Vạn năm sau, sống lại

Một vạn năm sau, Vân Vũ Thần Châu, vương thành Bắc La Quận quốc.

Bạch Vũ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy, một thân đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo lót.

Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, tóc đen như thác nước có chút tán loạn ở phía sau, một đôi mắt trong suốt như kim cương, như sóng nước dao động, hiện ra ánh sáng màu tím, lộ ra vẻ thần bí động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung.

Cả người nàng như bước ra từ trong tranh, lúc này sắc mặt hơi hơi trắng bệch, càng hiện ra một phần mềm mại chọc người thương tiếc.

Nàng lại gặp ác mộng.

Gần đây cũng không biết bị trúng tà gì, nàng luôn gặp cùng một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng bị người hãm hại vô cùng thê thảm, tứ chi bị phế, cuối cùng moi tim mà chết.

Nàng không rõ người hại nàng trong mộng có bộ dáng như thế nào, nhớ không rõ bọn họ tên gọi là gì. Nhưng loại cừu hận khắc cốt ghi tâm cùng tê tâm liệt phế trong mộng khiến nàng cảm thấy rất chân thực, giống như một khối đá to đập thật mạnh vào trong ngực nàng, cảm giác khó chịu đến mức không thở nổi.

Một đống trí nhớ loạn thất bát tao mơ hồ tiến vào trong đầu của nàng, giống hệt như chuyện tình phát sinh trong mộng, chân thật làm cho người ta sởn gai óc.

Bạch Vũ sợ run cả người, dùng sức lắc lắc đầu, ác mộng có chân thật thì cũng chỉ là mộng mà thôi, nàng vẫn là một tú hoa, bình tĩnh một chút.

Nàng thêu xong một nửa khăn tay lại tiếp tục thêu tiếp, mới thêu mấy châm, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, một lão bà bà đầu bạc trắng vẻ mặt lại như trẻ con đi đến, đúng là sư phụ của nàng Bạch Tử Quỳnh, Quốc sư đại nhân của Bắc La Quận quốc, y sư đứng đầu của Quận quốc.

Bạch Tử Quỳnh nhìn về phía Bạch Vũ, đáy mắt toát ra ý cười hiền lành: "Tiểu Vũ, con tỉnh rồi, đang thêu hoa sao?""Đúng vậy, sư phụ. Người xem con thêu như thế nào?" Bạch Vũ cười tủm tỉm cầm khăn tay đưa qua.

"Đây là đồ đệ của ta thêu, đường nhiên là đẹp rồi, đây là...... gà con màu đỏ?"

Bạch Vũ lệ rơi đầy mặt, cái này rõ ràng là phượng hoàng có được không? Lão bà ngài nếu không nhìn ra cũng không cần cứng rắn khen ngợi, ta biết tú công của ta không được tốt lắm.

Bạch Tử Quỳnh cũng phát hiện không đúng, ho khan hai tiếng: "Thêu khăn tay lúc rảnh hãy làm, con bây giờ nên chuẩn bị một chút, thử nghiệm thức tỉnh linh mạch, qua vài ngày nữa con đã 16 tuổi rồi."

Bạch Vũ tim đập kịch liệt nảy lên: "Sư phụ cảm thấy con thật sự có thể thức tỉnh linh mạch sao?"

Vân Vũ Thần Châu là một đại lục tôn sùng Triệu hoán sư, ở đây có thực lực mới có thể được coi trọng, có được địa vị, có được thừa nhận. Ngay cả hoàng tộc Bắc La Quận quốc cũng phải có thực lực cường đại mới có thể trở thành người thống trị.

Ở Bắc La Quận quốc, đứa nhỏ có thiên phú ở thời điểm 6,7 tuổi đã có thể thức tỉnh linh mạch, triệu hoán ra Triệu hoán thú của chính mình, trở thành Triệu hoán sư cường đại là mục tiêu của mỗi người.

Nhưng Bạch Vũ là một bé gái mồ côi không cha không mẹ, thân thể gầy yếu, lúc Bạch Tử Quỳnh nhặt được nàng, nàng ở trong tã lót đã suy yếu sắp chết. Bởi vì dưới vai trái bên xương quai xanh của nàng có một vết bớt hình lông vũ màu trắng, cho nên Bạch Tử Quỳnh đơn giản đặt cho nàng cái tên Bạch Vũ, bình thường kêu nàng là Tiểu Vũ.

Bạch Tử Quỳnh nghĩ hết tất cả biện pháp mới bảo vệ được mạng của nàng, lại giúp nàng điều trị mười mấy năm, mới làm cho thân thể của nàng cùng người thường không khác nhau lắm, thức tỉnh linh mạch không cẩn thận một cái sẽ làm cho thân thể của nàng không chịu nổi. Hơn nữa, linh mạch phải thức tỉnh càng sớm càng tốt, nếu qua 10 tuổi còn không có thức tỉnh linh mạch, trên cơ bản cả đời này sẽ không thể thức tỉnh linh mạch.

Bạch Vũ cho đến nay cũng chưa thể thức tỉnh linh mạch, đã sớm bị người khác đối đãi như phế vật.

"Con đây là không tin tưởng ta? Ta không phải đã sớm nói qua với con sao, sinh nhật 16 tuổi của con nhất định có thể thức tỉnh linh mạch. Nhưng là ta buổi tối xem thiên văn, đo lường tính toán một chút cũng không có ra kết quả......" Bạch Tử Quỳnh lải nhải cùng Bạch Vũ.

Bạch Vũ nghe xong thầm nghĩ mắt trợn trắng.

Lời này từ lúc nàng còn nhỏ đã bắt đầu nghe sư phụ nói qua vô số lần, không phải nàng không tin sư phụ, sự thật là sư phụ ở phương diện tướng số chính là người bình thường, cái gì xem thiên văn, lý lẽ trắc mệnh, xem bói toán, mỗi một lần đều không có kết quả.

Sư phụ lại vẫn cứ khăng khăng thực thích tướng số đoán mệnh, xem cũng không ra được cái gì, lần trước Bạch Vũ không biết xấu hổ ngắt lời, kết quả sư phụ tinh thần gấp trăm lần từ giờ Ngọ nói đến tối, nói đến mức Bạch Vũ muốn khóc.

"Đúng rồi, con năm nay đã đủ 16 tuổi cũng nên cùng Tam hoàng tử Bắc Thần Phong thực hiện hôn ước, chuẩn bị thành thân, con mấy ngày nay có gặp qua Tam hoàng tử không?" Bạch Tử Quỳnh lải nhải nửa ngày, đột nhiên chuyển đề tài.

Bạch Vũ nghe Bạch Tử Quỳnh lải nhải vào tai trái ra tai phải, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, thốt ra: "Không có."

"Con bao lâu rồi chưa gặp lại hắn?"

Bạch Vũ suy nghĩ một chút: "Đại khái khoảng hai tháng."

"Cái gì? Hai tháng này con làm cái gì vậy? Tam hoàng tử trong khoảng thời gian này đều ở Vương thành, con sao lại không đi tìm hắn? Có một vị hôn phu rất tốt, đặc biệt là một vị hôn phu có điều kiện vô cùng tốt, sao lại không xem trọng mà vứt đi!" Bạch Tử Quỳnh tức giận trừng Bạch Vũ.

Bạch Vũ không nói gì bĩu môi: "Cũng không phải con muốn gả cho hắn, là do sư phụ người giúp con định hôn ước.""Đúng, là do ta tuyển cho con. Ta không phải là lo lắng cho con không thức tỉnh được linh mạch, muốn tìm người có thể bảo hộ được cho con sao. Sư phụ lại không thể bảo vệ con cả đời."

"....." Người vừa rồi còn thực sự khẳng định con có thể thức tỉnh linh mạch, hiện tại lại cảm thấy người đoán trước không đúng sao?

"Con xem bộ dạng của con chính là hồng nhan gây họa, người không có năng lực thật sự không bảo hộ được cho con. Tam hoàng tử Bắc Thần Phong là thiên tài Quận quốc trăm năm khó gặp, tuổi còn nhỏ đã là đỉnh Triệu hoán sư, ôn nhu phong độ, đối đãi với người ngoài ôn hòa, được định là Hạ Nhâm quận vương, ta ngàn chọn vạn tuyển mới lựa chọn hắn trở thành phu quân của con, con phải biết quý trọng duyên phận."

Bạch Vũ khóe miệng thẳng tắp, cái gì gọi là bộ dạng hồng nhan gây họa? Bộ dạng xinh đẹp cũng không phải lỗi của ta! Còn cái gì gọi là quý trọng duyên phận? Nếu năm đó hắn trong lúc cận kề cái chết được ta dùng máu mình cứu sống mà nói là duyên phận, thì đó cũng là nghiệt duyên. Ta cam đoan hắn đời này không muốn dù chỉ một lần trải qua cái loại duyên phận này.

"Được rồi, được rồi, con bây giờ lập tức tiến cung tìm hắn. Nếu hắn thực sự bị đoạt đi rồi, con liền một cước đạp hắn." Bạch Vũ không chút để ý qua loa có lệ.

Nàng đối với chuyện xuất giá thật sự không hiểu lắm, cũng không có cảm giác gì nhiều, nếu nói nhất định phải xuất giá, ánh mắt sư phụ vẫn là có thể tin tưởng, trừ phi gặp được kẻ lừa đảo, nếu không sư phụ nàng sẽ không nhìn sai.

Bạch Tử Quỳnh lúc này mới vừa lòng gật đầu: "Chuyện này còn thiếu không nhiều thứ lắm, ta hôm nay có việc, sẽ không cùng con tiến cung, con nhớ phải mang khăn che mặt."

Bạch Vũ nhất thời suy sụp hạ mặt, ảo nảo nhìn về phía cái khăn che mặt ở đầu giường.

Nàng từ lúc 7 tuổi, ra ngoài gặp người đã phải mang theo khăn che mặt. Không có biện pháp, ai kêu nàng có bộ dạng xinh đẹp lại không có năng lực tự bảo vệ mình. Chờ sau khi nàng lập gia đình, nàng khẳng định có đánh chết cũng sẽ không mang lại cái khăn che mặt kia, vừa ngột ngạt lại khó chịu, cả ngày mang khăn sa thật dày cũng là do bị ép buộc.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top