6.

Đã quá 7 giờ mà Yoojung vẫn chưa thức dậy, Seojung gõ cửa mãi mà không có động tĩnh gì, nàng mở cửa bước vào phòng. Trên chiếc giường lớn, Yoojung cuộn người thành một cục bé tí, mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Seojung sờ trán cậu, nó nóng hổi.

" Sốt rồi này"

Nàng thở dài, gọi điện cho giáo viên báo nghỉ bệnh cho cậu, bản thân cũng xin phép ở nhà để chăm sóc cho Yoojung. Seojung lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, xong đến loay hoay nấu cháo. Đang dở tay, điện thoại nàng đổ chuông. Là Soeun gọi đến

" Alo chị nghe. Có chuyện gì không Soeun?"

" Vâng...chuyện là em" Soeun ngập ngừng giây lát " Em muốn mời chị đi...đi hẹn hò có được không? Bức tranh của em..."

Tiếng cười nhỏ của nàng làm Soeun ngại ngùng.

" Chị xin lỗi em nhé. Yoojung đang bệnh."

" À..vâng"

" Nếu em có thời gian thì mua đồ ghé qua nhà chị, chúng ta ăn cơm ở nhà." Seojung đắn đo nói ra lời mời của mình.

" Được trưa em sẽ qua"

Seojung cúp máy, nàng cười vì sự đáng yêu của em, sau đó liền trùng xuống. Em là vì bức tranh, dù đã dặn lòng nhưng nàng cũng không tránh khỏi ảo tưởng.

Seojung bưng cháo vào phòng, vực cậu dậy.

" Yoojung ah, ăn cháo đi này còn uống thuốc"

Khóe mắt Yoojung cay cay. Tính sẽ tuông ra một tràng câu yêu thương thì bị lời nói tiếp theo của nàng đánh gãy. 

" Để bệnh lây cho tớ thì khổ"

" Yah! Tớ còn định cảm ơn cậu nữa đó"

Yoojung uống thuốc xong cậu nằm ngủ ngon lành vì tác dụng của thuốc. Còn về phần Seojung nàng ngồi trên ghế sofa xem TV đợi Soeun đến.

Tầm trưa tiếng chuông cửa vang lên, Seojung nhanh chóng ra ngoài mở cửa. Soeun tay cầm hai túi đồ mỉm cười chào nàng.

" Vào nhà đi Soeun"

" Chị vào xem Yoojung thế nào, em ngồi đợi chị tí. " Seojung xoa đầu em.

Seojung đi vào phòng, em ở bên ngoài còn ngẩn người. Trước giờ chưa có ai xoa đầu em như thế ngoài ba mẹ, phải nói rằng Soeun rất ghét người khác chạm vào đầu của mình nhưng em đối với sự động chạm của Seojung không hề bài xích. Còn có thoải mái. Em đặt tay lên ngực.

" Sao lại ngồi thừ người ra đó, em đã ăn gì chưa Soeun?"

Đột nhiên em ngồi bật dậy từ ghế sofa. Mặt khẩn cầu.

" Seojung, chị có thể xoa đầu em một lần nữa được không?"

Nàng thoáng bất ngờ. Chầm chậm đưa tay xoa đầu em, nhân cơ hội làm rối một ít tóc của em, rồi tự bật cười khúc khích với dáng vẻ ngốc nghếch của em. Đôi mắt đen láy của Soeun thất thần trong giây lát, tựa hồ đang tìm câu trả lời cho xúc cảm lạ lẫm bây giờ, nụ cười của Seojung thuần khiết và tươi tắn như chính con người của chị ấy, bừng sáng tâm hồn em.

Seojung ho khẽ, nàng chỉnh lại tóc cho em, lồng ngực nàng loạn cả lên. Em cũng có cảm giác với nàng đúng không? 

" Chị đi nấu chút đồ, em ngồi xem TV đi."

Tay nàng rời đi, em không nghĩ ngợi mà giữ lấy bàn tay mềm mại ấy. 

" Để em phụ chị" 

Nói là phụ nhưng Soeun chỉ làm vài việc vặt, em rửa rau, lấy gia vị. Toàn bộ đều là do Seojung làm. Bàn ăn phút chốc đã phủ đầy các món ngon thơm lừng. Mùi thơm đánh thức con sâu ngủ trong phòng ra ngoài.

" Cậu nấu gì mà thơm thế?" Yoojung mắt nhắm, mắt mở ra khỏi phòng, nhìn thấy người đang ngồi trên ghế, cậu tỉnh táo tám phần.

" Soeun?!"

" Chào chị Yoojung" Em cúi đầu chào Yoojung.

" Ừ...chào em" Giọng cậu có chút khàn, liếc mắt qua Seojung vụ đây?

" Lẽ ra hôm nay tớ định đi hẹn hò với Soeun mà kẹt cậu nên rủ em ấy tới nhà chơi"

" Còn biết nghĩ đến tớ, tạm tha cho cậu"

Yoojung ngồi xuống bàn, đồ ăn Seojung nấu là hết chỗ chê. Seojung lắc đầu, véo tai cậu.

" Không được, cậu chưa khỏi bệnh ăn cháo đi"

Tô cháo đặt ngay ngắn trước mặt, nàng nhước mày ai bảo cậu bệnh chứ, cho chừa!

" Soeun em ăn thử đi"

" Vâng" Em nhịn cười nhìn Yoojung xụ mặt ăn từng muỗng cháo, bản thân cũng cầm đũa thưởng thức bữa ăn. Soeun chợt nhớ điều gì

" Có cần em gọi chị Doyeon đến đây không?"

Cái tên vừa nhắc đến đã làm cậu khựng lại đôi chút.

" Gọi cậu ta đến làm gì!" Seojung đột nhiên lớn giọng.

" Chẳng phải "

" Chị với Doyeon chỉ là bạn bè việc chị trở thành bạn gái của Doyeon là có lí do, cậu ấy không nói với em sao?"

Nét kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Soeun. Yoojung biết ngay là Doyeon chưa kể với em, cậu một mạch kể mọi chuyện cho Soeun nghe.

" Em còn nghĩ hai người là yêu nhau thật. Ra là vậy..."

Không khí tự dưng trầm đi hẳn. Soeun thấy thái độ của Yoojung và Seojung rất kì lạ. Khi em vừa nói dứt câu Seojung phản ứng hơi kịch liệt, còn Yoojung lại có vẻ buồn dù thoáng qua nhưng em vẫn nhạy cảm bắt được. Chuyện của Bora, Soeun dĩ nhiên biết rõ còn biết việc Doyeon tìm kiếm tin tức Bora suốt ba năm trời, bản thân cũng trở nên lạnh lùng, ít nói. Thế nhưng từ khi quen Yoojung chị ấy thay đổi rất nhiều. Cười nhiều hơn, ngày nào cũng cùng Yoojung đi chơi. Em cứ nghĩ chị ấy đã suy nghĩ thông suốt.

Giữa lúc em phân vân có nên nói gì đó để phá vỡ sự trầm lặng này không thì chuông cửa đột ngột reo. Lúc nãy trước khi đến Doyeon có gọi điện cho em, không lẽ...

" Cậu đến đây làm gì?"

Khẽ chau mày, nàng không có ý định cho Doyeon vào. Doyeon lờ đi thái độ thay đổi của Seojung, cô chỉ muốn biết cậu như thế nào rồi. Mồ hôi vịn hai bên thái dương, cô đã chạy bộ từ bệnh viện đến đây.

" Yoojung có sao không?" 

Yoojung thấy không ổn nên tiến đến.

" Doyeon đến đưa quà cho tôi sao?" Cậu khẽ vỗ tay Seojung.

" Cậu ổn chứ, tôi có mua thuốc và cháo đến" 

Doyeon nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu. Định đưa tay sờ trán cậu, cậu đã nhẹ tránh đi, cô hụt hẫng rụt tay về.

" Tôi không sao, chưa có chết được. Quà của tôi đâu, đừng nói cậu định quỵt nợ?" Yoojung cố gắng nhịn đi cảm giác nghẹn nơi cổ họng.

" Thật ra tôi.." 

Câu nói chưa hoàn thành phía sau Doyeon xuất hiện thêm một người. Cô ấy mồ hôi đầm đề, vịn chặt tay Doyeon.

" Doyeonie, chị tự nhiên lại bỏ đi làm em lo lắng chết đi được." 

Gương mặt, hình dáng tương đồng với cậu đến tám phần người ngoài có thể nghĩ họ là chị em. Yoojung cười chua chát, quả là rất giống,

" Cậu nên trở về đi, tôi sợ bị hiểu lầm lắm." 

Doyeon chưa kịp lên tiếng, Bora đã mở lời.

" A chị đây chắc là Yoojung, cảm ơn chị đã thay em ở bên Doyeonie của em trong thời gian qua. "

Ba từ Doyeonie của em  khiến cậu hoàn toàn sụp đổ. Seojung đứng kế bên đã không nhịn nổi

" Không có chuyện gì nữa thì hai người về đi, để cho Yoojung nghỉ ngơi."

" Khi nào chị Yoojung khoẻ em sẽ nhờ Doyeonie mời chị một bữa để thay lời cảm ơn."

" Doyeonie chúng ta trở về thôi bà nội đang chờ chúng ta" 

Doyeon nghe đến bà, cô nuốt vào những lời muốn nói. Bất lực nhìn cánh cửa đóng sầm, bóng dáng cậu xoay đi rời khỏi thế giới của cô.

Tiếng cửa va vào thanh chắn lạnh lẽo vang lên. Đáy mắt Yoojung dần vỡ vụn, nước mắt trong suốt rơi không ngừng như chuỗi ngọc đứt dây.

Một lần lại một lần nữa chúng ta bỏ lỡ nhau. Cuộc đời này có bao nhiêu hoàn cảnh để bắt gặp nhưng không một lần cho tôi và cậu nhìn thấy trái tim nhau.

Soeun lặng lẽ quan sát tất cả mọi thứ, em chắc chắn chị Yoojung đã yêu chị Doyeon. Rõ ràng đến như vậy, ngay cả một kẻ không hề biết tình yêu là gì như em còn hiểu. Ánh mắt em lướt đến Seojung đang ôm Yoojung an ủi. Liệu chúng ta sẽ có kết quả không, em không muốn chị phải đau khổ giống chị Yoojung.




Mình đã chỉnh lại cách xưng hô của Bora với Doyeon, các cậu thông cảm. Các chap trước cũng sẽ được chỉnh sửa lại.




















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top