Chương 4


Sáng thứ hai, sau khí hoàn thành cái mô hình "tàu trong tương lai", cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm. An Nhiên không những hài lòng về chiếc tàu này, so với cái trước mà cậu làm không chừng có thể nói là đẹp hơn và hoàn mĩ hơn nữa. Bây giờ chỉ việc đợi kết quả trong một tuần tới, đến đó nếu như thực sự đoạt giải thì cũng vừa kịp lúc nộp học phí thời hạn cuối cho trường, An Nhiên nghĩ tới liền vô cùng phấn khích.

Sau khi ăn trưa xong, Quốc Đại với Tuấn An lại đánh đôi với nhau ra phố, một kẻ bán nghệ, một kẻ "bán thân" đi trêu ghẹo gái nhà lành. An Nhiên vốn không hứng thú với mấy việc trêu hoa ghẹo nguyệt nên xung phong ở lại kí túc xá dọn dẹp, cậu ở trong phòng rất chăm chỉ mà quét dọn, dọn dẹp xong lại ngủ một giấc.

Tầm hơn hai giờ trưa, cửa phòng 68 lại mở ra. Nghiệp Thiệu Đăng bước vào trong, trên tay hắn là một túi đồ màu đen, hắn bước tới giường ngủ của An Nhiên rồi tiện tay vỗ bốp bốp vào mông cậu hai cái.

An Nhiên không màng thế sự, vẫn vùi đầu mơ mộng giữa chín tầng mây. Thấy thế, Thiệu Đăng cũng đành lắc đầu, không đánh thức cậu nữa. Đến tầm ba giờ, lúc An Nhiên tỉnh dậy thì đã thấy có gì đó là lạ ở tay, nhìn vào mới phát hiện chỗ vết thương trên tay đã được xử lí và dán băng gọn gàng. Bất giác cậu lại cười, nhẹ nhàng đặt bàn tay kia lên ngực mình.

**

Buổi chiều, An Nhiên vừa rời khỏi kí túc xá đi dạo vòng quanh công viên thì vô tình gặp được Mai Tiểu Băng. Cô ta thấy An Nhiên từ xa thì như thấy kho báu, hai mắt sáng rỡ liền ba chân bốn cẳng chạy lại.

– Anh giai, sao không confirm kết bạn của tôi?

– Ờ, để tối nay! – An Nhiên lại nói cho qua chuyện.

– Cứ hứa! – Cô gái hếch mũi, bộ dạng trẻ con đáng yêu.

Ráng chiều hôm nay đẹp lãng mạn một cách quá đáng, hai người ngồi ở băng ghế đá kế bên gốc dương già to lớn, mắt hướng lên trời nhìn nhìn ngắm ngắm một lúc rồi lại quay sang nhìn nhau.

– Cô...không phải thích tôi...thật chứ?

Đột nhiên An Nhiên nhớ tới cái hôm xích mích với Đào Triệu Tuyển ở căn tin, nhớ lại từng câu nói của Mai Tiểu Băng. Nếu như những lời nói đó là thật thì xem ra sau này An Nhiên cần phải chuẩn bị nhiều tâm lí hơn, cô gái này không phải dạng dễ dàng buông tha cho bất kì ai mà cô ta để mắt, tính cách lại quái chiêu lắm trò.

Mai Tiểu Băng trời sinh đã không có nét mặt ngượng ngùng e ấp của một phụ nữ phương Đông, thay vào đó là một điệu bộ vô cùng tự nhiên phóng khoáng của phụ nữ phương Tây, cô gái cười cười nhìn An Nhiên rồi lại bá vai quàng cổ cậu, nói:

– À...Chuyện hôm đó xin lỗi cậu thật, tại tôi thấy tên kia phiền quá, muốn hắn bỏ cuộc nên mới nói vậy...

An Nhiên nghe thấy liền có thể trút hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại nghe cô ta nói tiếp:

– Dù sao tôi cũng quyết định làm bạn với cậu rồi! – Tặng kèm theo câu nói là một nụ cười bắp đều hạt.

An Nhiên sụp xuống ôm lấy đầu, cậu thầm nghĩ, Mai Tiểu Băng này đúng là keo dính loại tốt, gỡ cách nào đều không ra. Nhưng không thể phủ nhận tính cách của hai người lại có điểm gì đó khá tương đồng, nếu quen biết sớm hơn không chừng cả hai đã là bạn thân, lại không chừng An Nhiên có thể thích...À, không...Nghĩ tới điều đó, cậu liền lắc đầu nguầy nguậy.

Hai người ngồi ngắm trời ngắm đất một lúc, An Nhiên mới dần nhận ra, quạn hệ của Mai Tiểu Băng ở trường thực sự rất rộng. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua nhìn bọn họ thì đa số đều là bạn hoặc có quen biết với cô ta, mấy cô gái học cùng lớp với Mai Tiểu Băng thấy có An Nhiên ở đó nên cũng có chút bẽn lẽn bước lại bắt chuyện.

– Tiểu Băng, dữ nha...Phòng 68 nha!! – Một cô gái cố ý chọc ghẹo, đẩy mắt nhìn An Nhiên ngồi kế bên.

– Hè hè, cậu ấy dễ thương đúng không? Chúng tôi là bạn bè rồi đó!!

– Oh!!! – Cả đám ùa theo, cười hê hê hả hả.

An Nhiên quả thực không mấy quen cái tình huống không được tự nhiên này, bọn con gái cứ cạp cạp cạp cạp cạp như bầy vịt, mà lại tám mấy thứ mà cậu cũng không biết, cũng không quan tâm tới, nhưng lúc này bị bu quanh không tày nào thoát ra khỏi được. Một lúc sau, lúc An Nhiên nghĩ mình sắp ngất đi vì bị khủng bố lỗ tai thì cũng vừa lúc thấy một cái bóng quen quen từ đằng trước bước lại, cậu vui mừng vẫy vẫy tay.

– Đèn!!! Lâu quá không gặp cậu!!!

Đám con gái quay nhìn lại thì chợt nhận ra người bước chính là Nghiệp Thiệu Đăng. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jeans, thế nhưng lại toát ra cái mị lực hấp dẫn chết người, từng bước đi, cử chỉ đều toát lên một tầng nam tính, hắn nhìn thấy vẻ mặt hớn hở kì lạ của An Nhiên thì cũng lấy làm không hiểu, thầm thì một mình : "Lâu quá không gặp cái mọe gì? Mới giờ trước mình còn băng bó tay cho cậu ta".

Hắn bước tới, bọn con gái đột nhiên không con lanh chanh lách chách nữa, đứa nào cũng lí nhí như mấy con gà con gặp diều hâu, ngay cả Mai Tiểu Băng cũng đột nhiên im lặng.

– Bạn cùng phòng, tôi đang đợi bạn đây, chúng ta cùng về chung!

Có cơ hội thoát thân An Nhiên liền nhanh nhảu đứng dậy kéo tay Nghiệp Thiệu Đăng đi, để lại mấy đứa con gái cứ nhìn nhau khó hiểu, miệng lẩm bẩm:

– Đèn? Đèn?...

Bỏ đi được một đoạn, lúc này cả hai người mới duy trì được cước bộ bình thường. Nghiệp Thiệu Đăng nhìn xuống kẻ thấp hơn mình nửa cái đầu, An Nhiên vẫn im lặng không nói chuyện.

– Cái cô gái ngồi kế cậu lúc nãy...là Mai Tiểu Băng?

Nghe được cậu hỏi, An Nhiên liền ngẩng nhìn người kia.

– Ừa. Sao vậy?

– Cô ta thích cậu hả?

An Nhiên chớp chớp hai mắt, lại nhìn sang chỗ khác.

– Không...Cô ấy nói...muốn làm bạn...

– Làm bạn? Cũng tốt, cậu có ít bạn quá rồi đó!

– Cậu nghĩ nên kết bạn sao?

Nghiệp Thiệu Đăng hít một hơi sâu, nhìn lên bầu trời lúc này đã dần tối lại, đáp:

– Tôi thấy có nhiều bạn cũng tốt...cũng vui...

An Nhiên tinh ý liền nhận ra, câu nói đó giống như Nghiệp Thiệu Đăng đang nói về bản thân hắn vậy. Cũng đúng, gần đây hắn bắt đầu quen biết, kết bạn với rất nhiều người, cũng thấy hắn cười nhiều hơn, vui vẻ hơn trước, lại còn thỉnh thoảng cùng mấy người nào đó ra bên ngoài ăn uống này nọ. Trong lòng An Nhiên đột nhiên lại có chút cảm xúc khác, nhưng cậu cũng hiểu được, khi con người dần lớn lên, mọi thứ cũng thay đổi, tình bạn, tình thân, tình yêu, ai cũng có đòi hỏi nhiều hơn. Cậu không thể chỉ giữ Thiệu Đăng cho riêng mình, cậu cũng không thể xem Thiệu Đăng như là tất cả của mình. Ai cũng có cuộc đời riêng của bản thân, những lựa chọn, những ngã rẽ, có thể ngã rẽ của hai người khiến hai người cuối cùng cũng không tìm được nhau, tới đó chỉ nên trách họ đơn thuần chỉ là – bạn!

————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top