CHƯƠNG 42 : ĐÁP ỨNG YÊU CẦU

Dứt lời nói của Chỉ Quân, hắn như một con mãnh thú vừa thoát ra được sự gông cùm mà lấy thế chủ động đẩy người cô nằm xuống và cả 1 thân thể nam tính đè lên làm cô bất xê bất dịch...chóp mũi hắn bắt đầu cọ xát vào hai bên gáy Chỉ Quân, mùi hương dịu dàng mà mê hoặc xộc vào tận mũi khiến hắn càng thêm đảo điên thần hồn...bổng nhiên...mọi hành động trở nên ngưng bặt 1 cách đột ngột . Lại là cái cảm giác này tuy rất ảo nhưng thật ra rất thật, thật đến nổi ngay cả một chút lửa hứng thú cũng lụi tàn .

Hắn nhíu đôi mày gần như muốn dính lại

_ Xin lỗi em...anh...không được rồi

_ Lúc trước anh chưa từng có thái độ như vậy với em...anh thật sự đã thay đổi quá nhiều

Chỉ Quân vội vàng với lấy áo che phân nửa tấm thân rồi hai mày chau lại, cau có tỏ vẻ khó chịu bỏ ra ngoài.

Ngồi trong phòng, hắn xịu mặt tự trách bản thân mình, làm như vậy có phải quá bất công cho Chỉ Quân không khi mà ngay cả việc hắn đang ân ái cũng chợt nghĩ đến nó, nghĩ đến lúc hắn kéo tay nó đi rồi bất ngờ nó ngất xỉu , chỉ bấy nhiêu thôi đủ làm hắn ray rứt mà không thể tiếp tục vui vẻ với Chỉ Quân nữa, nếu nói 1 cách sâu sắc và chính xác hơn thì hắn vẫn còn yêu nó, yêu nhiều hơn cả bản thân hắn

* * *

Bệnh Viện

_ Khả Tình à, con ở đây đợi má ra ngoài làm giấy xuất viện rồi quay lại nha.

_ Má đừng lo cho con, con khoẻ rồi mà má

Gương mặt nó khẽ nở nhẹ nụ cười rồi xoay vào thu xếp đồ đạc, đang loay hoay được vài cái bỗng từ đằng sau nghe tiếng mở cửa, nó mau miệng :

_ Sao nhanh vậy m...á

Câu nói đột nhiên đứt đoạn cùng với đôi mắt tròn xoe vô cùng hốt hoảng :

_ Anh đến đây làm gì ?

Đằng Khang xộc hai tay vào túi quần, nét mặt thoáng buồn hối lỗi

_ Xin lỗi em, hôm đó anh không cố ý đâu , anh...

_ Anh đi đi, đừng đứng trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi

Hai hàng nước mắt trực trào không biết bao nhiêu mà nói, cổ họng nó như nghẹn lại đau đớn nhưng vẫn cố thốt ra từng câu từng chữ nghẹn ngào

Không kìm được lòng mình, hắn vội bước tới lấy tay nắm chặt hai cánh tay nó, bộc bạch :

_ Em hãy bình tĩnh lại đi, anh xin em, nhìn thấy em như vậy anh đau lòng lắm

Nó huơ tay :

_ Anh buông tay tôi ra...anh đau lòng vì tôi sao...ha...anh có biết những ngày ở đây không nhìn thấy anh tôi vui vẻ đến mức nào không, nhắm mắt lại là ngủ 1 giấc tới trời sáng luôn...tại sao vậy...tại sao anh cứ xuất hiện trước mặt tôi hoài vậy

Nó dừng lại 1 lúc đưa tay gạt lệ rồi chìa cổ tay có 1 vết thương ra trước mặt hắn :

_ Anh nhìn đi, vì anh mà tôi phải cắt đứt cổ tay làm tổn thương đến mình...lúc anh mở miệng mời tôi đến dự lễ kết hôn, anh có biết tôi đau khổ đến mức nào không, tôi như là cái xác không hồn vậy, ăn cũng không ăn được, ngủ cũng không ngủ được, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh, rất mệt mỏi...có 1 hôm đang đứng ở ngoài đường, tôi thực sự muốn chạy ra giữa đường cho chiếc xe đụng vào mình thì có thể buông xuống hết tất cả mà không nghĩ đến anh nữa.

Nước mắt nó cứ chảy ra suốt , bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng có ngày giải toả, và ngay chính lúc này khi thấy vết thương ấy, hắn cũng không cầm được nước mắt, hai chân hắn bỗng ngã khuỵ xuống trước mặt nó tự trách

_ Không ngờ , em vì anh mà làm bao nhiêu chuyện dại dột như vậy sao ?

_ Cảm ơn anh đã dạy cho tôi biết tình yêu thật sự tàn khốc đến cỡ nào...và cũng chính sự tàn khốc đó đã khiến tôi như bừng tỉnh, tôi nói cho bản thân mình biết bắt đầu từ bây giờ phải trở lại là 1 người như trước đây, ko quan tâm gì nữa...tại sao anh lại đến đây, tại sao anh đeo theo tôi hoài vậy...có phải anh muốn tôi chết anh mới chịu không, có phải anh muốn ép tôi vào bước đường cùng anh mới chịu không

Đột ngột, hắn đứng thẳng người, hai mắt nhìn sâu vào đáy mắt nó, gạ hỏi :

_ Như vậy có nghĩa là nếu như anh biến mất khỏi đây thì em sẽ không còn đau khổ nữa phải vậy không ?

Đáp lại câu hỏi của hắn là tiếng nấc nghẹn dài của nó

_ Hãy buông tha cho tôi đi , xin anh đấy.

Hắn tiếp :

_ Ok, anh hứa với em anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa...vĩnh biệt em

Nói xong hắn nhấc phone lên gọi cho ai đó với nội dung thật ngắn gọn

_ Anh hãy giúp tôi thu xếp mọi chuyện

* * *

Cạch

Vừa nge tiếng mở cửa, Chỉ Quân đã mau mắn chẹp miệng :

_ Anh mới đi đâu về vậy ?

_ Gặp mặt 1 vài người bạn - Đằng Khang buồn bã trả lời 1 cách hờ hững

Nge lời nói dối của hắn cô càng thêm tức khí, rõ ràng là không phải vậy, hắn nói dối vậy là có ý gì, thì ra bấy lâu nay hắn còn qua lại với nó, đuôi mắt cô khẽ xếch lên đầy ma mị

_ Người bạn đang nằm trong bệnh viện của anh sao ?

Đột ngột Đằng Khang ném ánh mắt sang cô 1 cách ngạc nhiên

_ Em theo dõi anh ?

Chỉ Quân cười nửa miệng :

_ Nếu em không cho người theo dõi anh thì làm sao mà biết được anh vẫn còn qua lại với con nhỏ đó chứ...anh có biết là mình quá đáng lắm không hả

Hắn cau mày khó chịu :

_ Em ghen đủ chưa vậy, chẳng phải bây giờ em đã là vợ của anh rồi sao, không lẽ em muốn anh suốt ngày phải ở bên cạnh em, em mới vừa lòng hả ?

_ Lúc nào anh cũng mở miệng nói em là vợ anh...vậy trong lòng anh có khi nào nhớ tới người vợ này hay không...không có...thực sự là không có...ha... chính là nó ...là nó đã cướp mất trái tim của anh đi rồi...anh có biết ngay cả lúc ngủ cạnh em mà miệng anh vẫn cứ gọi tên nó không ? Thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào chấp nhận chồng mình như vậy không

_ Em...anh không muốn cãi với em nữa

Chưa kịp ngã lưng hắn liền đứng dậy bỏ đi sau trận khẩu chiến với Chỉ Quân

Càng giận bao nhiêu nét mặt Chỉ Quân càng đáng sợ bấy nhiêu, trong ý nghĩ cô thì suy cho cùng nó chính là người đã gây nên tất cả, nó đáng tội lắm.

_ Để xem, mày còn cười được bao lâu

* * *

Cuối cùng sau bao ngày không mấy vui vẻ, nó cũng đã bình tâm trở lại và hôm nay là ngày nó sẽ chính thức xuống bếp nấu 1 bữa thật ngon để đãi cho bà và Tiểu Băng, nhìn thấy tâm trạng nó tốt như vậy bà cũng phần nào bớt lo lắng và hy vọng rằng mọi việc chỉ yên bình thế thôi là bà đã cảm thấy mãn nguyện rồi

Reng...reng

_ Alô, Tôi nghe đây, cô tới nhanh đi, sắp xong rồi

_ Khả Tình à, tôi mới nhận được tin Đằng Khang vừa mới bị tai nạn nghiêm trọng lắm

Chưa kịp nghe hết câu thì phone từ trên tay nó bỗng rơi vào tô trứng đang đánh dở .

ĐÓN XEM CHƯƠNG 43


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top