Chương 6: Rời khỏi Yến Vương phủ
Yêu cầu của Công Tôn Trường Khanh, ở phía thái tử Công Tôn Ký nhìn thấy cực kỳ quá đáng, nhưng mà hắn cũng không tính ra mặt ngăn cản.
Hạng Quân Vãn là chính nữ của đại tướng quân Hạng Trị Chung, lại là nữ nhi thương yêu nhất của ông ta, Công Tôn Trường Khanh náo loạn như vậy, chắc chắn sẽ làm tăng thêm khoảng cách giữa hắn và Hạng Trị Chung. Công Tôn Ký tuy là thái tử, nhưng trước khi chưa ngồi trên ngôi vị, sẽ xảy ra biến đổi gì, ai cũng không biết. Phụ hoàng của hắn Công Tôn Nam trước khi đăng cơ cũng không phải là thái tử, sau đó lại không phải lên làm hoàng đế sao!
Nhìn đến Công Tôn Trường Khanh nhục nhã Hạng Quân Vãn như vậy, trong lòng Công Tôn Ký thậm chí có chút hi vọng mâu thuẫn của bọn họ có thể khuyếch trương vô hạn, cuối cùng dẫn đến mâu thuẫn giữa Yến vương phủ và phủ tướng quân.
Hạng Trị Chung tính cách cảnh trực, xưa nay mặt lạnh vô tình, chỉ nguyện trung thành hoàng đế. Nếu Yến vương cùng Hạng Trị Chung náo loạn trở mặt, ngày sau cho dù Công Tôn Trường Khanh đối với ngôi vị hoàng đế có mưu đồ gì, quân đội đại biểu cho Hạng Trị Chung khẳng định sẽ không đáp ứng, đó cũng là tất cả kỳ vọng của Công Tôn Ký.
"Thế nào, không nỡ? Có phải hay không muốn bổn vương giúp ngươi cởi?" Công Tôn Trường Khanh thấy Hạng Quân Vãn bất động, trong lòng rốt cục có một loại khoái cảm của trả thù. Theo hắn thấy, Hạng Quân Vãn nhất định sẽ quỳ trước mặt hắn, cầu hắn đừng vô tình như vậy. Công Tôn Trường Khanh thậm chí ảo tưởng chính mình sẽ ngay lúc Hạng Quân Vãn cầu xin mình một cước đá văng nàng ra, đến báo thù hôm nay nàng làm nhục.
Bất quá, mộng tưởng luôn rất đẹp! Công Tôn Trường Khanh không biết, nữ tử trước mắt đã thay đổi linh hồn, không còn là nữ tử yếu đuối mặc hắn đến gây khó dễ nữa.
"Nghe nói Chu Liên quốc lòng muông dạ thú, vẫn thèm muốn sự giàu có của Thương Nguyệt ta, cho nên bệ hạ mới phái phụ thân ta đóng ở biên quan, vừa đi chính là năm năm, ngay cả đại hôn của ta cũng không thể kịp trở về. Phụ thân ta vì nước vì dân, cẩn thận, tận trung cương vị công tác, chỉ là. . . . . . Nếu hắn biết được ta hôm nay bị Vương gia nhục nhã như vậy, không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng như thế nào."
Giọng nói của Đường Thanh ngay tại mùa đông này đặc biệt lạnh lùng, nàng đưa tay cởi xuống áo ngoài, chậm rãi vứt trên mặt đất, trên mặt mỉm cười, giống như một chút cũng không để ý những thứ này vậy.
"Ta là chính nữ tôn quý của tướng quân, hôm nay lại ở Yến vương phủ bị đãi ngộ không công bằng như thế, không biết Vương gia rốt cuộc đối với ta có bất mãn nhiều hơn, hay là đối với ta phụ thân có oán hận gì, hay hoặc là. . . . . . Trong lòng Vương gia căn bản chính là ghi hận Thái Hậu nương nương lúc trước chỉ hôn, cho nên mới đem tất cả phẫn nộ đều phát tiết ở trên đầu ta. Ngày sau Thái Hậu nương nương cho đòi ta tiến cung, vẫn xin thái tử điện hạ cùng sườn phi nương nương làm chứng cho sỉ nhục ngày hôm nay của ta!"
Lời nói hời hợt lạnh lùng này, làm cho lòng vốn vĩ muốn xem cuộc vui của Công Tôn Ký mãnh liệt nhíu lại.
Hay cho một nữ tử lợi hại! Những lời này chẳng những đem Công Tôn Trường Khanh kéo đến mặt đối mặt với phủ tướng quân, còn đem hắn thái tử này kéo xuống nước!
Hoàng thái hậu yêu thương Hạng Quân Vãn là chuyện mọi người đều biết, nếu nàng lễ Phật trở về, biết được Hạng Quân Vãn hôm nay bị khi nhục như vậy, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Cho dù hắn cùng Công Tôn Trường Khanh cuối cùng sẽ không bị làm sao, nhưng danh tiếng khi dễ nữ tử yếu đuối cũng không tốt, huống chi phía sau Hạng Quân Vãn còn có phủ tướng quân chống lưng. Hạng Trị Chung nếu biết được hắn thái tử này hôm nay xem cuộc vui, chưa chắc trong lòng không khó chịu.
Đầu óc Công Tôn Ký nhanh chóng xoay chuyển, không đợi hắn mở miệng ngăn cản, trên người Hạng Quân Vãn chỉ còn lại có áo mỏng cuối cùng. Mà lời của Hạng Quân Vãn, lại làm cho Công Tôn Trường Khanh tức giận vô cùng.
Ba năm nay Hạng Quân Vãn vẫn an phận ở trong Hạnh Viên của Yến Vương phủ, cho dù Hoàng thái hậu cho đòi nàng tiến cung, nàng cũng là nói lời tốt cho hắn. Nay, Hạng Quân Vãn lại mang Hạng Trị Chung cùng Hoàng thái hậu đến "hù dọa" hắn, quả thực là ăn gan hùm mật gấu, tạo phản rồi!
"Được! Hạng Quân Vãn, ngươi lợi hại! Bổn vương hôm nay mới biết được ngươi nhanh mồm nhanh miệng như thế! Thế nào, đem ngươi nhốt tại Hạnh Viên ba năm nay khiến ngươi chịu ủy khuất, ngươi muốn trước mặt hoàng tổ mẫu cáo trạng? Bổn vương nói cho ngươi biết, lúc trước ngươi mặt dày mày dạn đòi gả cho bổn vương, có lẽ nên dự đoán được hôm nay sẽ bị sỉ nhục như thế! Ngươi muốn cáo trạng, bổn vương không sợ!"
Công Tôn Trường Khanh không sợ, trong lòng Công Tôn Ký lại nóng nảy. Tuy rằng hắn là thái tử, nhưng vô luận Hoàng thái hậu hay là hoàng thượng, thiên vị cũng là Công Tôn Trường Khanh. Cho dù chuyện này vạch trần ra ngoài, chỉ sợ cũng hắn thân thái tử huynh trưởng này dạy đệ không nghiêm, ngược lại phí sực không lấy lòng được lại là hắn.
"Tam đệ, chuyện này cứ bỏ đi!" Công Tôn Ký chủ động tháo lông chồn của chính mình đưa cho Lạc Tuyết, "Mặc vào cho tiểu thư nhà ngươi! Trời rét đất lạnh, nếu lạnh bệnh, ngược lại không tốt."
Lạc Tuyết đã bị chuyện vừa rồi dọa cho ngu ngơ, lúc này thấy Công Tôn Ký đưa đến lông chồn, lập tức nhận lấy, cẩn thận choàng lên cho Hạng Quân Vãn, "Tiểu thư, người có lạnh hay không?"
"Ta không sao, đa tạ thái tử!"
Đường Thanh không có cự tuyệt ý tốt của Công Tôn Ký, dù cho biết được người này cũng không phải chim tốt, nhưng nàng sẽ không làm khổ thân thể của chính mình. Lại nhìn Công Tôn Trường Khanh, xanh mặt, Đường Thanh mỉm cười, châm chọc giữa mặt lộ đến rõ ràng, "Yến vương hùng tâm tráng chí như vậy, tại sao không suất lĩnh tướng sĩ mở mang bờ cõi? Ở chỗ này so đo với một tiểu nữ tử như ta, thật không phải đại trượng phu nên làm! Lạc Tuyết, chúng ta đi --"
Không đợi Công Tôn Trường Khanh mở miệng, Đường Thanh đã xoay người, thân hình gầy yếu thoáng chốc liền bao phủ trong gió tuyết.
Lúc này đây, Công Tôn Trường Khanh không có ngăn cản, hắn không phải ngốc tử, mặc dù trong lòng hắn thấy ngứa mắt Hạng Quân Vãn, lời của nàng khi nãy hắn cũng nghe lọt được.
Hôn sự này không phải hắn mong muốn, nhưng ba năm qua hắn cũng chỉ là đem nàng vứt ở Hạnh Viên, chẳng quan tâm, tùy ý cơ thiếp của hắn khi nhục nàng, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng của nàng, hắn cũng không hỏi đến. Để lại Hạng Quân Vãn, không chỉ là vì phủ tướng quân sau lưng nàng, cũng bởi vì hôn sự này là Hoàng thái hậu ban cho, mặc hắn không muốn ra sao, cũng không thể làm quá mức.
Hôm nay viết xuống hưu thư, trong lòng Công Tôn Trường Khanh lại nhẹ nhàng thở ra. Hạng Quân Vãn tự xin ban xuống, có Công Tôn Ký có thể làm chứng. Ngày sau cho dù Hạng Trị Chung cùng Hoàng thái hậu truy cứu, cũng không phải lỗi của hắn. Chỉ là, hắn vừa nãy xác thực là bị nữ nhân này chọc giận, cho nên mới mất đi chừng mực, xém tí làm cho Công Tôn Ký thừa dịp sấn vào.
Hiện tại lí trí khôi phục, Công Tôn Trường Khanh hít một hơi thật sâu. Rốt cục thoát khỏi kẻ quái dị kia rồi! Rốt cục thoát khỏi nhục nhã của ba năm nay !
Đường Thanh cùng Lạc Tuyết ra khỏi Yến vương phủ, lúc này sắc trời đã tối sầm xuống, người đi đường rất ít.
Lạc Tuyết thật cẩn thận theo sát phía sau Đường Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lạnh đến mức đỏ bừng, trong mắt còn đẫm lệ. Ở thời đại này, nữ tử bị hưu căn bản là không có đường sống để đi, cho dù tướng quân sủng ái tiểu thư, nhưng tướng quân xa cuối chân trời, tiểu thư lúc này nếu trở về phủ tướng quân, nhất định sẽ bị các phu nhân này khi dễ!
"Tiểu thư, chúng ta hiện tại đi đâu a?" Lạc Tuyết vì Hạng Quân Vãn cảm thấy khổ sở, nhưng nàng lại không dám khóc thành tiếng, sợ Hạng Quân Vãn nghe xong thương tâm, đành phải kìm nén nước mắt, thừa dịp lúc nàng không chú ý quay mặt lau khóe mắt.
Đi đâu? Đường Thanh ngừng lại, về phủ tướng quân chắc chắn là vừa rời hang hổ lại vào hang sói, các di nương này đã sớm đối với nàng hận thấu xương, nay nàng bị Công Tôn Trường Khanh vứt bỏ, các nàng nhất định hận không thể khua chiêng gõ trống chúc mừng.
Nhưng mà, không trở về phủ tướng quân, nàng có thể đi đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top