Chương 21: Nhà thơ ăn thịt người (6)

Dạ Sắc đợi quyết định của mọi người.

Cô nhìn xung quanh mới phát hiện ra, tất cả mọi người đều đang đợi lời tuyên án của Bùi Bạch Mặc.

Quyền chủ động của cô, cứ thế mà bị cướp đi sao?

"Đúng." Bùi Bạch Mắc hơi nhướn mày. "Thả mồi nhử ra, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Lâm Khẩn không được. Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu ta nhận Dạ Sắc- cũng là một lính mới làm sư phụ, cũng chỉ vì thành tích thể lực quá kém nên bị các tiền bối từ chối."

"Còn về phần đấu trí." Anh nhìn Lâm Khẩn một lúc, hỏi chân thành: "Cậu còn cần tôi nói nguyên nhân cho cậu nữa sao?"

Lâm Khẩn im lặng.

Mặc dù không thích bị người khác khinh bỉ về thể lực, lại càng không thích bị gièm pha về IQ.

"Còn Dạ Sắc, lại càng không được."

"Em có thể." Dạ Sắc nghe vậy, liền vô thức phản bác lại.

"Này, lần trước bị thương trong quá trình đuổi bắt tội phạm, em cũng cho rằng bản thân mình phi thường, kết quả?"

Lời anh nói rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại kiên định, không cho phép người khác nghi ngờ.

"Tôi từng có kinh nghiệm tiếp xúc với tội phạm giết người liên hoàn. Mồi nhử lần này, tôi làm. Đây mới là lựa chọn tốt nhất."

*************************

Đêm, Linser gọi điện hỏi thăm tình hình, Bùi Bạch Mặc đặt quả táo đã được rửa sạch xuống, chỉ dăm ba câu đã kể hết kế hoạch làm mồi nhử.

"Trong cục cảnh sát, bất kì cảnh sát có kinh nghiệm nào cũng có thể đi làm chuyện này. J, dù cậu không muốn Katze mạo hiểm ra trận, cũng không cần phải mạo hiểm như vậy."

Giọng Linser không vui chút nào, lại bắt đầu lo cho Bùi Bạch Mặc.

Bùi Bạch Mặc nhíu mày, "Xung phong nhận việc là tên đồ đệ của cô ấy."

Linser bật cười: "Cậu sợ tên đồ đệ của cô ấy bị thương thì cô ấy sẽ đau lòng? Cậu tâm lý như vậy, Katze có biết không?"

"Cảm ơn lời khen của cậu." Bùi Bạch Mặc tự nhiên đáp lại, "Tôi đang cố gắng trở thành người bạn trai gương mẫu lý tưởng trong sách."

Linser vẫn cười, "Ừ, chúc cậu thành công."

*****************

Dạ Sắc cũng lo lắng.

Trước khi Bùi Bạch Mặc đến tổ phân tích của cô ở tỉnh N, cô chưa từng được thấy tận mắt cảnh anh truy bắt hung thủ.

Nhưng cô nhớ rõ, lần đầu tiên cô thấy Bùi Bạch Mặc, trên cổ anh còn có vết sẹo.

Tiếp xúc với hung thủ ở cự li gần, sẽ có rất nhiều tình huống nguy hiểm ngoài ý muốn phát sinh.

Anh đã từng bị thương, cô không muốn thấy thêm một vết thương mới nào trên người anh nữa.

Trận đánh bom năm ấy ở Đức, đã để lại trên người anh bao nhiêu vết thương, cô không thể biết hết.

Nhưng cô lo lắng.

Người đàn ông mới bắt đầu học yêu của cô, dù lần hành động này không bị thương về thể xác, nhưng lòng anh sẽ bị thương vì những sai lầm trong quá trình điều tra.

Anh chưa từng nói. Nhưng cô vẫn biết rõ.

Mỗi một mạng sống, anh đều trân trọng như nhau.

*********************

Bùi Bạch Mặc nạp năng lượng táo xong đi ra, thấy Dạ Sắc đang ngồi ở ghế ngoài hành lang sở cảnh sát.

Anh bước vài bước đến bên cô, ngồi xuống.

"Thân phận anh là gì?"

Dạ Sắc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu sắc của anh.

"Đỗ Mục Nguyên, chuyên gia trang điểm cho xác chết."

Cô hít sâu một hơi, nói tiếp: "28 tuổi, vì đặc thù nghề nghiệp nên bị đuổi ra khỏi nhà. Gần đây cha qua đời, mẹ không cho anh tiến vào linh đường. Có một vị hôn thê, và một đứa con chưa ra đời, cả hai mới mất vì tai nạn giao thông, hung thủ gây tai nạn xong đã bỏ trốn. Mấy ngày trước Đỗ Mục Nguyên trang điểm cho một xác chết u ám quá nên bị gia quyến của người chết đánh một trận."

"Đây là thân phận được bịa ra, hay người thật?"

Dạ Sắc hạ mí mắt xuống: "Thân phận thật sự, hôm qua anh ta vừa mới vào viện Vân Sơn."

Vân Sơn, là một bệnh viện tâm thần.

Ánh mắt Bùi Bạch Mặc rơi xuống mười ngón tay đan xen vào nhau của Dạ Sắc, nét mắt vốn bình thản, dần trở nên ấm áp.

"Đừng khẩn trương." Anh cố làm dịu cảm xúc của Dạ Sắc, "Đừng quá để ý đến tên mắc bệnh hoang tưởng, cuồng ăn thịt người này. Anh sẽ không bị thương." Anh cam đoan, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng cột, "Anh sẽ không để cho hắn có cơ hội này. Anh tự mình ra trận, sao có thể để mình bị thương được. Sắc Sắc, điều em cần làm, không phải là lo lắng, mà là tin tưởng anh. Chờ anh trở về."

Dạ Sắc không ngờ Bùi Bạch Mặc lại an ủi cô. Anh củng cố niềm tin của cô như vậy, sao cô có thể để anh lo lắng không yên nữa chứ.

Cô buột miệng cười: "Bùi Bạch Mặc, anh càng ngày càng giống người đàn ông bình thường rồi. Em không lo lắng chuyện đó, em chỉ nghi ngờ, thân phận này liệu có đủ gây sự chú ý của hung thủ không. Cuộc đời của Đỗ Mục Nguyên rất bi thảm, nhưng có thực sự đủ để khiến hắn từ bỏ mục tiêu đang quan sát để làm lại từ đầu không?"

Bùi Bạch Mặc ừ một tiếng, đưa tay ra choàng lấy vai Dạ Sắc, kéo cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của mình. "Hắn sẽ. Trên đời có rất nhiều người có những số phận bi kịch khác nhau, nhưng không phải người nào cũng được phỏng vấn lên báo rồi lại tình cờ nhắc đến 'On A faded violet'. Hắn yêu bài thơ ấy như vậy, tất nhiên là sẽ chú ý đến tất cả mọi chuyện liên quan đến nó. Hắn sẽ nghiêm túc tìm hiểu về người nói câu ấy, sau đó sẽ phát hiện ra những chuyện chúng ta muốn hắn biết."

************************

Đỗ Mục Nguyên là một thợ trang điểm cho xác chết.

Có bệnh thích sạch sẽ và mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Anh ta trọ trong một khu nhà gần núi ở ngoại thành, quen dùng rèm cửa đen để che các cửa sổ.

Ngày đầu tiên, anh ta nhận được một bưu kiện.

Trong điện thoại, anh mời nhân viên chuyển phát nhanh tiến vào cửa, lên tầng, muốn tự mình kiểm tra món đồ ấy.

Cửa vừa mở ra, trước mặt nhân viên chuyển phát nhanh xuất hiện một người đàn ông đi giày Tây.

"Trong này là thi thể hay là xương cốt?" 'Đỗ Mục Nguyên' mỉm cười hỏi nhân viên chuyển phát nhanh đang đưa bút cho mình, dọa nhân viên kia sợ đến mức làm rơi cả bút, xé vội hóa đơn rồi chạy đi.

Lâm Khẩn nghe được vấn đề của 'Đỗ Mục Nguyên', quay sang bên cạnh hỏi Dạ Sắc đang ngồi ngay ngắn như đang gặp địch: "Anh ấy như vậy mà chị vẫn thích?"

Dạ Sắc đẩy đầu cậu sang một bên, hỏi lại: "Sao, cậu muốn làm tình địch của tôi hả?"

****

Một buổi chiều nọ, nhân viên tòa nhà gọi cho 'Đỗ Mục Nguyên'

Anh nhận điện, thấy bên kia nói: "Đỗ tiên sinh, chủ nhà nhờ chúng tôi nói với ngài..."

Bên kia hơi ngập ngừng, dường như vấn đề này rất khó nói.

'Đỗ Mục Nguyên' cười nhạo một tiếng, nói: "Bảo là tôi có hành vi cổ quái, ảnh hưởng đến an toàn?"

Anh nhanh chóng cúp máy: "Nếu nói vẻ đẹp trai của tôi ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng nhà hàng xóm thì tôi sẽ thừa nhận."

Lâm Khẩn nghe được lời của 'Đỗ Mục Nguyên", liền phun ngụm nước khoáng trong mồm ra.

Cậu đẩy đẩy tay Dạ Sắc: "Sư phụ, chị xem anh ấy..."

Dạ Sắc cười đến híp mắt, cầm tờ báo buổi sáng gõ đầu Lâm Khẩn: "Không quen? Chị đây lại thích vậy."

**Vở kịch nhỏ**

Vào một ngày nào đó, chủ tiệm sách XX nhận được một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia là giọng nam rất êm tai.

"Tôi muốn mua sách." – Người đàn ông kia nói.

Bà chủ cười trộm, bắt đầu tưởng tượng xem vẻ ngoài người đàn ông kia trông thế nào: "Rất xin lỗi, tiệm sách chúng tôi không có dịch vụ giao hàng tận nhà."

Sau đó lại cẩn thận nói thêm: "Nhưng cũng có thể phá lệ một lần."

"Anh muốn mua loại sách gì?" Bà chủ lại hỏi tiếp.

Người đàn ông đầu dây bên kia hơi chần chừ. "Có loại sách nào mà.... Dạy yêu đương, dạy cách làm một người bạn trai tốt không?"

Bà chủ giật mình, chẳng lẽ đây là lời thổ lộ của người thầm mến cô nhiều năm sao, vậy thì cô phải cổ vũ người này tiến nhanh hơn mới được.

"Tiên sinh, anh không cần đến loại sách này đâu."

Người đàn ông ừ một tiếng.

"Chỉ có hai nguyên tắc để trở thành một người bạn trai tốt: Hôn tốt và 'lên' tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top