Chương 231-240

  Chương 231: Trốn Cùng Tìm  

  Nam nhân vừa mới đứng ở cửa phòng tắm không tới mười giây, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra một thanh âm: "Có thể giúp ta lấy một bộ quần áo không? Còn có thuốc khử trùng nữa." Âm thanh rất lớn rất vang dội, hẳn là người bên trong đang dựa sát cánh cửa. Ba người bên trong phòng đều nghe được rõ rõ ràng ràng, ba anh em liếc mắt nhìn nhau. Nam nhân lớn nhất mở miệng trước: "Lão tam ngươi lập tức đi chuẩn bị."

"Đại ca." Lão tam rõ ràng không muốn. Đại ca ngày hôm nay đến cùng là thế nào? Tựa như trúng tà vậy......

"Nếu như không một lần nữa thay quần áo, hắn chính là chỉ tắm không, trên người vẫn như trước thối hoắc." Nam nhân nhàn nhạt nói một câu.

"Lão tam, đi thôi." Lão nhị đứng ở cửa sổ lên tiếng. Âm thanh nhẹ bỗng, có chút nhẹ đến mơ hồ.

Thấy hai người anh nhà mình đều lên tiếng, lão tam dù không muốn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể quay người rời phòng đi mua quần áo. Lão tam đi rồi, tầm mắt lão nhị rơi vào trên thân nam nhân, ánh mắt lãnh đạm liếc mắt nhìn, đôi môi khẽ nhúc nhích: "Hắn là người của lão đại."

"Ta biết!" Nam nhân mong muốn vẫn là nhàn nhạt, chỉ là, nơi sâu xa trong đáy mắt chợt lóe một tia hoảng loạn không dễ phát giác.

Nghe nam nhân trả lời, lão nhị đem tầm mắt chuyển đến ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn sương trắng tràn ngập cửa sổ. Trên mặt một phần lãnh đạm.

Lúc này nam nhân, cũng không có tâm tư gì khác. Đem người dựa vào ở trên tường, đôi mắt có chút ngốc lăng nhìn dưới mặt đất, bên tai rõ ràng vang lên tiếng nước ào ào, tâm tình càng ngày càng buồn bực.

"Quần áo tới chưa?"

"Đợi lát nữa." Giọng nam nhân có chút đông cứng.

Lão nhị liếc mắt nhìn người đang khó dây vào, hơi lắc lắc đầu. Tầm mắt một lần nữa nhìn bên ngoài cửa sổ.

Cửa bị đẩy ra, lão tam thở hổn hển cầm một cái túi đi tới trước mặt nam nhân: "Đại ca, này."

Nam nhân lại không hề liếc mắt nhìn quần áo: "Ngươi trực tiếp đưa cho hắn là được." Nói xong, hướng về phía giường đi đến.

Lão tam không biết đột nhiên đại ca là làm sao, giữa lúc hắn muốn mở miệng hỏi thời điểm, bên trong phòng tắm truyền ra một thanh âm: "Cầm quần áo vào cho ta đi." Vừa dứt lời, lão tam liền nghe âm thanh cửa phòng tắm bị mở ra, sau đó, một cái tay duỗi ra đến bắt được quần áo trong ***g ngực hắn. Tiếp đó cửa liền bị đóng lại.

Bên trong phòng tắm, Nam Cung Cửu xem cái túi trong tay, trong đôi con ngươi đen như mực chợt lóe từng tia từng tia cười lạnh. Sau đó động tác nhanh chóng đem vết thương của chính mình khử trùng bôi một chút thuốc băng bó đơn giản, mặc quần áo vào, khẽ cúi thấp đầu đem cửa phòng mở ra. Ánh mắt khẽ nâng nhìn nam nhân trên giường: "Có thể đi rồi." Vừa nãy hắn còn đang suy nghĩ làm sao trốn, hiện tại hắn biết. Ba người này thật giống như vừa cãi nhau, bộ dáng đều có chút không yên lòng.

"Đi thôi." Nghe Nam Cung Cửu nói, nam nhân từ trên giường đứng lên, đối với hai người em của mình nói một câu. Sau đó, ba người hai bên trái phải một trước đem Nam Cung Cửu bao quanh bốn phía ra khỏi khách sạn.

Vừa ra khỏi khách sạn, Nam Cung Cửu liền mở miệng nói chuyện: "Có thể ăn bữa sáng trước không? Ta rất đói." Tựa hồ là vì để chứng minh lời hắn nói, âm thanh Nam Cung Cửu lúc này cũng có chút mặt ủ mày chau suy yếu.

"Sao lại có nhiều yêu cầu như vậy. Chờ trở lại tổng bộ ngươi muốn ăn cái gì đều có." Tâm tình nam nhân có chút buồn bực, ngữ khí mang theo khó chịu nồng đậm.

Nam Cung Cửu khẽ cúi thấp đầu, không nói lời nào. Cùng ba người bọn họ hướng về phố lớn đi đến. Khi đi ngang qua một quầy hàng bán bánh bao, Nam Cung Cửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn mắt nam nhân phía trước: "Mua hai cái bánh bao cầm tay ăn được không? Ta rất đói." Âm thanh bình bình đạm đạm, ánh mắt thanh thanh giản giản.

Nam nhân nhìn một chút, cũng không biết là làm sao, lời này liền bật thốt lên: "Được, lão tam ngươi đi. Tốc độ nhanh một chút." Nói xong, quay người nhìn về phía cửa hàng bên cạnh.

Lão nhị nghe nam nhân dặn dò, đôi mắt lãnh đạm chợt lóe một tia dị quang. Tựa hồ như đang hơi thở dài cái gì......

"Này, yêu cầu thật nhiều." Lão tam không tình không nguyện đem bánh bao bỏ vào trong tay Nam Cung Cửu.

"Cảm ơn." Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn lão tam nhàn nhạt trả lời một câu. Sau đó cúi đầu động tác không nhanh không chậm ăn bánh bao.

Đi không tới một phút, bốn người đến trên phố người đến người đi, nam nhân liếc mắt nhìn hai người em bên người, làm cho bọn họ cảnh giác một chút, mình thì là đưa tay ra chuẩn bị đón xe. Nhưng vào lúc này, Nam Cung Cửu vẫn luôn yên lặng không có bất luận động tác gì, lập tức đem lão tam bên cạnh đẩy lên trên người lão nhị. Người nhanh chóng hướng về chiếc xe moto đang dừng gần đó chạy đi, đem người trên moto đẩy xuống, chính mình ngồi lên, như một cơn gió biến mất ở đường phố xe tới xe đi.

Chủ nhân của chiếc xe vừa vặn đang dừng mua bữa sáng, vừa đem chìa khóa xe xuyên vào, hắn còn chưa có phản ứng lại, chính mình liền ngã xuống đất, moto bên người đã sớm không còn bóng. Sửng sốt nửa ngày, chủ nhân lập tức bắt đầu hol: "Bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm a, bắt kẻ trộm......"

Nam nhân vừa gọi được xe, đang chuẩn bị quay người, liền nghe có người hô bắt kẻ trộm, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn, cấp tốc quay đầu, liền thấy hai người em của mình đang chuẩn bị đứng lên, mà bốn phía sớm đã không còn thân ảnh của Nam Cung Cửu. Nội tâm nam nhân nhất thời thăng lên một luồng lửa giận trước nay chưa có......

Nam Cung Cửu cưỡi moto chạy một khoảng cách, liền lập tức ném xe đi, chính mình trốn vào trong một nhà dân."Chạy trốn?" Thanh âm Tạ Hoài bình tĩnh lạ kỳ, ánh mắt của y nhàn nhạt đảo qua ba anh em đang quỳ trên mặt đất, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì. Nhưng là Tống Mộc Thanh đứng ở bên cạnh y lại biết, ba anh em này ngày hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng.

"Vâng. Xin chủ nhân trách phạt." Nam nhân trầm giọng đáp.

Tạ Hoài nhẹ nhàng chuyển động nhẫn đeo trên ngón tay, khóe miệng hiện lên một vệt cười khẽ, nhạt nói một câu: "Đừng nóng vội......" Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, tựa hồ giống như quan hệ tình nhân vành tai và tóc mai chạm vào nhau."Phạt là khẳng định. Nói một chút chuyện đã xảy ra đi."

Nghe âm thanh quái gở này của Tạ Hoài, Tống Mộc Thanh đứng ở một bên ngạnh sinh sinh run lên một cái. Trong lòng yên lặng vì ba người này mặc niệm......

"Chuyện là như vầy......" Nam nhân đem chuyện đã trải qua nói vô cùng tỉ mỉ. Hắn không dám có chút che giấu nào, nếu không anh em ba người hôm nay sợ rằng phải mất mạng nơi này. Đương nhiên, một chút tiểu tâm tư của hắn, hắn là sẽ không nói ra.

Ròng rã nghe mười phút, trên mặt Tạ Hoài vẫn luôn duy trì nụ cười như có như không. Chờ nam nhân nói xong, Tạ Hoài trầm mặc 3 phút mới mạn bất kinh tâm mở miệng: "Ta rất hiếu kì......" Nói đến một nửa, người đi tới trước mặt nam nhân, ngồi xổm người xuống đưa tay ra đem cằm của hắn xiết chặt lấy, cưỡng chế giơ đầu của hắn lên, đôi mắt ngậm lấy nụ cười nhạt nhòa. "Ngươi tại sao lại đáp ứng yêu cầu của hắn? Ta nghĩ, sai lầm rõ ràng như thế ngươi hẳn là sẽ không phạm mới đúng!"

Nghe Tạ Hoài chậm rãi nói, thân thể của nam nhân bắt đầu run rẩy.

"Chủ nhân, là Á Cửu hắn......" Lão tam bên cạnh nhìn đại ca mình chịu tội, tâm có chút bất bình.

"Ta có bảo ngươi nói sao?" Tạ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn lão tam một cái.

Cái nhìn âm hàn kia làm lão tam cảm thấy như đang ở trong sông băng, ngay cả tâm tư đều phảng phất bị đống băng.

Tống Mộc Thanh nhìn, trong lòng thở dài một hơi. Người này, ai......

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho là Tạ Hoài muốn nổi trận lôi đình, bất ngờ, Tạ Hoài lại buông lỏng ra tay đang nắm chặt cằm nam nhân. "Được rồi, các ngươi đi xuống đi, tiếp tục lục soát cho ta."

"Vâng. Chủ nhân!" Ba người từ bên trong sững sờ lập tức hồi thần, cùng nhau trả lời một câu. Sau đó nhanh chóng đẩy cửa ra khỏi gian phòng.

"Tại sao?" Sau khi ba người lui ra, Tống Mộc Thanh có chút kỳ quái hỏi. Trong ấn tượng của hắn, Tạ Hoài không phải là người dễ nói chuyện như vậy.

"Cái gì tại sao?" Tạ Hoài cười yếu ớt liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh.

Nhìn dáng dấp kia Tống Mộc Thanh liền biết Tạ Hoài là không muốn nói cho hắn biết. Hắn cũng phi thường không muốn hỏi cái đề tài này nữa......

......

Ở trong khoảng thời gian sau đó, Nam Cung Cửu trải qua vô cùng gian nan, không biết tại sao mỗi lần trốn đến một chỗ, không đến một ngày cũng sẽ bị phát hiện ra. Nhiều lần như vậy, Nam Cung Cửu mơ hồ đoán được, trung gian khẳng định là có vấn đề. Lúc này, cách thời điểm bọn họ cá cược, chỉ còn lại không tới một tuần. Ngày đó Nam Cung liền kéo một thân trọng thương, lại một lần nữa gặp một nhóm sát thủ 'X ', tại lúc hốt hoảng chạy trốn, hắn vô tình chui vào sân bay. Trốn đến một cái chỗ tối, lúc này mới tránh được một kiếp.

Nam Cung Cửu trốn thoát, nhìn bầu trời xanh biếc. Ở trong lòng vì chính mình tiếp sức cố lên! Còn có bốn ngày, chỉ còn bốn ngày. Kỳ, chờ tôi.... Chờ tôi...... Trong lòng khẽ niệm, Nam Cung Cửu lâm vào hôn mê......

Tổng bộ, Tạ Hoài nhìn điểm xanh trên màn hình. Đáy mắt nồng đậm ý cười: "Hắn đã hôn mê ở sân bay. Được, trận du hí này liền đến đây là kết thúc đi. Hai người các ngươi đi đem Á Cửu trở về cho ta."

"Ta sát, Tạ Hoài ngươi thật độc!" Tống Mộc Thanh nhìn màn hình, nhàn nhạt nói một câu. Á Cửu đáng thương......

Tạ Hoài không thèm để ý chút nào cười cười: "Không làm như vậy, làm sao có thể thu phục Á Cửu."

Sau mười phút.

"Người không thấy?" Tạ Hoài đang cùng Tống Mộc Thanh ở trên ghế sa lon nhàn nhã tự tại uống rượu đỏ, đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm của thuộc hạ. Sửng sốt nửa giây, Tạ Hoài nhanh chóng đứng lên hướng về máy vi tính chạy đi. Quả nhiên, trên màn hình trống rỗng......

"Chết tiệt, tìm cho ta!" 

Chương 232: Được Cứu Trợ 

  Sau khi Nam Cung Cửu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mình đang ở trong một gian phòng thuần trắng rất sạch sẽ. Chỉ liếc mắt một cái, tâm Nam Cung Cửu liền nguội lạnh. Lẽ nào, mình bị Tạ Hoài bắt về? Nghĩ tới đây, Nam Cung Cửu liền không cam lòng. Hắn đưa tay ra, vén chăn lên liền muốn xuống dưới. Đúng lúc này, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt được mở ra. Một nam nhân rất đẹp đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa "Tiểu Cửu, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi." Âm thanh cùng bề ngoài của anh ta rất là không phù hợp, mang theo giọng khàn khàn tối tăm. Nghe thanh âm đoa có thể gây nên từng tia từng tia khó chịu trong tâm.

"Anh là?" Nam Cung Cửu nhìn người có chút quen mắt, hơi hí mắt ra, cẩn thận hồi tưởng. Hắn rất xác định mình đã từng gặp nam nhân này.

"Anh là Khúc An. Bất quá, chúng ta rất lâu rồi không gặp." Khúc An đem cháo trong tay đặt lên trên bàn, nhìn Nam Cung Cửu "Cậu đây là chuẩn bị đi đâu vậy? Thương thế của cậu rất nặng, tạm thời không thể xuống giường."


"Là anh cứu tôi sao?" Nam Cung Cửu không đáp mà hỏi lại. (đoạn này thực ra nhưng tui thấy quá khó hiểu nên tự động thêm vào)

"Không phải. Là Tinh Cửu cứu cậu." Khúc An đỡ Nam Cung Cửu lên trên giường, giúp hắn đắp kín chăn "Có chuyện gì, ngươi trực tiếp nói cho anh biết, anh gọi người giúp cậu đi làm."

"Cảm ơn." Nghe tên của Tinh Cửu, Nam Cung Cửu hoàn toàn buông lỏng. Là Tinh Cửu cứu mình, như vậy, Tiêu Dương chắc chắn đã nhận được tin tức. Như vậy...... Kỳ......

"Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy?" Nghĩ đi nghĩ lại Nam Cung Cửu đột nhiên nghĩ tới cá cược với Tạ Hoài, nhanh hỏi một câu.

Khúc An mặc dù có chút khó hiểu khi Nam Cung Cửu hỏi vậy, nhưng vẫn là nhìn đồng hồ đeo tay một chút "Hôm nay là 25."

Nghe lời này, Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen như mực lóe sáng lấp lánh. Ngày 25, ba tháng đã qua! Thật tốt......

"Cậu ăn trước chút cháo đi, cậu đã hôn mê ròng rã năm ngày." Khúc An đem cháo trên bàn đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu.

"Được." Nam Cung Cửu đưa tay ra chuẩn bị đi đón cháo lại bị Khúc An ngăn lại.

"Tay cậu hiện tại không thể động. Cậu phải chú ý." Khúc An múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu không quen người khác đút cho hắn ăn, nhưng là, đôi mắt nhìn cánh tay cắm đầy dây rợ, hơi do dự một chút, chỉ có thể hé miệng.

Ăn một bát cháo xong, Khúc An lấy ra giấy ăn giúp Nam Cung Cửu lau lau khoé miệng "Còn đói không?"

"Ừm." Đối với động tác thân mật của Khúc An, Nam Cung Cửu có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không thể ra sức. Chỉ có thể tận lực ăn nhiều cơm, để khí lực mau khôi phục.

"Vậy cậu đợi lát nữa, anh lập tức lại đi lấy một bát." Khúc An không nghĩ tới Nam Cung Cửu lại đột nhiên tỉnh lại, cho nên, cũng chỉ bưng một bát cháo.

"Phiền anh." Nam Cung Cửu tuy rằng mặt không hề cảm xúc, đáy mắt lại lóe sáng lấp lánh. Ngữ khí cũng mang chút chút ấm áp.

Khúc An nghe cười cười. "Từ trước cậu chính là tính tình lạnh lùng khốc khốc, không nghĩ tới lớn rồi cũng giống vậy."

Nam Cung Cửu khẽ giương lên khóe miệng, không nói gì. Đôi mắt chỉ là lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ. Không biết lúc nào Kỳ mới tới tìm hắn, bất quá, cần phải dùng không mất bao nhiêu thời gian. Lần này, em ấy rất lo lắng đi......

Khúc An đi không bao lâu, liền bưng một bát nóng hổi cháo vào phòng, ngồi vào vị trí vừa nãy, dùng cái muôi khuấy đều cháo, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu ngậm lấy ý cười "Đợi lát nữa, bây giờ còn có chút nóng."

Nam Cung Cửu gật gật đầu, vẫn không có nói chuyện.

Một lát sau, thấy cháo đã bớt nóng, Khúc An cho ăn Nam Cung Cửu ăn cháo xong. Sau đó cười có chút trêu chọc nói "Có phải là đang nghĩ đến Kỳ?"

Nam Cung Cửu hơi sững sờ, cũng không phủ định khe khẽ gật đầu, nhếch đôi môi khẽ nhúc nhích "Rất nhớ."

"Bọn họ rất nhanh sẽ tới, cậu nghỉ ngơi thật tốt đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đúng rồi, người truy kích cậu có phải tên là Tạ Hoài không?" Khúc An một bên thu thập bát một bên hỏi Nam Cung Cửu.

"Đúng. Anh cũng biết?" Nam Cung Cửu hơi kinh ngạc. Theo lí, tên của lão đại "X", người bình thường là sẽ không biết. Khúc An làm sao lại rõ ràng như thế? Anh ta cũng không phải sát thủ......

Nghe Nam Cung Cửu nói, tay Khúc An đang thu thập bát bỗng nhiên hơi dừng một chút "Ừm." Chỉ là nhàn nhạt một cái giọng mũi, cách một hồi, bát đũa thu thập xong, Khúc An mới một lần nữa nói chuyện "Y làm sao lại truy sát cậu?"

Nam Cung Cửu sờ môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn chiếc chăn thuần trắng. Một hồi lâu mới mở miệng "Bởi vì một vụ cá cược."

Thấy Nam Cung Cửu như vậy, Khúc An cũng biết là hắn không muốn nói đến chuyện này. Liền thu hồi tâm tư hỗn loạn của mình, khóe miệng vẫn như trước mỉm cười "Buổi tối muốn ăn gì?"

"Đều tốt. Có lợi cho thân thể khôi phục là được." Nam Cung Cửu ngẩng đầu nhìn Khúc An nhàn nhạt nói. Hắn nhất định phải nhanh chóng khôi phục thân thể, nếu không, chờ lúc nào Kỳ tới, sez càng thêm đau lòng. Hắn không hy vọng nhìn thấy dáng dấp không vui của Kỳ."Được. Cậu nghỉ ngơi thật tốt. Anh sẽ trở lại thăm cậu sau." Khúc An gật gật đầu, đứng lên ra khỏi gian phòng.

Nam Cung Cửu trầm mặc nhìn bóng lưng Khúc An. Hắn làm sao cảm giác, Khúc An hình như đang đau khổ......???

Lúc ăn cơm tối, nhìn sắc mặt Khúc An, Nam Cung Cửu càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng. Sắc mặt Khúc An so sánh với lúc trưa tái nhợt hơn nhiều, cả người hiện ra rất là tiều tụy. "Hiện tại cảm giác thế nào?" Khúc An như không có chuyện gì xảy ra cười cười, tuy rằng nụ cười rất ôn hòa, nhưng là thế nào cũng không che giấu được sầu muộn nhàn nhạt giữa chân mày.

"Tốt lắm rồi." Nam Cung Cửu thu hồi tầm mắt đánh giá, nhàn nhạt nói một câu. Chẳng lẽ, Tạ Hoài cùng Khúc An có cái gì qua lại? Hắn nhớ tới buổi trưa cảm xúc của Khúc An thay đổi chính là bắt đầu từ lúc nói tới Tạ Hoài.

"Như vậy cũng tốt, câuh mấy ngày nay chỉ có thể ăn chút cháo." Khúc An một bên khuấy đều cháo trong chén một bên nhàn nhạt nói.

Nam Cung Cửu nhìn Khúc An nghiêm túc quấy cháo. Không nghĩ tới, sau khi lớn lên Khúc An lại xinh đẹp như vậy, tinh xảo mà rõ nét.

"Trên mặt anh nở hoa à?" Khúc An ngẩng đầu mắt phượng hơi nhíu, hiển lộ hết sự quyến rũ, trong đó còn có thêm mấy phần tà khí không nói ra được, trêu đùa nói một câu.

Khí chất trên người nam nhân này thật nhiều. Khi thì nho nhã như thư sinh, khi thì tà khí phong lưu, khi thì lại hung hăng như vương giả. "Có thể ăn chưa?" Không để ý tới Khúc An, Nam Cung Cửu nhìn cháo nhàn nhạt hỏi một câu.

"Ừm." Khúc An thu hồi biểu tình, đem bát bưng đến gần Nam Cung Cửu, cẩn thận cho ăn hắn.

Ăn cháo xong, Khúc An bồi tiếp Nam Cung Cửu nói một hồi, liền ra khỏi gian phòng. Nam Cung Cửu nhắm mắt lại lung ta lung tung suy nghĩ một lúc, sau đó, hôn hôn trầm trầm liền ngủ say.

......

"Được người cứu đi?" Tạ Hoài nghe thủ hạ đưa tin rất là tức giận. Trình Giảo Kim giữa đường xuất hiện này rốt cuộc là ai? "Lập tức truy tra cho ta." Chỉ còn hai ngày cuối cùng, y không thể để cho cái kế hoạch này thất bại.

Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài tức giận, ở một bên nói nói mát "Người anh em à, cảnh tượng này vẫn là rất hợp với một câu nói: Người tính không bằng trời tính."

Tạ Hoài mặt âm trầm liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh. "Câm mồm." Nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Sau đó, rót cho mình một chén rượu. Người ngồi ở trên ghế salông. Một lát sau Tạ Hoài lại lần nữa mở miệng "Tra cho ta tra tới cùng là ai."

"Ngươi không phải đã phân phó người phía dưới sao?" Tống Mộc Thanh uống một hớp trong chén trà, nhàn nhạt nói.

"Tống Mộc Thanh." Tạ Hoài nhìn Tống Mộc Thanh, chữ chữ cắn chặt.

"Được, được, ta điều tra còn không được à? Kỳ thực, người anh em à, ta nói thật lòng, ta cảm thấy Á Cửu này cũng không thích hợp với ngươi." Vì bạn tốt của mình suy nghĩ, Tống Mộc Thanh mới mở miệng, nếu không hắn mới lười đùa trước họng súng.

"Có thích hợp hay không. Ta chính mình rõ ràng." Tạ Hoài trầm mặc hồi lâu, lãnh đạm nói một câu.

Thấy như vậy Tống Mộc Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, đặt chén trà xuống đứng lên "Được, ta tra một chút đi." Sau đó, ra khỏi gian phòng.

Sau ba ngày, Tống Mộc Thanh xuất hiện ở gian phòng, ngồi xuống đối diện Tạ Hoài, cầm trong tay tư liệu ném tới trước mặt hắn "Này, tin tức ngươi muốn."

Tạ Hoài nhanh đưa tay ra, đem tư liệu cầm ở trong tay, cẩn thận nhìn. Khi thấy một tấm hình trong tài liệu. Cả người y đều cứng ngắc......

"Làm sao vậy?" Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài, rất là kỳ quái hỏi một câu.

"Thật quen thuộc......" Ánh mắt Tạ Hoài nhìn chòng chọc vào bức ảnh, trong miệng nỉ non ba chữ.

"Cái gì thật quen thuộc?" Tống Mộc Thanh nghiêng thân thể, nhìn người trong tư liệu. "Làm sao ngươi biết mỹ nhân này? Vậy thì thật là tốt, có cơ hội giới thiệu cho ta."

"Là hắn......" Tạ Hoài lại như là không nghe thấy Tống Mộc Thanh. Cầm tư liệu tay có chút hơi run.

"Có ý gì?" Tống Mộc Thanh cảm giác được sự tình thật giống có chút quỷ dị, này không đúng a......

"Người trong giấc mộng của ta là hắn." Cách thật lâu, Tạ Hoài mới giơ lên mắt nhìn Tống Mộc Thanh, có chút kích động nói.

Nghe lời này, Tống Mộc Thanh tại chỗ liền muốn cười. Nhưng là, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tạ Hoài, hắn liền không cười nổi. "Người anh em à, ngươi có phải là......" Còn chưa chờ hắn nói xong, Tạ Hoài lại đứng lên cầm tư liệu vội vội vàng vàng ra khỏi gian phòng. 

Chương 233: Gặp Lại 

  Một buổi sáng, Khúc An bưng đồ ăn sáng đi đến phòng bệnh, lại phát hiện trên giường không có ai, đôi mắt nhìn bốn phía. Tại trước cửa sổ phát hiện thân ảnh Nam Cung Cửu "Sao lại xuống giường?" Đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, Khúc An hướng về phía Nam Cung Cửu đi đến.

"Nằm quá lâu, có chút không thoải mái." Nam Cung Cửu quay đầu, nhìn Khúc An nhàn nhạt nói, sau đó, hướng về giường bệnh đi đến.

"Thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?" Khúc An dừng bước lại, nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu, mềm nhẹ hỏi.

"Đều tốt vô cùng." Một lần nữa ngồi về tới trên giường, Nam Cung Cửu nhàn nhạt nói. Ánh mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn. "Là cho tôi sao?"

"Đương nhiên." Khúc An gật đầu cười, hướng về bàn đi đến. "Thử xem có thích không? Anh vốn là muốn làm chút gì đó cho cậu nếm thử."

"Cháo này rất ngon. Nếu có trứng muối với thịt nạc thì còn ngon hơn." Nam Cung Cửu ung dung thong thả ăn cháo, âm thanh mang chút hoài niệm, ngay cả ngữ khí cũng đều trở nên ôn hòa hơn.

Khúc An nghe lẳng lặng nở nụ cười, trên gương mặt tinh xảo tất cả đều là thương cảm nhàn nhạt không nói nên lời "Nghe nói tài nấu nướng của Kỳ vô cùng tốt, chắc là, cháo này cậu ấy từng nấu cho cậu ăn đi."

"Ừm. Bất quá, rất lâu không được ăn." Ngữ khí mang theo một loại thẫn thờ không nói ra được, mơ hồ mang theo ít vui sướng.

"Rất nhanh liền có thể ăn rồi." Khúc An nghe vậy liền nói tiếp. Dừng lại một chút, lại nói "Khoảng chừng ngày mai sẽ có thể tới."

"Ta nghĩ, ngày mai sợ là vẫn không thể đến." Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Hoài dựa vào trên tường, đáy mắt ngậm lấy ý cười ý tứ hàm xúc không rõ.

Nghe thanh âm này, thân thể buông lỏng của Nam Cung Cửu lập tức căng thẳng, đôi mắt đen như mực cảnh giác nhìn Tạ Hoài, trong đôi mắt có lửa giận rõ ràng. "Ngươi đến đây làm cái gì? Tạ Hoài, đừng quên giữa chúng ta cá cược, ta đã thắng."

Tạ Hoài nhìn Nam Cung Cửu cười cười "Á Cửu, làm người không thể quá ngây thơ." Nói rồi bước chân chậm rãi hướng về phòng bệnh đi tới.

Từ lúc Tạ Hoài xuất hiện, cả người Khúc An liền rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác. Ánh mắt của anh lăng lăng nhìn nam nhân càng ngày càng đến gần. Đôi môi khẽ mấp máy, thật lâu mới phát ra hai tiếng "Tạ, Hoài......"

Nam Cung Cửu nghe bên tai truyền tới thanh âm rất nhỏ, giọng điệu này rõ ràng rất là kỳ quái, hắn nhìn thẳng tầm mắt Tạ Hoài, rơi vào trên người Khúc An bên cạnh. Này vừa nhìn, còn thật sự sợ hết hồn. Trên mặt Khúc An một mảnh tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi. "Khúc An, anh không sao chứ?" Trực giác của Nam Cung Cửu cho biết giữa Khúc An cùng Tạ Hoài khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, việc này nhìn thật giống như không đơn giản......Đôi mắt Tạ Hoài từ lúc tiến vào phòng bệnh, liền trực tiếp nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu. Lúc này phát hiện ánh mắt của hắn dời đi, cũng theo ánh mắt của hắn hướng về bên đó nhìn. Chỉ liếc mắt một cái, biểu tình mạn bất kinh tâm của Tạ Hoài liền lập tức trở nên dại ra, bước chân chậm rãi cũng dừng lại, cả người cứng ngắc nhìn Khúc An cách đó không xa. Trong đầu, chợt lóe vô số hình ảnh trong giấc mộng......

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, đều ngơ ngác nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Cách nửa ngày, Tạ Hoài mới cứng ngắc nói hai chữ "Là ngươi......"

Nam Cung Cửu ở giữa Tạ Hoài cùng Khúc An, qua lại đánh giá. Hai người này, làm sao càng nhìn càng cảm giác thật giống như...... Nghĩ nghĩ, mày rậm của Nam Cung Cửu nhíu chặt.

"Tiểu Cửu." Ngay tại thời điểm Nam Cung Cửu nhướn lông mày thăm dò, tuqf cửa vang lên một thanh âm. Nhu nhu, mang theo ấm áp như trong trí nhớ.

Nam Cung Cửu không thể tin nhìn về phía ngoài cửa "Kỳ......" Sửng sốt nửa giây, Nam Cung Cửu cấp tốc hoàn hồn, vén chăn lên chân trần hướng về phía Nam Cung Kỳ chạy đi. "Kỳ!"

"Tiểu Cửu, em nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ......" Nam Cung Kỳ ôm chặt lấy Nam Cung Cửu, khóe mắt mang theo hơi ướt át. Âm thanh có chút run run.

Đột nhiên xuất hiện một màn này, làm thức tỉnh Tạ Hoài. Tạ Hoài liếc mắt nhìn Khúc An, sau đó lập tức quay đầu chuẩn bị hướng về phía Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ đi đến. Đúng lúc này, Khúc An vẫn luôn an tĩnh lập tức có động tác, đem người chắn trước mặt Tạ Hoài, mắt phượng xinh đẹp bình tĩnh nhìn hắn "Ta nghĩ, chúng ta nên nói chuyện."

"Tránh ra." Tuy rằng, cảm giác nam nhân trước mắt này làm cho y vô cùng quen thuộc. Nhưng là, nhìn người đang ở ngay trước mặt y cùng người khác ôm ấp, càng làm cho Tạ Hoài tức giận.

"Tạ Hoài. Ta là Khúc An." Khúc An không chút nào sợ ngữ khí phẫn nộ của Tạ Hoài, chỉ là lẳng lặng nói.

"Bọn họ......" Nam Cung Kỳ nhìn Khúc An cùng Tạ Hoài, hơi kinh ngạc.

"Không có chuyện gì, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lưu lại không gian cho hai người bọn họ." Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ, hướng về bên trái đi đến.

"Á Cửu, ngươi...... Ngươi tránh ra cho ta." Nhìn Nam Cung Cửu nắm tay Nam Cung Kỳ biến mất ở cửa, Tạ Hoài lên cơn giận dữ, đưa tay chuẩn bị đẩy Khúc An ra. Lại nhìn thấy Khúc An vẫn như trước lẳng lặng nhìn y...... Trong nháy mắt đó, Tạ Hoài cảm giác mình trúng tà. Hắn cư nhiên, không nỡ......

"Tạ Hoài, tìm ngươi lâu như vậy rồi. Ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu nữa." Khúc An duỗi cánh tay trắng nõn gầy gò ra, nắm thật chặt bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung của Tạ Hoài. 

Chương 234: Nồng Đậm Ấm Áp Cùng Trầm Mặc Đối Lập 

  Tạ Hoài nghe lời nói vô cùng kiên định của Khúc An, toàn bộ tâm tư lập tức dại ra. Qua vài giây sau, mới lấy lại tinh thần, lập tức tránh khỏi tay Khúc An, ánh mắt híp lại mang theo một tia u quang, lẳng lặng nhìn Khúc An gần trong gang tấc, qua một hồi lâu, mới cười ha ha "Lần đầu tiên có người dám nói với ta như vậy. Đáng tiếc, ta bây giờ đối với ngươi không có hứng thú." Nói rồi, Tạ Hoài đẩy Khúc An ra, sải bước hướng về cửa phòng đi đến. Y thế nào cũng sẽ không thừa nhận, chính mình này là đang trốn tránh. Y nói không rõ được cảm giác trong nội tâm mình, chỉ cảm thấy khi nhìn Khúc An, trái tim của y, rất loạn rất loạn......

'Ầm' một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hung hăng đóng lại, Khúc An đứng ở phía sau Tạ Hoài, ánh mắt như trước lẳng lặng nhìn Tạ Hoài. Môi mỏng hé mở, từng chữ từng chữ, chữ chữ rõ ràng mềm nhẹ "Ta nói rồi, ta sẽ không lại để cho ngươi đi đâu hết!"


"Ngươi......" Tạ Hoài xoay người nhìn Khúc An, tay đặt ở hai bên, không tự chủ nắm chặt nắm đấm. Sắc mặt nhất thời cực kỳ âm trầm.

"Tạ Hoài, ban đầu là ngươi chữ chữ cam đoan. Ta mới từ bỏ gia đình cùng sự nghiệp của ta, cùng ngươi đi vào con đường không thể quay đầu lại này." Khúc An cũng không sợ gương mặt âm trầm của Tạ Hoài, ánh mắt lẳng lặng nhìn y, vẫn như trước dùng ngữ khí không nhanh không chậm, chậm rãi nói.

"Ta xem ngươi bệnh cũng không nhẹ." Tạ Hoài nghe Khúc An nói, cảm giác mình đầu có chút hơi đau. Hắn vẫn như cũ cố nén, làm bộ không có bất kỳ chuyện gì, khinh miệt liếc mắt nhìn Khúc An. Nội tâm nhưng là binh hoang mã loạn mê man.

"Ha ha......" Nghe Tạ Hoài nói, Khúc An nở nụ cười, anh cười rất đẹp, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, đôi đồng tử đen kịt sáng lấp lánh, ướt át giống như vừa được gột rửa, quyến rũ vội hiện ra. Cũng không phải loại liêu nhân phong tình, mà là, nhìn một chút cũng cảm giác nội tâm một trận mỹ lệ.

Tạ Hoài theo bản năng không dám nhìn nụ cười của Khúc An, tầm mắt của y hơi rũ xuống, dừng ở trên mũi Khúc An. Bên tai lại vang lên từng trận cười khẽ của Khúc An, dường như là một cơn gió nhẹ trong trận chiến, thổi bay làm khắp nơi bừa bộn, thổi tan từng trận khói thuốc súng, lưu lại đều là đau xót không thể thổi đi. Nghe nghe, trong tâm Tạ Hoài nổi lên một trận cảm giác nóng nảy không nói ra được, y sờ môi, nửa ngày mới ói ra hai chữ "Đồ điên." Dứt lời, liền chuẩn bị đưa tay ra mở cửa, lại phát hiện cửa này đã bị khóa chặt, làm sao cũng không mở ra được.

"Ta biết ngươi sẽ đến. Cho nên, ta từ rất sớm đã chuẩn bị." Thanh âm Khúc An nhẹ nhàng, ánh mắt mang ý cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài. Nụ cười kia, đẹp đến kinh người.

Tạ Hoài phẫn nộ quay người, lại không đoán trước được, đập vào mắt là nụ cười khuynh thế của Khúc An, trong nháy mắt si ngốc sững sờ. Trong đầu có cái gì đó nhanh chóng thoáng hiện. Tạ Hoài trực giác chính mình nên rời đi nơi này, rời đi người trước mắt này, nhưng là, y bước không ra nổi hai chân của chính mình.

"Tạ Hoài, biết ta tìm ngươi đã bao lâu không?" Khúc An thu lại nụ cười của bản thân, ánh mắt điềm tĩnh thật giống như đang nhớ lại cái gì đó.

"Khúc An, chúng ta quen biết?" Cho đến lúc này, Tạ Hoài mới nhìn thẳng vào vấn đề này. Y hiện tại, đã không muốn chạy trốn nữa, y muốn biết y cùng người này đến cùng từng có quan hệ gì. Tại sao, sau khi gặp, chính mình lại biến đổi đến cổ quái như vậy.

"Ừm. Quen." Khúc An gật đầu cười, một nụ cười nhạt phi thường bình tĩnh, mang theo một loại ý tứ hàm xúc thanh nhàn không nói ra được. "Chúng ta quen biết đã lâu rồi." Bên trong giọng điệu này không có chút quái lạ nào như vừa nãy, trở nên vô cùng bình thường.

"Bao lâu?" Tạ Hoài thuận miệng liền tiếp hỏi, trong lòng cũng rất là buồn bực, không thể, nếu quả thật là cực kỳ lâu, tại sao chính mình không có bất kỳ ấn tượng nào? Chỉ là, Khúc An cũng không giống như là đang nói dối, trong chuyện này hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đoa?

"Ân, để ta nghĩ xem." Khúc An khẽ cúi thấp đầu, tựa hồ là đang suy tư. Qua thật lâu mới ngẩng đầu lên, vẫn như trước cười tủm tỉm nhìn Tạ Hoài "Một nửa của thiên trường địa cửu."

Nghe lời này, Tạ Hoài lập tức nhíu mặt mày. Tên này trả lời kiểu gì vậy? "Nói rõ ràng chút."

"Bởi vì." Khúc An tựa hồ biết Tạ Hoài sẽ hỏi, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần, nói hai chữ, sau đó dừng lại một chút, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Tạ Hoài "Việc này, thật sự không có cách nào nói rõ ràng."

Tạ Hoài nghe, chân mày nhíu chặt hơn. Đáy mắt chợt lóe âm trầm "Ta không rảnh nói đùa với ngươi."

"Ta đang nói chuyện rất nghiêm túc." Khúc An thẳng thẳng bờ vai của chính mình, ngữ khí rất nhẹ nhàng.

Tạ Hoài trầm mặc, sau đó, trực tiếp lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho thuộc hạ ở phía ngoài, đến đem cái cửa này phá ra. Cùng cái người điên này cùng nhau, y sẽ nổi điên.

"Cầu ngoại viện?" Khúc An đưa tay ra thừa dịp Tạ Hoài không chú ý, đưa điện thoại di động cướp vào trong tay, mạn bất kinh tâm thưởng thức.

"Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Tạ Hoài cũng không đi giựt lại điện thoại di động, chỉ là trầm giọng hỏi Khúc An.

"Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong." Khúc An cười đến mặt mày cong cong, nhếch miệng lên, gương mặt tái nhợt bị ánh đèn chiếu lên, đẹp đến có chút mộng ảo.

Tạ Hoài mím môi không nói gì, y hiện tại đã xác định người này chính là một người điên.

"Ngươi yên tâm. Sau khi xong, ta sẽ cùng ngươi một đao cắt đứt. Từ đây, lộ đường về cầu về cầu" Khúc An đưa điện thoại di động ném cho Tạ Hoài, cười quay người rời đi, trong con ngươi sáng ngời chợt lóe tia sáng lấm ta lấm tấm, trong đầu thoáng hiện. Những ngày kia bọn họ ở chung với nhau, nhiều khó khăn như vậy bọn họ đều dắt tay nhau đi qua, bọn họ, kiên trì lâu như vậy, rốt cục, bại bởi một cái địa cửu thiên trường...... Là tình yêu quá đẹp, mê mắt của anh, quên mất bọn họ vốn không có thiên trường địa cửu. Cũng được, ngươi trả lại ta 961 ngày, hai lần 961 gộp lại, có tính là một thiên trường địa cửu hay không?

Tạ Hoài đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Khúc An càng đi càng xa. Trong đầu vẫn ở chỗ cũ quanh quẩn lời của anh: Không có gì, ta chỉ là muốn tìm ngươi, đến tiếp tục thiên trường địa cửu chúng ta chưa đi xong......

......

"Tiểu Cửu, để em xem một chút thân thể của anh thế nào rồi." Nam Cung Kỳ lập tức buông lỏng tay đang nắm chặt Nam Cung Cửu ra, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới thân thể của hắn. "Làm sao lại bị thương nặng như vậy?"

"Không có chuyện gì, hiện tại hết thảy đều đã là quá khứ." Nam Cung Cửu nắm chặt tay Nam Cung Kỳ, đem anh ôm vào trong ngực "Kỳ, sau này sẽ không người nào có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ."

"Tiểu Cửu, em, em còn chưa cùng người trong nhà nói chuyện." Nam Cung Kỳ có chút chần chờ lên tiếng.

"Không sao, chờ tôi chữa khỏi vết thương, chúng ta cùng trở lại. Sau đó, nói rõ với người thân, nếu như bọn họ không tiếp thụ được, Kỳ cũng không cần sợ, tôi có rất nhiều tiền, đầy đủ cho chúng ta đi một nơi khác sống một cuộc sống nhàn nhã." Nam Cung Cửu nhìn tay nắm chặt của hai người, trong lòng tràn đầy toàn bộ đều là ngọt ngào. Thời khắc này, cảm giác tất cả khổ cực đều đáng giá.

"Tiền của anh......" Nam Cung Kỳ ngước mắt nhìn Nam Cung Cửu, khắp khuôn mặt là nghi ngờ, Tiểu Cửu, thật giống có rất nhiều chuyện......

"Em đừng nóng giận, tôi chậm rãi nói cho em biết." Nam Cung Cửu đối Nam Cung Kỳ cười cười. Sau đó, chậm rãi nói ra tất cả mọi chuyện của bản thân ở nước Pháp. Đương nhiên, hắn cũng không nói gì mình là trọng sinh, hắn sợ rằng, Kỳ còn chưa có tiếp thu được...... Cái này nguy hiểm, hắn không thể đánh cược. Hắn cũng không đánh cuộc được......

Thời gian trôi qua một tiếng, Nam Cung Cửu mới dần dần kể xong. Nam Cung Kỳ đã sớm bị khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, đầy đủ ngốc trệ một phút mới tỉnh táo lại, đôi môi run rẩy, lại nói không ra bất kỳ cái gì, chỉ có nước mắt từ khóe mắt lách tách rơi xuống. Cảm giác trong lòng không có cách nào dùng lời nói để diễn tả......

"Hết thảy đều đã trôi qua, Kỳ, hiện tại chúng ta rốt cục có thể ở cùng một chỗ." Nam Cung Cửu cúi đầu, hôn lên khóe mắt Nam Cung Kỳ. Mặn mặn, mang chút ấm áp. Nhưng là hắn rất vui vẻ.

"Tiểu Cửu." Nam Cung Kỳ chớp chớp con mắt của chính mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu, đáy mắt lập loè ánh sáng kiên định "Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!" Anh vì em làm nhiều như vậy, điều duy nhất em có thể làm chính là cho anh tất cả hạnh phúc cùng vui sướng.

Nam Cung Cửu nghe lời nói này, cảm giác con mắt của chính mình có chút toả nhiệt. Tim trướng trướng tất cả đều là cảm giác ấm áp, tâm tư vào đúng lúc này dại ra, đầu óc lặp lại quanh quẩn âm thanh của Nam Cung Kỳ. Đời này, em sẽ tận hết khả năng làm cho anh hạnh phúc!

Đợi lâu như vậy, hắn rốt cục chờ được rồi. Thật lâu Nam Cung Cửu mới hoàn hồn, thầm nhủ trong lòng. Đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ gần trong gang tấc, âm thanh có chút nghẹn lại. "Được!" 

Chương 235: Bảo Bảo Ký 1 

  Quý Hào chết, con trai của hắn được Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người anh trai cùng cha khác mẹ nuôi nấng, Quý phụ đặt tên là Quý Hạo Thiên.

Thời điểm Quý Hạo Thiên đến ở trong nhà Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, đã một tuổi rưỡi gần hai tuổi. Quý phụ nói muốn Quý Tiêu Dương hảo hảo giáo dục Quý Hạo Thiên, chờ Quý Hạo Thiên có thể công ty quản lý, hai người bọn họ mới có thể hoàn toàn buông tay đi qua du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã sinh hoạt.

Thời điểm nhìn thấy Quý Hạo Thiên xinh đẹp giống như một búp bê tinh xảo, đôi mắt Quý Thần Quang toả sáng, vui mừng ôm lấy Quý Hạo Thiên, ở trên gương mặt béo ị của nó hung hăng hôn một cái.

Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn lông mày hơi nhíu lại, ý vị thâm trường hô một câu "Thần Thần......" Âm thanh ôn nhu mà kéo dài.

Nghe vậy, Quý Thần Quang bất thình lình cảm giác trên lưng có điểm điểm lạnh cả người, trong lòng mơ hồ biết tiếng gọi này này của anh hai đại biểu cái gì, ngẩng đầu đối Quý Tiêu Dương nở nụ cười "Anh hai." Thanh âm mềm mại nhu nhu có chút ý lấy lòng, không dấu vết đem Tiểu Hạo Thiên một lần nữa bỏ vào trong xe trẻ em.

"Ừm. Lại đây." Quý Tiêu Dương đối Quý Thần Quang giơ giơ tay lên.

Quý Thần Quang hơi hơi chần chờ một chút, sau đó, mài mài xẹt xẹt ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương "Anh hai." Lập tức cười tươi như hoa, ở trên miệng Quý Tiêu Dương hôn một cái.

"Mẹ...... Nha......" Không chờ Quý Tiêu Dương nói chuyện, Tiểu Hạo Thiên bị bỏ quên ở một bên không cam lòng vẫy vẫy đôi tay nhỏ bụ bẫm, thịt đô đô muốn nói lại thôi, mồm miệng ngọng nghịu nói không rõ. Theo động tác nói chuyện, khóe miệng không khống chế được chảy ra nước dãi sáng lấp lánh.

Quý Tiêu Dương hai tay ôm chặt lấy Quý Thần Quang, khóe mắt liếc Tiểu Hạo Thiên một cái, đáy mắt chợt lóe ý cười giảo hoạt, cúi đầu ở trên môi Quý Thần Quang hung hăng hôn một cái "Sau này không cho loạn hôn người khác."

"Ừm. Sẽ không." Quý Thần Quang gật đầu như gà con mổ thóc. Cậu biết mà......

"Mẹ...... Nha, mẹ nha......" Không người nào để ý đến Tiểu Hạo Thiên, thân thể mập mạp của Tiểu Hạo Thiên động càng thêm lợi hại, trực tiếp làm cho xe trẻ em chuyển động, phương hướng chính là hai anh em Quý gia đang ngồi trên ghế salông.

Tiểu Hạo Thiên này không thể so Quý Thần Quang, thời điểm sinh ra đã là một mập oa oa nặng tám cân, được Quý phụ Quý mẫu mang theo nuôi hơn một năm, dùng cái gì cũng đều là tốt nhất, sủng sắp lên đến trời rồi. Lúc này mới một tuổi không tới hai tuổi, nhìn lại như ba, bốn tuổi, lực lượng này càng là lớn lạ kỳ, toàn bộ chính là một tiểu ma đầu tái thế. Quý phụ cùng Quý mẫu hai người bởi vì cháu trai nhỏ này quá nghịch ngợm, thật sự là chịu không nổi, lúc này mới đem Tiểu Hạo Thiên đưa đến nhà Quý Tiêu Dương, để cho hai anh em bọn họ đi chịu dằn vặt.

(): 1 cân của TQ bằng 0,5kg

Vào lúc này, Tiểu Hạo Thiên thừa dịp Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương hôn hôn cắn cắn không biết chán, trong nháy mắt liền đem xe đẩy đến cạnh ghế sa lon. Sau đó, Tiểu Hạo Thiên thông minh ở trong xe vừa đạp vừa bò vừa bắt, ra một thân mồ hôi cuối cùng cũng lật tới trên ghế salông. Nhìn hai người anh vẫn ở chỗ cũ hôn đến khó chia lìa, Tiểu Hạo Thiên ánh mắt sáng lóng lánh lóe lên lóe lên, nhấc lên cái mông mập của bản thân, miệng với hàm răng không chỉnh tề nứt ra, nước dãi theo khóe miệng một đường chảy dài xuống.

"Mẹ...... Nha, mẹ mẹ......" Rốt cục bò đến, Tiểu Hạo Thiên ngoác miệng ra, mục tiêu đối chính là hai anh em Quý gia đang hôn môi, thân thể hung hăng nhào đến.

Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người đang hôn đến cao hứng, tà hỏa đã oanh oanh liệt liệt dấy lên, Quý Tiêu Dương tay cũng không thành thật bắt đầu hành động, hai người đều đắm chìm trong sự tốt đẹp này, căn bản liền quên mất tiểu ma đầu vừa được Quý phụ đưa tới. Lúc trước bọn họ thỉnh thoảng lại ở trên ghế salông này trình diễn một màn đông cung sống. Lúc này đang chuẩn bị động tác kế tiếp, một đôi môi mềm mại mang theo mùi sữa thơm, ngạnh sinh sinh nhào vào ngang giữa bọn họ......

Việc này vừa xảy ra, cái gì tà hỏa đều tắt. Quý Thần Quang đỏ mặt cúi đầu không nói, Quý Tiêu Dương đầy mặt âm trầm đem Tiểu Hạo Thiên đang ở giữa bọn hắn đặt sang một bên, đôi mắt hung tợn nhìn nó.

Ai biết, Tiểu Hạo Thiên căn bản cũng không sợ, ánh mắt này nó ở trên người Quý phụ đã thấy nhiều, đã luyện thành kim cương bất hoại thân, trái lại vỗ tay bốp bốp, không có sợ hãi cười đến như cái thằng nhóc ngốc. "Ha ha......"

Nghe tiếng cười vang thanh thúy này, Quý Tiêu Dương chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, vẫn như cũ phát hiện, hắn càng nghiêm túc nhãi con này càng cười lớn. Chuyện càng làm cho người ta tức giận đến thổ huyết là thằng nhãi này cư nhiên bò a bò, trực tiếp chổng mông về phía Quý Tiêu Dương, mặt hắn càng ngày càng hắc trầm.

Quý Thần Quang lập tức nhịn không được, phốc một tiếng bật cười. Một giây sau, cậu cảm giác được mình bị theo dõi......

Chương 236: Bảo Bảo Ký 2  

  Buổi tối, đêm yên tĩnh càng sâu trăng tròn treo cao, cửa sổ thủy tinh nhẹ mở ra một cái khe nhỏ, rèm cửa sổ bị gió đêm phiên phiên vén lên, hào quang màu xanh sáng ngời của ánh trăng, lộ ra rèm cửa sổ màu lam nhạt, tái chiếu vào trong nhà thời điểm, nhiều hơn vài phần kiều diễm cùng ám muội.

Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang trên mặt cười, theo thời gian trôi qua càng ngày càng cứng ngắc, thân thể vì không dám nhúc nhích mơ hồ có mấy cảm giác phần tê dại "Anh hai "

"Thần Thần......" Rất là bất đắc dĩthở dài. Nửa đêm ngủ hảo hảo, tiểu tử thúi sát vách kia, cư nhiên khóc kinh thiên địa quỷ khiếp thần sầu, kinh sợ tản đi một phòng ấm áp cùng mộng đẹp.

Quý Thần Quang bất đắc dĩ đành phải vuốt mặt, hướng về sát vách đi đến. Quý Tiêu Dương bởi vì chuyện ban ngày, đối với Tiểu Hạo Thiên hận đến nghiến răng. Bởi vậy, liền ở tại trong phòng ngủ chờ Quý Thần Quang, nhưng mà, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa tiếng đã qua, Quý Thần Quang vẫn chưa về......

Chờ đến không nhịn được Quý Tiêu Dương đành phải sang sát vách nhìn. Một màn này thực là nhìn không nổi, tiểu tử thúi Tiểu Hạo Thiên này, cư nhiên đang ăn đậu hủ non của Thần Thần nhà hắn......

Trong cơn tức giận, Quý Tiêu Dương trực tiếp đem Tiểu Hạo Thiên ném lên trên giường, ôm Quý Thần Quang trở về gian phòng của mình. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Hạo Thiên không khóc nháo, trái lại cười ha hả cắn ngón tay cái của mình, nhìn hai người rời đi.

"Nó chỉ là trẻ con." Thấy Quý Tiêu Dương nói chuyện, Quý Thần Quang liền biết nguy cơ đã được giải trừ, vòng vo nằm ở trong ngực của hắn.

"Ngày mai ta đi tìm bảo mẫu đến." Vuốt mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói.

Tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ đột kích, Quý Thần Quang ngáp một cái gật gật đầu "Được. Nhanh chóng tìm đi, tốt nhất tìm một người cường hãn một chút." Nghĩ đến các loại hành vi của Tiểu Hạo Thiên, Quý Thần Quang liền đau đầu. Lúc này mới ngày đầu tiên, ăn một bữa cơm hai người liền đuổi theo nó đến một tiếng, trong lúc nó quăng vỡ hai cái bát một cái muôi, nát một cái gạt tàn thuốc một cái cốc. Còn có, uống vô số lần nước, tha vô số lần mà...... Vân vân, phiền toái đếm không hết.

Lúc trước, hai người bọn họ vì thế giới hai người của mình, cho nên mới không có thuê người giúp việc, mà gian nhà không phải quá lớn, chính bọn họ cũng có thể quét tước, lại nói hai người đều có chút khiết phích, không muốn người xa lạ ra ra vào vào. Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp đang yên đang lành, từ lúc này Tiểu Hạo Thiên vừa đến, liền toàn bộ không còn. Thật không biết, ông bà nội nuôi đứa nhỏ này thế nào, làm sao mà lại vô pháp vô thiên như vậy.

Dù có tức giận như thế nào, đánh là không thể đánh, hơn nữa, cho dù đánh đứa nhỏ này cũng không sợ, một bộ ăn chắc hai anh em Quý gia không dám nặng tay. Liền ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh lẽo giống như Tu La của Quý Tiêu Dương, đứa nhỏ này vẫn như trước cười vui mừng......

Nghe Quý Thần Quang nói, Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút chuyện của Tiểu Hạo Thiên ngày hôm nay. Đột nhiên cảm giác, huyệt thái dương rất đau rất đau......

Nguyệt dần thiên về, nửa đêm, cả nhà đều ngủ say, trong thiên địa xem như là hoàn toàn an tĩnh.

Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang hai người ngủ rất quen. Cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vang lên một tiếng động nhỏ, đón nguyệt quang mông lung, có thể nhìn thấy một đứa nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh, người nhanh nhẹn bò về phía giường lớn.

Đứa nhỏ mặc một thân áo ngủ bằng bông khả ái, trên sàn nhà trơn bóng, không phát ra nửa điểm tiếng vang nào. Không tới một phút, đứa nhỏ này liền bò đến trước giường, đỡ bên giường run rẩy đứng lên, thân thể nhỏ bé vừa vặn cao bằng giường, hai mắt sáng lấp lánh vội vã nhìn hai người đang ngủ trên giường, khóe miệng nứt ra một nụ cười, nhìn rất là quái lạ, cười đến quá hả hê nước dãi không khống chế được theo khóe miệng chảy xuống.

Đứa nhỏ nhìn một hồi, đôi mắt mới chuyển nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng trên tủ thấp nhỏ ở một bên, con mắt hiện ra càng thêm sáng, bò a bò leo lên tủ, sau đó, động tác run rẩy bò a bò, lập tức liền vượt lên giường lớn......

"Ha ha ha......" Tiếng cười trẻ con thanh linh, ban ngày nghe thì như là một bài ca khúc, thế nhưng, buổi tối......

Chương 237: Bảo Bảo Ký 3  

  Trải qua chuyện kinh dị nửa đêm hôm qua, Quý Thần Quang lần đầu tiên hối hận, chính mình không có chuyện gì đi mua tủ thấp như vậy làm cái gì, làm cho cả đêm người ngã ngựa đổ...... Cố tình thằng nhãi kia còn cười đến muốn ăn đòn như vậy.

"Buồn ngủ chết mất......" Vùi ở trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang ngáp một cái lau khóe mắt ẩm ướt.

"Ngủ một lát đi, anh lập tức ra ngoài ngoài tìm một bảo mẫu cường hãn đến." Quý Tiêu Dương đau lòng hôn một cái lên mắt Quý Thần Quang. Ánh mắt hung ác trừng, hung thủ đêm hôm qua, Tiểu Hạo Thiên lúc này đang ở trong nôi, ngủ đến phi thường sung sướng, tiểu bàn miệng đô a đô, thỉnh thoảng phun hai cái bong bóng nhỏ, tay cùng chân như ngó sen, thỉnh thoảng loạn vẫy vẫy.

Quý Tiêu Dương thật sự rất muốn đem thằng nhóc này làm tỉnh lại, cũng làm cho nó nếm thử tư vị rất buồn ngủ lại không thể ngủ. Thế nhưng, ngẫm lại cảnh tượng vừa nãy, hắn sững sờ rùng mình một cái. Quả thực là ác mộng......

"Mau đi đi, mau đi đi." Quý Thần Quang cố nén cơn buồn ngủ, đối Quý Tiêu Dương đề ý, nâng hai tay mười vạn phần đồng ý. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hạo Thiên thì cực kỳ yêu thích, đã nhấn chìm tại trong sự tích 'huy hoàng' một ngày một đêm qua.

"Ừm. Em nghỉ ngơi thật tốt, chờ anh trở lại nấu cơm cho em. Trong phòng bếp còn có một chút điểm tâm ngọt cùng bánh ngọt, đói bụng thì ăn." Quý Tiêu Dương âm thanh ôn nhu phân phó một ít chuyện, nắm lấy áo khoác vội vã ra khỏi nhà.

Hơn một giờ chiều, Quý Tiêu Dương mới trở lại, đi theo phía sau là một vị bác gái 'lưng hùm vai gấu'......

"Vào đi." Quý Tiêu Dương đối với bác gái phía sau có chút rút tay rút chân, nhàn nhạt nói một câu.

Quý Thần Quang đang bưng bánh ngọt từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Quý Tiêu Dương trên mặt lộ ra một nụ cười sáng ngời "Trở về." Ánh mắt nhìn về bác gái phía sau lưng. Phi thường hài lòng!

"Xin hỏi tên của bác là gì?" Quý Thần Quang đem bánh ngọt đặt trên bàn kính, tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn hỏi bác gái.

Bác gái nhìn gian nhà tráng lệ này, trong lòng liền khiếp đảm, sàn nhà sạch sẽ có thể rõ ràng soi sáng ra dáng dấp của nàng, thân thể hơi loan hai tay để ở trước ngực, dáng dấp hận không thể tiến vào hầm ngầm.

"Bác gái, ngài chớ sốt sắng, trước ngồi đi, cháu pha chén trà cho ngài." Quý Thần Quang tận lực để cho mình nói chuyện mềm nhẹ tự nhiên một chút. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, vị bác gái này có thể làm được công việc này hay không?

"Tôi, tôi, tôi đứng, không có chuyện gì......" Âm thanh nói lắp mang theo nồng đậm căng thẳng.

Quý Thần Quang liếc mắt nhìn Quý Tiêu Dương, rõ ràng đang hỏi hắn. Này là từ đâu tìm tới? Làm sao mà lại rụt rè như vậy?

"Uống chén trà đi, ngài nhà ở đâu? Trông hài tử có thành thục không? Đặc biệt là loại kia rất......" Dừng lại một chút, Quý Thần Quang là không biết phải hình dung hành động Tiểu Hạo Thiên như thế nào. Cuối cùng, đành phải dùng nghịch ngợm thay thế. "Hài tử rất nghịch ngợm."

"Cái này không thành vấn đề, nhà ta có ba đứa nhỏ, đều rất nghịch ngợm, trẻ con mà, khi còn bé chính là đều như vậy." Đại khái là nói nàng rất chuyên nghiệp, bác gái lúc này nói chuyện ngược lại rất là sảng khoái lưu loát.

Nghe lời này, Quý Thần Quang xem như là yên tâm. "Tốt lắm, ngài trước tiên thử trông ba ngày xem sao? Còn chưa hỏi tên của ngài?"

"Ta, ta, nhân gia cũng gọi ta Lý Thẩm Tử."

Giữa lúc Quý Thần Quang cùng Lý Thẩm Tử nói hăng say, Tiểu Hạo Thiên đang ngủ say tỉnh rồi......

Lý Thẩm Tử thấy Quý Thần Quang không có hành động, liền suy đoán đây là đang thử thách nàng. Vì vậy, đứng lên động tác thuần thục đem Tiểu Hạo Thiên ôm vào trong ***g ngực, duỗi ra liền chuẩn bị đi mò xem tã của nó có ẩm ướt.

Tiểu Hạo Thiên dừng gào khóc, đôi mắt vội vã nhìn bác gái xa lạ này, khi cảm giác được bàn tay thô ráp đang sờ PP non nớt của nó, miệng nứt ra, cười rất vui vẻ, nước tiểu một giọt không lọt toàn bộ bắn vào người Lý Thẩm Tử.

"Chuyện này...... Thật không tiện a." Quý Thần Quang nghe tiếng cười của Tiểu Hạo Thiên, đối Lý Thẩm Tử đỏ mặt áy náy nói.

Lý Thẩm Tử ngược lại là không có để ý "Không có chuyện gì, trẻ con đều như vậy." Nói, liền đem Tiểu Hạo Thiên một lần nữa bỏ vào trong nôi, cầm y phục của chính mình, cười cười nhìn Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang mang nàng tiến vào phòng rửa tay.

Sau đó Tiểu Hạo Thiên rất ngoan, mãi đến tận lúc Quý Tiêu Dương làm cơm nước xong, đến lúc ăn cơm......

Cháo đổ xuống người Lý Thẩm Tử, nước đổ xuống người Lý Thẩm Tử, sữa bò đổ xuống người Lý Thẩm Tử......

Đứa nhỏ này, mỗi lần làm một chuyện xấu xa, liền cười đặc biệt vui vẻ.

Hai anh em Quý gia đều xin lỗi nhìn Lý Thẩm Tử. Mắt lộ ra hung quang trừng Tiểu Hạo Thiên đang ngồi tự chơi đến vui vẻ ở trên ghế sa lon......

Sau cùng cuối cùng, Lý Thẩm Tử không có quần áo để thay đổi, cũng rõ ràng trình độ nghịch ngợm của đứa bé này, uyển chuyển nói nàng đảm nhiệm không được công việc này.

Hai anh em Quý gia bất đắc dĩ cầm năm trăm đồng đưa cho Lý Thẩm Tử.

Chương 238: Bảo Bảo Ký 4  

  Bảo mẫu mới đến không tới một ngày liền đi, Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương trừng Quý Hạo Thiên vẫn như trước ở trên ghế sa lon tự chơi tự đùa rất là vui vẻ.

"Thực sự là đau đầu ......" Hai người đồng thời xoa huyệt thái dương thở dài.



"Ha ha" Tiểu Hạo Thiên trên ghế salông vui vẻ cười như đứa ngốc.

Quý Tiêu Dương nhìn, trong lòng hoảng loạn. Bây giờ là thế đạo gì, Tiêu Dương hắn đường đường, cư nhiên bị một đứa bé làm cho không có biện pháp chút nào......

"Nếu không, gọi Kỳ tới nhà chúng ta được?" Quý Thần Quang ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Tiêu Dương, nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Được. Chủ ý này không tồi." Quý Tiêu Dương chỉ cảm thấy sáng mắt lên, tiền đồ xán lạn a. Kỳ ôn nhu khẳng định có biện pháp đối phó với tiểu ma đầu này.

Suy nghĩ không bằng hành động, Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ấn số Nam Cung Kỳ, nói cho anh biết chuyện này.

Nam Cung Kỳ tiếp đến điện thoại xong, không chút suy nghĩ liền đáp ứng, nói lập tức cùng Nam Cung Cửu lại đây.

"Lần này, rốt cục có thể rời tay." Quý Thần Quang vòng vo nằm ởtrong ***g ngực Quý Tiêu Dương.

"Ông bà nội dạy thế nào mà đem Hạo Thiên thành cái dạng này." Nhìn trần nhà, Quý Tiêu Dương hơi có chút tức giận nói.

"Nha nha nha......"

An tĩnh không tới hai phút đồng hồ, anh em Quý gia còn ngồi chưa nóng, Tiểu Hạo Thiên trong nôi lôi kéo cổ họng bắt đầu khóc.

"Hô, này tiểu ma đầu lại làm sao." Quý Tiêu Dương đứng lên đem Tiểu Hạo Thiên ôm vào trong ***g ngực. Tiếng khóc này thực sự quá có lực xuyên thấu, làm cho hắn không thể không nhấc tay đầu hàng.

"Sẽ không phải là đói bụng đi." Quý Thần Quang nhìn một chút Tiểu Hạo Thiên khóc thở không ra hơi, có chút không xác định nói.Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có khả năng, liền đối với Quý Thần Quang nói "Vừa pha sữa bò đặt ở trong phòng bếp trực tiếp đem ra đi."

"Được." Quý Thần Quang bước nhanh hướng về nhà bếp đi đến, đem bình sữa cầm trong tay, đi tới phòng khách đưa cho Quý Tiêu Dương.

Lúc Quý Tiêu Dương vừa muốn uy, chuông cửa vang lên, Quý Thần Quang mặt lộ vẻ vui mừng nhanh chóng mở cửa ra, quả nhiên là Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu "Hai người mau vào đây đi."

"Đây chính là Tiểu Hạo Thiên." Nam Cung Kỳ vào phòng, đi tới trước ghế sa lon, nhìn Tiểu Hạo Thiên đang ngoan ngoãn uống sữa bò trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, cười nói tiếp "Nhìn rất ngoan ngoãn."

Quý Thần Quang đem trà đặt lên bàn kính, bất đắc dĩ nói "Đợi lát nữa anh sẽ biết."

Ăn no xong, Tiểu Hạo Thiên đánh một cái ợ, đôi mắt to vội vã chuyển, nhìn thấy Nam Cung Kỳ ôn nhu, miệng nhỏ nứt ra một nụ cười được kêu là ngoan ngoãn.

"Tiểu Hạo Thiên, để thúc thúc ôm một cái được không?" Đối với đôi mắt Tiểu Hạo Thiên, Nam Cung Kỳ âm thanh ôn nhu.

Ai biết Tiểu Hạo Thiên mặt xoay một cái, không để ý tới Nam Cung Kỳ, mà là hướng về Nam Cung Cửu ở một bên đưa đôi tay nhỏ bụ bẫm ra "A, a a......"

Nam Cung Cửu sửng sốt một chút, có chút không ứng phó kịp, nhìn về phía Tiểu Hạo Thiên đang a a, không biết nên làm gì.

"Tiểu Hạo Thiên cho cậu ôm đây, mau ôm đi." Quý Tiêu Dương đem Tiểu Hạo Thiên đang ở trong ***g ngực của hắn loạn xoay bỏ vào trong lòng Nam Cung Cửu. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có một người thích là tốt rồi.

Không ngờ, Tiểu Hạo Thiên vừa tới trong ***g ngực Nam Cung Cửu, hắn còn không có ôm vững vàng, đôi tay nhỏ bụ bẫm của tên tiểu tử này liền tự động ôm lấy cổ của hắn, một giây sau, cái miệng tràn đầy sữa gặm lên đôi môi của Nam Cung Cửu......

Quạ quạ quạ......

Một đám quạ bay qua đỉnh đầu mọi người...... 

Chương 239: Bảo Bảo Ký 5 

  Hình tượng băng sơn của Nam Cung Cửu hoa hoa lệ lệ vỡ nát, gương mặt tuấn tú là vừa đen vừa hồng, vừa xoắn xuýt vừa eo hẹp.

"Ha ha, ha ha......"

Nửa ngày, bốn người lớn mới từ trong tiếng cười thanh thúy phục hồi tinh thần lại, ánh mắt đồng loạt rơi xuống, dừng trên Tiểu Hạo Thiên đang cười đến sung sướng trong ***g ngực Nam Cung Cửu.

"Nó......" Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt của chính mình một cái "Nó đang đùa giỡn Tiểu Cửu?"

"Tựa hồ là như thế." Nhìn ánh mắt Tiểu Hạo Thiên sáng lóng lánh, Quý Tiêu Dương như có điều suy nghĩ gật đầu.

Quý Thần Quang vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Nam Cung Cửu duỗi một tay, đem Tiểu Hạo Thiên trong ***g ngực ném tới trong ngực của cậu, người lùi về sau hai bước đứng ở một bên khác của Nam Cung Kỳ. Nam Cung Cửu dùng hành động để nói, hắn không muốn lại gần Tiểu Hạo Thiên. Ngoại trừ Kỳ ra, hắn không thích bất luận người nào hôn hắn.

Bị bỏ rơi...... Tiểu Hạo Thiên an tĩnh ở trong ***g ngực Quý Thần Quang, đôi mắt to đen bóng của nó vụt sáng, nhìn chằm chằm Nam Cung Cửu, lông mi thật dài khẽ nháy, gương mặt vô cùng đáng thương.

Đáng tiếc, Nam Cung Cửu trời sinh chính là một người lạnh lùng, đối mặt với Tiểu Hạo Thiên tinh xảo khả ái như thế, hắn vẫn như trước có thể đứng bất động như núi, thần sắc bình tĩnh không có một gợn sóng.

Nhìn một hồi, Tiểu Hạo Thiên xem ra cũng đã minh bạch, một chiêu này đối với ca ca mặt lạnh này là vô dụng. Vì vậy, vừa nhắm mắt lại miệng trề ra, trong phòng an tĩnh nhất thời vang lên tiếng trẻ con khóc đinh tai nhức óc.

"Kỳ, giao cho anh, anh mau nghĩ một biện pháp đi." Quý Thần Quang khổ sở, bất đắc dĩ lo lắng nhìn Nam Cung Kỳ.

Ngắn ngủi không tới nửa giờ, Nam Cung Kỳ liền khắc sâu cảm nhận được, đứa nhỏ mặt ngoài ngoan ngoãn xinh đẹp này chính là một tiểu ma vương.

Vừa hống a vừa ôm a, vừa đùa a vừa giỡn a, dùng hết các loại biện pháp, toàn bộ các kiểu kỹ năng. Sau một tiếng, bốn người lớn thở hổn hển, cuối cùng là quyết định tên này chính là một tiểu ma vương.

"Tiếp tục như thế không phải biện pháp a, đứa nhỏ này quá ranh ma quỷ quái." Nằm ngẩng mặt ở trên ghế sa lon, Nam Cung Kỳ lấy xuống kính mắt, khẽ xoa vầng trán mở miệng lên tiếng.

Quý Thần Quang dùng khăn giấy lau giọt mồ hôi nhỏ trên mặt, cả người héo héo phờ phạc."Kỳ có chủ ý gì tốt không?" Quý Tiêu Dương nhìn Nam Cung Kỳ. Đứa nhỏ này hắn là thật không bẻ đi.

Nam Cung Cửu khuôn mặt lạnh lẽo ngồi ở một bên, khốc khốc lên tiếng "Thuận theo tự nhiên, đừng để ý tới nó."

"Có thể được không?" Ném giấy ăn trong tay, Quý Thần Quang lo lắng hỏi. Đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có khả năng không để ý nó......

"Anh hiểu ý của Tiểu Cửu." Trầm tư vài giây Quý Tiêu Dương cười lên tiếng.

Quý Thần Quang vươn tay đẩy Quý Tiêu Dương bên cạnh một cái "Anh hai, là có ý gì?"

"Cửu có ý là, thời điểm thằng bé khóc nháo, chúng ta đừng để ý tới nó, nó tự nhiên sẽ biến ngoan." Tay nhẹ vỗ về mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cười sủng nịch.

Dựa theo lời Nam Cung Cửu nói, sau đó, thời điểm Tiểu Hạo Thiên lại khóc nháo, Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương liền trốn đến một nơi ẩn núp, đứng xa xa nhìn. Quả nhiên, giống như bọn họ đoán, Tiểu Hạo Thiên khóc náo loạn một hồi, thấy bốn phía không ai xuất hiện, đôi mắt đầy nước chuyển một vòng, nó lại bắt đầu tự mình chơi, một thời gian ngắn, giọng trẻ con thanh thúy vang vọng ở trong phòng.

"Cuối cùng là cũng yên, anh ơi, chúng ta lập tức gọi điện thoại cho ông bà nội đi. Nói cho bọn họ biết chuyện này, sau đó gọi bọn họ đem Tiểu Hạo Thiên về nhà, em đều sắp bị thằng nhóc này làm cho phát điên rồi." Lười biếng vùi ở trong ***g ngực Quý Tiêu Dương, khuôn măth Quý Thần Quang nhăn nhó nói chuyện.

Trong lòng Quý Tiêu Dương đang có ý tưởng này, lúc này nghe được Thần Thần nói ra khỏi miệng, cười lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Quý phụ. Buổi chiều Quý phụ liền lại đây đem cháu trai bảo bối đi.

Trải qua mấy ngày gà chó không yên sinh hoạt lung ta lung tung, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang càng thêm quý trọng thời gian thanh nhàn hạnh phúc khó có được này.

"Thế giới hai người mới là hạnh phúc nhất mỹ hảo nhất a!" Hai tay ôm chặt thân thể Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang hưng phấn mở miệng.

Quý Tiêu Dương không nói gì, trong mắt chứa sủng nịch nhếch miệng lên cười ôn nhu, lẳng lặng nhìn Thần Thần trong ***g ngực, thỏa mãn cùng ấm áp chiếm cứ toàn bộ cả người.

Những ngày chỉ có hai người, là tốt nhất. 

Chương 240: Thất Tịch 

  Một người thiếu niên lười biếng ngồi dựa vào ở trên ghế sa lon, lông mày như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi khéo léo, đôi môi khiêu gợi, chiếc cằm tinh xảo. Như một bức tranh xa hoa.

Bàn tay trắng nõn của thiếu niên thưởng thức điện thoại di động, ánh mắt mang theo một loại cảm giác mông lung tựa tỉnh chưa tỉnh, lông mi thật dài khẽ phe phẩy. Tựa hồ đang suy tư cái gì, qua gần sau một phút, thiếu niên chuyển động, cậu ngồi ngay ngắn người lại, tay nhanh chóng ấn mấy nút. Đưa điện thoại di động đặt ở bên tai. Khóe miệng câu ra một một vệt cười nhạt. Dường như phù vân bị gió thổi tán, lộ ra bầu trời lam cùng long lanh đặc biệt tinh khiết.

"Thần Thần!" Từ một đầu khác củađiện thoại di động vang lên một âm thanh trầm thấp thận trọng.

Nghe âm thanh từ trong điện thoại truyền tới, lông mày như tranh vẽ của thiếu niên trong nháy mắt nhiễm một tầng vầng sáng hạnh phúc. Bên trong ánh mắt sáng ngời cũng lộ ra tia chớp ánh sáng, khóe miệng cười càng thêm gia tăng độ cong, hai má xuất hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện. "Ca ca, tối hôm nay chúng ta đi dạo phố đi!"

"Được!" Không chần chờ, một đầu khác điện thoại di động lập tức liền đáp lại.

Buổi tối, đèn đuốc sáng choang, đêm đen thành thị được đèn đuốc huyễn lệ rọi sáng ra một loại phồn hoa thịnh cảnh khác.

"Thần Thần, muốn đi đâu?" Nam tử cúi đầu hỏi thiếu niên bên cạnh. Một cái nam tử rất có lực hấp dẫn. Không nhìn bề ngoài của hắn, chỉ là khí chất trên người của hắn liền có thể hấp dẫn đa số ánh mắt của người khác. Lúc này khóe môi nam tử nhếch lên nụ cười ôn nhu, cả người hiện ra đặc biệt tao nhã. Lại phối hợp bề ngoài tuấn dật của hắn, thiếu nữ qua lại không có chỗ nào mà không phải mặt đỏ tim đập! Nam tử thế gian hiếm thấy! So với mỹ thiếu niên tinh xảo, nam tử này hấp dẫn ánh mắt nữ nhân hơn.

"Quảng trường!" Thiếu niên tựa hồ mất hứng, ngay cả tiếng nói đều có chút lạnh nhạt, lông mày như tranh vẽ khẽ nhíu. Nguyên bản cùng nam tử mười ngón nắm chặt, trong nháy mắt biến thành kéo cánh tay của nam tử.

Nhìn thấy động tác này của thiếu niên, ý cười nơi đáy mắt nam tử càng thêm thâm thúy, khẽ cúi đầu, phục tại bên tai thiếu niên "Thần Thần, ghen tị!"

Thiếu niên cũng không nói lời nào, chính là đôi tai trắng nõn có từng điểm từng điểm đỏ ửng. Ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng nam tử. Bên trong lóe thủy nhuận ánh sáng lộng lẫy! "Đến rồi!" Đôi môi khiêu gợi hé mở, khẽ thở ra hai chữ.

Tầm mắt nam tử lúc này mới từ trên người thiếu niên dời đi, xem hướng về hoàn cảnh chung quanh. Trong lòng thoáng qua kinh ngạc nhợt nhạt. Tối hôm nay, quảng trường này ngược lại là thật là náo nhiệt, thật là nhiều nam nam nữ nữ......

"Thần Thần, tới nơi này muốn làm cái gì?" Hắn nhớ tới Thần Thần không thích những nơi đông người huyên náo, không thích náo nhiệt!"Chờ một lát, liền biết!" Thiếu niên cười tựa như ảo mộng!

Nam tử nhìn mà sững sờ...... Thần Thần của hắn, đã nhiều năm như vậy, vẫn như trước nhìn không thấy chán. Trái lại, càng xem càng muốn nhìn......

"Keng......" Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên.

"Đến rồi!" Thẳng thấy thiếu niên nhàn nhạt nói hai chữ. Sau đó, liền buông lỏng ra tay kéo cánh tay nam tử. Duỗi thẳng hai tay, kéo cổ nam tử. Kiễng mũi chân của chính mình, phục thanh tại bên tai nam tử. "Ngày hôm nay, là thất tịch" năm chữ nhẹ nhàng.

Tại lúc nam tử chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy được trên môi của chính mình có cảm giác mềm mại quen thuộc!

Qua mấy giây, nam tử mới phản ứng được. Thần Thần, hôn hắn...... Thần Thần, ở trước mặt mọi người hôn hắn...... Thần Thần luôn xấu hổ, ở trước mặt mọi người hôn hắn......

"Anh hai, em yêu anh!"

......

Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ôm nhau mỉm cười: Chúc đại gia tết Thất Tịch vui vẻ! Hết thảy tình nhân tâm tưởng sự thành!

———-oOo———-

TOÀN VĂN HOÀN  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top