Tiền Trần Huyễn Kính
Bạch Vũ cũng bị chấn động đến choáng váng đầu, ngã ở bên cạnh bia ngọc, chỉ cảm thấy dưới thân không còn, cả người liền tiến vào một cái động lớn tối như mực.
Đợi cho nàng đứng lên, liền nhìn thấy một vùng không gian xanh thẳm, các loại thiên tài địa bảo kỳ kỳ quái quái, dược liệu đã ngoài ngàn năm, linh khí ly kỳ cổ quái đều giống như khí cầu lơ lửng trong không trung, có phần giống như tầng thứ nhất của Bách Bảo Lâu, nhưng những thứ kia cũng không phải những thứ ở tầng thứ nhất có thể so sánh được.
Những thứ kia đều là tất cả những thứ quý giá nhất của Ngũ Hành Thế Giới, rất nhiều bảo vật trong truyền thuyết đều có ở đây.
Nơi này là tầng thứ sáu của Bách Bảo Lâu.
Bách Bảo Lâu chân chính!
Vạn năm trước, Bạch Vũ tiến vào Bách Bảo Lâu lấy này nọ, đều tiến vào nơi này.
5000 điểm thưởng kia đổi lấy cơ hội tiến vào nơi này, nếu những người bên ngoài đó có cơ hội tiến vào liền liền biết cơ hội này đáng giá bao nhiêu.
Tùy tiện lấy những thứ bên trong, chỉ cần có thể cầm mấy thứ ra ngoài đã có thể khiến cho toàn bộ vận mệnh của đại lục xảy ra biến hóa.
Bạch Vũ đờ đẫn vội vàng kiểm tra những thứ chung quanh, không có cảm giác gì, Dạ Quân Mạc nói nàng nhất định phải tới nơi này tìm được thứ gì đó cần cho việc thăng cấp của nàng, nhưng nơi này có nhiều thứ như vậy, quý giá như vậy, sao nàng biết cái nào cần thiết, dù sao cũng không thể đóng gói toàn bộ đem đi?
Bạch Vũ nghĩ như vậy, vậy mà những thứ trên bầu trời lại thật sự tuôn về phía nàng, như là bị cái gì hấp dẫn, đến gần nhẫn Bách Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ hơi hơi giật giật một chút, sẽ không thật sự để cho nàng đóng gói đem đi chứ? Bỏ vào nhẫn Bách Vũ được sao?
Nhưng thật sự không bỏ vào chiếc nhẫn được, cho nên những thứ đó đều quay chung quanh nàng, nhưng không tiến vào nhẫn Bách Vũ, hình như đang chờ Bạch Vũ lựa chọn.Bạch Vũ có chút đau đầu, cứ gọi Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ ra, để cho bọn chúng đi chọn.
Bốn con Triệu Hoán Thú cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, lập tức vui vẻ chạy như điên ở trong này, lấy được đồ gì liền kéo về.
Bạch Vũ nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy đi về phía trước, các loại đồ vật vọt tới trước mặt Bạch Vũ giống như sủng vật đang chờ đợi chủ nhân, còn là ngươi chen ta lách, đồ vật không đủ tư cách đều bị gạt ra.
Cuối cùng, hạ xuống trước mặt Bạch Vũ đều là tuyệt phẩm cử thế vô song (có một không hai), diendanlequydon – V.O độc nhất vô nhị hoặc là những thứ Bạch Vũ đã từng đặc biệt thích, ví như bộ quần áo tàng hình kia.
Gặp lại bộ quần áo tàng hình này, Bạch Vũ lại xúc động vạn phần. Đây chính là bảo bối, lúc ấy nàng quá lơ là mới có thể để cho Tiểu Thanh thiêu hủy một bộ, may mà vẫn còn một bộ.
Nàng không hề suy nghĩ liền thu quần áo tàng hình vào trong nhẫn Bách Vũ.
Bộ bảo bối thứ hai chạy đến trước mặt nàng nhưng nàng không lấy đi, Tụ Linh Bảo Tuyền, có thể không ngừng sinh ra linh khí, trực tiếp cung cấp cho Triệu Hoán Sư và Triệu Hoán Thú cung cấp, nhưng Linh Chủ giống như Bạch Vũ, muốn thăng cấp chỉ dựa vào Tụ Linh Bảo Tuyền sinh ra linh khí thì không đủ, chỉ có thể lấy này nọ để đổi.
Nói đúng ra là đưa này nọ vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, nó có thể trực tiếp chuyển những thứ đó thành linh khí, cung cấp cho Triệu Hoán Sư.
Chỉ là những thứ được đưa vào phải được coi trọng, Triệu Hoán Sư thăng cấp thì phải đưa tinh thể vào, Triệu Hoán Thú thăng cấp, bản thân cần phải đưa thiên tài địa bảo thăng cấp vào.
Tụ Linh Bảo Tuyền là bảo bối không gian Thần Sáng Thế trải qua nghìn vạn năm sản sinh ra, một khi ra khỏi không gian liền không có tác dụng.
Bạch Vũ cũng không muốn bỏ đi cơ hội thăng cấp tốt như vậy, dứt khoát ngồi xuống, bỏ vào trong 20 khối tinh thể thượng phẩm, cảm nhận được linh khí dày đặc xuyên trong người, tuôn vào linh mạch, nàng cảm thấy hết sức thoải mái.
Lúc này, bốn con Triệu Hoán Thú cũng trở lại, mỗi con kéo về một bộ thiên tài địa bảo.
Bạch Vũ nhìn lên, Tiểu Thanh chọn Vạn Lôi Hỏa, Tiểu Bạch chọn tinh huyết (máu tươi) mãnh thú Bá Vương, Trảm Nguyệt chọn thần dược cứu mạng - Hoàn Hồn Thảo, Cửu Huyền Băng Hồ lại chọn Tuyệt Mệnh - một trong Thiên Hạ Chí Độc.
Bạch Vũ cực kỳ không biết nói gì, Triệu Hoán Thú của nàng thật đúng là... Mỗi con đều có cá tính.
Ngoại trừ Trảm Nguyệt, đồ vật được chọn toàn bộ đều dùng để thăng cấp linh thuật bị động, mà Khô Mộc Phùng Xuân của Trảm Nguyệt cũng còn chưa mãn cấp.
Bốn con thú cưng xếp hàng ngồi chung quanh bốn phía Tụ Linh Bảo Tuyền.
Bỏ đồ vật bọn nó chọn vào, sau đó trừng to mắt, chờ thăng cấp.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng trông mong của bọn nó, thật sự là không đành lòng nói với bọn nó, chỉ bỏ những thứ này vào là hoàn toàn không đủ, muốn thăng cấp linh thuật, vẫn phải bỏ vào thứ gì đó chuyên dùng để thăng cấp linh thuật.
Những thứ linh tinh chung quanh có rất nhiều, tạm thời cũng không tìm ra được.
Bạch Vũ dứt khoát bày ra Đá không gian có thể thăng cấp linh thuật bị động lần trước triệu hoán ra được, tảng đá này vẫn rất hữu dụng, chỉ là bọn Tiểu Thanh thăng cấp cần quá nhiều linh khí, tạm thời không có hiệu quả, linh thuật bị động của bọn nó đến nay vẫn chưa thăng cấp.
Bạch Vũ dứt khoát ném tảng đá vào trong Tụ Linh Bảo Tuyền, thoáng chốc nước suối bắt đầu sôi trào ùng ục.
Bốn con Triệu Hoán Thú vui mừng chớp đôi mắt to, bắt đầu hưởng thụ thăng cấp.
Bởi vì Băng Hồ vẫn chưa từng được học qua bất kỳ linh thuật gì, Bạch Vũ thấy nó lấy độc dược đến liền biết nó muốn học tập loại linh thuật độc, Bạch Vũ liền đưa cho nó một linh thuật bị động Sáng Thế, Tử Huyết.
Thương tổn đến kẻ địch, khiến cho kẻ địch trúng độc, trình tự tu luyện càng cao, hiệu quả độc dược càng tốt, thời gian duy trì càng dài.
Sau khi Bạch Vũ sắp xếp xong mọi thứ, nàng dẫn theo bốn con thú cưng ngoan ngoãn bắt đầu tu luyện.
Một cái nhẫn lại bay tới trước mặt Bạch Vũ.
Nhẫn Thiên Dạ!
Trong lòng Bạch Vũ khẽ động, sao Thiên Dạ lại ở đây? Nàng đã từng hỏi Dạ Quân Mạc rằng Thiên Dạ ở đâu, hắn chỉ nói mập mờ sẽ tìm được, có phải chàng ấy đã sớm biết Thiên Dạ ở trong này hay không?Nàng nhẹ nhàng bắt lấy Thiên Dạ, nắm ở trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Bảo bối chung quanh lay động hoảng hốt giống như bị gió Bắc thổi qua, một cái gương khổng lồ xuất hiện ở trên trời, mặt kính tôn quý, hoa lệ như Lam Bảo Thạch, óng ánh trong suốt.
"Tiền Trần Huyễn Kính!" Bạch Vũ không vô ý thức nói ra tên của chiếc gương.
Khối gương này là trung tâm ký ức của không gian Thần Sáng Thế, bên trong không gian chứa đựng tất cả chuyện cần biết, diendanlequydon – V.O cho dù là năm đó Bạch Vũ cũng chưa từng nhìn thấy.
Bạch Vũ ngẩn ngơ nhìn gương, bên trong bày ra ký ức khiến cho nàng rất nhanh nắm chặt năm ngón tay.
Bên ngoài không gian, Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần không nhìn thấy được tình huống bên trong Bách Bảo Lâu, dứt khoát cũng không nhìn, kiên nhẫn chờ đợi gần nửa tháng sau, đột nhiên Bách Bảo Lâu nổ tung!
Không sai, chính là nổ tung!
Trước kia chưa từng gặp được tình huống quái dị như vậy, mỗi lần mọi người tiến vào trong Lâu là để ý trải qua thử thách, sau đó bị Bách Bảo Lâu tống ra.
Bách Bảo Lâu chính là không gian Thần Sáng Thế - nơi dùng để gửi vật phẩm quý giá, phải nói là thiên hạ đệ nhất chắc chắn và bảo đảm tuyệt đối, nhưng hiện tại nó lại nổ tung!
Thượng Quan Vân Trần nhìn mọi người trốn ra từ trong Lầu và Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, cả khuôn mặt đều không biết là biểu cảm gì.
Dạ Quân Mạc vẫn một bộ lạnh nhạt như cũ, thấy Thượng Quan Vân Trần cực kỳ tức giận: "Ngươi đã sớm biết tình huống sẽ như vậy?"
"Tình huống gì?"
"Ít giả bộ đi, Lâu sập!"
Dạ Quân Mạc không chút để ý nhìn Bách Bảo Lâu trong không gian một cái: "Không phải còn chưa sập sao? Cho dù sập, cũng không đè được ngươi, ngươi căng thẳng làm gì?"
"..." Ta không lo lắng Lâu sập, ta lo lắng vì sao nó sập, nghĩ thôi cũng biết có liên quan tới Bạch Vũ. Trong mắt Thượng Quan Vân Trần thoáng hiện lên vẻ ngoan độc, trong những người chạy trốn khỏi Bách Bảo Lâu lại không có Bạch Vũ, nàng ta không chết, thì chính là có thiên đại kỳ ngộ.
Hắn ta vô cùng, vô cùng không hy vọng là cái sau!
Dạ Quân mạc nhìn Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, đôi mắt thâm trầm.
Bạch Vũ trở lại không gian Thần Sáng Thế, tự nhiên trong không gian sẽ xuất hiện một chút dị dạng, cho dù xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ không cảm thấy giật mình.
Chỉ là Bạch Vũ còn chưa ra khỏi Bách Bảo Lâu, chỉ sợ đã tìm được trung tâm Bách Bảo Lâu, không biết nàng có thể thấy đồ tốt gì hay không.
Mọi người bị truyền tống ra ngoài không ngừng tranh đoạt, một đám người đang cướp đoạt cũng tuôn về phía Tháp Ngũ Hành, bí mật trong Tháp Ngũ Hành cũng là bảo vật trong thiên hạ, rất không dễ để tới được một chuyến, đương nhiên không thể bỏ qua.
Bạch Vũ nhìn lên ký ức trong bảo kính màu lam, đó là những ký ức khi nàng không có ở đây được không gian ghi chép lại.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên tương đối trầm tĩnh đứng ở trước bậc thang không gian Thần Sáng Thế.
Vì Bạch Vũ không có ở đó, Thượng Quan Vân Trần chuẩn bị rời đi, Ngọc Ưu Liên lại sâu xa gọi hắn ta lại: "Ngươi đến đây tìm Bạch Vũ? Ngươi lại không vào được, đến đây cũng chỉ đứng ở bên ngoài, muội ấy gọi ngươi, ngươi mới có thể đi vào, thật sự đáng thương..."
"Ngậm miệng!" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, lời nói của Ngọc Ưu Liên quả thật giiống nhưng đang nói hắn ta là một con chó mà Bạch Vũ nuôi dưỡng, Bạch Vũ rảnh rỗi thì chơi với hắn ta, không rảnh thì sẽ không để ý đến hắn ta.
"Đừng tức giận, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đang tìm Bạch Vũ, cố ý tới nói cho ngươi, mấy ngày này muội muội tốt của ta không ở Sáng Thế Thần Điện." Trên khuôn mặt búp bê dễ thương của Ngọc Ưu Liên lộ ra nụ cười đơn thuần lại vô tội, rất giống Bạch Vũ, nhưng trong nụ cười luôn luôn lộ ra một loại cảm giác khiến da đầu người ta run lên.
Lông mày Thượng Quan Vân Trần cau lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên: "Không ở đây? Muội ấy đi đâu hả?"
"Nói ngươi cũng đừng tức giận, nàng ta đi Vực Sâu rồi.""Cái gì?" Thượng Quan Vân Trần không che dấu được ngạc nhiên, Vực Sâu, còn có thể có Vực Sâu nào, chỉ có thể là Ám Dạ Đế Quốc!" Vì sao Bạch Vũ lại đi vào trong đó? Nếu để cho người khác phát hiện ra thì nguy hiểm rồi..."
Ngọc Ưu Liên cười nhạo một tiếng: "Đã sớm bị phát hiện, nhưng người ta vẫn rất tốt, không cần ngươi phải quan tâm."
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần trầm xuống: "Sao ngươi biết? Ngươi phái người theo dõi muội ấy?"
"Kia gọi là bảo vệ." Ngọc Ưu Liên cười đến vẻ mặt vô hại: "Muội muội này của ta nghịch ngợm như thế, luôn luôn làm cho người ta lo lắng, ta phái người bảo hộ muội ấy không phải là chuyện nên làm à? Cha ngươi cũng biết."
"Cha ta biết? Vì sao ông ấy không nói cho ta biết? Diendanlequydon – V.O Tình huống bây giờ của Bạch Vũ như thế nào?" Đôi mắt Thượng Quan Vân Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên không chút để ý bẻ gãy một cành hoa Đào bên cạnh: "Người ta phái đi nói cho ta biết, Bạch Vũ vào Đế đô Ám Dạ Đế Quốc. Ở cùng một chỗ với Thánh Quân tân nhậm (mới nhậm chức) của Ám Dạ Đế Quốc."
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đại biến: "Không thể có điều đó!"
"Là sự thật, Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc, chính là thiếu niên ngươi tìm bắt đã lâu cũng đều không bắt được, ngươi đoán hắn ta trốn ở đâu mà tránh được sự điều tra của ngươi?" Ngọc Ưu Liên cười tít mắt thưởng thức nhánh hoa, đến gần bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.
Mặt Thượng Quan Vân Trần đen đến mức gần như muốn nhỏ ra mực, trên người tỏa ra khí lạnh lạnh buốt. Cả Sáng Thế Thần Điện, có thể tránh thoát sự điều tra của hắn ta chỉ có không gian Thần Sáng Thế ở phía trên, chỉ có Bạch Vũ mới có thể để cho Dạ Quân Mạc chạy.
"Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Ngọc Ưu Liên nhìn sắc mặt Thượng Quan Vân Trần thay đổi bất định liền biết hắn ta đã hiểu rõ: "Bạch Vũ thích người khác, thanh mai trúc mã như ngươi đối với muội ấy đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Muội ấy tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi."
Đột nhiên, Thượng Quan Vân Trần giương mắt, âm âm u u nhìn Ngọc Ưu Liên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Bạch Vũ có thể gả cho ta hay không, không phải ngươi quyết định."
"Vậy sao? Một khi đã như vậy, vì sao đến bây giờ muội ấy vẫn chưa trở lại? Nói không chừng đã tính ở lại Ám Dạ Đế Quốc rồi." Ngọc Ưu Liên híp mắt, giọng điệu tràn đầy châm chọc.
"Không thể có điều đó, Sáng Thế Thần Điện là nơi muội ấy sống từ nhỏ đến lớn, muội ấy không thể cứ bỏ đi như vậy." Thượng Quan Vân Trần hừ lạnh một tiếng.
"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ muội muội này của ta, đối với muội ấy mà nói, cha mẹ đều đã qua đời, Sáng Thế Thần Điện còn có cái gì tốt để lưu luyến à?" Ngọc Ưu Liên lạnh lùng hỏi.
"Không phải còn có Thạch cô cô sao?" Thượng Quan Vân Trần cắn răng nói. Hắn ta không thừa nhận cũng không được, đối với Bạch Vũ mà nói bọn họ không đáng kể chút nào, người duy nhất có thể khiến cho Bạch Vũ còn chút lưu luyến lại chỉ có Thạch cô cô.
Ngọc Ưu Liên nở nụ cười: "Ngươi nói rất đúng, nếu Bạch Vũ biết Thạch cô cô sinh bệnh, chắc chắn sẽ trở về."
"Thạch cô cô đang rất tốt, sao có thể sinh bệnh, ngươi là muốn hạ độc sao? Ngươi đừng quên, Bạch Vũ vừa là Y Sư, vừa là Độc Sư, nếu ngươi hạ độc thì muội ấy sẽ không nhìn ra được sao?"
"Ta mới không có ngu, sinh bệnh không được, dù sao bị thương cũng có thể chứ." Ngọc Ưu Liên khinh thường cầm nhánh hoa trong tay để lên người Thượng Quan Vân Trần: "Thích khách Ám Dạ Đế Quốc xông vào Thần Điện, không cẩn thận làm Thạch cô cô bị thương."
"Lý do này thật không tệ, ngươi tính nói với muội ấy như thế nào?"
"Ta đã để cho Mộc Thiên Tịch lẻn vào Ám Dạ Đế Quốc rồi."
"Mộc Thiên Tịch?" Thượng Quan Vân Trần nhíu mày: "Sao hắn ta có thể nghe lời ngươi nói? Ngươi làm hại hắn ta nhà tan cửa nát, cả gia tộc đều bị lật đổ, hắn ta không hận ngươi?"
"Sai rồi, người làm hại hắn ta nhà tan cửa nát chính là Bạch Vũ! Phụ thân phạm sai lầm, xử phạt là do Bạch Vũ hạ mệnh lệnh." Vẻ mặt Ngọc Ưu Liên nghiêm túc, ai cũng nhìn không ra nàng ta đang nói dối.
Thượng Quan Vân Trần liếc nhìn nàng ta, cười lạnh một tiếng: "Bạch Vũ từng quản việc này lúc nào, đổ lên người muội ấy, ngươi thật đúng là tỷ tỷ tốt của muội ấy."
"Ta đương nhiên là tỷ tỷ tốt của Bạch Vũ, đáng tiếc muội muội này bắt đầu không nghe lời rồi. Tốt nhất là ngươi nói với cha ngươi, lần này Bạch Vũ trở về, không thể buông thả muội ấy nữa. Nếu muội ấy lại làm càn..." Giọng điệu Ngọc Ưu Liên thay đổi, tay lướt nhẹ qua cây Đào, hơi hơi dùng sức, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cả cây đều ngã xuống.Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại: "Không cần ngươi phải nhắc nhở, muội ấy vừa về đến, ta sẽ nghĩ cách thành thân với muội ấy."
Bạch Vũ nhìn ánh mắt âm ngoan của hai người trong Huyễn Kính, nhớ tới lúc ấy nàng nhìn thấy Mộc Thiên Tịch ở thi đấu tuyển chọn ở Ám Dạ Đế Quốc, khó trách lúc ấy trong mắt Mộc Thiên Tịch tràn đầy căm thù.
Đáng tiếc lúc ấy nàng cũng không biết, nàng chỉ biết hắn ta hẳn là người Sáng Thế Thần Điện phái tới gọi nàng trở về, diendanlequydon – V.O nhưng nàng vẫn không muốn trở về, vì thế sau khi thi đấu tuyển chọn trôi qua liền trốn vào trong cung điện của Dạ Quân Mạc, đánh chết cũng không ra.
Dạ Quân Mạc đổi người của Dạ Vương và Ảnh Vương đi, thay toàn bộ người một nhà vào những chức vị quan trọng của Ám Dạ Đế Quốc, một hơi thay đổi cả một nhóm người, Đế Quốc có chút không yên ổn, bởi vậy khi hắn trở lại lại bận rộn nhiều việc.
Bạch Vũ thường xuyên ngủ, tìm thức ăn một mình trong cung điện.
Rất không dễ dàng để Dạ Quân Mạc không còn bận, Mộc Thiên Tịch lại lẻn vào cung điện, tìm được Bạch Vũ, nói với nàng Thạch cô cô bị thương.
Lúc ấy nàng đã tin, lập tức muốn trở về Sáng Thế Thần Điện.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc không vui, hắn rất không dễ dàng làm xong việc để có thời gian đi với Bạch Vũ, kết quả Bạch Vũ liền đi rồi.
Bạch Vũ kéo tay hắn lắc lư: "Chàng đừng không vui, ta cũng ở đây lâu lắm rồi, cần phải trở về, huống chi Thạch cô cô nhìn ta lớn lên từ nhỏ, giống như nương ta. Cô cô bị thương, sao ta có thể không quay về nhìn xem."
"Bị thương như thế nào?"
"Nghe nói là thích khách của các chàng đâm bị thương." Bạch Vũ trợn mắt nhìn hắn.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Ta không phái thích khách đi qua Sáng Thế Thần Điện."
"Không phải chàng, có lẽ là người khác? Dạ Vương, Ảnh Vương đều có thể?" Bạch Vũ nhún nhún vai nói.
Đáy mắt Dạ Quân Mạc đen tối không rõ, không nói gì.
Cho dù hiện tại hắn còn chưa nắm được tất cả quyền hành của Ám Dạ Đế Quốc trong tay, nhưng loại chuyện người của Ám Dạ Đế Quốc có đến Sáng Thế Thần Điện hay không, hắn vẫn biết được.
Trong khoảng thời gian này, Ám Dạ Đế Quốc bận rộn vì lễ đăng cơ của hắn. Ngay sau đó lại là thi đấu tuyển chọn, đệ tử đều đã trở lại, vậy thì có ai sẽ đến Sáng Thế Thần Điện ám sát?
Về phần Dạ Vương, hiện tại ông ta đang chính khí (quang minh chính đại) hộc máu, nào có thời gian phái thích khách gì ra ngoài?
Cô cô Bạch Vũ bị thương có chút rất đáng ngờ.
Nhưng cho dù nói như thế nào thì Bạch Vũ cũng phải đi, ngay cả xe kéo đều đã chuẩn bị tốt rồi.
Dạ Quân Mạc đen mặt nhìn Bạch Vũ lên xe kéo do Ám Lân chuẩn bị, rất nhanh đã mất hút ở cửa thành, Dạ Quân Mạc đứng ở cửa thành một lúc lâu, mới lạnh băng nhìn về phía Ám Lân.
Ám Lân bị Dạ Quân Mạc nhìn đến sởn gai ốc, sờ sờ cái mũi: "Sao vậy?"
Không phải là chuẩn bị xe kéo cho Bạch Vũ để đưa nàng ấy đi sao? Có bản lĩnh thì người tiếp tục giữ người ta lại đi, không giữ lại được thì trách ta sao?
"Ám Hồ ở đâu?"
"Hắn luôn luôn giúp Ám Ưng bồi dưỡng đệ tử, sao vậy?"
"Gọi hắn tiến cung, biến thành bộ dạng của ta."
Ám Lân: "..."
Bạch Vũ ngồi xe kéo gấp rút lên đường, lòng nóng như lửa đốt, mới ra khỏi thành không bao lâu, liền gặp Mộc Thiên Tịch, để cho hắn ta lên xe kéo.
"Cô cô bị thương thật sự cực kỳ nghiệm trọng sao?" Bạch Vũ lo lắng hỏi hắn ta.
Đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch âm trầm nhìn nàng, lạnh lùng cười: "Ngươi thật đúng là quan tâm vị Thạch cô cô kia, tính ra ta cũng là đường huynh của ngươi, sao ngươi lại không quan tâm ta một chút?"
Bạch Vũ ngạc nhiên, tò mò nháy mắt: "Đường huynh? Ta không biết. Ngươi là người trong tộc của phụ thân ta sao?"
Trong đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch bốc lên lửa giận: "Không biết? Khó trách lại đuổi bọn ta đi, thật hay!"Hắn ta đánh một chưởng về phía Bạch Vũ, giữa khe hở chứa một ngân châm giống như sợi tóc mảnh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo màu u lam.
Ầm - -
Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, Mộc Thiên Tịch bị đạp bay ra ngoài giống như diều bị đứt dây.diendanlequydon – V.O
"Ngươi nói những điều kỳ kỳ quái quái gì mà ta nghe không hiểu, ta phải đi về tìm cô cô, tự ngươi từ từ đi đi." Bạch Vũ không vui lườm hắn ta, ý bảo phu xe nhanh đi.
Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận, cách xa xe kéo, đáy mắt thoáng hiện lên cân nhắc.
Hắn ta có chút hối hận kích thích Bạch Vũ ra tay, hiện tại hắn ta vốn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, nhưng hắn ta không nghĩ tới Bạch Vũ chỉ ném hắn ra ra ngoài, cũng không giết hắn ta. Bỗng nhiên, Mộc Thiên Tịch có chút nghi ngờ những lời Ngọc Ưu Liên đã nói với hắn ta.
Không thể hỏi ra được bất kỳ tình hình gì từ miệng của Mộc Thiên Tịch, Bạch Vũ đành phải ra roi thúc ngựa (ở đây không phải là ngựa nha, tại thành ngữ vốn là "ra roi thúc ngựa" ý là vội vàng ấy) chạy về.
Xe kéo Ám Lân chuẩn bị cho nàng là Triệu Hoán Thú giống loài Báo, tốc độ rất nhanh, cũng cực kỳ ổn định. Nhưng vì gấp rút lên đường mà mệt mỏi, lúc sắp đến Sáng Thế Thần Điện, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đợi cho nàng tỉnh lại, không biết trong xe ngựa đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào.
"Chàng..."
"Không nhận ra ta nữa sao?"
Bạch Vũ nhìn Dạ Quân Mạc mặc quần áo đệ tử bình thường, cười toe toét: "Không phải chàng ở Ám Dạ Đế Quốc sao? Sao lại ở đây?"
"Lo lắng cho nàng, cùng đến xem."
"Làm gì phải lo lắng chứ? Ta chỉ là về nhà của chính mình, có chuyện gì mà phải lo lắng?" Bạch Vũ mặt mày cong cong, một đôi mắt to linh động tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Dạ Quân Mạc rũ mắt, giọng điệu không vui: "Ừm, ta lo lắng vô ích, bây giờ ta trở về vậy."
"Không cần." Bạch Vũ vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn: "Ta muốn chàng đi với ta, ta mới ra khỏi Ám Dạ Đế Quốc đã nhớ chàng, chàng đi theo ta mới tốt, vừa lúc chúng ta cùng nhau trở về gặp mặt cô cô. Nhưng chàng không thể cứ đi như vậy."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Vì sao không được?"
"Tướng mạo của chàng rất dễ bị lộ, người ta vừa thấy thì sẽ biết mà đi điều tra chàng." Bạch Vũ lục lọi lại lục lọi trong nhẫn Bách Vũ, lấy ra một tấm mặt nạ coi như tinh xảo, tuy không được chế tác từ vật liệu tốt, nhưng nhìn qua vẫn rất đẹp, hoa văn điêu khắc phía trên cực kỳ tinh mỹ (tinh xảo, đẹp đẽ). Là nàng mua lúc rảnh rỗi đi dạo ở Đế Đô.
Nàng đeo mặt nạ lên cho Dạ Quân Mạc, ngắm nghía tỉ mỉ một lúc, lại cúi mặt: "Sao vẫn đẹp như vậy?"
Dạ Quân Mạc buồn cười, gõ lên đầu nàng một cái: "Được rồi, ta sẽ đi theo sau lưng nàng, sẽ không có ai nhìn kỹ ta."
"Được rồi. Trước chỉ có thể như vậy." Bạch Vũ bất đắc dĩ sờ sờ đầu.
Chạng vạng cùng ngày, bọn hắn đã tới Sáng Thế Thần Điện.
Biết được nàng sẽ trở về, môt đám người đứng ở cửa nghênh đón, ba vị Điện Chủ của Thần Điện đều đã chờ ở cửa. Bạch Vũ cũng không chào hỏi bọn họ, vừa về đến liền lập tức đi xem Thạch cô cô.
Thạch cô cô bị thương thật đúng là rất nặng, hôn mê bất tỉnh, linh mạch và linh hồn đều bị thương nặng.
"Tại sao có thể như vậy? Sao Thạch cô cô có thể bị thương nặng như vậy?" Bạch Vũ tức giận trừng mắt nhìn Điện Chủ Pháp Thánh Điện, Điện Chủ Thượng Quan, phụ thân của Thượng Quan Vân Trần.
Giữ an toàn cho Sáng Thế Thần Điện, vốn là chức trách của Pháp Thánh Điện.
Điện Chủ Thượng Quan âm trầm nói: "Là thuộc hạ sơ sót. Thạch cô cô chỉ ra ngoài một lát, không nghĩ tới sẽ gặp phải thích khách của Ám Dạ Đế Quốc, còn bị bọn họ đâm bị thương."
"Bọn họ? Còn là nhiều người? Bắt được người không?" Bạch Vũ hỏi.
Trên mặt Điện Chủ Thượng Quan thoáng hiện lên ngạc nhiên, đám người Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên ở phía sau cũng có chút giật mình liếc nhau một cái.Bạch Vũ vậy mà lại hỏi tông tích của thích khách? Trước kia Bạch Vũ chưa bao giờ hỏi, quả nhiên Thạch cô cô bị thương đúng là khác biệt như vậy? Cô nương vốn lơ mơ đã bắt đầu cẩn thận.
Lời nói chỉ đâm bị thương vốn là giả, Điện Chủ Thượng Quan bình tĩnh nói dối: "Ba tên thích khách, đều đã chết."
"Thi thể thì sao?"
"..." Khóe miệng Điện Chủ Thượng Quan co rút, kiên trì nói: "Vì lúc ra tay với thích khách đã quá mức tức giận, không cẩn thận đánh bọn họ tan thành mây khói rồi."
"A...." Bạch Vũ tỏ vẻ chấp nhận cách nói này, ngồi bên giường, lấy ra một lọ thuốc trị thương thành phẩm từ trong nhẫn, cho Thạch cô cô uống vào, sau đó tiếp tục hỏi: "Người lúc ấy vây bắt thích khách đâu, kêu đến cho ta hỏi một chút." Diendanlequydon – V.O
Sắc mặt Điện Chủ Thượng Quan bắt đầu không chịu được, lườm con trai ở sau lưng một cái, đều là ngươi! Nói ám sát cái gì! Hiện tại phải trả lời như thế nào đây?
Thượng Quan Vân Trần cũng là một đầu vạch đen, hắn ta chưa bao giờ biết Bạch Vũ cũng sẽ có lúc cẩn thận như vậy.
Vốn nói ám sát chỉ là lấy cớ để nói với Bạch Vũ, bọn họ hoàn toàn không sắp xếp kỹ càng gì.
Bởi vì bọn họ cảm thấy Bạch Vũ hẳn sẽ không hỏi, dù sao Bạch Vũ chưa bao giờ quan tâm, cũng hoàn toàn không hiểu.
Hiện tại xem ra, Bạch Vũ mặc kệ sự thật, không hiểu là giả. Rõ ràng chuyện gì nàng cũng đã biết! Hiện tại đi tìm một đám đệ tử giả bộ vây bắt thích khách đến thì có thể bị Bạch Vũ hỏi lộ ra hay không đây?
Bỗng nhiên, Ngọc Ưu Liên nói chuyện: "Lúc ấy người gặp ám sát không phải đệ tử Pháp Thánh Điện, là thuộc hạ của tỷ, muội muội muốn gặp, vậy tỷ đi gọi tới."
"Được, gọi tới thiên sảnh đợi, muội chữa thương cho Thạch cô cô trước. Các người đều đi về trước đi." Bạch Vũ đã bắt đầu viết phương thuốc.
Thượng Quan Vân Trần nhìn thoáng Bạch Vũ đang vùi đầu viết phương thuốc, không biết vì sao bỗng nhiên lại cảm thấy cách nàng rất xa, cái gọi là tình cảm thanh mai trúc mã bỗng nhiên trở nên mờ mịt giống như sương mù, khiến cho hắn ta không thể nắm bắt được.
Sau khi mọi người rời đi, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đứng bên cạnh Bạch Vũ. Hắn thu lại hơi thở của mình, cách xa xa đi theo phía sau Bạch Vũ, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, hoàn toàn không ai phát hiện trong phòng có thêm một người.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua phương thuốc Bạch Vũ viết: "Cực kỳ nghiêm trọng?"
"Ừ, nhưng theo lý thuyết thực lực của Thạch cô cô không tệ, là Triệu Hoán Vương Giả, không đến mức bị người tổn thương nặng đến vậy ở trong Sáng Thế Thần Điện." Bạch Vũ cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Vậy nếu là người quen?" Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ sửng sốt: "Không thể, tính cách của Thạch cô cô rất tốt, trong Sáng Thế Thần Điện không có ai thù hận cô cô, cho dù thật sự có người muốn ra tay cũng không dám. Đệ tử Pháp Thánh Điện cũng không phải để trang trí."
Nếu là Pháp Thánh Điện làm? Dạ Quân Mạc rũ mắt, che đi vẻ phức tạp trong mắt.
Bạch Vũ đưa phương thuốc cho hai đồ đệ của Thạch cô cô, để cho bọn họ tự mình đi bốc thuốc, liền lôi kéo Dạ Quân Mạc đến thiên sảnh.
"Chàng nói đến lúc gặp được người, ta nên hỏi như thế nào?" Bạch Vũ chau mày lo lắng nhìn Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nếu nàng đã nghi ngờ chuyện này, sao có thể không biết hỏi như thế nào?"
"Không phải ta nghi ngờ, ta chỉ muốn biết thích khách là ai, nếu thích khách đã chết, đương nhiên muốn hỏi người từng gặp thích khách, chuyện này không phải là bình thường sao?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, cực kỳ vô tội nghiêng đầu: "Nhưng tra hỏi loại chuyện này, trước kia ta chưa từng trải qua. Ta nên bắt đầu hỏi từ đâu?"
"Bề ngoài, hình thể, thực lực, Triệu Hoán Thú là gì, có gì đặc biệt không, tốt nhất là tách ra hỏi, hỏi càng tường tận càng tốt." Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, lấy ra một bình sứ nhỏ: "Nếu thật sự không hỏi ra được, có thể dùng cái này."
Bạch Vũ lấy bình qua mở ra ngửi ngửi, híp mắt nhìn Dạ Quân Mạc: "Dạ, chàng học xấu!"
Đây là một loại độc dược có thể khiến cho người ta rơi vào mê huyễn, có hiệu quả tương tự với thôi miên, sau khi trúng độc, cực kỳ dễ dàng khiến cho người ta nói ra lời thật tận đáy lòng.Đến thiên sảnh, Ngọc Ưu Liên đã dẫn người đến đó, tổng cộng ba người.
Bạch Vũ nhìn lướt qua, đều là Tôn Chủ đỉnh cấp, giết chết thích khách giúp Thạch cô cô, cũng từng nói qua.
"Muội muội, chính là ba người bọn họ đúng lúc gặp phải Thạch cô cô bị ám sát, đáng tiếc lúc bọn họ đến, diendanlequydon – V.O, Thạch cô cô đã bị thương nặng, nhưng thích khách cũng đều bị thương, mới để bọn họ đuổi theo." Ngọc Ưu Liên cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
Bạch Vũ gật đầu với Ngọc Ưu Liên: "Vậy thì hỏi từng người từng người vậy, ngươi theo ta lại đây."
Nàng chỉ nam tử trung niên đầu tiên mặc áo xám.
Nhất thời, nụ cười trên khuôn mặt búp bê của Ngọc Ưu Liên cứng lại: "Hỏi từng người từng người, có cần thiết không? Có phải quá phiền phức rồi không?"
"Nếu đã hỏi, vậy thì sẽ không sợ phiền phức." Bạch Vũ nói xong, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo người nọ vào trong phòng.
Ngọc Ưu Liên muốn đi theo, Dạ Quân Mạc đóng cửa lại phịch một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào cái mũi của nàng ta.
Nàng ta tức giận muốn đập vỡ cánh cửa này, hoàn toàn không thể ngăn nàng ta phá cửa được, nhưng nàng ta không thể đập vỡ.
Nếu nàng ta đã dám dẫn người tới, tự nhiên sẽ hướng tầm mắt cho ba người này thông qua không khí, nói cho bọn họ biết Bạch Vũ sẽ hỏi vấn đề gì, nên trả lời như thế nào, thống nhất cách nói như thế nào.
Nhưng nàng ta không nghĩ tới Bạch Vũ lại còn quá cẩn thận, thật sự còn muốn hỏi ra được gì đó, còn không cho nàng ta nghe! Nàng ta khong biết sự sắp xếp của nàng ta có thể giấu được Bạch Vũ hay không.
Bạch Vũ hỏi ký ức của đệ tử về bộ dạng, hình thể, thực lực và Triệu Hoán Thú,... của thích khách cực kỳ khách sáo.
Đáp án nhận được là ba tên thích khách đều đeo mặt nạ, không thấy rõ bộ dạng, người mặc áo đen, hẳn đều là nam tử, dám xông vào Sáng Thế Thần Điện, đương nhiên thực lực sẽ không kém, đều là Triệu Hoán Vương Giả, hai người hệ Hỏa, một người hệ Kim.
Sau khi mọi người rời đi, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đứng bên cạnh Bạch Vũ. Hắn thu lại hơi thở của mình, cách xa xa đi theo phía sau Bạch Vũ, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, hoàn toàn không ai phát hiện trong phòng có thêm một người.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua phương thuốc Bạch Vũ viết: "Cực kỳ nghiêm trọng?"
"Ừ, nhưng theo lý thuyết thực lực của Thạch cô cô không tệ, là Triệu Hoán Vương Giả, không đến mức bị người tổn thương nặng đến vậy ở trong Sáng Thế Thần Điện." Bạch Vũ cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Vậy nếu là người quen?" Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ sửng sốt: "Không thể, tính cách của Thạch cô cô rất tốt, trong Sáng Thế Thần Điện không có ai thù hận cô cô, cho dù thật sự có người muốn ra tay cũng không dám. Đệ tử Pháp Thánh Điện cũng không phải để trang trí."
Nếu là Pháp Thánh Điện làm? Dạ Quân Mạc rũ mắt, che đi vẻ phức tạp trong mắt.
Bạch Vũ đưa phương thuốc cho hai đồ đệ của Thạch cô cô, để cho bọn họ tự mình đi bốc thuốc, liền lôi kéo Dạ Quân Mạc đến thiên sảnh.
"Chàng nói đến lúc gặp được người, ta nên hỏi như thế nào?" Bạch Vũ chau mày lo lắng nhìn Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nếu nàng đã nghi ngờ chuyện này, sao có thể không biết hỏi như thế nào?"
"Không phải ta nghi ngờ, ta chỉ muốn biết thích khách là ai, nếu thích khách đã chết, đương nhiên muốn hỏi người từng gặp thích khách, chuyện này không phải là bình thường sao?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, cực kỳ vô tội nghiêng đầu: "Nhưng tra hỏi loại chuyện này, trước kia ta chưa từng trải qua. Ta nên bắt đầu hỏi từ đâu?"
"Bề ngoài, hình thể, thực lực, Triệu Hoán Thú là gì, có gì đặc biệt không, tốt nhất là tách ra hỏi, hỏi càng tường tận càng tốt." Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, lấy ra một bình sứ nhỏ: "Nếu thật sự không hỏi ra được, có thể dùng cái này."
Bạch Vũ lấy bình qua mở ra ngửi ngửi, híp mắt nhìn Dạ Quân Mạc: "Dạ, chàng học xấu!"
Đây là một loại độc dược có thể khiến cho người ta rơi vào mê huyễn, có hiệu quả tương tự với thôi miên, sau khi trúng độc, cực kỳ dễ dàng khiến cho người ta nói ra lời thật tận đáy lòng.Đến thiên sảnh, Ngọc Ưu Liên đã dẫn người đến đó, tổng cộng ba người.
Bạch Vũ nhìn lướt qua, đều là Tôn Chủ đỉnh cấp, giết chết thích khách giúp Thạch cô cô, cũng từng nói qua.
"Muội muội, chính là ba người bọn họ đúng lúc gặp phải Thạch cô cô bị ám sát, đáng tiếc lúc bọn họ đến, diendanlequydon – V.O, Thạch cô cô đã bị thương nặng, nhưng thích khách cũng đều bị thương, mới để bọn họ đuổi theo." Ngọc Ưu Liên cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
Bạch Vũ gật đầu với Ngọc Ưu Liên: "Vậy thì hỏi từng người từng người vậy, ngươi theo ta lại đây."
Nàng chỉ nam tử trung niên đầu tiên mặc áo xám.
Nhất thời, nụ cười trên khuôn mặt búp bê của Ngọc Ưu Liên cứng lại: "Hỏi từng người từng người, có cần thiết không? Có phải quá phiền phức rồi không?"
"Nếu đã hỏi, vậy thì sẽ không sợ phiền phức." Bạch Vũ nói xong, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo người nọ vào trong phòng.
Ngọc Ưu Liên muốn đi theo, Dạ Quân Mạc đóng cửa lại phịch một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào cái mũi của nàng ta.
Nàng ta tức giận muốn đập vỡ cánh cửa này, hoàn toàn không thể ngăn nàng ta phá cửa được, nhưng nàng ta không thể đập vỡ.
Nếu nàng ta đã dám dẫn người tới, tự nhiên sẽ hướng tầm mắt cho ba người này thông qua không khí, nói cho bọn họ biết Bạch Vũ sẽ hỏi vấn đề gì, nên trả lời như thế nào, thống nhất cách nói như thế nào.
Nhưng nàng ta không nghĩ tới Bạch Vũ lại còn quá cẩn thận, thật sự còn muốn hỏi ra được gì đó, còn không cho nàng ta nghe! Nàng ta khong biết sự sắp xếp của nàng ta có thể giấu được Bạch Vũ hay không.
Bạch Vũ hỏi ký ức của đệ tử về bộ dạng, hình thể, thực lực và Triệu Hoán Thú,... của thích khách cực kỳ khách sáo.
Đáp án nhận được là ba tên thích khách đều đeo mặt nạ, không thấy rõ bộ dạng, người mặc áo đen, hẳn đều là nam tử, dám xông vào Sáng Thế Thần Điện, đương nhiên thực lực sẽ không kém, đều là Triệu Hoán Vương Giả, hai người hệ Hỏa, một người hệ Kim.
"Dược liệu khác cũng tạm, chỉ là nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên không còn, Điện Chủ Thượng Quan của Pháp Thánh Điện nói là đã dùng hết rồi." Đồ đệ Thạch cô cô.
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt. Hoa Thiên Nguyên là dược liệu hiếm thấy, không dễ trồng, dùng hết thì nàng vẫn có thể hiểu, nhưng sao nước Thiên Sơn Long Tuyền lại cũng không còn? Chẳng lẽ nước suối khô cạn? Nàng nhớ rõ mới năm rồi nàng đi xem, vẫn còn một hồ thật lớn mà!
"Nước suối bị tắc nghẽn, hiện tại đã khô cạn rồi." Thượng Quan Vân Trần giải thích với nàng.
Bạch Vũ: "..." Không nghĩ tới quả thật là đã khô cạn.
"Làm sao bây giờ?" Bạch Vũ buồn bực thở dài.
Dùng nước Thiên Sơn Long Tuyền nấu thuốc mới có thể phát huy hoàn toàn dược tính được, thiếu một loại thuốc này thì không còn thần kỳ nữa.
"Thật ra, cũng không phải không có cách." Thượng Quan Vân Trần yên lặng một lúc, bỗng nhiên kéo tay Bạch Vũ: "Nếu muội nguyện ý, cũng có thể cho hoa Thiên Nguyên."
Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc bên cạnh đen lại, Bạch Vũ lại tinh thần tỉnh táo: "Cách gì?"
"Muội gả cho huynh."
Sắc mặt Dạ Quân Mạc hoàn toàn đen rồi. Vẻ mặt Bạch Vũ cũng không còn lời nào để nói, cái này tính là cách gì chứ?
"Nước Thiên Sơn Long Tuyền cạn kiệt, hai Tông Môn lớn trên Thiên Sơn vẫn thu thập, dự trữ nước Long Tuyền, cùng với hoa Thiên Nguyên sinh trưởng dựa vào Long Tuyền, nơi đó của bọn họ hẳn là vẫn có rất nhiều. Thượng Quan gia chúng ta coi như có vài phần giao tình với bọn họ, muội gả cho huynh, huynh sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ dâng lên."
"Không cần phải phiền phức như vậy chứ? Nếu không thì trực tiếp đi tìm bọn họ là được rồi?"
"Khó mà làm được, bọn họ lại không phải môn phái cấp dưới của chúng ta, sao có thể mạnh mẽ cướp đồ của người ta?" Thượng Quan Vân Trần nói ta ngôn từ chính nghĩa.
Dạ Quân Mạc âm thầm nhạo báng ở trong lòng, Sáng Thế Thần Điện còn ít cướp đoạt đồ của người khác sao?Bạch Vũ nhìn Thượng Quan Vân Trần, yên lặng rút tay mình về: "Muội nhất định phải gả cho huynh, huynh mới nghĩ cách sao?"
"Thật ra thành thân chủ yếu là vì để cho Thạch cô cô yên tâm. Thạch cô cô gặp một kiếp này, diendanlequydon – V.O, chờ cô cô tỉnh lại, chắc chắn là muốn nhìn thấy muội có kết quả tốt. Nhưng những năm qua, chúng ta cũng nên thành thân rồi." Thượng Quan Vân Trần thủ thỉ thù thì khuyên bảo.
Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn ta, có vẻ đăm chiêu: "Để muội suy nghĩ một chút."
Thượng Quan Vân Trần vui sướng gật đầu.
Sau khi hắn ta tới, Dạ Quân Mạc vẫn không nói chuyện, trái tim đang tốt đẹp đột nhiên chìm xuống đáy cốc, bị hồ nước thâm thúy nhấn chìm, lạnh lẽo run rẩy, đau đến mức khiến cho hắn nói không ra lời.
"Chàng sao vậy? Không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?" Bỗng nhiên, Bạch Vũ kéo tay hắn lại, hai bàn tay ấm áp bịt lòng bàn tay hắn, một dòng ấm áp từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.
"Nàng... Thật sự tính thành thân sao?" Dạ Quân Mạc hỏi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút.
Bạch Vũ ôm thắt lưng hắn: "Thật ra Thượng Quan ca ca cũng không tệ, đã đến lúc ta nên thành thân rồi. Nếu Thạch cô cô thức dậy cũng sẽ thúc giục ta thành thân. Tiếp tục kéo dài huyết mạch Sáng Thế, cũng là một trong những nhiệm vụ của ta."
"Cũng không thể chậm lại vài năm được sao?" Bỗng nhiên Dạ Quân Mạc dùng sức ôm lấy nàng: "Đừng gấp như vậy có được không, đợi vài năm nữa..."
Chờ ta vài năm, chắc chắn ta có thể khiến cho Ám Dạ Đế Quốc trở nên cường đại, nhất định có thể cướp nàng trở về, nàng đừng thành thân với Thượng Quan Vân Trần sớm như vậy, có được không?
Bạch Vũ bị hắn ghìm chặt đến sắp thở không nổi: "Vì sao? Chàng không muốn lấy ta sao?"
Thân thể Dạ Quân Mạc cứng đờ, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nàng nói cái gì?"
"Chàng không muốn thành thân với ta sớm một chút sao?"
"Nàng nói thành thân với ta? Không phải với Thượng Quan Vân Trần?" Dạ Quân Mạc thốt ra.
Bạch Vũ đen mặt: "Ta xem huynh ấy là ca ca nha, sao ta có thể thành thân với huynh ấy đây? Đợi ta chữa khỏi cho Thạch cô cô, cô cô biết chúng ta thành thân, là được rồi."
Tâm tình Dạ Quân Mạc mới vừa bay lên lại rớt xuống, có lẽ Thạch cô cô của nàng sẽ không đồng ý?
Nhưng biết Bạch Vũ sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều, đi với Bạch Vũ một chuyến đến chỗ Thiên Sơn Long Tuyền, tìm được hai môn phái mà Thượng Quân Vân Trần nói đến.
Sau đó dùng linh thuật linh phẩm giá trị rất cao và dược liệu bằng 2000 năm đổi lấy đủ nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên.
Đợi đến lúc Bạch Vũ trở về sắc thuốc cho Thạch cô cô một lần nữa, còn nói với Điện Chủ Thượng Quan cực kỳ chân thành là sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần. Lúc đó nàng thật sự cực kỳ đơn thuần, cho rằng nàng nói như vậy, người khác cũng sẽ không gò ép.
Bạch Vũ cười khổ một cái, nhìn Tiền Trần Huyễn Kính ở trên không trung, quả thật Thượng Quan Vân Trần không gò ép, hắn ta tức giận gần chết, cầm lấy vò rượu ra vẻ uống rượu giải sầu.
Ngọc Ưu Liên lại xuất hiện: "Không cần thiết phải buồn rầu như vậy chứ? Đây đều là chuyện đã đoán được từ lâu, muội ấy không thích ngươi, tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình gả cho ngươi. Muội muội này của ta giỏi nhất chính là đả thương trái tim người khác, người khác bị thương còn không tự biết..."
"Đủ rồi! Ngươi tới chế giễu à? Cút cho ta!" Thượng Quan Vân Trần cầm lên một vò rượu, đập nát bay về phía Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên né tránh dễ dàng, vò rượu chia năm xẻ bảy trên mặt đất, rượu bắn tung tóe. Quần áo của Ngọc Ưu Liên vẫn không cẩn thận bị bắn vào vài giọt, nàng ta hơi nhíu mày, sắc mặt tối xuống, cười lạnh lùng: "Ngươi uống rượu giải sầu ở đây thì có tác dụng cái rắm gì? Chẳng lẽ không nghĩ lại nên xoay chuyển như thế nào?"
"Xoay chuyển? Ngươi đang nói giỡn." Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi ngươi còn nói Bạch Vũ không thích ta, đã không có tình cảm thì muốn xoay chuyển như thế nào?""Ta nói ngươi đi xoay chuyển tình cảm lúc nào vậy hả? Thứ ngươi cần nghĩ đến chính là Sáng Thế Thần Điện!" Ngọc Ưu Liên đi đến bên cạnh hắn ta, một tay quăng vò rượu trong tay hắn ta đi, nâng mặt hắn ta.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên: "Có ý gì?"
"Sớm hay muộn thì Bạch Vũ cũng phải xuất giá, đến lúc đó, không cần nói ngươi là người của Bạch Vũ, mà ngay cả địa vị ở Sáng Thế Thần Điện cũng không còn."
Thượng Quan Vân Trần giật mình một cái, nhất thời tình táo một chút. Diendanlequydon – V.O. Đúng vậy, bây giờ vẫn chỉ là chuyện Bạch Vũ không gả cho hắn, nếu về sau Bạch Vũ thành thân, nói không chừng địa vị của bọn họ ở Sáng Thế Thần Điện đều có lẽ sẽ không đảm bảo được rồi.
Hiển nhiên Bạch Vũ không coi trọng bọn họ, đối xử với một tôi tớ như Thạch cô cô - người chỉ hầu hạ mẫn thân nàng còn tốt hơn gấp trăm lần so với bọn họ, trong mắt Bạch Vũ, bọn họ tính là cái gì?
"Ngươi nghĩ ra cách gì?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.
Ngọc Ưu Liên nhếch khóe môi mê hoặc, cười đẹp đẽ, lộng lẫy, vô cùng thuần khiết: "Bạch Vũ có thể có địa vị cao như vậy ở Sáng Thế Thần Điện là vì cái gì? Không phải là bởi vì nàng ta có huyết mạch Thần Sáng Thế? Trừ lần đó ra, nàng ta còn có cái gì? Cái gì cũng không có thì nàng ta chỉ là một nữ hài vô tri (không biết gì cả, không có tri thức) và ngang tàn!"
Thượng Quan Vân Trần nhíu mày: "Ngươi không phục? Cũng đúng, ngươi và muội ấy cùng cha khác mẹ, bản thân muội ấy được hưởng huyết mạch, ngươi thì cái gì cũng đều không có, chỉ một điều này thì ngươi có thể thành công sao."
Ngọc Ưu Liên nắm được áo Thượng Quan Vân Trần: "Không, ta có thể đoạt được, chỉ cần ngươi giúp ta!"
Thượng Quan Vân Trần ngạc nhiên: "Đoạt? Ngươi muốn huyết mạch Thần Sáng Thế? Sao có thể?"
"Đương nhiên là có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết có một loại bí thuật đoạt lấy linh mạch của người khác sao?" Ngọc Ưu Liên nhếch môi cười, dựa vào trên người Thượng Quan Vân Trần, ôm cổ hắn ta: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể lấy được linh mạch của Bạch Vũ."
Thượng Quan Vân Trần nuốt nước miếng: "Bí thuật? Đó là tà thuật Thần Điện cấm dùng! Ngươi học rồi hả?"
"Cái gì mà tà thuật, chỉ hơi phức tạp một chút, cũng không khó học. Ngươi có bằng lòng giúp ta hay không? Giúp ta... giết Bạch Vũ!" Ngọc Ưu Liên đến gần bên tai Thượng Quan Vân Trần, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng mà ái muội, nội dung lại làm cho người ta sởn gai ốc.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần nheo lại, đột nhiên kéo quần áo của Ngọc Ưu Liên, đè nàng ta lên bàn rượu, thở ra mùi rượu phun lên mặt nàng ta: "Ta được lợi gì?"
Ngọc Ưu Liên mỉm cười mềm mại: "Đương nhiên có rất nhiều chỗ tốt, huyết mạch Sáng Thế ở trong tay ta, ngươi còn cần Bạch Vũ làm gì? Không bằng lấy ta đi. Đến lúc đó, Sáng Thế Thần Điện sẽ là của chúng ta, toàn bộ thiên hạ cũng là của chúng ta!"
"A, muốn giết Bạch Vũ cũng không phải là một chuyện dễ dàng." Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, trên khuôn mặt say rượu thoáng hiện lên tàn khốc.
"Ta đã sắp xếp xong rồi, cần phải ra tay trước khi Thạch cô cô tỉnh lại, nếu không đợi đến lúc bà ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ tra ra được. Bạch Vũ dễ bị lừa, nhưng Thạch cô cô chưa từng tin chúng ta." Tay ngọc thon thon của Ngọc Ưu Liên phất qua hai gò má Thượng Quan Vân Trần, mắt to vô tội chớp chớp, hiển nhiên là một đóa Tiểu Bạch Liên (ý nói một dạng Bạch Liên Hoa).
"Được, nghe theo ngươi hết!" Thượng Quan Vân Trần say, xé quần áo của nàng ta, mạnh mẽ hôn xuống.
Bạch Vũ thu lại ánh mắt, trong lòng hiện ra đau lòng không nói nên lời, là đau lòng vì Bạch Vũ ở vạn năm trước kia.
Nàng tin tưởng hai người này như thế, kết quả chỉ vì nàng không muốn làm theo sắp xếp của bọn họ, ngoan ngoãn gả cho Thượng Quan Vân Trần, bọn họ liền muốn giết nàng, cướp đi linh mạch của nàng.
Nếu lúc ấy nàng biết được bộ mặt thật của hai người này, nàng sẽ đau lòng bao nhiêu đây? Vạn năm trước, Bạch Vũ chính là người đơn thuần như thế, cũng trả giá một tấm chân tình với Sáng Thế Thần Điện, lại ngu xuẩn trở thành một câu chuyện cười.Tiền Trần Huyễn Kính hiện lên một cảnh này, ngay sau đó chính là cảnh Thượng Quan Vân Trần gặp Dạ Quân Mạc, hình như bọn họ đang hung hăng đánh nhau một trận.
"Ngươi là ai? Sao có thể trà trộn vào Sáng Thế Thần Điện?" Thượng Quan Vân Trần phun ra một ngụm máu, trong mắt tỏa ra sát ý lãnh khốc.
Toàn thân Dạ Quân Mạc tàn bạo, mặt lạnh như sương: "Cách Bạch Vũ xa một chút! Ngươi dám tổn thương nàng ấy, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Đồng tử Thượng Quan Vân Trần co rụt lại, trầm giọng nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Diendanlequydon – V.O Sao ta có thể tổn thương Bạch Vũ? Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ được Bạch Vũ chọn, vậy mà dám tùy tiện châm ngòi quan hệ giữa chúng ta."
"Có hay không chính ngươi rõ ràng, đừng tưởng rằng đổ thuốc độc lên người Thạch cô cô thì sẽ không có ai phát hiện ra." Đột nhiên, Dạ Quân Mạc đánh ra một chưởng, Thượng Quan Vân Trần không dám cứng rắn chặn lại, hắn ta đã phát hiện ra thực lực của thị vệ trước mặt hắn ta mạnh bao nhiêu.
Hắn ta tránh thoát chưởng phong, Dạ Quân Mạc đã rời đi.
Lúc này, vài tên thị vệ mới vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Thượng Quan Vân Trần bị thương và những thi thể trên đất - đệ tử bảo vệ Thượng Quan Vân Trần đều đã chết: "Thiếu chủ, người không sao chứ?"
"Đi tra cho ta, rốt cuộc thị vệ gần đây vẫn đi theo bên cạnh công chúa là thân phận gì, nhất định phải tra rõ ràng!" Thượng Quan Vân Trần thở hổn hển gầm thét, một dòng máu nóng xông thẳng lên, bỗng nhiên máu mũi điên cuồng phun ra, máu đen chảy ròng ròng giống như vòi nước không có chốt.
Hắn trúng độc rồi! Một chưởng cuối cùng kia của Dạ Quân Mạc lại chứa độc! Hai mắt Thượng Quan Vân Trần trợn ngược, hôn mê.
"Thiếu chủ, Thiếu chủ!" Một đám thị vệ hốt hoảng lo sợ kéo hắn ta đi tìm Y Sư.
Bạch Vũ xem xong một cảnh này, rất nhanh đã nhớ tới là chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top