Đế Quốc, Thần Điện, đối chiến
Vùng đất hoang vu hơn trăm dặm bên trong Vực sâu được bố trí thành lôi đài, khu vực này không có luồng linh khí nóng lưu động, mãnh thú gần đó sớm đã bị thu phục, lại càng sẽ không tới quấy rầy.
Lúc các môn phái lớn cầm thiệp mời được dẫn vào Vực sâu, lại nhìn thấy đồng không mông quạnh, vô tận ngàn dặm, cát vàng đầy trời, vắng vẻ, mênh mông bát ngát, làm lòng người cảm thấy dễ chịu.
Viện Trưởng Lão đặt địa điểm Đại hội trăm phái ở Vực sâu, đương nhiên chính là Ám Dạ Đế Quốc chiêu đãi mọi người.
Ám Dạ Đế Quốc chưa từng làm bất kỳ Đại hội gì lại xử lý vô cùng chu đáo, Ám Lân và Ảnh Vương gần như đã cân nhắc đến mọi mặt, bảo đảm Đại hội có thể hoàn thành ổn định và thuận lợi.
Bởi vì có rất nhiều môn phái đến Đại hội trăm phái, cho nên nhất định mỗi môn phái không thể dẫn quá nhiều người đến.
Dựa theo quy tắc nhất quán (trước sau như một) của Đại hội, mỗi môn phái chỉ có thể phái ba người tham gia.
Ba người này là Chưởng môn cũng được, Trưởng lão cũng được, đệ tử cũng được, đều có thể, chỉ cần là người môn phái các ngươi là được.
Đương nhiên các môn phái lớn sẽ không giấu dốt, đều là Chưởng môn dẫn Trưởng lão có thực lực lợi hại nhất cùng nhau tới tham gia, thỉnh thoảng có vài môn phái dẫn đệ tử thiên tư kinh diễm đến.
Quy tắc tỷ thí của Đại hội là khiêu chiến theo quy định, 100 tên đứng đầu Đại hội trăm phái lần trước đứng ở trên đài cao, môn phái không có tên trên bảng có thể khiêu chiến, một người đối chiến ba trận, thắng hai trận thì coi là thắng, khiêu chiến thành công là có thể thay thế thứ tự của đối phương, môn phái bị đánh bại sẽ bị xóa tên khỏi bảng trăm phái.
Đương nhiên, thua vẫn có thể lại đi khiêu chiến người khác. Môn phái có thứ tự thấp cũng có thể đi khiêu chiến môn phái có tên trên cao, thắng thì thứ tự hai bên sẽ được đổi.
Bởi vì muốn chọn ra 100 tên trên toàn bộ Đại Lục, sắp xếp thứ tự vô cùng kỹ càng, cho nên mỗi môn phái đều có sáu cơ hội khiêu chiến. Sáu cơ hội được coi như rất nhiều, chỉ là phần lớn môn phái đều chưa dùng đến sáu lần, dieendaanleequuydoon – V.O, có lẽ thực lực của bản thân là gì thì chính bản thân hiểu rõ, có lẽ trong lòng cũng có tính toán có thể vọt tới thứ tự gì, đại khái khiêu chiến ba bốn lần là có thể định ra được thứ tự của chính mình rồi.
Lần này có tổng cộng 367 môn phái đến đây, trong đó có một phần năm là môn phái Sáng Thế Thần Điện chưa từng mời trước đó, nhưng thực lực lại rất mạnh.
Lần đầu tiên tới tham gia sự kiện như vậy, cả đám đều hưng phấn xoa tay."A, Uông trưởng lão, ngươi cũng tới rồi, môn phái các ngươi muốn lấy thứ mấy?"
"Chỉ là đến xem, nếu có thể lên bảng thì càng tốt, thứ mấy thì không nghĩ tới. Lại nói tới Vạn Lâm các ngươi lần trước là thứ 92, có phải lần này tính bò lên trên một chút không?"
"..."
Một vài môn phái quen biết nhau đã tụ tập tán gẫu cùng nhau.
Chung quanh lôi đài vĩ đại đã bắt đầu nhốn nha nhốn nháo, không ngừng có người được dẫn vào.
"Vân Kiếm Tông, Chưởng môn Vân Bất Phàm đến." Thị vệ áo đen của Ám Dạ Đế Quốc dẫn Vân Bất Phàm và hai Trưởng lão phía sau ông ta đi vào.
Ánh mắt Chưởng môn các môn phái lớn đều sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Vân Bất Phàm, lập tức còn có người đi tới bắt chuyện.
Nghe nói trước khi Đại hội, Thượng Quan Vân Trần dẫn người đến tấn công Vân Kiếm Tông, kết quả bị Vân Bất Phàm đuổi đi, cũng không biết có phải là sự thật không. Nếu thật, thực lực bây giờ của Vân Bất Phàm đã cao bao nhiêu rồi?
Vân Bất Phàm không hề giấu diếm: "May mắn Thánh Quân chạy tới, đã cứu một nhà Vân Kiếm Tông của ta."
"Ám Dạ Quân Vương? Hắn và ngươi quen nhau?"
"Không quen, chỉ là đều có chung kẻ địch thôi."
"Phải rồi, Sáng Thế Thần Điện. Aiz, bao nhiêu năm Sáng Thế Thần Điện luôn là biểu tượng của Ngũ Hành Đại Lục chúng ta, lại bị đám Thượng Quan gia khốn kiếp này chấp chưởng, thật đáng giận!"
"Còn không phải sao."
Mấy người đang nói, lại một tiếng hô to vang lên: "Sáng Thế Thần Điện, Điện chủ Thượng Quan Vân Trần đến."
Tiếng nghị luận của mọi người lập tức nhỏ đi không ít.
Tuy rằng bây giờ tiếng xấu của Sáng Thế Thần Điện đã lan xa, tất cả mọi người đang mắng Thượng Quan gia và Ngọc gia, nhưng rốt cuộc thế lực Sáng Thế Thần Điện xây dựng vẫn còn đó, nói xấu người ta ngay trước mặt người ta, vẫn có rất ít người có lá gan này.
Nhưng Thượng Quan Vân Trần có thể không nghe được bọn họ đang nói gì sao? Vừa tới sắc mặt đã tối đen, sắc mặt Ngọc Ưu Liên phía sau Thượng Quan Vân Trần cũng không tốt.
"Hai người các ngươi, vừa rồi đã nói cái gì?" Thượng Quan Vân Trần âm trầm nhìn chằm chằm hai Chưởng môn cách đó không xa.
Vẻ mặt hai người cứng đờ: "Chúng ta không nói gì cả."
"Không nói gì cả, ngươi cho ta là kẻ điếc sao?" Đột nhiên Thượng Quan Vân Trần bổ một chưởng ra, lực chưởng cuồng bạo nháy mắt nổ bay hai người ra ngoài.
Hai người nằm trên mặt đất, máu tươi phun trào, không đứng dậy được.
Hai Chưởng môn này đều là Tôn Chủ trung cấp, lại bị Thượng Quan Vân Trần đánh gục trong một chưởng.
Nhất thời mọi người câm như hến. Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng đảo qua mọi người: "Các ngươi còn muốn nói cái gì? Tiếp tục nói đi, không phải vừa rồi nói rất hăng hái sao?"
Mọi người yên lặng, người đứng đầy chung quanh lôi đài lại giống như một vùng quê trống trải mênh mông, một chút tiếng động cũng không có, chỉ có tiếng Thượng Quan Vân Trần rống giận quanh quẩn ở toàn bộ đồng không mông quạnh.
"Không dám nói sao?" Thượng Quan Vân Trần cười lạnh đi đến trước mặt bốn trưởng lão: "Hình như vừa mới nghe các ngươi nói ta đã chết rồi? Bây giờ thấy rõ ràng, ta chết chưa?"
Bốn người sợ tới mức cả người phát run, lắp bắp nói: "Không, không."
Ầm - -
Thượng Quan Vân Trần lại chưởng một chưởng ra, bốn người lảo đảo lui về phía sau, chưởng phong cuồng bạo xé rách ngực bọn họ, máu tươi chảy ròng.Bốn người gần như đều đứng không vững, dieendaanleequuydoon – V.O, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau.
"Về sau nói chuyện phải sử dụng đầu óc, không cần phải người ta nói cái gì thì nghe cái đó, rõ ràng Bản Điện đứng sờ sờ ở trước mặt các ngươi, các ngươi dám rủa ta chết, các ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bốn người ôm ngực, run rẩy nói: "Chúng ta, chúng ta xin lỗi..."
"Xin lỗi thì có tác dụng rắm gì!" Thượng Quan Vân Trần không chút khách sáo nói bạo tục: "Các ngươi tự phế bỏ linh mạch của bản thân, cút khỏi nơi này, Bản Điện sẽ bỏ qua."
Mọi người bất giác rùng mình một cái, chỉ nói sai mấy câu lại phải phế bỏ linh mạch, Thượng Quan Vân Trần cũng quá độc ác? Sáng Thế Thần Điện quá bá đạo!
Bốn người quá sợ hãi nhìn Thượng Quan Vân Trần, mắt đầy khiếp sợ và không thể tin.
Thượng Quan Dương ác nghiệt nhìn tất cả những chuyện này, một câu cũng không nói. Thượng Quan Vân Trần đã quyết định xuất hiện, sẽ xuất hiện bằng dáng vẻ cường thế, dạy dỗ một đám không có mắt, lập uy một lần nữa.
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên xoay chuyển, khóe miệng còn giữ nụ cười nhếch mép nhàn nhạt: "Như vậy là đã thật cho các ngươi mặt mũi, ít nhất các ngươi còn sống, không phải sao?"
Mọi người tức giận nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận bất bình, lại không ai dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.
Thực lực của gia tộc Thượng Quan đáng sợ, càng không cần nói Ngọc Ưu Liên còn là Thần Hoàng, bọn họ chỉ có thể nhịn.
Bỗng nhiên bọn họ có chút uể oải, nếu sau Đại hội trăm phái vẫn như thế, như vậy Đại hội trăm phái còn có ý nghĩa gì đâu?
"Sao còn chưa ra tay? Còn kéo dài làm gì? Muốn ta tự mình ra tay sao?" Thượng Quan Vân Trần không kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ, đột nhiên đâm cây ngân thương (cây thương bạc) ra, ngân quang hiện ra, giống như pháo hoa lóa mắt phá vỡ đêm đen.
Ầm - -
Một đường chưởng phong đánh úp lại, đột nhiên ngân thương của Thượng Quan Vân Trần lệch qua một hướng, xẹt qua người vài vị Trưởng lão, cực kỳ nguy hiểm.
Bạch Vũ âm trầm đi ra, lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Uy phong của Thượng Quan Điện Chủ thật lớn, Đại hội trăm phái không phải là nơi ngươi có thể giương oai." Lời nói của Bạch Vũ vô cùng không khách sáo.
Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Chỉ một cái Đại hội, Sáng Thế Thần Điện hoàn toàn không để ở trong lòng. Bạch Vũ, chẳng lẽ ngươi dứt khoát cho rằng sẽ còn có người dám khiêu chiến Sáng Thế Thần Điện chúng ta sao?"
Trong lòng mọi người chấn động, đúng vậy, tuy Sáng Thế Thần Điện không ra tay, nhưng luôn luôn đứng thứ nhất ở Đại hội trăm phái. Bọn họ không cần đi khiêu chiến người khác, chỉ cần chờ người khác tới khiêu chiến bọn họ là được rồi.
Nhưng xem thực lực của bọn họ, bộ dạng Thượng Quan Vân Trần diễu võ dương oai dường như không hề bị thương, Ngọc Ưu Liên lại là Thần Hoàng, Thượng Quan Dương càng làm lão hồ ly không biết bao nhiêu năm, thực lực cũng sâu không lường được. Sẽ không có người không biết lượng sức đi khiêu chiến bọn họ.
Bạch Vũ không nói gì nhìn hắn ta: "Ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Ngươi quăng Ám Dạ Đế Quốc ở chỗ nào rồi? Thật vất vả mời đám các ngươi tới, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ không khiêu chiến ngươi?"
Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: "Khiêu chiến thì thế nào? Các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta."
Mọi người ồ lên một trận, Sáng Thế Thần Điện thật cuồng vọng, dù sao Ám Dạ Quân Vương cũng là một vị Thần Hoàng, bây giờ nữ tử tên Bạch Vũ này ra mặt, hẳn là công chúa chuyển thế? Thực lực cân bằng, cũng không yếu, Sáng Thế Thần Điện dựa vào cái gì đã khẳng định bọn họ sẽ không thua?
"Có phải đối thủ hay không, đánh mới biết được. Trước khi tỷ thí bắt đầu, mời mọi người thành thật một chút. Ám Dạ Đế Quốc chúng ta đã tổ chức Đại hội trăm phái lần này, tự nhiên sẽ dựa theo quy củ của Ám Dạ, đảm bảo mọi người an toàn, nhưng nếu có người không giữ quy củ, mọi người cứ việc cùng tấn công, đánh chết ta chịu trách nhiệm!" Hiển nhiên là Bạch Vũ đang nói Sáng Thế Thần Điện, gần như là cảnh cáo không hề kiêng nể.
Nhất thời, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba người Sáng Thế Thần Điện, ánh mắt tràn đầy địch ý, cho dù các ngươi rất lợi hại, nhưng dù sao thì các ngươi cũng chỉ có ba người, chúng ta nhiều người, cùng tiến lên không tin không giải quyết được các ngươi!
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên âm trầm xuống, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, dù sao hiệu quả lập uy của Thượng Quan Vân Trần đã thành công rồi.Bọn họ tung người nhảy, dieendaanleequuydoon – V.O, lên ngồi ở trên đài cao, vị trí trung tâm.
Theo các môn phái lớn lục tục được dẫn đến, ngồi xuống vị trí của bản thân, Đại hội trăm phái cũng chính thức bắt đầu.
Thiệp mời là do Viện Trưởng Lão phát, tự nhiên cũng là Viện Trưởng Lão phụ trách chủ trì Đại hội. Tề trưởng lão và Thủy trưởng lão của Viện Trưởng Lão ở trung tâm lôi đài, dựa theo trình tự để cho các môn phái lên khiêu chiến, các môn phái không ở trên danh sách bắt đầu khiêu chiến trước.
Đương nhiên không có tên trên danh sách môn phái này cũng bao gồm Ám Dạ Đế Quốc chưa bao giờ tham gia Đại hội trăm phái.
Ba người Thượng Quan Dương âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đứng ở đối diện cách đó không xa.
Nam tử tuấn mỹ vô song, khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), cả người tỏa ra hơi thở Vương Giả. Nữ tử có mĩ mạo làm người ta kinh diễm, chỉ liếc mắt một cái có thể làm cho thần hồn người ta điên đảo, đôi mắt đẹp xoay chuyển, đẹp như thu nguyệt.
Hai người ngồi cùng một chỗ, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, làm cho người ta vô cùng ghen tị.
Thượng Quan Vân Trần cắn răng, ánh mắt như độc xà hận không thể ăn Dạ Quân Mạc. Mặt Ngọc Ưu Liên không có biểu cảm, trong mắt lại tràn đầy âm lãnh, giờ phút nào cũng chuẩn bị quyết đấu với Dạ Quân Mạc.
Bên dưới rộng rãi mênh mông, lôi đài đánh trời đất mù mịt, bọn họ cũng không nhìn một cái.
Nhưng dường như Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc không hề vội vàng so đấu cùng Sáng Thế Thần Điện, hai người tựa vào nói chuyện cùng nhau, thậm chí trong tay còn ôm hai bọc nhỏ trắng trẻo mập mạp.
Hai bảo bảo giống như phấn điêu ngọc trác, cực kỳ xinh xắn, mở to đôi mắt ngập nước, tò mò nhìn chằm chằm người đối diện.
Mắt Mộ Bạch đã hoàn toàn biến thành mắt tím, sáng ngời như thạch anh tím, đôi mắt đáng yêu, khiến người nhìn thấy hắn, trong lòng đều không kiềm được bị hòa tan.
Mi tâm Mộ Vũ cũng dần dần hiện ra một chút ngọn lửa màu đen giống như Ma Văn, giống như Chu Sa được chấm trên mi tâm, thêm một chút xinh đẹp, đó là truyền thừa huyết mạch Ám Dạ.
Thượng Quan Vân Trần nhìn hai hài tử đáng yêu, trong lòng co rút, dâng lên một cảm giác nói không nên lời. Hắn ta biết rõ không thể, lại vẫn không kiềm được suy nghĩ, nếu lúc trước hắn ta không đồng ý với Ngọc Ưu Liên, có lẽ hắn ta đã thành thân với Bạch Vũ, cũng sẽ có hai hài tử đáng yêu như vậy.
Trong lòng Ngọc Ưu Liên cũng chỉ có tức giận, thật muốn ra tay xử lý hai hài tử này.
Nam hài mắt tím kia rõ ràng là kế thừa huyết mạch Thần Sáng Thế, còn là thuần túy nhất.
Nữ hài này cũng bất phàm, có linh mạch Ngũ Hành, còn thật có khả năng kế thừa huyết mạch Ám Dạ.
Có hai hài tử này ở đây, tương lai Ám Dạ Đế Quốc tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn Sáng Thế Thần Điện, thật giận nàng và Thượng Quan Vân Trần tốn nhiều thời gian như vậy cũng chưa thành thân, càng không cần phải nói sinh hài tử.
Thượng Quan Dương nhìn hai hài tử này, vẻ mặt không thay đổi, tâm tư cũng không khỏi trầm xuống.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lại dám ôm hài tử ra trước mặt thiên hạ quần hùng, trước mặt bọn họ, hoàn toàn là không biết sợ.
Bọn họ có tự tin tuyệt đối không có ai có thể thương tổn đến hài tử của bọn họ, cũng là vì để Viện Trưởng Lão và người trong thiên hạ nhìn thấy hai hài tử, để cho bọn họ nhìn thấy truyền thừa của huyết mạch Sáng Thế."Bạch Vũ, đây là hài tử của ngươi sao, tên gọi là gì?" Thượng Quan Vân Trần không kiềm được hỏi.
"Dạ Mộ Bạch, Dạ Mộ Vũ." Dạ Quân Mạc lạnh lùng mở miệng.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, lập tức hiểu ý hai cái tên này, dieendaanleequuydoon – V.O, trong mắt lộ ra tức giận không vui.
Dạ Quân Mạc liếc nhìn hắn ta, mặc kệ hắn ta.
Rõ ràng chính là hối hận, lại chết không thừa nhận, đã không thừa nhận thì ngươi cứ chống cự đến cùng đi, nhìn thấy Bạch Vũ lại còn lộ ra một bộ muốn chiếm lấy. Một mặt muốn giết Bạch Vũ, một mặt lại muốn bắt Bạch Vũ trở về, không biết có phải đầu óc có bệnh hay không!
Trên lôi đài chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, một vài ân oán giữa các môn phái đều sẽ giải quyết ở trong Đại hội trăm phái, dù sao cơ hội đối chiến cùng Chưởng môn đối phương như vậy không nhiều lắm, hơn nữa trong quy tắc chiến đấu của Đại hội trăm phái cũng không có mục không thể giết người. Đương nhiên, tình hình chung chính là tranh giành thứ tự, sẽ không tử chiến (chiến đấu đến chết).
Tuy rằng chiến đấu kịch liệt, nhưng tiến hành tương đối chậm, một ngày trôi qua chỉ tiến hành được hơn một trăm trận chiến, đây là vì Ám Dạ Đế Quốc phân lôi đài rộng rãi ra thành năm, đồng thời tiến hành năm trận chiến, nếu không còn phải càng chậm.
Mọi người đã sớm quen tình huống này, mỗi lần Đại hội trăm phái đều phải tiến hành đến mười ngày, thậm chí hơn nửa tháng. Chiến đấu là không ngừng lại, từ sáng tiến hành đến tối, nhưng không có ai sẽ không kiên nhẫn.
Dù sao có thể lên lôi đài này đều là các nhân vật mạnh nhất của các thế lực lớn, bọn họ chiến đấu cũng rất có gợi ý cho những người khác.
Phần lớn mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trận tỷ trí ở lôi đài, hấp thu lĩnh hội.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ba người Thượng Quan Vân Trần cũng đã ngồi không yên.
Hai bảo bảo của Bạch Vũ đã sớm mệt, được Ám Hồ ôm trở về. Nhưng Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc vẫn không nhúc nhích như trước, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở đối diện Thượng Quan Vân Trần, ra vẻ rất tập trung xem tỷ thí ở lôi đài, vẫn không phát khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên liếc nhìn nhau một cái, vốn cho rằng Ám Dạ Đế Quốc sẽ vội vã khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện, giành lấy vị trí thứ nhất, trục xuất Sáng Thế Thần Điện ra khỏi 100 tên.
Bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Bây giờ cảnh giới của Bạch Vũ chỉ mới là Vương Giả đỉnh cấp, Thượng Quan Vân Trần sử dụng phi đao Lưu Ly thì tuyệt đối có thể thắng nàng.
Thực lực của Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc tương đương, đại khái có thể ngang tay, cho dù thua, Thượng Quan Dương cũng sẽ thắng.
Ám Dạ Đế Quốc bị Sáng Thế Thần Điện áp bức nhiều năm như vậy, một khi có nhân vật lợi hại đều sẽ bị Sáng Thế Thần Điện không tiếc trả giá lớn đuổi giết trong khoảng thời gian ngắn, bởi vậy kể ra những người cấp Đại Đế rất ít, hoàn toàn không có người nào là đối thủ của Thượng Quan Dương.
Chỉ cần bọn họ thắng Ám Dạ Đế Quốc, ngồi yên vị trí đứng đầu trên bảng Đại hội trăm phái, mục đích Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc mời đến triệu tập Đại hội trăm phái lần này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Bọn họ có thể nghênh ngang rời khỏi Vực sâu ở trong những ánh mắt của tất cả môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục.
Đương nhiên, đây là kết quả lý tưởng nhất.
Trên thực tế, Thượng Quan Dương cũng không biết là sau khi bọn họ thắng, Ám Dạ Đế Quốc sẽ cho bọn họ thuận lợi đi khỏi không. Cho nên bọn họ còn có một kế hoạch khác, đợi đến sau khi bọn họ đấu thắng, lại nghĩ cách phá đi Đại hội này, thừa dịp hỗn loạn rời đi.
Bây giờ Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ lại chậm chạp không hành động, dường như là muốn đợi đến cuối Đại hội mới ra tay, tỷ thí cùng bọn họ.
Nếu như thực là vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không quá khéo. Cho dù phần lớn tinh anh của Sáng Thế Thần Điện bọn họ dẫn đến đều ở lại bên ngoài Vực sâu, nhưng dù sao bọn họ chỉ có ba người.
Nếu không bây giờ lập tức ra tay, phá đi Đại hội, đổ sai lầm lên trên người Ám Dạ Đế Quốc, nếu có thể khiến mọi người cho rằng Ám Dạ Đế Quốc muốn một lưới bắt hết bọn họ, vậy thì rất tốt.Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đều thấy được ý hành động từ trong mắt đối phương.
Vì thế Ngọc Ưu Liên lại đứng dậy đi xuống đài cao, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng khiến nàng ta không nghĩ tới chính là, Bạch Vũ cũng đi theo nàng ta cùng nhau xuống đài.
Ngọc Ưu Liên quay đầu, cười kiều mị: "Muội muội đi theo tỷ làm gì?"
Bạch Vũ cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái: "Tỷ tỷ xuống làm gì?"
"Sắc trời đã tối, xem tỷ thí cả một ngày cũng mệt mỏi, tỷ chỉ muốn đi nghỉ ngơi một chút." Ngọc Ưu Liên nói.
Ám Dạ Đế Quốc đã sắp xếp rất chu đáo cho Đại hội trăm phái lần này, còn cố ý xây một tòa hành cung gần lôi đài, chính là để cho mọi người nghỉ ngơi. Chỉ là phần lớn mọi người lười vào ở.
Bạch Vũ gật đầu: "Vừa vặn, muội cũng mệt mỏi, cùng đi nghỉ ngơi thôi."
Nụ cười của Ngọc Ưu Liên không thay đổi, bước vào hành cung.
Bạch Vũ lại cùng đi sau lưng nàng ta, nàng ta vào hành cung, Bạch Vũ cũng vào hành cung, nàng ta tùy tiện tìm căn phòng để vào, Bạch Vũ cũng đi theo vào.
Ngọc Ưu Liên ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ cùng vào phòng, khuôn mặt búp bê lộ ra vẻ vô tội: "Sao muội muội còn đi theo tỷ? Bây giờ tỷ cũng không có thời gian chiêu đãi muội."
"Lời này của tỷ tỷ không đúng rồi, lâu như vậy tỷ muội chúng ta mới gặp lại nhau, còn chưa ôn chuyện, chẳng lẽ không thể tâm sự sao?" Bạch Vũ càng vô tội hơn nàng ta.
Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Ưu Liên cứng ngắc, cắn răng nói: "Bây giờ tỷ muốn tu luyện, nếu muội muội muốn tán gẫu, hay là chờ ta tu luyện xong rồi nói sau."
"Tu luyện à? Vừa vặn, muội có thể cùng tỷ tu luyện, ngồi bên cạnh tỷ là được rồi. Yên tâm, muội sẽ không quấy rầy tỷ, nói không chừng còn có thể chỉ điểm cho tỷ một chút. Tỷ thành Thần Hoàng cũng đã mấy ngàn năm, đến bây giờ cũng chưa thể đột phá thành phong hào Thần Hoàng, chắc chắn là thiếu chút gì đó, để muội nhìn xem, nói không chừng có thể nhìn ra đó." Mặt mày Bạch Vũ cong cong, ngông nghênh ngồi trong phòng.
Bất giác nụ cười của Ngọc Ưu Liên biến mất, hung hăng cắn răng. Nàng ta tìm một cơ hội thoát thân, muốn âm thầm đi làm một ít chuyện, ai biết Bạch Vũ lại để mắt đến nàng ta, còn nhìn chằm chằm nhanh như vậy, quang minh chính đại như vậy.
Nàng ta xoay người ngồi vào bên cạnh Bạch Vũ, vẻ mặt dịu dàng: "Hay là thôi, thời gian ngắn như vậy, tu luyện cũng không tu luyện ra được gì, có lẽ muội cũng không nhìn ra được là tỷ thiếu cái gì."
"Không chắc đâu. Tỷ chưa thử thì sao mà biết được." Bạch Vũ thản nhiên cười, thúc giục nói: "Tỷ mau tu luyện đi, muội ở bên cạnh nhìn."
"..." Ngọc Ưu Liên hít một hơi thật sâu, đành phải bắt đầu tu luyện. Có Bạch Vũ ở bên cạnh, nàng ta hoàn toàn không thể yên tâm, cũng không tính thật sự rảnh rỗi chạy đến đây tu luyện.
Sau khi ngồi xếp bằng hấp thu một trận linh khí, lại không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Vũ vẫn còn ở bên cạnh, tức giận hỏi một câu: "Muội nhìn ra ta thiếu cái gì rồi hả?"
"Ừm, đã nhìn ra một chút." Bạch Vũ trịnh trọng gật đầu.
Ngọc Ưu Liên sửng sốt: "Thiếu cái gì?"
"Lương tâm."
"Bạch Vũ, ngươi đùa giỡn ta!" Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình, sắc mặt đỏ lên. Nói nàng thiếu lương tâm mới không thể phong hào thành Thần Hoàng được, không phải là vòng vèo mắng nàng không có lương tâm sao?
"Thế nào là đùa giỡn tỷ vậy? Chẳng lẽ muội nói không đúng? Tỷ có lương tâm chỗ nào? Hay là nói, tỷ cảm thấy phong hào thành Thần Hoàng không cần thiết phải có lương tâm?" Bạch Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta: "Chỉ cần ngươi là con người, nên có chút lương tâm."
Mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm: "Ta không cần tu luyện, ngươi có thể đi rồi.""Ta không tính đi. Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi muốn nghỉ ngơi sao? Ta cũng mệt mỏi, vừa vặn cùng nhau nghỉ ngơi đi." Bạch Vũ không chút để ý nói.
Mắt Ngọc Ưu Liên lạnh lùng nhìn nàng: "Bạch Vũ, ngươi tin ta sẽ không giết ngươi như vậy sao?"
"Ta không nói như vậy. Chỉ là ngươi đừng quên đang ở chỗ nào. Nếu ở địa bàn Ám Dạ Đế Quốc còn có thể để cho ngươi giết ta, dieendaanleequuydoon – V.O, ta cũng không cần luân hồi chuyển thế trở lại nữa." Bạch Vũ không chút khách sáo đối chọi gay gắt.
Ngọc Ưu Liên không thể không đành chịu đi ra khỏi phòng, bóng dáng Bạch Vũ chợt lóe, nhanh đi theo sau.
Ngọc Ưu Liên tăng tốc độ tới cực hạn, lại kinh ngạc phát hiện, tốc độ của Bạch Vũ cũng không chậm hơn nàng ta, hoặc là nói, ở trong vùng không gian này, không thể chậm hơn nàng ta. Hiển nhiên vùng Vực sâu tổ chức Đại hội này đã bị khế ước không gian, mà người khế ước cùng không gian này chắc chắn chính là Bạch Vũ.
Nàng ta chuyển động vòng quanh trăm dặm gần lôi đài vài vòng, trời sắp sáng, Bạch Vũ vẫn từ từ đi theo nàng ta. Nàng ta cưỡi Bạch Ngọc Khuyển cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Bạch Vũ ngồi trên Tiểu Bạch vẫn sinh khí dồi dào.
Ngọc Ưu Liên thầm mắng một tiếng, chỉ có thể tiếp tục dẫn theo Bạch Vũ vòng quanh, truyền âm cho Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần nghe thấy Ngọc Ưu Liên truyền âm, cũng lập tức rời khỏi đài cao, không ngoài dự đoán đã bị Dạ Quân Mạc theo dõi.
Tính tình Thượng Quan Vân Trần cũng không có thể nhịn như Ngọc Ưu Liên, đánh nhau cùng Dạ Quân Mạc ngay tại chỗ, đương nhiên kết quả cuối cùng là bị Dạ Quân Mạc hung ác đánh một trận. Hắn ta không lấy phi đao Lưu Ly ra, chỉ có thể chịu đựng mặt mũi bầm dập, đặt hi vọng lên người Thượng Quan Dương.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc nhìn chằm chằm hai người bọn họ, dù sao Thượng Quan Dương cũng sẽ không bị ai theo dõi đúng không? Nhiều nhất chính là phái một người trong Ngũ Vương, nhưng Thượng Quan Dương lại là nhân vật cấp Đại Đế, hơn nữa còn là cáo già, muốn thoát khỏi thực rất dễ dàng.
Quả nhiên, người đi theo Thượng Quan Dương là Ám Lân, trước mắt Ám Lân mới vừa đạt tới cảnh giới Vương Giả.
Thượng Quan Vân Dương nhìn Ám Lân tao nhã ngồi ở đối diện ông ta, ánh mắt thâm trầm: "Nghe nói ngươi lên chức Linh Vương, còn chưa chúc mừng ngươi."
"Cảm ơn." Ám Lân tao nhã nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
Thượng Quan Dương cũng không gấp gáp đi khỏi đài cao, sau khi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lần lượt rời đi, Ám Lân đã ngồi xuống đối diện ông ta, lạnh nhạt nói chuyện trời đất với ông ta, thật giống như bọn họ không phải là cừu địch, mà là lão bằng hữu (bạn bè cũ).
Vốn là Thượng Quan Dương cũng không nghĩ đi qua tán gẫu với Ám Lân, ông ta thả lỏng cảnh giác, nhân tiện nhìn lại xem có thể nói lời khách sáo không, thăm dò ra tình huống hiện thời của Ám Dạ Đế Quốc.
Nhưng ông ta phát hiện tất cả những gì ông ta làm đều là uổng phí.
Miệng Ám Lân rất chặt, hoàn toàn không hỏi ra được gì, cho dù hỏi ra được gì cũng không biết thật hay giả, khó có thể làm cho người ta yên tâm tin tưởng. Điều rất buồn bực chính là ông ta nói nói đã bị Ám Lân dẫn dắt, toàn bộ quá trình tán gẫu đều là Ám Lân đang chủ đạo.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Dương tiếp xúc gần với Ám Lân như vậy, đột nhiên ông ta phát hiện trước kia ông ta luôn xem thường nhân vật trở thành quân sư đệ nhất của Ám Dạ Đế Quốc này.
Ông ta tự nhận sống mấy vạn năm, từ thời kỳ Bạch Phong mãi cho đến khi Bạch Vũ trở về, xem rõ rành mạch các loại âm mưu quỷ kế, ai biết lại tài liễu cân đầu (gặp hạn ngã lộn nhào) bởi Ám Lân, ông ta hoàn toàn không nhìn thấu thiếu niên tuấn nhã trước mặt này.
"Không biết Thánh Quân và công chúa đi đâu vậy?" Thượng Quan Dương bắt đầu có chút nóng vội.
"Hẳn là bọn họ đang ở cùng nhi tử (con trai) và nhi tức (con dâu) của ngươi, nói không chừng còn đang tán gẫu rất vui vẻ." Ám Lân cười nhạt nói.
Bọn họ ở cùng nhau có thể tán gẫu vui vẻ? Ngươi chắc chắn không phải là đánh nhau long trời lở đất đó chứ? Thượng Quan Dương âm thầm trợn mắt, đứng dậy xuống đài cao, quả nhiên Ám Lân đi theo xuống đến nơi.
"Linh Vương tính luôn đi theo ta?" Thượng Quan Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.Ám Lân nheo mắt lại: "Thánh Quân mệnh lệnh, tự nhiên tại hạ phải vâng theo."
"Thánh Quân các ngươi đúng là coi trọng ngươi, dieendaanleequuydoon – V.O, ngươi thật sự có thể cùng lên sao?" Thượng Quan Dương cười hỏi, lời vừa nói dứt, bóng dáng của ông ta đã bắn ra như tia chớp, để lại một đường tàn ảnh tại chỗ.
Ám Lân nhìn hướng ông ta chạy đi, ánh mắt toát ra một tia kỳ dị.
Thượng Quan Dương thuận lợi thoát khỏi Ám Lân, rẽ qua, đi về phía lôi đài, chưa đi hai bước đã gặp phải một con Đại Vị Trư.
Thượng Quan Dương hơi nhíu mày, không phải Ám Dạ Đế Quốc cam đoan vùng Vực sâu này tuyệt đối an toàn sao? Sao còn gặp phải mãnh thú?
Nhưng chỉ là một con mãnh thú cấp 6, ông ta còn không để vào mắt, đang định diệt mãnh thú nhanh chóng rời đi, phía sau lại có hai con Hỏa Linh Xà và Đãng Sơn Viên cấp 7 từ từ đi tới.
Sắc mặt Thượng Quan Dương bắt đầu thay đổi, tỏ vẻ mãnh thú nhiều hơn rồi.
Ông ta không dám ở lâu, cũng không xử lý Đại Vị Trư, chỉ ép Đại Vị Trư lui, nhanh chóng vọt qua bên cạnh nó.
Linh cảm của ông ta đúng, càng ngày càng nhiều mãnh thú đi về phía ông ta, Đại Vị Trư cũng từ phía sau đuổi theo, chỉ chốc lát, ông ta đã bị mười con mãnh thú bao vây, thấp nhất cũng là cấp 6, cao nhất chính là Thụ Tinh cấp 9.
"Ôi ôi, hình như người đến lần này chạy loạn ở đây? Không biết đây là Vực sâu sao? Không biết nơi này có mãnh thú sao? Ngươi muốn tìm cái chết sao?" Thụ Tinh cầm cây quạt hung hăng đâm vào ngực Thượng Quan Dương.
Sắc mặt Thượng Quan Dương lúc xanh lúc trắng, có loại xúc động muốn khóc.
Ông ta chỉ muốn thoát khỏi sự giám thị của Ám Dạ Đế Quốc, không hiểu sao có thể rơi vào tổ mãnh thú đây? Hoàn hảo có một con mãnh thú trí tuệ hiếm thấy, ông ta nhanh chóng cầu xin đối phương tha thứ, kết quả Thụ Tinh vây ông ta ở nơi đó muốn ông ta làm thơ, hết bài này tới bài khác, không dứt.
Ám Lang đi đến bên cạnh Ám Lân: "Lão đầu này đi đâu rồi? Bị nhốt rồi?"
"Ừ." Ám Lân gật gật đầu.
"Chúng ta còn chưa bao vây chặn đường đâu, ông ta lại tự mình tìm tới cửa, để bọn Thụ Tinh bắt được, đúng là thật đen đủi."
"Ai kêu ông ta muốn chọn phương hướng này làm gì." Ám Lân rất vô tội than.
Ám Lang trợn trừng mắt: "Còn không phải ngươi ép. Ta nói, chúng ta cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý bọn họ là được rồi?"
"Ngươi cho là bọn họ dễ bị xử lý như vậy?" Ám Lân liếc nhìn Ám Lang.
Ám Lang hừ hừ một tiếng, hung tợn nói: "Chẳng lẽ không đúng? Ta cũng không tin còn không giết được ba người ở trên địa bàn của chúng ta!"
"Ba người bọn họ đều là nhân vật quan trọng của Sáng Thế Thần Điện, đã dám đến, thì chắc chắn có mười phần chuẩn bị có thể thoát thân. Muốn giết bọn họ không dễ như vậy."
"Có cái gì không dễ, không phải bọn Thụ Tinh đã bao vây Thượng Quan Dương sao? 12 con mãnh thú, còn không thể ăn ông ta?"
"Khó nói, ngươi có biết ông ta mang theo linh khí gì trên người không? Cho dù chúng ta thật sự có thể giết bọn họ, cũng là âm thầm hành động. Sáng Thế Thần Điện vẫn còn đó, bọn họ hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa này đến dẹp đánh chúng ta, đến lúc đó người đuối lý là chúng ta, cũng không còn lý do mượn Đại hội này liên hợp các môn phái lớn cùng nhau tấn công Sáng Thế Thần Điện nữa rồi." Ám Lân nghiêm túc nói.
Ám Lang không cam lòng nói: "Vậy cứ quên đi như vậy?""Sao có thể quên đi? Có thể đánh bại bọn họ ở lôi đài, cần gì phải âm thầm lén lút." Ám Lân cười tủm tỉm nhìn Ám Lang: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh Quân chúng ta không thắng được?"
"Ơ..." Ta có thể nói ta thật sự lo lắng không? Thực lực của Ngọc Ưu Liên cũng không yếu hơn Thánh Quân, còn là linh mạch ngũ hệ, còn có nhiều hơn Thánh Quân một con Triệu hoán thú đó!
Ám Lang nói thầm trong lòng, đi theo Ám Lân về tới lôi đài. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần mắt thấy không còn cơ hội, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ có thể thu lại toàn bộ độc dược và chú ngữ khế ước đã chuẩn bị, oán hận về tới trên đài cao, tiếp tục chờ đợi.
Tự nhiên Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng đi theo cùng một lúc đã trở lại, vẻ mặt thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thiếu chút nữa cắn nát răng rồi.
Thượng Quan Dương bị mãnh thú bắt, mãi không trở về, thẳng đến mười ngày sau đó, Đại hội đã gần kết thúc, thứ tự của các môn phái lớn gần như đã được định xuống, môn phái trong 100 tên đứng đầu cũng không có gì thay đổi, còn lại khiêu chiến cũng chỉ là một vài thứ tự không lớn thay đổi, gần như đã không còn môn phái lại khiêu chiến nữa.
Bạch Vũ nhìn vào trận chiến sắp kết thúc trong lôi đài, thản nhiên nói: "Vân Kiếm Tông sắp thắng đúng không?"
Trận này chính là một cơ hội khiêu chiến cuối cùng của Vân Kiếm Tông, Vân Kiếm Tông đã lấy được thứ 48, còn muốn một đường xông lên, khiêu chiến môn phái thứ 45, xem ra dựa vào thực lực của Vân Bất Phàm, thật đúng là có thể thành công.
Dạ Quân Mạc gật đầu: "Thực lực của bản thân Vân Bất Phàm được coi là rất cao ở trong Đại Đế, mấu chốt là phải xem hai Trưởng lão dưới tay ông ta có thể thắng hay không."
Ầm - -
Trên lôi đài thứ ba phát ra một tiếng va chạm kịch liệt, bụi mù cuồn cuộn, tạo nên sóng khí khủng bố, một chiêu quyết định thắng bại, Triệu hoán thú hai bên gần như đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng Trưởng lão Vân Kiếm Tông vẫn miễn cưỡng thắng được trận khiêu chiến này.
Nghe được Tề trưởng lão tuyên bố kết quả xong, Bạch Vũ nhìn về phía Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần: "Đến chúng ta, vào sân đi."
Hai người tuyệt không giật mình, rốt cuộc chuẩn bị khiêu chiến bọn họ rồi sao? Cũng tốt, hôm nay lại chiến một trận quyết định thắng bại đi.
Nghe được tin Ám Dạ Đế Quốc muốn khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện, chúng môn phái đều không hẹn mà cùng rời khỏi lôi đài, nhìn từ rất xa.
Thượng Quan Dương bị vây khốn rốt cục cũng trốn tới được, nhưng lại là bị Thụ Tinh áp giải đến trên đài cao.
Mặt ông ta đen như đáy nồi, tức giận nhảy xuống, nhảy vào trung tâm lôi đài: "Thực lực của Ám Dạ Đế Quốc hùng hậu, thực lực không tầm thường, lão phu tới thử thực lực của các ngươi trước, ai muốn lên, thì lên đi."
Tự nhiên Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện sẽ không vội vàng chiến đấu mà tiến hành ba trận cùng một lúc. Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên không nhúc nhích, nhìn Dạ Quân Mạc: "Ba người các ngươi phái ra là ai?"
Bạch Vũ thật thản nhiên nói: "Ta, Quân Mạc và..."
Một bóng dáng xẹt qua, trực tiếp rơi xuống lôi đài, chính là Lý trưởng lão rời khỏi Sáng Thế Thần Điện.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: "Lý trưởng lão... hình như là một Y Sư?"
"Ngươi còn nhớ rõ ông ấy là Y Sư à." Bạch Vũ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Thượng Quan VânTrần khinh thường nhìn nàng: "Các ngươi lại để một Y Sư đi khiêu chiến cha ta, u mê sao?"
Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, không nói gì nhìn về phía Dạ Quân Mạc. Mặt Dạ Quân Mạc không biểu cảm lắc đầu, trong mắt rõ ràng viết: Đầu óc hắn ta không dùng tốt, mặc kệ hắn ta.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên lại khó coi, Thượng Quan Vân Trần không quen những Trưởng lão này, nhưng nàng ta quen, vị Lý trưởng lão này là Y Sư có thâm niên nhất của Sáng Thế Thần Điện, y thuật cao siêu, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh.Nhưng quan trọng hơn là, ông ta là một vị Đại Đế, Đại Đế đỉnh cấp!
Có được linh mạch song hệ: hệ Mộc, hệ Thủy, năng lực Phục Nguyên (phục hồi như cũ) siêu cao, cho dù bị trọng thương nặng cũng đều có thể nháy mắt khôi phục, gần như là một thân bất tử, chỉ cần Đại Đế ngang cấp đấu cùng ông ta thì không thể nháy mắt giết chết ông ta, kéo dài tới cuối cùng chắc chắn sẽ là ông ta thắng, là đối thủ vô cùng khó chơi.
"Hoang đường! Ám Dạ Đế Quốc các ngươi không có người, lại tìm người ngoài giúp đỡ. Lý trưởng lão là người của Sáng Thế Thần Điện chúng ta!" Ngọc Ưu Liên nổi giận nói.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói: "Đã tách khỏi."
"Cho dù tách khỏi, dieendaanleequuydoon – V.O, ông ta cũng chỉ vào Viện Trưởng Lão, không phải là người Ám Dạ Đế Quốc các ngươi, dựa vào cái gì thay Ám Dạ Đế Quốc các ngươi xuất chiến?" Ngọc Ưu Liên hỏi.
"Ai nói với ngươi ông ấy không phải là người Ám Dạ Đế Quốc chúng ta? Sau hai tháng ông ấy tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, đã gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chúng ta rồi. Không tin ngươi hỏi ông ấy." Bạch Vũ nhìn về phía trên lôi đài.
Lý trưởng lão gật đầu: "Đúng, lão phu đã sớm gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, đã không còn quan hệ gì với Sáng Thế Thần Điện và Viện Trưởng Lão nữa rồi."
Ngọc Ưu Liên tức giận sôi lên, bây giờ còn có ai không biết quan hệ giữa Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc? Chỉ sợ toàn bộ Viện Trưởng Lão đều đã được đưa vào Ám Dạ Đế Quốc, ai gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, còn không phải tùy các ngươi nói?
Sắc mặt Thượng Quan Dương cũng không phải khó coi bình thường, ông ta cũng rất quen thuộc Lý trưởng lão, tuy rằng sau khi Lý trưởng lão dưỡng lão ở Sáng Thế Thần Điện thì đã không thể nào ra tay, nhưng ông ta cũng đã từng nghe nói uy danh trước kia của Lý trưởng lão.
"Lý trưởng lão, ngươi chắc chắn muốn thay Ám Dạ Đế Quốc xuất chiến? Bọn họ đã cho ngươi chỗ tốt gì rồi?" Thượng Quan Dương lạnh lùng hỏi.
"Chỗ tốt?" Lý trưởng lão cười lạnh: "Thượng Quan Dương, có phải ngươi cảm thấy mọi việc chỉ có lợi mới có người đi làm?"
"Chẳng lẽ không đúng? Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà hướng, chuyện không có lợi thì ai sẽ đi làm?" Thượng Quan Dương rất bình tĩnh phất tay áo: "Hay là nói ngươi vì công chúa Bạch Vũ, bởi vì huyết mạch Sáng Thế kia? Thật ra cũng không đáng, Thần Sáng Thế sớm nên biến mất, Ngũ Hành Đại Lục hẳn nên thuộc về trong tay chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top