm tóc cậu.
– Cũng có sức dữ ha, nhưng tới đây là game over rồi nhé con! – Nói xong gã ta tát một cú mạnh vào mặt An Nhiên.
Cậu chịu trọn cái tát đó, cảm giác như chấn động cả đầu óc, máu từ khóe miêng liền rỉ ra một chút. Tên côn đồ lôi tóc cậu kéo đi xềnh xệch trên đất một quãng dài. Một lúc sau bất chợt, giọng nói quen thuộc từ đằng trước vang lên khiến An Nhiên đang mơ hồ thì bỗng giật mình tỉnh táo hẳn.
– Buông cậu ấy ra!
– Mày là ai? Muốn gì đây? – Tên côn đồ hất hàm nói, vẻ mặt đầy cảnh báo cho người đang chặn lối đi của mình.
An Nhiên trấn tỉnh, nhìn lên thì thấy gương mặt người kia là một vẻ lạnh lùng chưa từng có, cậu không biết vì sao có thể tình cờ gặp được Nghiệp Thiệu Đăng ở đây. Trong lòng dâng lên chút tin cậy vui mừng, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Nghiệp Thiệu Đăng thoáng nhìn bộ dạng thê thảm của An Nhiên, đôi mắt hắn tối lại, lãnh lẽo và u mịch khiến cho kẻ nhìn vào đó như bị rơi xuống một hố đen vũ trụ không có lối loát, chống chếnh, đáng sợ vô bậc.
Không màn nói thêm lời nào, hắn lập tức xông vào đám người. Một mình chọi lại bốn tên nhưng có vẻ số lượng không thể làm khó được Nghiệp Thiệu Đăng, cơ thể hắn vừa thuần thục phản ứng, lại rất nhanh nhạy.
Mấy chốc đã đá cho một tên côn đồ bò càn ra đất ôm bụng quằng quại đau rên. An Nhiên rõ thấy bấy giờ Nghiệp Thiệu Đăng rất tức giận, động tác của hắn nhanh, mạnh nhưng không có nhiều chuẩn xác, chính vì hắn không còn muốn suy nghĩ điều gì nữa mà chỉ muốn đánh cho lũ khốn này chết đi sống lại. Hắn vốn từng là đội trường CLB Taekwondo của trường, nên lúc này toàn bộ chiêu võ đều là tuyện kĩ nhất đẳng, đánh tới đâu liền có tác dụng tới đó.
Thời điểm An Nhiên giật mình nhìn thấy tên cuối cùng nằm vật ra đất, cậu cũng kinh hãi nhìn lên. Trong mắt Nghiệp Thiệu Đăng bấy giờ đã có những chuyển biến, mống mắt như muốn đỏ rực lên màu tàn nhẫn như ác quỷ, đáng sợ, tịch mịch, hắn như vừa xử lí xong bọn ruồi nhặng không đáng gì, vô cùng bình thản giũ tay sau đó tiện thể cười một cái. Thời khắc hắn cười, An Nhiên biết mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
– Thiệu...Đăng... – An Nhiên thất thần gọi.
Nghiệp Thiệu Đăng như không để ý, cúi người xuống nắm lấy tóc của tên côn đồ lúc nãy đã tát An Nhiên, vẻ mắt hắn không biến động gì, nhưng sự thản nhiên đến kì lạ đó khiến An Nhiên càng lúc càng lo lắng. Hắn đứng lên, đi nhặt một khối đá lớn nằm phía trong gốc cây gần đó rồi bình thản bước về phía tên côn đồ.
– Đừng...đừng qua đây...thằng điên...mày muốn làm gì?!! – Gã kia sợ hãi thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin nhưng vẫn không đổi lại được bất kì chuyển biến gì trên gương mặt của Nghiệp Thiệu Đăng.
An Nhiên lòm còm bò ngồi dậy, từ xa cậu đã thấy mấy bóng người đang chạy tới, cậu hốt hoảng kêu lên:
– Thiệu Đăng mau đi thôi, công an tới rồi!!!
– AAAAAAaaaaaa......
Theo sau câu nói của An Nhiên là tiếng đập mạnh kèm theo tiếng la vô cùng đau đớn. An Nhiên lạnh người khi nhìn thấy khối đá đang nằm trên bàn tay nhầy nhụa máu của tên côn đồ, gã quằng quại đau đớn, khóc thét thảm thiết, mấy tên xung quanh cũng vô cùng khiếp hãi, thấy công an từ xa chạy tới chúng không thèm trốn chạy mà một mực lao về phía họ.
Lúc này Nghiệp Thiệu Đăng mới hả dạ quay sang An Nhiên, thấy cậu thất thần nhìn tên côn đồ đã bị đập nát tay, hắn ôn hòa nói:
– Còn thừ ở đó làm gì, mau đi thôi!
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top