Vương Hậu, duy nhất
Được thôi! Cuối cùng Thánh Quân cũng có con nối dõi rồi! Đừng nói tư cách tham gia tuyển chọn, cho dù trực tiếp phong Phi cũng có thể, nhưng Vương Hậu thì không thể.
Thấy tất cả mọi người đồng ý, Dạ Vương tức giận sôi lên, im lặng bỏ đi.
Ngày hôm sau, lúc mọi người đưa danh sách cho Dạ Quân Mạc, trên mặt đều là nụ cười chúc mừng.
Dạ Quân Mạc không hiểu ra sao cả, nhìn thấy cái tên đầu tiên trên danh sách chính là Bạch Vũ, lại nghe bọn họ chúc mừng hắn trở thành phụ thân, hắn mới hiểu được, mặt âm trầm đi tìm Bạch Vũ.
Ngoại trừ ngủ thì Bạch Vũ chỉ tu luyện ở trong hồ, bây giờ linh lực trong linh mạch nàng đã vượt qua 10000 điểm, Đại Địa Hôi Hùng cũng lên dần đến cấp 7 nhờ hàng loạt thức ăn sinh trưởng, đã có thể bắt đầu để cho đám Triệu hoán thú bắt đầu tu tập linh thuật rồi.
Nàng chọn linh thuật bị động cho Đại Địa Hôi Hùng là Kim Cương Phách Thể, sức chịu đựng càng ít, lực phòng ngự sẽ càng mạnh.
Bạch Vũ tốn gần 3000 điểm linh lực để cho Tiểu Hôi từ từ tu luyện đến tầng thứ 5, lúc sức chịu đựng thấp hơn ba thành, lực phòng ngự sẽ tăng vọt gấp đôi!
Linh thuật chủ động nàng chọn cho Tiểu Hôi là Đại Địa Hộ Thuẫn, cái này đại khái là một loại linh thuật bảo toàn sinh mạng nhất trong linh thuật hệ Thổ của Sáng Thế Thần Điện, có thể cung cấp một tầng bảo vệ có sức chịu đựng cực cao.
Lúc ở Thần Vực, Bạch Vũ chiếm được khá nhiều thiên tài địa bảo, bảo bối cần cho Tiểu Hôi tu luyện Đại Địa Hộ Thuẫn đã sớm tích đủ rồi.
Bạch Vũ cũng tốn gần 3000 điểm linh lực để cho Tiểu Hôi tu luyện đến tầng thứ 5, có thể sinh ra một tầng bảo vệ tương đương với sức chịu đựng của bản thân, sau khi sức chịu đựng của tầng bảo vệ tiêu hao hết, mới có thể làm cho Đại Địa Hôi Hùng bị thương.
Vì Tiểu Hôi tu luyện linh thuật, 6000 điểm linh lực lại trực tiếp không còn, 4000 điểm còn lại đã không đủ để thăng cấp bất kỳ dạng linh thuật nào nữa, Bạch Vũ chỉ có thể tiếp tục tích góp linh lực. Là Vương Giả đỉnh cấp, mức cao nhất của linh mạch nàng đã đạt tới 20000 điểm, chỉ là ngưng tụ quá chậm.
Bạch Vũ cũng không gấp, cách Đại hội còn nhiều thời gian, nàng có thể từ từ.
Nàng lười biếng duỗi người, diendanlequydon – V.O, bò lên khỏi hồ nước, lại thấy Dạ Quân Mạc ở trên bờ hồ, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng."Sao vậy?" Bạch Vũ khó hiểu nghiêng đầu.
"Nàng muốn tham gia Đại hội tuyển phi?" Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Không phải."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Trên danh sách có tên của nàng, nàng dám nói không phải nàng thuyết phục bọn họ thêm vào."
"Là ta làm cho bọn họ thêm vào, nhưng ta không muốn tham gia Đại hội tuyển phi." Bạch Vũ tiến sát đến bên tai Dạ Quân Mạc: "Ta phải làm Vương Hậu của chàng!"
Ánh mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, ôm cổ nàng, hơi thở không ổn định hôn lên trán nàng, cúi đầu nhìn xuống cái bụng lồi ra của nàng, nhíu mày: "Nhưng hài tử có thể bị nguy hiểm không?"
Bạch Vũ cười tít mắt dựa vào vai hắn: "Sẽ không. Hài tử của chúng ta, huyết mạch rất cường đại, cho dù ta gặp chuyện không may, huyết mạch Sáng Thế sẽ bảo vệ chúng nó. Đi tham gia một trận thi đấu lôi đài mà thôi, không tốn bao lâu."
Huyết mạch Sáng Thế có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là truyền thừa.
Bởi vì Bạch Vũ chưa có hài tử thì đã chết, bởi vậy linh hồn của nàng bất diệt, sẽ vẫn luân hồi chuyển thế, mãi đến khi để lại huyết mạch đời sau. Một khi huyết mạch lưu truyền, có người thừa kế, Bạch Vũ sẽ không còn là một thân bất tử nữa, điểm này nàng không nói với Dạ Quân Mạc.
Nàng sợ nói ra Dạ Quân Mạc sẽ không cần hài tử, chỉ cần nàng, vậy thì xong rồi.
Dạ Quân Mạc tủi thân ôm chặt nàng: "Ta không muốn nàng gặp chuyện không may."
Hình như mẫu thân của Bạch Vũ đã rong huyết qua đời lúc sinh ra nàng, hắn rất lo lắng Bạch Vũ sẽ giống với mẫu thân nàng.
"Yên tâm, bản thân ta chính là Y Sư, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Vũ sờ sờ mái tóc đen tuyền của Dạ Quân Mạc.
Nói thật, Bạch Vũ vẫn cực kỳ nghi ngờ lúc trước mẫu thân của nàng đã chết như thế nào.
Cho dù có người thừa kế là nàng đây, đã không còn huyết mạch Sáng Thế che chở, dù sao mẫu thân của nàng cũng là nhân vật cấp Thần Hoàng, sao có thể chết vì rong huyết?
Nàng không quá tin là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng có thể là bị người động tay chân, khả năng là người quen vô cùng lớn.
Đáng tiếc lúc trước khi nàng bắt đầu nghi ngờ chuyện này, còn chưa kịp nói với Thạch cô cô, nàng đã bị Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần hại chết, Thạch cô cô cũng chết oan uổng.
Bây giờ đã qua một vạn năm, muốn tra cũng rất khó khăn.
Huống chi muốn tra chuyện này, tất phải về Sáng Thế Thần Điện. Nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ, cái gì cũng không làm được, bây giờ phải sinh hạ hài tử của mình thật tốt mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc tối đen ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Bạch Vũ, sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên thở dài: "Thật ra, nàng không cần tham gia lôi đài kia, cũng có thể làm Vương Hậu của ta, Vương Hậu duy nhất của ta!"
"Ta biết." Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Chỉ là ta càng muốn khiến cho tất cả mọi người thừa nhận ta xứng với chàng!"
"Nói bậy bạ gì đó, đương nhiên nàng xứng với ta!"
"Nếu nói ta không cẩn thận không lấy được đệ nhất thì làm sao bây giờ? Chàng có phong người đệ nhất kia làm Vương Hậu không?" Bỗng nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn trêu tức.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Không nhất định. Nếu người khác lấy được đệ nhất, lần này sẽ không tính."
Đây không phải là rất xấu sao? Nhưng ta thích, Bạch Vũ cười tít mắt tiếp thụ cách nói này, càng thêm chịu khó tu luyện.
Dạ Quân Mạc cũng tu luyện cùng Bạch Vũ mỗi ngày, diendanlequydon – V.O, thăng cấp giống như ngồi trên tên lửa, rất nhanh đã đạt tới Tôn Giả trung cấp, tốc độ mới bắt đầu chậm lại.
Để ngưng tụ linh lực nhanh hơn, để cho linh mạch Dạ Quân Mạc mau chóng khôi phục, Bạch Vũ cũng làm không ít linh tửu.
Phần Diệt Nguyệt đã không thể thỏa mãn nhu cầu, lần này Bạch Vũ làm Huyết Huyễn Tinh chuyên môn dùng để hấp thu linh khí nhanh hơn trên Ngũ Hành Đại Lục, giống như có ngôi sao sáng lọt vào trong chất lỏng đỏ như máu, lóe ra ánh sáng mộng ảo.Uống xong một ly, người chưa tới cảnh giới sẽ cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, có cảm giác linh hồn cũng bay ra khỏi cơ thể, rơi vào cơn say mơ mơ màng màng, khó có thể tự thoát khỏi, nếu xui xẻo mà nói, có thể sẽ ngủ ngàn năm không dậy.
Nếu Triệu hoán Đại Sư không cẩn thận uống vào, chỉ sợ sẽ trực tiếp ngủ như chết.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đều không băn khoăn như vậy, Huyết Huyễn Tinh là vật phẩm phụ trợ tu luyện vô cùng tốt đối với bọn họ.
Hai người bế quan tu luyện, chờ Đại hội bắt đầu.
Sau đó, Phượng Dao vừa vặn xuất quan. Một đường linh khí ở phía Đông Bắc của cung điện phóng lên trời, chấn động vực sâu, quét ngang Đế Đô.
Mọi người đi ở trên đường cảm thấy cuồng phong đảo qua, bão cát đầy trời, thổi khiến mắt bọn họ mở không ra.
Dời non lấp biển, hơi thở chọi trâu, khí thế của Đại Đế!
Mọi người nhao nhao chúc mừng Phượng Vương.
"Chúc mừng Phượng Vương, chúc mừng!"
"Phượng Dao cũng là Đại Đế, quả nhiên Phượng Vương biết dạy hài tử."
"Chúc mừng Phượng vương, mẹ con hai người là Đại Đế, cũng là giai thoại thiên cổ."
Mặt mày Phượng Vương hớn hở: "Đâu có đâu có, là tự nó cố gắng."
Ngoài miệng khiêm tốn vài câu, thân đã nhanh chóng chạy tới phòng bế quan xem Phượng Dao.
Thần thái Phượng Dao sáng láng, khí thế cả người đều đã khác lúc đầu, trong mắt có thêm một phần ngạo nghễ khinh thường trời cao, người áp lực cường đại làm cho người ta không dám đến gần.
"Tốt! Nữ nhi ngoan, quả nhiên con không làm cho nương thất vọng. Dựa vào thực lực hôm nay của con, chỉ cần không xảy ra chuyện gì trên lôi đài, sẽ nắm chắc Vương Hậu." Phượng Vương vui tươi hớn hở nói.
Ánh mắt Phượng Dao sáng lên: "Cuối cùng Thánh Quân cũng đồng ý tổ chức Đại hội tuyển phi rồi sao?"
"Đương nhiên." Phượng Vương mỉm cười. Năm đó Thánh Quân không làm, bọn họ không mạnh mẽ ép buộc là vì bên cạnh Thánh Quân không có nữ nhân, một khi Thánh Quân muốn cho nữ tử kia một cái danh phận, nhất định phải làm Đại hội, nếu không nữ tử kia không có cách nào nhận được sự tán thành của Đế Quốc.
"Đúng là chúng ta đã chờ ngày hôm nay không ít ngày rồi." Phượng Dao nở nụ cười tự tin: "Đúng rồi, lão Nhị, lão Tam nhà Ảnh Vương đâu? Mấy ngày này hẳn là cũng đang liều mạng tu luyện phải không?"
"Các nàng?" Phượng Vương không cho là đúng: "Các nàng đâu có chỗ nào là đối thủ của con. Nhưng con phải cẩn thận Bạch Vũ."
"Chính là dã nha đầu mới vừa được Thánh Quân mang về? Nàng ta có cái gì mà phải cẩn thận? Thánh Quân có thích nàng ta đi nữa, thực lực của chính bản thân nàng ta cũng không giữ được sự sủng ái của Thánh Quân."
"Không là Vương Hậu hẳn là nàng ta không có gì để dựa vào, chỉ là nàng ta đã mang thai hài tử của Thánh Quân, nên địa vị Phi là không thoát rồi."
Phượng Dao sửng sốt, ánh mắt bỗng chốc lóe ra: "Đã mang thai rồi? Vận may của nàng ta thật đúng là tốt."
"Không phải sao. Hài tử đầu tiên của Thánh Quân, nhất định cực kỳ nắm được sự coi trọng của Thánh Quân. Chỉ là con cũng không cần quá sốt ruột, trước cầm chắc địa vị Vương Hậu ở trong tay, rồi lại đi đối phó Bạch Vũ. Dù sao hoài thai mười tháng, có thể sinh hạ ra không, vẫn còn chưa nói được." Trên khuôn mặt ung dung, hoa quý của Phượng Vương xẹt qua một tia âm trầm.
Phượng Dao gật gật đầu: "Nương nói đúng."
"Thật ra hai đối thủ lớn nhất của con – hai tỷ muội Nam Môn Tư và Nam Môn Tĩnh đều đã bị Thánh Quân chán ghét mà vứt bỏ, Nam Môn Tư bị xử quyết, tuy Nam Môn Tĩnh vẫn tới tham gia, nhưng ai cũng biết nàng ta đã bị Thánh Quân đả thương, thực lực giảm hơn một nửa, vị trí Vương Hậu đã sớm không có duyên với nàng ta. Chỉ là mọi chuyện vẫn nên cẩn thận, người lợi hại của Dạ gia còn nhiều mà." Phượng Vương vỗ vỗ tay Phượng Dao, đặt một cái bình nhỏ vào trong tay nàng ta.
Phượng Dao cả kinh: "Nương, đây là..."Phượng vương dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng: "Mộ trong thiên hạ chí độc – Thái Hoàn Lộ, cất cho kỹ."
Phượng Dao hít vào một hơi khí lạnh. Thái Hoàn Lộ, diendanlequydon –V.O, là dùng hỗn hợp dịch độc của 36 độc xà tạo thành độc dược. Dưới Đại Đế, chỉ cần dính vào một chút, lập tức độc phát bỏ mình, cứu cũng không kịp. Độc dược này được xưng là vua ám sát.
Chẳng qua Đại hội tuyển phi không thể dùng độc dược, dù sao chỉ là chọn lựa, không cần phải đánh nhau sinh tử.
Nhưng đối với mỗi Đại Thế Gia mà nói, đây là một chuyên đáng đánh nhau sinh tử! Lặng lẽ dùng độc tính là gì, các loại linh khí, các loại thủ đoạn, chỉ có không thể nghĩ được, không có chuyện không làm được!
"Nương, yên tâm, con biết nên làm gì." Phượng Dao mỉm cười, nắm chặt bình dược trong tay.
Thời gian nhoáng lên một cái, đã đến ngày bắt đầu Đại hội, tất cả hơn 370 nữ tử đều ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện ở quảng trường đàn tế trang nghiêm của Đế Đô. Một đám nữ tử dáng vẻ mềm mại thướt tha, trang điểm xinh đẹp, khiến cho quảng trường quạnh quẽ nghiêm nghị có thêm một phần nhiệt tình và đặc sắc.
Ngũ vương trên đài cao gật đầu cực kỳ hài lòng, mỹ mạo cũng rất quan trọng, dù sao cũng không thể để cho Thánh Quân lấy một người quái dị. Cho dù Thánh Quân không ngại, bọn họ cũng sẽ cảm thấy mất mặt Ám Dạ Đế Quốc.
Quy củ thi đấu lôi đài rất đơn giản, chính là tỷ thí một chọi một, thắng so đấu với thắng, so đấu đến cuối cùng chỉ có một người xuất sắc, vị đó chính là người được chọn làm Vương Hậu.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở trên đài cao trị thương, im lặng đảo mắt qua rất nhiều nữ tử phía dưới, liếc mắt một cái tìm thấy Bạch Vũ.
Người khác đều tao nhã, duyên dáng yêu kiều, vô cùng chú trọng hình tượng của chính mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho hắn, chỉ có Bạch Vũ lười biếng nâng bụng, tìm một cái bậc thềm ngồi xuống, cắn một khối điểm tâm.
Có thể là gần đây Dạ Quân Mạc cho ăn quá nhiều, Bạch Vũ rõ ràng càng thích ăn hơn trước kia, cũng càng béo. Nhìn bộ dáng mượt mà, mập mạp của nàng giống con chuột đồng nhỏ nhồi thức ăn vào trong miệng, Dạ Quân Mạc lại không nhịn được muốn cười, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười sủng nịnh.
Chúng nữ tử nhìn thấy nụ cười của Dạ Quân Mạc có thể hoà tan băng cứng, tâm tình kích động.
"Thánh Quân nhìn ta cười!"
"Nói bậy! Rõ ràng là nhìn ta!"
Một đám mỹ nữ còn chưa lên lôi đài, thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Tứ vương cũng là vui mừng, quả nhiên Thánh Quân đã thông suốt, cực kỳ hài lòng với nữ tử bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra, hài lòng thì tốt!
Ám Lân âm thầm trừng mắt, hài lòng? Hài lòng cái quỷ á! Rõ ràng là thấy Bạch Vũ mới nở nụ cười, chỉ sợ một đám chung quanh cũng không khác một đám cây cải củ trong mắt Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ không chú ý Dạ Quân Mạc đang nhìn nàng, chủ yếu là đàn tế rất cao, cho dù nàng ngửa đầu nhìn lên trên, cũng không thấy rõ vẻ mặt của Dạ Quân Mạc.
Nàng chỉ cảm thấy bụng rất đói, quả nhiên trong bụng có hai bảo bảo thì không giống bình thường, bây giờ một mình nàng ăn, tẩm bổ cho ba người, thấy đồ chua thì không nhịn được chảy nước miếng, khẩu vị mở ra, giống như luôn ăn không đủ no.
Nếu không phải vẫn còn tu luyện, đại khái cuộc sống mỗi ngày của nàng chính là giống như heo, ngoại trừ ăn, chính là ngủ.
May mà còn có một Đại hội như vậy để giải sầu, đối với lần Đại hội này, nàng nhất định phải thắng, dù sao nàng cũng sẽ không phân phát Dạ Quân Mạc đi.
Sờ sờ bảng viết một dãy số 1trong tay, Bạch Vũ tiếp tục gặm điểm tâm.373 nữ tử, một bảng dãy số trong tay, tùy cơ hội rút ra đối thủ, tỷ thí hai hai. Bởi vì là số lẻ, tự nhiên sẽ có người có lượt rỗng, Bạch Vũ chính là người được lượt rỗng kia, còn không chỉ một lượt, mà là mấy lần lượt rỗng.
Nhóm nguyên lão Đế Quốc cũng không muốn để cho nàng đi tỷ thí vào buổi sáng như thế, tuy là Triệu hoán thú đánh, diendanlequydon – V.O, nhưng dù sao không an toàn, dù sao cũng suy xét vì hài tử trong bụng của nàng. Đám người Ảnh Vương, U Vương chỉ tính vào lúc chỉ còn lại mười mấy người cuối cùng, để cho Bạch Vũ trước tùy tiện đấu một chút, thua là có thể xuống.
Chỉ có Dạ Vương thờ ơ nhìn sắp xếp của bọn họ, trong lòng tràn đầy châm chọc, yên lặng không nói gì.
Vì thế, Bạch Vũ lại nhàn nhã xem mọi người lên tỷ thí.
Phượng Dao một đường vào vòng trong, vô cùng cường thế, gần như mỗi lần đối phó đối thủ chưa đến ba hiệp đã kết thúc. Chỉ là, một nữ tử Dạ gia xuất thế ngang trời, cường thế, dễ dàng hơn Phượng Dao, mỗi trận chỉ có một con Triệu hoán thú xuất hiện, đã đánh bại đối thủ, thắng liền năm trận.
"Nàng là ai vậy?"
"Hình như là Dạ Nghiên Nhi, Vực chủ vực Hắc Dạ ở Đại lục Hắc Thủy. Một mực tu luyện bên ngoài, hôm nay mới về."
"Không hổ là người thừa kế Dạ gia bồi dưỡng ra, thật là lợi hại!"
"Tất nhiên, so với hai dưỡng nữ Nam Môn Tư, Nam Môn Tĩnh, nàng mới chính là bảo bối của Dạ gia. Đại khái vị trí Vương Hậu lại chỉ có nàng tranh đoạt với Phượng Dao."
Lúc này Phượng Dao cũng chú ý tới Dạ Nghiên Nhi, nàng ta mới vừa đánh bại một đối thủ, ngạo nghễ đứng ở trên lôi đài, nhìn Dạ Nghiên Nhi ở phía dưới.
Bốn mắt nhìn nhau, đốm lửa văng khắp nơi, tầm mắt sắc bén như đao kiếm đánh vào nhau, lộ ra mũi nhọn, khí thế cường đại tràn ngập ở trong không khí, áp lực khủng bố khiến người hít thở không thông, sắc mặt nữ tử phía dưới đều đã không kìm được mà tái mét, tránh xa lôi đài.
Bạch Vũ có chút giật mình, rõ ràng trên người Phượng Dao chính là hơi thở Triệu hoán Đại Đế, tuy chỉ là sơ cấp, nhưng áp lực khiến người bình thường không thể chịu nổi, Dạ Nghiên Nhi lại đối đầu gay gắt, không yếu hơn Phượng Dao chút nào.
Phượng Vương nheo mắt lại, nhìn về phía Dạ Vương: "Không thể tưởng tượng được, Dạ gia các ngươi lại còn có nhân vật như vậy."
Dạ Vương bĩu môi, cực kỳ không khách sáo nói: "Chuyện này có gì mà kỳ lạ, ngay cả Thánh Quân cũng từ gia tộc bọn ta ra. Nếu không phải quan hệ huyết thống của Dạ gia chính thống và Thánh Quân quá thân cận, không thể gả cho Thánh Quân, ngươi cho là còn có chuyện của nữ nhi ngươi sao?"
Mặt Phượng Vương tối sầm: "Dạ Vương nói quá sớm rồi? Cũng chưa nghe nói chính thống Dạ gia các ngươi có một Đại Đế, ngay cả chính ngươi cũng còn chưa tới trình độ này."
Dạ Vương hừ lạnh một tiếng, yên lặng nhìn phía dưới.
Phượng Vương có chút ngạc nhiên, dựa theo tính tình của Dạ Vương tuyệt đối sẽ gây gổ với bà, bà đã làm xong chuẩn bị khắc khẩu với Dạ Vương, kết quả Dạ Vương lại bỏ qua như vậy? Là đang lo lắng cho Dạ Nghiên Nhi? Dù sao một lát nữa Dạ Nghiên Nhi lại phải gặp Phượng Dao.
Trận này Dạ Nghiên Nhi là... cùng với Bạch Vũ? Hình như cái này không cần lo lắng.
"Kế tiếp, số ba trăm - Dạ Nghiên Nhi đánh với số một - Bạch Vũ." Trưởng lão phụ trách chủ trì lôi đài cao giọng hô.
Bạch Vũ? Bạch Vũ là ai? Tên này lại rất quen tai, hình như đều chưa từng lên đài, đại khái là một nữ tử của gia tộc nhỏ nào đó miễn cưỡng nhét vào.
Mọi người không thèm để ý tiếp tục nói chuyện phiếm, loại tỷ thí không có gì hồi hộp này, hoàn toàn không cần phải xem. Các nàng càng chờ mong trận tỷ thí tiếp theo – Dạ Nghiên Nhi và Phượng Dao, đó mới là cao thủ chân chính so chiêu, cho dù chắc chắn các nàng không thắng được, nhưng nhìn xem cũng có thể rung động.
Chỉ là lúc các nàng thấy Bạch Vũ ưỡn bụng đi lên lôi đài, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, thiếu chút nữa tròng mắt không trừng ra.
Đùa gì chứ? Đã mang thai còn có thể tới tham gia tuyển phi? Đây rõ ràng không phải là đội nón xanh cho Thánh Quân sao? Là có bao nhiêu muốn chết mới có thể can đảm như vậy?
Mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một con quạ đen cạc cạc bay qua,diendanlequydon – V.O, toàn trường yên tĩnh, trong lòng run sợ nhìn Dạ Quân Mạc trên đài cao.
Ngoài dự đoán chính là Dạ Quân Mạc không có cảm xúc gì, ngũ vương cũng không nói gì.
"Bắt đầu đi." Ám Lân hạ lệnh.Trưởng lão đầm đìa mồ hôi lạnh: "Vâng."
Dạ Nghiên Nhi cau mày nhìn Bạch Vũ ôm bụng ở đối diện, Bạch Vũ rất đẹp, cho dù có thai, dáng người thay đổi, lại vẫn có thêm phong thái say lòng người, thậm chí còn có thêm một phần nét đẹp mẫu tính dịu dàng.
Nhưng đây cũng không phải là điểm quan trọng, quan trọng là: "Ngươi chính là nữ tử Thánh Quân dẫn về?"
Bạch Vũ gật gật đầu.
"Ngươi mang chính là hài tử của Thánh Quân?"
Bạch Vũ tiếp tục gật đầu.
Nhất thời, mọi người phía dưới hiểu rõ, khó trách để cho một nữ tử có thai tới tham gia Đại hội, thì ra người ta đã mang huyết mạch của Thánh Quân rồi.
Mày Dạ Nghiên Nhi nhíu lại càng chặt: "Ta sẽ cố gắng không làm ngươi bị thương, chỉ là tốt nhất là ngươi trực tiếp chịu thua." Làm Bạch Vũ bị thương cũng không sao, nhưng nàng không thể làm tử tự (con nối dõi) của Thánh Quân bị thương, để cho một người như vậy đi lên tỷ thí, thật sự là phiền phức.
Bạch Vũ nở nụ cười: "Ngươi đừng lo, ta cũng sẽ cố gắng không làm ngươi bị thương."
Một trận tiếng động lớn xôn xao dưới đài, còn nói không làm Dạ Nghiên Nhi bị thương, nữ nhân này có bị bệnh không? Dựa vào đâu mà nàng ta có thể đối đầu khiến Đại Đế - Dạ Nghiên Nhi bị thương. Nghe nói người có thai sẽ đần độn ba năm, tuyệt đối là nàng ta bị đần độn.
Sắc mặt Dạ Nghiên Nhi nháy mắt trầm xuống: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng đi xuống cho ta!"
Dạ Nghiên Nhi rút ra một cây roi, cuốn về phía cẳng chân Bạch Vũ, muốn trực tiếp vứt Bạch Vũ xuống lôi đài.
Ầm - -
Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống, móng vuốt mạnh mẽ mà có lực cắt đứt roi, chân chứa khủng bố, nháy mắt chưởng về phía Dạ Nghiên Nhi.
Đồng tử Dạ Nghiên Nhi co lại, cực kỳ hoảng sợ, thật nhanh!
Nàng ta có thể rõ ràng cảm thấy được hơi thở tử vong ập vào mặt, giống như hơi lạnh buốt thấm vào trong xương tủy của nàng ta, khiến cho thân thể của nàng ta đông cứng gần như không cử động được. Roi của nàng ta là kim khí Dạ gia đồng ý dùng đá Thái Ất tạo ra, trải qua hơn vạn thứ tinh luyện mới tạo ra sợi roi dài này, vậy mà đối phương vừa ra tay đã cắt đứt!
Nàng ta vô thức nhanh chóng lùi lại, vội vàng gọi Lục Nhĩ Viên Hầu (vượn mập sáu tai) của chính mình ra, một con Viên Hầu (vượn mập) vững vàng chắn ở trước mặt Dạ Nghiên Nhi, giống như một bức tường thành thật dày làm cho người ta yên tâm.
Nhưng mà Dạ Nghiên Nhi vừa mới thoát khỏi tử vong uy hiếp, móng vuốt của Tiểu Bạch đã chưởng đến người Lục Nhĩ Viên Hầu.
Phách Thiên Liệt, dung hợp thị huyết cuồng bạo, xác suất bạo kích 70%!
Một kích tất sát!
Lục Nhĩ Viên Hầu mới xuất hiện còn chưa đứng vững gót chân đã biến mất lần nữa, tan thành mây khói!
"Làm sao có thể?" Trong lòng Dạ Nghiên Nhi dâng lên cảm giác hoang đường, Lục Nhĩ Viên Hầu của nàng là Triệu hoán thú cực phẩm hệ Kim cấp 8! Giá trị thuộc tính cực cao, lực phòng ngự và sức chịu đựng cũng gần bằng Triệu hoán thú hệ Thổ bình thường, thậm chí ngay cả một lần phản kích cũng không kịp đã bị người ta một chưởng chưởng chết!
Càng hoang đường chính là Bạch Hổ chưởng chết Lục Nhĩ Viên Hầu rõ ràng mới cấp 7, cấp bậc thua kém, vượt cấp giết người? Vậy cũng được?
Dạ Nghiên Nhi không thẫn thờ nữa, đã không dám xem thường Bạch Vũ, kích động muốn gọi toàn bộ Triệu hoán thú ra, đáng tiếc đã là muộn rồi.
Một chưởng của Tiểu Bạch chưởng chết Lục Nhĩ Viên Hầu, diendanlequydon – V.O, chưởng phong nhấc lên giống như cuồng phong bão táp, trực tiếp quét Dạ Nghiên Nhi bay ra ngoài.
Ầm - -
Chỉ là một Triệu hoán thú, chỉ là một chiêu, Dạ Nghiên Nhi đã bị ném ra khỏi lôi đài, thua triệt để.Trên quảng trường một mảnh yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn lúc cảm thấy Thánh Quân bị đội nón xanh.
Rốt cuộc nữ tử này từ Vị diện hạ đẳng nào đến đây? Lực sát thương thật là khủng khiếp!
Sắc mặt Phượng Vương, Ảnh Vương và U Vương đều đại biến.
U Vương và Ảnh Vương giật mình, Bạch Vũ có thể làm Vực chủ, chắc chắn là có thực lực, nhưng không nghĩ tới thực lực của nàng lại cường đại đến mức này.
Phượng Vương lại hoàn toàn không biết Bạch Vũ, vốn tưởng rằng là một dã nha đầu dựa vào vẻ ngoài tuyệt sắc hấp dẫn Thánh Quân, không đáng nhắc tới, ai biết là một thiên chi kiêu nữ! Một nữ tử vẫn chưa tới ba mươi tuổi, lại có thực lực bực này, quả thực là không thể tin được.
Dạ Nghiên Nhi chật vật đứng dậy, phun mạnh ra một ngụm máu, trừng Bạch Vũ: "Ta không phục! Là ngươi khiến cho ta lơ là, đánh lén ta!"
Bạch Vũ dựa vào người Tiểu Bạch, sờ sờ đống lông lá xù xì của nó, lười biếng nói: "Ai bảo ngươi phải lơ là? Ta là đối thủ của ngươi, ngươi coi thường ta, thua, còn trách ta sao?"
Nhất thời Dạ Nghiên Nhi không nói ra lời.
Đúng vậy, là chính nàng xem thường người ta, mới bất ngờ bị đánh bại.
Nếu nàng sớm biết Bạch Vũ có thực lực như vậy, nàng tuyệt đối sẽ gọi tất cả Triệu hoán thú ra ngay từ đầu.
"Ta vẫn không phục! Ta muốn so đấu với ngươi một lần nữa!" Dạ Nghiên Nhi không phục nói.
Bạch Vũ không chút để ý liếc nàng ta một cái: "So đấu một lần nữa? Lại so một lần nữa thì Lục Nhĩ Viên Hầu có thể đỡ nổi Tiểu Bạch của ta? Ngươi có thể đảm bảo đánh bại Triệu hoán thú của ta, lại có thể chống lại Triệu hoán thú khác của ta sao?"
Đương nhiên Dạ Nghiên Nhi không thể.
"Không thể còn so cái gì, vô nghĩa. Ta có thể đảm bảo Triệu hoán thú của ta lợi hại hơn ngươi, một con của ngươi cũng không ngăn được!" Bạch Vũ cười ngạo nghễ, trong mắt phát ra ánh sáng cực kỳ tự tin.
"Ngươi, ngươi nói hưu nói vượn! Ngươi dựa vào cái gì bảo đảm? Không thể so làm sao mà biết?" Dạ Nghiên Nhi giận tím mặt, nàng không rõ thực lực của Triệu hoán thú khác của Bạch Vũ lắm, cho nên không nắm chắc, nhưng nàng cũng chưa bày ra tất cả thực lực, Bạch Vũ dựa vào cái gì nói có khả năng đánh bại nàng?
Bạch Vũ chớp mắt to ngập nước: "Ta ở trên lôi đài, mà ngươi ở phía dưới, không phải là kết quả tỷ thí sao?"
"..." Sắc mặt Dạ Nghiên Nhi đỏ lên, hổn hển rống to: "Ta mặc kệ, dù sao ta không phục!"
"Ngươi không phục thì có liên quan gì đến ta? Nếu ngươi thật muốn so đấu với ta một trận, chờ ta đấu lôi đài xong rồi nói sau." Bạch Vũ thờ ơ nói.
Dạ Nghiên Nhi cắn răng, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo, đôi mắt như dao găm hung hăng trừng Bạch Vũ.
Ta sẽ nhìn xem ngươi có thể đi đến một bước kia không, trận tiếp theo chính là tỷ thí với Phượng Dao, nàng ta cũng sẽ không phạm sai lầm như ta nữa, ta xem ngươi không có cơ hội tiến công thì làm sao.
"Trận này Bạch Vũ thắng. Trận tiếp theo, số một - Bạch Vũ đấu với số ba mươi bảy - Phượng Dao." Trưởng lão tuyên bố kết quả, còn lập tức bắt đầu trận tiếp theo.
Người quá nhiều, tỷ thí tiến hành cực kỳ nhanh, nếu giữa trận lại cho thời gian nghỉ ngơi thì cũng không biết phải đấu tới khi nào. Lúc Bạch Vũ lên đài, người vẫn thắng liên tiếp đã không còn mấy, chỉ có Phượng Dao và hai người Dạ gia với một nghĩa nữ kia của Ảnh Vương.
Tỷ thí còn lại chính là tỷ thí giữa các nàng.
Phượng Dao đi lên lôi đài, đánh giá Bạch Vũ từ trên xuống dưới một lần: "Thì ra ngươi vẫn rất có bản lĩnh, Dạ Nghiên Nhi bại bởi ngươi cũng quá ngu xuẩn."
Tuy Bạch Vũ thắng Dạ Nghiên Nhi, khiến cho Phượng Dao có chút giật mình, nhưng nàng ta vẫn không đặt Bạch Vũ vào mắt như cũ. Chỉ là Dạ Nghiên Nhi ngu xuẩn sơ suất, mới khiến cho Bạch Vũ tìm được cơ hội. Như vậy cũng được, chắc chắn đối phó với Bạch Vũ sẽ thoải mái hơn đối phó với Dạ Nghiên Nhi nhiều.
Mục tiêu của Phượng Dao chỉ là giành lấy đệ nhất, có phải thắng đường đường chính chính không, không có chút liên quan nào, diendanlequydon – V.O, đương nhiên có chút trở ngại càng tốt.Dạ Nghiên Nhi ở phía dưới sắc mặt âm trầm tới cực điểm, gắt gao nắm chặt quả đấm.
Bạch Vũ chẳng muốn nghe Phượng Dao vô nghĩa, vung tay lên, Tiểu Bạch bên cạnh đã phóng ra.
"Được lắm." Ba con Bách Điểu Chi Vương (vua của muôn chim) ở phía sau Phượng Dao ầm ầm bay ra, Phượng Hoàng! Ngọn lửa toàn thân nhuộm đỏ nửa bầu trời, cao ngạo bay lượn ở trên bầu trời, ngay cả nửa sợi lông vũ cũng không để cho Tiểu Bạch đụng tới.
Tiểu Bạch cũng không đuổi theo bọn nó, thân thể to lớn đánh về phía Phượng Dao.
Ầm ầm - -
Ngọn lửa công kích của ba con Phượng Hoàng nện mạnh ở trên người Tiểu Bạch, tường lửa ngút trời cản ở trước mặt Tiểu Bạch, ngăn cách Phượng Dao ở khu vực an toàn.
Nhưng mà trong nháy mắt ba con Phượng Hoàng quay đầu, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh đã vọt mạnh đến từ phía sau bọn nó.
Đại Địa Hôi Hùng từ trên trời giáng xuống, bảo vệ Tiểu Bạch, hộ thuẫn màu vàng bao phủ ở trên người chính mình và Tiểu Bạch.
Chỉ là một cái chớp mắt, Tiểu Hôi thừa nhận toàn lực công kích của ba con Phượng Hoàng, thiếu chút nữa sức chịu đựng đã đến đáy rồi. Trảm Nguyệt liều mạng thi triển Khô Mộc Phùng Xuân bảo vệ Tiểu Hôi, sức chịu đựng của Tiểu Hôi bay lên lại giảm xuống, lúc ngọn lửa biến mất thì chỉ còn lại có một tia sức chịu đựng, miễn cưỡng không tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, lực công kích cao tới 180 điểm của Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh bao phủ ba con Phượng Hoàng.
Triệu hoán thú hệ Hỏa đều vô cùng yếu ớt, ba con Phượng Hoàng từ bỏ tấn công Tiểu Bạch, lúc quay đầu để đối phó Tiểu Thanh đã muộn rồi, hai con trọng thương, một con đồng quy vu tận với Tiểu Thanh!
Vừa vặn chỉ qua một chiêu, chưa tới một giây đồng hồ, hai bên đã phát sinh một trận quyết đấu chấn động lòng người. Mỗi bên tổn thất một con Triệu hoán thú, nhưng Tiểu Bạch của Bạch Vũ đã nhân cơ hội vọt tới bên cạnh Phượng Dao
"Đáng chết!" Sắc mặt Phượng Dao đại biến.
Nàng đã rất xem trọng Bạch Vũ, cùng gọi ba con Phượng Hoàng ra, không cho Bạch Vũ bất kỳ cơ hội gì, nhưng ai biết vẫn là xem thường Bạch Vũ. Bạch Vũ lại có bốn con triệu hoán thú, thực lực mỗi con Triệu hoán thú đều mạnh kinh người.
Con Hỏa Diễm Thanh Điểu kia, cũng không biết phun ra lửa gì, lực công kích lại cao như vậy! Lần đầu tiên nàng nhìn thấy lực công kích của Triệu hoán thú hệ Hỏa có thể đạt tới 180.
Còn có Bạch Hổ trước mặt có cái móng sắc sẽ phải chưởng vào trên người nàng, cái này đúng là chỉ cần một chưởng cũng có thể chưởng chết Lục Nhĩ Viên Hầu!
Lui! Bây giờ nàng chỉ có thể lui! Không tiếc trả giá phòng ngự!
Một con Phượng Hoàng vọt mạnh xuống, ngọn lửa đầy trời giống như bão lửa, cuốn sạch quảng trường, nhấn chìn Tiểu Bạch ở trong biển lửa.
Tiểu Bạch bị thương nhảy ra, nhưng không hề bất ngờ chưởng chết Phượng Hoàng lao xuống.
Trong mắt Phượng Dao thoáng hiện lên âm u, mù mịt, còn chưa kịp truy kích, đã nhìn thấy Trảm Nguyệt trong lòng Bạch Vũ đang khôi phục sức chịu đựng cho Tiểu Bạch và Tiểu Hôi, hào quang hiện lên từng cái một, da thịt bị đốt trụi của Tiểu Hôi rất nhanh đã phục hồi như cũ, sức chịu đựng của Tiểu Bạch cũng khôi phục đến bảy phần.
Lại nhìn phía sau nàng chỉ còn lại một con Phượng Hoàng, gào thét một tiếng, sức chịu đựng không ngừng giảm bớt, sắp chết!
Mẹ nó! Lại bị thương rồi! Gân xanh trên trán Phượng Dao nhảy dựng, sao có thể có chuyện này?
Nàng đường đường là một Triệu hoán Đại Đế, lại phải thua? Còn thua bởi một dã nha đầu bò lên từ Vị Diện hạ đẳng? Chuyện này làm sao có thể! Nàng không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Đầu ngón tay của nàng ta đụng vào cái bình nhỏ trong tay áo, diendanlequydon – V.O, thiên hạ chí độc Phượng Vương cho nàng ta, Thái Hoàn Lộ.
Hạ quyết tâm, ẩn nấp dưới ngọn lửa của Phượng Hoàng vẩy ra, không phải đi hạ độc Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, chuyện đó vô dụng, chính là hướng về phía Bạch Vũ.Lúc Bạch Vũ nhìn thấy ngọn lửa xông tới, để cho Tiểu Hôi chắn ở phía trước, không tính trốn.
Chỉ là cùng ngọn lửa cuốn sạch mà đến, gần như là trong nháy mắt lúc Tiểu Hôi biến mất, nàng đã phát hiện không thích hợp.
Tiểu Hôi có Đại Địa Hộ Thuẫn, có Kim Cương Phách Thể, tuyệt đối không có khả năng chỉ vài giây đã không chống đỡ nổi, trừ phi trong lửa có độc!
Bạch Vũ lập tức tính lui về phía sau, còn chưa kịp động, trên cánh tay lại truyền đến nóng bỏng đau đớn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, Thái Hoàn Lộ! Đồng tử co lại, lập tức thi triển Tịnh Nguyệt giải độc.
Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch càn quét ra, cuồng phong đẩy ngọn lửa ngược trở lại. Đột nhiên ngọn lửa lớn vượt qua Phượng Hoàng, trực tiếp ép Phượng Dao.
"A!" Phượng Dao sợ hãi kêu một tiếng, liên tục lui về phía sau, sắc mặt tái mét: "Ngươi, sao ngươi có thể..."
"Sao có thể không trúng độc?" Bạch Vũ nheo mắt lại: "Đại khái là thủ pháp hạ độc của ngươi quá vụng về thôi. Thái Hoàn Lộ cũng có thể tìm được, ngươi cũng thật sự nhọc lòng vì Đại hội lần này, dùng trên thân ta cũng đủ coi trọng ta."
Cái gì? Hạ độc? Còn là một trong thiên hạ chí độc - Thái Hoàn Lộ? Phượng Dao thật là độc ác! Bạch Vũ còn mang hài tử của Thánh Quân đó, nàng ta muốn một xác hai mạng sao!
Mọi người rộ lên.
Trên đài cao, trên mặt Phượng Vương lúc xanh lúc trắng, trong lòng run sợ nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân..."
"Là ngươi tìm độc dược cho nàng ta?" Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi nhìn Phượng Vương, áp lực cường đại trực tiếp ép đến.
Phượng Vương chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều giống như bị đập vụn, quỳ xuống phịch một tiếng, nói trái lương tâm: "Không, không phải ta."
"Đó chính là tự nó tìm?"
Phượng Vương không kiềm được lạnh run, không dám nói lời nào, trong lòng có chút hối hận, hối hận đưa Thái Hoàn Lộ cho Phượng Dao. Vốn định để cho Phượng Dao có thêm một chút thủ đoạn, ai ngờ đến Phượng Dao lại dùng ở trên người Bạch Vũ, còn bị phát hiện, đây không phải rõ ràng là muốn hại chết luôn cả huyết mạch của Thánh Quân sao?
Trong lòng Phượng Vương không yên, bình thường nữ nhi nhà mình nhìn rất thông minh, sao hôm nay ngược lại bại lộ ra?
"Nếu nàng ta thích dùng độc như vậy, để cho chính nàng ta nếm thử tư vị đi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Phượng Vương mạnh mẽ ngẩng đầu, không hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc. Trên lôi đài, bỗng nhiên Phượng Dao kêu thảm một tiếng, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, làn da trên cánh tay bắt đầu biến thành màu đen, nháy mắt lan đến toàn thân.
Phượng Vương quá sợ hãi, đây là trúng độc, trúng Thái Hoàn Lộ!
"Dao nhi!" Phượng Vương đứng lên, nhảy từ trên đài cao xuống đến lôi đài, ôm cổ Phượng Dao.
Thái Hoàn Lộ phát tác nhanh chóng, chỉ qua vài giây Phượng Dao đã chỉ có thở vào mà không có thở ra.
"Dao nhi, con tỉnh, con chống đỡ!" Phượng Vương khóc lớn lên, cầu Thánh Quân: "Thánh quân, cầu xin người cứu Phượng Dao đi..."
Dạ Quân Mạc chỉ thờ ơ nhìn bà ta, thờ ơ.
Ám Lân thở dài: "Phượng Vương, đây chính là thiên hạ chí độc, thuốc giải ở đâu ra?"
Phượng Vương ngẩn ra, lại cúi đầu nhìn Phượng Dao trong lòng, đã đi rồi.
Phượng Vương chỉ cảm thấy không còn chút sức lực, hôn mê.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua: "Dẫn đi, lôi đài tiếp tục."
Hai thị vệ vội vàng nâng Phượng Vương xuống, tính cả thi thể Phượng Dao cùng đưa về phủ Phượng Vương.
Mọi người dưới lôi đài yên lặng không nói, lần Đại hội tuyển phi này đúng là lỗ vốn lớn, Đế Quốc đã mất một Triệu hoán Đại Đế, một Phượng Vương ngất đi, nhưng nói cho cùng người dùng độc là chính bản thân Phượng Dao, diendanlequydon – V.O, muốn hại người khác ngược lại hại chết chính mình, thật sự là chẳng trách người khác, chỉ có thể nói là báo ứng.
Thật ra Bạch Vũ có thể giải độc cho Phượng Dao, thiên hạ chí độc không có thuốc giải, nhưng Tịnh Nguyệt lại là độc gì cũng có thể giải.Chỉ là Bạch Vũ không muốn giải độc cho nàng ta.
Nếu lần này người trúng độc không phải là nàng mà là người khác, đã sớm chết.
Nàng có huyết mạch Sáng Thế, mới có thể miễn cưỡng chống lại độc tố, mới có thể nhanh chóng giải độc. Nếu muộn một chút nữa, bảo bảo của nàng có thể sẽ gặp họa rồi.
Nghĩ đến bảo bảo có thể sẽ bị thương, Bạch Vũ lại không nhịn được.
Nếu chỉ thương tổn đến nàng, nàng có thể xem mặt mũi Dạ Quân Mạc, tha cho Phượng Dao một lần, dù sao nương của nàng ta là Phượng Vương, ép Phượng Vương nóng nảy sẽ không có lợi với Dạ Quân Mạc.
Nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm của Thánh Mẫu, muốn độc chết ta và hài tử của ta, đi chết hết đi cho ta!
Sau mấy cuộc tỷ thí, Bạch Vũ càng thêm cẩn thận, đi lên thì thả Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, Băng Hồ và Tiểu Hôi ra, trực tiếp giết ngay lập tức. Ngay cả Triệu hoán Đại Đế cũng không phải là đối thủ của nàng, những người còn lại hoàn toàn không chống đỡ qua được mấy hiệp.
Đại hội kết thúc, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lấy được đệ nhất lại là nữ tử Thánh Quân dẫn từ bên ngoài về, thân phận như vậy có thể làm Vương Hậu sao?
Dạ Quân Mạc đứng lên, chỉ nói một câu: "Phong Bạch Vũ làm Vương Hậu."
"Ta không đồng ý!" Bỗng nhiên Dạ Vương đập bàn đứng dậy, tuy ông ta đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi nghe được Bạch Vũ thật sự thành Vương Hậu, ông ta vẫn không tiếp thu được.
Dạ Quân Mạc liếc nhìn ông ta: "Ta không hỏi ý kiến của cữu cữu."
Dạ Vương sửng sốt, sắc mặt nháy mắt đen thui: "Thánh Quân, ngươi có thể suy xét rõ ràng. Huyết mạch Ám Dạ không thể bị một chút nào làm bẩn, nàng ta không xứng làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, nàng ta là..."
Ầm - -
Mọi người chỉ nhìn thấy Thánh Quân vung tay lên, Dạ Vương đã bay ra ngoài.
"Cữu cữu rất vui vẻ, không khống chế cảm xúc được, đưa ông ta về nghỉ ngơi thật tốt." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói.
Mọi người một trận ê răng, từ nơi nào nhìn ra Dạ Vương rất vui vẻ vậy hả? rõ ràng người ta nổi giận lôi đình, bay ra ngoài như vậy nhìn cũng rất đau.
Ảnh Vương và U Vương thật không thèm để ý Dạ Vương bị đánh văng ra, nếu Thánh Quân thực giận Dạ Vương mới tốt.
Đáng tiếc Dạ Vương là cữu cữu của Thánh Quân, cho dù ông ta ngược đãi Thánh Quân từ nhỏ, Thánh Quân cũng vẫn luôn kính trọng, coi ông ta là cữu cữu, cho ông ta tối đa ân điển, chưa từng thật sự không tiếp nhận cữu cữu này.
"Thánh Quân, những người khác thì sao?" U Vương hỏi, người chỉ phong một Vương Hậu sao?
"Không có những người khác, đời này kiếp này ta chỉ có một Vương Hậu là Bạch Vũ, không nạp thiếp, không chọn phi." Giọng nói vừa lạnh nhạt lại êm tai của Dạ Quân Mạc truyền khắp cả đàn tế, giọng điệu của hắn bình thản, nhưng không ai không nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của hắn.
Nữ tử dưới lôi đài đều choáng váng, Vương Hậu duy nhất? Không cần nữ nhân khác hả? Các nàng còn tưởng rằng Thánh Quân còn có thể chọn vài người, ai ngờ sẽ như vậy!
"Thánh Quân, như vậy không quá hợp quy củ?" Mặt Ảnh Vương trầm xuống, hỏi.
Quyết định này của Thánh Quân quả thật là ngoài dự đoán, nếu Thánh Quân muốn phi tử, vẫn có thể đưa nữ nhi của ông ta vào được, thế này lại thành không thể rồi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt lướt nhìn mọi người, cười lạnh lùng: "Quy củ? Tuyển chọn Vương Hậu đã vâng theo quy củ, quy củ còn lại ta định đoạt!"
Bóng dáng màu đen của hắn lướt qua, đến bên cạnh Bạch Vũ, ôm lấy nàng rời đi.
Ảnh Vương nhìn bóng lưng Thánh Quân rời đi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đợi sau khi Đại hội kết thúc lại chạy đi tìm Dạ Vương.
Dạ Vương đang đập đồ, mảnh vỡ nhỏ đầy phòng, bừa bãi đầy đất.
"Còn tưởng rằng ngươi bị thương, xem ra vẫn rất có tinh thần." Ảnh Vương sờ râu, có thể đập bể đồ khắp phòng, hiển nhiên bị thương không nặng.
Dạ Vương lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Ngươi tới làm gì? Nhìn ta cười nhạo? Thánh Quân sẽ không ra tay nặng với ta."
"Đúng, Thánh Quân có chừng mực, chỉ là về mặt tình cảm, diendanlequydon – V.O, hắn vẫn là hoàng mao tiểu tử (có thể hiểu là tên nhóc vắt mũi chưa sạch), lại không quá hiểu biết." Ảnh Vương làm bộ thở dài hất mảnh vỡ trên sập mềm, ngồi xuống: "Bị một nữ tử mê hoặc, lại thần hồn điên đảo, còn nói chỉ cần một mình nàng ta.""Ngươi nói cái gì?" Dạ Vương trừng to mắt: "Thánh Quân chỉ phong một mình nàng ta làm Vương Hậu?"
"Đúng. Cho nên ta mới buồn rầu."
"Không được, tuyệt đối không thể để cho Thánh Quân lấy Bạch Vũ, tuyệt đối không thể." Dạ Vương kích động đi tới đi lui.
Ảnh Vương tò mò nhìn Dạ Vương, ông ta hi vọng Thánh Quân có thể thu thêm mấy nữ tử là vì để có thêm một phần trợ lực cho gia tộc, nhưng rốt cuộc vì sao Dạ Vương lại cực kỳ không hài lòng với Bạch Vũ?
"Vì sao không thể."
Dạ Vương nghiêm nghị nói: "Bởi vì Bạch Vũ, là Bạch Vũ của Sáng Thế Thần Điện."
Ảnh Vương cả kinh: "Ngươi nói thật? Không phải nàng ta đã chết sao?"
"Huyết mạch của Thần Sáng Thế bất tử bất diệt, sao có thể cứ chết như vậy?" Dạ Vương hổn hển gõ bàn: "Ngươi có cách gì hay không, không cho Thánh Quân lấy nàng ta?"
"Nói chuyện này ra." Ảnh Vương đứng lên nói.
Dạ Vương cho ông ta một cái xem thường rõ ràng: "Ngươi ngốc sao? Ngươi cảm thấy Thánh Quân để cho chúng ta nói ra? Nếu thực nói ra, ngươi cảm thấy Thánh Quân sẽ làm ra chuyện gì?"
Ảnh Vương yên lặng, Thánh Quân có thể chết vì Bạch Vũ! Hắn có thể làm ra chuyện gì, thật đúng là khó mà nói, ngộ nhỡ hắn bị ép khiến cho không cần Ám Dạ Đế Quốc nữa, vậy thì chơi lớn rồi.
"Chuyện này có thể tìm Phượng Vương thương lượng một chút, ngươi còn nhớ bảo vật tổ tiên để lại cho Vương Hậu không?" Ảnh Vương nhỏ giọng nói.
Tinh thần Dạ Vương chấn động: "Ý ngươi là, để cho Bạch Vũ đi thử nghiệm?"
"Nếu nàng ta không thông qua, nàng ta sẽ không có cách nào kế thừa vị trí Vương Hậu. Thánh Quân có thể vì nàng ta mà không cần phi tử, nhưng dù sao hắn cũng không thể không coi đồ tổ tiên để lại ra gì." Ảnh Vương cười tít mắt nói
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top