Chương 25: Phu quân cũng tính là người thân đi?
Ngày hôm sau, có thư hàng đến, Thanh Long đề nghị quy hàng, nơi ký kết hiệp ước do phe thắng lựa chọn. Lôi Thừa Vũ nghi hoặc vì sao chúng lại dễ dàng nhận thua như vậy. Song đối phương đã đề nghị kí hoà ước, còn dùng vạn lượng vàng, trăm ngàn thước lụa, năm mươi hộc minh châu làm bồi thường chiến tranh, thì chẳng có lý do gì để bỏ qua cả. Hai bên thống nhất dựng trại hoà đàm ở một nơi vườn không nhà trống, xung quanh đều là đất bằng, như thế, dù cho phe kia muốn ám toán gì, cũng khó mà an bài được.
Phong Trạch nhanh chóng áp giải tàn quân đến trước mặt Lôi Thừa Vũ. Điều kiện tiên quyết của hoà đàm, như bao nhiêu cuộc đàm phán khác, chính là trao đổi tù binh. Tù binh lần này Đại Khang bắt được chủ yếu là lần tập kích doanh trại địch kia, vào khoảng hai trăm người.
Ninh Nhược Đình đứng bên cạnh hắn, thoáng chau mày, nàng dù sao đối với cảnh tượng thê thảm thế này cũng không quen mắt.
Lôi Thừa Vũ khoát khoát tay,
" Vài ngày nữa, đem chúng giao cho Thanh Long quốc."
Bỗng nhiên Lôi Thừa Vũ cảm thấy điều dị thường, vừa hay lúc ấy một vật thể nhanh như chớp lao tới, hắn nhanh nhẹn lùi lại nửa bước, phất tay áo, ám khí kia bị đánh văng rơi xuống đất, là một cây kim, kim độc!
Mọi người chưa kịp định thần, Ninh Nhược Đình đã lảo đảo ngã xuống.
" Có thích khách! Mau hộ giá!"
Hiển nhiên, Lôi Thừa Vũ không có ngờ đến, Ninh Nhược Đình thế nhưng cũng bị nhắm tới.
Lý Đằng quát lên, một toán quân vội vàng tuốt kiếm, đứng xung quanh hắn.
Lôi Thừa Vũ kinh hoảng, vội vã đỡ lấy nàng. Ninh Nhược Đình nhăn mày, đau nhói trên cổ khiến nàng sợ hãi vô cùng, càng hoảng sợ hơn là, tầm mắt bắt đầu mờ đi, không thể thấy cảnh vật trước mắt nữa, nàng kinh hoàng muốn bắt lấy tay áo Lôi Thừa Vũ, lại càng khiếp sợ hơn nhận ra tay mình cũng không còn cảm giác.
Hắn ôm nàng trong lòng, liền thấy rõ, một cây kim trên cổ Ninh Nhược Đình. Ninh Nhược Đình sợ, nàng rất sợ, muốn mở miệng gọi tên hắn, lại phát hiện mình không phát ra nổi thanh âm nào. Hơi thở của nàng vô cùng yếu ớt, mặt dần mất đi huyết sắc, rất nhanh liền hôn mê.
Lôi Thừa Vũ ôm lấy nàng, vận khinh công lao đi thật nhanh.
Ngự y theo bên người hắn cũng đã đến, nhưng lại lắc đầu bó tay, không biết đó là loại độc gì.
Ninh Nhược Đình nằm trên giường, tái nhợt như một xác chết, hơi thở yếu đến mức hầu như không nhận ra.
Lý Đằng thế nhưng lại đặc biệt am hiểu các loại độc dược. Hắn tiến lại gần" Hoàng thượng, thần mạn phép!"
Lôi Thừa Vũ gật một cái, về khả năng của Lý Đằng, hắn tin tưởng, chỉ là bình thường không tiện lộ ra thân vệ bên cạnh hắn còn có năng lực này.
Lý Đằng bắt mạch cho nàng, lại xem xét vết thương, gương mặt nhanh chóng tối sầm lại.
" Hoàng thượng, là độc Xích Tử Tinh!"
Lôi Thừa Vũ sắc mặt ngưng trọng, loại độc này, khi bộc phát, người trúng sẽ chảy máu thất khiếu mà chết. Ra tay cũng đủ ngoan độc!
" Giải độc thế nào?"
" Có thể dùng ngân châm để giải, hơn nữa, phải dĩ độc trị độc, dùng nọc rắn hổ bức độc ra ngoài!"
" Được, mau cứu quý phi!" Lôi Thừa Vũ thường ngày luôn lãnh đạm, lúc này lại có bộ dáng mất bình tĩnh hiếm thấy. Hai mắt hắn đỏ lên, móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay, trên lớp da chai sần vì dùng đao kiếm mơ hồ nổi lên dấu móng tay đỏ lừ, nhưng một chút đau hắn cũng không cảm thấy.
Lý Đằng lấy ngân châm ra, mỗi ngân châm đều cho qua ngọn lửa.
Hắn nhanh chóng châm lên người Ninh Nhược Đình, bắt đầu là huyệt bách hội, rồi ấn đường, nhân trung đi xuống tới cổ.
Lý Đằng thở ra một hơi," Hoàng thượng, hiện tại đã tạm thời kìm hãm được độc phát tán.
" Tốt!" Hắn nãy giờ ánh mắt không lúc nào rời khỏi nàng, nghe thấy câu nói của Lý Đằng, cũng yên tâm hơn phần nào.
Nọc rắn đã được đem tới.
" Nhưng...còn cần máu người thân của nương nương, để làm thuốc dẫn. Đồ Châu lại quá xa xôi, đợi lúc người thân của nương nương tới, e là.."
Lôi Thừa Vũ nghe thế, sững người trong một khắc, lại rút đoản đao ra.
Lúc này trong tâm hắn chỉ có một ý niệm, bằng mọi giá cứu nàng.
Chớp mắt, Lôi Thừa Vân cùng Lý Đằng đã hiểu hắn muốn làm gì.
Xem ra hoàng thượng đối với quý phi không chỉ là yêu thích đơn thuần, mà chính là thương yêu cùng che chở. Hoàng thượng cũng biết rõ, nhờ có sự rèn luyện nghiêm cẩn mà máu của người có thể kháng lại nhiều loại độc dược, dùng làm thuốc dẫn rất tốt.
Hắn không do dự hướng bàn tay mình cứa một đường, máu tươi chảy ra, hắn để máu nhỏ xuống bát sứ bên cạnh.
" Hoàng thượng! Người làm gì vậy?" Vị ngự y mồm miệng còn nhanh hơn đầu óc, thấy hắn tự làm bị thương bản thân mình thì vô cùng kinh hãi, tiến lên muốn giúp hắn xem xét vết thương.
Nhưng hai người kia cư nhiên biết rõ, ai cũng không cản được hắn.
" Phu quân, cũng tính là người thân đi?" Lúc nhắc đến hai chữ phu quân, giọng nói hiện lên một tia mềm nhẹ.
Hắn ra hiệu ngự y đừng đi tới, bản thân mình siết chặt tay, máu theo đó chảy xuống nhanh hơn.
Hắn ngước mắt" Lý Đằng, ngươi xem đủ chưa?"
" Hoàng thượng, người hãy để ngự y xử lí vết thương."Lý Đằng cung kính cúi đầu, nâng bát máu lên, hoà nọc rắn cùng vài loại thảo dược vào đó, đưa tới bên miệng Ninh Nhược Đình.
Lôi Thừa Vũ để mặc thái y xử lí vết thương, mắt vẫn không lúc nào rời khỏi nàng.
Trước mắt chưa có biến chuyển gì, vẫn phải chờ đợi.
Không lâu sau, Phong Trạch thu xếp ổn thoả chuyện tù binh Thanh Long quốc, cũng chạy đến xem tình hình.
Vừa hay, có chuyển biến tốt.
Từ khoé miệng Ninh Nhược Đình tràn ra máu đen, Lôi Thừa Vũ lập tức theo lời Lý Đằng, đỡ nàng ngồi dậy, vỗ vào lưng nàng một lúc lâu, máu đen cứ thế theo khoé miệng chảy ra, đầy hai bát máu mới ngừng.
Lý Đằng lại bắt mạch, vui mừng nói" Đã qua nguy hiểm rồi, giờ nương nương chỉ cần nghỉ ngơi bồi bổ một thời gian, sẽ không sao."
Tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, Lôi Thừa Vũ không kìm được xúc động, vòng tay càng gắt gao ôm lấy nàng.
" Lần này ngươi đã lập đại công, trở về ta sẽ ban thưởng!"
Lý Đằng khiêm cung cúi người " Hoàng thượng, đó là bổn phận của thần!"
Có câu minh thương dị đoá ám tiễn nan phòng*, hắn tránh được một lần, lại không ngờ sát thủ hướng nàng hạ thủ, không có Lý Đằng, nàng ngày hôm nay đã nguy rồi.
Thực sự, khoảnh khắc nàng ngã xuống, trong lòng hắn bỗng nhiên trống rỗng, thay vào đó là một loại sợ hãi đến ngạt thở siết chặt lấy tâm can hắn.
Chỉ cần kẻ hạ thủ rơi vào tay hắn, nhất định sẽ đem thiên đao vạn quả!* Đáng tiếc, tên kia từ khi ám sát hắn thất bại đã cắn lưỡi tự sát rồi.
Lôi Thừa Vũ muốn để binh sĩ nghỉ ngơi, hơn nữa đợi nàng tỉnh lại mới có thể trở về, ở chỗ nàng cũng do chính Lý Đằng bảo vệ, trước mắt, Thanh Long quốc cũng không thể có binh lực mà đối chọi ngay được.
Đến bữa có người mang cháo loãng đến, Lôi Thừa Vũ lại đỡ nàng dậy, tự mình đút cho nàng, ân cần như chăm sóc một đứa trẻ.
Trong ánh mắt nhìn nàng toàn là nhu tình sâu đậm, ai thấy một màn này mà không cảm động?
Đến sáng ngày thứ ba.
Cung nữ mang cháo lên.
Ninh Nhược Đình khó nhọc mở mắt, đầu óc vẫn chưa được thanh tỉnh, một lát mới nhận thức rõ xung quanh.
Đúng lúc ấy, Lôi Thừa Vũ chuẩn bị đút cháo cho nàng, lại bắt gặp đôi mắt nàng đang nhìn mình.
" Nàng tỉnh rồi!"
Hắn vui mừng vô cùng, ngồi xuống giường nàng." Nào, còn thấy khó chịu ở đâu không?"
" Chỉ là hơi chóng mặt." Ninh Nhược Đình chống tay xuống giường, muốn ngồi dậy, lại thấy toàn thân rã rời.
Lôi Thừa Vũ liền vòng tay ra sau lưng nàng, để nàng dựa vào trong lòng.
" Ta rốt cuộc bị làm sao vậy?" Nàng chỉ nhớ lúc đó cổ nhói lên, toàn thân truyền đến một trận đau đớn, sau đó không còn biết gì nữa.
" Có kẻ dùng ngân châm hạ độc nàng. May mắn, Lý Đằng là người tinh thông về độc dược." Nói đến đây, ánh mắt của hắn âm trầm xuống, lại lập tức bị dịu dàng thay thế." Đói không, ăn cháo đi!"
Hắn ra hiệu cho cung nữ đem cháo đưa đến tay mình, cung nữ liền thức thời lui ra.
Hắn nhẹ giọng phân phó " Báo hai vị vương gia, quý phi đã tỉnh, sáng mai lập tức lên đường."
" Nô tì tuân lệnh."
Hắn múc thìa cháo đưa đến bên môi nàng, Ninh Nhược Đình bất ngờ cũng ngượng ngùng, nhất thời chưa chịu mở miệng.
" Ngoan, há miệng!"
Nàng lúc này lại sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm, ngoan ngoãn há miệng ra, để hắn đút cháo. Lôi Thừa Vũ từ bao giờ biết chăm sóc người khác? Cả thế gian được hưởng diễm phúc này, cũng chỉ có mình nàng mà thôi.
Ninh Nhược Đình nghĩ nghĩ, mới mở miệng" Ta nằm như vậy bao lâu rồi?"
" Hôm nay là ngày thứ ba,nàng trúng độc tối hôm kia."
" Mỗi bữa ăn của ta..."
" Đều là ta bồi nàng dùng bữa, đút cho nàng như thế này."
Nàng vốn đang cảm động, lại lập tức bị câu sau của hắn đánh tan.
" Ái phi muốn báo đáp trẫm thế nào đây?"
Cách xưng hô và giọng nói đều rất trịnh trọng, không có vẻ gì giống như đang nói đùa.
Nàng nhất thời lúng túng, không biết đáp như thế nào.
"Chàng là thiên tử, cả thiên hạ này đều có, còn cái gì ta có thể cho chàng chứ?"
Lời vừa nói ra, Ninh Nhược Đình liền muốn tự tát vào miệng mình mấy cái.
Hắn dĩ nhiên không bỏ qua, môi mỏng gian xảo ghé vào tai nàng, hơi thở ái muội phả vào vành tai mềm mại: " Đúng là nàng chẳng có gì có thể cho ta..." Hắn cố ý kéo dài giọng nói, tay trên vai nàng lại chuyển xuống eo nhỏ, tiếp lời " Vậy dùng thân báo đáp đi!"
Hai má nàng đỏ bừng, trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện kia.
" Ái phi, không phải nàng đang nghĩ chuyện không trong sáng đấy chứ?" Lôi Thừa Vũ bình thường chín chắn lãnh đạm, không biết từ bao giờ lại có cái khẩu khí trêu hoa ghẹo nguyệt này.
Má nàng lại càng đỏ hơn.
Hắn chỉ chỉ lên mặt " Hôn ta ba cái là được!"
Ninh Nhược Đình thở hắt ra, Thừa Vũ à Thừa Vũ, chàng nói " dùng thân báo đáp" mà không nghĩ đến chuyện kia, có quỷ mới tin!
Nàng nhổm dậy, lưỡng lự một chút, lại thấy bộ dáng rõ ràng là đang chờ hưởng thụ, không đời nào tha cho nàng, nàng liền hít một hơi thật sâu.
Môi anh đào mềm mại tiến sát lại mặt hắn, hôn lên má phải một cái, má trái một cái.
Ồ, nam nhân thế nhưng làn da rất mịn nha!
Nàng chuẩn bị hôn má phải một cái nữa cho đủ ba, khoé môi hắn liền kéo một nụ cười ranh mãnh, bất ngờ xoay mặt lại.
Môi nhỏ xinh liền dán trên môi mỏng khiêu gợi của hắn.
Ninh Nhược Đình mở to mắt, chưa kịp phản ứng, gáy đã bị bàn tay to lớn giữ chặt, hắn hôn xuống, ôn nhu hôn lên khoé môi nàng, chậm rãi gặm cắn, nàng bị đau, môi khẽ hé mở, Lôi Thừa Vũ nhanh chóng tiến vào, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, chiếm lấy từng tấc ngọt ngào.
Nàng vô lực vòng tay qua cổ hắn, rất tự nhiên đón nhận nụ hôn của hắn, khẽ khép mi lại.
Lôi Thừa Vũ trong lòng âm thầm vui sướng, nụ hôn cứ thế triền miên quấn quít, đến khi hơi thở nàng bị rút sạch, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn mới luyến tiếc buông nàng ra.
* ngọn thương ngoài sáng dễ tránh, nhưng mũi tên trong tối khó đề phòng.
* băm thành trăm mảnh, chết không toàn thây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top