Chương 17

Hai giọng nói cùng lúc vang lên. Một đương nhiên là của Phác Trí Nghiên, giọng nói còn lại của nữ nhân đang đẩy cửa đi vào --- Lãnh vương phi Hiếu Mẫn. Phác Trí Nghiên trông thấy nàng liền muốn chạy đến nhưng hiện tại kẹt giữa tấm bảng đồ to lớn cùng cái bàn dài chắn ngang nên chỉ đưa ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng thấy hắn nhìn mình cũng cười một cái đáp lại.

"Muội nói có thể đánh?" Phác Tố Nghiên nghi hoặc hỏi lại. Hiếu Mẫn không nói nhiều tiến lại gần tấm bảng đồ, Hàm Ân Tĩnh biết ý lui ra nhường chỗ cho nàng. Còn bọn họ đứng ở xung quanh. Nàng đưa ngón tay thon dài chỉ một chấm đen trên bảng đồ.

"Nam Lân đang đóng quân ở nơi này. Nhiều lắm là 5 vạn quân. Xung quanh là rừng núi. Cho nên bọn họ sẽ nghĩ chúng ta không dám tấn công. Cùng với người tấn công trước sẽ vi phạm hiệp ước giữa Tứ Quốc nên ra sức làm loạn bắt ép chúng ta tấn công. Bây giờ chúng ta cho bọn họ toại nguyện. Mà người tấn công không phải quân Tây Kỳ mà chính là thiết sát của Hàn Băng cung."

"Thiết sát là do Thiện Anh cai quản, không có mệnh lệnh của hắn. Sẽ không hành động. Bọn họ đóng quân ở giữa Tây Kỳ cùng Nam Lân không có nghĩa họ theo phe chúng ta."Hàm Ân Tĩnh mi tâm khẽ nhăn, đem thắc mắc trong lòng nói ra. Phác Trí Nghiên nghe trong câu có nhắc đến thiếu chủ Thiện Anh nhất thời lại ôm giấm chua. Tay không tự chủ được lại đặt trên eo nàng, kéo một cái đem nàng đứng sát vào người mình.

"Lần này phải nhờ thái tử chi một chút mới được."nàng không quan tâm người bên cạnh sớm đã đen mặt, lại nói ra chủ ý của mình.

"Cần bạc? Hắn khi nào đem những chuyện này quy thành bạc mà tính? Giang hồ nói Thiện Anh thiếu chủ làm việc tùy hứng. Ta tới bây giờ còn chưa từng gặp qua hắn."

"Một vạn lượng hoàng kim cho 5 vạn quân Nam Lân." nàng lấy trong tay áo ra một bản giao kèo. Trong đó ghi rõ chỉ cần thái tử bỏ ra một vạn lượng hoàng kim, quân thiết sát liền lập tức xử lý chuyện kia cho hắn.

Phác Tố Nghiên cùng Hàm Ân Tĩnh, Lý Nhã Lâm như không tin vào tai mình. Chỉ cần một vạn lượng hoàng kim thôi sao? Mạng của quân lính Nam Lân cũng thực rẻ đi.

"Nhưng thiết sát là ở Tây Kỳ nếu giết bọn họ Tây Kỳ cũng liên lụy." Lý Nhã Lâm suy tính một hồi lại nói.

"Sơn tặc." Phác Trí Nghiên ôm nàng trong tay, lãnh đạm nói.

"Nói rõ một chút." Phác Tố Nghiên nheo mày bất mãn, Phác Trí Nghiên cũng là quá kiệm lời đi.

"Cho thiết sát lẩn vào trong rừng sâu bí mật tập kích vào ban đêm. Thay đổi trang phục thành sơn tặc. Sau khi giết chết liền cướp hết ngân lượng, lương thực, đốt doanh trại. Nhìn từ bên ngoài vào chính là canh gác không cẩn trọng bị sơn tặc đột nhập. Cướp.! Giết.!"

"Nhưng chúng ta không thể bàn kế hoạch này cùng Thiện Anh. Hắn có bao giờ xuất hiện đâu."

"Chuyện này ta đã nhờ Tô My nói cùng Hàn Canh. Hắn là người của Thiện Anh thiếu chủ. Không việc gì phải lo." nàng lại tùy ý nói. Hắn lại mỉm cười một cái. Hắn và nàng suy nghĩ giống nhau, có phải đây là phu thê tương giao không? Phác Tố Nghiên nghe nàng đảm bảo cùng lời nói của Phác Trí Nghiên trực tiếp giao ra một vạn lượng hoàng kim. Hiếu Mẫn ôm tiền trong tay, khóe mắt cứ có nét cười. Phác Trí Nghiên âm thầm lắc đầu "Lão bà của hắn thật mê tiền."

Trở lại Lãnh vương phủ thì đã là chiều. Hiếu Mẫn ở trong xe ngựa ngủ say, Phác Trí Nghiên bế nàng trên tay đưa về Tây Hồ Uyển rồi mới trở về thư phòng giải quyết công việc của mình. Hàn Vũ cùng Cuồng Phong chờ ở đó đã hơn nửa ngày mới nhìn thấy vương gia của bọn hắn trở về trong lòng phấn khởi, chính là sắp lấy lại được bạc rồi nha..

"Vương gia.."Hàn Vũ tính nói lại thôi đưa tay kéo kéo áo Cuồng Phong.

Cuồng Phong nhướng mày: ngươi không nói kêu ta làm gì?

Hàn Vũ nghiến răng: Huynh lớn hơn, mau nói đi.

"Có chuyện gì?" Phác Trí Nghiên lãnh đạm nói, trong lòng biết rõ bọn họ muốn gì nhưng bạc là do nàng lấy, bọn họ không tìm nàng đòi, chạy tới đây tìm hắn làm gì.

"Khi sáng..vương phi có lấy..à không là mượn ba trăm lượng bạc.."Cuồng Phong gãi đầu gãi tai ấp úng nói

"Sung quỹ." Phác Trí Nghiên không đợi hắn nói hết câu, phun ra hai chữ khiến bọn họ ngay lập tức hóa đá..( anh chị ác như nhau ) Hai người bọn họ trong lòng kêu gào, vương gia à vương gia. Bọn ta không giàu như ngài nha~~~ số bạc đó là tiền lương ba tháng của bọn ta đó. Bị vương phi lấy hết còn không thể đòi. Thật thê thảm. Bây giờ bọn họ chỉ có một suy nghĩ là chọc giận vương gia cũng được nhưng tuyệt đối sẽ không chọc tới vương phi, thấy vương phi từ xa sẽ tự giác đi đường khác. Vương gia đáng sợ, vương phi còn đáng sợ gấp vạn lần.

"Vương gia..số bạc đó.."Hàn Vũ lắp bắp

"Nghe không rõ?" Phác Trí Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn một cái, Hàn Vũ rùng mình cũng quên mất chuyện mình muốn nói. Cuồng Phong chính là người hiểu chuyện, hành lễ xong mau mau lôi kéo Hàn Vũ chạy ra ngoài. Bạc có thể kiếm lại, đầu mà rơi xuống, không thể mọc lại đâu nha. Vẫn là giữ mạng tốt hơn giữ bạc. Chỉ là lần sau tuyệt đối không giao bạc trong người cho vương phi thôi.

Hiếu Mẫn ngủ ở trong phòng cũng vì bị hai tiểu huynh đệ này nhắc nhiều lần mà ắt xì một cái. Phác Trí Nghiên lúc này đã trở về Tây Hồ Uyển ngồi ở bàn đọc sách nhíu mày đứng dậy thổi tắt đèn trong phòng, sau đó chậm rãi chui vào chăn ôm lấy nàng, cho nàng một cỗ ấm áp.

"Hiếu Mẫn, sau này khi biết được mọi thứ không như nàng vẫn nhìn thấy..liệu nàng có hận ta rồi gời bỏ ta không?"

Phác Trí Nghiên nói xong cuối đầu hôn lên trán Hiếu Mẫn.

Thật ra Hiếu Mẫn đã tỉnh từ lúc Phác Trí Nghiên nằm cạnh nàng. Mặc dù không có bài xích hắn, nhưng việc bên cạnh có một người cùng ngủ vẫn là khiến nàng chưa quen. Những lời của Phác Trí Nghiên nói khi nãy nàng đương nhiên nghe được. Hắn là có bí mật giấu nàng.? Mà bí mật đó quan trọng tới mức khiến nàng có thể gời xa hắn hay sao.? Hiếu Mẫn lại âm thầm suy nghĩ..tới lúc mệt quá mới rúc vào lòng Phác Trí Nghiên mà ngủ. Tô My cùng Băng Lam vừa trở về liền nhận được nhiệm vụ khác lại lập tức chạy đi. Hai nàng đang thầm nghĩ bản thân giống với con ngựa suốt ngày không thể ở yên một chỗ. Nhưng đây là lệnh của tiểu thư, cũng một phần là giúp cô gia của mình. Hai nàng dù mệt cũng không nghỉ ngơi giây phút nào. Muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Sáng ngày hôm sau, thiết kỵ ở biên cương cho người đưa tin. Chỉ trong một đêm toàn bộ năm vạn quân Nam Lân bị sơn tặc trong rừng sâu tập kích hạ sát không còn một người. Tổn thất nặng nề, lương thực cùng ngân lượng toàn bộ mất sạch, lều trại bị đốt cháy thành tro. Mà sơn tặc này ra tay cũng rất tàn độc, chỉ duy nhất một chiêu liền lấy mạng một người. Ra tay dứt khoát, động tác mau lẹ, thủ pháp tàn nhẫn, không cho người khác có cơ hội thứ hai trở tay. Phác Trí Nghiên mặc dù trong thâm tâm liệt kê thiếu chủ Hàn Băng Cung Thiện Anh vào danh sách địch nhân khiến hắn ngày ngày ăn dấm chua bất đắc dĩ nhưng vẫn phải công nhận tài năng của hắn. Một người phải giỏi như thế nào mới có thể huấn luyện ra được một Thiết Sát ra tay tàn độc như vậy. Chỉ một chiêu liền chết người. Có thể khi người đó chết vẫn là chưa biết lí do vì sao mình chết.

Phác Tố Nghiên đương nhiên hài lòng với kết quả này, lập tức ban thưởng cho kế sách của Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn hai vạn lượng hoàng kim. Hiếu Mẫn thấy bạc liền sáng mắt, chợt cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu nhìn liền bắt gặp ánh mắt hai người Hàn Vũ cùng Cuồng Phong. Thuận tay cầm lấy thỏi vàng ném ra, Hàn Vũ vẫn là thấy ngân lượng thân thủ tự nhiên tốt chụp lấy

"Bạc dư giữ lấy." ném lại bốn chữ không đầu không cuối Hiếu Mẫn lại ôm lấy vạn lượng hoàng kim của mình trở về Tây Hồ Uyển.

Hàn Vũ cầm lấy hoàng kim trên tay không tin vào mắt mình đưa lên miệng cắn, Cuồng Phong bên cạnh liền giựt lấy, săm soi hồi lâu. Vương phi quả thật hào phóng..

"Lần sau không may mắn như vậy." âm thanh trầm trầm của Phác Trí Nghiên vang lên khiến hai người không nhịn được rùng mình một cái. Vương gia, đừng nói lại muốn sung quỹ nha~~.

"Nghiên, còn chưa đi."nàng đứng ở cửa lớn tiếng gọi một cái

"Bảo bối, ta tới đây."Phác Trí Nghiên liền thay đổi thái độ, hướng nàng ôn nhu trả lời rồi đi tới ôm lấy bả vai nàng, gời khỏi thư phòng trở về Tây Hồ Uyển. Hàn Vũ thở hắt ra, vừa rồi chính là thật nguy hiểm. Cuồng Phong khôi phục thái độ, mau chóng nhét hoàng kim vào trong ngực áo đề phòng vương gia bọn hắn trở lại bắt bọn hắn làm gương cho gia nhân trong phủ--- "Sung Quỹ". Bọn hắn lại ngộ ra một chân lý. Vương gia hay vương phi đều không nên chọc tới. Nếu không sẽ bị chỉnh tới đầu không thể ngóc lên nổi. Thê thảm..chính xác là sẽ thê thảm hơn cả thê thảm [chuyện quan trọng nhắc lại ba lần =))) mà nhắc cả trăm lần vẫn thấy không đủ để diễn tả cảm giác thê thảm đó]

Gần đại lễ cho nên Trí Nghiên không thể ở phủ chơi với nàng. Hắn vẫn như thường lệ, ôm lấy eo nàng, hôn trán nàng một cái rồi mới gời đi. Hắn gời đi, Băng Lam cùng Tô My trở vào. Nhìn sắc hồng trên mặt cũng đủ biết hai nàng nhìn thấy cảnh gì. Thấy ánh mắt sắc bén của tiểu thư nhìn mình, hai nàng lập tức xua xua tay

"Tiểu thư, bọn ta cái gì cũng chưa nhìn thấy."

"Không đánh mà khai. Ngu ngốc." Hiếu Mẫn mặt lạnh đi vào trong ngồi xuống ghế tự mình rót trà đưa lên miệng uống. Trà ở vương phủ quả thật cũng ngon hơn những nơi khác. Thảo nào Hàm Ân Tĩnh cứ lui đến đây đuổi cũng không về.

"Từng chuyện một nói ra."

"Tiểu thư, người trọng thương ở Bắc Chu là Phạm gia nhị công tử Phạm Thiên. Hoàng thượng Bắc Chu, Bắc Đường Liệt rất yêu thích hắn. Định qua đại lễ Tịch Viên sẽ ban hôn sự cho hắn cùng thiên kim tiểu thư Thôi Tuyết Lê con của thừa tướng Thôi Khải. Lần dự lễ Tịch Viên lần này. Người sang Tây Kỳ chính là Thôi thừa tướng cùng ái nữ của mình và Phạm Thiên."

"Đông Quân đã giao thuốc chưa?"

"Bẩm tiểu thư, thuốc đã giao, giá nâng lên gấp 10 lần. Bọn họ vẫn chấp nhận."Tô My cẩn thận bẩm báo không sai một chi tiết nào.

"Tiểu thư, lần trước ở Kim gia, người hạ độc là Kim Huyên Nhã (tứ tiểu thư) nàng ta trước đó tự động phụ giúp mọi người sắp xếp đồ ăn, còn nói với Kim Chung Nhân chiếu cố tiểu thư nhiều một chút để mẫu thân y ở dưới kia nhẹ tội. Nhân lúc người khác không để ý liền hạ độc vào chén. Người thuê hắc y nhân cũng chính là nàng. Ngân lượng đó là nàng từ chỗ Kim Hy Triệt lấy được."

"Qua lễ Tịch Viên sẽ tính với nàng." Hiếu Mẫn lười biếng nói, sau đó cho hai nàng lui ra ngoài. Tự mình thay đổi y phục liền ra ngoài đến chỗ thợ làm vũ khí. Món đồ lần này nàng muốn làm là dành cho cả nàng và Trí Nghiên..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top