Chương 9

Chương 9:

Edit: Rika

Thời điểm còn ở trong tù, Lâm Diễm đã có rất nhiều lần mơ về Đông Đông, trong đó nhiều nhất là cảnh tượng cô ôm Đông Đông vào trong lòng, đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại ôm lấy cô. Nhưng đôi tay đáng yêu đó dường như một cái dao đục khoét vào tim cô, sau đó chậm rãi móc nó ra. . . . Đã bao lần cô mong chờ điều này, đó là một loại chờ đợi hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy chỉ có trong mơ. Hôm sau tỉnh lại, chào đón cô vẫn là bộ quần áo tù nhân ảm đạm

"Sao cô lại ở trong phòng tôi?" Nhan Thư Đông hỏi cô một lần nữa, một bên gỡ cặp sách xuống, sau đó đôi mắt nhỏ hơi nheo lại, cẩn thận nhìn cô chăm chú.

"Cô đến làm khách" Lâm Diễm đạt đồng hồ báo thức trở lại, mở miệng nói.

"Làm khách? Nhà của tôi có gì mà phải tới đây làm khách?" Nhan Thư Đông cởi bỏ khăn quàng đỏ để sang một bên, sau đó vỗ vỗ trên giường của mình, ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện, khí thế cường đại.

Lâm Diễm chậm rãi ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn Thư Đông: "Thư Đông. . . ."

Nhan Thư Đông trừng mắt nhìn Lâm Diễm một cái, ý bảo cô trước tiên không nên nói chuyện, cậu bé đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tiếp theo đi tới đóng cửa phòng mình lại, sau đó đi tới đứng trước mặt cô, hỏi thẳng vào vấn đề chính "Cô thật sự là bạn của mẹ tôi?"

Nước mắt Lâm Diễm muốn trào ra ngoài, muốn nói cũng không nói được, rốt cục cô cũng lấy hết dũng khí nắm lấy tay Thư Đông.

Nhan Thư Đông đứng im bên người cô, cẩn thận đánh giá gương mặt cô, mở miệng hỏi.

"Mẹ của tôi ở đâu?" Nhan Thư đông lại hỏi, tùy ý để cho Lâm Diễm nắm tay mình.

". . . . ." Đôi môi Lâm Diễm run rẩy, cô phải mở miệng như thế nào đây, hôm nay cô đi tới cùng Phan Tuyền, lấy thân phận là bạn gái của Nhan Tuyền xuất hiện ở Nhan gia, sau đó lại nói mình chính là mẹ của Thư Đông sao? Làm sao cô có thể nói được??

Nhưng cô cũng không thể nhịn được, con trai ở ngay trước mắt. . . .

Ai có thể cho biết cô phải làm gì bây giờ?

Lâm Diễm rốt cục cũng không nhịn được, đem Nhan Thư Đông kéo đến ôm vào trong lòng mình, cô dùng sức ôm cậu bé "Đông Đông, mẹ cháu bảo cô đến chăm sóc cháu.. . . . . cháu có thẻ coi cô như mẹ được không?"

Nhan Thư Đông cắn môi, tựa vào vai Lâm Diễm, một giọt nước mắt lơ đãng chảy xuống, sau đó cậu vươn tay áo lau mặt mình, sau đó mở miệng nói "Nếu như vậy .. . . . cô có thể nói cho cháu chuyện của mẹ cháu được không?"

Lâm Diễm đưa tay lau nước mắt, sau đó nở nụ cười, dùng sức gật đầu "Được"

Lâm Diễm từ nhỏ không thích nói dối, nhưng giờ cô nói dối Nhan Thư đông về mẹ của cậu bé, Nhan Thư Đông ngồi im lắng nghe, đôi mắt trong sáng nhìn cô, mở miệng hỏi : "Trước đây, mẹ có từng ôm cháu không?"

"Có, có ôm . . ." Lâm Diễm cúi đầu nhìn Đông Đông "Không chỉ có mẹ đã ôm qua, trước đây cô cũng ôm qua cháu, lúc đó cháu còn nhỏ, như một con chuột con vậy"

Nhan Thư Đông nhíu mày "Cô mới là con chuột con đó"

Lâm Diễm cười, sau đó nước mắt nhịn không được mà chảy xuống tiếp, Nhan Thư Đông thấy thế liền rút khăn giấy trên bàn học đưa cho cô, không chịu được liền nói "Phiền phức, sao cô cứ khóc hoài vậy?"

Lâm Diễm cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, cười hì hì, nói : "Cô rất kích động"

"Hừ!" Nhan Thư Đông hừ nhẹ một tiếng.

Lâm Diễm thật sự kích động, trừ bỏ kích động, cô còn cảm thấy thật mỹ mãn, giống như giấc mộng bao năm qua của cô đã trở thành hiện thực, giấc mộng đơn giản, chính là giống như bây giờ cô nắm tay con, cẩn thận nhìn con. . . . .

"Vậy cô có biết ba ba của cháu không?" Qua một lúc lâu, Nhan Thư Đông mở miệng hỏi.

"Biết. . ." Lâm Diễm trả lời.

Nhan Thư Đông cúi đầu : "Cô và ba cháu biết nhau như thế nào?"

Nhan Thư Đông hỏi tới vấn đề trọng điểm, đứa nhỏ này mẫn cảm lại có trí tuệ sâu sắc, Lâm Diễm căn bản là không thể đối phó được với cậu.

"Cô trước kia là đồng hương với ba cháu"

"Cô cũng là người ở Trấn Nhân"

Lâm Diễm gật gật đầu.

Nhan Thư Đông biết LÂm Diễm cũng ở Trấn Nhân, sự tìm tòi trong mắt hiện lên ngày càng nhiều, qua một hồi cậu lại hỏi tiếp "Trong trấn có mấy cây cầu?"

"Nếu tính cả cầu treo Nam Ngung nữa thì tổng cộng có mười hai cái"

"Trường tiểu học nằm ở đâu?"

"Trên đường Tây Đan" Lâm Diễm nói, nhìn Nhan Thư đông nhăn mặt lại, cô nói cụ thể thêm một chút "Bên cạnh trường có một rạp chiếu phim và một nhà hát"

"Nguyên lai cô là người ở đó" Nhan Thư Đông cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên "Có phải mẹ cháu bảo cô tới đây cứu cháu?"

Nhan Thư Đông dùng từ "Cứu" làm lòng cô đau nhói, sắc mặt cô trắng bệch.

Sau đó Nhan Thư Đông lại mở miệng "Cháu biết nên làm như thế nào, cháu sẽ phối hợp tốt với cô, nếu như cô gặp mẹ cháu, nhờ cô chuyển lời với mẹ rằng, cháu ở đây thật sự rất không tốt"

"Không tốt?" Lâm Diễm hỏi "Thư Đông. . . . Ba ba cháu có tốt với cháu không?"

"Tốt à?" Gương mặt nhỏ nhắn của cậu thoáng chốc tỏa ra hàn khí bức người "Cháu ăn không đủ no . . ."

Về người mẹ, gần đây cậu luôn tưởng tượng, lần trước cậu gặp Lâm Diễm ở Cỏ Ba Lá xong, trong lòng cậu liền nhen nhóm một tia hy vọng. Cậu cũng không biết, cũng không dám khẳng định Lâm Diễm là người như thế nào, nhưng rốt cục cậu cũng tìm dược một người mà cậu có thể tưởng tượng ra gương mặt của mẹ, ngày đó khi trở về, cậu liền trốn trong chăn, cậu nghĩ mẹ mình phải tựa như LÂm Diễm vậy.

Ngày hôm sau, cậu và Lục Hy Duệ cùng nhau thảo luận, sau đó hai cậu đưa ra n khả năng, trong đó có một khả năng, mặc kệ cô có phải là mẹ của cậu hay không, nhưng cậu khẳng định cô có một chút quan hệ với mẹ của mình.

Chân tướng là gì, trong lòng cậu gào thét muốn biết, nhưng cậu nghĩ có lẽ mẹ cũng giống như mẹ Hy Duệ, bị mất trí nhớ?

"Có thể mẹ cậu cũng giống mẹ mình, bị mất trí nhớ thì sao?" Lục Hy Duệ đã nói vậy.

Nhan Thư Đông không tin thế giới này có chuyện mất trí nhớ, nhưng lần trước cậu vào Hy Duệ vì chuyện này mà cãi nhau, cho nên lúc Hy Duệ nhắc tới, Nhan Thư Đông tránh né, nói: "Mình cảm thấy mẹ mình trước kia hẳn là một đặc vụ, hiện tại mẹ đang âm thầm hành động để cứu mình từ trong tay ba ba ra"

Quan điểm của Lục Hy Duệ và Nhan Thư Đông khác nhau, cậu cảm thấy tưởng tượng của Nhan Thư Đông quá thần kỳ, nhưng mặc kệ như thế nào, cậu vẫn là bạn của mình, hơn nữa còn đưa ra mưu kế cho Thư Đông: "Như thế này nè, cậu phải giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của cô xinh đẹp, sau đó để cô ấy cứu cậu ra"

Nhan Thư Đông không biết phải giả vờ đáng thương như thế nào, tối hôm qua lúc ăn cơm cậu muốn nói chuyện với ba mình một chút, ai ngờ cậu lại tức giận gác đũa đi lên phòng. Nửa đêm bụng đói cồn cào, nhưng dù cho bụng có đau như thế nào, cậu cũng không xuống dưới tìm đồ ăn, sau đó bảo mẫu lại bưng lên cho cậu một chén cơm.

Nhan Thư Đông đứng lên ăn sạch chén cơm, liếm môi nghĩ nghĩ, người hiểu cậu nhất vẫn là dì Hứa, sau này cậu lớn lên nhất định sẽ phải kiếm thật nhiều tiền nuôi dì Hứa, cậu không muốn để dì Hứa ở laijd đây để người ta sai bảo.

Nhan Thư Đông ăn xong rồi ngủ, buổi tối cũng mơ một giấc mơ đẹp, cậu mơ thấy mẹ tới tìm cậu, mà gương mặt của mẹ chính là của cô xinh đẹp đó. Sáng hôm sau, tâm tình của cậu vô cùng tốt, trên đường ra khỏi cửa nhìn thấy Nhan Tầm Châu, cậu liền ngẩng cao đầu đắc ý. Sau đó nhìn thấy Trương Mộ Mộ đang vui đùa với con trai trong vườn, Nhan Ý Tuấn không để ý tới sự ngăn cản của Trương Mộ Mộ mà chạy tới bên cậu đòi cậu dẫn đến trường, Nhan Thư Đông lui người ra, Nhan Ý Tuấn nhảy bổ vào khoảng không, té trên mặt đất. . . .

Sau đó Nhan Thư Đông nghe tiếng khóc của Nhan Ý Tuấn, Trương Mộ mộ gào thét,t âm tình cậu tốt tới cực điểm.

Thế nhưng buổi chiều khi học về, Nhan Thư Đông lại không vui, Nhan Tầm Châu nhìn cậu rồi nói "Lên phòng cất cặp, sau đó xuống dưới ăn cơm"

Trong nhà có khách, Trương Mộ Mộ nói với Nhan Thư Đông không được làm loạn, nhưng lúc cậu đi lên cầu thang lại cố ý dẫm mạnh bước chân, thâm chí còn hát nữa, sau đó nhìn thấy cô xinh đẹp trong phòng, nghĩ thầm, ông trời hôm nay quả nhiên tặng cho cậu kinh hỉ thật lớn.

. . . .. ... . . . . .

Nhan Thư Đông nói với LÂm Diễm Nhan Tầm Châu đối xử với mình như thế nào, lời nói tới mức buồn nôn đó chính là Lục Hy Duệ nghĩ ra giúp cậu, nhưng Nhan Thư Đông lúc này diễn vô cùng tốt, tựa như là chuyện rất tự nhiên, cộng thêm sự ngược đãi của mẹ kế nữa.

"Nếu như cô gặp mẹ cháu, đem những lời này nói với mẹ được không?" Nói xong, cậu đưa mắt nhìn Lâm Diễm, ánh mắt ướt sủng, tựa như một con chó nhỏ đáng thương bị vứt bỏ.

Lâm Diễm khó có thể hình dung được tâm trạng của mình, đem Nhan Thư Đông ôm vào trong lòng ngực, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Nhan Thư Đông từ trong lòng ngực cô giãy ra, Lâm Diễm cũng nhanh chóng khôi phục tâm tình, mở cửa phòng, người ngoài cửa chính là Nhan Tầm Châu.

Lâm Diễm đưa mắt nhìn Nhan Tầm Châu, sau đó anh lướt qua cô, nói với Nhan Thư Đông "Thư Đông, con xuống dưới lầu ăn cơm đi"

Nhan Thư Đông dạ một tiếng, thời điểm rời đi còn cố ý nói với cô "Vừa rồi cám ơn cô đã dạy cháu làm bài"

Lâm Diễm cười nói với cậu "Không cần cám ơn". Sau đó Nhan Thư Đông nghênh ngang xuống lầu, Lâm Diễm nhìn thấy con trai biến mất ở hành lang, định bước đi, thì Nhan Tầm Châu đã nhanh chóng kéo tay cô vào phòng Nhan Thư Đông.

Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu nắm tay tới mức đau, cô nhíu mày nhìn anh "Tầm Châu, anh làm tôi đau"

"Lâm Diễm" Nhan Tầm Châu gọi thẳng tên cô, áp chặt cô lên tường, ánh mắt cô tan rã, mở miệng nói "Tầm Châu, tôi chỉ tới nhìn con"

"Ha ha. . . . ." Nhan Tầm Châu cười ra tiếng, nhìn Lâm Diễm chằm chằm "Nhìn con cho nên mới cùng một chỗ với Phan Tuyền"

Lâm Diễm nói "Đúng thế, Nhan gia cũng không phải là nơi thường dân như chúng tôi có thể ra vào, tôi nghĩ tới nhìn con một chút, cũng chỉ có thể dùng biện pháp này mà thôi . . . . ."

"Thật đáng thương cho tấm lòng của người mẹ" Nhan Tầm Châu híp mắt đánh giá cô, cô vẫn xinh đẹp như thế, anh đưa tay sờ gương mặt cô "Lâm Diễm, là ngày đầu tiên ra tù sao?"

Lâm Diễm mở to đôi mắt đẹp, trong đó hiện lên một tầng nước mỏng "Tầm Châu, anh có biết câu 'Theo tình tình chạy' hay không?"

Nhan Tầm Châu đột nhiên bóp cổ cô, bởi vì động tác này mà cô nói to lên "Ha ha, Tầm Châu, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng anh vẫn không thay đổi. . . .vẫn thích bắt nạt phụ nữ như thế"

"Bắt nạt phụ nữ?" Nhan Tầm Châu đột nhiên nở nụ cười, sau đó ghé sát vào tai Lâm Diễm nói "Tiểu Diễm, cô có biết mặt kia Phan Tuyền rất là hấp dẫn không?" Giọng nói Nhan Tầm Châu như ma quỷ, Lâm Diễm cả người dựa vào tường, lạnh lẽo.

Nhan Tầm Châu nhìn gương mặt trắng bệch của cô, đưa mặt mình sát vào gương mặt xinh đẹp ấy, gằn từng tiếng nói "Hắn – rất – thích – giao – hoan –cùng – xác – chết"

. . . .. .

Lúc Lâm Diễm và Nhan Tầm Châu đi xuống lầu, ánh mắt Trương Mộ Mộ liền đưa tới đây "Lâm tiểu thư, cô cảm thấy nhà của tôi được không?"

Lâm Diễm cố gắng nặn ra nụ cười: "Rất đẹp, hào phóng lại không mất đi sự ấm áp, Nhan tổng thực sự có phúc khí" Nói xong, nghiêng đầu nhìn Nhan Tầm Châu.

"Ha ha, ánh mắt Lâm tiểu thư thật tốt, có thể được tiểu thư ca ngợi, không uổng công tôi làm cả tháng nay"

Lâm Diễm đi tới bên cạnh Phan Tuyền : "Tôi nào có khiếu thẫm mỹ, chỉ là lấy mắt nhìn của người phụ nữ mà thôi, tôi biết mọi nơi trong căn nhà này đều là tâm huyết của Nhan phu nhân"

"Ha ha" Phan Tuyền cười to, ngắt lời cô "Hôm nào tôi mua cho cô một phòng, cho cô thoải mái trang trí căn phòng nha"

Lâm Diễm khẽ cười một tiếng "Tôi không cần, tôi sợ phá hủy phòng của anh, tôi thật sự đền không nổi"

"Cô nha, thật là" Phan Tuyền cười ha hả.

Bữa tối do đích thân Trương Mộ Mộ chuẩn bị, chính là các món ăn của Pháp, Nhan Tầm Châu ngồi ở ghế chủ tọa, hai bên là Trương Mộ Mộ cùng Phan Tuyền, Lâm Diễm ngồi bên cạnh Phan Tuyền, còn Nhan Thư Đông lại an vị phía đối diện.

Ở giữa Nhan Thư Đông và Trương Mộ Mộ là con của Trương Mộ Mộ, Nhan Ý Tuấn, cậu nhóc mới bốn tuổi, gương mặt tròn vo, ánh mắt trong veo không ngừng đánh giá LÂm Diễm, sau đó quay đầu nói với Nhan Thư Đông "Anh ơi, hôm nay nhà mình có thật nhiều khách"

Đối mặt với câu nói của Nhan Ý Tuấn, Nhan Thư Đông cũng không để ý nhiều lắm, cậu chỉ chăm chú với các món rau trên bàn, đại khái trong Nhan gia thường ăn cơm tây, cho nên cậu dùng dao nĩa rất thuần thục, các thứ ăn không được cậu bỏ qua một bên.

Thực sự là một cậu bé kén ăn.

Nhan Thư Đông vô tình nhìn tới ánh mắt của cô, sau đó ngẩng đầu cười với cô một cái, sau đó lắc đầu nói "Đồ ăn Pháp thật sự ăn rất cực khổ" , cậu buông dao nĩa trong tay ra.

"Nhan Thư Đông" Nhan Tầm Châu khiển trách nói.

Nhan Thư Đông mắt điếc tai ngơ, hai tay đặt trên đầu gối nói với dì Hứa "Dì Hứa, cháu muốn ăn cơm" Khẩu khí kiên quyết.

"Chiều mai lại ăn cơm có được không?" Trương Mộ Mộ nghiêng đầu thương lượng với Nhan Thư Đông.

"Không được, ăn ngay bây giờ" Nhan Thư Đông cứng rắn, đúng lúc này, Nhan Ý Tuấn cũng buông dao nĩa trong tay ra, cùng chung chiến tuyến với Nhan Thư Đông "Con cũng muốn ăn cơm, ăn cơm, cơm cơm cơm"

"Ha ha. . . . ." Phan Tuyền nhìn Nhan Tầm Châu nói "Tôi chưa có gia đình, thật hâm mộ gia đình Nhan đệ nha, mặc kệ cuộc sống như thế nào, như thế này đã là một gia đình hạnh phúc rồi"

Trương Mộ Mộ cùng Nhan Tầm Châu hơi mím môi lại.

"Chú chưa lập gia đình sao?" Nhan Thư Đông đột nhiên tò mò hỏi, tầm mắt đảo quanh người Lâm Diễm và Phan Tuyền, sau đó hỏi Lâm Diễm : "Cô nhìn cũng lớn rồi, sao còn chưa kết hôn?"

Phan Tuyền ". . . . . ."

Nhan Thư Đông vừa nói xong, mặt Lâm Diễm liền đỏ lên, hai tai nóng rực. Cô tại sao phải xấu hổ, đã làm mẹ rồi cơ mà. . . . Lâm Diễm chỉ cảm thấy có một thứ gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, ngay cả hô hấp đều khó khăn, cô có lẽ sẽ là người đầu tiên chết vì xấu hổ mà hít thở không được.

Trên đường về nhà, Lâm Diễm suy nghĩ, vì cái gì mà cô phải bán đứng danh dự của mình, cho dù sau này Lý Đường có thành công mang được Đông Đông từ tay Nhan Tầm Châu về, nhưng nếu Đông Đông ghét bỏ không muốn ở cùng với cô, như vậy những việc cô làm có ý nghĩ gì đây?

Xe của Phan Tuyền chậm rãi chạy trên đương, Lâm Diễm đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai bên là vô số biển quảng cáo to lớn, dòng xe uốn lượn không ngớt.

Phan Tuyền tiến tới gần cô, ở Nhan gia anh uống không ít rượu, cho nên lúc anh tiến gần tới, mùi rượu hòa cùng mùi đàn ông tỏa ra khiến cô cảm thấy không khí thật nặng nề.

Con người, chỉ khi đối mặt với một vấn đề cụ thể mới biết được điểm mấu chốt của chính mình, Phan Tuyền đưa tay tiến vào trong vạt áo cô, thế nhưng Lâm Diễm đã mạnh mẽ gạt tay anh ta ra.

==================

col_str:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top