Trúng độc, trốn tránh chiến đấu
"Ngạch, không cần. Mỗi lần lên lôi đài ta cũng sẽ rất căng thẳng, nhưng chờ ta thật sự lên đài tỷ thí cũng sẽ không như vậy nữa, ngươi không cần phải lo lắng." Lạc Trầm cười từ chối.
"Ngươi chắc chắn?" Dáng vẻ của ngươi không giống như là đang căng thẳng, giống như sinh bệnh!
Bạch Vũ vẫn còn có chút nghi ngờ, không yên lòng muốn bắt mạch cho Lạc Trầm.
Lúc này, Thuần Vu Hải thua, có chút xấu hổ đi xuống đài, khạc ra một búng máu: "Thật xin lỗi..."
"Người chiến đấu thất bại, sẽ phải càng thêm cố gắng trong chiến đấu đoàn đội, uống thuốc đi, ngồi yên thư giãn chữa thương." Tử Như ôn hoà nói, nhấc tay lên phủ linh thuật khôi phục lên người Thuần Vu Hải.
Lần tỷ thí này, sau khi kết thúc mỗi cuộc tỷ thí cũng không có một chút thời gian để nghỉ ngơi, người vừa kết thúc chiến đấu sẽ trực tiếp tiến vào chiến đấu đoàn đội, nhất định bọn họ phải mau chóng chữa thương, bổ sung linh khí.
Có thể nói, người chiến đấu không chỉ muốn thắng, còn phải đặt nền tảng cho chiến đấu đoàn đội. Nếu như có người bị trọng thương ở trong trận chiến, sẽ rất ảnh hưởng đến sự phát huy ở trong chiến đấu đoàn đội, thực lực giảm nhanh.
Hai bên cũng sẽ nghĩ hết cách làm cho đối thủ bị thương nặng ở trong trận chiến, đồng thời bảo vệ tốt cho mình.
"Kế tiếp là tới lượt ngươi, Lạc Trầm. Bây giờ một thắng một chịu, nhưng ngươi phải cố gắng lên!" Tư Minh dùng sức vỗ vỗ lưng Lạc Trầm.
Lạc Trầm xấu hổ gật đầu, lau mồ hôi trên trán đi lên giữa sân.
Bạch Vũ nhìn bóng lưng của hắn, trái tim dâng lên một loại cảm giác bất an.
Lạc Trầm là Triệu Hoán Đại Sư hệ Kim, đối phương ra sân chính là Lê Tùng mà Bạch Vũ đã từng thấy qua, ngoại trừ Hỏa Diễm Tích Dịch, hắn lại lấy ra một con Lam Lân Hỏa Tích (cũng là một con rắn mối).
Hỏa khắc Kim, Lạc Trầm còn chưa xuất thủ cũng đã rơi xuống thế bất lợi.
"Trời ơi, tại sao lại xui xẻo như vậy." Tư Minh thở dài nói.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm trận chiến trên đài, trong lòng giật mình. Quả thật rất xui xẻo!Lúc Tư Vực Chủ chọn người tương đối chú trọng đội hình, năm hệ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có. Đối thủ là là một người hệ Thổ, một hệ Mộc, một hệ Hỏa, hai người còn lại đều là hệ Kim.
Kỳ lạ là ba lần ra sân trước, người ra sân của Vực Thanh Phong vừa vặn khắc chế toàn bộ Vực Thanh Vũ. Thật sự đều là trùng hợp sao?
Ầm ——
Trên đài bật lên một tiếng va chạm kịch liệt, Kim Tiễn Hoa Báo của Lạc Trầm hung hắng cắn xé lên người Hỏa Diễm Tích Dịch, lại bị Lam Lân Hỏa Tích bên cạnh dùng cái đuôi to khỏe quét bay ra ngoài.
"Xá Thân Hỏa Cầu!" Lê Tùng nổi giận thét lên một tiếng, toàn thân Lam Lân Hỏa Tích chợt phóng xạ ra Liệt Hỏa hừng hực, hóa thành một khối cầu lửa phóng tới Lạc Trầm, lực công kích phá tan 40 điểm trong nháy mắt!
Thiên Cương Hắc Báo lập tức bảo vệ ở trước mặt Lạc Trầm, vung móng nhọn sắc bén, to lớn lên, không chút khách khí tiến lên tiếp lấy hỏa cầu, Kim Cương Chưởng, lực công kích cũng vượt qua 40 điểm, có xác suất đánh ngất đối thủ.
"Đồng quy vu tận?" Sắc mặt Tư Minh khẽ thay đổi vài lần, nhíu chặt chân mày.
Tử Như trầm ổn lắc đầu: "Không, mặc dù sức chịu đựng của Thiên Cương Hắc Báo thấp, nhưng lực phòng ngự có 25 điểm, sẽ không bị một kích đánh bại. Nhưng nhất định sẽ không gánh được Lam Lân Hỏa Tích."
Chỉ nghe 'phịch' một tiếng, hai người vừa tiếp xúc, Thiên Cương Hắc Báo bỗng tan thành tro bụi, Lam Lân Hỏa Tích không bị một chút tổn thương nào, hỏa cầu nặng nề đánh lên người Lạc Trầm, trong nháy mắt, ngọn lửa lớn dấy lên ở trên người hắn.
"Tại sao có thể như vậy!" Đám người Bạch Vũ giật mình đứng lên. Tư Minh lập tức tạo ra cột nước tưới tắt ngọn lửa, xông vào trong sân, Bạch Vũ, Tử Như lập tức đuổi theo.
Lê Tùng cười lạnh: "Tỷ thí còn chưa kết thúc, các ngươi xông lên là có ý gì?"
"Ngươi câm miệng!" Tư Minh tức giận hét lên, đỡ thân mình cháy đen của Lạc Trầm dậy, tay hơi run rẩy: "Hắn, hắn đây là..."
Vẻ mặt Tử Như ngưng trọng sờ sờ mạch đập của Lạc Trầm, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Hắn đã chết."
Lực đánh 40 điểm trực tiếp đánh vào trên người, không thể nào còn có đường sống.
Sắc mặt Tư Minh và Bạch Vũ nhất thời tái nhợt.
Lê Tùng cười to: "Ha ha, đây chính là kết quả cậy mạnh, tài nghệ không bằng người còn dám đi lên so đấu, chết là đáng đời."
"Đồ khốn! Ta muốn giết ngươi!" Tư Minh nổi trận lôi đình, trong nháy mắt, ba dòng nước bay về phía Lê Tùng.
Một đạo ánh sáng màu vàng thoáng qua, một con Cửu Thiên Kim Trư (con heo) cả người được bao phủ bởi lá chắn bảo vệ màu vàng chói mắt đỡ được dòng nước, một nam tử gầy teo, cao cao cười lạnh đi lên phía trước: "Lê Tùng đã tỷ thí xong, đối thủ của ngươi là bổn thiếu gia."
"Được! Lệnh Hồ Vũ, đây chính là tự ngươi lên đi tìm cái chết!" Tư Minh lập tức gọi ra Băng Thủy Bạch Thử (con chuột), dòng nước lạnh như băng hóa thành từng mũi tên băng bắn ra.
Lệnh Hồ Vũ chính là con trai của Hồ Hùng, thiếu vực chủ của Vực Thanh Phong, hai người thừa kế Vực Chủ tỷ thí vô cùng khiến cho người ta chú ý.
Tư Vực Chủ nhìn Tư Minh ra sát chiêu hùng hổ dọa người ở trên đài, nắm quả đấm thật chặt.
Ông không hề nghĩ tới Lạc Trầm lại bị Lê Tùng giết chết, điều này có nghĩa là tỷ thí đoàn đội của bọn họ sẽ ít đi một người, hơn nữa còn có một Bạch Vũ chỉ có thể gọi ra một con Triệu Hoán Thú, thắng lợi có thể vô cùng mong manh, trừ phi Tư Minh có thể giết chết Lệnh Hồ Vũ.
Tâm tình của đám người Lệnh Hồ Hùng cũng cực kỳ sung sướng: "Tư Vực Chủ, thực lực của con trai ngươi không tệ, nhưng muốn thắng còn kém xa lắm, ngươi đừng hy vọng hắn có thể làm được kỳ tích gì."
Tư Vực Chủ hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý.
Đám người Lê Tùng và Bạch Vũ đã thối lui ra bên ngoài sân, Bạch Vũ mang theo thi thể Lạc Trầm, trở lại dưới sân.
Đôi mắt của Thuần Vu Hải rạn vỡ, thở dài nói: "Thật là đáng tiếc cho Lạc huynh, những ngày qua cùng nhau luyện tập cùng với hắn, ta đã coi hắn là huynh đệ... Ngươi đang làm gì?"
Thuần Vu Hải giật mình nhìn Bạch Vũ cởi quần áo cháy đen của Lạc Trầm ra.
"Kiểm tra." Bạch Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi không cảm thấy Thiên Cương Hắc Báo tan biến quá kỳ lạ sao?"
Tử Như cau mày, tâm tình nặng nề: "Quả thật kỳ lạ, Thiên Cương Hắc Báo không thể nào không đỡ được một kích hỏa cầu kia.""Có lẽ bản thân Lạc Trầm xảy ra sự cố, ngươi kiểm tra thi thể của hắn cũng không thể nào nhìn ra được cái gì." Giọng nói của Thuần Vu Hải có chút tức giận: "Hắn đã chết, ngươi không thể bất kính đối với hắn!"
"Ta không có bất kính, ta chỉ muốn để cho hắn nhắm mắt." Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, vuốt linh lực chợt lóe lên rồi biến mất: "Hắn trúng độc."
Sắc mặt Thuần Vu Hải trắng nhợt: "Nói bừa! Bình thường tỷ thí không cho phép dùng độc dược, nếu như Lê Tùng dùng, mấy người Tư Vực Chủ không thể nào không phát hiện."
"Ta không có nói là hắn dùng." Bạch Vũ sửa sang y phục lại cho Lạc Trầm, vẻ mặt thâm trầm.
Tử Như trầm mặt, nhìn Bạch Vũ: "Không phải là đối thủ thì còn ai vào đây? Ngươi nói Lạc Trầm trúng độc, có chứng cứ gì?"
Trong giọng nói của Tử Như có nghi ngờ không nói ra, hiển nhiên là không tin lời của Bạch Vũ.
Muốn hạ độc với một Triệu Hoán Đại Sư như Lạc Trầm không phải là một chuyện dễ dàng, Lê Tùng trên lôi đài không có cơ hội hạ độc, những người khác càng không có cơ hội, trừ phi là...
"Ta không có chứng cứ, nhưng, Tư Minh cũng trúng độc." Bạch Vũ cau mày: "Hắn sắp không chịu nổi, để cho hắn nhận thua đi!"
Tử Như ngẩn ra: "Ngươi nói gì?"
Giữa sân, Tư Minh đang đánh nhau cùng với Lệnh Hồ Vũ, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, một thân y phục ướt đẫm mồ hôi, mười phần tương tự với tình hình ra sân lúc trước của Lạc Trầm.
Đáy mắt Thuần Vu Hải thoáng qua một chút sắc bén, rất nhanh liền biến mất, nhanh đến mức không có ai phát hiện: "Không được, nếu như Tư Minh nhận thua, chúng ta sẽ thua hết bốn trận. Một so với bốn, chẳng những phải thắng chiến đấu đoàn đội, ít nhất còn phải có ba người ở lại được mới có thể thắng, chuyện này quá khó khăn."
Bạch Vũ liếc mắt: "Thua bốn trận? Tại sao ngươi xác định ta nhất định sẽ thua?"
Thuần Vu Hải lúng túng ho khan một tiếng, nửa ngày không biết nên nói cái gì. Hắn cũng không thể thẳng thắn nói với Bạch Vũ bọn hắn không nghĩ nàng sẽ có thể thắng.
Đúng lúc này, hình như Tư Minh cũng nhận ra được thân thể hắn không được bình thường, lập tức để cho hai con Bạch Thử chuyển hóa nước thành băng, trong nháy mắt, đóng băng hai con Kim Trư của Lệnh Hồ Vũ ở trong băng.
Tư Minh nhặt một cây đại đao lên, liều mạng phóng về phía Lệnh Hồ Vũ, tư thế cân xứng với bộ dạng ngọc nát đá tan, hoàn toàn dựa vào may rủi.
Ầm ——
Hai bên cùng bị đánh bay ra ngoài, ngực Lệnh Hồ Vũ đang bị đâm một đao, lưỡi đao đâm thủng ngực, vết máu đỏ tươi nhuộm áo bào của hắn thành một mảnh màu đỏ.
Tình huống của Tư Minh cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Lệnh Hồ Vũ, cả người giống như bị một khối đá chấn nát, rơi trên mặt đất, hộc máu liên tiếp, không thể động đậy.
"Tư Minh!"
"Lệnh Hồ Vũ!"
Hai bên cũng căng thẳng, sắc mặt hai vị Vực Chủ thâm trầm, rướn dài cổ nhìn ra giữa sân.
Bạch Vũ, Tử Như lập tức chạy tới bên cạnh Tư Minh đỡ hắn dậy, Bạch Vũ bắt mạch, quả nhiên là trúng độc, hơn nữa trúng độc đã sâu, nếu không giải độc, linh mạch sẽ bị phá hủy.
Bên kia, Lệnh Hồ Vũ cũng được người đỡ dậy, vội vàng cầm máu.
Sắc mặt Lệnh Hồ Hùng âm trầm: "Tư Vực Chủ cảm thấy trận này nên tính thế nào?"
Sắc mặt Tư Vực Chủ cũng không tốt, trong lòng lo lắng cho Tư Minh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Dĩ nhiên là Tư Minh con ta thắng, không thấy con trai của ngươi đã nửa chết nửa sống sao?"
Lệnh Hồ Hùng nổi trận lôi đình: "Con trai của ngươi mới nửa chết nửa sống đấy! Triệu Hoán Thú của Lệnh Hồ Vũ vẫn còn ở đó, vẫn còn có thể tiếp tục đánh được!"
"Con ta cũng có thể tiếp tục đánh!" Tư Vực Chủ không yếu thế chút nào.Bạch Vũ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói với Tử Như: "Coi như là hòa đi, nhất định phải lập tức giải độc cho Tư Minh."
Tử Như có chút ngạc nhiên: "Ngươi còn là Y Sư?"
"Ta còn là Độc Sư, tốt nhất là ngươi nên tin tưởng ta." Bạch Vũ nghiêm túc nhìn Tử Như.
Tử Như thu hồi vẻ mặt trên mặt, âm thầm truyền âm cho Tư Vực Chủ.
Tư Vực Chủ nghe được lời truyền âm của Tử Như, trong lòng sợ hãi, cố gắng duy trì sắc mặt không thay đổi, ho khan hai tiếng: "Nếu đã lưỡng bại câu thương, không bằng coi như là thế hoà đi, dù sao bọn chúng cũng là người tham gia chiến đấu, không bằng để cho bọn chúng đi xuống tu dưỡng sớm một chút, chuẩn bị cho chiến đấu đoàn đội."
Miệng Lệnh Hồ Hùng cứng rắn, nhưng khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho con ông ta, Tư Vực Chủ vừa nói, ông ta liền đồng ý ngay lập tức.
Hai thiếu vực chủ cũng được đưa về, Bạch Vũ lập tức dùng Tẩy Độc Thảo hồi phục cho Tư Minh.
"Sao rồi, có nắm chắc có thể trị được cho hắn không?" Tử Như có chút lo lắng hỏi.
"Có thể, nhưng việc trị liệu có chút phiền phức, phải cần một chút thời gian." Bạch Vũ suy tính lấy chút máu của mình cho Tư Minh uống, nhưng nàng không thể cho Tư Minh uống máu ở dưới con mắt của mọi người, nếu không tin tức máu của nàng có thể trị độc truyền đi, chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Sớm biết vậy nàng nên lấy chút máu của mình đặt ở trong nhẫn Bách Vũ để dùng, máu của nàng tốt hơn nhiều so với Tẩy Độc Thảo và Huyết Hoa Tham,cũng có thể giải trừ hơn một nửa độc trong thiên hạ.
"Nhưng ngươi lập tức sẽ phải lên đài tỷ thí, ngươi cần bao lâu? Nếu không, giao phương pháp trị liệu cho ta, ta trị liệu độc cho hắn." Thuần Vu Hải cau mày nói.
"Cái này không được, phương pháp trị liệu rất phức tạp, trong lúc nhất thời ngươi cũng sẽ không học xong được." Bạch Vũ chột dạ từ chối.
"Đã như vậy, ngươi cứ chuyên tâm trị liệu cho Tư Minh, trận đấu thứ năm ngươi đừng lên, ta sẽ lo liệu thay cho ngươi." Tử Như nói.
Bạch Vũ sửng sốt, nâng lên mặt nhìn Tử Như rất vô tội: "Ngươi định để cho ta không chiến đã nhận thua?"
"Dù sao ngươi cũng không thắng được, không bằng nắm chặt thời gian cứu Tư Minh, hắn mới là hi vọng chiến đấu đoàn đội của chúng ta." Sắc mặt Tử Như nghiêm nghị, nói chuyện vô cùng không khách sáo: "Không phải ta xem thường ngươi, chỉ là chúng ta đã mất đi Lạc Trầm, nếu ngươi ra sân lại có chút vấn đề gì, Tư Minh lại không cứu được, chiến đấu đoàn đội cũng không thể đấu. Không phải ta để cho ngươi không đánh mà chạy, chẳng qua là tạm lánh đầu gió mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top