Chương 22

(Au:Trong truyện có sử dụng các ngôn từ đề cập tới vấn đề bạo lực. Người đọc dưới độ tuổi trưởng thành nên cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn ạ )
----------------------------------------------------------
Nghe cung nữ cuồng loạn kêu tên mình, Mộ Dung Thái sắc mặt vẫn thản nhiên như nàng ta hoảng sợ kêu loạn không liên quan tới hắn. Nhưng bàn tay đặt dưới bàn sớm đã nắm chặt thành đấm tựa hồ nếu nơi này là Mộ Dung phủ, cung nữ kia không biết đã chết bao nhiêu lần. Ánh mắt mọi người tập trung về phía Mộ Dung Thái, âm thầm từng người một đánh giá hắn. Bình thường danh tiếng hắn đã không tốt, nay còn có ý định xấu làm hại Lãnh vương phi. Loại người không biết sống chết này chỉ sợ sống không qua khỏi Tịch Viên. Muốn chọc Hiếu Mẫn thì nên biết sau lưng nàng chính là Phác Trí Nghiên.

"Bổn cung căn bản chỉ muốn mượn một chút 'màu' cũng không nghĩ sẽ giết ngươi. Nay ngươi đã dùng đến danh của Mộ Dung công tử. Bổn cung chẳng lẽ không nể tình."

Máu chảy đã gần cạn, mục đích của mình cũng đạt được. Hiếu Mẫn rốt cuộc cũng buông tay ra. Cung nữ mất máu quá nhiều nên lảo đảo, rơi từ trên đài cao xuống mặt đất, máu rơi từng giọt thấm đẫm đất. Lập tức hai công công đi lên, khiên cung nữ kia xuống.

Tia ý thức cuối cùng của cung nữ nhận thấy sát khí ngập tràn từ Mộ Dung Thái. Thình lình từ trong tay hai vị công công vùng ra, quỳ rạp xuống đất, luôn miệng van xin: "Công tử tha mạng..công tử van xin người tha mạng..."

"Còn không mau bịt miệng của nàng lại. Tên của bổn công tử là để nàng ta kêu la như thế sao? Đàn bà điên." Mộ Dung Thái mặc dù muốn ngụy trang thêm vẫn không chịu được tiếng la hét của cung nữ kia. Tức giận hét lớn. Lại khiến toàn bộ ánh mắt nhìn ngó tới hắn một lần nữa. Mộ Dung Thái hôm nay chắc chắn chết không đẹp mắt rồi. Dùng đầu gối cũng đoán được hắn đứng sau chuyện này.

Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiếu Mẫn quét đến Mộ Dung Thái, khiến Mộ Dung Thái rùng mình một cái.Vì sao, hắn có cảm giác như mình là một con thú lọt vào tầm mắt của thợ săn? Hiếu Mẫn sẽ không giết hắn giữa đại điện này chứ..?

"Công tử." cung nữ la lên thêm một tiếng, liền bị người bịt miệng lại lôi xuống.

Bất quá chỉ là một cung nữ nho nhỏ, có cần thiết phải giết người diệt khẩu không? Hiếu Mẫn nhìn vệt máu trên mặt đất, khẽ thở dài một cái. Oan hồn như vậy nhiều lắm, nàng đã cho nàng ta quyền lựa chọn, nhưng nàng ta không dùng đến. Dù sao, người thông minh vốn luôn rất ít.....

Đang nhìn Mộ Dung Thái lo lắng bất an, một tiếng "nhang tàn", đem lực chú ý của mọi người chuyển dời đến cuộc tỷ thí. Thượng Quan Linh cùng Kim Anh Vân đã hoàn thành tranh vẽ còn Hiếu Mẫn cũng đã dừng bút.

Vừa rồi một màn lấy máu làm màu vẽ của Hiếu Mẫn đều lọt vào mắt của Thượng Quan Linh cùng Kim Anh Vân, trong lòng cũng là một trận kinh sợ. Không nghĩ tới Hiếu Mẫn thoạt nhìn yếu đuối lại có hành động dọa người đến như vậy. Kim Anh Vân trong đầu âm thầm nghĩ qua màn này của Hiếu Mẫn chắc sẽ khiến Phác Trí Nghiên kinh sợ mà từ bỏ nàng. Nhưng khác với suy nghĩ tầm thường của Kim Anh Vân, lúc nhìn sang, trong mắt Phác Trí Nghiên ngập tràn sự thưởng thức, tay miết nhẹ ly trà trầm ngâm đưa lên miệng uống. Giống như hành động vừa rồi của Hiếu Mẫn rất hợp ý Trí Nghiên.

Hồi tưởng lại cảnh máu nhiễm đỏ tranh lúc nãy Thượng Quan Linh có chút sợ, sợ mình thua, sợ Hiếu Mẫn không vì nghĩa mà giết nàng..

Bất quá nghĩ lại, Thượng Quan Linh là công chúa của một nước, Hiếu Mẫn chỉ là vị vương phi nho nhỏ. Dù sao vuốt mặt cũng phải nể mũi. Hiếu Mẫn nhất định không dám ra tay giết nàng.

Mọi người sau một tiếng "Nhang Tàn" liền tập trung vào ba bức tranh kia. Ba bức tranh, đều là tranh vẽ một vườn hoa cúc, nhưng mà phong cách lại hoàn toàn khác nhau. Trong bức tranh của Kim Anh Vân là một mảnh kim cúc rực rỡ sắc vàng, thập phần cao quý. Bức tranh của Thượng Quan Linh lại được dùng nhiều màu hơn, vừa đủ ngũ sắc, toát lên vẻ thanh xuân mỹ lệ. Mà bức tranh của Hiếu Mẫn, là bức tranh hấp dẫn ánh mắt của nhiều người nhất.

Thứ nhất, chính bởi vì cảnh tượng vẽ tranh vừa rồi, lấy máu người làm màu vẽ, quá mức rung động. Thứ hai, bởi vì đó là bức tranh của Hiếu Mẫn. Mực đen làm nền, cành đen, lá đen; máu đỏ làm hoa, nụ hoa, bướm trên hoa. Sao lại có thể có một bức tranh như vậy chứ! Cúc màu máu, tràn ngập sát khí, tiêu điều, khiến người xem kinh hồn táng đảm!

Thượng Quan Tuấn ánh mắt khinh bỉ nhìn Thượng Quan Linh đứng ở trên đài cao. Hóa ra nữ nhi của quý phi cũng chỉ là nữ tử vô dụng. Hôm nay sang dự lễ mang nàng ta theo chính là phí công. Đã không thành sự còn bại sự triền miên. Xem ra lần này Thượng Quan Linh có đi mà không có về. Hắn một chút cũng không bận tâm, nàng ta mặc dù là công chúa của Nam Lân nhưng cùng hắn không có quan hệ thân thiết. Việc nàng ta sống hay chết hắn một chút cũng không để trong lòng.

"Lãnh vương phi thắng." thanh âm trầm ấm vang lên, bước thêm một bước tới giữa đài cao, Ngô Thế Huân tay cầm bình rượu tùy hứng nói. Mà câu nói của Ngô Thế Huân cũng chính là câu nói trong lòng mọi người bây giờ.

"Bổn công chúa không phục." Thượng Quan Linh không đợi Ngô Thế Huân nói thêm câu nào, Thượng Quan Linh nhảy vào. "Ngô Thế Huân, ngươi là người của Đông Sở, nơi này không tới phiên ngươi lên tiếng."

"Vậy chẳng lẽ công chúa đây có thể lên tiếng." Ngô Thế Huân khinh thường cười lạnh. Sau đó lại quay sang Thượng Quan Tuấn trầm giọng: "Mạn phép hỏi nhị hoàng tử, thân phận của bổn vương cùng công chúa đây là ai cao quý hơn?"

"Thái tử Thế Huân lại thách đố bổn vương." Thượng Quan Tuấn nhàn nhã đáp. Chỉ hai chữ Thái Tử liền giải đáp câu hỏi của Ngô Thái Huân một cách chi tiết nhất. Hoàng đế Đông Sở tuổi đã cao, mà Ngô Thế Huân đây chính là thái tử được hoàng thượng sắc phong, nay mai Đông Sở chính là do hắn làm chủ. Cùng với thân phận công chúa nhỏ bé của Thượng Quan Linh, rõ ràng không thể so sánh được.

"Thượng Quan Tuấn, huynh như vậy lại đi bênh vực người ngoài. Huynh có phải nhị hoàng tử Nam Lân không vậy?"

"Bổn vương là ai không đến phiên muội hỏi. Nhưng còn hỗn xược, bổn vương liền dạy dỗ muội tại đây." Thượng Quan Tuấn lạnh nhạt nói một câu khiến Thượng Quan Linh lập tức yên lặng không loạn nữa.

Phác Tể Phàm ra lệnh cho cung nữ mang ba bức tranh đặt giữa đài cao cho mọi người chiêm ngưỡng nhận xét. Còn đặc biệt căn dặn nếu như người nào làm rơi bức tranh của Hiếu Mẫn lập tức chém đầu thị uy không cần lí do. Vậy nên các cung nữ chính là hai tay cầm chắc bức tranh của Hiếu Mẫn. Một chút cũng không dám lơ là. Nâng niu như nâng niu tính mạng của bản thân mình.

"Các người xem." Phạm Thiên nãy giờ im lặng nay cũng lên tiếng, chỉ tay về phía bầu trời phía trước. Chỉ thấy, một mảnh mây màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng bay đến đây, tới gần, mọi người mới phát hiện hóa ra đó là một đàn bướm, thủ lĩnh là một con bướm đen như mực, có đốm đỏ như máu.

Đã đến mùa thu, bươm bướm rất hiếm khi xuất hiện, nhưng hiện tại xuất hiện nhiều bươm bướm như vậy, lại bay về phía bức trah bên kia, khiến tất cả mọi người thầm kinh ngạc trog lòng. Đây là chuyện gì? Đám bướm đó không phải vì bức tranh mà đến chứ?

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ minh bạch, đàn bướm đã bay về phía Hiếu Mẫn, đàn bướm tinh tế đậu trên cây hoa cúc được họa trên giấy kia, đôi cánh nho nhỏ vỗ vỗ, lập tức xuất hiện "Kỳ tích"!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top