Chương 14
Ngày hôm sau thức dậy, hắn cùng nàng dùng bữa sau đó gời đi có việc. Trước khi đi còn cẩn thận dặn dò nàng cứ thong thả chơi thoả thích, hắn sẽ mau chóng trở về. Ôm lấy eo nàng cuối đầu cạ cạ mũi hắn vào mũi nàng, hắn mới mỉm cười luyến tiếc gời khỏi. Hiếu Mẫn loanh quanh trong Lãnh vương phủ cũng thấy chán sắp chết rồi. Phương Mộc liền xuất hiện dâng lên nàng sổ sách của Lãnh vương phủ, bao gồm tài sản bao nhiêu, hạ nhân gồm có ai, nàng cũng không có nhận lấy chỉ nhàn nhạt trả lời: "Các ngươi không cần vì sự xuất hiện của ta mà làm thay đổi mọi thứ. Trước kia, mọi chuyện trong vương phủ như thế nào, bây giờ vẫn như thế. Vật đã dùng tiếp tục dùng, người làm việc tiếp tục làm, mọi người cứ làm tốt chức trách của mình là được rồi, tin rằng người mà vương gia dùng ắt hẳn không làm những chuyện lừa đảo gian lận.”
Trở thành vương phi, nhưng không lập tức cầm quyền, vị vương phi này thực khiến Phương Mộc thưởng thức. Nguyên nghĩ rằng Hiếu Mẫn lên làm vương phi, sẽ quản lý mọi chuyện trong phủ, không nghĩ tới nàng vẫn để hết thảy như cũ, mặc kệ bọn hắn. Xem ra, vị tân vương phi này thực có ý tứ!
Mà một câu “Vật đã dùng tiếp tục dùng, người làm việc tiếp tục làm.” của Hiếu Mẫn lại khiến toàn bộ gia nhân trong Lãnh vương phủ nhịn không được gật đầu tán thưởng. Không nghĩ tới vị tiểu vương phi lại hiểu rõ đạo dùng người như vậy, khiến bọn họ trong phút chốc nhìn với cặp mắt khác xưa! Ngưỡng mộ cùng sùng bái.
Không có việc gì làm, Hiếu Mẫn liền đứng dậy thay y phục, áo buộc bên hông tóc cột cao. Chuẩn bị chạy bộ, ám vệ trong Lãnh vương phủ gần đây đã quen với bộ dạng này của nàng, nên đồng loạt ngẩng mặt lên trời không dám nhìn xuống cho tới khi nàng hoàn thành xong buổi chạy bộ của mình trở vào phòng thì mới dám nhìn xuống. Hiếu Mẫn trở về Tây Hồ Uyển, bước vào trong thay đổi y phục màu trắng đơn giản, dặn dò Phương Mộc hai nàng Băng Lam Tô My trở về thì ở trong vương phủ không cần tìm nàng. Rồi thong thả đi ra khỏi vương phủ. Phương Mộc thấy nàng đi ra khỏi vương phủ nhưng lại không mang theo người nào liền cho người đi thông báo Phác Trí Nghiên. Phác Trí Nghiên đang bàn chiến sự cùng Hàm Ân Tĩnh với Phác Tố Nghiên cũng ngưng một chút, gật đầu nói: "Không cần lo lắng. Hàn Vũ, Cuồng Phong hai ngươi bí mật theo nàng."
“Rõ!” Trong phòng bỗng truyền đến hai tiếng trả lời, lập tức thanh âm tay áo phất qua rất nhỏ vang lên.
Trong thành Trường An thuộc Tây Kỳ quốc, ngã tư rộng lớn bằng phẳng, bốn phương thông suốt. Bảy tám cái xe ngựa song song cũng không cản trở đường đi lối lại, hai bên đường san sát nhà lầu, gác tía, từng mảnh từng mảnh ngói xanh kiều diễm, hàng loạt công trình kiến trúc cao vút sừng sững.
Hiếu Mẫn là lần đầu tiên thong thả đi dạo như thế này cho nên nhìn cái gì cũng nhất thời thấy mới mẻ.
Trên đường cực phồn hoa náo nhiệt, cửa hàng san sát, đông như trẩy hội, muôn hình muôn vẻ, các âm thanh rao hàng hỗn hợp. vui cười tức giận mắng mở không dứt bên tai.
Đột nhiên, mày liễu chợt nhíu, không có bạc!
Thế nhưng lại quên, Hiếu Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu khi nãy vội đi bạc lại không mang theo, nghiêng tai lắng nghe, hồi lâu, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong nhẹ nhàng.
Cuồng Phong là thanh niên hai mươi tuổi vừa từ chiến trận trở về, cũng là lần đầu tiên nhận lệnh bám theo một nữ nhân, trong lòng có chút kinh ngạc vì thái độ của vương gia. Nhưng thân làm thuộc hạ hắn đương nhiên không có quyền thắc mắc. Nhìn xung quanh một cái, hắn đâm đâm chọt chọt Hàn Vũ ở bên cạnh, kinh sợ hỏi: "Vũ, vương phi đâu?"
Hàn Vũ chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn một lượt: "Sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?"
Cuồng Phong trừng mắt hung hăng gõ đầu Hàn Vũ: "Vũ ta hỏi ngươi. Ngươi lại hỏi ta. Còn không mau tìm. Lạc mất vương phi, vương gia nhất định không tha."
Hai người còn chưa hành động, đột nhiên cảm thấy một trận gió thổi qua, dựng tóc gáy, đây là trực giác nguy hiểm của ám vệ, phía sau có người. Cuồng Phong trước tiên xoay người xuất chưởng đánh thằng phía sau, Hàn Vũ theo sát sau đó nhanh chóng tách ra làm thành thế gọng kìm.
Người tới phản ứng cực nhanh, nghiêng đầu tránh chưởng phong của Cuồng Phong, bàn tay nhanh như chớp đặt tại cổ họng hắn, tay kia thì ngăn cản quyền phong của Hàn Vũ. Sau đó trở tay bóp lấy cổ họng hắn. Một chiêu, hai ám vệ thuộc hàng cao thủ liền bị chế ngự không thể nhúc nhích.
Hai người kinh hãi muốn thấy rõ bộ mặt kẻ vừa đến, đều trừng mắt, há miệng, ngây ra như tượng.
Vương……….Vương phi?
Người tới đúng là Hiếu Mẫn!
Nàng buông hai người ra, lạnh như băng nói: “Bạc.”
Cuồng Phong ngoáy ngoáy lỗ tai, nháy mắt hỏi Hàn Vũ: Vương phi có ý gì?
Hàn Vũ trừng mắt: cần bạc!
Cuồng Phong nhìn trời: Lãnh Vương phi lại có thể không có bạc.
Hàn Vũ nhướn mày: chả lẽ không đúng ý tứ này?
Hiếu Mẫn không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Bạc!”
Hai người nhất thời run lên, lấy ra toàn bộ bạc trên người hai tay dâng, ân cần nói: “Vương phi, có đủ không?”
Hiếu Mẫn nhìn số bạc trong tay mình, lại liếc mắt nhìn hai người bọn họ: "Chỉ có nhiêu đây thôi à?"
Hai người khóc không ra nước mắt, vương phi à vương phi. Đây là toàn bộ tài sản của chúng tôi đó. Nàng còn chê ít, chúng tôi thật sự không giàu có như Lãnh vương gia đâu.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người, Hiếu Mẫn không nhanh không chậm lại hỏi: "Trong thành Trường An, nơi nào làm vũ khí tốt nhất?"
Hàn Băng cung, vũ khí do Lôi Phong làm nhưng hắn vừa lấy vợ, căn bản chính là đem nương tử đi ngao du thiên hạ, nàng hôm nay chỉ muốn làm vài vật nho nhỏ cũng không muốn phiền tới Lôi Phong, nên mới ra thành tìm thợ làm.
Cuồng Phong gãi đầu, tội nghiệp trả lời: "Vương phi đi thẳng đường này tới đầu phố rẽ trái, sau đó rẽ phải đi tới căn nhà thứ ba bên hông có lối nhỏ theo lối đó đến cửa sau. Không có cửa trước. Chủ tiệm là người khéo léo nhất kinh thành."
Hiếu Mẫn vừa lòng gật đầu, mũi chân nhẹ nhún, áo trắng bay bay, nhanh chóng chạm đất.
Hai người lệ rơi đầy mặt, liếc nhau, đi theo tiếp không? Lập tức thấy được kết quả giống nhau trong mắt đối phương, tiểu Vương phi thân thủ nhanh nhẹn, trình độ trinh sát có khi còn cao hơn chúng ta, theo theo cái rắm!
Theo lời Cuồng Phong, tìm được tiệm vũ khí, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đi vào. Trong phòng rất nóng, nguồn nhiệt cuồn cuộn cuồn cuộn dâng lên.
Một lão nhân khoảng năm sáu mươi tuổi ngồi xổm bên lò lửa, gầy gò ngăm đen, mặt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn thấy Hiếu Mẫn tiến vào , liền lau mặt hỏi: “Cô nương, có vũ khí gì lão có chăng?”
Hiếu Mẫn lấy ra một bức tranh vũ khí từ ống tay áo. Đây là bức tranh khi nãy nàng ở trong phòng suy nghĩ vẽ ra. Đối với một sát thủ như nàng, thì việc am hiểu từng loại vũ khí chiến đấu là điều tất yếu nếu muốn tồn tại.
Lão nhân cầm bản vẽ nghiêm túc nghiên cứu, trong mắt tinh quái chợt lóe, tán thưởng liên tục, trong miệng thì thầm: "Thật khéo léo, tuyệt vời....khéo léo tuyệt vời.."
“Mấy ngày? Bao nhiêu bạc?” Hiếu Mẫn trực tiếp hỏi. Nàng không muốn cùng người khác nói chuyện nhiều, chỉ duy nhất mình Phác Trí Nghiên là đặc biệt ngoại lệ.
Lão nhân lưu luyến nhìn bản vẽ, đánh giá Hiếu Mẫn hỏi: “Đây là cô nương vẽ? Tinh xảo cực kì a! Nhưng mà, vật liệu cũng rất quý giá, tốn nhiều thời gian lại…………”
“Mấy ngày? Bao nhiêu bạc?” Hiếu Mẫn không kiên nhẫn hỏi lại một lần.
Lão nhân xoa tay, cười khà khà: “Ba nghìn hai. 15ngày.”
Hiếu Mẫn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát khí. Hai tên đó bạc đưa cũng không đủ, có thật ám vệ vương phủ nghèo tới như vậy không? Người của Hàn Băng cung ra khỏi nhà mang theo còn nhiều bạc hơn bọn hắn.
Hiếu Mẫn không nói một lời đoạt lại bản vẽ bỏ vào trong tay áo trực tiếp xoay người gời đi.
"Không muốn làm nữa sao?"
"Một lát sẽ quay lại."
Hiếu Mẫn ra khỏi tiệm vũ khí, hướng thẳng sòng bạc mà tới. Nếu trong tay đã có tiền vốn thì kiếm thêm tiền đối với nàng chính là chuyện đơn giản nhất.
Bên cạnh ngõ nhỏ này có một sòng bạc, bảng hiệu rất lớn treo ngoài cửa, màu vàng lấp lánh đề bốn chữ to: “Sòng bạc Lăng Châu" sòng bạc này không có bàn tay nàng nhúng vào. Mà hình như gần đây mới mở. Nàng cũng quá nhiều công việc rồi. Căn bản không muốn tìm thêm phiền phức.
Hiếu Mẫn xốc rèm cửa lên, sải bước đi vào trong.
Sòng bạc khoảng hai tầng, không khí ngột ngạt, tiếng hô rung trời, chật như nêm cối, nơi nơi tràn ngập hơi thở vàng son. Dòng người đi lại lộn xộn, đủ mọi hạng người, thanh âm la hét ồn ào, tiếng xúc xắc không dứt bên tai, ầm ầm như một cái chợ.
Trong đó mọi người đều đứng trước cái bàn, một đại hán cởi trần đưa tay lắc xúc xắc. “Ầm” một tiếng, đập cái chén lên mặt bàn, cao giọng reo: “Mua đại, mua tiểu”
Mọi người đều đem bạc vứt ở ô “Đại Tiểu” trên mặt bàn. Trong chớp mắt trên bàn đã đầy tiền cược, bạc, vàng,…. rực rỡ muôn màu.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ vứt ba trăm lượng bạc vào ô “Đại”, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái tuyệt sắc nhưng lạnh lẽo, một bộ bạch y ngạo nghễ, ở giữa một đám dân cờ bạc vô cùng nổi bật, như tiên nữ từ trong tranh bước ra, nhiều người liếc nhìn nàng vẻ khinh nhờn.
Cô gái không nhìn xung quanh, khẽ mở miệng: “Mở”
Đại hán giật mình phản ứng lại, hô to một tiếng: Mở!”
Bốn bốn sáu, đại.
Bốn phía nhất thời ồ lên, người thua thì chửi bậy còn kẻ thắng thì hoan hô liên tiếp.
Đại hán lại tung chén lên, vơ xúc xắc vào trong đó, rồi nhanh chóng lắc rồi đập xuống bàn, quát: “Mua đại mua tiểu”
Hiếu Mẫn đem tất cả bạc đặt vào ô “Đại”
Mở chén, ba năm sáu, đại.
Đại hán liếc nhìn nàng một cái, lại bắt đầu.
Qua nửa canh giờ, lúc này, dân cờ bạc vây quanh Hiếu Mẫn ngày càng nhiều, tất cả đều mở to mắt nín thở nhìn.
“Ầm” đại hán lại hung hăng đập chén lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mua đại mua tiểu”
Hiếu Mẫn đem đống bạc như núi trước người đổ lên “Tiểu”, trong giây lát mọi người thở ra một hơi, đều đem tiền đặt cược đặt vào “Tiểu”
Đại hán tay đã hơi run run, tiểu tổ tông này không nói nhiều lời nhưng hiện tại đã thắng hơn mấy vạn lượng. Nếu nàng còn tiếp tục thắng, hắn chính là không thể tiếp tục làm ở đây được nữa. Lại không sợ mất việc, chỉ lo không còn mạng trở về. Tay run hơn, mồ hôi trực tiếp tuôn ra như tắm
Hiếu Mẫn đứng trước đại hán chần chừ đã không có kiên nhẫn nữa: "Mở"
Tay nhấc lên, hai hai ba. Tiểu.!
Xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô nàng, Hiếu Mẫn cũng không quan tâm chuyện xung quanh, chỉ gom hết số bạc của mình đổi thành ngân phiếu nhét vào trong ngực áo rồi thong thả gời khỏi sòng bạc.
Vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy không tốt, tai khẽ nhúc nhích trong mắt hiện lên một tia sát khí. Rõ ràng nàng đã buông tha, mà sao vẫn muốn tự mình tìm chỗ chết. Cho bọn họ một con đường sống, bọn họ lại không đi. Rõ ràng là không phân biệt được tốt xấu.
Quay người một cái, Hiếu Mẫn lạnh như băng nhìn về phía trước nói: "Ai?"
Lúc này 4 người nam tử trung niên từ 4 phía xung quanh nàng mới xuất hiện, bao vây nàng ở giữa , vẻ mặt hung tợn nhìn chầm chầm về phía nàng. Một người trong số đó cũng không khách khí nữa trực tiếp lên tiếng: "Cô nương, giao bạc ra liền có thể gời khỏi."
"Nếu ta nói không?" Hiếu Mẫn mặt không biến sắc, khóe mắt lóe lên một tia sát khí. Trong lòng thật sự đã rất muốn giết người.
"Vậy thứ lỗi, ngươi phải chết ở nơi này rồi."
"Câu đó, là để ta nói." Hiếu Mẫn dứt câu không để bọn họ kịp phản ứng trong tay đã xuất hiện bốn chiếc lá xanh không biết hái từ khi nào. *Vút* bốn chiếc lá phóng đi như vũ bão, cắt đứt mạch máu chỗ yết hầu khiến bọn họ chết cũng không biết lí do tại sao. Đồng loạt ngã xuống, hai mắt trợn trắng. Xung quanh lập tức dâng lên một mùi máu tanh nồng nặc.
"Tiện nữ to gan, dám giữa đường giết người bừa bãi. Người đâu bắt nàng cho ta." một giọng nói cao ngạo mang theo tám phần bực tức vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top