¤ 73 | close assassin [3]

vi vu tĩnh lặng bay giữa trời đêm, những bông tuyết trắng xóa một màu tinh khiết đang thẹn thùng đậu trên vai của người con trai mang vẻ ngoài đẹp đẽ kia.

bước ra từ trong bụi mù của đêm đen, jimin nhếch môi cười bí hiểm đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của jungkook và biểu tình khiếp sợ của yerim. cứ như là trước kia vậy, cái cảm xúc sung sướng cùng hưng phấn trước khi giết chết một mạng người.

"jimin, cậu... tới london làm gì vậy?"

đã cảm nhận được có gì đó không hay nhưng jungkook lại mong suy nghĩ của mình là sai lệch, vốn dĩ cậu chẳng thể nghĩ ra được trường hợp nào tốt đẹp hơn. giống như việc jimin đang đứng trước mặt cậu đây, với biểu cảm lạnh lẽo hoàn toàn khác xa với một jimin ngày trước lúc nào cũng đào hoa phong nhã. cậu ấy sẽ chẳng bao giờ cười như vậy, cái nụ cười như quỷ dữ kia, cậu ấy chưa bao giờ thể hiện.

"ha ha... HAHAHAHAHAHA!!!..."
bật cười điên cuồng trước câu hỏi của jungkook, jimin bỗng căng cơ miệng ra một cách đầy man rợ. hắn cười cho sự ngây thơ và ngu dốt của cậu ta, cười vì cái kết mà cậu ta sẽ phải hứng chịu sắp tới.

người con trai phía trước cứ cười đến nỗi khóe mắt đỏ ngầu, cười đến nỗi gập luôn cả sống lưng, điều này khiến cho cậu vừa khó hiểu vừa tức giận. cậu ta có phải là đã phải phát điên rồi không? vì cái quái gì mà cứ cười rồ hết cả lên như bị tâm thần vậy?!

"jimin!!"

"thiếu gia!"

cùng một lúc, yerim và jungkook đều mở toang cửa xe lao ra ngoài. khẩn trương đi qua tóm lấy tay cậu, cô run rẩy tới mức từng ngón tay đều không thể để yên, cắn chặt môi dưới, cô ngửa đầu nhìn cậu mà lắc lắc đầu. cô biết nói gì đây, cô nên nói gì bây giờ.

khó hiểu mà nhìn cô, cậu nhăn mày quay qua nhìn lại jimin đang dần dứt tràng cười điên rồ, nâng mắt nhìn mình khinh khỉnh.

"thật sự đáng thương quá, jungkook à. tất cả bọn chúng đều chỉ đang lừa dối cậu thôi."

rút ra một điếu thuốc, hắn khẽ đưa lên môi ngậm lấy, nghiêng đầu nhìn hai con người tựa như cá với nước mà quấn lấy nhau. nhìn cái biểu tình đau khổ của cô ta xem, ai mà nghĩ ra được chỉ vừa mới sáng nay thôi, cô ta đã chọn jungkook sẽ là người phải chết. thật đáng giận, hắn chỉ muốn ngay lập tức giết chết đứa con gái đó, cô ta nghĩ mình xứng đáng với tình yêu của jungkook sao? đúng là một cặp khiến cho người ta phải cười ra nước mắt.

riêng al ngồi trong xe từ nãy tới giờ vẫn còn đang suy tính cách để thoát khỏi jimin, kẻ mà chỉ mới mười tuổi đã trở thành tội phạm truy nã cấp quốc tế. một mình hắn có thể phanh thây được cả một đội cảnh sát thuộc hạng xuất sắc của FBI thì với tình hình này, kể cả jungkook thiếu gia có nổi điên cũng sẽ chẳng làm gì được, bọn hắn thật sự sẽ chết chắc.

"cậu đang nói cái mẹ kiếp gì thế hả, thằng khốn?!" nắm tay siết chặt đến mức các đốt xương trắng bệch hết cả ra, cậu nghiến răng nhìn chằm chằm jimin đang ngậm trên môi điếu thuốc khinh bỉ nhìn mình. sự cuồng bạo trong đôi con ngươi đỏ như lửa nháy mắt len lỏi như muốn bộc phát, ngay cả khoang phổi cũng ngập tràn sự phẫn nộ, chỉ thở thôi mà cậu cũng muốn ngay lập tức vặn nát khuôn mặt đáng ghét đó.

nhẹ nhàng tiến lên hai bước, jimin rút từ trong túi ra một khẩu súng bằng bạc sáng loáng. chẳng những thế, trước con mắt kinh hoàng của ba người còn lại mà dùng khăn mùi xoa bên trong áo khoác âu yếm lau lau:

"cậu thật tệ, bạn thân à. tôi đã cho cậu một cơ hội để có thể tiêu hồn cùng cô ta, vậy mà cậu ngay cả một lời cảm ơn cũng không có, thật sự khiến tôi rất đau lòng."

dứt lời, jimin ngay tức khắc chĩa thẳng mũi súng về phía yerim, ánh mắt đạm màu sắc đến nỗi có thể cắt chết tiềm thức của con người. chính tại lúc này al cũng bất ngờ lao ra xe chạy thật nhanh về phía hắn, trên tay là hai khẩu súng cỡ nhỏ chứa tầm sáu viên đạn, chẳng hề kiêng kị mà trực tiếp hướng vào hắn nổ đạn liên tiếp.

đoàng đoàng ĐOÀNG!!

"yerim, dắt thiếu gia vào xe chạy về phía khách sạn!!"

tiếng súng rền rã khắp cả đất trời trộn lẫn cùng tiếng hét của al tạo thành hiệu ứng vô cùng chói tai. jungkook ngây người mở to mắt nhìn jimin như thế nào mà né tránh, thân thủ nhanh nhẹn quá mức hoàn hảo, hắn có thể đoán trước được đường đạn mà trốn thoát.

sáu phát súng, sáu lần lên đạn nhưng chung quy vẫn chưa có một viên nào chạm được vào ống tay áo, môi hắn ngậm thuốc vẫn cứ giữ nguyên nụ cười ngạo mạn, dùng nửa con mắt ngắm nghía al đang không ngừng tiến tới. ngay khi một cước của al suýt chút nữa tống thẳng vào bụng mình thì jimin mới giật mình xoay người đạp vào ngực al một cái, thêm một cú nữa thì đã tức thì thành công đá đối phương ra khỏi phạm vi có thể công kích.

thế nhưng al lại giống như là không cảm thấy đau, khuôn mặt trước sau vẫn giữ nguyên một biểu tình, lật người lại tiếp tục lao về phía hắn. quả nhiên không hổ danh là thân cận số một của seokjin, ngay cả súng trên tay jimin mà al cũng đã dùng lực hất xa ra được. cười to hai tiếng, hắn giống như phát rồ vì hưng phấn đến nỗi hóa thành ác quỷ, liên tiếp tống thẳng vào họng al từng cú đấm hung hãn. cũng bởi vì thế mà khuôn mặt của tên thuộc hạ vốn dĩ chưa bao giờ thể hiện cảm xúc lúc này lại trướng đỏ mà vặn vẹo.

nhưng đáng giận hơn nữa lại chính là việc jungkook từ nãy tới giờ vẫn còn trân trân đứng đó, khốn kiếp, hắn mạo hiểm tính mạng để làm cái gì?!

"THIẾU GIA MAU RA KHỎI CHỖ NÀY NHANH LÊN!!"

cảm giác cổ họng như bị người ta rạch nát, al khọm người nôn ra một búng máu. nhưng còn chưa kịp hít thở thì đã bị jimin dùng chân đá cho thân thể tàn tạ ngửa ra, dẫm mạnh lên lồng ngực:

"well... so now?"

đó mới chính là jimin, đó thực sự mới chính là jimin sao?!

jungkook đứng như trời trồng, mặc cho yerim có lôi kéo thế nào thì cậu vẫn không tài nào thoát khỏi cái hình ảnh ngoài sức tưởng tượng kia. bởi vì chuyện này thật sự quá sức đối với cậu, có những sự thật không thể chỉ trong một khắc mà có thể chấp nhận ngay được như thế. con ngươi đỏ rực bỗng chốc dấy lên vô vàn hận thù cùng đay nghiến, bất cứ khi nào cũng có thể tạo thành một cú nổ.

"người bắt cóc yerim, là mày?"

nghiêng đầu xuyên qua lớp sương mù cùng tuyết trắng lả tả tuôn rơi, jimin khẽ nhếch khóe miệng, đường viên nơi phiến cằm của hắn chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác nguy hiểm đến đáng sợ. chân hắn vẫn ghì trên lồng ngực al, khóe miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc chưa bật lửa, không nhanh không chậm mà mấp máy:

"phải."

chẳng hề do dự. ánh mắt jungkook lại càng thêm đỏ, sự cuồng loạn trong đôi đồng tử hệt như miệng núi lửa sắp sửa phun trào.

"người muốn giết chết cô ấy, cũng là mày?"

"phải."

"mày lợi dụng tao?"

"thông minh đấy."

"và tất cả mọi thứ của trước đây... đều là giả dối?"

nhướn nhướn mày, jimin vươn tay xoa cằm: "cũng có thể..." có một vài thứ, là thật.

ôi đau lòng quá, quả thật là con mẹ nó đau đến phát điên mà!!

"TAO GIẾT MÀY TAO GIẾT MÀY TAO GIẾT MÀYYYYYYY!!!"

sự hung tàn cùng căm phẫn đã đạt tới đỉnh điểm, jungkook không còn quản yerim bên cạnh có gào rát cả họng là đừng như thế, tay chân có cố gắng níu chặt lấy cậu thì cái sức mạnh nhỏ nhoi của cô cũng chẳng thể xoay chuyển được cái gì. dùng một tay hất ngã cô, cậu nghiến răng điên cuồng hướng jimin mà chạy tới, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn chẳng khác gì tượng tạc lúc này lại vặn vẹo đến mức không thể vặn vẹo hơn.

còn hắn ở phía xa thì chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi chân dẫm trên ngực al cũng đã chậm rãi dời đi. hắn vươn hai tay ra như đang hoan nghiêng cậu, cái điệu bộ đắc thắng bất cần này khiến al đang đau đớn cũng phải lo sợ không thôi, jungkook thiếu gia thực sự sẽ nguy mất. nhưng đến khi liếc mắt ra phía xa, al lại càng phải kinh hãi hơn nữa khi trông thấy yerim đang gấp rút mở cửa xe ngồi vào.

giữa trời đêm hoang vắng, tiếng động cơ bỗng bạo nộ vang lên, tay chân cô run lẩy bẩy mà nhấn ga nhanh hết mức có thể, chớp mắt mà vọt qua jungkook, một đường tính toán muốn đâm thẳng vào người jimin.

tâm tình đúng là đang vui vẻ một chút, nhưng khi bất ngờ nhìn thấy cái thứ to lớn đang cố lao về phía mình kia thì biểu cảm trên khuôn mặt hắn bỗng chốc tối sầm. nhìn chiếc xe như tên bắn đang mỗi lúc lao về phía mình, hắn lại không hề tránh né, thậm chí còn giống như đang chào đón. và ngay giây phút mũi xe sắp sửa tông vào thì tròng mắt jimin bất ngờ lóe lên hình ảnh của cô gái tầm thường tới mức đặc biệt này.

rất nhanh mà cường ngạnh một bước nhảy lên mui xe đang phóng với tốc độ kinh khủng, trước con mắt không dám tin của yerim, hắn dùng hẳn tay không mà đấm nát tấm kính trước mặt đồng thời bóp chặt lấy cổ cô. giữa những mảnh vỡ của thủy tinh, tàn nhẫn mà kéo cô ra bên ngoài.

"YERIMM!!!" jungkook thét lên một tiếng thật lớn ngay khi trông thấy yerim bị jimin lôi ra ngay giữa tấm kính phía trước của ôtô.

các mảnh vỡ sắc nhọn cứa rách da thịt, hai bên má bị thủy tinh cào đến đau rát, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đau mà trừng mắt nhìn người con trai tàn bạo đối diện.

"cô cũng to gan lắm."

sau đó, yerim liền biết rằng mình có lẽ sắp sửa xong rồi, toàn thân bị hắn một đường hất thẳng xuống đất lăn tròn mấy vòng. riêng chiếc xe kia vì mất tay lái nên đâm sầm vào cột đèn nơi ngã rẽ của con đường hướng ra sân bay mà nổ tan nát.

bước ra từ trong khói lửa, jimin cũng thâm trầm đi tới một lần nữa đá mạnh vào gáy cô. cơn choáng váng đến nghẹt thở, tay chân vô thức mất đi cảm giác, yerim mắt mở căng đến hết cỡ. ngay sau đó cơn đau đớn đến xé mật cuối cùng cũng đã đánh bại cô, ý thức cứ như vậy mà cuốn theo bóng tối âm u giá rét.

cô biết, đối với jimin, cái chiến thuật đó chỉ làm hắn thêm phần chán ghét thôi.

jimin giơ lên nắm đấm, nhưng chưa kịp hạ xuống thì đã cảm giác được toàn thân mình bỗng bị một lực đạo mạnh mẽ nào đó đánh vào một bên lá lách, bị hất xa khỏi người yerim. nhưng hắn còn chưa kịp trở tay thì mặt đã bị đấm ngay một phát đau điếng.

"TẠI SAO MÀY LÀM VẬY HẢ?!!"

thêm một cú nữa.

"TẠI SAO MÀY MUỐN GIẾT CÔ ẤYYY?!!"

tức giận đánh liên tiếp vào mặt jimin, jungkook gào thét đầy căm hận. thời gian vẫn cứ như vậy trôi qua, thế nhưng cậu lại chẳng hề cảm thấy dễ chịu chút nào, tức giận xen lẫn đau lòng, hai thái cực cảm xúc xô đẩy chạm vào nhau tạo thành một loại tâm tình điên cuồng tới mức khiến cho cậu muốn ngay lập tức tự sát. nắm tay dùng để đánh hắn chẳng mấy chốc mà đỏ tấy sưng vù lên, hệt như khuôn mặt của hắn lúc này vậy. miệng bị cậu đánh cho đến rách tươm, máu tươi ồ ạt trào ra nhuốm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa.

ấy thế mà jimin vẫn một mực yên lặng, không động đậy để mặc cho jungkook trút bỏ hết tất cả phẫn nộ mà hắn đã gây ra, như là công bằng. cho đến khi đạt tới đỉnh điểm của sự tức giận, cậu tính giơ lên nắm đấm nhưng lại chẳng thể nào tiếp tục hạ xuống. nắm lấy cổ áo của hắn, cậu nghiến răng gằn rít từng chữ, từng chữ một:

"mày muốn gì, rốt cuộc là mày đang muốn cái đéo gì đây?! mày lừa dối tao à, giỏi lắm, mày đang phát rồ vì cái gì hả? HẢ THẰNG CHÓ CHẾTTT!!!"

ngay cả mái tóc lòa xòa trước mắt cũng không thể che lấp được cơn giận dữ trong cậu, khỉ thật. đã từng thân thiết đến mức rủ nhau cùng nhuộm chung màu tóc, đã từng thân thiết đến mức trao đổi cả sở thích không mấy lợi lộc là nghiện thuốc lá và uống rượu ngoại kia rồi, thế nhưng hóa ra tất cả cũng chỉ là vô nghĩa.

đối diện với con ngươi rực đỏ như máu, jimin tính cười nhưng có lẽ bởi vì khóe miệng quá đau mà hắn chỉ kịp thở ra một hơi khẽ, dưới cái biểu cảm chật vật của jungkook mà mấp máy khóe môi:

"chỉ là... một trò chơi thôi."

sau đó hắn liền dùng hết sức lực bật thẳng người dậy, dùng trán mình húc thẳng một cái thật mạnh vào đầu cậu khiến cho cậu bất ngờ ngã ngửa ra sau, tiếp theo cũng rất nhanh mà xoay người dùng chân đạp hai cái thật mạnh vào bụng. không để jungkook kịp đứng dậy, jimin liền rút từ trong ngực mình ra một khẩu súng nã đạn liên tiếp vào chân và tay cậu.

tiếng súng vang vọng đến chói tai, al họng đau tới mức hét cũng không thể hét được, chỉ có thể liếc mắt nhìn về phía khẩu súng của jimin đã bị hắn hất ra xa mà không khỏi cảm thán. một kẻ đáng sợ như vậy không lí nào lại chỉ mang trong mình một khẩu súng, và đúng như hắn nghĩ, quả nhiên tên đó còn có một khẩu lục khác. cố gắng chống mình đừng dậy, al khập khiễng loạng choạng đi về phía khẩu súng bị hất bay kia.

mà bên kia, jungkook nằm sõng soài dưới nền tuyết trắng xóa, hai chân và hai tay của cậu giống như bị tê liệt, lỗ chỗ đạn bắn và máu tươi thi nhau trào như thác đổ. jimin nhẹ bước chân lên đứng trước mặt cậu, từ trên cao mà nhìn xuống, gió lạnh nhẹ nhàng phất qua thổi bay mái tóc xám tro lù xù cũng dính không ít tuyết của hắn.

và cái thứ cảm xúc hoang đàng như cát bụi bị thổi cho tứ tung này chính là một sự trả giá, cho tất cả.

cúi người xuống sát gần jungkook đang như chết lặng mà nhìn mình, jimin khẽ giơ lên nòng súng chĩa thẳng vào trán cậu: "tao đã cho mày hàng đống cơ hội để chuyện này đừng có xảy ra, thế nhưng mày lại từ chối. lúc nào cũng cố chấp như vậy, mày đã thấy mình ngu dốt chưa? giống như việc suốt đời sẽ chẳng bao giờ có thể có nổi tình yêu của cô ta vậy. sẵn sàng hủy diệt bản thân vì loại con gái đó, mày thật sự là đã hết thuốc chữa rồi."

rồi chậm rãi đứng dậy, jimin lách người hướng về phía yerim đang bất tỉnh phía trước mà đi đến, tròng mắt chứa toàn là sát khí khiến người ta phải ghê sợ. thế nhưng chân chưa kịp bước được hai bước thì hắn đã ngay lập tức cảm giác được cổ chân mình bị một bàn tay nào đó mạnh mẽ giữ chặt.

jungkook đổ ngục nằm đó, tay dù đau đớn cũng không hề buông lỏng cổ chân của jimin. tuyết lạnh lả tả rơi rụng, có bông còn vô tình chạm vào vết thương khiến cho cậu đã đau nay lại càng tê dại:

"nếu mày dám làm gì cô ấy, thì tao... sẽ không bao giờ tha thứ!"

cho dù có phải mất mát và đau khổ, thì người ta vẫn luôn lựa chọn bảo vệ những thứ mà mình yêu thương. bởi chỉ có bảo vệ, giúp đỡ nhau vượt qua giông tố thì con người ta mới có thể tồn tại ở cái thế giới quá đỗi xô bồ này.

"nhưng mà mày biết không..."

ngửa đầu lên cao, jimin đưa tay vào trong túi lục tìm cái gì đó, đến khi rút ra được một điếu thuốc đã bị nhăn nhúm gãy thành nhiều đoạn, hắn chẳng thèm quan tâm mà cho vào khóe miệng sưng tấy nham nhở. vết máu loang lổ không làm cho hắn đau hơn, đến khi bật lửa đốt cháy rồi thì hắn mới kéo ra một nụ cười đầy nhạo báng:

"...sát thủ, nếu không giết người thì không được phép tồn tại."

cạch.

súng không có đạn ư?! al bàng hoàng mà phát hiện ra cho dù mình có bóp cò như thế nào thì cũng không thể phóng ra cái thứ kim loại nguy hiểm kia.

đối diện, jimin cũng không hề ngạc nhiên khi al đã từ bao giờ mà xuất hiện, chĩa thẳng nòng súng vào đầu hắn. nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt kinh ngạc của al, hắn liền bật cười thành tiếng.

mà phía xa ở bên đầu con đường rộng lớn này, tiếng động cơ xe ôtô từ trong bóng tối dần dần xuất hiện. ngâm nga một tiếng, hắn dùng lực đá cánh tay đang nắm lấy chân mình của jungkook, từ từ tiến về phía al mà cười cười cất tiếng:

"mày đã bao giờ nghe câu 'đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong' chưa?... trông nó như vậy thôi, chứ thật ra chỉ là đồ giả đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top