Chương 34
Sau khi ba người họ rời khỏi, An Nhiên đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Đó là chuyện của Trịnh Huyền Mi cùng với Đào Triệu Tuyển, lần này cả hai người họ đều đi chung một chuyến, nếu như lời của Đào Trung Phương là thật thì An Nhiên cũng không đoán ra, bước tiếp theo, Đào Triệu Tuyển cùng với Trịnh Huyền Mi sẽ chơi trò gì. Sau một lúc suy nghĩ, An Nhiên cũng đứng lên.
– Đi đâu? – Thiệu Đăng cất tiếng hỏi.
– Đi đái, đi không?
Hắn nhìn cậu, hừ một tiếng rồi không nói lời nào tiếp tục uống trà. An Nhiên rời chỗ đó, đi đến nhà vệ sinh đứng đợi một lúc thì thấy Mai Tiểu Băng bị Đào Triệu Tuyển cập kè đi đằng trước, Trịnh Huyền Mi thì lủi thủi đi đằng sau. Cậu nhanh chóng bước tới phía sau Trịnh Huyền Mi, kéo cô ta vào một góc. Trịnh Huyền Mi bất ngờ định la toáng lên, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt An Nhiên dưới ánh sáng mờ mờ, cô ta mới ngoan ngoãn ngậm miệng. Sau đó lại nhìn cậu khó hiểu hỏi:
– An Nhiên? Có chuyện gì?
An Nhiên không kiêng nễ, lễ độ như thường ngày, sảng giọng hỏi:
– Có người thuê cô để ở bên cạnh Thiệu Đăng phải không?
Trịnh Huyền Mi kinh hãi, đôi mắt to tròn mở lớn đầy khiếp sợ. Toàn bộ sự bối rối, kinh sợ khi bị bóc mẽ đã được phô bày trên gương mặt, điệu bộ kia. An Nhiên hơi chau mài, gặng hỏi lại:
– Có đúng hay không?
Tiếp theo đó cậu bước tới siết lấy cánh tay gầy khẳng khiu của cô ta, gương mặt An Nhiên thoạt trở nên đáng sợ khiến Trịnh Huyền Mi càng thêm bối rối, cô ta một mực lắc đầu nhưng lại không thể thốt ra được lời nào để phân bua.
An Nhiên tiếp tục.
– Trịnh Huyền Mi! Cô không yêu Thiệu Đăng thật lòng thì đừng lợi dụng cậu ấy, nếu không tôi nhất định không tha cho cô, hiểu chưa?
– Tôi...tôi yêu anh ấy...
– Yêu? Nực cười, đừng tưởng tôi không biết, chính là Đào Triệu Tuyển thuê cô đến bên cạnh Thiệu Đăng để gây tổn thương cho cậu ấy!
– Không...không có...tôi...
– Đừng có chối, thái độ của cô đã chứng tỏ hết rồi!
An Nhiên ngày một tiến gần tới Trịnh Huyền Mi, áp đảo cô ta, khiến cho cô ta không dám nhìn thẳng lên. Trịnh Huyền Mi bắt đầu khóc, cô ta nấc nghẹn lên không biết vì sợ hãi hay vì lí do gì khác. An Nhiên không phải là người thương hoa tiếc ngọc, thấy hoàn cảnh này, cậu chỉ cảm giác nỗi chán ghét bủa vây mình, cậu ghét Trịnh Huyền Mi, vì cô ta muốn làm tổn thương Thiệu Đăng, và cũng ghét bản thân mình vì đã không để phòng sớm, khiến Thiệu Đăng hiện tại đã rơi vào bẫy tình khó mà cứu vãn được. Nếu như bây giờ nói ra mọi chuyện, chắc hẳn không nhiều thì ít hắn sẽ thấy bị tổn thương tình cảm. Cuộc đời của Nghiệp Thiệu Đăng đã phải chịu quá nhiều bất công và dằng xé vì tình cảm rồi, An Nhiên không cho phép bất cứ điều gì còn xảy ra với hắn nữa, một lần lại nhắc: cậu yêu hắn, yêu hơn cả chính bản thân mình.
– Tôi...tôi cho cô một cơ hội, tôi sẽ không nói ra chuyện này, với điều kiện là cô...phải yêu cậu ấy thật lòng, không được rời xa cậu ấy, hiểu chưa? – An Nhiên chưa bao giờ nghĩa mình sẽ bao dung như vậy, dâng Nghiệp Thiệu Đăng cho người khác một cách thầm lặng và cao thượng.
Trịnh Huyền Mi ngẩn nhìn cậu sau đó liền gật đầu.
– Tôi...tôi yêu Thiệu Đăng, nhất định không làm tổn thương anh ấy!
Lúc An Nhiên còn định nói gì đó thì đột nhiên một người từ phía sau lao tới, kéo tay cậu ra khỏi người Trịnh Huyền Mi, An Nhiên mất trớn liền ngã nhào xuống nền cỏ.
Nghiệp Thiệu Đăng định bước tới đỡ An Nhiên dậy, nhưng giây phút hắn nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt cậu thì chợt mọi động tác đều dừng lại.
– An Nhiên, cậu đang làm trò gì? – Hắn khó hiểu nhìn thẳng vào mắt cậu và hỏi.
An Nhiên cười khách một tiếng, từ từ đứng dậy phủi quần áo. Trong lòng cậu lại dâng lên cái cảm giác đáng nguyền rủa kia, tâm can thắc lại, bờ ngực quặng đau, tim như muốn đình chỉ. Nghiệp Thiệu Đăng đang đối mắt với cậu, ánh mắt kia làm An Nhiên lạnh toát, đột nhiên cậu thấy sợ. Chưa bao giờ thấy sợ như vậy, không phải vì ánh mắt của Nghiệp Thiệu Đăng đáng sợ, mà là vì nó ẩn chứa sự khó hiểu cùng thất vọng mơ hồ. Giống như hắn vừa mới nhìn thẳng vào con người thật sự của cậu, thấy được cậu là thằng con trai vô dụng không thể ôm đàn bà, mà chỉ biết tay chân run rẩy, tim đập loạn xạ khi thấy đàn ông. Tuy đó chỉ là tưởng tượng, nhưng sự tưởng tượng kinh khủng đó suýt giết chết đại não, An Nhiên trì độn nhìn người trước mặt. Nụ cười khẩy lúc nãy đã không còn, thay vào đó là gương mặt hơi ngốc, cậu cúi đầu nói:
– Xin lỗi...Tôi biết Huyền Mi thích cậu, tôi...tôi không nên bày tỏ với cô ấy...
Nghiệp Thiệu Đăng như nghe một tiếng nổ oanh, hắn không thể tin, bước lại về phía An Nhiên.
– Cậu nói gì?
– Tôi...không nên bày tỏ với cô ấy, xin lỗi...
– Bốp!!!
Một cú đánh vang lên, An Nhiên vừa nhận đủ sự căm phẫn của Nghiệp Thiệu Đăng. Cậu lại loạng choạng té huỵch xuống đất, hai mắt vô hồn trống rỗng.
– Giang An Nhiên!!!!
Tiếng rống của Thiệu Đăng liền xé toạc mảng đêm tịch mịch. Trịnh Huyền Mi hốt hoảng chạy tới, níu lấy tay Nghiệp Thiệu Đăng rồi lại nhìn xuống An Nhiên, cô ta có chút cay đắng không nói thành lời, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lúc này Nghiệp Thiệu Đăng vẫn còn chưa định thần, hắn vung tay ra khỏi Trịnh Huyền Mi, một mạch cúi xuống xách cổ áo An Nhiên lên, bắt cậu dùng đôi mắt cá chết vô hồn của mình đối diện với hắn, giọng nói căm phẫn rít lên:
– Nhìn vào mắt tôi, cậu nói lại lần nữa xem?
An Nhiên như con rô bốt vừa được cài chương trình, chạy đúng chương trình mà nó có thể.
– Tôi thích Huyền Mi, giống như cậu thích cô ấy...
– Bốp!!!
Lại một cú giáng nữa trên má An Nhiên sau đó là những cú đánh liên tiếp nữa dồn dập, Trịnh Huyền Mi tự thấy tình hình không ổn liền chạy một mạch đi báo cho mọi người. Lúc cả đám chạy lại, An Nhiên cũng đã bị đánh đến bầm dập, nhưng lần này cậu không phản kháng cũng không đánh trả. Tuấn An, Quốc Đại, An Bình liền nhào vào, ba người mới có thể khống chế được một Nghiệp Thiệu Đăng đang như kẻ mất đi lí trí. Hắn bị kéo ra, đôi mắt cũng đầy những tơ máu trông vô cùng đáng sợ. Kì Duyên nhìn thấy anh mình phát điên, lập tức chạy lại đứng trước mặt hắn quát:
– Anh điên hay sao? Tại sao lại đánh anh ấy?
Nghiệp Thiệu Đăng sực tỉnh, theo câu hỏi của Kì Duyên, hắn dần dần lại tự hỏi, lí do để hắn đánh An Nhiên thành bộ dạng đó là vì cái gì? Vì An Nhiên cũng thích Huyền Mi? Vì cậu đã ở sau lưng hắn mà bày tỏ với cô ấy? Hay...còn vì lí do nào khác? Hắn vùng thoát khỏi sự kèm cập của ba người, liếc nhìn An Nhiên đang thảm hại nằm trên đất sau đó lại tự dưng đặt tay lên ngực của mình, lảo đảo rời đi.
Mai Tiểu Băng chạy tới đỡ An Nhiên dậy, nhìn thấy mặt mài cậu đã biến thành một cái bánh bao lớn thì cũng thấy xót xa, chậc chậc lưỡi hỏi:
– Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Cậu đã làm gì mà khiến Thiệu Đăng điên lên như thế?
An Nhiên thở hồng hộc, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, giọng nhẹ nhàng thản nhiên nhưng ẩn chứa sự chua chát sâu xa:
– Hắn đánh tôi, vì tôi thích người con gái cuả hắn!
– Cái gì??!!!
Cả đám người đồng thanh không dám tin.
————
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top