Độc chết người

Ám Lân và Linh Vương đau buồn bị ném tới tiền tuyến, Linh Vương giúp Ám Ưng kiềm chế Mộc Thiên Tịch, Ám Lân và U Vương ở phương Bắc, nhân cơ hội không ngừng đẩy chiến tuyến về phía trước, vì lúc trước Dạ Quân Mạc gần như càn quét thế lực gốc ở trên Đại Lục Thanh Mộc của Sáng Thế Thần Điện không còn một mảnh, dưới kế hoạch Ám Lân trù tính, tình hình chiến đấu tương đối không tệ.

Rất nhiều nhóm Triệu Hoán Sư của Đế Quốc đều bắt đầu tự mình lên chiến trường giành lấy chiến công, chiến công của Ám Dạ Đế Quốc rất đáng đồng tiền, có thể đổi được phần lớn tài nguyên tu luyện.

Bạch Vũ không muốn đi trộn lẫn vào, bây giờ đã là cuộc đọ sức của Triệu Hoán Sư cấp bậc Vương Giả trên chiến trường, nàng là một Linh Sư vẫn chưa ổn định, nhiều hay thiếu một thứ cũng không sao. Nàng mới vừa thăng cấp thành Linh Sư, lại vẫn còn một cơ hội triệu hoán cần tranh thủ thời gian để dùng.

Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ đến vùng nông thôn ở ngoại ô Vực Thanh Vũ: "Nếu nàng lại triệu hoán ra thêm một con Triệu Hoán Thú, chỉ sợ sẽ không đủ tài nguyên."

"Đừng nói là lại triệu hoán thêm một con, bây giờ tài nguyên của ta đã không đủ." Bạch Vũ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, cấp bậc của Tiểu Thanh, Tiểu Bạch chưa thăng đủ, linh thuật chưa thăng đủ, linh thuật bị động lại càng không có tiến triển.

Không phải Bạch Vũ lười biếng không tu luyện, thật sự là không đủ tài nguyên.

Cho dù là thăng cấp hay là tu luyện linh thuật đều cần phần lớn linh lực, thiên phú của Bạch Vũ cao, nhưng cần phải có thời gian để ngưng tụ linh lực.

"Hi vọng lần này có thể triệu hoán ra một con gì đó đặc biệt một chút." Bạch Vũ yên lặng cầu nguyện.

Chỉ cần linh mạch phát triển đến một mức nhất định thì có thể có được một cơ hội triệu hoán từ không gian khác, nhưng nhóm Triệu Hoán Sư một hệ thông thường chỉ có thể có tối đa ba con Triệu Hoán Thú, đến lúc lại có được cơ hội triệu hoán thì sẽ triệu hoán được một vài vật báu kỳ lạ từ dị giới.

Thiên tài địa bảo lưu truyền trong Thế Giới Ngũ Hành có thể gặp nhưng không thể cầu, có hơn một nửa là do nhóm Triệu Hoán Sư triệu hoán được, ví dụ như Đoạn Hồn không có thuốc giải.Bạch Vũ có thể có được năm con Triệu Hoán Thú, nhưng bây giờ nàng không gấp gáp muốn triệu hoán ra một con Triệu Hoán Thú mới, nàng đã có ba con Triệu Hoán Thú, sức chiến đấu vô cùng đủ dùng, không gấp gáp muốn có thêm một con nữa, dù sao sau này nàng cũng có thể tiếp tục thăng cấp.

Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng chân thành của Bạch Vũ, đoán lần này sẽ xuất hiện một bảo bối vô cùng hiếm thấy.

Cho dù Bạch Vũ không có huyết mạch Sáng Thế, nhưng trước sau gì nàng cũng là chủ nhân của thế giới này, vẫn có thể đạt được một nguyện vọng nho nhỏ.

Vì thế, Bạch Vũ liền nhìn thấy một viên bảo thạch to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh từ trên trời nện xuống, óng ánh trong suốt, tỏa ra linh khí dày đặc, nhặt lên, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa vui mừng nhảy dựng lên: "Trời ạ! Vận may của ta thật tốt! Ông trời lại cho ta một khối đá không gian Quy Ninh! Chàng nói ta có phải là con cưng của trời hay không?"

Dạ Quân Mạc rất muốn nói đây không phải là vận may.

Không gian Quy Ninh là bảo vật kỳ lạ trong truyền thuyết, tảng đá sẽ hình thành một cái nho nhỏ ở bên trong mười mét chung quanh, tràn ngập không gian linh khí, con người không thể sử dụng linh khí bên trong, nhưng có thể để cho Triệu Hoán Thú tự do hấp thu, hấp thu đến trình độ nhất định là có thể tự mình thăng cấp linh thuật bị động.

Mấy vạn năm chỉ xuất hiện được một khối, còn không biết đã lưu lạc đến nơi nào rồi.

Mới vừa rồi Bạch Vũ còn nói thầm nàng không có tài nguyên cho Tiểu Thanh, Tiểu Bạch thăng cấp linh thuật bị động, ông trời liền ném một khối đá không gian Quy Ninh cho nàng, cho dù Dạ Quân Mạc có lạnh nhạt hơn nữa cũng không kiềm được hâm mộ.

"Ừm, nàng không phải là con cưng của trời, mà là chủ nhân của trời." Dạ Quân Mạc dắt tay Bạch Vũ, lập tức rời khỏi nơi này.

Xuất hiện bảo bối hiếm thấy như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến Thiện Địa dị tượng (hiện tượng kỳ lạ của trời đất).

Bọn họ vừa mới trở lại Phủ Vực Chủ, cả Vực Thanh Vũ liền sấm sét vang dội, mưa như trút nước. Mấy trăm năm nay cũng chưa từng thấy mưa lớn như vậy ở Vực Thanh Vũ, mưa hợp thành nước lũ, trực tiếp nhấn chìm mảnh ruộng kia rồi.

Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đứng ở lầu 3 nhìn sân phía trước bị chìm ngập, trợn mắt há hốc mồm: "Đây là Thiên Địa dị tượng? Sớm biết vậy thì đến Vực Thanh Trần triệu hoán rồi."

Để cho lũ lụt nhấn chìm Vực Thanh Trần đi.

Dạ Quân Mạc thờ ơ ngắm nghía bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Bạch Vũ: "Thật ra cũng không tệ, nhiều nhất là ba ngày, nước lũ sẽ chảy về các Vực khác, sẽ giảm đi rất nhanh. Vòng tay ta tặng cho nàng đâu?"

Bạch Vũ bĩu môi: "Kéo đứt rồi, đã mài thành phấn hạ độc Mộc Thiên Tịch."

Nàng vươn bàn tay nhỏ về phía Dạ Quân Mạc: "Vậy tặng lại một cái nữa."

"Thích?"

"Đương nhiên thích, chàng làm, ta đều thích." Bạch Vũ cười tít mắt nói.

Dạ Quân Mạc buồn cười xoa xoa sợi tóc mềm mại của Bạch Vũ, lấy ra một cái lắc tay bằng hạt đậu đỏ tinh tế từ trong lồng ngực, đeo lên trên cổ tay Bạch Vũ.

Bạch Vũ ngạc nhiên: "Thật sự có?"

"Ừm, trong khoảng thời gian ru rú dưỡng thương ở trong phòng, rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm một cái." Dạ Quân Mạc cũng vươn tay về phía Bạch Vũ: "Có đáp lễ không?"

"À... có." Bạch Vũ tìm trong nhẫn Bách Vũ một lúc lâu, muốn tìm ra chút gì đó không giống bình thường cho Dạ Quân Mạc.

Nhưng lục lọi một lúc lâu, ngoại trừ dược liệu thì chỉ có thuốc độc bên trong, còn hầu hết là Dạ Quân Mạc cho nàng, lại tặng trở lại, Bạch Vũ có chút xấu hổ.

Thứ duy nhất không giống bình thường chính là đá không gian Quy Ninh, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đã lười biếng tựa vào gần tảng đá không muốn rời đi. Nàng muốn đưa cho Dạ Quân Mạc, đoán chừng Dạ Quân Mạc cũng sẽ không nhận.

Cuối cùng, tìm một lúc lâu, Bạch Vũ lấy tảng đá lớn màu đen toàn bộ là độc ra: "Cái này tặng cho chàng."Dạ Quân Mạc: "..."

"Chàng đừng xem thường thứ này, nó còn độc hơn so với bất kỳ thuốc độc nào ta từng nhìn thấy, bao gồm cả Đoạn Hồn!"

Đoạn Hồn lợi hại, không màu không vị, hạ độc bí mật, không có thuốc nào chữa được, bởi vậy Mộc Thiên Tịch mới cho Dạ Quân Mạc dùng loại độc này, nhưng Đoạn Hồn cũng không thể lập tức đưa người ta vào chỗ chết.

Tảng đá màu đen này tỏa ra khí độc có thể giết chết người ngay lập tức, dày đặc đến độ xác định có thể độc chết toàn bộ những người có trong trăm dặm quanh đây.

Lúc Bạch Vũ lấy ra, đặc biệt dùng linh khí cẩn thận bao bọc nó lại, giảm bớt khí độc tỏa ra ngoài.

Dạ Quân Mạc quan sát rất lâu: "Không vị, đầy màu đen, hít vào sẽ bị trúng độc, thú vị. Đây là độc gì?"

"Ta cũng không biết."

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Còn có loại độc nàng không biết?"

"Thế giới to lớn không thiếu những thứ kỳ lạ, ta cũng không thể biết hết toàn bộ. Không bằng bổ ra xem thử." Bạch Vũ luồng tay vào lấy dao găm Ngọc Kim Cương ra, chém xuống một nhát.

Tảng đá cũng không cứng rắn như Bạch Vũ nghĩ, ngược lại có chút mềm, sau khi bổ ra, một viên trân châu có màu đen ở giữa rơi ra, khí độc gần như quanh quẩn, ngưng tụ thành thực chất.

"Xem ra chất độc là do cái này sinh ra, là thứ tốt." Dạ Quân Mạc nhấc tay, linh khí cuốn hạt châu lại: "Nàng đem theo, về sau hạ độc thì dùng cái này."

Nhưng đồ vật chứa độc khiến cho người ta phòng tránh, e sợ còn không kịp chính là bảo bối đối với Độc Sư, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc quả quyết chia tảng đá ra, Bạch Vũ cầm viên trân châu, Dạ Quân Mạc nhận tảng đá màu đen.

"Khởi bẩm Thánh Quân, Linh Vương cầu kiến." Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ bẩm báo.

Trong khoảng thời gian này, tình hình chiến đấu ở Vực Thanh Phong đã bắt đầu giằng co, mấy ngày cũng không thấy bóng dáng Mộc Thiên Tịch, Linh Vương có chút lo lắng, dứt khoát thừa dịp này trở về bẩm báo tình hình chiến đấu, thuận tiện cầm tinh thể thượng phẩm Ám Ưng đưa cho ông ta về.

Ai biết Vực Thanh Vũ lại xảy ra lũ lụt, lúc ông ta dẫn Tô Lăng Dung đội mưa như trút nước trở lại Phủ Vực Chủ, đã bị xối cho ướt sũng, sửa sang hơn nửa ngày mới yết kiến, vừa mới đến ngoài cửa liền nghe thấy Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc phân chia đồ vật chứa độc, khóe miệng bất giác co rút một lần.

Ừm, nữ nhân Thánh Quân coi trọng đúng là không giống người bình thường, không thích trang sức, yêu thuốc độc, khó trách lắc tay Thánh Quân tặng đều là hạt đậu đỏ kịch độc.

Tô Lăng Dung đứng ở sau lưng Lăng Vương, hạ mi mắt, đáy mắt ác độc giống như rắn độc làm cho người ta sợ hãi, gắt gao ẩn dấu ở chỗ không nhìn thấy.

Đi vào trong phòng, Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, Bạch Vũ lại dựa lên tháp mềm bên cạnh cửa sổ, ngắm nghía lắc tay hạt đậu đỏ, trông có vẻ rất mãn nguyện. Móng tay Tô Lăng Dung bấm vào lòng bàn tay càng lúc càng sâu, cùng hành lễ với Linh Vương.

"Thánh Quân, tình hình chiến đấu của Vực Thanh Phong có chút căng thẳng, không rõ hướng đi của Mộc Thiên Tịch..." Linh Vương muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Bạch Vũ. Ông ta muốn bẩm báo tình hình chiến đấu của cả mảnh khu vực phía Nam Đại lục Thanh Mộc, không phải ai cũng có thể nghe được.

Mắt Dạ Quân Mạc cũng không thèm nâng: "Bạch Vũ là Vực Chủ của Vực Thanh Phong, có thể nghe."

Linh Vương đành phải nói qua tình huống một lần, nói tóm lại là tình hình chiến đấu phía Nam so với tranh giành từng tấc đất ở phía Bắc có vẻ có chút kỳ dị.

Bản thân Mộc Thiên Tịch nhằm vào Vực Thanh Phong, còn dẫn theo không ít viện binh cấp Tôn Chủ, Ám Ưng và Linh Vương cũng không tính liều mạng với hắn ta, chỉ cố giữ thành trì, kiềm chế hắn ta, nhưng Mộc Thiên Tịch đã không xuất hiện vài ngày liên tục rồi.

Linh Vương cảm thấy có thể hắn ta có âm mưu gì đó.

Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc gõ mặt bàn, ánh mắt nghiêm nghị: "Không rõ hành tung sao? Nếu hắn ta không có ở đó, ngươi và Ám Ưng đừng chỉ giữ thành, hãy đẩy chiến tuyến về phía trước."

Linh Vương lập tức hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc: "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ rồi. Đúng rồi, đây là tinh thể thượng phẩm mà Hộ pháp Ám Ưng sai ta cầm đến, tất cả tinh thể thượng phẩm bên trong mạch khoáng đã được khai thác ra hết rồi, tổng cộng có 287 khối."

Dien*dan*le*quy*don – V.O287 khối, là con số Phục Mãn nói cho Bạch Vũ biết, từ Phục Mãn đến Ám Ưng lại đến Linh Vương, tuy qua tay vài lần, nhưng không ai dám tham ô.

Dạ Quân Mạc kéo tinh thể thượng phẩm qua, đưa cho Bạch Vũ hai trăm khối.

Bạch Vũ không khách sáo, nhận hết toàn bộ.

Tô Lăng Dung tức giận đến muốn phun ra lửa, nhưng vẫn không biểu hiện ra chút gì trên mặt. Nàng ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi đến bên cạnh Bạch Vũ: "Bạch Vũ muội muội, cha ta và Thánh Quân bàn bạc việc công, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi, ta có chút việc muốn nói với muội."

Bạch Vũ nhíu mày. Có việc? Có thể có chuyện gì? Từ sau khi bị ta làm mất mặt ở bên trong mạch khoáng, đã nhiều ngày cũng không dám lảng vảng ở trước mặt ta, lúc này lại muốn giở trò gì?

Nàng vui vẻ đồng ý, đi theo Tô Lăng Dung đến phòng của nàng.

Vẻ mặt Tô Lăng Dung thản nhiên bưng trà rót nước, vô cùng khách sáo, nhanh chóng đặt một ly trà loãng hương táo đỏ vào trong tay Bạch Vũ.

"Ngươi cứ việc nói thẳng có chuyện gì đi." Bạch Vũ cầm lên, thoải mái uống một ngụm, liền nghe Tô Lăng Dung kiêu ngạo nói: "Cách xa Thánh Quân, ngươi không xứng với người. Chỉ có ta mới có thể làm Vương Hậu của người."

Bạch Vũ vừa mới uống nước trà xong, thiếu chút nữa đã phun ra.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời nói tự kỷ như vậy, rõ ràng từ đầu tới cuối Dạ Quân Mạc cũng chưa từng cho ngươi một ánh mắt tốt, ngươi lấy đâu ra tự tin có thể làm Vương Hậu của chàng ấy?

Tô Lăng Dung nhìn vẻ mỉa mai và ngạc nhiên trong mắt Bạch Vũ, loại ánh mắt giống như đang nhìn đứa ngốc, tức giận nói: "Ngươi đừng cho là ta đang nói đùa, thế lực của Ám Dạ Đế Quốc rắc rối, phức tạp, còn hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thánh Quân người không phải là người bình thường, người là trụ cột của cả Ám Dạ Đế Quốc, người phải suy xét đến tương lai của Đế Quốc, người không thể lấy một nữ tử mồ côi không có bối cảnh như ngươi. Người cần liên hôn, cần cân bằng thế lực ở khắp nơi trên Đế Quốc, ta có thể giúp người! Còn ngươi thì không."

Bạch Vũ nghe xong, vẻ mặt không có một chút thay đổi, thản nhiên nhấp một ngụm trà: "Ngươi giúp chàng ấy như thế nào?"

"Nếu Thánh Quân muốn lấy thê, Ngũ Vương đều sẽ dốc hết sức đẩy người trong nhà lên, chỉ cần lấy ta, mới chính là sự lựa chọn tốt nhất của người. Ta là nữ nhi của Linh Vương, ta đại biểu cho Tô gia, người lấy ta, Tô gia và người sẽ là một thể. Quan hệ của U Vương và cha ta cũng vô cùng tốt, hai nhà chúng ta đủ để tạo thành thế cân bằng với Dạ Vương và Phượng Vương, đồng thời Ảnh Vương là thế lực của bản thân Thánh Quân. Người có thể nắm chắc Đế Quốc trong tay, lấy ngươi thì người sẽ không có bất cứ ích lợi gì." Tô Lăng Dung trịnh trọng phân tích.

Bạch Vũ lại nở nụ cười: "Theo như lời ngươi nói, bây giờ Linh Vương và Tô gia đang hai lòng với Thánh Quân sao?"

Tô Lăng Dung nhíu mày: "Ta không nói như vậy. Đương nhiên là cha ta trung thành và tận tâm với Thánh Quân."

"Vậy là được rồi. Thánh Quân không xem trọng ngươi, mà là Linh Vương. Chỉ cần Linh Vương trung thành và tận tâm với chàng ấy, có ngươi hay không cũng không sao." Bạch Vũ để ly trà qua một bên: "Theo ta được biết, Linh Vương và Tô gia các ngươi là do một tay Thánh Quân kéo lên, nếu chàng ấy có thể kéo các ngươi lên, thì cũng có thể quẳng các ngươi xuống. Ta tin chàng ấy hoàn toàn có thực lực này."

Sắc mặt Tô Lăng Dung có chút trắng bệch: "À, đương nhiên là Thánh Quân có thực lực này. Nhưng ta làm Vương Hậu của Thánh Quân, ta sẽ nạp thiếp cho người, lấy mỗi nữ tử có gia thế lớn về để cân bằng hậu cung, ngươi sẽ làm như vậy sao?"

Đầu Bạch Vũ đầy vạch đen, còn chưa gả cho Dạ Quân Mạc đã nghĩ muốn nạp thiếp cho chàng ấy, ngươi có bao nhiều luẩn quẩn trong lòng đây?

"Đương nhiên ta sẽ không, chàng ấy là của một mình ta, nếu chàng ấy dám nhìn nữ nhân khác, ta sẽ không cần chàng ấy nữa." Bạch Vũ ngầm đau lòng nói.

Dien*dan*le*quy*don – V.OTô Lăng Dung cười lạnh: "Ngươi lừa ai? Ngươi thật sự có thể cam lòng không cần Thánh Quân sao?"

"Đương nhiên cam lòng, nếu lòng của chàng ấy không phải của một mình ta, vậy thì cũng không cần tất cả, Bạch Vũ ta cũng không cần thứ phẩm tồi tàn!"

"Ngươi..." Tô Lăng Dung không nghĩ tới Bạch Vũ muốn độc chiếm Dạ Quân Mạc như vậy, lại còn nói ra công khai: "Ngươi không sợ Thánh Quân nghe xong sẽ tức giận sao? Cho dù Thánh Quân bằng lòng, ngươi cho là người dưới quyền người sẽ bằng lòng sao? Dạ Vương và Phượng Vương đã coi trọng vị trí Vương Hậu của Thánh Quân từ lâu, ngươi chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư nho nhỏ, làm sao chống lại được?"

"Chuyện đó không phiền ngươi quan tâm, nếu thực sự có một ngày ta muốn gả cho Dạ Quân Mạc, đương nhiên sẽ khiến cho tất cả bọn họ ngậm miệng!" Bạch Vũ thờ ơ nói.

"Nói khoác mà không biết ngượng! Chính ngươi vẫn còn đang được Thánh Quân che chở, người coi trọng ngươi, đúng là xui tám đời rồi!" Tô Lăng Dung nổi giận đùng đùng, cơn tức giận không đè ép được liên tục phun ra, quơ lấy cái ly thẳng tay ném qua.

Bạch Vũ hơi nghiêng người, cái ly nện lên tường, vỡ tan tành xuống đất.

Không hiểu sao trong lòng Bạch Vũ lại nặng nề, không phải Dạ Quân Mạc thích nàng là xui xẻo đó chứ? Kiếp trước cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng bị ép luân hồi chuyển thế, luân hồi trăm kiếp, Dạ Quân Mạc lại đuổi theo tìm nàng một vạn năm.

Một vạn năm! Hắn ghi tạc nàng ở trong lòng một vạn năm, thân thể có bệnh, liên tục bị không gian xé rách, biến thành người đầy vết thương chỉ để gặp lại nàng. Nhưng nàng đã quên mất những ký ức về hắn từ lâu, có đôi khi nàng cảm thấy, nàng không xứng để cho Dạ Quân Mạc tìm nàng lâu như vậy.

Bạch Vũ nâng mắt nhìn Tô Lăng Dung đầy ngập tức giận, mỉa mai cười lạnh: "Ngươi hoàn toàn không biết gì hết. Ngươi không biết ta là ai, ngươi cũng không biết giữa ta và Dạ Quân Mạc đã từng xảy ra chuyện gì, các ngươi không có tư cách nói lung tung về ta! Còn nói cái gì mà chỉ có ngươi làm Vương Hậu mới có thể giúp được chàng ấy, ngươi dám lặp lại lời đó một lần nữa ở trước mặt Dạ Quân Mạc và phụ thân ngươi không?"

"Ta..." Mặt Tô Lăng Dung đỏ lên, một chữ cũng không nói nên lời, sập cửa "rầm" một tiếng, đi ra khỏi phòng trong nháy mắt, trong mắt nàng ta thoáng hiện lên đắc chí và nham hiểm.

Thời gian không kém nhiều lắm, Tô Lăng Dung đã sớm đốt một loại hương độc ở trong phòng, nàng ta đã tốn rất nhiều sức lực mới lấy được loại hương độc này. Không màu không vị, khi đốt sẽ không có khói, đốt xong thì ngay cả bột phấn cũng không còn, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Chỉ cần uống một khối bột phấn trước là có thể tránh bị trúng độc, nói cách khác, mỗi khối hương cũng chỉ có một thuốc giải duy nhất, mà thuốc giải duy nhất đã bị nàng ta uống rồi.

Tô Lăng Dung không ngừng phấn khởi trong lòng, nàng ta đã kéo Bạch Vũ vào trong phòng mình nói này nói nọ lâu như vậy, khí độc đã sớm ngấm vào trong người Bạch Vũ, không đến hai canh giờ, chắc chắn Bạch Vũ sẽ chết bất đắc kỳ tử!

Đến lúc đó, cho dù Thánh Quân có thích Bạch Vũ như thế nào thì cũng không có tác dụng gì, người chết sẽ không thể tranh giành với nàng ta được.

Bạch Vũ thật sự không nhận ra trong phòng có khí độc, hương liệu độc này đúng là lợi hại, khó có thể phát hiện được, nhưng Bạch Vũ trời sinh bách độc bất xâm, hoàn toàn không có cảm giác, cho nên cũng không phát hiện ra khí độc.

Tô Lăng Dung phủi tay bỏ đi, Bạch Vũ cũng không muốn ở lại trong này nữa, đang định đi thì Linh Vương đến, nhìn thấy Bạch Vũ liền sửng sốt: "Vực Chủ Bạch Vũ? Tiểu nữ của ta đâu?"

"Đi ra ngoài rồi, ngươi chờ ở đây một chút, nói không chừng nàng ta sẽ nhanh chóng quay trở lại đấy." Bạch Vũ chỉ chỉ ra bên ngoài.

dien*dan*le*quy*don - V.O

"Cũng được." Linh Vương lau mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi xuống, bưng nước trà trên bàn lên uống ừng ực ừng ực, uống sạch toàn bộ.

Nói chuyện với Dạ Quân Mạc đúng là áp lực rất lớn, sau khi Bạch Vũ rời đi, Dạ Quân Mạc càng lười phải làm giảm bớt hơi thở khắp người, xả ra toàn bộ, hỏi kỹ càng về Vực Thanh Vũ và Mộc Thiên Tịch, thiếu chút nữa ông đã không đáp lại được.

Bạch Vũ không có gì hay để nói với Linh Vương, cũng không ở lâu, vừa ra cửa liền nghiêm mặt đi thẳng về chỗ ở của Dạ Quân Mạc.Dạ Quân Mạc nhìn thấy khuôn mặt đen của nàng, nhíu hàng lông mày anh tuấn lại: "Bị chọc tức sao?"

"Ta giống người dễ bị người ta chọc tức như vậy sao? Giống sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của nàng ta có thể khiến ta tức giận sao?" Bạch Vũ xù lông quát.

Đây không phải bị chọc tức thì là gì? Dạ Quân Mạc cười thầm: "Tô Lăng Dung nói chuyện gì à?"

"Tô đại tiểu thư người ta nói phải làm Vương Hậu của chàng, còn nạp một đống thiếp thất cho chàng! Chúc mừng, chàng thật là có phúc!" Bạch Vũ nghiến răng, giọng điệu chua như giấm.

"Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta? Lời nàng ta nói có thể tin được sao? Tiểu Vũ Nhi cũng đừng xử oan cho ta." Dạ Quân Mạc tà tứ nhếch môi, bỗng nhiên vươn tay ra kéo Bạch Vũ vào trong ngực.

Bạch Vũ đứng không vững, trực tiếp đụng vào ngực Dạ Quân Mạc, hai người cùng nhau ngã trên giường nệm, Bạch Vũ dựa vào trên người Dạ Quân Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp cách mặt mày tuấn tú vô song của Dạ Quân Mạc gần trong gang tấc, hơi thở của hắn dồn dập, có một chút dịu dàng.

Bạch Vũ có cảm giác mình bị đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm kia thu hút, không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc: "Chàng có bộ dạng đẹp như vậy để làm gì? Luôn khiến cho người khác nhớ thương!"

Dạ Quân Mạc cười nhẹ: "Ta nhớ chúng ta đã bàn bạc rất nhiều lần, ta không có chỗ nào đẹp mắt xứng với nàng sao?"

"Vậy chàng sẽ có nữ nhân khác sao?" Bạch Vũ kiêu ngạo bĩu môi: "Nếu có thì nhớ nói cho ta biết một tiếng, để ta cân nhắc hạ độc nàng ta trước hay là hạ độc chàng trước!"

Dạ Quân Mạc xoay người một cái, ép Bạch Vũ ở dưới thân, ngón tay lướt nhẹ qua mặt nàng: "Không thể mưu sát thân phu (chồng), hay là hạ độc người khác đi. Sau đó, hễ là nữ tử đến gần ta thì sẽ giao cho nàng."

Bạch Vũ: "..." Giao cho ta là ý gì? Giao cho ta hạ độc sao?

Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Dạ Quân Mạc liền hôn xuống. Bạch Vũ bị hắn hôn đến mơ hồ, túm chặt quần áo của hắn, đúng lúc này, đột nhiên cửa bị phá tung...

Dạ Quân Mạc lập tức đứng dậy, dùng áo bào rộng lớn che chắn cho Bạch Vũ đang nằm ở trên giường mềm, trong lòng trực tiếp bốc lửa. Trong khoảng thời gian này, lúc ôm Bạch Vũ muốn làm chút gì đó thì luôn luôn bị quấy rầy, Dạ Quân Mạc kìm nén một bụng lửa.

Tốt nhất người xông vào nên có chuyện gì đó thật sự quan trọng, nếu không...

Hơi lạnh toàn thân Dạ Quân Mạc khiến cho nhiệt độ không khí bị giảm xuống mấy độ.

Người xông vào chính là Tư Vực Chủ, vốn là Tư Vực Chủ dẫn theo con trai của ông - Tư Minh đi ra tiền tuyến, nhưng vì gần đây phải xử lý chuyện lũ lụt ở Vực Thanh Vũ nên mới trở về. Tư Vực Chủ gần như ngã lộn nhào vào, trên khuôn mặt tái mét tràn đầy vẻ hoảng hốt, lo sợ: "Thánh Quân, chuyện lớn không xong rồi, Linh Vương ông ấy, ông ấy đã chết!"

Linh Vương chết ở trong căn phòng Tô Lăng Dung ở, ông ta không có khả năng bách độc bất xâm như Bạch Vũ, đợi ở trong phòng không bao lâu liền trúng độc chết thảm.

Tô Lăng Dung nhoài người đến bên cạnh thi thể Linh Vương khóc nức nở, nàng ta nằm mơ cũng không ngờ nàng ta hạ độc Bạch Vũ không thành, cuối cùng lại hại chết phụ thân mình! Nàng ta oán hận! Vì sao người chết không phải là Bạch Vũ? Vì sao phụ thân lại bị hại chết? Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Những Y Sư đứng đầu Vực Thanh Vũ đều bị gọi tới trong Phủ, kiểm tra nguyên nhân Linh Vương bị trúng độc.

Năm Y Sư kiểm tra thân thể Linh Vương và mỗi một góc trong phòng, bọn họ không tra ra được Linh Vương bị trúng loại độc gì, nhưng điều tra ra được chất độc giết chết Linh Vương hẳn là ở trong nước trà táo đỏ.

Hai ly trà táo đỏ đặt trên bàn đều chứa kịch độc.

Đây là thứ Tô Lăng Dung đã trù tính tốt trước đó.

Dien*dan*le*quy*don – V.ONếu nàng ta gọi Bạch Vũ vào trong phòng mình, vừa nói chuyện xong thì Bạch Vũ bị độc chết, không tra ra được nguyên nhân thì chắc chắn nàng ta sẽ là người bị tình nghi lớn nhất, bởi vậy nàng ta mới cố ý để cho Bạch Vũ uống trà táo đỏ.

Nàng ta đốt hương độc không màu không vị, hơn nữa táo đỏ còn vô cùng dễ hấp thụ, nhóm Y Sư điều tra ra sẽ thấy Bạch Vũ chết vì bị trúng độc táo đỏ.

Tuy trà là do chính tay nàng ta rót thật, nhưng nước trà và táo đỏ là do Phủ Vực Chủ cung cấp, nàng ta không có cơ hội động tay động chân, cho dù có động tay động chân cũng không có cách nào làm cho tất cả táo đỏ đều bị nhiễm chất độc, dù sao nàng ta cũng vừa mới trở về, không phải chính là lúc này sao?

Nhưng ai biết được bây giờ phụ thân nàng ta đã chết, nhóm Y Sư cũng cho rằng là chết vì trúng độc táo đỏ, bởi vậy, hiềm nghi lớn nhất chính là người ở trong Phủ Vực Chủ.

Linh Vương chết không phải là chuyện nhỏ, tất cả Trưởng lão, Tướng Quân của Vực Thanh Vũ, cùng với những thuộc hạ và đệ tử Tô gia mà Linh Vương dẫn về đều đến đây, sắc mặt một đám người nghiêm trọng, nghe thấy kết luận của nhóm Y Sư, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tư Vực Chủ.

"Tư Vực Chủ, trà này hẳn là do trong Phủ cung cấp đúng không? Toàn bộ táo đỏ bên trong lại có độc, không phải ngươi nên giải thích một lời hay sao?

Tư Vực Chủ toát mồ hôi lạnh: "Trong phủ luôn luôn sạch sẽ, ta không biết những táo đỏ có độc này là từ đâu tới. Người đâu, đi điều tra, dẫn toàn bộ những người từng chạm qua ấm trà này đến đây."

Tổng cộng có ba người từng chạm vào ấm trà này, quản gia pha trà, tiểu tỳ dâng trà, còn có cả Tô Lăng Dung châm trà.

Không ai nghi ngờ Tô Lăng Dung sẽ hạ độc phụ thân mình, nghi ngờ liền rơi vào trên người quản gia Phủ Vực Chủ và tiểu tỳ kia, nhưng hai người đều không thừa nhận từng động tay động chân, cũng không có khả năng chuẩn bị được những quả táo có độc.

Bối cảnh xuất thân của hai người này đều vô cùng trong sạch, một người là quản gia mà Tư Vực Chủ tin tưởng, một người là cô nhi từ nhỏ đã được ôm về nuôi lớn trong Phủ, cũng không có động cơ đi hạ độc Linh Vương.

Nhưng có hai đệ tử Tô gia không tin, đỏ mắt đe dọa hai người, thẩm vấn hết lần này tới lần khác, muốn thẳng tay tra tấn.

Dạ Quân Mạc lạnh lùng vung tay lên, trong nháy mắt, thuốc bột vung lên người hai người khiến họ sa vào thôi miên mà nghe lệnh, rất nhanh đã hỏi rõ được tình huống, đúng là không phải bọn họ hạ độc.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top