Chương 63. Cố Lăng Tiêu khó hiểu

Hồ băng này có mối liên hệ sâu sắc với Cố Lẫm.

Mỗi khi có người chết trong Vương cung Viêm Bắc, thi thể đều được mang ra ngoài, ném xuống hồ.

Theo lẽ thường, thi thể sẽ nổi trên mặt nước, nhưng chỉ riêng cái hồ này lại khiến chúng chìm xuống, biến mất không một dấu vết.

Hiện tượng kỳ lạ này khiến những Ma tộc khác nhìn thấy, sinh ra nhiều tin đồn, nói rằng Cố Lẫm đã sử dụng bí thuật gì đó, ma khí hùng mạnh của hắn đều do yêu quái trong hồ ban tặng.

Cố Lẫm ngồi xổm xuống, nhìn Trì Ninh với nụ cười nửa miệng: "Ngươi có thể chọn một cách chết, ta sẽ để ngươi toàn thây, dù sao thì, đồ đệ mà ngươi dày công nuôi dưỡng sắp trở thành Vương tử Viêm Bắc rồi."

Trì Ninh dựa vào thân cây, từ từ đứng dậy: "Ngươi còn muốn ghi công cho ta."

"Đương nhiên."

Cố Lẫm thấy Trì Ninh nhặt lại trường kiếm, vẫn trong tư thế chuẩn bị kháng cự đến cùng, liền rút Thôn Lang đao, chuẩn bị ra đòn cuối cùng, kết liễu mạng sống của Trì Ninh.

Binh khí va chạm, trong tiếng vang chấn động lớn, Trì Ninh như được thần trợ giúp, Cố Lẫm từng bước lùi lại, Thôn Lang đao từng tấc từng tấc vỡ vụn.

"Sao có thể?" Cố Lẫm kinh ngạc vô cùng.

Xung quanh Trì Ninh có ánh sáng bao phủ, trong trẻo dịu dàng, tựa như ánh trăng.

Cố Lẫm ngẩng đầu nhìn lên, một vầng trăng tròn treo cao, đúng lúc trăng lên đỉnh đầu.

Trì Ninh nâng chuôi kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ Cố Lẫm.

Đạp Hồng kiếm dần phát ra ánh sáng chói lọi.

Đây chính là tự huy linh mạch!

Tự hủy linh mạch là giải phóng toàn bộ linh lực trong nháy mắt, như khoảnh khắc thuốc nổ phát nổ, tất cả nhiên liệu ngay lập tức tiêu hao hết.

Tu giả thường đến phút cuối cùng vẫn tự phụ, linh lực là chỗ dựa của họ, là thành quả tu luyện hàng trăm hàng ngàn năm, họ ôm hy vọng, hy vọng dùng linh lực tìm đường sống trong tuyệt cảnh.

Đại lục Tinh Trầm gần như chưa từng có tiền lệ tự hủy.

Trì Ninh đúng là điên rồ!

Trì Ninh rõ ràng đang ở giai đoạn đầu tự hủy linh mạch, toàn thân linh lực bị rút cạn, tập trung vào thân kiếm.

Đạp Hồng kiếm có chút không chịu nổi, phát ra âm thanh trầm thấp.

Cố Lẫm nhìn Trì Ninh bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật.

Hóa ra Trì Ninh trước đó chỉ là đang trì hoãn thời gian, Trì Ninh đang chờ thời khắc này, đêm rằm, sức mạnh tự hủy là mạnh nhất.

Cố Lẫm không cách nào hiểu nổi, lại có người điên cuồng đến thế.

Khát vọng giết hắn thậm chí vượt qua cả bản năng sinh tồn của chính mình.

Gió mây cuồn cuộn, vầng trăng tròn là nguồn sáng duy nhất giữa trời đất, màu sắc từ trắng chuyển thành cam vàng rực rỡ.

Hai người lơ lửng giữa không trung, người mặc bạch y cầm trường kiếm, kẻ mặc chiến bào tay không.

"Trì tiên tôn, không thấy tiếc sao?" Cố Lẫm hỏi.

Tự hủy linh mạch đương nhiên là đáng tiếc, thả một con hổ dữ, phải trả giá bằng cả một đời tu vi.

Tàn nhẫn như mổ trai lấy ngọc bằng tay không.

Nhưng Trì Ninh cứng rắn như đá tảng: "Không tiếc."

Linh lực toàn bộ được truyền vào mũi kiếm, linh mạch của Trì Ninh đã yếu đến một mức nhất định, như lá vàng khô héo của mùa thu, chỉ cần ấn nhẹ là vỡ vụn.

Đầu óc Trì Ninh đã không thể suy nghĩ một cách bình thường.

Muôn vàn sự việc trong đời, như dòng nước chảy qua trước mắt.

Các huynh trưởng phi thăng, lời dạy bảo ân cần của sư phụ, những năm tháng ở Thốc Ngọc.

Không có gì đáng tiếc, quá khứ gập ghềnh vẽ thành một vòng tròn.

Trì Ninh cảm thấy đây có lẽ là kết cục tốt nhất của mình, kiếp này là món quà trời ban, Trì Ninh vốn nên hồn phi phách tán, ngay cả một bát canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà cũng không có.

Hắn đã trải qua một đời người hoàn toàn khác, còn có thể tự tay giết chết kẻ thù truyền kiếp.

Đời này đã đủ.

Chỉ còn vương vấn Cố Lăng Tiêu.

Người đồ đệ hắn lâu rồi chưa gặp, người bị người đời chê trách đến mức khó phân biệt tốt xấu.

Luôn có vô số tính từ đặt trước tên Cố Lăng Tiêu, muốn khóa chặt hắn.

Dù thế nào, chết ở nơi xa xôi cách biệt Cố Lăng Tiêu, cũng là chuyện khiến lòng người đau lòng.

Trì Ninh vung kiếm về phía trước, phát động đòn tấn công cuối cùng.

Giữa trời đất ánh sáng bùng nổ, một vệt trắng bị kích nổ, những giọt sáng văng ra như sao rơi rải rác.

Cơn đau linh mạch bị xé rách mà Trì Ninh tưởng tượng không hề xuất hiện.

Có một người khác dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm của Trì Ninh, ngăn cản trận chiến ác liệt này.

Lòng bàn tay người đó bị rạch nhiều vết không theo quy tắc, máu nhỏ giọt rơi xuống đất, đỏ sẫm ghê rợn, kinh hoàng.

Trì Ninh tỉnh táo lại, đầu tiên nhìn thấy màu đỏ tươi của máu, sau đó va vào gương mặt quen thuộc.

"Cố Lăng Tiêu..." Trì Ninh gọi hắn, như đuổi theo đám mây trôi nổi giữa không trung.

Cố Lăng Tiêu không trả lời, ngón tay hơi động đậy, trong chớp mắt, vết thương trên lòng bàn tay đã lành hẳn.

Trì Ninh theo bản năng nắm lấy cánh tay Cố Lăng Tiêu, dù cảm giác dưới lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Trì Ninh vẫn không dám tin Cố Lăng Tiêu là thật.

Lại đứng trước mặt hắn bình an vô sự như vậy.

Trì Ninh: "Sao ngươi lại ở đây?"

Cố Lăng Tiêu không phản ứng.

Thẳng bước vượt qua Trì Ninh tiến về phía Cố Lẫm.

Khoảnh khắc vai chạm vai, gương mặt nghiêng của Cố Lăng Tiêu không một biểu cảm.

Trì Ninh không cảm nhận được linh lực tương đồng, đồng nguyên tương hợp vốn có giữa họ.

Như hương vị quen thuộc đột nhiên biến mất, bây giờ khí trường quanh Cố Lăng Tiêu, tựa biển sâu, tựa đỉnh núi hiểm trở, khó lường, nguy hiểm khôn lường.

Trì Ninh khẽ nhắm mắt, linh mạch đau nhói từng cơn, hắn đưa tay muốn ngăn cản Cố Lăng Tiêu:

"Ngươi đừng..."

Cố Lăng Tiêu quay lại nhìn Trì Ninh, trong mắt thoáng ẩn màu máu.

Cố Lăng Tiêu từng chút rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Trì Ninh.

Áo bào đen huyền, không một điểm trang sức.

Đứng trong gió, quần áo phấp phới, bóng lưng dần trùng khớp với hình ảnh Vọng Thiên Tôn năm nào nhìn xuống chúng sinh.

So với Trì Ninh, Cố Lẫm càng kinh ngạc hơn, hắn đã phái nhiều thuộc hạ đi bắt, một đám phế vật vô dụng, lại còn để Cố Lăng Tiêu trốn thoát!

Ánh mắt hận thù trong mắt Cố Lăng Tiêu không thể rõ ràng hơn, Cố Lẫm hiểu ra: "Muốn giết ta?"

Đáp lại hắn là âm thanh Trích Thần xuất kiếm.

Cố Lăng Tiêu lại bước tiếp, hoàn toàn che khuất Trì Ninh ở sau lưng.

"Muốn bảo vệ hắn?" Cố Lẫm cười nhạo, "Năm đó bảo ngươi giết hắn, ngươi liền đồng ý ngay, chẳng phải là thèm khát ngôi vị Viêm Bắc Vương sao? Đến lúc này, còn diễn kịch cho ai xem?"

Ma khí tàn phá, thổi tung tóc, Cố Lăng Tiêu như sát thủ bước ra từ địa ngục, tâm tình tối tăm khó đoán.

Những điều Cố Lăng Tiêu muốn giấu Trì Ninh, giờ Trì Ninh đều đã biết.

Hắn thậm chí còn không có tư cách quay đầu nhìn lại Trì Ninh.

Rốt cuộc vẫn là người ma khác đường.

Giữa Cố Lẫm và Cố Lăng Tiêu cuối cùng cũng có một trận chiến.

Trì Ninh càng nhìn càng kinh hãi, cảm giác bất an như cái dùi, muốn đâm thủng túi vải.

Công pháp Cố Lăng Tiêu sử dụng hoàn toàn không phải Thốc Ngọc sở học, từng chiêu từng thức, đều giống Cố Lẫm, nhưng còn hơn một bậc.

Hẳn là Ma tộc công pháp.

Hắn chỉ mới đột phá vài ngày, mà đã tu luyện được đến hậu kỳ.

Chưa từng nghe thấy, hiếm có trên đời.

Cố Lăng Tiêu dùng lửa làm cầu nối, tụ thành một quả cầu lửa ném về phía Cố Lẫm, sắc bén vô cùng.

Thôn Lang đao của Cố Lẫm vừa bị Trì Ninh phá hủy, chỉ có thể dùng tay không kháng cự, dùng ma khí hóa thành tấm chắn ngăn cản.

Hai người qua lại hơn một trăm chiêu.

Cuối cùng hai người đánh thành một khối, Cố Lẫm vừa dùng năm ngón tay phải siết cổ Cố Lăng Tiêu, Trích Thần kiếm đã xuyên qua sau lưng hắn, mũi kiếm đâm ra từ ngực.

Cố Lẫm ôm ngực, quỳ giữa không trung, chênh vênh nguy hiểm.

Liệu sẽ kết thúc như vậy sao?

Đồng tử Cố Lẫm dần giãn ra:

"Ngươi là kẻ trốn chạy khỏi Viêm Bắc, ngươi là phản tặc của Ma tộc, đại nghiệp ta khổ tâm chuẩn bị bao lâu, đều vì ngươi, vì ngươi..."

Mỗi tấc da trên người hắn đều dính máu, hắn giết vợ giết con, bắt bao nhiêu người làm thí nghiệm, nhưng chưa từng động đến một thần dân Ma tộc nào.

Tuyết rơi dưới mí mắt Cố Lẫm, từ từ tan thành giọt nước.

Như hắn đang khóc.

Điều kiện nơi đây quá khắc nghiệt, đất nứt nẻ, cây cỏ không mọc.

Tại sao, tại sao hắn phải chấp nhận ranh giới mà người khác vạch ra, tự vẽ vòng tròn giam cầm chính mình, trở thành một tù nhân khổ sai.

Những thất bại Cố Lẫm trải qua trong đời thậm chí còn nhiều hơn thành công.

Thời niên thiếu lo sợ bất an, những lần công phá Huyền Đoạn Sơn không thành.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn đăng cơ xưng vương, hắn là người thống nhất Viêm Bắc,

Cố Lẫm từng nghĩ đến cái chết, chết một cách vang dội, được vạn dân truy điệu.

Nhưng không ngờ lại chết dưới tay Cố Lăng Tiêu, chết trong huyễn cảnh hoang đường.

Trì Ninh và Cố Lăng Tiêu... đều là vì bọn họ.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, như động đất.

"Đó là gì?" Trì Ninh hỏi.

Cố Lăng Tiêu: "Cố Lẫm đang nuôi dưỡng ác ma, hắn tìm được cốt cách ma đầu thượng cổ, thêm dược dẫn, có thể khiến nó sống lại."

"Dược dẫn..." Trì Ninh lặp lại hai từ này, trán bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

"Nhưng những năm qua, hắn lùng sục khắp nơi cũng không tìm được. Giờ hắn chết, ma vật chưa thành hình cũng chỉ là một đống xương vụn vỡ." Cố Lăng Tiêu nói, "Không cần lo lắng."

Trì Ninh lao lên phía trước, túm lấy cổ áo Cố Lẫm, thân hình chập chờn của đối phương hơi ổn định.

Trì Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lẫm: "Chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, phải không?"

Cố Lẫm cười, máu ở khóe miệng trào ra thảm thiết: "Ngươi rất muốn biết?"

Trì Ninh lẽ ra nên phát hiện từ sớm.

Giấc mơ thường gặp trước khi rời Thốc Ngọc Phong, trong mơ một người mặt mũi mờ ảo cầm dao dính máu, nói: "Giết ngươi, ta sẽ trở thành vua Viêm Bắc."

Trì Ninh tưởng đó chỉ có thể là Cố Lăng Tiêu, vì ấn tượng về Vọng Thiên Tôn quá sâu đậm, hắn mới vô thức đem Vọng Thiên Tôn thay thế vào ác mộng khác.

Lúc này xem ra, khả năng lớn nhất chính là Cố Lẫm.

Tham vọng ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn.

"Là ngươi sao? Ngươi muốn lấy thứ gì từ ta?"

Trì Ninh tâm tình kích động, bất chấp tất cả ép Cố Lẫm phải trả lời.

Thậm chí không để ý Cố Lẫm đang ngưng tụ một đoàn ma khí trong lòng bàn tay, lặng lẽ tiến về phía hắn.

"Cẩn thận!" Cố Lăng Tiêu kéo Trì Ninh ra, một cước đá vào kheo chân Cố Lẫm.

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, làm sao ta có thể để ngươi toại nguyện..."

"Biết đâu lại là người bên cạnh ngươi, kẻ ngươi tin tưởng nhất..."

Cố Lẫm trả thù bằng những lời nguyền rủa.

"Bí mật sẽ biến mất cùng ta..."

Cố Lẫm mất đi chút sinh cơ cuối cùng, thân thể từ không trung rơi xuống,

Rơi vào giữa hồ băng, chỉ thấy băng cứng như có quỷ thần mở ra một lỗ hổng, nhấn chìm Cố Lẫm trong nước.

Cuối cùng cũng hạ màn.

Trì Ninh rất lâu không tỉnh lại, cho đến khi bóng người trong tầm mắt động đậy, Cố Lăng Tiêu bước vào rừng.

"Ngươi đi đâu?" Trì Ninh hỏi, hắn đã không dám đưa tay chạm vào Cố Lăng Tiêu nữa.

Cố Lăng Tiêu: "Hình như ta không có nghĩa vụ phải báo cáo hành tung với tiên tôn."

Trì Ninh thấy mình có lỗi.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Trong lòng có nhiều lời muốn nói, nhưng không thể chọn ra một câu thích hợp, như thể tình huống hiện tại, cũng không thích hợp để nói gì.

Cố Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu.

Trì Ninh nhìn về phía hắn.

"Sợ danh tiếng tiên tôn bị ảnh hưởng, quan hệ sư đồ này..." Cố Lăng Tiêu nhướng mày, như không màng, "Là tiên tôn đuổi ta ra khỏi sư môn, hay ta tự xin rời đi."

Trì Ninh đờ người, cảm giác này còn đau hơn cả việc Cố Lăng Tiêu tát hắn một cái.

---
Tiểu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top