c38
"Ngươi là Võ Lâm Minh Chủ Thượng Quan Dương?" Lăng Dạ Trần kinh ngạc hỏi.
Người đời đồn đại Võ Lâm Minh Chủ ưa thích mặc bạch y, tới vô ảnh đi vô tung, yêu thích tự do.
Thượng Quan Dương nhếch miệng, mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng xa cách, "Đúng là tại hạ."
Thượng Quan Dương là người thừa kế của Thượng Quan gia tộc, hai mươi hai tuổi đã đoạt được vị trí Võ Lâm Minh Chủ, quả thật không thể xem thường.
Ly Yên đánh giá hắn, thì ra hắn chính là Võ Lâm Minh Chủ, đúng là không đơn giản.
"Tiểu Yên, hắn có cái gì đẹp? Có đẹp hơn ta không?" Lăng Dạ Vũ ngăn lại tầm mắt của Ly Yên, bĩu môi ghen tỵ nói.
Khóe miệng co giật vài cái, Ly Yên nói, "Cái này không thể so được, ngươi là băng sơn thâm trầm, hắn là lạnh nhạt thờ ơ."
Thượng Quan Dương nâng mắt nhìn nàng, đồng tử vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như bất cứ chuyện gì cũng không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
"Vị cô nương này là người vừa mới đánh đàn." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
"Đúng vậy, công tử có gì chỉ giáo?" Ly Yên tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn nói.
Thượng Quan Dương hướng nàng, ánh mắt dao động như đang tìm tòi trên người nàng, thấp giọng ở bên tai nàng nói, "Cô nương quả thật không đơn giản, cả thuật Dịch Dung cũng cao siêu như vậy."
Thấy nàng sững sờ, Thượng Quan Dương lui về phía sau một bước nói với Lăng Dạ Trần, "Tại hạ cáo từ trước."
Vừa dứt lời, đã không thấy bóng người, quả thật là tới vô ảnh đi vô tung.
Người này liếc mắt một cái lại có thể nhìn ra mình đang dịch dung? Mà hắn còn nói "Vậy", nói cách khác hắn cũng biết nàng vừa mới dùng thuật thôi miên, xem ra cũng chỉ có người này mới so sánh với Lăng Dạ Vũ được.
Ly Yên thu lại ánh mắt trầm tư, lập tức lắc đầu, thôi, chỉ cần hắn không làm hại đến mình là được
Nội lực thâm hậu như Lăng Dạ Vũ, còn đứng gần Ly Yên như vậy, sao lại không nghe được Thượng Quan Dương nói gì, đôi mắt sáng rực giống như sao, cẩn thận suy nghĩ, chỉ cần hắn không thương tổn Tiểu Yên là được.
"Hoàng thượng, thỉnh người thực hiện lời hứa." Ly Yên ngẩng đầu lên nói.
"Không, dân nữ không muốn." Thượng Quan Thi Vũ mở miệng nói, tuy nàng không biết vì sao Huyết Hồ lại nhất định vì nàng mà xin tứ hôn, có lẽ nàng ấy muốn giúp bản thân quên đi người kia để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà nàng không muốn dùng cách này, làm như vậy sẽ không công bằng với Diệp Thừa Tầm.
"Vì sao ngươi không nguyện ý?" Lăng Dạ Trần ngưng mắt hỏi nàng.
"Dân nữ chỉ là thường dân, không xứng với công tử, thỉnh hoàng thượng tứ hôn người khác cùng Diệp công tử!"
Ánh mắt Diệp Thừa Tầm thoáng hiện vẻ đau xót nhưng chỉ là lướt qua, lập tức cũng đứng dậy tiến lên một bước nói: "Hoàng thượng, chuyện tứ hôn đến đây từ bỏ đi!"
Thấy thế, lăng Dạ Trần nhìn Ly Yên, khó xử nói: "Cái này, các ngươi hỏi Mộc tiểu thư đi! Việc này do nàng quyết định."
Hai người đồng thời dời tầm mắt nhìn về phía Ly Yên, chỉ thấy nàng mỉm cười, "Hoàng thượng, nếu hai người không nguyện thì cũng không có thể miễn cưỡng, không bằng dùng điều kiện trước đó đi!"
Nghe vậy, cả người Lâm Thanh Hàm run lên, hoảng sợ nhìn Ly Yên, môi run run không nói nên lời.
"Cái này, không bằng đổi điều kiện?" Lăng Dạ Trần khó xử nói, bây giờ hắn tiến thối gì cũng không được a!
Vuốt ve tóc của mình, Ly Yên nhíu phượng mi, nói: "Cái này cũng không được, cũng chỉ có thể tứ hôn thôi."
"Được rồi, liền tứ hôn." Lăng Dạ Trần gật đầu đồng ý nói.
Thượng Quan Thi Vũ sốt ruột nhìn Ly Yên, càng không ngừng hướng nàng nháy mắt ra hiệu, nhưng dường như nàng không để ý đến..
Trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Ly Yên nhìn về phía thái hậu, nói: "Thái hậu nương nương người không có ý kiến gì chứ?"
Thái hậu thờ ơ liếc hai người Diệp Thừa Tầm, thản nhiên nói: "Hoàng thượng quyết định là được."
Ly Yên cười gian, một lời vừa nói ra lại khiến cho người kinh ngạc, "Một khi đã như vậy, thỉnh Hoàng thượng tứ hôn cho thần nữ cùng Vũ Vương gia!"
Ly Yên vừa dứt lời, liền nổi lên một hồi sóng to gió lớn.
"Không thể, lúc nào thì ai gia cho phép hai người các ngươi thành thân?" Thái hậu nghe vậy quá sợ hãi, lập tức lớn tiếng ngăn cản nói.
"Thái hậu nương nương sao có thể đổi ý a? Đây chính là người vừa mới đáp ứng, tất cả mọi người đều thấy." Ly Yên ủy khuất nói, sâu trong đáy mắt lại cất giấu nồng đậm ý cười, thái hậu càng muốn ngăn cản nàng gả cho lăng Dạ Vũ, thì nàng càng muốn gả.
Lăng Dạ Vũ sủng nịch kéo nàng qua, khóe miệng tràn đầy ý cười nói: "Tiểu Yên, sao thái hậu lại đổi ý a? Từ trước đến nay, lời của thái hậu đều là đáng giá ngàn vàng."
Tiểu Yên của hắn thật sự là nghịch ngợm lại khôn ngoan, có thế nắm thái hậu đùa giờn vòng vòng như vậy a.
Thái hậu tức giận không nhưng không thể bộc lộ ra ngoài, cố kìm nén ở trong lòng, mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm Ly Yên, ả Mộc Ly Yên này thật sự là tâm cơ quá nặng, lúc đầu là cố ý xin tứ hôn cho Diệp Thừa Tầm, nói tới nói lui xoay hết một vòng tròn lớn, đến khi lặp lại chuyện tứ hôn lần nữa, làm mọi người nghĩ rằng nàng vẫn thỉnh hôn cho Diệp Thừa Tầm, tâm cơ quá nặng, tâm tư quá sâu.
Lăng Dạ Trần thấy vậy, tự nhiên cũng hiểu rõ, cười nói: "Một khi đã như vậy, trẫm liền tứ hôn cho hai người, tùy ý lập gia đình."
"Tạ hoàng thượng ( hoàng huynh)." Hai người liếc nhau, hơi ủy khuất nói.
"Không bằng song hỉ lâm môn đi! Lâm tiểu thư và Mộc tiểu thư cùng nhau gả vào trong vương phủ." Bỗng Thái hậu lên tiếng, ánh mắt loé ra tinh quang, chỉ cần Lâm Thanh Hàm có thể gả vao vương phủ, còn sợ sẽ không có cơ hội phá hoại hai người bọn họ sao?
"Bổn vương chỉ cưới Tiểu Yên, những người khác đừng vọng tưởng." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nhìn thái hậu nói.
Ly Yên âm thầm cười nhạo, gừng càng già càng cay a!
"Dường như song hỉ lâm môn cũng không tồi, vậy liền cùng một chỗ đi!"
Nàng biết thái hậu tuyệt đối sẽ lấy thủ đoạn cứng rắn đem Lâm Thanh Hàm gả vào, chẳng bằng bây giờ đáp ứng, huống hồ nàng tin rằng Lâm Thanh Hàm sẽ không gây được cái chuyện sóng gió gì.
"Tiểu Yên." Lăng Dạ Vũ lôi kéo tay nàng khẩn trương nói, nàng chỉ là nhợt nhạt cười, khẽ lắc đầu.
Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, thôi, đành để nàng ta vào phủ cho tiểu Yên chơi đùa vậy.
Nếu mà Lâm Thanh Hàm nghe được câu này không biết có bị thổ huyết bỏ mình hay không a.
"Tốt, ba ngày sau hai người cùng nhau gả vàovương phủ, Mộc tiểu thư làm chánh phi, Lâm tiểu thư làm bình phi." Thái hậu ôn nhu tuyên bố nói.
"Tạ thái hậu." trong lòng Lâm Thanh Hàm mừng như điên, vội vàng tạ ơn.
"Nếu ba ngày sau thành thân, thì bây giờ Mộc tiểu thư ở vương phủ có chút không thích hợp với lễ quy a, nàng vẫn nên về nhà mẹ đẻ chờ thành thân đi!" Thái hậu nhàn nhạt nói với Ly Yên.
Ly Yên trợn trừng mắt, thật sự là phiền toái, vậy không phải là phải mệt mỏi thêm một lần nữa sau, nhưng ngoài miệng vẫn cho thái hậu mặt mũi, nhu thuận đáp: "Vâng
Một hồi yến hội liền lấy trận này tứ hôn mà hạ màn rồi.
Ly Yên phải quay về Phủ Thừa Tướng ở đương nhiên Thượng Quan Thi Vũ cũng đi theo, Ly Yên bảo Diệp Thừa Tầm đưa nàng đi phủ Thừa Tướng, nhưng lại nói chính mình phải về vương phủ, nói muốn thu thập đông tây cho oai một chút, Thượng Quan Thi Vũ vứt ánh mắt khinh thường cho nàng, thu thập đông tây đều là lấy cớ, vài ngày sau liền gả qua, cần gì phải thu thập.
Ánh trăng nhàn nhạt kéo dài bóng dáng của hai người, dọc theo đường đi vẫn trầm mặc, không khí trở nên có chút lung túng. Chợt xuất hiện một bóng dáng kéo Thượng Quan Thi Vũ ra.
Theo bản năng nàng liền trở tay đánh hắn một chưởng, khóe miệng Kỳ Doãn từ từ chảy ra một tia máu, kinh ngạc nhìn nàng, "Ta chỉ không ở bên cạnh nàng một thời gian ngắn, không ngờ nội lực của nàng lai trở nên thâm hậu như vậy?"
Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy là hắn, chán ghét xoay mặt đi, "Vị công tử này, ngươi nhận sai người."
Diệp Thừa Tầm mím môi nhìn hai người, chuyện giữa hai người này hắn không thích hợp để xen vào.
Trào phúng cười ra tiếng, tay Kỳ Doãn muốn chạm vào mặt nàng, lại bị nàng né tránh, khiến tay hắn bắt vào khoảng không.
"Vô luận dung mạo của nàng có thay đổi như thế nào đi nữa, ta đều nhận ra nàng như cũ, nàng chính là nàng, mùi hương của nàng, khí chất, thói quen sẽ không thay đổi."
Thượng Quan Thi Vũ sững sờ một phen, lập tức cười nhạo, "Người sẽ thay đổi."
"Vậy tâm thì sao? Tâm cũng sẽ thay đổi sao?" Vẻ mặt Kỳ Doãn đau khổ, cầm lấy tay nàng chất vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top