Trường thi đấu, thắng liên tiếp

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vũ đỏ bừng, say khướt tiêu sái đến bên giường, ngưỡng mặt lên liền gục xuống, lập tức vùi đầu vào ngủ. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Ta cư nhiên lại uống rượu, ngủ suốt một buổi chiều? A! Ta đã bỏ lỡ giờ cơm trưa! Bạch Vũ đứng lên, ủy khuất sờ sờ cái bụng lép xẹp.

Kỳ thật nàng cũng không thấy đói bụng, bởi vì dược hiệu của Linh tửu, linh mạch của nàng tràn ngập linh khí, cả người ấm áp vui vẻ. Mười giọt linh lực đọng lại bên trong linh mạch nàng, sáng bóng trong suốt, đặc biệt xinh đẹp.

Dược hiệu của Phi Hồng Chi Nguyệt vốn có thể ngưng kết thêm một ít linh lực nữa, đáng tiếc linh mạch của nàng còn quá nhỏ yếu, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa đựng 10 giọt linh lực, linh khí dư thừa đều tiêu tán thật lãng phí.

Cũng may 10 giọt linh lực như vậy cũng đã đủ rồi, tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ nhất vừa lúc cần 10 giọt linh lực.

Đem linh lực trong linh mạch toàn bộ tiêu hao, cũng không quản nửa đêm sẽ có người bị giật mình tranh cãi ầm ĩ, hướng đến sa mạc lớn bên ngoài tường thành phun ra một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa.

Hỏa cầu thật lớn nện ở trên cồn cát xa xa, Bạo Liệt mở ra, phát ra một tiếng nổ vang như sấm sét, nháy mắt đem cồn cát san bằng.

Bạch Vũ lập tức cảm thấy trong cơ thể thiếu đi một ít linh khí.

Sau khi Triệu hoán thú được Triệu hoán đến, hoàn toàn ỷ lại vào sự tồn tại của chủ nhân, sử dụng linh lực tiêu hao cũng chính là linh khí của chủ nhân. Nếu chủ nhân linh khí quá ít, phỏng chừng cũng không đủ dùng vài lần.

Xem ra về sau trên người phải mang theo một ít linh quả bổ sung linh khí, Bạch Vũ âm thầm nghĩ. Bên ngoài đã nháo đến ngất trời, tất cả thị vệ thủ thành đều kinh hoảng chạy đến, nghĩ rằng có mãnh thú đột kích.

Bạch Vũ trừng mắt liếc nhìn tiểu Thanh đang dào dạt đắc ý một cái: "Đều là do ngươi gây ra họa, trở về nghỉ ngơi một lát, sau khi hừng đông chúng ta phải đến trường thi đấu."Hôm nay hừng đông rất sớm, trong Bình Thạch thành, trường thi đấu sớm đã biển người tấp nập, so với dĩ vãng còn náo nhiệt hơn. Cơ hồ tất cả Triệu hoán sư trong thành đều tới trường thi đấu xem tỷ thí, bởi vì hôm nay sẽ có người đạt được 20 trận thắng liên tiếp!

Vị Triệu hoán sĩ lợi hại kia đã thắng liên tiếp 17 trận, hôm nay hắn sẽ tiến hành 3 trận tỷ thí cuối cùng.

Bạch Vũ chen vào trường thi đấu, tìm một vị trí không tồi, quan sát người thắng liên tiếp đang đứng giữa sân kia. Hắn tư thế ôn hòa nhã nhặn, trên mặt thủy chung lộ vẻ tươi cười, tràn ngập tự tin, nhưng nhìn qua lại có chút giả dối.

"Kế tiếp, xin mời Khuê Đạt đã thắng liên tiếp 17 trận của chúng ta, hôm nay hắn có tiếp tục thắng được nữa hay không, hoàn thành liến tiếp 20 trận đấu vĩ đại hay không?" Người điều khiển chương trình của trường thi đấu khí thế mười phần giới thiệu Khuê Đạt.

"Khuê Đạt! Khuê Đạt! Khuê Đạt!....." Giữa sân thi đấu nháy mắt nhấc lên một trận hoan hô như hải triều, mọi người hô to tên Khuê Đạt, hắn mấy ngày nay thắng liên tiếp làm cho hắn có được tên tuổi tương xứng.

Khuê Đạt cười hướng mọi người phất tay, một bộ tư thái người thắng cuộc, giống như chiến thắng đã được định rồi.

"Vậy hãy nhìn xem Thiết Hàm dũng sĩ của chúng ta có thể đánh bại hắn hay không!"

Người điều khiển chương trình cao giọng áp chế tiếng hoan hô, chỉ về hướng thông đạo khiêu chiến.

Trong thông đạo đi ra một bóng dáng cực kỳ cao lớn, tráng hán cao hơn hai thước, làn da ngăm đem xuất hiện trước mắt mọi người.

Mỗi bước đi của hắn giống như khiến cho lôi đài rung lên, trên lưng hắn còn có một thiết chùy thật lớn, xem chừng sức nặng kia, chỉ một búa cũng đủ để đem đầu người nện nát bét.

Hai người ở giữa giằng co, Thiết Hàm từ trên cao nhìn xuống Khuê Đạt, cảm giác giống như đại nhân nhìn tiểu hài tử.

Mọi người đang xem cuộc chiến không khỏi hít một ngụm khí, trận thi đấu lần này chính là hạ vốn gốc, cư nhiên mời một người như vậy ngăn cản Khuê Đạt thắng liên tiếp. Thiết Hàm có thể nào không cần Triệu hoán thú cũng có thể thoải mái đem Khuê Đạt giết chết hay không?

"Ta có từng nghe nói qua về Thiết Hàm, hắn là Triệu hoán sĩ hệ Kim, Triệu hoán thú của hắn là một con Cương Thiết Cự Tượng, tùy tiện một cước cũng có thể đem người đạp cho dập nát! Khuê Đạt lần này chỉ sợ gặp phải phiền toái." Người có chút hiểu biết về Thiết Hàm đều nghị luận, không xác định được Khuê Đạt có thể thắng hay không.

Sòng bạc ở trường thi đấu náo nhiệt mở ra, không ít người đem tiền đặt cược cược cho Thiết Hàm, không hề giống trước chỉ nghiêng về một phía.

Trên đài thi đấu, Thiết Hàm đã khởi đầu trước Triệu hồi ra Cương Thiết Cự Tượng, Cự Tượng khổng lồ vừa xuất hiện đã khiến mặt đất nảy lên một trận chấn động, hình thể như tòa núi nhỏ của Cự Tượng mang đến một cảm giác áp bách khủng bố, khiến kẻ khác cả người phát lạnh.

Khuê Đạt cũng gọi ra Triệu hoán thú của hắn, một con Vô Cực Huyền Quy, đồng dạng đều là Nhất giai, toàn thân rùa tối đen cứng cáp gần một thước, dưới ánh mặt trời lóe ra hào quang.

"Ngươi cảm thấy bọn họ ai sẽ thắng?" Sa Hoằng ngồi trên chỗ cao dành cho khách quý, hỏi Hoàn Tố Âm ngồi bên cạnh.

Hoàn Tố Âm không chút để ý nói: "Cũng không đoán được, xem vận khí của bọn hắn đi. Nếu Thiết Hàm thắng ta sẽ không ra tay."

"Trường thi đấu mời ngươi đến để ngăn chặn Khuê Đạt thắng liên tiếp?"

"Đúng vậy, bất quá ta chỉ đáp ứng ở trận thứ 20 mới ra tay. Trường thi đấu quả thực là phế vật, ngay cả Triệu hoán thú Nhất giai cũng cần ta phải ra tay. Sa Hoằng ca, ngươi tới Bình Thạch thành không phải là vì xem Khuê Đạt tỷ thí đi?" Hoàn Tố Âm mỉm cười hỏi.

"Chính là thuận tiện nhìn xem." Sa Hoằng sẽ không nói cho Hoàn Tố Âm biết hắn là đặc biệt đến xem Bạch Vũ.

Bạch Vũ đã xem xét hai Triệu hoán thú trên đài, cũng nhìn ra có cùng giá trị thuộc tính với tiểu Thanh, nàng cư nhiên lại có thể nhìn ra hai trị số này.

Cương Thiết Cự Tượng, lực công kích 6, lực phòng ngự 4, sức chịu đựng 5

Vô Cực Huyền Quy, lực công kích 4, lực phòng ngự 7, sức chịu đựng 6Tổng thể xem ra tư chất của hai Triệu hoán thú này cũng không khác nhau lắm, ai thua ai thắng thật đúng là khó mà nói.

Thiết Hàm đã bắt đầu phát động công kích, hắn đột nhiên xoay người cưỡi lên Cự Tượng, vung mạnh đại chùy về phía đối diện: "Chết đi!"

Cự Tượng bốn vó bay lên, trong nháy mắt đã tới trước người Khuê Đạt, giơ lên móng chân to lớn hung tợn hướng Vô Cực Huyền Quy ở trên mặt đất đạp lên, sức lực to lớn đến mức mắt thấy sẽ đem Vô Cực Huyền Quy cùng Khuê Đạt cùng nhau bị đạp thành vụn phấn.

"A!" Mọi người phát ra từng trận kinh hô.

Xong rồi! Cái này mà giẫm xuống, Khuê Đạt nhất định phải chết!

Ầm vang -----

Toàn bộ lực lượng của Cự Tượng đều dừng ngay trên lưng Huyền Quy, cả đài thi đấu bị chấn động hung hăng rung lên, Vô Cực Huyền Quy vững như Thái Sơn nằm dưới chân Cự Tượng, trên mai rùa ngay cả một vết nứt cũng không có, vững vàng bảo hộ chủ nhân trước người nó.

"Chắn, chắn được sao?" Thiết Hàm vẻ mặt khiếp sợ.

Trong trường thi đấu nhất thời một mảnh ồ lên, lực phá hoại khủng bố như thế cư nhiên ngay cả phòng ngự của Vô Cực Huyền Quy cũng không thể phá vỡ? Lực phòng ngự của Vô Cực Huyền Quy cũng quá khủng bố đi, đây thật sự là Triệu hoán thú Nhất giai sao?

Bạch Vũ nhìn thấy rõ ràng, ở thời điểm Cự Tượng sắp giẫm lên mai rùa, trên người Vô Cực Huyền Quy hiện lên một đạo hào quang, không biết nó sử dụng loại linh thuật gì, nháy mắt gia tăng thêm 6 điểm phòng ngự.

Hơn nữa nguyên bản Vô Cực Huyền Quy có 7 điểm lực phòng ngự, lúc này lực phòng ngự lại cao tới 13 điểm, có thể so với kim loại cứng rắn nhất, đại đa số Triệu hoán thú Nhị giai đều không đạt được điểm cao như vậy, càng đừng nói là một con Cương Thiết Cự Tượng Nhất giai.

Lực phá hoại của Cự Tượng nhìn như khủng bố kỳ thật cũng chỉ có 6 điểm lực công kích, cùng lực phòng ngự của Vô Cực Huyền Quy kém xa rất nhiều, rất khó tạo ra thương tổn quá lớn đối với Vô Cực Huyền Quy.

Điện quang ở giữa tóe lửa, Thiết Hàm từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vung mạnh cây búa hướng về phía đầu Khuê Đạt. Vô Cực Huyền Quy cũng không yếu thế, nháy mắt chuyện động thân thể cao lớn, hất văng Cự Tượng.

Cự Tượng cùng Thiết Hàm ở trên lưng cùng nhau té ngã trên đất, cây búa đập vào khoảng không. Khuê Đạt nhân cơ hội chỉ huy Vô Cực Huyền Quy tiến lên mạnh mẽ cắn, Cương Thiết Cự Tượng bị cắn đến mức máu tươi rơi đầy, chật vật đứng lên, tức giận hướng về phía Huyền Quy đánh tới.

Hai con quái vật ở trên lôi đài ngươi tới ta đi triền đấu, làm bay lên một trận bụi đất mù mịt.

Cự Tượng công kích thập phần hung mãnh, Khuê Đạt dưới sự bảo vệ của Huyền Quy từng bước lui về phía sau, phòng ngự là việc chính, rõ ràng là bị vây phong, nhưng Bạch Vũ lại biết trận so đấu này Khuê Đạt chiến thắng đã định rồi.

Lực công kích bình thường của Cương Thiết Cự Tượng cơ hồ không thể gây thương tổn cho Vô Cực Huyền Quy, trừ phi dùng linh thuật có uy lực lớn hơn nữa công kích, nhưng linh thuật cũng không dùng được vài lần, mà Vô Cực Huyền Quy lại có thể cắn bị thương Cự Tượng, kết quả triền đấu chính là Vô Cực Huyền Quy đem Cương Thiết Cự Tượng tiêu hao sức lực mà chết!

Khuê Đạt có thể thắng liên tiếp 17 trận chính là dựa vào lực phòng ngự cứng như sắt thép này, 17 trận từ trước đến nay không ai có thể phá.

Sa Hoằng ở trên đài cũng đã nhìn ra: "Vô Cực Huyền Quy của Khuê Đạt sử dụng linh thuật có thể tăng lên 6 điểm lực phòng ngự, nếu tiếp tục trong một thời gian dài, Thiết Hàm phải thua."

Hắn nhìn về phía Hoàn Tố Âm: "Nếu đó là ngươi, có thể phá hủy được lực phòng ngự này sao?"

Hoàn Tố Âm khinh thường: "Ta không cần thiết phải đi phá. Đám người lúc trước tỷ thí cùng hắn đều là một đám ngu xuẩn, nếu biết hắn có loại linh thuật này thì không nên để cho hắn sử dụng đến."

Sa Hoằng không nói thêm nữa, chuyên chú nhìn về phía giữa sân.

Rất nhanh, Vô Cực Huyền Quy đã đem Cự Tượng cắn đến mức mình đầy thương tích, sức chịu đựng dần dần bị hao mòn hết, trở lại trong linh mạch Thiết Hàm.

Thiết Hàm bởi vậy bị trọng thương, bị lực lượng như Thái Sơn của Huyền Quy áp trên đỉnh đầu, nửa chết nửa sống được nâng xuống đài.Nhưng Vô Cực Huyền Quy cũng bị thương không ít, lực phòng ngự của nó còn chưa tới mức có thể tránh được hết tất cả thương tổn.

Khuê Đạt lập tức đem Vô Cực Huyền Quy thu hồi vào trong linh mạch dưỡng thương, chuẩn bị nghênh đón lần khiêu chiến tiếp theo.

Trận thi đấu khiêu chiến đều là liên tục tiến hành, không có bao nhiêu thời gian để cho Triệu hoán sư dưỡng thương, khôi phục linh khí, cho nên nếu thắng liên tiếp không ngừng thì có thể tăng lên thực lực, nhưng khó khăn kỳ thật tương đối lớn.

Nhưng lúc này Tiết lão bản của trường thi đấu lại buồn rầu, vốn đã chuẩn bị tốt Triệu hoán sĩ cho trận khiêu chiến thứ 19, nhưng nhìn thấy Vô Cực Huyền Quy cơ hồ có lực phòng ngự biến thái như vậy, trực tiếp rút lui bỏ chạy.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại đi đâu tìm người lên khiêu chiến đây?" Tiết lão bản muốn phát hỏa, tiểu nhị đứng ở bên cạnh hắn quạt mát: "Nếu không kêu Hoàn tiểu thư ra tay trước?"

"Ngươi cho Hoàn tiểu thư là tay chân dùng tiền mua tới sao, sẽ tùy tiện ra tay sao? Nàng ta nếu đã nói đến trận thứ 20 mới ra tay thì tuyệt đối sẽ không lên trước, trông cậy vào nàng ta không bằng ngươi đi ra ngoài tìm người." Tiết lão bản thở hổn hển nói.

"Dạ, lão bản ngài cũng đừng vội, hôm nay có không ít Triệu hoán sư lợi hại đang xem cuộc chiến, nói không chừng còn có người nguyện ý đi lên sân khấu khiêu chiến đó." Tiểu nhị cúi đầu khom lưng an ủi lão bản vài câu, cũng nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người, vừa vặn đụng vào Bạch Vũ ở hậu trường.

"Xin hỏi lão bản có ở đây không? Ta muốn báo danh tham gia khiêu chiến." Bạch Vũ thực lễ phép nói.

Tiểu nhị vui mừng hớn hở: "Ngươi là tới tham gia tỷ thí?"

"Đúng, nghe nói thắng liên tiếp có thể nhận được tiền thưởng phải không?"

"Đúng, đúng, đúng! Tiền thưởng rất dày, ngươi đi theo ta." Tiểu nhị lôi kéo Bạch Vũ hưng phấn đi đến trước mặt Tiết lão bản.

Tiết lão bản nghe nói đã tìm được người khiêu chiến, mừng rỡ như điên, nhưng vừa mới nhìn thấy một tiểu cô nương yếu đuối như Bạch Vũ, hơi thở linh lực trên người cũng thực mỏng manh, nhất thời có chút thất vọng.

"Vị cô nương này, tỷ thí ở trường thi đấu cũng không phải là đùa giỡn, đó có thể là tai nạn chết người, phàm là những người đi lên tỷ thí đều phải ký giấy sinh tử, ngươi xác định vẫn muốn lên sao?" Tiết lão bản không đành lòng nhìn một tiểu cô nương lên lôi đài vứt bỏ tính mạng vô ích, khuyên một câu.

Bạch Vũ thực xác định gật gật đầu: "Ta muốn lên, lấy giấy sinh tử đến, ta ký."

"Được rồi." Tiết lão bản cũng không ngăn trở nữa, lấy giấy sinh tử ở phía sau ra: "Nếu chống đỡ không được có thể nhanh chóng nhận thua, bảo mệnh quan trọng hơn biết không?"

Hắn đối với Bạch Vũ cũng không ôm hy vọng gì, chính là trông cậy vào nàng đi lên một trận, sau đó để cho Hoàn Tố Âm đến giải quyết.

Khuê Đạt liên tiếp thắng 18 trận, lại nhấc lên một lần nhiệt liệt hoan hô trong trường thi đấu, thời điểm Bạch Vũ đi lên đến giữa sân, cơ hồ toàn trường đều cao giọng hoan hô tên Khuê Đạt, ngay cả thanh âm người điều khiển chương trình giới thiệu tên Bạch Vũ cũng đều hoàn toàn bị che lấp.

"Khuê Đạt, tiếp tục chiến thắng đi, ngươi rất xuất sắc!"

"Thắng liên tiếp 20 trận! Nhanh chóng đánh bại nữ nhân đối diện này đi....."

Khuê Đạt đắc ý cười, nhìn Bạch Vũ đứng đối diện, cũng không để vào mắt:"Trường thi đấu không tìm được người sao? Lại cho một con nhóc như ngươi lên đài tỷ thí? Hiện tại nhận thua còn kịp, bằng không đến lúc bắt đầu ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

Lông mi thanh nhã của Bạch Vũ nâng lên: "Ta cần tiền thưởng." Cho nên phiền toái ngươi nhường đường cho ta.

Khuê Đạt cười lớn một tiếng: "Ha ha, đòi tiền mà không muốn sống nữa, không biết tự lượng sức mình."

Hắn một lần nữa vung tay lên gọi ra Vô Cực Huyền Quy, Huyền Quy tối đen như thạch bàn tựa như tường đồng vách sắt hiên ngang trước mặt Bạch Vũ.

Mọi người lại một trận hoan hô.

Sa Hoằng giật mình nhìn Bạch Vũ ở giữa sân: "Bạch Vũ? Nàng ấy đi lên làm cái gì?"

Hoàn Tố Âm ánh mắt lạnh lùng, nàng ta chính là Bạch Vũ? "Ngươi xác định sao? Nàng ta chính là đang mang cái khăn che mặt."

"Ta nhận ra được ánh mắt của nàng ấy. Thực sự là hồ nháo, ta phải đem nàng ấy kéo xuống, lên đài thi đấu không cẩn thận một cái sẽ chết người đó!"

Hoàn Tố Âm một phen giữ chặt lấy Sa Hoằng: "Không được, đều đã bắt đầu rồi, chẳng lẽ ngươi muốn đi lên quấy rối sao? Sa Hoằng ca, nơi này chính là trường thi đấu do Vô Trần Cung mở ra!"Một hồi gián đoạn như vậy, trên đài thi đấu cũng đã bắt đầu rồi, Bạch Vũ gọi ra tiểu Thanh.

Mọi người nhìn thấy con chim nhỏ đáp trên vai Bạch Vũ, ầm ầm bật cười. Thông thường, Triệu hoán thú có hình thể càng lớn càng lợi hại, một con chim nhỏ như vậy khiêu chiến với một con Huyền Quy to lớn, trận này thật sự rất buồn cười.

Khuê Đạt khinh thường liếc mắt nhìn tiểu Thanh một cái, vỗ vỗ Vô Cực Huyền Quy: "Chúng ta lên, cấp tốc thắng trận này."

Vô Cực Huyền Quy lập tức nhằm về phía Bạch Vũ, đừng nhìn Huyền Quy thân thể cồng kềnh, kỳ thật tốc độ chuyển động tuyệt đối không chậm, nắm chắc thời cơ, năng lực lại nhạy bén, nó có thể nhanh như tia chớp đến bên cạnh cắn một miếng thịt của ngươi xuống.

"Chiêm chiếp -----" tiểu Thanh phát ra căm tức kêu to, phun ra một ngụm hỏa bổ nhào lên người Huyền Quy.

Khuê Đạt không cho là đúng, Huyền Quy của hắn vừa lên đài liền vận dụng linh thuật, hắn cũng không tin 13 điểm lực phòng ngự có thể bị đánh bại.

Nhưng hắn cũng không tưởng tượng được chuyện đã xảy ra, ngọn lửa đổ ập trên đầu Huyền Quy, Huyền Quy ăn đau, lập tức lui vào trong mai rùa, trì trệ không tiến lên.

"Cái gì?" Khuê Đạt trong lòng lộp bộp một chút, tùy tiện phun một ngụm lửa cư nhiên đã có thể gây thương tổn đến Vô Cực Huyền Quy? Đây là Hỏa Diễm gì vậy?

"Bạo Liệt Lưu Hỏa!" Bạch Vũ không cho Vô Cực Huyền Quy có cơ hội thở dốc. Từ trong miệng tiểu Thanh phun ra một Hỏa cầu thật lớn, tương đương với 15 điểm công kích, lực phá hoại cực mạnh nện ở trên người Vô Cực Huyền Quy.

Sát ý Bạo Liệt cuồng bạo mở ra, nháy mắt đem Vô Cực Huyền Quy cùng Khuê Đạt nổ bay ra, cả lôi đài lâm vào một mảnh khói đặc biển lửa.

Trong thí nghiệm của Công hội Triệu hoán sư, 1 điểm lực công kích tương đương với sức lực 10 đầu Ngưu mã, 15 điểm lực công kích tạo thành lực phá hoại có thể nghĩ đến, nếu không phải lôi đài được xây dựng rắn chắc, chắc chắn đã bị oanh nổ không còn gì.

Vô Cực Huyền Quy ngồi phịch trên mặt đất, mai rùa đầy những vết nứt, tựa hồ trong giây tiếp theo sẽ vì bị trọng thương biến mất. Khuê Đạt một ngụm hộc ra máu tươi, không thể tin ngẩng đầu: "Điều này sao có thể?"

Chỉ một chiêu liền phá thủng phòng ngự của Vô Cực Huyền Quy, khiến hắn trọng thương, hắn lại bại dưới tay một cô nương ngay cả một hiệp chống đỡ cũng không có?

"Ngươi thua" Bạch Vũ thản nhiên nói.

"Không! Ta không có!" Khuê Đạt rống giận, chết cũng không nhận sự thật hắn đã thất bại.

Phanh -----

Bạch Vũ phất tay, một đạo Lưu Hỏa đánh vào ngực Khuê Đạt, Khuê Đạt giống như bong bóng cao su bay ra khỏi lôi đài, hôn mê bất tỉnh.

Trong trường thi đấu một mảnh im lặng, Khuê Đạt thắng liên tiếp 18 trận bằng phòng ngự kiên cường như sắt thép..... mới một chiêu đã bị đánh bại? Như thế nào lại khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được như vậy?

"Này, cô nương này là ai?"

"Không biết, từ trước tới giờ chưa từng gặp qua ở trường thi đấu."

"Vừa rồi nghe người điều khiển chương trình giới thiệu, hình như gọi là Bạch Vũ?"

Bạch Vũ! Tên này lập tức từ trong miệng mọi người truyền khắp, vô số ánh mắt tìm tòi dừng lại trên người Bạch Vũ, còn có vài khách mời của trường thi đấu tò mò hỏi Tiết lão bản từ đâu tìm ra được một người trâu như vậy.

Tiết lão bản dở khóc dở cười, hắn cũng không biết có được không? Người ta tự mình chạy tới khiêu chiến, hắn cũng không nghĩ tới Bạch Vũ thật sự có thể đánh bại Khuê Đạt.

Tâm của Sa Hoằng cuối cùng cũng hạ xuống, sáng sảng cười ra tiếng: "Không tồi! Mới vài ngày không thấy cư nhiên nàng ấy lại học được linh thuật cao siêu như vậy. Lợi hại!"

Hoàn Tố Âm hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia ác độc: "Có cái gì lợi hại? Qủy Nhãn Thần Hầu của ta có thể trong một giây dùng một chiêu đánh bại nàng ta!"

Sa Hoằng thần sắc biến đổi, nghiêm khắc cảnh báo: "Ngươi không được phép tìm nàng ấy phiền toái, có nghe hay không!"

"Vì cái gì?"

"Ta đã đáp ứng sẽ chiếu cố nàng ấy."

Hoàn Tố Âm nổi trận lôi đình, nắm chặt tay vịn bằng gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt: "Ngươi cùng nàng ta có quan hệ gì mà phải chiếu cố? Chiếu cố mấy tháng, hay là chiếu cố cả đời?"

Sa Hoằng mạc danh kỳ diệu: "Chuyện đó cùng ngươi không có quan hệ? Tóm lại ngươi đừng động vào nàng ấy là được rồi."

Trên đài, Bạch Vũ ôm tiểu Thanh cũng không có đi xuống, hướng người điều khiển chương trình tỏ vẻ nàng muốn khiêu chiến 20 trận liên tiếp.

Người điều khiển chương trình lúc này mới hồi phục tinh thần lại: "Ngươi cũng muốn khiêu chiến liên tiếp?" Cũng đúng, người ta đem người chiến thắng 18 trận liên tiếp tiêu diệt, vì cái gì không thể khiêu chiến?Người điều khiển chương trình lập tức quay mặt về hướng mọi người, dùng lực kêu gọi cực lớn quát lên: "Triệu hoán sĩ Bạch Vũ của chúng ta muốn khiêu chiến liên tiếp, không biết vị dũng sĩ nào dám đến tiếp chiêu?"

Đối thủ ở trường thi đấu vốn là tùy tiện, chỉ cần nguyện ý, đều có thể đi lên khiêu chiến. Chỉ có người nào sau khi thắng được liên tiếp hơn 15 trận, mới có thể được trường thi đấu bắt đầu coi trọng, đặc biệt an bài một ít đối thủ cấp bậc cao.

Bạch Vũ tuy rằng đã đánh bại người thắng liên tiếp 18 trận Khuê Đạt, nhưng nàng cũng chỉ thắng một trận mà thôi, khó đảm bảo không phải do vận khí. Có khối người đối với nàng tò mò muốn lên khiêu chiến.

Rất nhanh, một vị Thủy hệ Triệu hoán sĩ liền lên đài khiêu chiến, Thủy hệ khắc chế Hỏa hệ, ở lúc cấp bậc chưa cao hiệu quả khắc chế phi thường rõ ràng.

Nhưng vị Thủy hệ Triệu hoán sĩ này vừa mới gọi ra Triệu hoán thú, đã bị Hỏa Diễm Thanh Điểu phun một ngụm hỏa cầu nện xuống.

Ngay sau đó là vị thứ hai, vị thứ ba.

Tiểu Thanh bắt đầu luôn dùng Bạo Liệt Lưu Hỏa, mỗi lần đều là một chiêu một giây. Đảo mắt cũng đã thắng liên tiếp 4 trận, trong lúc đó Bạch Vũ thậm chí còn không hề đem tiểu Thanh thu hồi vào trong nghỉ ngơi, ngay tại trên đài tiếp tục đánh.

"Bạch Vũ tiểu thư, ngươi có muốn ngày mai lại đến hay không?" Người điều khiển chương trình cười hỏi nàng. Dựa theo quy định, khiêu chiến tiên tiếp mỗi ngày ít nhất phải thắng 4 trận, Bạch Vũ đã hoàn thành đủ lần khiêu chiến hôm nay, hoàn toàn có thể ngày mai lại đến.

Mỗi ngày 4 trận, đánh xong 20 trận phải mất đến 5 ngày, thời gian quá lâu. Bạch Vũ cũng không thích lãng phí thời gian:"Không cần, tiếp tục đi."

Người điều khiển chương trình đành phải đi an bài mấy trận tỷ thí tiếp theo. Bạch Vũ lần này không ở lại trên đài chờ, nàng đem tiểu Thanh thu trở về, đi vào địa phương được hạ chú của trường thi đấu.

"Bạch Vũ cô nương, cố lên! Ta đã cá là ngươi thắng."

"Đúng, ta cũng đánh cược ngươi thắng, ngươi hôm nay nhất định có thể thắng liên tiếp 5 trận!"

Mọi người thấy nàng đi đến, đều hướng nàng hô cố lên.

Tiểu nhị làm nhà cái cười tủm tỉm hỏi nàng: "Bạch Vũ tiểu thư, có muốn tự đổ cược cho mình không?" Trường thi đấu có nhận tiền cược của người khiêu chiến, bất quá bọn họ cũng chỉ có thể cược cho chính mình thắng.

Bạch Vũ nghĩ nghĩ, từ trên người tìm tòi nửa ngày, cũng chỉ tìm được 1500 tinh thể thứ phẩm, trong đó 500 là do Đông Nhạc phân phát cho nàng, nàng vì mua dược liệu mà đem tiền tài tiêu hết.

"Ta cược chính mình hôm nay thắng liên tiếp 10 trận." Bạch Vũ đem toàn bộ tiền đặt cược.

"Mấy trận?" Tiểu nhị mông lung, nghĩ chắc chính mình nghe lầm.

"10 trận." Bạch Vũ thực xác định nói.

Mọi người vây xem một mảnh ồ lên, hai mặt nhìn nhau. Không ít Triệu hoán sư nhất thời đen mặt, biểu tình thập phần không vui.

"Ngươi bất quá chỉ đánh bại được Khuê Đạt, liền nghĩ chính mình rất giỏi?"

"Thật sự là không biết trời cao đất rộng, cho dù những thiên tài được đề tên trên Vô Trần bảng cũng không dám nói trong vòng một ngày có thể thắng liên tiếp 10 trận!"

Lúc này, thanh âm Hoàn Tố Âm vân đạm phong khinh truyền tới: "Nghe nói ngươi tới từ Bắc La Quận quốc. Bắc La quả thật lợi hại, nhưng ngươi cũng quá không đem chúng ta để vào mắt? Thực cho rằng Đông Nhạc Quận quốc ta không có ai sao?"

Ngữ khí khiêu khích của Hoàn Tố Âm vừa vặn có thể làm cho mọi người nghe thấy rõ ràng. Sa Hoằng tức giận muốn ngăn cản nàng ta, nhưng là có muốn cũng đã muộn.

Quan hệ của Đông Nhạc cùng Bắc La chưa bao giờ tốt được, lời nói của Hoàn Tố Âm làm cho Bạch Vũ nháy mắt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nguyên lai là ngươi Bắc La, dám chạy đến Bình Thạch thành làm càn, muốn chết!

Một lão nhân hừ lạnh lên tiếng: "Bây giờ những người nhỏ tuổi thật sự quá cuồng vọng. Khiến cho lão phu, cái lão xương cốt này đến giáo huấn ngươi làm người như thế nào!"

Hắn vung tay áo bào lên, bay lên lôi đài, lập tức được mọi người hoan hô.

"Là Hiến lão nhân, Hiến lão nhân lên đài, Bạch Vũ nhất định sẽ thất bại."

"Đúng, Hiến lão nhân chính là tướng quân của trường thi đấu, đã là Triệu hoán sĩ cảnh giới Cao giai, nếu không bởi vì tư chất linh mạch của ông ta không tốt, Triệu hoán thú chậm chạp không đột phá lên được Nhị giai, ông ta nói không chừng đã sớm nổi danh trên Vô Trần bảng."

Mọi người đều hướng Hiến lão nhân hô cố lên, cố ý la to rất khoa trương.

Bạch Vũ không nói gì dụi dụi lỗ tai, ta không phải chỉ là đặt tiền cược thôi sao? Các ngươi có cần phải đến mức như vậy không? Lão gia gia này là Triệu hoán sĩ Cao giai? Không biết thực lực như thế nào.Bạch Vũ trở lại lôi đài, mới lạ nhìn Hiến lão nhân, trong mâu quang hiện lên một tia cẩn thận.

Tê tê -----

Một mãng xà có cái mồm thô to như cái bát xuất hiện bên cạnh Bạch Vũ, phun ra lưỡi rắn, đứng thẳng bằng nửa người trên, bày ra một tư thái công kích nguy hiểm.

Đồng tử Bạch Vũ đột nhiên co rút lại, khắp người phát lạnh. Hiến lão nhân không biết khi nào đã lặng yên không một tiếng động gọi ra Triệu hoán thú, thật sự là giảo hoạt!

Đây là một con Âm Độc Cuồng Mãng, tốc độ còn nhanh hơn con Bá Vương Lục Tích mà nàng gặp lần trước, càng thêm trí mạng. Răng nọc trong miệng có thể phun ra nọc độc, nếu dính một chút lập tức sẽ đi đời nhà ma!

Bạch Vũ đang nhìn mãng xà nháy mắt một cái, một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa liền đánh ra.

Âm Độc Cuồng Mãng cơ hồ cùng lúc phát động công kích, tốc độ nhanh như tia chớp lẩn tránh Lưu Hỏa, từ phía sau phóng lên, nọc độc trong miệng phun ra trên cánh tay Bạch Vũ.

"Bạch Vũ!" Sa Hoằng la to kinh hãi đến thất sắc, mạnh mẽ đứng lên.

Hiến lão nhân vỗ tay một cái, vui mừng khôn xiết.

Oanh -----

Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh lại phun ra ngay sau đó, Lưu Hỏa cùng với khi Bạch Vũ bị phun độc cơ hồ là cùng phát ra, một trước một sau như vậy hướng về một điểm.

Nhưng lúc này vẻn vẹn chỉ có chút xíu xê dịch, làm cho Cuồng Mãng phía trước vì tránh né Lưu Hỏa của Bạch Vũ tránh cũng không thể tránh, nghênh diện đâm vào Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh.

Cả hội trường bùng lên một trận sợ hãi, đại đa số người đang xem cuộc chiến đều không thấy rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người có thể thấy rõ thì kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.

Bạch Vũ từ đầu tới cuối đều không có hướng tiểu Thanh phát ra bất cứ một mệnh lệnh nào, nhưng ăn ý như vậy lại gần như hoàn mỹ!

"Chẳng lẽ Bạch Vũ đã đạt tới cảnh giới cùng Triệu hoán thú tâm ý tương thông?"

"Không có khả năng? Cảnh giới tâm ý tương thông là cảnh giới mà rất nhiều Triệu hoán sư cả đời theo đuổi, cho dù là cung chủ Vô Trần Cung cũng không dám nói hắn đã đạt tới cảnh giới đó."

Người xem thảo luận còn chưa ra kết quả, Âm Độc Cuồng Mãng trên đài đã bị biển lửa bao phủ, cả người bốc cháy như ngọn lửa, giãy giụa hai cái, trọng thương tan biến.

Hiến lão nhân bị nhấc ra khỏi lôi đài, mặt mũi bầm dập chỉ vào Bạch Vũ, giống như thấy quỷ: "Không có khả năng, ngươi hẳn là đã chết vì trúng độc!"

Bạch Vũ vung vẩy cánh tay dính nọc độc: "Ta không trúng độc, cho nên ngươi thua." Máu của nàng có thể cứu người chết giúp người bị thương, bách độc bất xâm, một chút xà độc ấy không đáng kể chút nào.

Bạch Vũ hạ 5 trận thắng lợi, không có nghỉ ngơi, rất nhanh bắt đầu trận tỷ thí thứ 6.

Trận thứ 6, trận thứ 7, trận thứ 8, trận thứ 9.....

Bạch Vũ thắng liên tiếp một mực tiếp tục, thanh âm lúc trước châm chọc nàng quá mức cuồng vọng lúc này đã lặng ngắt như tờ.

Mỗi một lần đều là một chiêu trong một giây liền có thể đánh rớt đối thủ, đối thủ ngay cả cơ hội đến gần người nàng cũng không có, cơ hồ không ai có thể chống đỡ được đến chiêu thứ hai! Đã nhiều trận như vậy dường như không ai có thể đoán ra được thực lực chân chính của nàng.

Nguyên lai không phải người ta cuồng vọng, là do người đi lên khiêu chiến quá yếu! Mọi người cho ra kết luận này quả thực là muốn khóc.

Cuối cùng, người khiêu chiến ở trận thứ 10 được người điều khiển chương trình run rẩy giới thiệu, là một vị Thổ hệ Triệu hoán sĩ.

Bạch Vũ ăn vào một quả linh quả 100 năm bổ sung linh khí, linh khí của nàng có sung túc như thế nào cũng không đủ liên tục sử dụng 10 lần Bạo Liệt Lưu Hỏa. Cũng may lúc mua dược liệu chế tác Phi Hồng Chi Nguyệt nàng có mua không ít linh quả.

Không có gì bất ngờ xảy ra, vị Thổ hệ Triệu hoán sĩ này cũng bị Bạch Vũ dứt khoát lưu loát giải quyết.

Trong vòng một ngày, thắng liên tiếp 10 trận! Đây là chuyện ở trường thi đấu ở Bình Thạch thành chưa từng xảy ra.

Tiết lão bản ngớ ra nửa ngày mới nhớ tới phải tiến lên sân khấu phát tiền thưởng cho Bạch Vũ.

Bạch Vũ tiếp nhận tiền thưởng, suy nghĩ một chút, 10 khối tinh thể, tương đương với 10 vạn tinh thể thứ phẩm.Qúa ít, còn cách mục tiêu của nàng một khoảng rất xa..... Bạch Vũ oán thầm một chút: "Nếu ta có thể thắng 20 trận thì sẽ có được bao nhiêu tiền thưởng?"

"20 vạn tinh thể thứ phẩm, cộng thêm 50 vạn tiền thưởng tích lũy."

"Ta ngày mai lại tiếp tục." Bạch Vũ lại đến sòng cược bên kia thu hồi tiền thắng cược được 2 vạn tinh thể thứ phẩm, vừa lòng tiêu sái đi ra khỏi trường thi đấu.

Sa Hoằng muốn đuổi theo, lại bị Hoàn Tố Âm tìm cớ kiên quyết giữ lại.

Sau ngày hôm nay, tên tuổi của Bạch Vũ giống như gió được lưu truyền trong cả Bình Thạch thành, một đêm nổi tiếng. Thân thủ của nàng, thực lực của nàng, nơi nàng sinh ra, đều trở thành tiêu điểm để mọi người nghị luận.

"Hoàn tỷ, người để cho Bạch Vũ tiếp tục kiêu ngạo như vậy sao? Hiện tại vẻ mặt của người trong thành lâu đều tràn đầy sùng bái!" Hạ Lâu Trinh sau khi nghe được tin tức đó, buổi tối liền lập tức đến tìm Hoàn Tố Âm.

Sắc mặt Hoàn Tố Âm biến thành màu đen, trong mắt hiện lên quang mang ác độc: "Bất quá chỉ là thắng liên tiếp 10 trận mà thôi, ta không phải cũng có lời sao? Nàng ta muốn thắng liên tiếp 20 trận, cũng muốn có cái mệnh kia! Dù sao ngày mai vẫn còn tiếp tục khiêu chiến, sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo!"

Hạ Lâu Trinh mâu quang sáng ngời, thần sắc âm trầm gật đầu: "Hoàn tỷ nói rất đúng, khiêu chiến ở trường thi đấu sinh tử tự chịu, thực dễ dàng tạo ra ngoài ý muốn. Hoàn tỷ là muốn tự tay diệt trừ nàng ta sao?"

Sắc mặt màu đen của Hoàn Tố Âm càng thêm tối tăm:"Cũng không biết cái hồ ly kia dùng biện pháp gì quyến rũ Sa Hoằng ca, cư nhiên lại làm cho Sa Hoằng ca che chở nàng ta như vậy, bảo ta không được động vào."

Hạ Lâu Trinh kinh hãi: "Chẳng lẽ lại quên đi như vậy?"

"Làm sao có thể quên đi?" Hoàn Tố Âm cươi lạnh: "Ta không ra tay cũng có biện pháp khiến cho nàng ta đi tìm chết! Ngươi có muốn tự tay báo thù?"

Trên mặt Hạ Lâu Trinh lập tức lộ ra sát ý dữ tợn: "Ta muốn! Ta muốn đem nàng ta cắt thành tám khối, vứt cho chó ăn! Nhưng là, ta đánh không lại nàng ta."

"Không cần lo lắng. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta cam đoan sẽ khiến cho nàng ta chết trong tay ngươi!"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top