08. Vũ Thần: Lời nói dối

Toàn bộ bối cảnh cũng như tính cách và sự vật trong truyện đều được xây dựng nên bởi trí tưởng tượng của tác giả, thỉnh không ghép nhân vật thật vào.

____________________________________

Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, Diêu Dục Thần thức dậy và chuẩn bị đến phòng tập. Em tự nhìn chính bản thân mình trong gương, vỗ vỗ mặt mấy cái tự cổ vũ bản thân hôm nay phải thật cố gắng, không thể để các anh lo lắng cho mình nữa.

Cổ vũ bản thân xong, em bước ra, vui vẻ cùng Mục Chỉ Thừa đến phòng tập. Giữa đường đi, hai người nói bông đùa với nhau mấy câu rất hòa hợp...

- Mục Mục, hôm qua anh đánh Tiểu Hào ca sao?

Mục Chỉ Thừa nhắc đến Trương Tuấn Hào liền tỏ ra vô cùng khó chịu, cậu khoanh tay nói:

- Đánh là phải thôi. Dám đi dụ dỗ em gái nhỏ của anh, anh phải đánh một phát.

Diêu Dục Thần cười trừ nhìn anh trai bán manh:

- Không phải Tiểu Hào ca đang đút lót em gái anh để chiều chuộng anh à? Đại ca, anh rõ ràng biết Tiểu Hào ca thích anh. Sao anh cứ lảng tránh vậy?

Mục Chỉ Thừa đỏ mặt, đánh vào vai Diêu Dục Thần một cái, nói:

- Anh chưa sẵn sàng để yêu đương. Nếu cậu ta thích anh thì sẽ đợi anh. Không vội.

- Được được, anh nói là đúng. Chúng ta mau đến thôi. Khố Tử lão sư có lẽ đã đến rồi.

Chẳng ngờ đến, sau khi bước qua khỏi cánh cửa phòng tập, mọi phòng tuyến của em đều đã bị một hình ảnh đánh vỡ không còn một mảnh.

Không chỉ Diêu Dục Thần, tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người ấy xuất hiện trong phòng tập. Dáng người cao cao, mái tóc rối bù xù, mặc một bộ quần áo đơn giản đang đứng nói chuyện với Khố Tử lão sư. Chu Chí Hâm ngạc nhiên đến mức không thể khép nổi miệng của mình, anh như một cơn gió lao đến ôm lấy người bạn đã biệt tích bao nhiêu tháng ngày, xúc động nói:

- Tên khốn Triệu Quán Vũ này! Cậu rốt cuộc đã ở đâu vậy hả?!

Nói rồi còn cố tình đấm nhẹ mấy cái vào lưng người bạn cao ngang mình. Triệu Quán Vũ chỉ cười đáp lại:

- Xin lỗi, tớ đã về rồi đây.

- Xin lỗi mà xong sao? Cậu phải để bọn này đánh cậu một trận cho hả dạ!!!

Đám trẻ nhìn thấy Triệu Quán Vũ, lập tức lao đến như bầy kiến vỡ tổ. Tô Tân Hạo ấm ức nói:

- Phải đấy! Nhất định phải đánh anh!

- Anh đã ở đâu vậy chứ?! Không trả lời weixin, cũng đổi số điện thoại! Bọn em thật sự rất lo lắng cho anh!

Trương Trạch Vũ thiếu chút nữa đã không cầm nổi nước mắt, cậu liên tục vươn tay đánh vị đại ca của mình, các thành viên khác cũng đều làm như thế. Triệu Quán Vũ bị vây giữa một vòng người chỉ biết đứng im ăn đòn, miệng thì liên tục nói xin lỗi. Anh đảo mắt nhìn quanh, bất chợt chạm đến ánh mắt hoang mang đến đứng hình của Diêu Dục Thần. Diêu Dục Thần đứng im như một pho tượng, nhưng khi phát hiện anh nhìn mình thì lại giật mình quay lưng bỏ chạy.

- Thần Thần!!!

Triệu Quán Vũ gọi em lại nhưng em vẫn cứ cắm đầu chạy đi. Tất cả bây giờ mới chú ý đến người em út này, Mục Chỉ Thừa ở ngoài cùng vội vàng đuổi theo em trai, mọi người cũng lập tức tản ra, Triệu Quán Vũ hớt hải chạy đuổi theo Diêu Dục Thần.

Diêu Dục Thần chơi trốn tìm rất giỏi, trước nay chỉ có Triệu Quán Vũ và Mục Chỉ Thừa là tìm được em. Mục Chỉ Thừa dựa theo linh tính của bản thân cũng tìm được Diêu Dục Thần. Em trốn ở trong tủ, đôi mắt của em vô hồn nhìn vào một nơi nào đó xa xăm. Nước mắt em chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo. Trong ký ức của mọi người, Thần Thần là dương quang thiếu niên, nụ cười mang theo sự ấm áp của mùa xuân luôn hiện lên trên mặt em. Nhưng mùa xuân cũng có những cơn mưa, cũng có bầu không khí nóng lạnh khó chịu. Thần Thần đối với Triệu Quán Vũ chính là một mầm non được ánh nắng ấm áp chiếu sáng, bảo hộ mà trưởng thành. Em chỉ cười khi thấy mặt trời. Nhưng "mặt trời" ấy đột ngột bỏ đi, Thần Thần từ đó cũng trở thành một nhánh cây thiếu đi sức sống. Em ấy cố che giấu đi sự buồn khổ mọi người đều biết, cố gắng tỏ ra bình thường mọi người đều biết, sự dằn vặt khi thiếu vắng Triệu Quán Vũ mọi người đều biết. Em thích anh ấy... Mọi người đều biết.

Và chính bản thân em cũng biết.

- Thần Thần, không sao, em đừng khóc.

Mục Chỉ Thừa đau lòng lau đi những giọt nước mắt của Diêu Dục Thần. Cậu biết, Thần Thần khi thiếu đi sự bảo hộ của Triệu Quán Vũ đã trở nên sợ hãi thế giới, luôn không có cảm giác an toàn. Nhưng em vẫn rất kiên cường tự mình vượt qua, mỗi ngày đều sẽ áp chế sự nhớ nhung từng chút một. Em ấy đang tự xây dựng một tường chắn kiên cố, ngăn cách chính bản thân với tình cảm mà em dành cho anh ấy.

Nhưng khi bức tường ấy sắp xây xong, Triệu Quán Vũ đã quay lại, mọi thứ đổ sụp. Em không tin, hay nói đúng hơn là em không dám tin anh ấy đã trở về. Có lẽ, xa cách quá lâu rồi, em sợ cảm giác phải nhìn người em yêu thương nhất rời xa em một lần nữa.

- Mục Mục..._ Diêu Dục Thần nước mắt chảy dài, nhìn vào Mục Chỉ Thừa nói mấy câu vô hồn_ Tại sao... Tại sao anh ấy lại quay về? Em đã... Đã sắp làm được mà...

Em sắp quên được anh rồi...

Vì sao anh lại quay về.

Mục Chỉ Thừa cảm giác được nước mắt của Diêu Dục Thần đã rơi vào tim cậu, cảm giác chua xót xộc đến. Cậu ôm lấy em vào lòng vỗ về:

- Không sao cả, Thần Thần. Bất kể em làm gì, chỉ cần em không hối hận, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.

Diêu Dục Thần cuộn tròn trong lòng Mục Chỉ Thừa, hai con người nhỏ bé chen chúc nhau trong chiếc tủ chật chội. Diêu Dục Thần lúc này mới bình tâm lại, nói:

- Mục Mục... Em vẫn còn rất thích Tiểu Triệu ca ca.

- Anh biết, nếu em thích anh ấy, thì hãy nắm lấy đi. Đừng để anh ấy chạy mất.

- Nhưng... Em sợ lắm... Em sợ cảm giác thân quen ấy sẽ làm em ỷ lại, khi anh ấy lại biệt tăm lần nữa, có lẽ em sẽ không chịu nổi mất.

- Thần Thần....

Mục Chỉ Thừa còn chưa nói xong, Triệu Quán Vũ đã tìm thấy hai người họ. Anh từ nãy đến giờ đã nghe thấy những gì mà cả hai đang nói. Anh đau lòng vươn tay ôm lấy Diêu Dục Thần, thú thật lần này anh trở về cũng là vì Thần Thần của anh. Anh không thể yên tâm để em ở lại một mình, dù chỉ một chút, anh cũng muốn được nhìn thấy em, em có sống tốt không? Có khóc không? Có cực nhọc không? Có khóc không? Tất cả anh đều muốn biết.

Nhưng có lẽ, chỉ một hành động của em cũng đủ để giải đáp hết những câu hỏi kia. Triệu Quán Vũ ôm trọn Diêu Dục Thần, trong đôi mắt tràn ngập bi thương lẫn đau lòng. Anh gác cằm lên tóc em, hít một hơi và nói:

- Anh xin lỗi, Thần Thần. Anh thực sự xin lỗi. Là anh không tốt, là anh ra đi mà không nói cho em một câu. Là anh làm em phải gồng mình lên...

- Tiểu Triệu ca ca?

Diêu Dục Thần đột nhiên cắt ngang câu nói của Triệu Quán Vũ, em không nhìn anh, dường như em không dám tin người đang ôm mình chính là Triệu Quán Vũ.

- Ừ anh đây.

- Anh thật sự là Tiểu Triệu ca ca?

- Ừ.

Diêu Dục Thần cuối cùng cũng đã trút bỏ toàn bộ phòng tuyến của mình. Triệu Quán Vũ đang ở trước mặt cậu, bằng da bằng thịt. Anh ấy không phải là giấc mơ, không phải ảo ảnh. Em đột nhiên òa khóc, ôm chầm lấy người mà em vẫn hằng mong nhớ. Triệu Quán Vũ chỉ biết ôm em vào lòng và khóc cùng em. Lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng tâm ý dường như đã lấp đầy đầu óc đối phương.

- Tiểu Triệu ca ca... Anh đừng như vậy nữa. Nếu anh có điều gì khó nói, hãy nói cùng bọn em, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, có được không?

Em thật sự không thể chịu nổi việc ra đi trong im lặng của anh...

Triệu Quán Vũ hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, nói:

- Được, anh hứa với em.

...

Soạt!

Diêu Dục Thần giật mình bật dậy trên chiếc giường trắng tinh, khuôn mặt em tràn đầy ngỡ ngàng và nước mắt. Em vô thức đưa tay lên mặt, chợt nhận ra rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Thật kỳ lạ, em mơ thấy Tiểu Triệu ca ca ư?

Tại sao em lại cảm thấy... Giấc mơ ấy chân thực như vậy?

...

- Triệu Quán Vũ từ hôm nay sẽ không còn là thực tập sinh của Thời đại Phong Tuấn chúng ta nữa.

Tiếng giáo sư đều đều vang lên bên tai mỗi người. Ở phía sau, Triệu Quán Vũ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn họ. Thú thực kết quả này mọi người đều đã lường trước, Triệu Quán Vũ không tham gia vào hoạt động của TF Gia Tộc đã là một điềm báo rằng anh ấy sẽ rời đi, bởi thế bọn họ mới không có phản ứng gì thái quá. Nếu Triệu Quán Vũ lần này chỉ đơn giản là quay về tiếp tục, có lẽ mọi người sẽ khóc òa trách móc anh, khung cảnh sẽ vui vẻ ồn ào, chứ không tĩnh lặng nhu hòa thế này...

Diêu Dục Thần dường như cũng đã chấp nhận kết quả này. Một giấc mơ đến đã cho em biết rằng hiện thực sẽ rất tàn khốc. Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này.

Lão sư rời đi, để lại không gian riêng cho họ. Triệu Quán Vũ đối mọi người, gập người xin lỗi vì không thể cùng họ đi tiếp, nhưng cũng cảm ơn vì TF Gia Tộc đã mang đến cho anh những người bạn thật sự. Anh còn đặc biệt cảm ơn Diêu Dục Thần vì em ấy là người luôn ở bên cạnh đồng hành cùng anh. Diêu Dục Thần đối mặt anh, nở một nụ cười nhẹ, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống. Triệu Quán Vũ đau lòng ôm lấy em, thú thật, anh thật sự rất lo lắng cho em, em luôn như vậy, luôn một mình giấu đi cảm xúc của bản thân...

- Thần Thần, sau này anh không có ở đây. Em nhớ phải ăn uống đầy đủ, không được khóc một mình nữa. Có gì muốn tâm sự hãy tìm Chu Chí Hâm hoặc mọi người. Bọn họ đều sẽ sẵn sàng nghe em nói. Sau này anh không thể đi cùng em nữa, chỉ mong em có thể tự yêu thương bản thân em, nếu em có làm sao, anh sẽ rất lo lắng.

- ... Vâng...

Diêu Dục Thần ở trong lòng Triệu Quán Vũ trở nên ngoan ngoãn dễ bảo. Triệu Quán Vũ muốn lau nước mắt cho em như anh vẫn thường làm, nhưng em đã nhanh chóng tách ra, lùi về phía Chu Chí Hâm và mọi người, tự giơ tay lau đi nước mắt. Em đứng ở phía mọi người, nhìn anh đang một mình ở đối diện, em cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể, nói:

- Tạm biệt Tiểu Triệu ca ca, xin chào Triệu Quán Vũ. Hy vọng anh sẽ thành công trên con đường của mình.

Nước mắt Tô Tân Hạo và mọi người đã rơi xuống. Họ đứng ở đằng sau em, lúc này cảm thấy em to lớn đến lạ thường.

Thì ra khoảng thời gian không có anh, em đã tự mình trưởng thành đến như vậy...

Triệu Quán Vũ nhìn Diêu Dục Thần, mỉm cười đáp lại em:

- Ừm... Cảm ơn em Thần Thần, chúng ta sẽ mãi mãi là tri kỷ của nhau.

____________________________________

Ở đây chỉ muốn nói, tạm biệt TF Gia Tộc Triệu Quán Vũ, xin chào Triệu Quán Vũ. Hy vọng em sẽ thành công trên con đường của mình ^^

Đơn số 08 lải lơ ~~~

#Mix

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top