Không có tư cách nói chuyện với ta

Bạch Vũ ngã xuống không quá đáng ngại, ngoại trừ linh mạch bị hao tổn ra, chỉ bị tiếng sư tử rống làm cho chấn động, có chút choáng váng đầu, nhưng Tiểu Bạch lại dồi dào linh khí.

Tả Khưu Lan than nhẹ một hơi, chán nản thu hồi Triệu Hoán Thú: "Ta thua."

Hợp tác với Thủy Vân Thanh, mai phục đánh lén, lại thua. Hắn có chút hối hận, hối hận không đọ sức một chọi một đường đường chính chính với Bạch Vũ, ít nhất nếu như vậy thì ấn tượng về hắn ở trong lòng Bạch Vũ vẫn còn là một chính nhân quân tử. Hiện tại......

Bạch Vũ cũng thu hồi Tiểu Bạch, kêu gọi đồng đội rút lui. Dù sao số lượng linh khí hiện tại của nàng chắc chắn có thể thắng được, không cần thiết phải liều chết đánh nhau với Tả Khưu Lan đến sứt đầu, mẻ trán, không cần phải loại bỏ hắn.

Sau trận loạn chiến này, Thủy Vẫn Thanh bị loại, thủ hạ của Tả Khưu Lan và Bạch Vũ cũng bị loại không ít người, các trưởng lão nhận được tín hiệu đều đã xem xong toàn bộ quá trình tỷ thí của Tả Khưu Lan và Bạch Vũ, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, xem ra thắng bại đã định, kết quả của Đại hội săn bắn đã hiện ra rồi.

Từ trong Cự Thú Chi Lâm truyền ra thông báo vang dội, ba tháng Đại hội săn bắn đã xong, tất cả những người còn chưa bị loại và toàn bộ số lượng linh khí trong Tử Kim Cầu đều đã được tuyên bố ra.

Bạch Vũ và Tả Khưu Lan, còn có những người ở đỉnh Bạo Tuyết không nhanh không chậm đi ra khỏi Cự Thú Chi Lâm.

Vô Trần Cung chủ ở trên ngọn núi phía xa vui tươi hớn hở đứng lên nói với mọi người: "Kết quả đã có, về sau, Bạch Vũ chính là thủ tịch đại đệ tử của Vô Trần Cung ta, chờ sau khi ta rời đi, nàng chính là người thừa kế của Vô Trần Cung, ai cũng không thể hai lòng!"

Mặc dù lão cười hơ hớ nói ra, nhưng vẻ cứng rắn không thể nghi ngờ trong giọng nói làm cho trong lòng mọi người nghe được đều run rẩy, mặc kệ là trong lòng Quân Chủ Ngũ quốc hay vài vị trưởng lão có ý kiến gì, hiện tại cũng chỉ trịnh trọng tỏ vẻ tuyệt đối vâng theo.

Vô Trần Cung Chủ gật gật đầu, lại khôi phục hiền lành như lúc trước: "Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón một chút, ba tháng tỷ thí, những đứa nhỏ này cũng mệt mỏi rồi.""Cung chủ nói rất đúng." Đông nhạc Quận Vương cười híp mắt, chỉ có hắn là thật sự vui mừng như điên.

Một đám người đứng ở trên đỉnh Vân Vũ Thần Châu, mang theo khí thế bá vương, uy phong lẫm lẫm đi tới Cự Thú Chi Lâm, Bạch Vũ, Tả Khưu Lan cùng với tất cả đệ tử bị loại đều tụ tập cùng một chỗ.

Thủy Vân Thanh mới tỉnh lại không bao lâu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ tràn ngập không cam lòng và bất đắc dĩ.

Ánh mắt những đệ tử khác nhìn về phía Bạch Vũ đã hoàn toàn thay đổi, đứa ngốc cũng biết vị này chính là thủ tịch đại đệ tử, từ nay về sau được xác định chắc chắn là người thừa kế của Vô Trần Cung, trong lòng đều là chịu tin phục nói không nên lời.

Vô Trần Cung Chủ cười hớ hớ nhìn chúng đệ tử, vung bàn tay to lên, cho các đệ tử kiên trì đến cuối cùng, mỗi người được 1000 cống hiến, cộng thêm các loại linh tửu và đồ ăn, phần thưởng so với những Đại hội trước đây dày hơn ba thành.

Nhất thời, mọi người được nhận thưởng đều mặt mày hớn hở, người không nhận được chỉ có thể ai oán nhìn bọn họ, âm thầm chịu đựng hâm mộ, ghen tị, hối hận ở trong lòng.

Vô Trần Cung Chủ đang muốn nói tới cái gì đó, một tiếng sấm đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên. Bầu trời nhất thời biến sắc, mây đen dày đặc giống như sóng biển cuồn cuộn đến, che lấp bầu trời, cuồng phong gào thét trong cánh rừng u ám, thổi khiến cho mọi người không mở mắt ra được.

Sắc mặt Vô Trần Cung Chủ nhất thời âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Trong mây đen tối đen lóe lên ánh sáng màu vàng, hai hắc y nam tử hiện ra giữa đám mây, ngạo mạn đứng trên đám mây, được tia chớp màu vàng vây quanh, toàn thân tỏa ra một cỗ hủy diệt tàn bạo, giống như chúa tể của trời đất, từ trên cao nhìn xuống một đám kiến.

Nam tử cầm đầu mặc một thân cẩm bào màu đen tơ vàng hoa lệ, khóe miệng chứa một chút đùa cợt. Nhìn vào đôi mắt thị huyết kia của hắn, mọi người có cảm giác giống như bị độc xà theo dõi, sợ hãi bất an, rùng mình một cái.

Vô Trần Cung Chủ nhìn lên hai người, chắp hai tay ra sau lưng, không hề nhúc nhích đứng trong cuồng phong, mặt không đổi sắc, rất có phong phạm cao nhân. Lúc nhìn thấy hai người này, lão còn có một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.

Nhưng lão đã từng trải qua cảm giác càng nguy hiểm hơn, đó là một loại cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy tử vong kinh khủng lướt qua bên cạnh, toàn thân đều bị cảm giác sợ hãi chi phối, đó là cảm giác khi lần đầu tiên lão gặp Dạ Quân Mạc!

Cái loại cảm giác này, đời này của lão đều không thể quên được, hiện tại lại nhìn thấy hai vị đứng ở trên đám mây, tuy rằng cũng là vẻ điên cuồng, tàn bạo, nhưng không phải chỉ kém một cấp bậc, hiển nhiên lão có thể ổn định được.

"Các ngươi là người nào? Dám chạy tới nơi này quấy rối?" Một Đỉnh Chủ không nhịn được, mở miệng chất vấn.

Độ cong trên khóe miệng nam tử có vẻ gian tà càng nhếch cao lên: "Ngươi đang hỏi ta sao? Chỉ là một con kiến, cũng xứng nói chuyện với ta?"

Ầm ——

Mọi người chỉ nhìn thấy nam tử tiện tay vung lên, một mảnh kim quang hiện ra, tiếng sấm hủy diệt từ trong mây đen phóng xuống dưới chân của hắn.

Trong nháy mắt, chỗ vị Đỉnh Chủ ấy đứng chỉ còn lại một thi thể cháy đen, một chiêu tất sát, một Đỉnh Chủ liền chết như vậy ở ngay trước mắt bọn họ! Mọi người nhất thời sởn cả tóc gáy, nhìn bóng dáng màu đen cao cao tại thượng kia, giống như nhìn thấy ác ma thị huyết, sợ hãi đến mức bắp đùi như nhũn ra, một câu cũng không dám nói.

Rốt cuộc, Vô Trần Cung Chủ cũng mở miệng: "Hai vị là người Thượng Vực, không biết đến Vị Diện bậc thấp này là có việc gì muốn làm sao?"

"Ngươi là chủ nhân của nơi này?" Nam tử liếc mắt nhìn lão: "Nghe nói nơi này của các ngươi có một cô nương tên là Bạch Vũ, nàng ta ở đâu?"

Lời này vừa được nói ra, liền có một trận yên tĩnh.

Chúng đệ tử có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, ác ma thị huyết này là tới tìm Bạch Vũ. Ánh mắt mọi người đều như có như không tập trung trên người Bạch Vũ.

Bạch Vũ cũng không cảm nhận được tầm mắt của mọi người, mặt không lộ vẻ gì nhìn nam tử phía trên trời, sắc mặt dần dần trắng bệch, đôi môi nhỏ bé, mềm mại, đáng yêu hiện lên độ cong quỷ dị và một chút trào phúng.Vô Trần Cung Chủ trầm mặc một lúc, thản nhiên hỏi: "Các ngươi đến tìm Bạch Vũ có chuyện gì không?"

Nam tử nhíu mày, mắt phượng hẹp dài tà khí hơi hơi nheo lại: "À, xem ra con kiến của hạ giới đúng là chưa được dạy bảo, cũng muốn hỏi lại ta một lần nữa sao?"

Hắn không chút để ý vung tay lên, Thương trưởng lão quá sợ hãi: "Dừng tay, Bạch Vũ không có ở đây."

Nam tử tà khí dừng một chút, trong con ngươi màu vàng lộ ra tàn khốc lãnh huyết: "Thật không? Vậy nàng ta ở đâu?"

Mọi người lại trầm mặc, Vô Trần Cung Chủ không nói, thể hiện rõ là muốn bảo vệ Bạch Vũ, không có người dám vượt qua Vô Trần Cung Chủ để nói ra.

"Không chịu nói sao? Được lắm!" Sắc mặt nam tử rốt cuộc cũng tối sầm xuống, vẫy tay hiện lên ánh chớp vô tận: "Các ngươi không nói, ta liền giết người, cho đến khi các ngươi giao nàng ta ra đây mới thôi!"

Ầm ——

Trong nháy mắt, ba đệ tử đột tử ngay tại chỗ, tan thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại được. Thân thể của chúng đệ tử bắt đầu run rẩy, có người đã hoảng sợ đến mức muốn đẩy Bạch Vũ ra.

Rõ ràng là Bạch Vũ gây họa, vì sao muốn bọn họ phải chết thay? Vì sao không đẩy nàng ra? Chỉ cần đẩy nàng ra, bọn họ sẽ không sao.

Nhưng không đợi bọn họ oán hận muốn động tay, ánh mắt hung ác của đám người Nhạc Kỳ Nhân cũng đã đâm tới.

Ánh mắt kia giống như sói đói, rõ ràng chính là đang nói nếu ngươi dám nói Bạch Vũ ra, ta liền chịu trách nhiệm xé nát ngươi một trận!

Chúng trưởng lão và nhóm Quận Vương cũng bắt đầu dao động, mặt Vô Trần Cung Chủ lại vẫn không đổi sắc như trước, bỗng nhiên ra tay, Đại Bàng khí phách có thể che lấp bầu trời bay ra, cánh nổi lên gió xoáy cuồn cuộn, khí thế bức người, quét ngang mây đen.

Các vị trưởng lão và nhóm Quận Vương lập tức làm theo, gọi tất cả Triệu Hoán Thú ra, tất cả linh thuật phong phú tung về phía hai người trên bầu trời kia.

Nam tử cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng, lộ ra nụ cười tàn khốc mà hưng phấn: "Có ý tứ, một đám kiến con cũng muốn phản kháng?"

Nam tử đứng ở phía sau hắn từ đầu đến cuối không nói lời gì bỗng tiến lên từng bước, khuôn mặt của hắn âm trầm, cả người giống như được bao bọc ở bên trong bóng tối. Nếu không phải hơi thở cường đại trên người nàng, chỉ sợ sẽ bị bỏ qua cực kỳ triệt để.

Hắn lật tay đánh ra một chưởng, hơi thở hắc ám hủy thiên diệt địa từ trên người hắn phun mạnh ra, giống như một bàn tay thật lớn đánh tới từ trước mặt, tiêu diệt toàn bộ linh thuật.

Lực lượng va chạm kịch liệt, mặt đất mờ tối dâng lên khí thế diệt sạch tất cả, tiếng nổ tung đáng sợ không ngừng vang lên.

Bàn tay hung hăng vỗ vào trên mặt đất, đất rung núi chuyển, biên giới Cụ Thú Chi Lâm gần trăm dặm hoàn toàn bị hủy diệt, một lòng chảo thật lớn hiện ra chỉ trong phút chốc.

Đám người Vô Trần Cung Chủ bị đánh thật mạnh vào bên trong hố to sâu hoắm, không chống đỡ được quỳ rạp xuống đất, không ngừng hộc máu.

"Không biết tự lượng sức mình." Nam tử gian tà cười nhạo một tiếng, dậm lên mây đen từ từ bay tới trước mặt mọi người: "Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể giấu diếm được, nếu không giao Bạch Vũ ra đây, thì toàn bộ đều đi tìm chết đi!"

Lúc này, ngoại trừ kinh hoàng thì mọi người chỉ có sợ hãi, không có ai hoài nghi lời nói của hai người kia, hai người kia tuyệt đối có năng lực có thể tiêu diệt bọn họ.

Bọn họ trông mong nhìn Vô Trần Cung Chủ, thật sự không rõ vì sao Vô Trần Cung Chủ phải liều chết bảo vệ Bạch Vũ. Vô Trần Cung Chủ không ngừng hộc máu, đương nhiên không phải vì lão chọn Bạch Vũ làm người thừa kế cho nên mới muốn bảo vệ nàng, mà là bởi vì Dạ Quân Mạc.

Tuy rằng Dạ Quân Mạc không có nói thẳng ra, nhưng rõ ràng tỏ vẻ Bạch Vũ là người của hắn, nếu cứ giao ra như vậy, cho dù bây giờ có thể giữ được một mạng, về sau đảm bảo toàn bộ Vô Trần Cung sẽ bị san thành bình địa!

"Bạch Vũ ở đây, ta biết nàng ta là ai." Thủy Vân Thanh đột nhiên mở miệng, vội vàng hô to về phía hai người kia: "Chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho hai người các ngươi biết."Nhạc Kỳ Nhân giận tím mặt, trực tiếp bổ nhào qua bóp chặt cổ nàng ta: "Ngươi dám nói Vũ tỷ tỷ ra, ta không bóp chết ngươi thì không buông!"

"Cút đi, ngươi cái con mụ điên này!" Thủy Vân Thanh bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, không hề có hình tượng xoay lại đánh nhau với Nhạc Kỳ Nhân, dựa vào cái gì mà không cho nàng ta nói, nàng ta muốn sống thì có gì sai?

Ầm ——

Tả Khưu Lan đột nhiên ra tay, bổ một chưởng từ phía sau, đánh cho Thủy Vân Thanh hôn mê. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người muốn mở miệng do dự không dám tiến lên.

"A, các ngươi thật đúng là bảo vệ nàng ta. Nếu đã không chịu nói, thì để ta nói đi." Lúc này, một nữ tử đi ra từ trong mây đen, tung người nhảy xuống, từng bước một tiến đến gần đám người.

Mọi người cẩn thận nhìn lên, vậy mà là Tòng Nguyệt Cầm đã sớm mất tích!

Vẻ mặt nàng ta thù hận, vặn vẹo dữ tợn, không hề có mỹ cảm, hoàn toàn đã không còn có cao quý, tao nhã trước kia, lòng tràn đầy căm hận, vênh váo tự đắc đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt Bạch Vũ.

"Bạch Vũ, không nghĩ tới ta sẽ lại tìm đến ngươi đúng không? Không nghĩ tới ngươi vẫn sẽ chết trước ta? Bọn họ chính là tới giết ngươi, ngươi nhất định phải chết, ai cũng không thể cứu được ngươi! Ha ha ha ——" Tòng Nguyệt Cầm cười to, điên cuồng giống như bị mất đi lý trí, kéo khăn che mặt của Bạch Vũ xuống, móng tay bén nhọn hận không thể cào nát mặt Bạch Vũ.

Dung nhan tuyệt thế như được điêu khắc tỉ mỉ của Bạch Vũ bại lộ ở trước mắt mọi người, lông mi cong cong như lá liễu, đôi mắt sáng như làn thu thủy, đường cong dịu dàng ôm lấy tướng mạo như khí chất thu nguyệt (đẹp như mặt trăng mùa thu), ẩn chứa vẻ kiều diễm, xinh đẹp của thiếu nữ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không tìm ra được một chút tỳ vết nào.

Nàng thản nhiên rũ mắt xuống, con ngươi lạnh như băng giống như có thể nhìn thấu lòng người, hơi thở trên thân đột nhiên tăng vọt, 'phịch' một tiếng, đánh bay Tòng Nguyệt Cầm ra ngoài.

"Quả nhiên là Bạch Vũ, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên dung mạo của ngươi." Nam tử trên đám mây cười mở miệng, ánh mắt trêu tức cao thấp đánh giá Bạch Vũ, giống như đang đánh giá kỹ một kiện hàng hóa có giá trị bao nhiêu tiền.

Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn hai nam tử cao cao tại thượng, bỗng nhiên nở nụ cười, độ cong nơi khóe miệng xẹt qua một chút khinh miệt: "Ta nhận ra các ngươi."

Trên mặt nam tử vẫn giữ vẻ thị huyết lãnh khốc như trước, một bộ vẻ mặt cười nhạt, ánh mắt lại có chút dao động kịch liệt.

"Nhiên Thiên, Quỷ Ảnh, hai đệ tử cấp bậc hạ đẳng của Sáng Thế Thần Điện, ngay cả tư cách nói chuyện với ta cũng không có!" Bạch Vũ đi ra từ trong đám người, từng bước một đến gần.

"Ngươi......" Vẻ mặt bình tĩnh của hai người nhất thời không giữ được nổi nữa, sắc mặt trắng bệch một mảnh.

Hai người bọn họ giống như đang nhìn thấy Tiểu Công chúa vạn năm trước kia có tư cách coi thường tất cả, người đó nắm trong tay toàn bộ Ngũ Hành thế giới, tiện tay có thể làm cho một Vị Diện biến mất, Sáng Thế Chi Thần làm cho vô số sinh linh tan thành tro bụi!

"Lăn xuống đây!" Bạch Vũ giận dữ mắng một tiếng, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh đánh thật mạnh ở trên mây đen đen kịt dưới chân Nhiên Thiên, đó là Triệu Hoán Thú của hắn.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có thể là Bạch Vũ điên rồi. Nàng dám nói hai vị Triệu Hoán Sư đến từ Thượng Vực này không tư cách nói chuyện với nàng! Còn dám sai khiến Tiểu Thanh công kích bọn họ!

Tuy nói lực phá hoại của Tiểu Thanh rất cường hãn, nhưng căn bản không có khả năng gây thương tổn được cho hai người bọn họ, Bạch Vũ như vậy làm cho bọn họ tức giận, đây không phải là điên rồi thì là gì?

Tòng Nguyệt Cầm lộ ra nụ cười lạnh đắc ý, ánh mắt lóe sáng lên giống như đốm lửa ma trơi, cực kỳ vui vẻ. Bạch Vũ chọc giận bọn họ mới tốt, tốt nhất là nói mà không lựa lời, khiến cho hai người bọn họ tức giận ngược đãi chết nàng ta mới tốt!

Nhưng mây đen đột nhiên rụt lại một chút, hai người Nhiên Thiên, Quỷ Ảnh lại thật sự không nghĩ qua sẽ một bước đạp vào khoảng không, từ trên mây đen hạ xuống, nhìn Bạch Vũ tựa như nhìn thấy quỷ.

Tất cả khinh miệt, láo xược, ngạo mạn, đắc ý lúc trước đều không thấy, sắc mặt trở nên trắng bệch và hoang mang, lo sợ!

"Trí nhớ của người đã khôi phục?" Quỷ Ảnh ẩn ở trong bóng tối nhịn không được mở miệng, giọng nói của hắn cực kỳ âm trầm, giống như có một tảng đá lớn nện vào ngực, mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện.Nụ cười của Bạch Vũ so với ánh trăng còn thuần túy và rung động lòng người hơn: "Ngươi nói xem?"

Hai người không tự chủ được rùng mình một cái, đây là Tiểu Công Chúa tôn quý nhất của bọn hắn, cho dù luân hồi bách thế, nàng vẫn không thay đổi. Vẻ cao quý bẩm sinh của nàng, nàng không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai, không ai có tư cách ngự trị phía trên nàng!

Nhiên Thiên oán hận cắn răng, khuôn mặt đỏ lên, nổi trận lôi đình quát: "Khôi phục thì thế nào? Hiện tại, ngươi chỉ là dân đen của một Vị Diện bậc thấp mà thôi, ta vươn một bàn tay cũng có thể nghiền chết ngươi! Ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có thể lại trở về!"

Ầm ——

Vô số đạo tia chớp màu vàng từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Bạch Vũ.

Nhiên Thiên lại lộ ra nụ cười thị huyết, hắn sớm nên làm như vậy!

Tử sĩ tìm kiếm Triệu Hoán Thú mãn tư chất của Sáng Thế Thần Điện nói cho hắn biết đã phát hiện ra tung tích của Bạch Vũ ở nơi này, bọn họ truy tìm đến đây vì để hủy diệt Bạch Vũ! Vậy mà hắn lại bị Bạch Vũ dọa sợ, quả thực là mất mặt!

Hiện tại không có vấn đề, giết chết Bạch Vũ, hủy diệt linh hồn của nàng, loạn thế vạn năm sẽ hoàn toàn kết thúc!

Trong nháy mắt, điện quang chói mắt đâm về phía Bạch Vũ, Tòng Nguyệt Cầm hưng phấn nhìn chằm chằm vô số đạo điện quang kia, muốn nhìn thấy điện quang xuyên thấu thân thể của Bạch Vũ, đốt nàng thành tro tàn.

Không có ai cảm thấy Bạch Vũ còn có thể sống sót, đám người Nhạc Kỳ Nhân muốn cứu cũng không có năng lực để cứu nàng, bọn họ liên tục tới gần cũng đều không được.

Bạch Vũ nâng con ngươi lạnh lẽo như nước lên, một chút âm u, thâm thúy xẹt qua đáy mắt, nụ cười trên mặt càng phát ra châm chọc, giọng nói lạnh lùng làm cho không khí ngưng kết thành sương lạnh: "Muốn giết ta, các ngươi không xứng!"

Một bóng tối màu đen rất lớn bỗng nhiên vọt lên, che lấp bầu trời, giống như một tòa núi cao sừng sững không thể leo tới ở phía sau Bạch Vũ.

   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top