Tiểu Tam PN

PN

"Két~" Chiếc cầu thang đã rất lâu chưa có người đi lên bây giờ được khôi phục lại nhiệm vụ của mình, phát ra những âm thanh khốn khổ.

"Ké.... ét ~" Lại thêm một tiếng nữa.

"Két két ~......"

......

Tiếng kẽo kẹt não nề cuối cùng cũng chấm dứt.

Vân Thiên yên lặng nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa vào trong gác lửng ra.

Nơi này đã thật lâu không có người vào, trong nháy mắt bụi bặm thi nhau cuộn lên giữa không trung.

Trong không khí có quá nhiều tro bụi, xông thẳng từng đợt về phía Vân Thiên khiến anh nghẹn lại ho khan liên tục, chảy cả nước mắt.

Dùng một tay che miệng, tuy vẫn không ngừng ho khan nhưng Vân Thiên lại cố chấp mở to hai mắt. Từ góc độ mà anh nhìn, có thể thấy được những tia nắng mặt trời đang len qua từng ô cửa nhỏ.

Ánh sáng rực rỡ, cũng giống như năm ấy.

--- ------ ---------

"Vân Thiên, Vân Thiên, anh xem Kitty nhỏ đáng yêu không này? Đây là quà sinh nhật của ba tặng cho em nha."

Một cô bé xinh đẹp đáng yêu khoảng chừng tám tuổi, đang khoanh chân, ôm trên đùi một con Hello Kitty màu hồng nhạt. Cô cười toe toét, nhìn Vân Thiên ở bên cạnh đang chơi xếp gỗ mà cứ như làm việc trọng đại.

Động tác xếp gỗ của Vân Thiên ngừng lại, khinh bỉ nói: "Lăng Điềm Điềm, em đừng ngây thơ như vậy nữa có được không?"

"Nhưng mẹ nói chúng ta vẫn còn là trẻ con mà. Anh cũng không được mắng chửi người khác đâu, như thế sẽ làm cho em học theo."

Vân Thiên cầm lấy một miếng gỗ hình tam giác màu đỏ, thuận miệng hỏi: "Mẹ em còn nói cái gì nữa?"

Lăng Điềm Điềm chớp mắt, đem HelloKitty đặt lên trên đầu, lớn tiếng tuyên bố: "Mẹ em còn nói về sau hai chúng ta có thể sẽ kết hôn!"

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, Vân Thiên làm bộ như chẳng muốn nhìn thẳng, tiếp tục động tác trên tay.

Thật cẩn thận đặt miếng gỗ lên trên đỉnh tháp đã sắp hoàn thành.

"Vân Thiên, kết hôn là cái gì thế?"

"Ầm." Công trình sắp hoàn chỉnh bị phá hủy trong nháy mắt.

Cậu bé Vân Thiên nhíu mày: "Kết hôn là gì cũng không biết mà em vui đến thế à?"

"Bởi vì mẹ nói sau khi kết hôn chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau nha ~! Em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Chậm rãi bắt tay vào "xây dựng" lại, Vân Thiên xoay người không để ý đến Lăng Điềm Điềm nữa, cậu nói: "Ngu ngốc."

Không biết qua bao lâu, ánh hoàng hôn đã xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người Vân Thiên. Cảm giác thật ấm áp, nhưng không hiểu tại sao cậu lại thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Điềm Điềm đang ôm món đồ chơi mới, tự ngồi chơi một mình rất vui vẻ.

Hóa ra...... là thiếu sự phiền nhiễu của Lăng "ngu ngốc" này!

Một cảm giác tức tối khó hiểu dâng lên trong lòng, Vân Thiên tiến tới đoạt lấy đồ chơi trong tay Lăng Điềm Điềm, quát lớn: "Không cho em chơi cái này!"

"Sao lại thế?"

"Không cho tức là không cho!"

Tiểu Vân Thiên quả thực đã thay đổi thành một người khác rồi.

Nhìn khuôn mặt dữ dằn của Vân Thiên, cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Điềm Điềm nhất thời méo xệch, há mồm khóc ầm lên: "Oa ~~~~~~~!!!"

--- ------ ---------

"Lúc trước chúng ta còn vì một con mèo đồ chơi mà cãi nhau."

"Chuyện khi nào?"

"Không nhớ rõ, chỉ nhớ là khi còn rất nhỏ thôi."

Chỗ ngồi trước kia của cậu nhóc và cô bé đã phủ kín tro bụi, một dấu vết nhỏ của năm đó cũng không tìm thấy.

Vân Thiên dần dần ngừng ho khan. Tóc mai của anh đã lấm tấm trắng, khuôn mặt vẫn tuấn dật như trước, mà ánh mắt không có cách nào che giấu được sự mỏi mệt.

Anh mới 31 tuổi.

Nhưng già quá nhanh rồi.

Bước đến trước một cái rương gỗ, Vân Thiên chậm rãi quỳ xuống.

Mở nắp rương ra...... Không có.

Kiên nhẫn mở tiếp một cái rương khác...... Vẫn không có.

Rốt cuộc khi mở đến chiếc rương thứ ba anh mới thoáng nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.

Khẽ nghiêng người, Vân Thiên lấy ra một con HelloKitty nhồi bông vì trải qua "cuộc chiến giành giật" mà bị mất một tay. Anh giơ nó lên, đặt vào đỉnh đầu -- giống như Lăng Điềm Điềm đã làm năm đó.

Vân Thiên chìm đắm trong ký ức ngày xưa.

Đột nhiên, di động trong túi quần anh rung lên, vải dệt ở túi quần ma sát với làn da sinh ra một cảm giác run rẩy.

Một tay ôm lấy thú bông, một tay lấy di động ra.

Là Mẫn Nam, người lúc trước đùa giỡn Lăng Điềm Điềm ở quán rượu, cũng là bạn chơi từ nhỏ với hai người.

Do dự một chút, Vân Thiên ấn nút nhận điện thoại.

"Alo?"

"Alo cái đầu cậu! Vân Thiên, hôm qua là ngày giỗ của Điềm Điềm. Vì sao cậu không đến?"

"Tôi chưa bao giờ nghĩ cần phải làm ngày giỗ cho cô ấy."

"Thôi đi, đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Cậu cũng không nhìn lại xem là ai hại chết Điềm Điềm?"

"Thực xin lỗi, Mẫn Nam, khi Điềm Điềm còn sống tôi đã không đối xử tốt với cô ấy."

"...... Cậu sớm hiểu được điều này thì có phải tốt không? Sớm biết như vậy tôi đã không để Điềm Điềm ở bên cạnh cậu ...... Cô ấy thật cố chấp, chỉ chấp nhận cậu chứ không thể chấp nhận tôi. Cũng không phải cậu không biết đối với cái chết của bác trai, bác gái, Điềm Điềm đau lòng tới mức nào.

Cậu đối xử với cô ấy như thế, vậy mà cô ấy vẫn thích cậu...... Chỉ thích cậu."

--- ------ ---

"Đừng đi mà, Vân Thiên, đừng đi!"

"Em nói cơm nước xong rồi nói chuyện chính là muốn ở bên anh lâu hơn một chút ......"

"Mấy câu vừa rồi chỉ là giận dỗi thôi, sao anh nghe không hiểu được chứ?"

"Em không ở bên anh vì tiền! Thật mà ...... Anh biết rõ từ nhỏ em đã thích anh rồi mà!"

"Ngày đó ở quán bar em đã nhận ra anh ngay từ đầu, nhưng lại sợ anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của em."

"Em yêu anh...... Vân Thiên, em yêu anh!!"

--- ------ ------ ----

Tầm mắt Vân Thiên dần dần mơ hồ, anh trừng mắt nhìn vào hư không.

"Thực xin lỗi." Anh nói vào điện thoại.

...... Nhưng có lẽ những lời này không phải là nói với người ở đầu dây bên kia .

"Két..."

"Két..."

"Két..."

Cầu thang cũ lại vang lên những tiếng kêu mệt mỏi.

Vân Thiên anh cũng đã mệt mỏi rồi.

Vuốt ve bức tượng con mèo nằm ở trên mặt bàn, Vân Thiên điều chỉnh vị trí cho nó hướng mặt về phía cái tủ.

Trong mặt tủ có một cái lọ sứ, không lớn không nhỏ, vừa đủ để đựng tro cốt của hai người.

Sau khi chịu qua sự kiện kinh động máu huyết kia, Vân Thiên quyết định đem tro cốt của Lăng Hạ Nhàn và Lăng Điềm Điềm hòa lẫn vào nhau – hẳn là hai chị em bọn họ cũng muốn như vậy .

Đổ một ly rượu đỏ đã chuẩn bị từ trước, Vân Thiên nâng chén, gắng gượng mỉm cười: "Sinh nhật vui vẻ, Lăng Điềm Điềm."

"Nghe nói hôm qua là ngày giỗ của em? Nhất định là em ở một bên cười trộm đi, rõ ràng em còn chưa chết mà, bọn họ đã gióng trống khua chiêng thương tiếc cái gì không biết."

"Lăng Hạ Nhàn, nếu em có ở đây thì tránh đi một chút nhé. Anh muốn nói chuyện riêng với chị em một lát."

"Lăng Điềm Điềm, chắc em đang buồn bực vì sao sinh nhật em chưa tới mà anh lại tổ chức sinh nhật cho em vào lúc này."

"Anh muốn kết hôn, vào ngày kia."

"Xin lỗi vì bây giờ mới nói với em. Anh chỉ không muốn phá hỏng tâm tình của em mà thôi, cũng không muốn...... ở trong sinh nhật em lại lấy thân phận là chồng của người khác để đến chúc mừng."

Không biết nghĩ đến điều gì, Vân Thiên đột nhiên vui vẻ: "Yên tâm, cô dâu không phải là Đinh Hà Yên đâu."

"Anh nhớ rất rõ bộ dạng khi sử dụng hết thủ đoạn của em, thật sự ...... rất đáng yêu."

"Sinh nhật 30 tuổi vui vẻ, Lăng Điềm Điềm -- nếu em còn sống."

Lúc trước, Lăng Điềm Điềm quá điên cuồng, điên cuồng đến mức không thể nói lý. Cô dùng thủ đoạn quyết tuyệt nhất để ngăn cản người yêu rời đi, dùng cái chết tạo ra khoảng cách giữa Vân Thiên và Đinh Hà Yên, cũng khoét một hố sâu trong lòng của Vân Thiên.

Cái hố đó quá lớn, cả đời này Vân Thiên chỉ có thể ở dưới đáy hố, nhìn lên bên trên nhớ lại, dựa vào những ký ức về Lăng Điềm Điềm mà sống tạm qua ngày.

Chỉ có cái chết mới có thể khiến cho người ta không ngừng hoài niệm.

Nhưng hoài niệm quá sâu, gần như muốn bức chết Vân Thiên.

Uống một hơi cạn ly rượu, Vân Thiên bất ngờ bị sặc.

Cổ họng mơ hồ truyền đến vị máu, Vân Thiên lau khô giọt nước mắt không cẩn thận chảy ra: "Cuối cùng vẫn phải thua trước hiện thực." Anh tự giễu nói.

"Lăng Điềm Điềm...... Điềm Điềm, em có thể tha thứ cho anh không?"

Đương nhiên tro cốt không thể trả lời, Vân Thiên cũng biết rõ.

Nhưng đáy lòng anh vẫn tồn tại một chút ảo tưởng, ảo tượng lời nói của các vị cao nhân – mỗi người đều có linh hồn là sự thực. Chỉ có như thế Vân Thiên mới có thể tự an ủi chính mình rằng Lăng Điềm Điềm vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Cho dù đây chỉ là suy nghĩ lừa mình dối người.

Nhưng mà hiện tại, ngay cả cơ hội lừa mình dối người anh cũng không có.

Một con mèo đen chẳng biết từ đâu chạy tới, động tác nhanh nhẹn linh hoạt. Nó xoay người một cái, chạy lướt qua lọ đựng tro cốt rồi phi thẳng ra ngoài.

Trong không trung chỉ kịp lưu lại một cái bóng đen.

Theo lý thuyết mà nói, không rõ lọ đựng tro cốt quan trọng đến mức nào nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh suất.

Mà thực tế, sau khi lắc lư hai cái, tại thời điểm Vân Thiên còn không chưa kịp phản ứng thì lọ đựng tro cốt đã "choang" một tiếng, rớt xuống nền nhà lát bằng gạch men.

Âm thanh lọ sứ vỡ nát quả thực như muốn đục khoét vào lỗ tai Vân Thiên.

Vội chạy lên phía trước, Vân Thiên quỳ chân xuống những mảnh vỡ, hai bàn tay run run, cẩn thận nâng lên một nắm tro cốt.

Hình ảnh màu xám trắng lẫn với màu máu đỏ tươi thật quỷ dị, khiến cho Vân Thiên tan nát cõi lòng.

Anh vừa khóc vừa cười: "Lăng Hạ Nhàn! Đã nói em đừng nghe lén anh với chị em nói chuyện mà!"

"Nhất định là em...... phải không? Lăng Điềm Điềm...... Điềm Điềm sẽ không giận anh như vậy, có đúng không?"

Phòng thờ của nhà họ Vân trống rỗng, tất nhiên là không có ai trả lời.

Chỉ có tiếng khóc của Vân Thiên, loáng thoáng, phiêu tán trong khắp căn nhà.

-- Có lẽ còn có cả âm thanh nước mắt rơi xuống đống tro cốt nữa.

Âm thanh đó thật êm tai.

Từng giọt từng giọt, lại từng giọt từng giọt......

Thật xin lỗi..... nước mắt đang nói..... thật xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top