Chương 29 - Chương 31

Đây là một buổi tối bình yên hiếm thấy.
Tô Trữ Xuyên ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cả người đều cảm thấy rất thoải mái.

Chính là khi tỉnh táo lại, hắn đột nhiên phát hiện giường mình đang nằm, căn phòng đều không phải là gian phòng quen thuộc của mình.

Tô Trữ Xuyên căng thẳng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhíu mày quay sang bên cạnh thấy Đường Nhạc đang chậm rãi mở mắt nhất thời ngớ người ra.
Có lẽ vì cử động của Tô Trữ Xuyên làm thức giấc, Đường Nhạc cũng chống tay ngồi dậy, biểu tình trên mặt cũng không vui vẻ cho lắm.

"Thái tử, ta, ta..." Tô Trữ xuyên có chút hoảng loạn di chuyển tầm mắt, lại nhớ đến phải tiếp tục quay ngoại cảnh ngày hôm nay cơ thể giật giật muốn rời khỏi giường.

"Không cần đi." Đường Nhạc thản nhiên nhìn lướt qua Tô Trữ Xuyên, bình ổn nói: "Tối hôm qua ta đã kêu Phó Vũ Tây đi xử lý, dời cảnh quay lại một ngày. Thiếu ta một buổi tối, thì phải đền cho ta một ngày."

Tô Trữ Xuyên không biết làm sao cho tốt, co người ôm chặt lấy cơ thể, do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: "Thái tử, tối hôm qua ta..."

Nói đến đây, hắn chợt nhỏ giọng lại ngập ngừng. Chính là nhớ đến tối hôm qua vừa bị tàn nhẫn răng dạy không được làm y mất hứng, sợ rằng việc mình ngủ quên tối hôm qua lại càng chọc giận y hơn thế là cuối cùng cúi đầu yếu ớt nói: "...Xin lỗi, ta nhịn không được...ngủ quên."

Đường Nhạc cảm thấy thú vị nhìn Tô Trữ Xuyên, thiếu niên cúi đầu để lộ ra phần cổ thon dài, những sợi tóc đen mướt bởi vì mới ngủ dậy mà có phần lộn xộn, nhưng lại làm người ta có cảm giác giống như một bộ lông xù mềm mại đáng yêu.
Y không nói gì, chỉ bước xuống giường đi vào nhà tắm.

Khoảng thời gian vừa thức dậy, tâm tình Đường Nhạc bình thường không được tốt cho lắm, vì thế trước khi rửa mặt y không thích nói nhiều lời.

Trong lúc chờ Đường Nhạc tắm sáng, Tô Trữ Xuyên vẫn ngốc nghếch ngồi chờ trên giường.

Không biết vì cái gì, Đường Nhạc cảm thấy tâm trạng mình sáng nay đặc biệt tốt. Y nheo mắt lại bắt đầu rửa mặt, sau đó thay đổi quần áo đã được đặt sẵn, quần tây xám cùng áo sơ mi đen, ca vạt cùng tông màu, đồng hồ cũng với khuy cài áo có đính kim cương.

Sau khi chuẩn bị xong, nhìn Đường Nhạc vô cùng tuấn mỹ, cao 187cm, tuy đường nét mang nhiều điểm phương đông, thế nhưng thân hình lại đặc biệt thích hợp mặc tây trang. Thân mình cường tráng, mặc bên trong là áo sơ mi đen kiểu dáng thanh lịch kết hợp với bộ nút vàng trắng cực kỳ phong cách.

Tô Trữ Xuyên quay đầu lại nhìn Đường Nhạc đang đi về phía mình, trái tim bổng đập loạn xạ.

Đường Nhạc mang theo chút tiếu ý nhàn nhàn mỉm cười, y đi đến bên giường, vươn tay kéo Tô Trữ Xuyên ra khỏi ổ chăn.

Tô Trữ Xuyên có chút bối rối, nhưng vẫn ngoan ngoãn nương theo lực đạo của Đường Nhạc. Gần như là bị Đường Nhạc nắm lấy thắt lưng gầy nhỏ mà kéo lên, cả người quỳ gối trên giường đối mặt với y.

Tiếu ý trong mắt Đường Nhạc lại tăng thêm một chút, bàn tay đang đặt trên lưng Tô Trữ Xuyên chầm chậm hướng về phía trước, nâng cằm thiếu niên lên một chút, đầu ngón tay hứng thú vuốt ve đôi môi.

Tô Trữ Xuyên cảm thấy bàn tay đang chậm rãi chạm vào mình có chút mờ ám, làm tim hắn đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng nóng hơn.

"Thắt cà vạt cho ta." Đường Nhạc hơi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai Tô Trữ Xuyên.

Tô Trữ Xuyên ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt run rẩy cầm lấy cà vạt Đường Nhạc đưa.

Tô Trữ Xuyên dĩ nhiên biết thắt cà vạt, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên vòng cà vạt qua cổ nam nhân thì bắt gặp một đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn mình, cơ thể lập tức bị kích động, ngón tay cũng run rẩy không nghe lời.

Đường Nhạc nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang căng thẳng thắt cà vạt trên cổ mình, đầu ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt ngắn sạch sẽ, bàn tay vốn đang đặt trên vai thiếu niên cũng chậm rãi đi xuống hai cánh mông vểnh, sau đó xấu xa vòng tay ôm lấy.

Vốn đang chuyên tâm thắt cà vạt đột ngột bị kinh hãi nai con buông lỏng tay, vô thức chui vào lòng ngực Đường Nhạc, y cúi đầu chăm chú nhìn cơ thể gầy yếu ấm áp đang run rẩy, đôi mắt đen kịt hẹp dài đã có chút ướt át, khuôn mặt ôn hòa trắng nõn, y trầm giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn: "Ta trước đây có nói ngươi không đẹp đúng không?"

Tô Trữ Xuyên bị chìm trong cái ôm thân mật như vậy, bất ngờ nghe y nói như vậy chỉ ngỡ ngàng lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu.

"Xem ra ta phải thu lại câu nói kia."

Giọng nói Đường Nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, cảm giác tê dại này quả thực khiến cho toàn thân Tô Trữ Xuyên mềm nhũn.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không còn cảm giác được gì nữa. Bởi vì, Đường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Cái hôn này, rất lâu, rất lâu về sau, Tô Trữ Xuyên vẫn luôn nhớ kỹ.

Bị y thân mật ôm vào lòng, bên tai còn vang vọng tiếng nói thì thầm của y, còn có làn nắng sớm dịu dàng rơi xuống trên gương mặt anh tuấn càng tôn thêm vẻ đẹp của y.

Cho dù đến sáu năm sau, nhiều lúc tuyệt vọng muốn loại bỏ người kia ra khỏi trái tim mình.

Thế nhưng mỗi khi nhớ lại, nhớ tới hai từ Đường Nhạc, cảm giác hiện lên trong lòng, không phải là đau đớn... mà chính là cảm giác của nụ hôn này.

Cảm giác từ trái tim mạnh mẽ dâng lên nói cho hắn biết, hắn đã yêu.

Liệp Lộc 30

Sau đó cuộc sống của Tô Trữ Xuyên bắt đầu có những thay đổi.

Trước khi Đường Nhạc đem Tô Trữ Xuyên giữ lại đã bảo Phó Vũ Tây báo cho đạo diễn một tiếng, sau đó cũng nói chuyện với người đại diện của hắn ở IMAX. Tuy rằng đây cũng không được xem là chuyện lớn gì, nhưng nếu đã nói với đạo diễn và người đại diện, thì mọi người trong tổ làm phim cùng với nhiều người trong công ty chắc cũng đã biết.

Tại đông khu, các công ty nghệ thuật luôn có mối quan hệ mật thiết với các công ty nắm giữ quyền thống trị trong thế giới ngầm. Mà Đường Nhạc là thái tử của Đường gia, chính là chỗ dựa vững chắc nhất của IMAX.

Đường Nhạc ngắm trúng người nào thì người đó có thể tung hoành ngang tàng ở IMAX.

Ngôn Nhạc trước đây là vậy, tính ra Tô Trữ Xuyên cũng có thể như vậy.

Vài ngày liên tục đạo diễn luôn có vẻ mặt ôn hòa với hắn, người đại diện cũng thường xuyên hỏi an chăm sóc hơn, mặc dù Tô Trữ Xuyên không nhạy bén lắm nhưng mơ hồ cũng nhận ra được sự khác biệt. Thậm chí ngay cả Ngôn Nhạc, cũng chỉ tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng chứ cũng không còn nói nhiều lời với hắn.

Đối với sự đối xử bất thường này Tô Trữ Xuyên có chút không thích ứng, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lúc phải quay phim toàn bộ thời gian đều dành để ở bên cạnh Đường Nhạc.

Đường Nhạc cũng không bận rộn lắm, nhưng bởi vì đang có bất đồng với Đường gia, nên phần lớn quyền lực và tài sản của y bị ứ đọng lại, những chuyện cần y xử lý cũng nhiều hơn. Y thường bảo Phó Vũ Tây đi đón Tô Trữ Xuyên, thỉnh thoảng cũng đến trường quay, sau đó đón Tô Trữ Xuyên cùng đi ăn, đi dạo mát, tham quan các nhà hàng cùng casino trên các du thuyền.

Có đôi lúc Tô Trữ Xuyên thực sự kinh ngạc trước cách tiêu sài tiền của những đứa trẻ nhà giàu, sòng bạc trên biển, xì gà, dịch vụ massage, hay những cuộc cá cược đánh nhau kịch liệt, quả thực đây không phải dùng tiền mà là đang đốt tiền. Hắn tuy là luôn đi theo bên cạnh Đường Nhạc, nhưng liếc mắt nhìn xem một chút cũng khiến hắn có cảm giác kinh sợ, giống như sợ hãi một lúc nào đó mình bị con quái vật tên "xa hoa" há mồm nuốt trọn không cách nào thoát được.

Tô Trữ Xuyên không hề thích những thứ kia, nhưng hắn lại thích ở bên cạnh Đường Nhạc. Có đôi khi cũng vô thức chú ý đến vì thế cũng chỉ im lặng theo sát, ngồi ở bên cạnh.

Những người bạn của Đường Nhạc khi thấy hắn cũng không nói gì, thỉnh thoảng cũng có lúc đề cập tới, chỉ là giống như nói về một vật cưng.

"Thái tử, lại thay đổi à?" Loại trêu chọc này hắn được nghe rất nhiều lần, đôi lúc cũng có chút đau xót, nhưng có lẽ mình không phải là người duy nhất.

Bởi vì tính tình luôn ôn hòa, nên hắn chỉ biết dồn nén cảm xúc vào lòng, im lặng lắng nghe nhịp đập yếu ớt của trái tim mình.

Liệp Lộc 31

...

Tâm tình Đường Nhạc trong khoảng thời gian này kỳ thực cũng không thể nói là vui vẻ.

Bởi vì công ty riêng của y ở tây khu phải đóng cửa, bản thân lại đang có xung đột với Lão gia cũng đủ khiến y buồn chán đến cực điểm. Hơn nữa lại luôn có những kẻ vô dụng xen vào, hai người anh trai một người thì chuyên châm dầu vào lửa, một người thì bí mật gây phiền toái cho y, lại còn mẹ cả cũng luôn đối nghịch khiến cho tình cảnh của Đường Nhạc ngày càng khó khăn hơn.

Y dĩ nhiên không phải loại người cúi đầu cam chịu khuất phục, tuy rằng không có biện pháp nào để đối mặt trực tiếp với Lão gia, vì thế cũng không thể sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn lên hai người anh trai, nhưng những hoạt động kinh doanh mấy năm nay của Đường Nhạc, Lão gia không phải muốn là có thể thu hồi ngay được.

Tuy là như thế, nhưng cho tới bây giờ Đường Nhạc chưa từng trút giận lên Tô Trữ Xuyên. Cũng có thể vì Đường Nhạc không phải thuộc loại người không hiểu lí lẽ mà trút giận lên đầu người khác. Mà về phương diện khác, Tô Trữ Xuyên thật sự rất ngoan.

Về mặt này, Đường Nhạc có thể nói là đã gặp vô số người. Ngoài mặt luôn giả vờ mềm yếu ngoan ngoãn cho y xem, y biết rõ chỉ là không muốn để ý tới.

Thế nhưng Tô Trữ Xuyên lại không giống như vậy. Thực sự chỉ là một chú nai con ôn hòa vô hại, thậm chí nhìn vào đôi mắt đen hẹp dài kia còn có điểm khiến người khác rung động.

Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng Đường Nhạc ngày càng thích làm tình với Tô Trữ Xuyên hơn.Thiếu niên xinh đẹp luôn ngoan ngoãn thuận theo y, thời gian hắn im lặng nằm trên giường chờ đợi đặc biệt toát ra vẻ quyến rũ mê người. Đường Nhạc thích đặt thân thể mềm mại của thiếu niên dưới thân, hôn lên làn da mịn màng tinh tế, sau đó mãnh liệt đâm sâu vào nơi mềm mại yếu ớt giữa hai chân hắn.

Sự ôn nhu mềm mại của Tô Trữ Xuyên tựa hồ xuất phát từ trong xương, đôi lúc bị y mở rộng hai chân vuốt ve trêu đùa, xấu hổ muốn né tránh, nhưng nếu Đường Nhạc dùng sức giữ chặt thì hắn sẽ không bao giờ vũng vẫy tiếp nữa. Cho dù ở trên giường làm hắn đau đớn, cũng chỉ run rẩy cúi đầu, nức nở cầu xin.

Thậm chí có nhiều lúc Đường Nhạc có cảm giác bất kể mình yêu cầu một việc gì vô cùng khó khăn thì Tô Trữ Xuyên cũng sẽ không từ chối. Không có căn cứ nào khẳng định điều này, chỉ là trong lòng y có cảm giác như vậy.

Sau khi làm xong, lần nào Tô Trữ Xuyên cũng lăn ra ngủ.

Khi ngủ trông hắn có vẻ thành thật hơn lúc tỉnh, luôn thích dựa vào ngực Đường Nhạc, thỉnh thoảng còn cọ cọ một chút. Phun ra hơi thở ấm áp lên cổ y, Đường Nhạc có cảm giác ấm áp dễ chịu như mình đang ôm một động vật nhỏ.

Trong những khoảng thời gian yên bình thế này, trong lòng Đường Nhạc luôn có một cảm giác ấm áp bốc lên. Y sinh ra trong Đường gia, là một thái tử cao ngạo. Tuy rằng không lo cơm áo, nhưng từ nhỏ đã lục đục với các anh trai, vì thế đã sớm hình thành thói quen đối với bất cứ kẻ nào, bất cứ việc nào cũng không tin tưởng hoàn toàn.

Thế nhưng đối với thiếu niên trong lòng mình lại chó chút bất đồng, hắn vô hại giống như chú nai con mềm mại mới được sinh ra, Đường Nhạc chưa bao giờ đối với người khác có cảm giác này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top