¤ 69 | dạ vũ trắng - khởi
8 giờ 10 phút tối, cung điện buckingham.
đêm.
nhạt nhẽo và vô vị, ánh trăng vong khuyết đã bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, màu trăng cũng chưa có dấu hiệu rực rỡ nhất. xa xa trên ngọn cây cao vút là những chú chim cú mèo đang đảo con mắt to trợn rồi khẽ kêu lên một tiếng. giống như cảnh cáo, cũng có thể là muốn báo hiệu một sự cố may rủi sắp xảy ra.
dừng xe ngay trước cổng cung điện, seokjin chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đến một bữa tiệc nào đó mà không có tài xế bên cạnh, hơn nữa chiếc xe hắn đi lại chả phải loại đắt
đỏ gì cho cam. thế nên chiếc xế hộp xây xước méo móp và không có nhãn hiệu rõ ràng này đã ngay lập tức bị bảo vệ chắn ngang, nhất quyết không cho vào. cười khổ, hắn cũng chẳng thể làm gì ngoài việc là rẽ nó ra một góc hẻo lánh nào đó, tống khử cái thứ rẻ tiền lấy từ khách sạn này đi.
sau khi xong xuôi và chỉnh đốn lại trang phục thì al cũng đã chở seulgi tới, đồng thời quay đầu ra sau cũng đã cùng lúc nhìn thấy yoongi đang nắm lấy tay seungwan, hắn không khỏi chẹp miệng. tưởng tượng lão già mà nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ biểu cảm kiểu gì đây, có khi là sẽ đột quỵ luôn cũng không chừng.
cơ mà, sau đêm nay hắn và ông ấy hẳn là có nhiều chuyện để nói với nhau lắm đây. nhất là... về cái chết của chanyeol, hắn sẽ phải giải thích thế nào khi mà yoongi lại bắt đầu có những dấu hiệu giống như trước? âm thầm liếc mắt về phía cô gái đang chui lủi bên cạnh em trai mình, seokjin mải tĩnh lặng suy nghĩ một vài thứ.
ánh nhìn không mấy thiện cảm đó liệu có phải là đang chuẩn bị cho một kế hoạch nguy hiểm gì không? đó là điều mà seungwan cảm giác được sau khi ánh mắt cô vô tình chạm phải tầm ngắm của tên thiếu gia sởi lởi.
"là tình nhân của em gái cô."
và bây giờ vai trò đó lại chuyển qua hoseok ư? không được, cô phải trốn khỏi đây, càng nhanh càng tốt. tuy không biết hắc long bang bọn chúng tới đây có mục đích gì, nhưng khi không lại lân la đến chính phủ, chắc chắn là chẳng có gì hay ho.
"seungwan à, cậu không sao chứ?"
vốn rất lo lắng cho cô bạn thân của mình, seulgi ngay cả khi trông thấy seungwan tàn tạ như vậy nhưng cũng chẳng thể giúp nổi gì, cô thật sự rất đau lòng. đã hơn một tháng không thể gặp nhau, nhưng đến lúc có cơ hội lại không thể ôm cô ấy một lần, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là trơ mắt nhìn cô ấy phải chịu sự kiểm soát của người khác.
trong hơn một tháng qua cô ấy đã phải chịu đựng những gì? tại sao bây giờ ánh mắt kia lại lạnh lẽo đến như thế? hệt như là đã phải chịu một đả kích rất lớn vậy.
đúng vậy, suốt một tháng qua seungwan đã được chứng kiến rất nhiều thứ. nhìn thấy được những sự thật trần trụi tội lỗi, đến mức ngay cả một chút cảm xúc cũng chẳng còn đọng lại. hết việc này cho tới việc kia, mà đau đớn nhất lại chính là việc tận mắt chứng kiến em gái mình sa chân vào thù hận.
sooyoung đã quyết định đi theo hắc long bang, đi theo hoseok, sẵn sàng lợi dụng bạn thân của mình và dối gạt mọi người, tất cả cũng chỉ vì một lí do.
trả thù seokjin.
vốn dĩ chúng ta đã có thể sống rất yên ổn, thế nhưng từ bao giờ, từ bao giờ mọi thứ lại trở nên đảo lộn như thế?
"được rồi, chúng ta đi thôi."
thu lại tất thảy mọi biểu tình, khóe miệng seoljin bỗng trưng ra một nụ cười yêu dị. hoa mĩ khoa trương tiến về phía seulgi, hắn nắm lấy bàn tay cô nâng lên hôn nhẹ, biểu cảm giống hệt như chàng trai tìm thấy người con gái của đời mình:
"từ bây giờ, cô sẽ là bạn gái của tôi."
thật đáng sợ, người con trai này giống hệt như dracula, hắn có thể thôi miên bất cứ ai, ánh nhìn của hắn có thể giết chết kẻ đối diện bất cứ lúc nào. tủm tỉm ôm lấy thắt lưng seulgi, hắn thẳng lưng tao nhã đi vào bên trong.
nhưng kinh khủng hơn nữa lại chính là việc, seungwan hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới cô lấy một giây phút nào, hệt như một kẻ xa lạ không quen biết.
...
chẳng bao lâu sau đó, những quý ông quý bà thuộc giới thượng lưu cũng đã bắt đầu đổ xô đến cung điện xa hoa của nữ hoàng. những con người hào nhoáng dắt theo bộ cánh bạc tỉ, đồng hồ hay hương nước hoa hàng hiệu đắt đỏ lên đến hàng triệu đô, họ chính là minh chứng cho quyền lực hữu hạn của đồng tiền.
dạ vũ trắng y hệt như cái tên, từ những bông hoa trang trí cho đến tấm thảm hay thanh vịn cầu thang, tất thảy đều được phủ trắng một cách trang nhã tinh khiết. các vị khách vừa đến thì ngay lập tức đã bị đắm chìm vào trong không gian như thiên đường ảo diệu này.
sooyoung bước xuống xe với ngổn ngang tâm trạng, lại một lần nữa cô sợ hãi sẽ phải đối mặt cùng với chị mình ở đây. thật hài hước làm sao, mục đích của cô một phần cũng là muốn được gặp lại seungwan, ấy thế mà lại thành ra như bây giờ, thật không còn gì để nói.
bước xuống sau, cũng như đã nhìn ra được tâm trạng của cô gái bên cạnh, hoseok liền thở dài cười nhạt:
"em biết không, đôi khi để làm được việc lớn, ta sẽ phải hy sinh một vài thứ quan trọng. "
hy sinh ư? hy sinh seungwan để trả thù seokjin?
vươn tay vòng qua gáy mình, sooyoung rũ mắt gật đầu tỏ ý đã hiểu. trông thấy thế, hắn cười cười nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: "bộ váy này rất hợp với em."
"cảm ơn."
chiếc váy trắng mà seokjin tặng đã bị vấy bẩn, tuy không thể mặc nó được nữa nhưng cô cũng không có ý định sẽ giặt sạch, chỉ phủi phủi lại một chút thôi. bởi vì cô nghĩ bản thân đâu cần phải quan trọng hóa những đồ vật mà kẻ thù đưa cho, hơn nữa lại còn là hắn, người luôn luôn khiến cô không kiểm soát nổi mỗi lúc tới gần.
hướng thẳng ánh mắt mà ngó vào bên trong, sooyoung căng thẳng lo lắng không biết liệu sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
--------------------♤♤♤---------------
vì là bữa tiệc do chính nữ hoàng tổ chức nên chắc hẳn độ phủ sóng sẽ không còn ở trong phạm vi thủ đô, nó tầm cỡ đến nỗi bên ngoài cổng cung điện còn xuất hiện thêm rất nhiều phóng viên cùng người dân đổ xô xếp hàng.
mọi nhân vật tiếng tăm thuộc về lĩnh vực kinh tế ngoại trừ namjoon sắp phải phối hợp điều tra với interpol ở pháp ra thì đều quy tụ đầy đủ. hơn nữa năm nay anh quốc còn hợp tác với quân đội mỹ phát triển hạng mục tên lửa, góp mặt trong bữa tiệc còn có cả hai vị thiếu tướng và một vị trung tướng đại diện cho new york, nên độ an toàn của bữa tiệc này bởi lẽ đó lại càng nghiêm mật bội phần hơn.
và hẳn là vì nhiệm vụ nên không thể thiếu được anh chàng siêu mẫu kiêm sát thủ của chúng ta - jimin, cũng đã thong thả mà lượn con xe BMW đi đến bữa tiệc.
thoáng đánh giá mấy tên vệ sĩ áo đen đang không ngừng quan sát khách mời, hắn liền bật cười quay sang cô gái tóc đỏ đang khoác tay mình: "này red, ngay cả cửa kính cũng thay hết thành kính chống đạn nên ngắm bắn từ xa là vô vọng rồi, chúng ta chỉ có thể tìm cơ hội để tiếp cận seokjin thôi."
"hừm, chị đây cũng chỉ có thể chúc cậu may mắn." red vỗ vai jimin rồi tách riêng đi tới chỗ các nhóm danh viện thục nữ, kế đó đương nhiên toàn là những chủ đề duy nhất chỉ có giữa phụ nữ lẫn phụ nữ với nhau thôi.
tao nhã mỉm cười, hắn vừa xoay người thì liền bắt gặp hoseok cũng đang cùng lúc đưa sooyoung bước vào hội trường. nhưng hắn không trực tiếp tiến đến bắt chuyện mà lại chậm rãi di chuyển giữa đoàn khách khứa, không ngừng biến hóa góc độ nghiền ngẫm từng cử chỉ cùng hành động của cô.
quả là một cuộc gặp gỡ thú vị. seokjin hay sooyoung? thẳng tay hay đe dọa? cũng đã quá lâu rồi hắn chưa được trải nghiệm lại việc thế nào là ám sát. chính là bắt cóc, uy hiếp rồi giết chết hay tra tấn man rợ đến mức khiến cho nạn nhân phải tự sát trong quằn quại... tất cả những thứ đó, hắn thực sự nhung nhớ biết bao.
khẽ nhếch bờ môi quyến rũ, jimin thảnh thơi chậm rãi bước đi.
nếu như là hắn, thì hắn sẽ chọn.... con đường đau đớn nhất.
...
tiếng nhạc du dương bắt đầu ngân lên đầy nhẹ nhàng, hoseok sau khi dẫn sooyoung vào bên trong thì lại bỏ đi đâu mất. cho đến lúc này cô vẫn chưa biết nhiệm vụ chính xác của mình là gì, dù có cố gắng gặng hỏi thì hắn cũng chỉ nói một câu: "cứ yên lặng và chờ xem."
cứ yên lặng, và chờ xem.
tại sao giữa biển người đông nghịt một màu trắng xóa, cô lại có thể tường tận bóng dáng của người con trai đó?
nâng ly rượu trắng trong suốt trên tay, hắn vừa tao nhã vừa lịch thiệp sải từng bước chân chậm rãi tới chỗ sooyoung. mỗi lần hắn bước tới mọi người sẽ không ngần ngại mà tránh ra một bên, có kẻ trầm trồ khen ngợi, có kẻ thì lại thắc mắc không biết chàng trai lạ mặt này là ai. chỉ có cô thật ngốc nghếch, cứ ngây ngô đứng đợi, lại không hoảng hồn tránh đi.
tại sao lại cứ để hắn tiến tới, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một sâu nặng?
khoảnh khắc bàn tay thon dài đó vươn ra, seokjin khẽ nghiêng mình, nhẹ nhàng nói:
"liệu tôi có thể... mời tiểu thư nhảy một bản được không?"
không phải một câu hỏi nghi vấn, mà là câu trần thuật, cho dù sooyoung có lắc đầu đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không buông tha. ngẩn ngơ nhìn đôi tay tinh tế với từng khớp xương rõ ràng đang lặng yên trước mắt, cô ước gì bản thân đủ tàn nhẫn để có thể ngay lúc này giết quách hắn đi cho xong.
nắm tay siết chặt lấy gấu váy, cô không nói lời nào liền ngay lập tức xoay người bỏ đi. thế nhưng seokjin đã nhanh hơn một bước, hắn tiến lên phía trước nắm lấy tay cô kéo hẳn vào lòng, chưa kịp để sooyoung phản ứng đã cúi đầu nói nhỏ bên tai cô:
"em thật bất lịch sự."
phụt.
đèn led bỗng dưng tắt lịm, thay vào đó là thứ ánh sáng ảo mị của những bóng đèn khiêu vũ lung linh. hốt hoảng muốn đẩy seokjin ra, cô lại bị hắn tà mị mà một tay nắm lấy, một tay như cố ý mà siết chặt vòng eo nhỏ.
"anh có biết mình đang làm cái gì không hả?!"
"tôi chỉ biết là tôi đang ôm em, và nhảy thôi."
"anh... thôi ngay đi!" đỏ mặt nghiêng qua một bên, sooyoung hận không thể đục một lỗ dưới đất để chôn cái tên mồm mép láu cá này.
vẫn vòng tay siết chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, seokjin ngứa mồm chọc ghẹo: "haiz, mới chỉ có như vậy thôi mà đã xấu hổ, nếu như sau này chúng ta làm những việc khác ngượng ngùng hơn thì em sẽ thật sự nôn ra máu đấy..."
"CÂM MIỆNG NGAY!!" lập tức vươn tay bịt lấy miệng hắn, sooyoung giật mình cúi mặt xuống ngay khi trông thấy những ánh nhìn không mấy thiện cảm của mọi người.
bật cười trước sự đáng yêu đó, seokjin cũng chẳng hề ngần ngại mà giữa hàng ngàn ánh mắt nghiêng đầu thơm nhẹ vào má cô, khiến cho cô phải tức thì ngẩng đầu.
và ngay giây phút ấy, đèn điện đột nhiên tắt vụt.
...
seulgi lủi hủi ngồi một góc suốt nửa tiếng trời đã thật sự ngán ngẩm. nếu là bình thường thì có lẽ cô đã nhảy cẫng lên vì được tham dự một bữa tiệc lớn thuộc giới thượng lưu rồi, hơn nữa lại còn là của chính phủ hoàng gia anh, thật sự là phải có phước lắm mới có được cơ hội đó.
thế nhưng trong tình cảnh này lại rất khác, từ vị trí này - xuyên qua thanh chắn cầu thang trên tầng hai nơi cô ngồi thì có thể trông thấy tất cả mọi thứ. đại thiếu gia seokjin thì đang nhảy cùng sooyoung, seungwan thì đang lặng lẽ ngồi cùng yoongi. còn những kẻ tai to mặt lớn, những con người giàu có quyền lực thì lại đang mua vui trao đổi với nhau, sao mà phức tạp, sao mà giả tạo quá đỗi... hút một ngụm nước ngọt, cô thầm cảm thán.
hóa ra đây chính là bức tranh được tô vẽ bởi sự xấu xa nhất của nhân loại sao?
sau khi nghĩ ngợi đủ điều, seulgi lại tiếp tục tự hỏi rằng liệu mình có chết vì lẻ loi không thì một dáng hình quen thuộc ngay lập tức phản vào trong con ngươi xinh đẹp. đường cong của sống mũi cao thẳng kiêu ngạo đó, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt cáo phong lưu đa tình kia chẳng thể lẫn vào đâu được, chắc chắn cô sẽ không thể nào nhầm lẫn.
ai sai khiến em theo đuổi tôi, ai sai khiến em tiến bước vào cuộc đời của tôi cơ chứ, người con gái ngu ngốc?
tức thì kinh hoảng trợn trừng mắt, seulgi cố gắng lách khỏi người này, chạy khỏi người kia. cho đến khi leo lên hết cầu thang của tầng ba, đi vào trong khúc ngoặt của hành lang dài tăm tối, cô mới dừng lại thở hổn hển.
người đâu? rõ ràng là cô trông thấy hắn đi vào nơi này, sao giờ lại không thấy nữa? xoay từ bên này đến bên khác, seulgi vươn tay bóp bóp cái trán của mình, phải chăng là đã bị hoa mắt rồi.
thở ra một hơi, cô đang tính quay người trở xuống thì từ đằng sau, tiếng gót giày âm trầm bỗng lộp cộp vang lên, kèm theo đó là giọng nói chọc ghẹo đã một tháng rồi chưa nghe lại:
"đây là lần đầu tiên cô đuổi theo tôi, vậy lí do là gì?"
vóc dáng hoàn hảo cao ráo, trên người bận độc một bộ tây trang trắng từ cổ cho đến chân. chỉ trừ mỗi ánh mắt là sắc sảo hơn trước rất nhiều, chẳng hề giống một jimin mà seulgi từng quen biết chút nào cả.
phải rồi, lí do cô đuổi theo hắn là gì?
hai bàn tay mân mê vào nhau mà không khỏi phân vân, cô đảo mắt liến thoắng: "tại... tại sao anh lại hại jungkook?"
"just like that*?"
*đột nhiên lại nhớ tới bài you, just like that của seulgi^^, hay cực kỳ luôn á, các cậu có thể nghe thử nha. mà chắc có thể các cậu cũng sẽ thắc mắc tại sao jimin lại hay sử dụng tiếng anh trong câu nói của mình nhỉ, tất cả... đều có lý do hết nhé^^!
đút hai tay vào túi quần, jimin chậm rãi tiến về phía cô gái đang bị hắn làm cho bối rối, mãi cho tới khi chỉ cách cô có vỏn vẹn hai bước chân thì bỗng nhiên dừng lại. ngay cả seulgi đã quen với sự trêu ghẹo của hắn cũng có chút không tiếp thu được, tên chim thối này hiện tại quả thực quá đỗi lạ lẫm.
và c... cô nên đi thôi!
"tôi đã rất nhớ cô."
"khốn khiếp, là do anh chuốc thuốc mê tôi!" cắn môi, cô thật sự chẳng biết nên nói cái gì cho hợp tình hợp lẽ.
đôi con ngươi bị phủ mờ dưới hai hàng mi dài, jimin vươn tay vuốt lấy một lọn tóc của seulgi đưa lên bên mũi, khẽ ngửi: "đó là bởi vì tôi rất sợ... mình sẽ lưu luyến cô."
"ha, anh nói là anh yêu tôi nhưng lại đùa giỡn rồi biến mất khiến tôi chẳng thể tập trung nổi vào cái gì, anh như vậy là vì sao chứ?!" cô bỗng dưng lớn tiếng, nhưng đổi lại cũng chỉ là một nụ cười nhẹ của jimin.
hắn sẽ không còn giống như trước kia nữa, gặp cô ở đâu là sẽ cưỡng hôn ở đấy, nhìn thấy cô ở đâu là sẽ trêu đến mức muốn độn thổ. bởi từ bây giờ hắn phải sẵn sàng để chuẩn bị cho một kế hoạch lớn, để tóm gọn được cô thì hắn sẽ phải cố gắng chịu đựng. vốn biết rõ seulgi hấp dẫn lại cực kì xinh đẹp, có muôn vàn lí do để yêu nhưng tới mức hắn ăn ngủ cũng muốn điên như thế thì quả thật rất hiếm.
"khi nào cô chịu thừa nhận tình cảm của cô đối với tôi, thì tôi sẽ cho cô biết."
ngay khi ngón tay lạnh lẽo kia vừa lướt qua gò má mỏng manh của cô thì cũng là lúc ngọn đèn trên trần nhà vụt tắt, toàn bộ không gian bỗng chốc chìm ngợp trong bóng tối mịt mờ. tất cả những khách khứa có mặt trong cung điện đều sợ hãi hét toáng lên, xô đẩy nhau. nhưng chỉ sau tầm chục giây ngắn ngủi, pha đèn lại trở về rực sáng.
seulgi đã chẳng còn trông thấy jimin, đối diện cô chỉ là khúc hành lang đằng đẵng ánh bạc. có cái gì đó đột nhiên đau nhói, lần đầu tiên cô muốn òa lên mà nức nở.
chim thối chết tiệt, tại sao anh lại dám lừa gạt tôi, tại sao anh nói yêu tôi rồi lại dễ dàng bỏ đi như thế hả?! quả là đồ dối trá đáng ghét!!
-----------------------♤♤♤------------------
CHOANGGG!!!!
"ÁAAAAAAA!!!..."
cả hội trường bỗng nhiên phải hỗn loạn bởi hành động đáng sợ của một tên con trai tóc đen nào đó...
nhân lúc đèn tắt, seungwan đã nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy khỏi ghế, cố gắng trốn vào trong đám người đông nghìn nghịt. và yoongi ngàn vạn lần không thể ngờ nổi tới trường hợp này, ngay sau khi đèn sáng thì y đã phẫn nộ đuổi theo. thế nhưng xung quanh chỉ toàn là đầu người náo nhiệt, tầm mắt y bị người người vướng chắn. gấp gáp bối rối rồi dần trở nên điên cuồng, đôi con ngươi của y bỗng hằn lên vài tia ác độc thường thấy, chẳng hề kiêng kị gì mà dùng cả thùng rượu cao cấp đập ngay vào đầu của một gã to béo đang chắn ngang.
bữa tiệc trắng từ đó mà trở nên hỗn loạn mất kiểm soát, thậm chí đám vệ sĩ còn phải dùng micro để khuyên nhủ khách khứa bình tĩnh và ra lệnh cho người hầu đóng hết cửa ra vào.
về phần sooyoung và seokjin thì cũng bởi vì sự xô đẩy của các quý ông quý bà mà tách xa nhau. dùng sức đẩy bọn họ tránh khỏi người mình, cô vấp phải chân váy mà suýt nữa té ngửa ra sau, nhưng chính lúc đó bỗng có một bàn tay mạnh bạo chẳng biết từ đâu túm lấy tay cô. hoảng hốt trừng mắt nhìn, cô ngơ ngác mà nhìn kẻ phía trước đang cố chen chúc qua đám đông kéo mình đi.
"c... chị seungwan?"
"ra khỏi đây nhanh lên!!"
bởi vì chiếc váy rườm rà mà seungwan không ngại lạnh, sẵn sàng xé ngang nó ra cho dễ hoạt động.
cô đã phải chờ thời cơ, cô đã phải nhẫn nhịn từ rất lâu rồi và chỉ mong đến khoảnh khắc này. đó chính là chạy trốn khỏi yoongi, tránh xa khỏi con người ác quỷ đó. cô phải thật nhanh lên bởi vì y đang ở rất gần, y bất cứ khi nào cũng có thể vươn tay ra bắt lấy cô, khiến cho nỗi sợ hãi trong cô còn nhiều hơn cả sự thù hận.
rồi một ngày không xa nào đó, seungwan sẽ trả thù được thôi. cô sẽ khiến cho y phải nếm trải những đau đớn và uất nghẹn mà y đã dành cho cô suốt quãng thời gian qua.
...
đã thành công ra khỏi hội trường, gió đông ngay tức thì táp thẳng vào toàn thân khiến cho cả hai chị em đều phải run lên. tuy lạnh là thế nhưng seungwan vẫn không hề ngơi nghỉ, cố gắng chạy tiếp thật nhanh ra khỏi cổng chính.
phía sau, sooyoung phải chết lặng khi trông thấy hình xăm ghê rợn đằng sau vai trái của chị mình. chị ấy xăm hồi nào vậy? vì sao hình xăm này vẫn còn tấy đỏ kinh khủng thế kia?! trông nó thật ghê rợn.
"chị..."
"đừng nói gì cả, trước mắt phải chạy ra sân bay đã, chúng ta phải trở về."
"nhưng chị ơi, đã có chuyện gì xảy ra với chị thế?!"
đến nước này, sooyoung thật sự không thể cầm nổi nước mắt. bây giờ cô mới để ý trên thân thể seungwan ngoài hình xăm ghê tởm đó ra thì còn có vô số dấu vết bầm dập như bị người ta đánh lâu ngày chưa khỏi, cộng thêm với sự trắc trở của gió tuyết thì những vết thương đó lại càng tím tái hơn.
"CHỊ!!"
tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với bọn cô như vậy? tại sao chứ?!
"..."
bỗng buông lỏng bàn tay nắm lấy cánh tay em gái, bước chân seungwan đột nhiên khựng lại không thể chạy nổi được nữa, bởi vì trước mặt cô đây là một bóng lưng vạm vỡ đang đứng sừng sững dưới làn tuyết ủ dột. người đàn ông mà cô vẫn còn nhớ rất rõ, thực chất là chưa bao giờ quên, chính là kẻ đã ra tay đổ lửa thiêu đốt cả căn biệt thự cùng biết bao nhiêu hồi ức đẹp đẽ.
thế nhưng dù đã trải qua hơn mười năm, người đàn ông đáng sợ đó vẫn chẳng thay đổi gì. khóe miệng râu ria vẫn lởm chởm như thế, hốc mắt sâu trũng chứa toàn là tội ác mà đến hết cả cuộc đời này cũng không thể nào rửa sạch.
ông ta... ĐÃ SÁT HẠI CẢ GIA ĐÌNH CÔ!!
"ô... ông..."
"q... quả đúng là còn sống, seungwan... baronne!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top