Trị liệu, trái tim sống lại
Tình trạng của Ngọc Ưu Liên không tốt, vội vã rời đi, vung nhãn đao lạnh buốt qua: "Ta nói Dạ Quân Mạc đã chết, ngươi tin không?"
"Không thể!" Sắc mặt Dạ Vương đại biến, mặt xám như tro tàn, môi có chút run run gầm thét. Nhưng trong lòng hiển nhiên là tin.
Sắc mặt Ám Lân trầm xuống: "Một khi đã như vậy, ta muốn báo thù cho Thánh Quân! Hai vị hãy để tính mạng lại đi!"
Lời vừa nói ra, Triệu hoán thú đã xuất hiện rồi.
Đệ tử phía sau không hề nói hai lời, nghe lệnh tiến lên. Bọn họ đều là ám vệ Ám Lân tự mình bồi dưỡng ra, cực kỳ trung thành với Ám Lân và Dạ Quân Mạc, đừng nói Ám Lân kêu bọn họ đối phó với một vị Thần Hoàng như Ngọc Ưu Liên, cho dù Ám Lân kêu bọn họ đánh chết thần, bọn họ cũng làm theo.
Khóe miệng Ngọc Ưu Liên rút gân, vừa rồi nàng nói như vậy là muốn nhiễu loạn tinh thần bọn họ. Quân Vương nhà mình đã chết, hẳn là không còn tâm tư gì đi quan tâm tới các nàng nữa rồi.
Ai ngờ đến Ám Lân lại không làm như lẽ thường, lại muốn báo thù cho Dạ Quân Mạc ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ hắn ta không biết nàng là Thần Hoàng sao? Hay là nói, hắn ta cũng nhìn ra tình trạng của nàng và Thượng Quan Vân Trần không tốt?
Ngọc Ưu Liên không dám khinh thường, miễn cưỡng tụ một đạo linh khí, hung hăng bắn phá, nhất thời uy lực cường đại làm ba người bị thương: "Ta khuyên các ngươi vẫn không nên muốn chết, muốn báo thù, đi tìm Bạch Vũ, là nàng ta hại chết Dạ Quân Mạc."
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thẳng người chạy đi, hoàn toàn không dừng lại.
Ám Lân còn muốn đuổi theo, bị Dạ Vương ngăn cản: "Ngươi làm cái gì, đi chịu chết sao? Với thực lực của Ngọc Ưu Liên, chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ."
Ám Lân có chút tức giận cười lạnh: "Đó là dưới tình huống nàng ta không bị thương. Ông cho là nếu nàng ta tốt rồi, sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Dạ Vương sửng sốt, mặt lại trắng: "Ngươi là nói..."
"Ông đã bỏ qua một cơ hội tốt." Ám Lân bỏ Dạ Vương lại, đi về phía Tháp Thiên Ky.
Ám Lân cũng không muốn dựa vào lực lượng của chính mình giết Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần.Tuy hai người bọn họ bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ có dược liệu tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, vẫn khôi phục rất nhanh, nói ra bọn họ không đáng sợ. Bọn họ lại vội vã đi, hiển nhiên là đang lo lắng người sắp đi ra từ trong tháp, sợ hãi lực lượng khủng bố trong tháp nổ bắn ra.
Quả nhiên, hắn thấy một nữ tử trên quần áo có vết máu loang lổ, vết cháy đan xen đưa một nam tử giống như đang ngủ từ trong tháp ra.
Ánh sáng thánh khiết trên người nàng dịu dàng phản chiếu lên đất đai, làm lòng người sinh ra tình cảm, không dám dễ dàng đi đến gần.
Nam Môn Tư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lấy làm kinh hãi, lại còn trước tiên hỏi: "Bạch Vũ, đây là bị sao vậy? Thánh Quân bị thương sao?"
Bạch Vũ cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, đưa Dạ Quân Mạc đi về phía Ám Lân.
Dạ Vương không vui nhíu mày: "Hỏi ngươi nói, Thánh Quân bị sao vậy? Nhanh đưa hắn cho ta."
Bạch Vũ lạnh nhạt đi đến trước mặt Ám Lân: "Hắn ngủ thiếp đi, ta muốn đưa hắn trở về."
Trong lòng Ám Lân thoáng chốc hồi hộp, có cảm giác không ổn, chỉ sợ Thánh Quân không phải đơn giản chỉ ngủ thiếp đi như vậy. Nhưng sắc mặt Ám Lân không lộ vẻ gì, gật gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta trở về đi."
Ám Ưng gọi Hắc Ưng của mình ra, chở Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc trở về Đại lục Hiên Thổ - Vực Ám Dạ.
Bạch Vũ đưa Dạ Quân Mạc trở lại chỗ ở, sắp xếp tốt cho hắn.
Dạ Quân Mạc không hề có sức sống nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, toàn bộ mạch đập, hô hấp đều không có, hoàn toàn chính là đã chết!
Cho dù là Ám Lân luôn luôn điềm tĩnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không bình tĩnh được: "Bạch Vũ, Thánh Quân người..."
"Chàng ấy chỉ ngủ thiếp đi."
"..." Ngươi chắc chắn? Ngươi chắc chắn không phải vì bị đả kích quá lớn mà nói càn chứ?
Ám Lân muốn khóc, nói càn theo Bạch Vũ: "Vậy khi nào thì người có thể tỉnh lại?"
"Đến lúc tự nhiên sẽ tỉnh lại." Nàng dùng Định Hồn Châu giữ lại hồn phách của Dạ Quân Mạc, bảo tồn thân thể hắn. Nhưng thân thể hắn không đầy đủ, trong ngực của hắn không có trái tim.
Bạch Vũ không thể dùng Khế ước chiêu hồn giống như thức tỉnh Uyển Kỳ để thức tỉnh hắn, mà phải phục hồi thân thể hắn như cũ.
Nhưng Ám Lân và Ám Ưng nghe xong lời không đáng tin này, trên mặt là một trận do dự.
Ám Ưng khó chịu mở miệng: "Bạch Vũ, ngươi nói thật với ta đi, Thánh Quân đã chết như thế nào?"
"Chàng ấy không chết! Chàng ấy chỉ ngủ thiếp đi! Ta sẽ cứu sống chàng ấy!" Đột nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu, quát.
Ám Ưng hoảng sợ: "Ngươi nói thật?"
"Vì sao ngươi lại cảm thấy ta đang lừa ngươi?"
"Bởi vì trông cảm xúc của ngươi không quá bình thường." Như là nổi điên. Ám Ưng không dám nói câu sau ra, cảm thấy nếu nói ra sẽ có chuyện cực kỳ thảm xảy ra.
"Ta chỉ mệt mỏi, đã có quá nhiều chuyện xảy ra ở trong Tháp Thiên Ky." Bạch Vũ nằm úp sấp bên giường, mắt tha thiết mong chờ nhìn Dạ Quân Mạc giống như con chó nhỏ.
"Không cần vội, ngươi có thể từ từ nói cho ta biết." Ám Lân mở miệng nói.
Hắn cần phải biết rốt cuộc trong tháp đã xảy ra chuyện gì, mới quyết định kế tiếp nên làm như thế nào. Sáng Thế Thần Điện bên kia có biết tin tức Dạ Quân Mạc sắp chết không, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lại bị thương như thế nào, bây giờ tình huống của Bạch Vũ thế nào.
Những thứ này đều liên quan đến có thể có người của Sáng Thế Thần Điện nhân cơ hội tới gây phiền phức.
Bạch Vũ có chút buồn ngủ nói đơn giản mọi chuyện với Ám Lân, Ám Ưng một lần.Ám Ưng nghe được là kinh hồn bạt vía, diendanlequydon – V.O, tuy Bạch Vũ nói cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng hắn có thể thấy được rốt cuộc có bao nhiêu mạo hiểm.
Ám Lân nghe xong, một lúc lâu cũng không nói chuyện, Bạch Vũ đã biết Thánh Quân khế ước chính mình cho nàng, có lẽ đã bại lộ cho Sáng Thế Thần Điện, chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền tới, việc này không thể giấu diếm được rồi.
Việc cấp bách bây giờ chính là phục hồi thân thể cho Dạ Quân Mạc như cũ, cảm tạ trời đất Bạch Vũ đã lấy được trái tim Dạ Quân Mạc trở lại. Nếu không lao đi như vậy, cái gì cũng không lấy được, dù Dạ Quân Mạc trở về, vậy thật sự là thiệt thòi lớn rồi.
"Ngươi tính phục hồi trái tim như cũ cho Thánh Quân như thế nào?" Ám Lân có chút đau đầu hỏi, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ, cả đám đều sẽ không nhận ra một chút nào, hắn phải thu dọn cục diện rối rắm.
Bạch Vũ không nói chuyện.
Ám Lân kỳ quái vỗ vỗ vai nàng, mới phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi.
Ám Lân dứt khoát đặt Bạch Vũ bên cạnh Dạ Quân Mạc, để cho nàng ngủ một giấc. Rồi sau đó phân phó 20 tên ám vệ bảo vệ cho viện Dạ Quân Mạc, ngoại trừ hắn, Ám Ưng và Bạch Vũ, bất kỳ ai cũng không được vào, phong tỏa toàn bộ tin tức về Thánh Quân, đối ngoại thì tuyên bố Thánh Quân bị thương, cần nghỉ ngơi.
Ám Ưng tự mình giữ cửa, Ám Lân lại âm thầm gọi Ám Hồ đến Đại lục Hiên Thổ.
Nghe cách nói của Bạch Vũ, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần bị thương không hề nặng, chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội tới gây phiền phức.
Tuy không biết bọn họ sẽ xuống tay ở phương diện nào, nhưng hắn muốn đề phòng ngộ nhỡ, phải chuẩn bị sẵn sàng đối với toàn bộ khả năng có thể xảy ra, đặc biệt là phiền phức đến từ bên trong.
...
Sau khi Dạ Vương từ Tháp Thiên Ky trở về thì vẫn chưa được gặp Dạ Quân Mạc, ông ta thật sự là có chút lo lắng, sau khi trở lại Vực Ám Dạ thì lập tức đến chỗ Dạ Quân Mạc vấn an, kết quả lại bị Ám Ưng lấy lý do Thánh Quân cần phải nghỉ ngơi để từ chối.
Dạ Vương hổn hển muốn xông vào, ám vệ giữ cửa thật dám cứng rắn với ông ta, đương nhiên một mình ông ta không đánh lại 20 người, cuối cùng đổ máu trở về.
Nam Môn Tư cau mày: "Sao có thể xuống tay ngoan độc như vậy? Dạ Vương chỉ muốn đi thăm Thánh Quân, bọn họ ngăn cản như vậy làm gì?"
"Hừ, Ám Lân luôn luôn thích tự quyết định, ỷ vào Thánh Quân tín nhiệm, thậm chí quá phận làm thay, thay Thánh Quân xử lý mọi chuyện, nuôi dã tâm lớn cũng không biết." Dạ Vương ôm cánh tay còn đang đổ máu, cười lạnh không ngừng.
Bộ dạng Nam Môn Tư giống như nghe thấy mà khiếp sợ: "Làm sao có thể? Người là nói hộ pháp Ám Lân hắn... có thể sẽ thừa dịp Thánh Quân bị thương mà làm chút gì sao?"
"Không cho ta gặp Thánh Quân, không phải cực kỳ rõ ràng sao?" Mặt Dạ Vương âm nghiêm, đã mơ mộng ra một đống chuyện về Ám Lân mưu đồ hiểm ác.
Không trách ông ta sẽ nghĩ như vậy, ông ta vẫn luôn không có thiện cảm gì với Ám Lân, Ám Ưng lớn lên từ nhỏ với Dạ Quân Mạc, bởi vì Dạ Quân Mạc càng coi trọng bọn họ hơn ông ta.
Cả Ám Dạ Đế Quốc đều biết, bốn người bọn họ mới chính là tâm phúc của Dạ Quân Mạc, về phần ông ta và mấy vị Vương khác, đó là Dạ Quân Mạc phong để trấn giữ chung quanh Ám Dạ Đế Quốc.
Ở trong mắt Dạ Quân Mạc, bản thân ông ta làm cữu cữu cũng không cao hơn chỗ nào với bốn vị Vương khác.
Lần này ông ta dẫn theo người đến Đại lục Hiên Thổ, nhưng toàn bộ người bên cạnh Dạ Quân Mạc đều là Ám Lân và Ám Ưng sắp xếp, ám vệ lại càng là một tay Ám Lân dạy dỗ, người của ông ta bị bài xích ở bên ngoài, cũng như ông ta, đều đã rất khó nhìn thấy Dạ Quân Mạc.
Loại tình huống này, một khi Dạ Quân Mạc có chuyện, trên thực tế quyền lợi Ám Dạ Đế Quốc đã bị Ám Lân nắm giữ.
"Không được, vẫn nên nghĩ cách gặp Thánh Quân một lần, làm rõ ràng tình huống của Thánh Quân." Dạ Vương nắm chặt quả đấm, nhìn về phía Nam Môn Tư: "Nếu bây giờ Thánh Quân bị thương, ngươi nghĩ cách đi gặp hắn. Cẩn thận một chút, đừng xông vào giống như tỷ tỷ ngươi."
Nam Môn Tĩnh coi như triệt để xong rồi, bị Dạ Quân Mạc lộ ra chán ghét, không ai sẽ ngu ngốc đưa nàng ta đến trước mặt để chướng mắt Dạ Quân Mạc nữa, diendanlequydon – V.O, Nam Môn Tư thật sự còn có thể cố gắng một lần nữa.
"Vâng. Dạ Vương yên tâm đi, ta có chừng mực." Nam Môn Tư cười xinh đẹp, đáy mắt thoáng hiện lên tự tin ngạo nghễ.Nam Môn Tư quả thật có chừng mực hơn Nam Môn Tĩnh, nàng ta một không xông vào, hai không lén lút đi vào, mà là làm điểm tâm quang minh chính đại đi gặp Thánh Quân.
Đương nhiên Ám Ưng sẽ ngăn lại, nhưng Nam Môn Tư lại không có tí ti tức giận, chỉ là không đi, toàn bộ quá trình vẫn duy trì mỉm cười cầu xin Ám Ưng để cho nàng ta đi vào.
Ám Ưng chưa bao giờ biết một nữ nhân lại có thể nói như vậy, nói liên tục hơn hai giờ vẫn không có tí ti tư thế chuẩn bị rời đi, Ám Ưng cảm thấy não chính mình sắp nổ tung.
Nhưng người ta lại không ra tay, ngươi cũng không thể sử dụng bạo lực, rốt cuộc cũng đều là đệ tử của Ám Dạ Đế Quốc.
Ngây ngốc nghe giọng nói êm tai của Nam Môn Tư, đầu Ám Ưng toát mồ hôi, thiếu chút nữa không chống đỡ được Nam Môn Tư cố tình truy hỏi.
Cũng may Ám Lân từng dặn dò hắn bất cứ ai tới cũng phải khăng khăng Thánh Quân chỉ kiệt sức mê man, không có trở ngại, qua năm sáu ngày sẽ tỉnh. Y thuật của Bạch Vũ cao siêu, đang trị liệu cho Thánh Quân, không thể quấy rầy.
Nam Môn Tư thấy không hỏi ra được gì, liền đưa điểm tâm bưng đến cho Ám Ưng, nhờ Ám Ưng đưa cho Dạ Quân Mạc, sau đó không kì kèo nữa mà rời đi.
Trái lại, Ám Ưng cầm một hộp điểm tâm lớn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đưa vào sao? Tình huống của Thánh Quân nguy cấp, tùy tiện đưa đồ vào có chút không quá an toàn, tuy nói Ám Ưng không thừa nhận Nam Môn Tư sẽ đần độn hạ thuốc gì đó trong điểm tâm, nhưng tóm lại là phiền phức, mà Thánh Quân còn "mê man" lại không ăn được.
Nhưng không đưa đi, dù gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, dù tệ như vậy cũng không thể giẫm đạp.
Cuối cùng, Ám Ưng kiểm tra điểm tâm một lần, xác nhận không có vấn đề, vẫn là đưa vào.
Trong phòng ngủ, Bạch Vũ đã sớm đã tỉnh lại, nhìn Dạ Quân Mạc yên tĩnh ngủ say, trái tim co rút một chút, bắt đầu chuẩn bị phục hồi thân thể như cũ cho hắn.
Trái tim của Dạ Quân Mạc vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, được bảo tồn trong nhẫn Bách Vũ của nàng, hơn nữa có linh khí của tinh thể cực phẩm bảo vệ, không có vấn đề gì. Nhưng phục hồi trái tim như cũ không phải là cứ đặt tim trở lại trong ngực Dạ Quân Mạc là được.
Chuyện này thật là một chuyện cực kỳ phiền phức, Bạch Vũ cũng chưa nghĩ ra nên phục hồi trái tim Dạ Quân Mạc như cũ như thế nào, cả người vô cùng buồn bực nằm úp sấp ở trên bàn tìm kiếm trí nhớ trước kia.
Đúng là nàng đã xem qua hơn một nửa sách trong Tháp Ngũ Hành, rất nhiều sách thuốc cao thâm đều là nàng rảnh rỗi lấy ra đọc chơi.
Nàng nhớ rõ hình như có nói qua nội tạng bị tổn hại thì nên dùng dược liệu gì, nên xử lý như thế nào, nhưng kia đều là chỉ người sống, hình như chưa nói người chết nên làm cái gì.
Bây giờ nàng đang lo lắng cho dù tiếp tục đút thuốc cho Dạ Quân Mạc, cũng không nhất định có thể có hiệu quả.
Nàng đang nghĩ ngợi, Ám Ưng bưng hộp đựng thức ăn đi vào.
Bạch Vũ không yên lòng mở hộp đựng thức ăn ra, hỏi cũng không có hỏi liền trực tiếp ăn.
Ám Ưng ở một bên khóe miệng rút gân, muốn nhắc nhở, lại chưa kịp. Đợi cho Bạch Vũ hồn bay lên trời ăn sạch một hộp điểm tâm, mới hồi phục tinh thần lại sờ sờ bao tử: "Ừm, điểm tâm không tệ, ăn rất ngon. Kêu phòng bếp làm một chút nữa đi."
"... Đây là Nam Môn Tư đưa đến cho Thánh Quân."
Đầu lông mày Bạch Vũ giương nhẹ: "Nam Môn Tư? Thì ra là nàng ta, dù sao bây giờ Dạ Quân Mạc cũng không ăn được, diendanlequydon – V.O, ta ăn thay chàng ấy cũng vậy."
"..." Cũng vậy. Chỉ cần không nói ra cũng không ai biết, chỉ sợ ngày mai nàng ta vẫn còn tới.
"Nếu nàng vẫn mang đồ tới thì nhận đi, tay nghề của nàng ta lại thật không tệ, không cần lãng phí."Ám Ưng không nói gì bưng hộp trống không định đi, bỗng nhiên Bạch Vũ gọi hắn lại: "Ta cần một chút dược liệu, ngươi xem có thể cầm tới giúp ta không."
"Cực kỳ quý giá sao?"
"Có vài loại có vẻ hiếm có." Bạch Vũ nói xong đưa một tờ thật dài cho Ám Ưng.
Ám Ưng chấn kinh cười toe toét: "Cần nhiều dược liệu như vậy sao?" Mặt trên này có ít nhất hơn trăm loại dược liệu, mở một tiệm thuốc cũng đủ!
"Đúng, những thứ này cũng là dược liệu có thể khôi phục thăng cấp, chữa trị thân thể, loại nào mà ta không biết tác dụng, chỉ có thể cầm một dạng tới thử." Bạch Vũ cũng cực kỳ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Dạ Quân Mạc không có sức sống.
Ngươi định thí nghiệm thuốc trên người Thánh Quân sao? Vây cũng sẽ có thể gặp chuyện không may!
Ám Ưng một đầu vạch đen, lại nói cũng không phản bác được gì, thật ra bây giờ Dạ Quân Mạc không có gì khác như đã chết, nếu Bạch Vũ không kiên trì nàng có thể cứu sống Dạ Quân Mạc, hắn sẽ phải tuyệt vọng.
Từ trong viện ra ngoài, Ám Ưng lập tức giao cho Ám Lân, hành động của Ám Lân rất nhanh, không nói hai lời lấy tất cả dược liệu trong tông môn đưa đến chỗ Dạ Quân Mạc, không đủ trực tiếp thu thập ở khắp nơi trên Đại lục Hiên Thổ.
Vài loại hiếm có thì ra lệnh cho Ám Hồ trực tiếp mang đến từ trong quốc khố của Ám Dạ Đế Quốc.
Có dược liệu, Bạch Vũ không keo kiệt nghiền nát những dược liệu này thành bột phấn, cẩn thận thử từng loại từng loại dùng cho Dạ Quân Mạc, nhìn thấy một loại cuối cùng kia có thể hiệu quả đối với thân thể Dạ Quân Mạc hiện giờ.
Nàng sử dụng vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới thân thể Dạ Quân Mạc, bản thân những dược liệu này cũng là tuyệt phẩm trị liệu tràn ngập sức sống, cho dù làm cơm ăn cũng không có chỗ xấu gì.
Bạch Vũ đang vắt hết óc cân nhắc dùng thuốc, Nam Môn Tư cũng đang vắt hết óc muốn hỏi thăm tin tức.
Nàng ta sẽ không giống như tỷ tỷ nàng ta, dưới tình huống không rõ liền tùy tiện xông vào, ngộ nhỡ Thánh Quân thật sự không có trở ngại gì, nàng ta xông vào dẫn đến Thánh Quân không thích, tuyệt đối sẽ cùng một kết cục với Nam Môn Tĩnh.
Ám Ưng không cho nàng ta đi vào, nàng ta liền không vào, trước tiên nàng ta có thể hỏi thăm tin tức từ trong miệng Ám Ưng.
Ngày hôm sau, quả nhiên nàng ta lại tới nữa, lần này bưng theo nồi cháo ngon, đứng ở trước cửa viện tiếp tục nói chuyện trời đất với Ám Ưng.
Ám Ưng bị nàng ta hỏi đến ngậm miệng không trả lời được, mồ hôi lạnh ứa ra, rất không dễ dàng mới ứng phó xong.
Nhưng Nam Môn Tư lại bắt đầu mỗi ngày đều đến đây, nếu là Ám Lân thì nàng ta sẽ không tốn công như vậy, nhưng là Ám Ưng, mặc dù hắn trung thành, nhưng miệng hắn vụng về, không thể không nói hắn thật sự không thể nào ứng phó các loại lời nói khách sáo quanh co lòng vòng.
Ám Ưng có cảm giác sớm hay muộn cũng bị Nam Môn Tư hỏi ra, nhìn thấy nàng ta cũng không muốn nói.
Giằng co như vậy vài ngày, rốt cục Ám Lân cũng có thời gian đến thăm Dạ Quân Mạc.
"Tình huống như thế nào?"
"Còn chưa thử ra được, đút thuốc vào không có bất kỳ phản ứng gì." Bạch Vũ thản nhiên nói, không nhìn ra một tia nổi giận trên mặt.
"Ngươi muốn tìm một loại dược liệu có thể chữa trị thân thể Thánh Quân, sau đó thả lại trái tim vào lồng ngực người, dùng dược liệu chữa trị thân thể người?" Ám Lân lắc đầu: "Loại khả năng này tính không lớn."
Ai từng thấy người chết uống thuốc còn có thể có hiệu quả?
"Ngươi có ý kiến gì tốt?" Bạch Vũ chỉnh sửa y phục Dạ Quân Mạc một chút, thành tâm thành ý đặt câu hỏi.
Ám Lân nhún nhún vai: "Ta cũng không phải Y Sư, không có gì ý kiến gì hay. Nhưng có khế ước gì có thể đoạn tuyệt trùng sinh không?"
Bạch Vũ thật đúng là không nghĩ tới, diendanlequydon – V.O, bắt đầu thật sự tự hỏi.Ám Lân nhìn nàng rơi vào bộ dạng trầm tư, lắc đầu: "Nhìn ngươi cả ngày buồn bực ở trong này, nói cho ngươi hai tin tức. Một tin tức tốt, một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tức tốt." Nói đùa, tin tức xấu còn chưa đủ nhiều sao? Dạ Quân Mạc thành cái dạng này chính là tin tức xấu nhất, đương nhiên muốn nghe chút tin tức tốt để phấn chấn một chút.
"Tin tức tốt chính là đại khái Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đã không rảnh tự mình tới gây phiền phức cho chúng ta. Anh Khê tiến vào Tháp Thiên Ky thấy được ngươi, sau khi trở về Sáng Thế Thần Điện thì tuyên dương bốn phía tiểu công chúa trở lại, hẳn là bọn Ngọc Ưu Liên vội vàng trở về giải thích rồi." Ám Lân cười tít mắt nói.
"Tha hắn một lần thật là có tác dụng. Tin tức xấu đâu?" Bạch Vũ hỏi.
"Tin tức xấu chính là bọn họ không thể tự mình tới, cho nên rải tin tức, Dạ Quân Mạc đã trọng thương gần chết, đã sống không qua vài ngày. Bây giờ không chỉ Ngũ Hành đại lục, ngay cả Đại lục Hiên Thổ đều đã biết rõ."
Cả Đại lục Hiên Thổ đều đã biết rõ. Đương nhiên người của Vực Ám Dạ cũng đều biết rõ, chỉ sợ bây giờ lòng người trong ngoài môn phái đều hoảng sợ, chắc chắn đám người Dạ Vương sẽ vội vàng yêu cầu gặp Dạ Quân Mạc.
Nhưng thấy tình huống hiện tại của Dạ Quân Mạc chỉ sợ lòng người càng thêm hoảng sợ.
"Ngươi tính ứng phó như thế nào?" Bạch Vũ thờ ơ hỏi, tuyệt không lo lắng.
"Ta tính toán, tiếp tục giấu diếm. Chỉ cần bọn họ không xông vào được, thì ai cũng không thể khẳng định Dạ Quân Mạc có chuyện." Đột nhiên ánh mắt Ám Lân sắc bén, nụ cười ôn nhuận như ngọc bị giá lạnh trong mắt đông cứng, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại rất nhanh ấm áp giống như gió xuân phả vào mặt: "Nhưng Bạch Vũ, ngươi cần phải nhanh chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc, ta sợ ta lừa không được lâu lắm."
"Ta sẽ." Bạch Vũ ngồi vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, ngừng ở khuôn mặt trắng xanh của hắn.
...
Nam Môn Tư cũng nghe thấy lời đồn bên ngoài, nàng ta có chút nghi ngờ tính chân thật của những lời đồn này. Vừa vặn, Dạ Vương âm trầm mặt đến tìm nàng ta: "Ngươi gặp Thánh Quân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vẫn chưa? Đều đã qua bao nhiêu ngày, chúng ta vẫn không rõ tình hình của Thánh Quân! Ngươi làm việc như thế nào vậy?" Sắc mặt Dạ Vương càng thêm âm trầm.
Nam Môn Tư cung kính trả lời: "Là lỗi của thuộc hạ, Ám Ưng trông coi rất chặt, ta không có cơ hội. Nhưng ngược lại ta lấy được một chút tin tức từ trong miệng Ám Ưng, ta cảm thấy tình huống của Thánh Quân quả thật không tốt lắm, nhưng bọn Ám Ưng cũng không quá tuyệt vọng."
Cũng vẫn còn có thể cứu.
Dạ Vương vẫn không có sắc mặt hoà nhã như cũ: "Những chuyện này đều là suy đoán của ngươi, ta không cần những tin tức lấp lửng này. Ta đi hỏi Ám Lân, hắn ta lại một ngụm cắn chặt tin tức truyền đi bên ngoài đều là lời đồn, là Sáng Thế Thần Điện dùng để nhiễu loạn chúng ta. Ta cũng biết rõ không nên tin tưởng, nhưng không thấy được Thánh Quân ta lại lo lắng."
"Không bằng, chúng ta nghĩ cách lẻn vào xem đi." Nam Môn Tư đề nghị, hạ giọng nói ra suy nghĩ của chính mình.
"Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy." Dạ Vương gật gật đầu: "Ngày mai, U Vương và Ảnh Vương sẽ đến đây, tốt nhất là có thể khiến cho bọn họ biết rõ ràng."
"Vậy đêm nay hành động đi."
Nam Môn Tư nghĩ kế hoạch rất đơn giản, chính là Dạ Vương dẫn người mạnh mẽ xâm nhập viện, sau khi dẫn thủ vệ đi, nàng ta sẽ lén lút lủi vào.
Kế hoạch đơn giản, nhưng rất dễ làm, bởi vì hơn nửa đêm, Dạ Vương lại không phân rõ phải trái dẫn người tới quấy rối, Ám Ưng đâu nghĩ đến Dạ Vương lại sai người lén lút lủi vào thăm dò.
Bọn họ không để cho Dạ Vương biết rõ chính là vì sợ thương thế của Dạ Quân Mạc bị truyền ra ngoài làm cho Đế Quốc rối loạn.
Phải biết rằng bây giờ Dạ Quân Mạc không khác gì người đã chết.
Nếu năm vị Vương biết Dạ Quân Mạc đã chết, cho dù hắn có thể được cứu sống không, đều đã không chút do dự từ bỏ hắn, trước tranh đoạt quyền lợi tối cao nhất của Đế Quốc.
Mấy người này chính là như thế này, mấy năm nay có thể sống yên ổn, có thể làm việc thành thật, diendanlequydon – V.O, chỉ là nhờ có Dạ Quân Mạc đè nặng.
Nếu Dạ Quân Mạc xảy ra chuyện, thì không ai có thể hạn chế được bọn họ.
Ám Lân và Ám Ưng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra, hắn chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp tiếp tục giấu diếm, trước khi Dạ Quân Mạc khôi phục cũng không để cho hắn gặp người.Nam Môn Tư thuận lợi chuồn vào sân, lén lút mò tới phòng ngủ.
Trong phòng, ngọn đèn dầu tối đen, Bạch Vũ vì liên tục phối chế phương thuốc mấy ngày, thật sự quá mệt nhọc, nằm úp sấp ngủ thiếp đi ở trên bàn.
Từ khi nàng đưa Dạ Quân Mạc trở về hôm đó, ngoại trừ từng ngủ ngon một giấc, thì chưa từng nghỉ ngơi thật tốt.
Vết thương trên người cũng chỉ dùng một chút thuốc, để khôi phục tự nhiên, cũng không quan tâm như thế nào.
Lúc này nằm úp sấp ngủ thiếp đi, thật là ngủ rất say, có lẽ bên ngoài sét đánh nàng cũng sẽ không biết, càng không cần phải nói một người chuồn êm vào tới.
Nam Môn Tư vốn đang buồn rầu phải làm sao cho Bạch Vũ đi, vừa thấy nàng ngủ thiếp đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh, nàng ta liền bị dọa đến sắc mặt tái mét, suýt nữa thét lên.
Nàng ta thấy Dạ Quân Mạc yên tĩnh ngủ say, bắt mạch cho hắn, lại ngạc nhiên phát hiện, hắn không có mạch đập, không có hô hấp, không có một tia thăng cấp.
Thánh quân... đã chết!
Đầu nàng ta thoáng cái nổ tung giống như bị sét đánh, nếu không phải còn nhớ rõ không thể phát ra tiếng, chỉ sợ nàng ta sẽ kêu thảm một tiếng, để cho bọn Ám Ưng đều đến.
Nàng ta lảo đảo nghiêng ngả đi ra khỏi phòng, cũng không biết chính mình rời khỏi viện như thế nào.
Rất không dễ dàng yên tĩnh trở lại, rốt cục nàng ta phục hồi tinh thần lại suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Mục tiêu lúc trước của nàng ta vẫn là gả cho Dạ Quân Mạc, làm thê tử của hắn, làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc.
Nàng ta và Nam Môn Tĩnh chính là sinh ra vì chuyện này, lúc các nàng được Dạ gia thu dưỡng liền biết là vì để các nàng trở thành nữ nhân của Dạ Quân Mạc.
Nam Môn Tư cũng không biết là chuyện này có cái gì không đúng.
Tuy trước kia chưa từng gặp Thánh Quân, nhưng là nghe nói Thánh Quân là mỹ nam tử đệ nhất Ám Dạ Đế Quốc, tuyệt thế cường giả, Triệu hoán thần hoàng, cả Đế Quốc không ai có thể địch. Gả cho hắn chẳng những không có gì không tốt, quả thực chính là quá tốt.
Nam Môn Tư không cam lòng chỉ là người Dạ Vương tặng cho Dạ Quân Mạc, làm một nữ nhân bình thường, làm một thị thiếp, nàng ta muốn danh phận, nàng ta phải làm nữ nhân của Thánh Quân, nhất định phải là một người tôn quý nhất.
Nhưng bây giờ Thánh Quân đã chết!
Tuy nàng ta không rõ vì sao Bạch Vũ vẫn không từ bỏ, chỉ là lúc Dạ Quân Mạc buông tay giống như ngủ thiếp đi, đây rõ ràng chính là việc làm vô dụng.
Dù sao nàng ta đã từ bỏ Dạ Quân Mạc, chuẩn bị cân nhắc tìm một chỗ dựa vững chắc một lần nữa.
Dạ Quân Mạc chết, năm vị Vương của Ám Dạ Đế Quốc chính là người có địa vị tối cao, chắc chắn một bên trong bọn họ sẽ xuất hiện người kế tiếp kế nhiệm Thánh Quân, mấu chốt là phải xem là bên nào.
Năm đó, trước khi Dạ Quân Mạc nhậm chức, thế lực ở khắp nơi trong Đế Quốc đã tranh cãi không ngớt vài thập niên vì đề cử người của mình lên làm Thánh Quân, cho dù lúc trước Dạ Vương gần như nắm giữ hơn một nửa thế lực của Ám Dạ Đế Quốc, cũng không có cách nào một lần đề cử người của mình lên.
Mãi đến khi tìm được Dạ Quân Mạc – người có huyết mạch vương giả của Đế Quốc, mọi người mới từ bỏ.
Theo kết quả cuối cùng thì vẫn là Dạ Vương thắng, dù sao Dạ Quân Mạc cũng là thân ngoại sinh (cháu ngoại trai ruột) của Dạ Vương.
Nhưng sau khi Thánh Quân thu lấy quyền lợi của Ám Dạ Đế Quốc, năm vị vương đều bị áp chế, thế lực của thủ hạ chế ước lẫn nhau, vô cùng cân bằng, tất cả mọi người cũng gần như nhau.
Bây giờ, muốn chọn ra một người nữa kế nhiệm Thánh Quân, có lẽ vẫn còn phải ầm ĩ vài thập niên, trừ khi có một bên có thể dàn xếp nhanh hơn, chuẩn bị sẵn sàng trước vào lúc mọi người không biết.
Nghĩ tới đây, lòng Nam Môn Tư thả lỏng, mặt lộ ra nụ cười.
Bây giờ nàng ta biết rõ tin tức này, chỉ cần dùng tốt, một bên lên nhận chức Thánh Quân kế tiếp cũng không hẳn là không thể.
Không phải Dạ Vương vẫn đang chờ nàng ta đi nói lại sao? Biết được tin tức này trước, chắc chắn lần này Dạ Vương có thể đẩy người mình lên ngai vàng Thánh Quân, diendanlequydon – V.O, dù sao khả năng xuất hiện một người nữa kế thừa huyết mạch bốn hệ tổ tiên của Đế Quốc thật sự quá nhỏ.
Đến lúc đó, nàng ta có thể trở thành Vương Hậu tân nhiệm.Nam Môn Tư thu lại khuôn mặt tươi cười, thay một bộ vẻ mặt vừa sợ hãi vừa buồn thương vội vã trở lại chỗ của Dạ Vương.
Sau khi Dạ Vương và Ám Ưng trông coi náo loạn một lúc, thì đã trở lại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Môn Tư, trong lòng hồi hộp một chút: "Sao rồi? Tình hình không ổn?"
Thật sự là ông ta đã nghi ngờ tình hình của Dạ Quân Mạc không tốt từ lúc lời đồn truyền ra, nếu không thì vì sao Ám Lân không để cho người khác đi gặp Dạ Quân Mạc? Không phải là lo lắng tình hình của Dạ Quân Mạc truyền ra sẽ khiến Đế Quốc rung chuyển sao?
Chỉ là ông ta vẫn ôm một tia may mắn, muốn xác nhận một chút.
Nước mắt của Nam Môn Tư thoáng chốc rơi xuống, quỳ rạp xuống phịch một tiếng trước mặt Dạ Vương: "Dạ Vương, Thánh Quân người... người đã chết..."
"Nói bậy!" Dạ Vương giận tím mặt.
"Là sự thật, ngay cả một chút hơi thở Thánh Quân cũng không có, không có nhịp tim, không có hô hấp... người thật sự đã chết."
Đêm Vương cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngã mạnh về sau.
"Dạ Vương!" Nam Môn Tư vội vàng đứng dậy đỡ lấy ông ta.
Dạ Vương đẩy nàng ta ra, hai tròng mắt đờ đẫn không hề có tiêu cự nhìn ra nơi xa, đầu óc trống rỗng.
Ông ta cho rằng Ám Lân gạt ông ta nhiều nhất cũng là vì Dạ Quân Mạc bị trọng thương, không nghĩ tới Dạ Quân Mạc đã chết! Sao có thể đã chết? Vạn năm này, Dạ Quân Mạc nắm Đế Quốc trong tay, từ lúc vừa mới bắt đầu ông ta không cam lòng, đến bây giờ sớm đã thành thói quen. Thói quen dựa vào Dạ Quân Mạc.
Tuy mỗi lần năm bị Vương bọn họ đều hao hết tâm tư muốn củng cố thế lực của chính mình, nhưng không nghĩ có thể thay thế Dạ Quân Mạc được.
Hiện giờ phải làm sao bây giờ?
"Dạ Vương, Dạ Vương, người nén bi thương. Người cũng không thể ngã xuống, Ám Lân gạt người chuyện này, chắc chắn có thâm ý khác, Ám Dạ Đế Quốc vẫn phải dựa vào người tiếp tục chống đỡ." Vẻ mặt Nam Môn Tư đau đớn khuyên bảo.
Dạ Vương phục hồi tinh thần lại đẩy nàng ta ra, thâm trầm nhìn nàng ta một cái: "Ngươi có ý gì?"
"Lúc trước không phải người nói Ám Lân gạt người, là có cũng được sao? Bây giờ ngay cả tin tức quan trọng như vậy hắn ta cũng tiếp tục giấu diếm, còn mượn danh nghĩa của Thánh Quân tiếp tục xử lý mọi chuyện, hắn ta khống chế cả Vực Ám Dạ trong tay như vậy, rất khó nói hắn ta muốn làm gì?" Nam Môn Tư phân tích rõ ràng.
"À...? Là như vậy sao? Vậy theo ý ngươi bổn vương nên làm như thế nào?" Dạ Vương ôn hoà hỏi.
"Ngày mai U Vương và Ảnh Vương muốn đến đây đúng không? Chỉ sợ Ám Lân cũng sẽ không để cho bọn họ gặp Thánh Quân, hắn ta sẽ kiếm cớ kéo các người ở đây, sắp xếp tốt, một lưới bắt hết, nếu không thì chúng ta ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế!" Trong mắt Nam Môn Tư chớp lóe sắc bén.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ý là cướp đoạt trước một bước ép chặt U Vương và Ảnh Vương, lại chọc thủng hiện thực Thánh Quân đã chết, đẩy người của mình lên Vương vị sao? Người Đế Quốc sẽ chấp nhận sao?
Dạ Quân Mạc sớm đã là Thánh Quân duy nhất trong cảm nhận của đệ tử Ám Dạ Đế Quốc, vượt qua các thế hệ Thánh Quân, có thể so với tổ tiên.
Tin tức này vừa ra, chỉ sợ Đế Quốc không chỉ đơn giản là rung chuyển bất an như vậy, đừng nói đổi Thánh Quân tân nhiệm, có thể sụp đổ không vẫn chỉ là vài lời.
Nhưng nếu Dạ Quân Mạc thật sự đã chết, cũng chỉ có thể hợp lại một phen.
Ông ta nhìn Nam Môn Tư ngoan ngoãn, trong lòng khinh thường cười lạnh. Chỉ là muốn bấu víu Thánh Quân kế tiếp trước, ngu xuẩn! Cho rằng Dạ Quân Mạc đã chết, đổi một người là được sao? Ám Dạ Đế Quốc không vững, mọi người sẽ cùng chết, nào còn có Thánh Quân gì.
"Một khi đã như vậy, ngươi có kế hoạch gì thì sắp xếp đi thôi." Ông ta giống như già nua mấy trăm tuổi, tâm mệt khoát tay.
"Vâng." Nam Môn Tư cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười vui sướng.
...
Trong viện, Dạ Vương không hiểu sao náo loạn một lúc, diendanlequydon – V.O, không kiên trì nổi nữa lại đi, khiến cho Ám Ưng không hiểu ra sao. Hắn có chút lo lắng đi nhìn Dạ Quân Mạc, liền phát hiện Bạch Vũ đã ngủ.
Ám Ưng bất đắc dĩ đánh thức nàng: "Bạch Vũ, thức dậy lên trên giường ngủ đi, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày."
Bạch Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt lắc đầu: "Ừm, không cần, ta chỉ không cẩn thận ngủ quên.""Vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi. Tinh thần ngươi không tốt như vậy, cố chống cũng không suy nghĩ được gì."
Bạch Vũ bĩu môi: "Được rồi."
Nàng cũng chẳng muốn động nữa, leo đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, kéo qua chăn lại chuẩn bị ngủ.
Ám Ưng: "..."
Ám Ưng yên lặng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Bạch Vũ ngồi dậy: "Không đúng!"
Ám Ưng mới vừa mở cửa ra sợ tới mức khẽ run rẩy: "Cái gì không đúng?"
"Có người thừa dịp lúc ta ngủ, từng tiến vào." Ánh mắt Bạch Vũ sắc bén đảo qua cửa sổ, ánh mắt âm trầm.
Một mùi hương son phấn nhàn nhạt bay trong không khí, nhạt đến gần như không thể ngửi thấy, nhưng Bạch Vũ chính là Độc Sư, vô cùng nhạy cảm đối các loại mùi, với nàng mà nói, mùi thơm nhàn nhạt này hết sức rõ ràng.
Ánh mắt Ám Ưng cũng thay đổi: "Ngươi chắc chắn có người đã vào?"
"Chắc chắn, còn là nữ nhân."
"Ta biết rồi, xem ra phải nói Ám Lân nhanh chóng sắp xếp rồi." Ám Ưng kéo cửa ra lại nhanh chóng rời đi.
Ngày hôm sau, U Vương và Ảnh Vương đã tới từ sớm.
Gần như trời mới vừa sáng, bọn họ lại phong trần mệt mỏi đến Vực Ám Dạ, nhìn thấy Ám Lân, chuyện thứ nhất chính là muốn xin vấn an Dạ Quân Mạc.
"Không cần phải gấp. Hai vị mới từ Ngũ Hành Đại Lục đến, chẳng lẽ không mệt sao? Không bằng nghỉ ngơi một chút, lại đi gặp Thánh Quân." Ám Lân khiêm tốn có lễ nói.
"Không cần. Vẫn là vấn an Thánh Quân quan trọng hơn, chúng ta không hề mệt." U Vương và Ảnh Vương quyết đoán từ chối lời đề nghị của Ám Lân.
Ám Lân vẫn mỉm cười lạnh nhạt như cũ: "Không phiền cũng nên rửa mặt chải đầu một chút, trạng thái như vậy đi gặp Thánh Quân cũng không tốt lắm."
"Phiền phức. Lão tử đã quen, nào có chú ý nhiều như vậy? Chẳng lẽ Thánh Quân còn có thể ghét bỏ ta?" U Vương không kiên nhẫn từ chối.
"Không sai, Thánh Quân sẽ thông cảm cho chúng ta. Hộ pháp Ám Lân vẫn nên nhanh dẫn chúng ta đi thôi." Ảnh Vương cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ám Lân, trong mắt phóng ra áp lực cường đại khiến người gần như hít thở không thông.
Ám Lân lại không hề áp lực nhìn thẳng ông ta, nụ cười lạnh nhạt xuống: "An toàn của Thánh Quân là hàng đầu, ai biết lúc các ngươi tới trên người có lây dính thứ gì không tốt không?"
U Vương sửng sốt: "Ngươi là nói có người hạ độc ở trên thân chúng ta? Chuyện này có khả năng sao?"
"Đương nhiên là có khả năng."
U Vương đã chuẩn bị đi thay quần áo.
Dạ Vương lại từ phía sau đi đến: "Chờ U Vương và Ảnh Vương thay đổi y phục, ngươi lại tính tìm cớ gì? Hộ pháp Ám Lân, rốt cuộc ngươi luôn một mực từ chối không cho chúng ta gặp Thánh Quân là có ý gì? Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy Thánh Quân bị thương, là ngươi có thể thay hắn tự mình nắm quyền hành sao?"
Lời này vừa nói ra, nhất thời ánh mắt U Vương và Ảnh Vương thay đổi.
"Hộ pháp Ám Lân, Dạ Vương nói là sự thật?" Ảnh Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ám Lân, ánh mắt rất có áp lực càng thêm sắc bén.
Mặt Ám Lân không chút thay đổi: "Dạ Vương lo lắng nhiều rồi, không cho các vị gặp Thánh Quân là vì Thánh Quân cần dưỡng thương, không thể bị quấy rầy."
"Mặc kệ như thế nào, hôm nay Bổn vương nhất định phải gặp Thánh Quân." Dạ Vương nổi nóng nói.
Mặt Ám Lân lạnh xuống: "Nếu ta kiên trì không cho?"
"Vậy cũng đừng trách ta xông vào!" Dạ Vương khoát tay, diendanlequydon – V.O, bỗng nhiên Nam Môn Tư dẫn người từ bên ngoài vọt vào, không đợi Ám Lân phản kháng liền giữ chặt hắn.
"Dạ Vương đây là ý gì? Không phải ngươi nói muốn xông vào gặp Thánh Quân sao?" Muốn xông thì xông vào đi, bắt ta làm gì?"Hộ pháp Ám Lân, không có ngươi, sao Ám Ưng có thể để cho chúng ta đi vào gặp Thánh Quân? Vẫn làm phiền ngươi dẫn đường rồi." Nam Môn Tư mỉm cười, giọng nói êm tai dễ nghe như chuông bạc.
Mặt Dạ Vương không chút thay đổi xoay người đi đến chỗ ở của Dạ Quân Mạc, Ảnh Vương và U Vương theo sát phía sau.
Ám Ưng nhìn thấy một đám người bộ dạng hùng hổ tới gây phiền phức, quả thực trợn mắt há hốc mồm: "Làm cái gì vậy?"
"Lập tức để cho chúng ta vào gặp Thánh Quân." Giọng Nam Môn Tư lạnh lùng nói.
Ám Ưng chớp mắt một chút, nhìn Ám Lân bị nắm: "Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ ngươi tính giết Ám Lân?"
Khóe miệng U Vương, Ảnh Vương rụt rụt, cho dù bọn họ cấp bách muốn gặp Thánh Quân, cũng sẽ không giết Ám Lân! Nếu không thì gặp Thánh Quân phải nói như thế nào?
"Chúng ta chỉ muốn gặp Thánh Quân, chỉ cần ngươi để cho chúng ta vào, vấn an Thánh Quân một chút, toàn bộ dễ nói." Nam Môn Tư cường ngạnh mở miệng.
"Không có gì dễ nói." Ám Ưng từ chối.
Nam Môn Tư nhíu mày, trong lòng thầm mắng Ám Ưng cứng nhắc. Nhân mã hai phe đứng sóng đôi ở ngưỡng cửa viện, môi lưỡi tranh cãi một đống lớn.
Một câu Ám Lân cũng không nói, cũng không vùng vẫy, lạnh lùng mặc kệ như thế.
Cho dù Ảnh Vương lấy thế ép người, U Vương còn trực tiếp ra tay, đều bị Ám Ưng áp chế lại.
Cuối cùng, Nam Môn Tư không thể nhịn được nữa gầm thét: "Ám Ưng, các ngươi càng không cho chúng ta gặp Thánh Quân lại càng có vẻ chột dạ, Thánh Quân đã xảy ra chuyện đúng không?"
"Lời đồn bên ngoài ngươi cũng tin?" Ám Ưng cười nhạt.
"Có phải là lời đồn hay không các ngươi rõ ràng nhất, Thánh Quân đã chết phải không?" Nam Môn Tư thốt ra.
Nhất thời, U Vương và Ảnh Vương sợ ngây người! Dạ Quân Mạc trọng thương, bọn họ có thể tiếp thu, cho dù hôn mê bất tỉnh bọn họ cũng có thể tiếp thu, nhưng đã chết, đã chết... chuyện này khó có thể tiếp thu.
"Có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không?" Ảnh Vương cắn răng chờ Dạ Vương sắc mặt bình tĩnh.
"Đúng thì thế nào? Chung quanh đều đã là người của ta, nếu Thánh Quân đã chết, các ngươi đều thành thật nghe lời cho ta, đã chọn xong người kế tiếp nhậm chức Thánh Quân, các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý cho ta." Dạ Vương thờ ơ nói.
"Ngươi..." Ảnh Vương giận sôi lên, trong lòng lại loạn rối tinh rối mù, hoàn toàn chưa phục hồi tinh thần lại từ tin tức Dạ Quân Mạc đã chết.
U Vương thì lại càng ngây dại, nhìn thấy sắc mặt Ám Ưng đại biến: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Lại dám nguyền rủa Thánh Quân!"
"Nếu không phải, ngươi để người xuất hiện đi. Ám vệ tồn tại cũng vì bảo vệ Thánh Quân, nhưng Thánh Quân đã chết, các ngươi lại bí mật không báo việc tang ma, giấu diếm tin tức, còn lừa gạt bọn họ ngăn cản tin tức, các ngươi không làm... Thánh Quân thất vọng sao?" Nam Môn Tư nói lời chính nghĩa, quát lớn.
Ám vệ chung quanh ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, trong nháy mắt trong lòng dao động.
Đáy mắt Ám Lân hiện lên sắc bén, vẻ mặt tối sầm.
Nam Môn Tư vẫn còn nói: "Ta tận mắt nhìn thấy di thể của Thánh Quân, nếu không tin, thì theo ta vào xem."
Thân hình nàng ta vừa động, đột nhiên lủi vào trong, Ám Ưng lập tức ngăn cản. Ảnh Vương đi lên phía trước ngăn hắn lại, nhóm ám vệ chần chờ một chút, không hề ngăn Nam Môn Tư lại.
Cửa viện bị đẩy ra, mọi người lập tức xông vào.
"Làm cái gì vậy?" Một tiếng hỏi lạnh lẽo chui vào trong tai mọi người, sẵng giọng như đao, giống như tiếng sấm lọt vào tai, tất cả mọi người đều cả kinh cứng đờ ngay tại chỗ.
Chậm rãi quay đầu, ở chòi nghỉ mát bên trong viện, một vị thiếu niên áo đen đang ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song có chút tái nhợt, quý khí và ngạo nghễ vốn có trên người có chút không hợp với hoàn cảnh nhã nhặn chung quanh, diendanlequydon –V.O, không phải Dạ Quân Mạc thì là ai?
"Thánh, Thánh, Thánh Quân..."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Đều cà lăm rồi hả?"Mọi người đồng loạt quỳ xuống, chỉ còn lại một mình Nam Môn Tư đứng cứng ngắc tại chỗ.
Làm sao có thể? Rõ rang ta đã thấy di thể của Thánh Quân, sao có thể rõ ràng ngồi ở chỗ kia?
Trong lòng ba vị Vương ra sức mắng chửi người, đồ khốn khiếp rùa đen nào nói Thánh Quân đã chết? Hình như là Nam Môn Tư, sao nàng ta không chết đi?
Đồng thời, trong lòng bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có việc gì thì tốt.
Giờ khắc này, đột nhiên bọn họ phát hiện, bình thường bọn họ tranh tới đấu đi, cố gắng đề cao thế lực ở Ám Dạ Đế Quốc, nhưng từ trong đáy lòng bọn họ đều không hy vọng Thánh Quân xảy ra chuyện, đều không nghĩ tới việc cướp đi rồi thay thế.
Trong lòng bọn họ đều đã rất rõ ràng, dưới tình huống bây giờ, Dạ Quân Mạc không còn, Ám Dạ Đế Quốc cũng không thể tồn tại nổi nữa.
"Thánh Quân còn cần nghỉ ngơi, các ngươi gặp cũng gặp rồi, có thể đi chưa?" Mặt Ám Lân lạnh như sương từ bên ngoài đi tới.
Ba vị Vương không nói hai lời, lập tức rời đi. Nam Môn Tư cũng đi theo, muốn rời khỏi.
Ám Lân nói giọng lạnh lùng: "Nam Môn Tư dùng lời lẽ tà đạo mê hoặc người khác, nguyền rủa Thánh Quân, tiễn về Đế Quốc, sung quân đến Vực sâu khai hoang."
"Không, không phải ta cố ý..." Nam Môn Tư hoảng sợ trừng to mắt, lập tức có người tiến lên che miệng nàng ta, kéo nàng ta ra ngoài.
"Ám vệ trực cửa bảo vệ bất lực, toàn bộ phạt đánh 100 gậy, khấu trừ ba tháng tài nguyên. Tái phạm, thì trực tiếp chạy về làm đệ tử bình thường đi." Mặt Ám Lân trầm xuống đảo qua nhóm ám vệ.
Bọn họ chán nản cúi đầu, hối hận vừa rồi có một tia dao dộng như thế.
Đuổi mọi người trong viện đi ra, Ám Lân mới đi đến bên cạnh Dạ Quân Mạc: "Bạch Vũ và Thánh Quân đâu?"
'Dạ Quân Mạc' trả lời: "Ở gian phòng, Bạch Vũ đã nấu thuốc xong, đang tắm thuốc cho Thánh Quân."
Hắn không phải là Dạ Quân mạc thật sự, mà chỉ vừa vặn mới đến trước U Vương và Ảnh Vương một lúc - Ám Hồ.
Ám Hồ bẩm sinh có linh mạch không đủ, là một cô nhi bị người nhà vứt bỏ, trước khi đi theo Dạ Quân Mạc đã lưu lạc đầu đường, tu luyện Súc Cốt Thuật (thuật co rút xương lại), lặng lẽ đi trộm đồ của đại hộ người ta, có một lần bị phát hiện suýt nữa bị đánh chết, được Dạ Quân Mạc cứu.
Sau khi Dạ Quân Mạc thu nhận hắn, không hề keo kiệt lấy các loại dược liệu trị thương cho hắn.
Hắn không giỏi về mặt võ lực, nhưng ở phương diện ẩn dấu, ngụy trang lại xuất thần nhập hóa, chuyên nắm giữ tình báo cho Dạ Quân Mạc. Về sau, linh mạch của hắn miễn cưỡng được chữa trị, triệu hoán được một con Huyễn Hồ gầy yếu, trời sinh có thiên phú huyễn hóa (biến hóa khôn lường).
Ám Hồ đã học một loại linh thuật dịch dung không hề có lực công kích, nhưng có thể ngụy trang, có thể biến vẻ ngoài của chính mình thành người khác, lại thêm tác dụng Súc Cốt của hắn có thể tự do khống chế chiều cao hình thể, hắn muốn đóng giả thành một người, ngay cả mẹ ruột của người kia cũng không nhận ra được.
Hắn đóng giả thành Dạ Quân Mạc cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần Dạ Quân Mạc cần phân thân, Ám Lân sẽ đẩy hắn ra cứu trận.
Hắn cũng cam tâm tình nguyện, đi theo Dạ Quân Mạc lâu, kiêu ngạo lạnh lùng trên người Dạ Quân Mạc, khí chất lạnh lùng đạm mạc đều bắt chước giống như đúc. Chỉ cần không ra tay, năm vị Vương tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Lúc Bạch Vũ chết đi, trong mười mấy năm Dạ Quân Mạc suy sút, gần như đều dựa vào hắn đóng giả thành bộ dạng của Dạ Quân Mạc, mới ổn định lại Ám Dạ Đế Quốc.
"Ừ, ta sẽ chuyển Thánh Quân qua mật thất, ngươi thay thế Thánh Quân dưỡng thương ở phòng ngủ." Ám Lân thở dài: "Chuyện phiền phức vẫn không chỉ một chuyện này."
"Còn có chuyện gì?" Ám Hồ bày tỏ hắn tuyệt không cảm thấy kỳ lạ, mỗi lần phải cần hắn tới thế thân, thì có nghĩa chắc chắn Dạ Quân Mạc đã làm chuyện ngu ngốc!
Tuy nói Thánh Quân nhà hắn không hề ngốc, diendanlequydon - V.O, còn là gia hỏa phúc hắc, nhưng Dạ Quân Mạc cũng đã làm không ít việc ngu ngốc.
Đặc biệt là chuyện có liên quan tới Bạch Vũ, vạn năm trước đã như thế, vạn năm sau lại vẫn như thế. Lần này biến thành nửa chết nửa sống, không, là đã giết chết chính mình, đại khái cũng là bởi vì Bạch Vũ."Dạ Quân Mạc khế ước chính mình cho Bạch Vũ, chuyện này Sáng Thế Thần Điện đã biết. Bây giờ, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không có thời gian tự mình tới gây phiền phức cho chúng ta, nhưng rải chút tin tức thì vẫn có thể." Tựa như lần này.
Nếu Ám Hồ chạy tới không đúng lúc, thật sự để cho bọn họ phát hiện tình hình của Dạ Quân Mạc, chỉ sợ bây giờ Ám Dạ Đế Quốc đã đổi chủ.
Ám Hồ yên lặng không nói.
Không phải hắn không tin, mà là quá chấn kinh, chấn kinh đến một câu cũng nói không nên lời. Loại chuyện lấy chính mình đi khế ước này, Thánh Quân thật là có thể làm được.
"Tin tức truyền tới thì như thế nào, nói giả không phải được rồi. Lần này bọn họ đã bị lừa, sẽ không ngu xuẩn tin tưởng lần thứ hai nữa." Ám Hồ không đồng ý nói.
"Nói là nói như vậy, nhưng cho dù không tin, trong lòng vẫn sẽ có thể nghi ngờ. Ngộ nhỡ nhịn không được tới âm thầm thăm dò, càng phiền phức." Ám Lân vỗ vỗ bả vai Ám Hồ: "Nếu tin tức thật sự xuất hiện, thì xem ngươi rồi."
"..." Ám Hồ nháy mắt mấy cái, xem ta cái gì?
"Đi thôi, đi thăm Thánh Quân." Ám Lân không nói thêm nữa, dẫn Ám Hồ vào phòng.
Trong phòng sương khói lượn lờ, phía sau bình phong, bên trong một cái thùng gỗ lim khổng lồ được rót đầy nước thuốc màu nâu, một mùi vị không rõ ở nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí. Không phải rất khó ngửi thấy, nhưng cũng không phải mùi thơm.
Trong nước thuốc, Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi ở bên trong, làn da hơi hơi đỏ lên, nhuộm một tầng màu hồng nhàn nhạt, nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện có dòng máu đang chuyển động ở dưới làn da.
Ám Lân vui mừng quá đỗi: "Đây là thành công rồi sao?"
"Ừ. Những dược liệu này có thể duy trì sức sống cho thân thể Dạ Quân Mạc." Bạch Vũ đã dùng hết 87 loại dược liệu mới pha chế vào trong thuốc tắm.
Để có hiệu quả trị liệu tốt nhất, mỗi loại dược liệu đều là 500 năm trở lên, trong đó 25 loại là 1000 năm, còn có bảy loại là 3000 năm, một loại quý giá nhất là Yêu Hồn Tuyết Liên 5000 năm.
Cái này cũng chưa tính, ngoại trừ vài loại dược liệu năm, ba ngàn năm, những cái khác gần như đều đã được mài thành mấy cân, mấy chục cân phấn, chắt lọc ra phần tinh túy bên trong nó để thả vào.
Giá trị một thùng thuốc tắm này gần như đã có thể mua được một nửa Đại lục Hiên Thổ!
Nếu không phải Ám Dạ Đế Quốc tài đại khí thô (ý nói nhiều của cải), sẽ hoàn toàn không lấy ra nhiều dược liệu quý giá như vậy, những tông môn siêu cấp bản địa này thấy, không biết lại đau lòng bao nhiêu.
Đợi cho nước thuốc hoàn toàn ngấm vào thân thể Dạ Quân Mạc, ngưng tụ ra linh khí, phát huy tác dụng, Bạch Vũ cũng đã bắt đầu chuẩn bị bước thứ hai.
Nàng lấy dao găm ra, cẩn thận rạch ngực Dạ Quân Mạc.
Bởi vì có linh khí và sức sống vô hạn ở trong thân thể Dạ Quân Mạc, cho dù thân xác không có linh hồn cũng bắt đầu chảy máu.
Tay chân Bạch Vũ rất nhanh, không đợi máu chảy ra, nháy mắt thả trái tim vào. Lực lượng sinh mạng cường đại bắt đầu tràn ngập trong ngực Dạ Quân Mạc, chủ động tiếp nhận trái tim hắn, chữa trị thân thể hắn.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm trái tim Dạ Quân Mạc đập dần dần dung nhập vào trong thân thể, nối liền với mạch máu.
Gần trái tim có rất nhiều mạch máu, chữa trị cực kỳ chậm, linh khí không ngừng tràn vào, chỉ có bộ phận rất nhỏ đang thong thả chữa trị, tỉ suất sử dụng rất thấp.
Bạch Vũ cũng biết phần lớn linh khí và sức sống đều đã bị lãng phí, nhưng nàng không có biện pháp khác tốt hơn, nếu không nàng cũng sẽ không đau lòng một thùng lớn thuốc tắm vô giá như vậy để không ngừng cung cấp linh khí cho Dạ Quân Mạc.
Chỉ cần dược hiệu của thuốc tắm vẫn còn, diendanlequydon – V.O, linh khí và sức sống sẽ không dứt, có thể chống đỡ đến lúc thân thể Dạ Quân Mạc hoàn thành chữa trị.
Bạch Vũ dùng linh khí cầm máu cho Dạ Quân Mạc, Ám Lân và Ám Hồ lẳng lặng nhìn, cả căn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây trâm rớt xuống cũng có thể nghe thấy.Ám Ưng canh giữ ở bên ngoài, chỉ biết hắn sẽ không tính để cho bất kỳ ai xông tới nữa, cho dù là năm vị Vương.
Ròng rã hai canh giờ, rốt cục hoàn thành chữa trị.
Bạch Vũ lập tức khép miệng vết thương của Dạ Quân Mạc lại, lại để cho hắn ngâm trong thuốc tắm một lúc lâu, mới vớt hắn ra, đặt ở trên giường.
"Ngươi xác định không có vấn đề rồi chứ?" Giọng Ám Lân có chút khàn khàn hỏi.
Tìm về trái tim của Dạ Quân Mạc là chuyện bọn họ luôn luôn làm vạn năm này, bây giờ rốt cục đã tìm được, còn nhìn thấy Bạch Vũ tự tay trả lại trái tim vào như cũ cho Dạ Quân Mạc. Ngược lại, hắn có cảm giác không biết phải làm sao.
"Xác định đã chữa trị xong. Thân thể chàng ấy đã lành lặn không còn thiếu hụt, bây giờ chỉ cần phục hồi linh hồn như cũ là được rồi." Bạch Vũ nâng khuôn mặt anh tuấn của Dạ Quân Mạc, bởi vì có sức sống, mặt hắn đã không trắng xanh giống như lúc trước, thật sự giống như ngủ thiếp đi.
"Ngươi tính khi nào thì bắt đầu?" Ám Hồ hỏi.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Bạch Vũ nói: "Nhưng ta cần một chỗ an toàn tuyệt đối."
"Mật thất được không?" Ám Lân hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Không được, Khế ước chiêu hồn nhất định phải ở nơi trống trải, đương nhiên là chỗ gần gũi. Mật thất khép kín, không được."
Vậy thì có phần phiền phức, tìm một chỗ trống trải cũng không khó, khó chính là không để cho người phát hiện, cho dù là Sáng Thế Thần Điện hay là người mình cũng phải gạt. Muốn cùng lúc giấu diếm hai thế lực lớn khủng bố nhất trên đời này, Ám Lân cảm thấy đầu lại bắt đầu đau rồi.
Hắn bất đắc dĩ gõ gõ đầu: "Hai ngày này ngươi nghỉ ngơi trước, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị, chỗ để ta tới sắp xếp."
Sau đó, Bạch Vũ dẫn Dạ Quân Mạc đến mật thất, bên ngoài giao cho Ám Lân xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top