Chương 7
Hôm nay người dân trong thị trấn đều đổ xô về mảnh đất gần hồ nước. Trên mặt ai ai cũng nở nụ cười tươi rói, nam thì cầm cuốc, khiêng gạch đá, nữ thì xách theo mấy ấm nước. Khung cảnh đông vui như lễ hội. Một vài thương buôn mới đặt chân lên đảo không biết chuyện gì xảy ra, kéo một người dân bản địa lại hỏi, người kia cười ha ha đáp
"Ôi trời, thị trấn này mới được xây dựng, hai ba năm nay chưa có xây nhà thờ, nay một vị Linh Mục lặn lội đường xa đến đây nguyện ý xây dựng và ở lại tuyên truyền đạo giáo, mỗi nhà trên đảo đều góp công xây dựng."
Vị thương buôn gật đầu thả người ta đi, ngẫm nghĩ lại kêu mấy người hầu trên thuyền mình lại đó giúp một tay. Giúp một tay, có được hảo cảm của người trên đảo, việc làm ăn trao đổi càng thuận lợi.
Ở mảnh đất kia, lúc này mọi người bắt đầu đào đất làm nền trước. Hầu như trong thị trấn đều có người đến tham gia, thêm những người ở thương đội đi cùng Crocodile, tổng cộng gần một trăm người, khí thế vô cùng lớn. Crocodile đứng đó thảo luận với thợ xây về những điểm cần lưu ý. Dù sao kiến trúc kiểu này là lần đầu tiên họ thấy qua, anh phải giải đáp cặn kẽ tránh xảy ra sơ sót.
"Phần gạch và ngói hãy dùng gạch xanh ngói đen như trong thị trấn, như vậy nhìn sẽ càng gần gũi hơn." Crocodile nói với những thợ xây, đổi lại một tràng tiếng cười, bọn họ nghĩ kiểu kiến trúc thế này dùng gạch và ngói sáng màu nhìn sẽ đẹp hơn, không ngờ vị Linh Mục lại yêu cầu màu sắc giống với những ngôi nhà trong thị trấn làm cho bọn họ một phen cảm động, điều này chứng tỏ nhà thờ xây nên vì bọn họ, của thị trấn bọn họ.
Vì người rất đông cho nên phần nền móng được xây dựng rất nhanh, khi kết thúc ngày đã làm xong. Mọi người vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà. Crocodile nhìn mọi người tản đi hết, âm thầm đi đến bìa rừng. Trời đã bắt đầu tối dần, đường đến bìa rừng càng thêm âm u, nhưng trên cành cây có một cái đầu vàng nho nhỏ cực kỳ chói mắt ló ra. Crocodile cười cười vẫy tay, cậu bé nhảy xuống. Theo thói quen đưa tay nhận lấy quả táo mà Crocodile đưa
"Mấy ngày tới ban ngày người đông, ta khó mà đến gặp em được. Chỉ có thể đợi đến tối, em có đói bụng không ?"
Doflamingo chùi chùi quả táo vào tay áo, cắt một miếng rồi nói
"Ta ăn cho ngươi vui thôi, loài quỷ bọn ta chỉ cần uống máu để sống. Không nhất thiết phải uống mỗi ngày, một năm một lần cũng không thành vấn đề."
Crocodile trừng lớn mắt, nhìn đứa trẻ nói ra những lời kinh dị nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không có gì
"M-Máu...?"
Doflamingo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của người đối diện, biết anh hiểu lầm chuyện gì, thở dài nói
"Máu động vật!! Mặc dù máu người càng bổ, nhưng ta chưa bao giờ và cũng không bao giờ uống."
Crocodile hiểu ra, cảm thấy ngại ngùng vì mình đã nghi ngờ đứa trẻ đáng yêu(?) này. Vội xua xua tay chuyển đề tài
"Xây nhà thờ với tốc độ này nhanh nhất là hai tháng sẽ xong, chờ đến lúc đó chúng ta không cần phải lén lút gặp mặt như vầy nữa. Đúng rồi, đợi khi những thợ điêu khắc từ quê nhà của ta tới, em nhân cơ hội lẩn vào đám người, đến lúc đó xuất hiện ta sẽ nói em là người theo đội điêu khắc tới đây, ở cùng ta, có được không ?"
Doflamingo nghe cái kế hoạch ngu ngốc của ai kia, thầm khịt mũi khinh thường. Sao anh ta không nghĩ tới, người dân trên đảo sẽ tin nhưng còn những người trong đội điêu khắc thì sao ? Mẹ nó, trên tàu của ông đây bao giờ xuất hiện thằng quỷ nhỏ này vậy ?? Tới lúc đó đẹp mặt ra luôn. Cậu lắc đầu
"Không cần, đợi đến khi xây xong ta trực tiếp vào ở luôn. Ta không thích xuất hiện trước mặt con người, hơn nữa nếu ta đã không muốn, thì ai có thể phát hiện sự tồn tại của ta."
Crocodile nghe vậy thầm run rẩy, vậy là cậu nhóc này rất muốn anh phát hiện sự tồn tại của nhóc à ? Nên cười đúng không ?
Chớp mắt đã qua nửa tháng, đội điêu khắc cũng đã đến. Sau khi nghe nói về việc điêu khắc một bức tượng trên tường bọn họ đều sửng sốt. Kiểu trang trí này là lần đầu nghe qua, nhưng cũng không phải khó làm, khi thảo luận một vài điều nữa họ chia nhau làm việc. Nhìn nhà thờ dần dần thành hình, tâm tình Crocodile rất vui vẻ, ước nguyện cả đời của anh là xây được một nhà thờ độc đáo, nhưng anh biết chỉ một mình anh sẽ không thể thiết kế ra bản vẽ này được, quay đầu nhìn về phía khu rừng mỉm cười thật tươi, dù ở đó chẳng có ai cả, nhưng anh biết đứa nhóc kia chắc chắn sẽ thấy.
"Cười ngu ngốc như vậy cho ai xem chứ ?"
Doflamingo ẩn mình trong khu rừng, nhìn Crocodile mỉm cười mà thắc mắc.
Lại qua thêm một tháng nữa, mọi thứ cơ bản đã hoàn thành. Sau đó là trang trí và chờ ngày khánh thành. Trước đó Crocodile đã đặt một số lượng lớn băng ghế dài, có đệm quỳ, lúc này đang được người dân hỗ trợ đem vào sảnh lớn. Trong phút chốc sảnh lớn trống trải đã trở nên chật chội. Kế đó lại mang giường, tủ và bộ bàn ghế tròn vào dãy phòng ở, mỗi phòng một bộ, mang thêm bếp lò và những dụng cụ chuyên dụng vào nhà bếp. Cuối cùng là vận chuyển những bức tượng vào sảnh lớn. Lúc nhận hàng, Crocodile cảm thán một hồi với tay nghề của thợ đúc tượng, những bức tượng được đúc ra cực kỳ đẹp, không có một lỗi lầm nào, còn đẹp hơn bức tượng ở tu viện quê nhà. Có điều anh không biết, người thợ đúc tượng này biết được những bức tượng được làm ra sẽ đặt trong nhà thờ nên đã dồn tất cả tâm huyết để làm, ngày đêm không ngủ cho ra những sản phẩm hoàn hảo nhất, nếu chỉ là một lỗi nhỏ ông cũng bắt buộc cộng sự của mình làm lại. Người cộng sự hỏi ông, tỉ mỉ như vậy, người ta cho thêm tiền sao, ông ấy chỉ lắc đầu nói rằng đồ vật đặt ở nơi thiêng liêng đó sao có thể qua loa.
Đêm đến, mọi việc cơ bản đã đâu vào đấy, mọi người trở về nhà, trong nhà thờ rộng lớn chỉ còn một mình Crocodile. Hôm nay anh đã rời nhà ngài thị trưởng và bắt đầu đến nơi này ở. Trải qua một ngày bận rộn, cơ thể đầy mồ hôi dính dính khó chịu. Ôm một bộ quần áo thoải mái đến phòng tắm rửa. Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể cường tráng, làn da quanh năm không tiếp xúc quá nhiều với ánh mặt trời, trắng nõn nà, cơ bụng săn chắc như ẩn như hiện. Giọt nước chảy dọc theo tấm lưng, lướt qua quả đào căng tròn, rồi tới cái chân thon dài. Mỹ nam tắm rửa, nếu để ai đó nhìn thấy chắc hẳn là máu mũi không ngừng. Tắm xong, những mỏi mệt cũng theo dòng nước trôi đi hết, khắp người nhẹ nhàng khoan khoái. Crocodile trở về phòng ngủ, lúc mở cửa bước vào lại phát hiện trong phòng mình có nhiều hơn một nam nhân cao lớn. Người kia có mái tóc vàng ngắn cũn cỡn, mặc quần âu màu đen với sơ mi trắng, trên mặt đeo cặp mắt kính màu hồng ngộ nghĩnh. Crocodile trơ mắt nhìn người kia ngồi trong phòng mình, nhấp nháp nước trà mình pha, anh nhìn dáng vẻ vừa quen vừa lạ kia, cất tiếng hỏi
"Doffy ?"
Người kia dừng lại động tác uống trà, mày hơi nhíu lại, có vẻ không quá thích cái xưng hô này, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, chỉ lẳng lặng đặt tách trà xuống, đứng lên đi về phía anh. Đôi chân thon dài nện bước trên sàn nhà bằng bằng gạch vang lên tiếng 'cộp,cộp', trong màn đêm tĩnh lặng phá lệ vang dội. Khi người kia đến gần hơn, Crocodile đau khổ nhận ra, trên đời này còn có người cao hơn mình, hơn hẳn một cái đầu. Vốn dĩ anh đã rất cao, nhưng người này còn cao hơn, chiều cao đáng mơ ước, thật là gen tốt. Đứng gần người này anh lập tức có cảm giác bị xuống thế. Người kia không nói gì, đưa tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh lôi vào phòng đóng cửa. Sau đó chống tay lên cửa, giam anh lại, lúc này Crocodile đột nhiên sinh ra một loại ảo giác mình là một con chim nhỏ, bị tên thợ săn nhốt lại chuẩn bị xơi tái. Doflamingo đứng đó nhìn biểu cảm ngơ ngác của Crocodile, khoé môi hơi nhếch lên một độ cong khó thấy, chậm rãi phun ra hai chữ
"Ngu ngốc" rồi bỏ tay xuống
Cái tông giọng lạnh lùng này rõ ràng là giọng của Doffy, nhưng thay vì lẫn trong chất giọng lạnh lùng đó là một chút non nớt của trẻ con thì lần này nó lại thêm chút trầm khàn của một người trưởng thành. Crocodile đi đến bàn ngồi xuống đối diện Doflamingo
"Sao lại biến lớn rồi ?"
"Ngoại hình thật của ta là cái này, bộ dáng trẻ con kia chỉ để che mắt người lạ."
"Như vậy sao, biến lớn rồi nhìn đẹp trai hơn nhiều, tiếc là không còn má bánh bao nữa."
Crocodile thở dài tiếc nuối, đứa trẻ má phúng phính nay đã trở thành một nam nhân cường tráng, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, đẹp như tranh vẽ. Hai người đứng gần nhau, quả thật chính là một bầu trời nhan sắc, nói chói mù mắt người ta cũng không khoa trương. Doflamingo nghe lời thở than kia, nhớ đến những cái véo đau điếng mà người kia vô tình đem đến cho mình, cơ mặt khẽ giật giật, âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ biến nhỏ nữa. Hai người câu được câu không trò chuyện đến nửa đêm, sau đó Crocodile đánh một cái ngáp nói
"Ta định ngày mai mới đi mua thêm chăn nệm, sau đó mới bảo em...à không, anh dọn đến ở, không ngờ hôm nay anh đã đến rồi, không chuẩn bị kịp, tối nay ngủ đỡ phòng ta nhé!"
Định theo thói quen gọi một tiếng em, nhưng mà người trước mặt đã không còn là đứa bé đáng yêu nữa, là một nam nhân trưởng thành cao hơn mình, gọi em có hơi không ổn. Nhận được cái gật đầu đồng ý của Doflamingo, anh đem chăn nệm mà ngài thị trưởng chuẩn bị cho mình trải ra, chỉ có một cái gối, anh mở tủ lấy vài cái áo định xếp thành một cái gối đơn giản nhưng bị Doflamingo cản lại
"Không cần, gối to như vậy nằm chung cũng được."
Crocodile lúc đầu hơi do dự, ngủ cùng giường không thành vấn đề, nhưng nằm chung một cái gối, không hiểu sao anh lại thấy mặt hơi nóng lên, lấy tay quạt quạt mấy cái, sau đó cuối cũng vẫn phải đồng ý. Hai người ngả lưng trên giường, anh nằm phía ngoài còn hắn nằm phía trong. Lúc ngủ, Crocodile có thói quen nằm nghiêng, quay lưng lại với Doflamingo, chỉ chốc lát trong phòng đã vang lên tiếng thở đều đều. Người bên cạnh vốn dĩ đã nhắm chặt mắt, lại đột nhiên mở ra, liếc mắt nhìn người đang đưa lưng lại với mình. Trong đêm tối, cánh tay thon dài khẽ quấn lấy vòng eo săn chắc, cơ thể nhích sát lại tấm lưng dày rộng, gương mặt chôn sâu vào cái cổ trắng ngần. Doflamingo nhắm mắt lại, quanh chóp mũi là mùi hương thanh khiết chỉ thuộc về người ấy, nhẹ nhàng vỗ về hắn vào giấc ngủ...
Đậu Đậu: chương này tình tiết đi nhanh, mọi người đừng thắc mắc nha, tại vì ta cảm thấy trong quá trình xây dựng bé Cá Sấu không thể rời công trường, mà Hồng Hạc cũng không thể xuất hiện, tương tác ít đến đáng thương, cho nên ta đã cho lướt qua phần xây dựng luôn. Hai đứa chính thức dọn về chung một mái nhà (dù sẽ chia phòng ngủ), sớm tối gặp nhau cơm chó ngợp trời =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top