"Tròn một năm chi che dù "-吴佩桐XI
Phùng Kiến Vũ nói: "Nếu để cho em được lựa chọn lần nữa, em vẫn nguyện ý xài hết tất cả vận may của mình để quen biết anh ."
Vương Thanh nói: "Không, nếu để cho anh lựa chọn lần nữa, không cần em xài hết vận may của mình , em chỉ cần đứng yên một chỗ chờ anh."
Phùng Kiến Vũ nói: "Em gặp anh là tình cờ, yêu anh là vận mệnh an bài."
Vương Thanh nói: "Không, anh gặp em là vận mệnh an bài , yêu em là tùy ngộ nhi an "
Phùng Kiến Vũ nói: "Thanh nhi, nếu như em có một ngày kết hôn , anh tới cướp đám cưới có được hay không?"
Vương Thanh nói: "Không, nếu như có một ngày em kết hôn , anh nhất định là chú rể."
Phùng Kiến Vũ nói: "Trên thế giới tốt đẹp nhất chuyện chính là ngươi yêu một người mà người đó cũng yêu ngươi."
Vương Thanh nói: "Không, trên thế giới chuyện tốt đẹp nhất là em yêu anh."
Phùng Kiến Vũ nói: "Em thích nhất sắc màu của đóa hoa mùa hè cùng màu tuyết trắng của mùa đông."
Vương Thanh nói: "Không, anh thích là màu mắt em khi em mỉm cười nói nói những lời này."
Phùng Kiến Vũ nói: "Em bất lực nhất là việc không có cách nào khiến thời gian dừng lại cũng không thể tránh khỏi cái chết."
Vương Thanh nói: "Không, chuyện anh bất lực nhất chính là yêu em hết thuốc chữa ."
Phùng Kiến Vũ nói: "Yêu là cái gì? Yêu chính là gian phòng đột nhiên tối đen, em đầu tiên không phải đi tìm đèn mà là đi tìm anh ."
Vương Thanh nói: "Không, yêu là khi gây gổ, anh lao ra khỏi nhà thuận tiện mua một món ăn trở về."
Phùng Kiến Vũ nói: "Anh luôn sợ em lạnh, sợ em tổn thương, sợ em khổ sở, sợ em theo anh lang bạc kì hồ (đầu đường xó chợ )."
Vương Thanh nói: "Không, anh còn sợ em rời khỏi anh, anh không thể ở cùng em tới bạc đầu."
Phùng Kiến Vũ nói: "Anh tiên y nộ mã ( ăn mặc đẹp cưỡi tuấn mã , hào hoa phong nhã ), phong hoa tuyệt đại."
Vương Thanh nói: "Không, thế nhân nói anh phong hoa tuyệt đại, mà anh độc nhất vô nhị chỉ muốn em."
Phùng Kiến Vũ nói: "Em nhớ anh , cho dù đang cùng anh ôm ấp hoặc hôn môi cũng không ngăn cản nổi em nhớ anh ."
Vương Thanh nói: "Không, cho dù lúc hôn môi lúc nhắm ánh mắt trong mắt anh đều luôn thương nhớ em."
Phùng Kiến Vũ nói: "Đẹp nhất không phải trời mưa, mà là chúng ta cùng nhau trú mưa dưới mái hiên."
Vương Thanh nói: "Không, đẹp nhất là khoảng thời gian những năm tháng này có thể ở trong mưa vì em che dù ."
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top