Chương 34 (Hạ)
"Dương Quý phi, người làm gì ở đây?"
Dương Tú Yên bất ngờ giật mình vội vàng quay lại đưa tay bịt miệng cung nữ vừa gọi mình, khuôn mặt vẫn giữ nguyên hai hàng nước mắt
"Thanh Mai (là lão ẩu), đừng lên tiếng..xin ngươi.."
Thanh Mai ra sức gật đầu, Dương Tú Yên mới thả lỏng tay ra, đầm đìa nước mắt nghẹn ngào nói
"Thanh Mai, về cung rồi nói được không?"
"Được được, trở về thôi. Trở về rồi nói. Nương nương, cẩn thận một chút." Thanh Mai đỡ lấy cả người Dương Tú Yên đang run lên bần bật trở về cung.
Vừa vào trong phòng, Dương Tú Yên nắm lấy bàn tay Thanh Mai đột ngột quỳ xuống..
"Nương nương, người đang có thai, xin đừng xúc động quá. Mau mau đứng dậy, nô tỳ nghe người, cái gì cũng nghe theo người." Thanh Mai hoảng hốt vội vã quỳ xuống đỡ lấy Dương Tú Yên đang quỳ trên đất..
"Thanh Mai, cả đời ta chưa từng cầu xin một ai. Nay ta cầu ngươi cứu lấy mẫu tử ta, hài nhi của ta chưa chào đời, bọn họ đã muốn lấy mạng nó. Vạn nhất ta phải bảo toàn nó, dù phải hy sinh mạng của ta cũng phải bảo toàn nó..."
"Nương nương, xin người đứng lên. Nô tỳ giúp người, nô tỳ hứa với người. Người muốn thế nào nô tỳ cũng làm. Nương nương, thân thể không nên xem nhẹ. Mau mau lại giường nằm."
Thấy nước mắt trên mặt Dương Tú Yên không ngừng rơi xuống, Thanh Mai cũng không kìm được xúc động, một bên dìu Dương Tú Yên tới giường, một bên lau đi nước mắt trên mặt mình. Chiếu chỉ của hoàng thượng đã thông cáo làm sao Thanh Mai lại không biết chứ. Nhìn thấy Dương Tú Yên đau lòng, Thanh Mai cũng một dạng khổ tâm. Dương Tú Yên mặc dù là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhưng không kiêu ngạo, ngược lại còn đối xử với nàng rất tốt. Xem nàng như tỷ muội mà đối đãi. Nàng cả đời này cũng xem Dương Tú Yên là người thân duy nhất mà báo đáp.
"Nương nương, xin người nén thương tâm. Chuyện gì nô tỳ có thể làm, nương nương cứ nói."
"Thanh Mai, ngày ta hạ sinh hài tử xin ngươi hãy đến làm bà mụ. Chỉ duy nhất một mình ngươi. Hài tử của ta cho dù bất luận chuyện gì xảy ra cũng phải là nam nhi. Ngươi hiểu không? Những chuyện sau đó ta sẽ tự mình ứng phó."
"Nương nương, hoàng thượng sẽ không giết hại hài tử của người đâu. Nương nương đừng quá lo lắng."
"Tể Phàm không thể bảo hộ mẫu tử ta, trên vai Phàm là cả một Tây Kỳ. Tính mạng của mẫu tử ta giống như hạt cát trong sa mạc. Ta đã không thể giúp Phàm cũng không nên làm khó Phàm. Cầu xin ngươi, hãy giúp ta chuyện này. Ta phải tự mình bảo vệ hài tử của ta." chỉ cần nhắc đến chuyện đó, nước mắt Dương Tú Yên lại rơi xuống khiến người ta nhìn thấy liền thương tâm, xé lòng..
"Nương nương, người đừng khóc. Nô tỳ giúp người, chuyện gì nô tỳ cũng đáp ứng người. Tránh xúc động mạnh ảnh hưởng tới tiểu bảo bối trong bụng."
Được Thanh Mai hứa giúp đỡ, Dương Tú Yên mới có thể bình tâm lại, cũng không thương tâm khóc nữa, tay xoa xoa cái bụng tròn của mình, mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng nói: "Hài nhi, yên tâm mẫu thân bảo vệ con."
15ngày sau. Ngày 7 tháng 6, cả hoàng cung như náo loạn bởi vì Dương Quý phi chuyển dạ sinh hạ hài tử. Phác Tể Phàm cùng đa số quần thần tập trung trước Yên Quân cung (cung của Dương Tú Yên) chờ đợi. Theo yêu cầu của Dương Tú Yên, lúc nàng sinh hài tử, chỉ cho duy nhất cung nữ thân cận Thanh Mai vào trong làm bà mụ. Phác Tể Phàm chấp hai tay phía sau lưng đi tới đi lui, bộ dáng gấp sắp chết rồi. Trong phòng vang lên tiếng khóc trẻ con, Thanh Mai từ bên trong đẩy cửa chạy ra quỳ xuống trước mặt Phác Tể Phàm..
"Bẩm hoàng thượng, tiểu vương gia đã chào đời khỏe mạnh. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế.!"
Phác Tể Phàm nghe được Dương Tú Yên hạ sinh nhi tử (con trai) mừng tới rơi nước mắt. Hắn không phải giết hài tử, qua ải này sau này hắn có thể hảo hảo bảo vệ hài tử của mình rồi..hắn..được làm phụ hoàng thêm một lần nữa rồi..hắn cùng Yên Nhi đã có hài tử rồi..phất tay áo bỏ mặc lời chúc của các quần thần, Phác Tể Phàm chạy vội vào bên trong, Dương Tú Yên đang ôm lấy hình hài nhỏ bé xinh xắn trong tay, nhìn thấy Phác Tể Phàm liền nhoẻn miệng cười khuynh thành
"Phàm..hài tử của chúng ta..được cứu rồi"
"Yên nhi, đa tạ nàng..hài tử của chúng ta..đa tạ con..phụ hoàng vô dụng..phải nhờ mẫu phi của con cứu con.."Phác Tể Phàm đưa tay chạm nhẹ vào mặt nhỏ nhắn say mê ngủ của hài tử, không kìm được hạnh phúc..giọng nói cứ nghẹn ngào..
"Phàm, đặt tên cho hài tử đi..chuyện cũ đừng nhớ nữa được không?"
"Được được, Yên Nhi. Gọi con là Phác Trí Nghiên, thế nào?"
"Tên nghe rất hay. Trí Nghiên, tiểu Nghiên, Nghiên Nghiên. Phàm, Nghiên nhi là tất cả của ta, sau này ta muốn tự mình chăm sóc cho Nghiên nhi được không? Cung nữ không xứng chạm vào Nghiên nhi.."
"Được, Yên Nhi. Chuyện gì trẫm cũng đáp ứng nàng. Mẫu tử nàng nghỉ ngơi đi, trẫm cùng mọi người tổ chức tiệc thông cáo thiên hạ. Hôm khác sẽ đến thăm nàng."
Phác Tể Phàm vì quá vui mừng mà không hề kiểm tra lại hài tử trên tay Dương Tú Yên...đoán đúng rồi. Hài tử sinh ra không phải nam nhi mà là nữ nhi..
Phác Trí Nghiên được sinh ra, Tây Kỳ dần lấy lại được địa vị trong tứ quốc ngày càng trở nên hùng mạnh. Cũng vì lẽ đó nên kỳ vọng của Phác Tể Phàm đặt vào Phác Trí Nghiên cũng cao hơn người bình thường
"Phụ hoàng, Nghiên nhi muốn gặp mẫu phi."
"Được, con đánh bại được ba mươi cấm vệ quân liền có thể trở về Yên Quân cung gặp mẫu phi."
Kết quả ngày hôm đó, Trí Nghiên trở về Quân Yên cung với bạch y nhuộm đầy máu đỏ, cả người đổ sập trước cửa khiến Dương Tú Yên một phen thất kinh bạt vía.
"Phụ hoàng, mẫu phi nói hôm nay sẽ làm bánh cho con. Con muốn trở về gặp mẫu phi."
"Được, con giết chết 10 con sói này ta liền cho người hộ tống con trở về Yên Quân cung."
Phác Trí Nghiên về tới cổng Yên Quân cung liền ngã xuống không thể đứng lên, cả người đầy vết thương từ móng vuốt của sói. Dương Tú Yên đau lòng, ôm lấy Trí Nghiên khóc một màn thương tâm không ngừng.
"Mẫu phi..bánh..con muốn ăn..người có để phần cho con không?"Trí Nghiên nhỏ bé ở trong vòng tay của Dương Tú Yên nở nụ cười mở miệng hỏi.
Dương Tú Yên lau vội nước mắt trên mặt, gật đầu lia lịa: "Có, có. Mẫu phi để cho Nghiên nhi rất nhiều bánh. Thay xong y phục liền có thể ăn."
"Hì, con muốn ngủ..mẫu phi người không được ăn bánh của con đó.."Trí Nghiên nói xong liền nhắm mắt ngủ say. Đứa nhỏ Trí Nghiên chỉ mới 6 tuổi mà thôi. Ở tuổi này các công tử tiểu thư chính là còn ăn ngủ chơi cớ vì sao Trí Nghiên lại phải sáng sớm luyện võ tối tối trở về mang theo một thân thương tích. Có ngày Dương Quý phi giúp Trí Nghiên băng bó vết thương, vì đau lòng không kìm được khóc nấc lên. Tiểu Trí Nghiên lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng, nhẹ giọng ôn nhu an ủi: "Mẫu phi đừng khóc. Nghiên nhi không đau, thật sự không có đau đâu."
"Được được, mẫu phi không khóc."
"Mẫu phi, vì sao Nghiên nhi không thể mặc y phục nữ nhi.? Tiểu muội muội mặc y phục nữ nhi, Nghiên nhi cảm thấy rất đẹp." Trí Nghiên nghiêng đầu đưa đôi mắt trong veo của mình chăm chú nhìn Dương Tú Yên, ngây thơ hỏi
"Nghiên nhi, con không được nghĩ tới chuyện đó biết không? Nếu con để lộ chuyện bản thân là nữ nhi. Mẫu phi và con sẽ chết. Con là nam nhi, mẫu tử ta sẽ được sống. Con nhớ chưa?" Dương Tú Yên mạnh miệng căn dặn nhưng khi nghe Trí Nghiên hỏi trong lòng lại không ngăn được cảm giác đau..cuộc đời của mình nhưng lại phải sống theo miệng thiên hạ..
"Nghiên nhi nhớ rồi. Mẫu phi, Nghiên nhi không đòi như vậy nữa. Mẫu phi người phải ở bên cạnh con mãi mãi biết không?"
"Được, mẫu phi sẽ mãi mãi cạnh Nghiên Nhi. Hài tử ngoan mau ngủ đi."
Tới năm Trí Nghiên 10 tuổi, Dương Tú Yên đột nhiên ngã bệnh. Thái y chẩn đoán tâm bệnh, vô phương cứu chữa. Ngày ngày Trí Nghiên sau khi luyện tập đều chạy tới cung của Dương Tú Yên trò chuyện với nàng. Một ngày, Phác Tể Phàm ra lệnh Trí Nghiên đến biên cương học tập các tướng lĩnh việc điều quân. Khi Trí Nghiên đến nơi, vừa hạ trại liền nhận được tin báo Dương Tú Yên đã qua đời...Trí Nghiên lập tức lên ngựa bất kể đêm ngày chạy như bay trở về hoàng cung..nhìn thấy Dương Tú Yên nằm an yên ở trên giường, khóe môi vẫn còn vương ý cười. Trí Nghiên chậm rãi ngồi xuống cầm lấy bàn tay Dương Tú Yên, đặt lên mặt mình, cất giọng trầm ấm khẽ gọi
"Mẫu phi..Nghiên nhi trở về rồi..mẫu phi, người mở mắt nhìn Nghiên nhi được không? Đã từng hứa mãi mãi bên cạnh Nghiên nhi mà..mẫu phi người có còn nhớ hay không? Mẫu phi, con về rồi..làm ơn người mau tỉnh dậy đi.."
Nước mắt trên mặt Phác Trí Nghiên rơi xuống như mưa, khiến cho những người ở đó lòng đau như cắt. Ngay cả việc gặp mặt mẫu thân của mình lần cuối, nghe mẫu thân dặn dò trước lúc lâm chung Trí Nghiên cũng bị tước bỏ..có thể không thương tâm hay sao? Phác Tể Phàm tiến đến muốn ôm Trí Nghiên vào lòng liền bị Trí Nghiên chối bỏ. Trí Nghiên hiện tại không muốn, rất không muốn nhìn thấy Phác Tể Phàm..
Sau khi chôn cất Dương Tú Yên, Trí Nghiên lao vào luyện tập võ công, sáng luyện võ, tối xem binh thư. Năm 13 tuổi lập tức tiến tới biên cương nắm giữ quân lệnh cũng không trở về kinh thành. Cho tới năm 19 tuổi mới quay về. Có lẽ Dương Tú Yên mất đi chính là một đả kích to lớn đối với Trí Nghiên, khiến hoàng cung trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Trí Nghiên.
...........ta là dãy phân cách đáng yêu.......
Lão ẩu đã ngưng kể, nhưng nước mắt trên mặt Hiếu Mẫn thì vẫn không ngừng rơi xuống. Cuộc đời của nàng so với Trí Nghiên vẫn là nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trí Nghiên mặc dù lừa nàng chuyện bản thân là nữ nhi nhưng đó vốn dĩ không phải lỗi của Trí Nghiên. Câu nói của Dương Quý phi ngày trước đã biến thành rào cản rất lớn trong tâm trí của Trí Nghiên rồi. Nàng là người hiện đại, chuyện nữ nhân yêu nhau là chuyện rất bình thường nhưng đối với Trí Nghiên vẫn là một chuyện rất khó nói. Vạn nhất bí mật bại lộ, Trí Nghiên chính là khi quân phạm thượng chém đầu thị chúng. Bởi vậy nên chuyện Trí Nghiên giấu nàng cũng là hoàn toàn hiểu được. Không kịp cáo từ lão ẩu, tâm trí Hiếu Mẫn bây giờ chỉ tồn tại một hình bóng của Phác Trí Nghiên. Chạy ra khỏi nhà, lên ngựa. Hiếu Mẫn phi như bay đến chỗ Trí Nghiên...giờ phút này nàng chỉ muốn cùng Trí Nghiên chia sẻ hết những đau thương của ngày đó....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top