Chương 14
Chương 14.
Edit: Snow
Beta: Rika
Nhan Tầm Châu hôn Lâm Diễm giống như đánh nhau, tuy rằng Nhan Tìm Châu bị thương một chân, trên đùi bó thạch cao thật dày, nhưng anh dùng một chân còn lại kẹp Lâm Diễm đặt trên giường bệnh vẫn thoải mái.
Môi Lâm Diễm có một loại hương, Nhan Tầm Châu hôn lên có chút không muốn dừng lại, hôn mãi cho đến khi Lâm Diễm muốn đưa tay nhấn chuông giường bệnh anh mới rời khỏi môi cô, mặt nghiêm lại đe dọa nói : " Cô muốn cho mọi người tiến vào nhìn thấy hết sao, với tôi thì thật ra không sao cả."
Lâm Diễm hai mắt đẫm lệ mông lung, phẫn nộ dùng tay xoa xoa miệng, động tác này làm cho ánh mắt Nhan Tấm Châu tối lại, buông Lâm Diễm ra nói "Cô lấy cho tôi bàn chải đánh răng lại đây, tôi muốn đánh răng."
Lâm Diễm cảm thấy bị ủy khuất, cúi đầu ngồi bên giường vẫn không nhúc nhích, Nhan Tầm Châu nhìn Lâm Diễm, nghĩ cô có thể khóc, Nhan Tầm Châu tuy rằng trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng anh vẫn tiến lại gần, nâng cằm cô lên " Khóc cái gì mà khóc?"
Anh nguyên là muốn an ủi người, nhưng bất đắc dĩ giọng nói hạ xuống làm Lâm Diễm càng khóc ghê hơn.
Nhan Tầm Châu ruốt cục nói nhẹ nhàng hơn chút "Lâm Tiểu Hỏa... em là con dâu nuôi từ bé, khi còn nhỏ không biết gì... Vừa rồi em cảm thấy tôi khi dễ em, kỳ thật chuyện này là vô cùng bình thường, chúng ta hiện tại chưa kết hôn nhưng cũng là người yêu, người yêu thì đều như thế cả..."
Lâm Diễm thút thít hai tiếng, cầm sách giáo khoa của mình đi, Nhan Tầm Châu cầm cuốn từ điển lên, sau khi Lâm Diễm ra khỏi cửa liền cầm điện thoại " Lại đây mang tôi xuất viện."
Lâm Diễm nghĩ tới Nhan Tầm Châu liền rùng mình, Lâm Diễm cảm thấy mình không phải là cô con dâu nuôi từ bé , cảm thấy làm người không để người ta khi dễ, cho nên lần rùng mình này bởi vì cô không khuất phục, không ngừng kéo dài thời gian, cuối cùng ngay cả Nguyễn Mỵ cũng cảm thấy bất thường, lúc tan học lên tiếng " Tiểu Diễm, dạo này em cùng A Châu giận dỗi?"
Lâm Diễm nghĩ nghĩ, nói " Em nghĩ đến anh ta liền cảm thấy rất chán ghét, học không giỏi chút nào."
Nguyễn Mỵ bật cười " Em đối với nó quả là yêu hận sâu đậm nha."
"Cái gì chứ?" hai tai Lâm Diễm đỏ ửng lên, Nguyễn Mỵ không buông tha cô, tiếp tục nói " Tuy rằng chị với em trước mắt có cùng thân phận, nhưng chị cùng với A Châu giống như chị em, nhiều lúc đem nó làm em trai mà đối đãi, cho nên bao dung hết mọi khuyết điểm của nó, nhưng nếu em đem nó trở thành chỗ dựa sau này, vậy thì yêu cầu của em đối với nó thực sự rất cao đó."
Lâm Diễm cảm thấy sự tình không giống như Nguyễn Mỵ phân tích, nhưng cô lại không biết phản kháng lại lời của Nguyễn Mỵ như thế nào, cúi đầu, thần sắc có chút buồn bực.
Nguyễn Mỵ cười khẽ ra tiếng " Có phải là Nhan Tầm Châu khi dễ em không?"
Lâm Diễm nhớ tới cảnh ở phòng bệnh, Nhan Tầm Châu hôn cô, nghẹn đỏ mặt "Ảnh không có.."
Nhan Đình Văn tâm huyết dâng trào gọt dưa hấu, vào mùa hè ăn loại quả này thì vô cùng tuyệt, dưa hấu thể tích không lớn, vừa có thể đặt trong tay để ăn.
Nhan Tầm Châu hái được một quả mang đến, chia làm hai nửa, một nửa đưa cho Nguyễn Mỵ, một nửa đặt trong tay, có chút không muốn ăn.
Trời chạng vạng tối, không khí mang theo dư âm mùa hè, Lâm Diễm tắm rửa xong giặt quần áo sạch sẽ đem ra phơi, bỗng nghe thấy tiếng rống của Nhan Tầm Châu "Lâm Tiểu Hỏa, cô xuống đây."
Khẽ rùng mình một cái, Lâm Diễm đi dép lê đến trước mặt Nhan Tầm Châu " Chuyện gì thế..."
Nhan Tầm Châu đưa tay đến trước mặt cô "Ăn đi."
Dưa hấu Nhan Tầm Châu hái đã già, có vị sắc, nhưng ăn cảm thấy cũng ngọt. Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ ngồi ở vườn hoa cùng dùng thìa ăn.
Nguyễn Mỵ nói chuyện Nhan Tầm Châu trước đây, Lâm Diễm cảm thấy rất thú vị, thiếu chút nữa bị sặc, sau đó Nhan Tầm Châu trừng mắt liếc cô một cái " Trẻ con thì biết gì chứ."
Lâm Diễm mím môi cười, thời điểm đang muốn mở miệng nói, Nguyễn Mỵ la lên "Chị đi học bài đây, lên cấp ba học thực sự rất khổ."
Nhan Tầm Châu gật đầu, đứng đắn nói " Rất khổ, cố gắng học cho tốt mà vào đại học."
Nguyễn Mỵ cười quyến rũ " Học tốt emcó thưởng cho chị không?"
" Muốn thưởng thì tìm Nhan An, tôi không có." Nhan Tầm Châu nói.
"Xú tiểu tử."
Lâm Diễm vô cùng thích nghe Nhan Tìm Châu cùng với Nguyễn Mỵ nói chuyện, ở bên cạnh cười vui vẻ, nụ cười của cô bị Nhan Tầm Châu thu vào trong mắt, Lâm Diễm nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng muốn đứng lên trở về phòng, Nhan Tầm Châu hướng cô nói " Lâm Tiểu Hỏa, đưa tôi ra ngoài tản bộ.'
Cái gọi là tản bộ của Nhan Tầm Châu là cần phương tiện đi lại, Lâm Diễm đứng trước mặt Nhan Tìm Châu " Không phải muốn đi tản bộ sao?"
"Đúng vậy, trốn đi chơi". Nhan Tìm Châu đưa cho Lâm Diễm một cái mũ bảo hiểm, "Đội vào."
" Đi đâu?"
" Nói nhiều, đi thì sẽ biết."
Lâm Diễm không phải là chưa ngồi sau xe của Nhan Tầm Châu bao giờ, nhưng mỗi lần ngồi đều cảm thấy sợ hãi, dặn Nhan Tầm Châu " Lát nữa anh đi chậm một chút."
" Chậm là như thế nào, đi như xe đạp đó à?" Nhan Tầm Châu hỏi cô, tuy rằng nói như vậy, khi Lâm Diễm ngồi lên xe cầm nhẹ hai góc áo anh, Nhan Tầm Châu vẫn thả chậm tốc độ, lái xe theo hướng đường quốc lộ.
Gió hè phần phật thổi bay tóc Lâm Diễm, Lâm Diễm ban đầu chỉ cầm lấy góc áo Nhan Tầm Châu sau đó dần dần theo tấm lưng gầy gò của anh, Nhan Tầm Châu cũng cho xe đi nhanh hơn, xe máy lao đi với âm thanh gào thét.
Một giây này, Lâm Diễm cái gì cũng không muốn hỏi, áp mặt vào lưng Nhan Tầm Châu, tâm tình có chút lo sợ, rõ ràng là bất an, nhưng trong bất an có sự chờ đợi.
Sau nửa giờ, xe máy đi đến nội thành, Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đi vào quảng trường trung tâm, Lâm Diễm không muốn đi vào sau đó bị Nhan Tìm Châu cứng rắn túm vào, vừa cường thế lại vừa nịnh nọt " Lâm Tiểu Hỏa, cô vào đây đừng có làm mất mặt tôi."
Lâm Diễm từ nhỏ quần áo vốn không nhiều, mặc kệ là ở Lâm gia hay Nhan gia, hơn nữa đi học thì có đồng phục, Lâm Diễm một năm bốn mùa trên cơ bản đều là mấy bộ quần áo đổi đi đổi lại.
Nội thành nhiều quần áo đẹp, huống chi là trung tâm mua sắm, Lâm Diễm ở phòng thử đồ thử hết bộ này đến bộ khác, sau đó cầm quần áo trả lại cho người bán hàng " Em không thích, phiền chị mang đi."
" Lâm Tiểu Hỏa, đầu óc cô có vấn đề sao?" Nhan Tầm Châu thật sự đau đầu, đợi nửa ngày lại thấy Lâm Diễm vẫn mặc quần áo cũ đi ra, nhíu mày nói " Lại đi vào thử lại rồi ra cho tôi xem."
Người hướng dẫn thử đồ ít khi nhìn thấy đôi nào trẻ tuổi như thế, cười tiến lại đưa Lâm Diễm đến chỗ thử đồ " Đi thôi, bạn trai em không nhìn em nữa đâu."
Lâm Diễm lại phải mặc lại quần áo đi ra, quần áo là Nhan Tầm Châu giúp cô lựa chọn, một bộ váy trắng liền, phía dưới làn váy xòe hoa sen, đơn giản lại tinh xảo, quần áo kiểu dáng phải nói là ở trấn thì cái này đẹp nhất, giá cũng đắt đến mức Lâm Diễm không thể tưởng tượng được.
Thời điểm Lâm Diễm đi ra, Nhan Tìm Châu có điểm sững sờ, lúc trước ở thư phòng anh có nhìn thấy bức tranh thủy mặc, có để câu thơ: "Viễn sơn phù dung, chương thai dương liễu" để miêu ta một người con gái, lúc đó anh cảm thấy rất vô nghĩa, nhưng hiện giờ, ngẫm lại cảm thấy rất đúng.
Lâm Diễm vốn có diện mạo thanh tú, nhưng lại thanh tú đến xinh đẹp, đầu tiên gặp cô có thể cảm thấy có chút nhạt nhẽo, lần thứ hai gặp mặt liền cảm thấy cô gái này có ngũ quan không sai biệt lắm, lần thứ ba gặp thì cảm thấy thư thái.
Kỳ thật diện mạo Lâm Diễm như thế được rất nhiều người để ý, lúc cô ngồi đọc sách luôn thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này trông khuôn mặt cô vô cùng khả ái. Nhan Tầm Châu không chỉ một lần nghe những người anh em của mình nói " A Châu, nếu cậu không ngại, cho mình nhận Lâm Diễm làm em gái đi."
" Em gái, em gái cái đầu cậu đó!"
Nhan Tầm Châu muốn trả tiền, Lâm Diễm ngăn lại, không đồng ý, cô không thích.
Nhan Tầm Châu nghiêm mặt nhìn cô " Lâm Tiểu Hỏa, cô lặp lại từ không thích một lần nữa xem."
Lâm Diễm không được tự nhiên xoay người, sau đó trực tiếp trả tiền rồi bị Nhan Tầm Châu kéo đi, Lâm Diễm giãy " Nhan Tầm Châu, tôi còn chưa thay quần áo."
" Không cần thay." Nhan Tìm Châu khí lực rất lớn, chỉ cần dùng một chút lực đã đưa Lâm Diễm đi, hơn nữa vóc dáng anh cao ráo, chỉ cần vươn tay liền đem cái mác ở phía sau kéo xuống " Tốt lắm, cứ mặc như thế đi, nhìn rất đẹp."
Lâm Diễm rất ít khi nghe thấy Nhan Tầm Châu khen cô, nhưng trong đầu vẫn còn rối rắm vì giá quần áo, nhẹ giọng thầm nói "Anh bị người ta làm thịt cũng không biết."
Nhan Tầm Châu cảm thấy buồn cười, nhưng trong lời Lâm Diễm nói có chút quan tâm, lòng anh mềm lại, sau đó nở nụ cười " Đi thôi"
Lâm Diễm đỏ mặt, Nhan Tầm Châu ngứa tay sờ soạng một lúc " Hôm nay không rửa mặt sao? Trên mặt có vết bẩn..."
Lâm Diễm mặt càng đỏ hơn " Nhan Tầm Châu, anh ngậm máu phun người."
" Tốt lắm tốt lắm." Nhan Tầm Châu bộ dạng không kiên nhẫn, lôi kéo Lâm Diễm ra bên ngoài, ở đây lại là một cửa hàng văn phòng phẩm, tủ kính lộ ra mấy hình trông thật hấp dẫn.
Lâm Diễm đứng ở ngoài cửa dừng lại " Tôi muốn vào trong mua vài cây bút."
Bạn trai tốt chính là bạn trai tốt, Nhan Tầm Châu gật gật đầu " Tôi đi cùng em."
Lâm Diễm ở cửa hàng mua bút trở về, tâm tình so với lúc đi ra từ cửa hàng quần áo vui hơn rất nhiều, Nhan Tầm Châu nhìn tâm tình của Lâm Diễm tốt, tâm tình của anh cũng thoải mái hơn, từ túi lấy ra điện thoại của mình đưa cho Lâm Diễm " Cầm lấy, tôi đến chỗ gần đây có chút việc, đợi lát nữa xong sẽ gọi điện thoại cho cô."
Lâm Diễm không cần điện thoại của Nhan Tìm Châu " Tôi ở chỗ này chờ anh, anh đi nhanh rồi về nhanh đi."
" Cô cứ cầm lấy đi." Nhan Tầm Châu cưỡng chế đem điện thoại của mình đưa cho Lâm Diễm, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Diễm đợi một lúc lâu, điện thoại vang lên nhưng cũng không phải là Nhan Tầm Châu gọi điện tới, mà là bạn của Nhan Tầm Châu, vừa bắt máy đầu dây kia đã nói gấp " Chị dâu, mau tới đây, lão đại đang cùng người ta đánh nhau."
"Alo, ở chỗ nào?"
Lâm Diễm đuổi tới cửa sau của KTV, thở hổn hển chạy vội đến lầu 3 lô 521, dùng sức đẩy cửa ra, bên trong không hề có đánh nhau, một đám người đang cười nói vui vẻ, Nhan Tầm Châu cũng không hề sao hết, đang đứng ở giữa tươi cười nhìn cô.
" Nhan Tầm Châu"
Nhan Tầm Châu không nói lời nào, chỉ là búng tay một cái, nhất thời mọi người trong phòng cùng hô vang " Chị dâu, sinh nhật vui vẻ."
==================
nvok8
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top