Chương 51. Cố Lăng Tiêu là mèo lớn, cấm dính người

Đêm khuya, Cố Lăng Tiêu bước ra từ phòng tắm, như thường lệ chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Chợt thấy Trì Ninh ngồi bên giường, lấy khăn tay che miệng, thân hình cong như vầng trăng khuyết, khẽ ho từng tiếng, âm thanh trầm và nghẹn.

Cố Lăng Tiêu: "Sao thế? Khó chịu à?"

Trì Ninh lắc đầu, giấu nhanh chiếc khăn vào lòng bàn tay.

Thấy đôi môi Trì Ninh đỏ bất thường, Cố Lăng Tiêu dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi dưới của hắn, phát hiện một vệt máu đỏ tươi.

Cố Lăng Tiêu sốt ruột: "Để đệ tử kiểm tra linh mạch cho sư tôn."

Trì Ninh lắc đầu, cự tuyệt rõ ràng: "Linh mạch là nơi tế nhị, sao có thể tùy tiện chạm vào? Lại còn như ngươi, ngày ngày... thật là vô lễ."

Trước đây đã từng kiểm tra rồi, lần này lại đột nhiên ngại ngùng.

Bởi vì tối nay vừa gặp Giải Cửu Trạch, chứng kiến sự cuồng ngạo của hắn.

Cố Lăng Tiêu thực sự lo lắng Trì Ninh bị Giải Cửu Trạch kích động.

Trì Ninh lau sạch vết máu trên môi: "Bệnh cũ thôi."

Nói xong, hắn đứng dậy đi súc miệng.

Khi quay lại, Cố Lăng Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đưa cổ tay ra trước mặt Trì Ninh: "Hay là sư tôn cũng kiểm tra linh mạch của đệ tử?"

Trì Ninh bước qua Cố Lăng Tiêu, nằm xuống giường, cuộn chăn quay mặt vào trong: "Vô vị, ngủ đây."

Cố Lăng Tiêu ngồi trên giường, nhìn gáy Trì Ninh: "Sư tôn đừng quá lo lắng về tình hình hiện tại. Nếu muốn rời đi, đệ tử có thể giúp."

Trì Ninh dừng lại giây lát, quay người lại: "Ta đã xem thư của Trình Dực Phong, nói Giải Cửu Trạch đã gửi thiếp mời đến các môn phái, mời họ tham dự Bách Phái Đại Hội."

Bách Phái Đại Hội tổ chức năm năm một lần, các môn phái tụ họp, do đệ nhất tiên môn chủ trì bàn luận đại sự.

Gặp thời loạn thì bàn cách chống ngoại địch, thiên hạ thái bình thì chủ yếu là các chưởng môn tâng bốc lẫn nhau.

Hai người ngồi gần, Cố Lăng Tiêu ngửi thấy mùi thơm từ xà bông trên người Trì Ninh sau khi tắm: "Tính toán thời gian, đúng là lúc này nên tổ chức Bách Phái Đại Hội."

Trì Ninh: "Nếu Giải Cửu Trạch quyết tâm giam giữ ta ở đây, sao có thể để thư của Trình Dực Phong lọt vào, cho ta biết động tĩnh của hắn?"

"Ý sư tôn là," Cố Lăng Tiêu nói, "Giải Cửu Trạch cố ý để ngài biết Bách Phái Đại Hội sắp bắt đầu."

Cố Lăng Tiêu trầm ngâm giây lát: "Chẳng lẽ hắn muốn sư tôn tham dự?"

"Đúng vậy. Hắn muốn khống chế ta, điều khiển ta." Ánh mắt Trì Ninh trong vắt, "Lần này là một thử nghiệm, xem ta có hợp tác hay không..."

Cố Lăng Tiêu đưa mu bàn tay áp nhẹ lên trán Trì Ninh, cảm nhận nhiệt độ cao hơn bình thường: "Sư tôn vẫn còn sốt."

Cơn phát tình của Trì Ninh sắp kết thúc, chỉ còn lại một chút cảm xúc ngắn.

Hắn đẩy tay Cố Lăng Tiêu ra: "Đang nói chuyện chính..."

Cố Lăng Tiêu "ừm" một tiếng: "Đệ tử biết kế hoạch của người."

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Trì Ninh, Cố Lăng Tiêu tiếp tục: "Tương kế tựu kế, phải không?"

Cố Lăng Tiêu: "Đã không biết Giải Cửu Trạch muốn làm gì, cũng không rõ tung tích Kỳ sư thúc, chi bằng tạm thời nhượng bộ Giải Cửu Trạch, chờ thời cơ."

Trì Ninh nằm im, từ góc độ này có thể thấy đường nét quai hàm sắc sảo của Cố Lăng Tiêu.

Đối phương hơi cúi mắt nhìn hắn, trong đồng tử in bóng hình hắn.

Cố Lăng Tiêu vốn ngồi yên, bỗng chốc cúi người xuống, tay chống bên tai Trì Ninh.

Không kịp phản ứng, môi Trì Ninh chạm vào một cảm giác mềm mại ấm áp, bị đánh cắp một nụ hôn.

Phản ứng đầu tiên của Trì Ninh là nhớ đến Kim Nghê Thú thích cọ vào người, tiểu miêu êm ái cuộn tròn trong lòng hắn.

Nhưng Cố Lăng Tiêu cao lớn như vậy, là thuộc loại mèo lớn.

Nên cấm chỉ hành vi này.

Trì Ninh mở to đôi mắt phượng: "Ngươi..."

"Chuyện ho ra máu chưa nói xong, sư tôn không muốn giải thích trước sao?" Cố Lăng Tiêu cướp lời.

Trì Ninh gầy yếu, Cố Lăng Tiêu không tốn sức bế hắn ngồi dậy, ép vào đầu giường.

Trì Ninh bị kẹp trong không gian chật hẹp, sau lưng là lan can giường, trước mặt là đệ tử với ánh mắt hung dữ.

"Đã nói là bệnh cũ." Trì Ninh nói.

Trong ánh trăng mờ nhạt lọt qua cửa sổ, áo lụa trên người Trì Ninh mềm mại buông xuống, lộ ra đường xương quai xanh thanh tú.

"Đệ tử không yên tâm, nếu không nói đệ tử sẽ tự kiểm tra linh mạch của người. Người nói linh tu không thoải mái, nếu đau thì phải làm sao?"

"Chỉ là bình thường thôi..."

Cố Lăng Tiêu nhướng mày: "Ho ra máu cũng bình thường à?"

Vừa hỏi vừa nắm cổ tay Trì Ninh, truyền vào một luồng linh lực.

"Nếu đau có thể cắn vào đây." Cố Lăng Tiêu chỉ vào vai mình.

Câu nói này khiến Trì Ninh nhớ lại chuyện điên rồ trong hàn đàm.

Khoảnh khắc cuối cùng Trì Ninh hoảng hốt, khi cánh hoa mai nát trong lòng bàn tay, hắn đã cắn một cái vào vai trái của Cố Lăng Tiêu.

"Bậy bạ." Trì Ninh đỏ mặt, quay đầu đi.

Linh mạch của Trì Ninh như một đống bòng bong, cũng như mảnh sứ vỡ tan, trước đây khi linh tu cùng Trì Ninh, Cố Lăng Tiêu đã vô cùng kinh ngạc, chỉ có thể cẩn thận giúp hắn chỉnh lý, không để linh mạch vốn đã yếu càng thêm tệ.

Dù đã bao lần, Trì Ninh vẫn không quen với chuyện này.

Khi linh lực của người khác truyền vào, như dùng lưỡi dao cùn xẻ cơ thể ra.

Hắn muốn giãy giụa, nhưng bị Cố Lăng Tiêu khống chế hoàn toàn.

Cố Lăng Tiêu kiểm tra xong tình trạng linh mạch, sắc mặt âm trầm: "Linh mạch đã tốt hơn trước, trước đây cực kỳ tồi tệ, giờ chỉ là tồi tệ bình thường."

Trì Ninh: "Đó là chuyện tốt."

"Chuyện tốt?" Cố Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, "Trong người sư tôn có độc tố, nhưng có dấu vết đã bị nội lực thanh trừ. Sư tôn biết mình trúng độc, lại chỉ giấu một mình đệ tử?"

Trì Ninh quen giữ mọi chuyện trong lòng, lần này bị đệ tử nhìn thấu, cảm thấy áy náy: "Không phải thứ độc mạnh, ta tự vận công đào thải độc tố là được."

Thấy Cố Lăng Tiêu mặt lạnh như băng, Trì Ninh không tự giác giải thích thêm: "Không biết có bao nhiêu tai mắt của Giải Cửu Trạch đang theo dõi, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

"Độc ở đâu?" Cố Lăng Tiêu hỏi.

Trì Ninh nói: "Trong thuốc uống hàng ngày."

Cố Lăng Tiêu nhớ lại mình ngày ngày sắc thuốc cho Trì Ninh: "Sư tôn biết thuốc có vấn đề mà vẫn uống?"

"Không uống," Trì Ninh liếc nhìn cửa sổ, "Đổ ra ngoài cửa sổ, tưới vào rừng trúc. Giải Cửu Trạch bỏ độc rất kín đáo, không màu không mùi, tự chẩn đoán cũng không phát hiện điều gì."

"Phải dùng kim bạc của Tiêu Kính chế tạo mới tìm ra manh mối."

Càng nghe, sắc mặt Cố Lăng Tiêu càng khó coi, chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng như vậy, từ miệng Trì Ninh nói ra chỉ đơn giản là vài câu ngắn ngủi.

Nhẹ nhàng, như thể hoàn toàn không để tâm.

Cố Lăng Tiêu tức giận, đè eo Trì Ninh cắn vào khóe môi hắn:

"Đệ tử không biết trước đây người từng trải qua những gì, thăng trầm hay mấy lần cận kề cửa tử. Sư tôn không quan tâm nhiều chuyện, thậm chí xem nhẹ cả tính mạng."

"Nhưng đệ tử thì khác, đệ tử trân quý người, không muốn người chịu chút đau đớn nào."

Cố Lăng Tiêu hôn sâu vào, vừa hung dữ vừa ngoan cố, hoàn toàn không cho Trì Ninh cơ hội để thở.

Đến cuối, sóng mắt Trì Ninh đã mềm nhũn, mặt đỏ như hoa sen mới nở vào mùa hè.

"Đây là trừng phạt." Cố Lăng Tiêu nói.

Hắn vén tóc rối của Trì Ninh ra sau tai: "Cô gái tên Phù Dung trong lầu Noãn Yên, mang danh hoa khôi, dù đệ tử chưa gặp nhưng cũng biết nhan sắc không bằng một phần vạn của sư tôn."

"Láo toét..."

"Bậy bạ" và "láu toét" đã mắng hết, Cố Lăng Tiêu biết Trì Ninh không còn lời nào để nói.

"Ngủ đi." Cố Lăng Tiêu nói, "Từ nay mỗi ngày đệ tử đều sẽ giúp người điều hòa nội tức."

Trì Ninh nằm xuống chăn, nhắm mắt, mệt mỏi ập đến.

Thể xác mệt mỏi, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo: Có vị sư phụ nào như mình, nửa đêm cùng đệ tử như vậy...

Ở chung giường đã lâu, Cố Lăng Tiêu biết một thói quen nhỏ của Trì Ninh.

Đó là khi có tâm sự không ngủ được, lông mi hắn sẽ không ngừng run rẩy, như lông vũ nhẹ nhàng.

Cố Lăng Tiêu đặt tay lên hàng mi run rẩy của Trì Ninh, ngón tay vẽ nhẹ lên xương lông mày: "Không ngủ được? Sư tôn đang nghĩ gì?"

"Ngày mai ngươi đừng đến nữa..."

"Ngày mai đệ tử thế nào?"

Trì Ninh không có cách nào nói ra lời không cho Cố Lăng Tiêu đến phòng mình.

Mối quan hệ của hai người đã đến mức này, như ngọn lửa mất kiểm soát, không thể dập tắt.

Trong quá trình này, Trì Ninh không vô tội, bởi vì thân thể yếu đuối của hắn cần Cố Lăng Tiêu linh tu cùng.

"Ngủ đi, có đệ tử ở đây," Cố Lăng Tiêu nói với Trì Ninh, "Đệ tử luôn luôn yêu sư tôn."

"Chỉ cần biết tấm lòng của đệ tử, không cần vội vàng đáp lại."

Sống hai kiếp, Cố Lăng Tiêu mới học được cách trân trọng một người.

Không phải hứng lên là chiếm đoạt, bất chấp tất cả để sở hữu.

Hắn nguyện coi trọng những gì Trì Ninh coi trọng, để tâm đến những gì Trì Ninh để tâm.

Cố Lăng Tiêu như thì thầm với tuyết, nói với hắn: "Đệ tử luôn chờ người, đến khi người tan chảy, có thể nhìn đệ tử đầu tiên được không?"

Mấy ngày sau, Cố Lăng Tiêu mỗi ngày đều giúp Trì Ninh điều tức, đào thải độc tố.

Hiệu quả rõ rệt, tình trạng buồn ngủ của Trì Ninh giảm nhiều, hắn cũng có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể ngày một dồi dào.

Độc tố dần biến mất, đó là điều khiến Trì Ninh vui mừng.

Dù mùa đông lạnh giá sắp đến, mọi thứ đóng băng.

Trì Ninh phát hiện ra điều bất ổn đầu tiên là khi ở cùng Tông Đại.

Một ngày, Thanh Diên và Tông Đại đang trò chuyện cùng hắn, chợt thấy Trì Ninh thẫn thờ.

"Sư tôn?" Tông Đại gọi.

Trì Ninh giật mình quay lại nhìn.

Tông Đại sợ hãi, mãi sau mới hoàn hồn: "Sư tôn, đệ tử... đệ tử làm người tức giận sao? Sao người nhìn đệ tử như vậy..."

Trì Ninh mơ hồ: "Không, ta đang nghĩ đến chuyện khác."

Hắn rơi vào cơn ác mộng.

Ban ngày, hoặc đêm khuya. Cơn ác mộng ập đến không báo trước.

Một khắc còn dưới ánh mặt trời, khắc sau đã mây đen cuồn cuộn.

Hắn thậm chí còn không thể kiềm chế cảm xúc trước mặt Cố Lăng Tiêu.

Khi tỉnh dậy, Cố Lăng Tiêu khẽ gọi hắn.

Trì Ninh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, đẩy mạnh Cố Lăng Tiêu.

Phản ứng khi vừa tỉnh dậy từ giấc mơ là chân thật nhất, Trì Ninh cho rằng Cố Lăng Tiêu nguy hiểm, không đáng tin.

Cố Lăng Tiêu bị đẩy ra, phản xạ đầu tiên là dỗ dành Trì Ninh: "Người mơ thấy gì?"

"Ác mộng." Giọng Trì Ninh khàn đặc, "Xin lỗi."

Cố Lăng Tiêu cười: "Có gì đâu."

Trì Ninh không dám nhắm mắt nữa. Nằm cạnh Cố Lăng Tiêu, hắn thức trắng đêm, nhưng cảm thấy an tâm.

Mấy ngày này, Cố Lăng Tiêu tỉnh dậy luôn thấy Trì Ninh ngồi trên bàn, mùa đông đến sớm nên khoác áo choàng lông trắng đang viết chữ, khó phân biệt giấy và da hắn cái nào trắng hơn.

"Ngủ ngon không?" Cố Lăng Tiêu hỏi.

"Rất ngon." Mắt Trì Ninh đỏ hoe, lại nói dối Cố Lăng Tiêu, "Chào buổi sáng."

---
Tiểu Minh

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top