Hồ điệp không bay vào mùa đông
Tác giả: ???Edit: BonbonBeta: Diệp Y GiaiThể loại: Đoản văn, Cổ đại, Đồng nhân Thanh xà Bạch xà
Dưới tháp đá xanh, cô độc như ngọn nến trên đĩa.
Thời gian mười tám năm, như mặt nước trôi qua, hiện lên mảnh vụn của quá khứ trước đây. Mỗi lần chảy qua đều là đau đớn buốt da.
Đau con thơ không người thương xót, đau phu quân số kiếp khó khăn.
Tương tư tận xương.
Thanh âm a-di-đà-phật, giống như con dao nhỏ, muốn đem nỗi tương tư đang nảy nở khoét ra.
"Người cùng yêu không thể đến với nhau, đây là lẽ trời." Pháp Hải thủy chung buông mi xuống nói.
"Như thế nào là lẽ trời?" Bạch Tố Trinh hỏi, giọng nói từ kích động lúc ban đầu dần dần ổn định.
"Giống như hồ điệp không bay vào mùa đông, mùa hạ côn trùng không thể không cất tiếng nói. Lẽ trời tồn tại giữa trời đất vạn vật. Vạn vật thuận theo mà sống, lại thuận theo mà chết, chớ có làm trái. Tự mình thương xót, cũng thật đáng buồn."
"Đây hết thảy, e rằng đều là ngôn luận của kẻ cường quyền. Cái gọi là lẽ trời, bất quá là những kẻ cao cao tại thượng các người quy định ra trật tự đó, dùng để kiềm chế bách tính nhân gian cùng tiểu yêu bọn ta. Các người thấy chúng ta thuận mắt, để lại cho chúng ta một con đường sống; đố kị ân ái giữa ta cùng với Hứa Tiên, liền muốn lấy lẽ trời, áp đặt chia rẽ. Ta sớm đã nhìn rõ bộ mặt đáng ghê tởm của các người."
"A di đà phật." Pháp Hải niệm lên tiếng a-di-đà-phật, liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh, "Ngươi bây giờ lưu luyến đủ loại vui vẻ ân ái của thế gian, chán ghét mà vứt bỏ lẽ trời. Nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được, mồi lửa tách ngươi cùng Hứa Tiên, cũng không phải là quy tắc bọn ta chế định ra, mà là lẽ trời, không chiều theo tâm nguyện của bất luận kẻ nào mà thay đổi được lẽ trời."
Bạch Tố Trinh cười lạnh nói: "Được, ta chờ cái ngày hiểu được đó."
Nàng vốn là xà, ở trong rừng núi sâu thẳm yên ổn sống qua thời gian nghìn năm, vì vậy trôi qua thời gian mười tám năm, cũng không phải là cảm thấy gian nan như trong tưởng tượng của người trần. So sánh với trường kiếp của nàng, mười tám năm bất quá là một cái chợp mắt trong một giấc ngủ đông mà thôi.
Mười tám năm, trong cuộc sống cũng là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất.
Hứa Tiên cạo đầu xuất gia, ở trong chùa Kim Sơn trải qua ngày đêm đốt hương niệm phật. Lúc đầu vùng vẫy, phản kháng, dần dần mất đi nhiều sức lực, sợi tình cảm trong lòng lại bị tách rời. Bạch Tố Trinh uyển chuyển, Tiểu Thanh đáng yêu hoạt bát, ấu tử Hứa Sĩ Lâm khuôn mặt non nớt, đều như khói phiêu tán theo gió giữa sương chiều của tháng năm. Song, đến đêm khuya tất cả cảm tình lại dồn nén trào lên. Vạn vật tĩnh mịch, tầm mắt nhỏ dần.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Cửa chùa vừa mở ra lại đóng lại, hồng trần đón lại đi. Tâm dần dần như gương sáng, soi thấy tóc xanh tuổi trẻ đến già lại thành tuyết.
Sau đó có một ngày, gương sáng đó chạm phải cõi tục. Nguyên nhân vì con trai tên là Hứa Sĩ Lâm tìm tới cửa.
Thời gian mười tám năm, đối với Hứa Tiên mà nói, là quá trình già đi theo lẽ thường của một người, nhưng mà đối với Hứa Sĩ Lâm, cuộc đời lại xảy ra thay đổi hoàn toàn. Hắn lớn lên, đọc sách, dự thi, đậu Trạng nguyên.
Vì thế hắn trở về nhận cha.
Cha của Trạng nguyên, xuất gia trong Kim Sơn tự.
Mẹ của Trạng nguyên, chịu khổ dưới tháp Lôi Phong.
Trạng nguyên lang rơi lệ, khóc một hồi rất lâu, lại lần nữa bao phủ Kim Sơn tự. Gương sáng thấm đẫm nước mắt, nhuộm màu xanh biếc.
Hồng trần dễ dàng đánh xuyên gương sáng. Hứa Tiên bằng lòng hoàn tục, đi theo con trai cùng nhau tiến về phía tháp Lôi Phong đón Bạch Tố Trinh.
Tiếp nhận thánh chỉ phóng thích Bạch Tố Trinh do đích thân Hoàng thượng ngự bút phê duyệt, Pháp Hải nhớ tới Bạch Tố Trinh từng nói: "Lẽ trời bất quá là một loại kiềm chế của kẻ cường quyền đối với người yếu thế", bất giác hoảng hốt. Thanh âm a-di-đà-phật, nhiều tiếng ngắt quãng lòng người chán nản. Trong nháy mắt, râu trắng một tấc.
Bạch Tố Trinh thong dong bước ra.
Nàng giống như tháp Lôi Phong vậy, trong cuộc sống rét cắt da cắt thịt mà trên người của nàng không để lại bất cứ dấu vết gì.
Nàng chặn thời gian hướng tới như nước sông. Vì vậy nước sông cuốn ngược lại, đem Hứa Tiên đẩy tới hơn hai mươi năm trước lúc ở trên thuyền giữa Tây hồ.
Lúc đó, hắn là một thư sinh thẳng thắn cương trực, cùng nàng gặp nhau ở trên thuyền. Nàng tu đạo thành công, biến thành người, hình dáng của nàng rất đẹp, trong con mắt có vô vàn ái tình đang rạo rực, chỉ liếc mắt, hắn lập tức bị bao phủ trong đó.
Hắn đắm chìm vào sâu bên trong, không ngại trở thành ngoại tộc trong mắt thế nhân, không tiếc mười tám năm tuổi trẻ đơn độc nơi cửa Phật.
Đây là sinh mệnh hắn giành lấy. Hơn hai mươi năm trước hắn tránh không khỏi, hai mươi năm sau hắn vẫn như cũ không cách nào trốn chạy.
Hắn nhớ tới đêm động phòng, màn trướng ấm áp phút chốc mất hồn, nhớ lại cảnh tượng vành tai và tóc mai chạm vào nhau thật ân ái, nhớ lại rất nhiều rất nhiều, sau đó quên đi tiếng chuông chùa vang lên bên tai mười tám năm.
Hắn lục căn chưa sạch, tình duyên chưa dứt. Hắn muốn trở về là Hứa Tiên, mà không phải là tăng nhân "Đạo Tông" nổi danh.
Hắn hướng về phía Bạch Tố Trinh nghênh đón.
Bạch Tố Trinh lại tràn đầy vui vẻ mà đi qua thân hắn, hướng về phía Hứa Sĩ Lâm, "Hứa lang..."
Hứa Sĩ Lâm lại lắp bắp mà kêu lên một tiếng, "Mẫu thân."
Thời gian trong nháy mắt đọng lại.
Bạch Tố Trinh giật mình.
Hứa Tiên tan nát cõi lòng.
Nàng chỉ nhớ rõ dáng dấp cùng diện mạo thời trẻ của hắn, mà đã quên thời gian mười tám năm như dao đã phóng, ở trên trán của hắn khắc thật sâu dấu vết nhợt nhạt, bộ mặt hoàn toàn thay đổi.
Hắn thủy chung nhớ kĩ dáng dấp cùng diện mạo thời trẻ của nàng, mà đã quên thời gian mười tám năm như dao đã phóng, ở trên trán của mình khắc thật sâu dấu vết nhợt nhạt, bộ mặt hoàn toàn thay đổi.
Nàng có năng lực sống mãi ở tuổi mười tám, sống ở lúc ban đầu khi mới quen nhau, nhưng hắn lại không như vậy từ từ già đi.
Người cùng yêu, gặp gỡ trong lúc tuổi còn trẻ, có thể xứng đôi, nhưng mà thời gian xoay chuyển như bánh xe, lại tiến về hai phương hướng, sau cùng chân trời góc biển, dù cho đang ở ngay bên cạnh.
"A di đà phật, hồ điệp không bay qua mùa đông, đúng là lẽ trời."
Nàng nở nụ cười, cười thật thê thảm, sau đó xoay người đi về phía tháp Lôi Phong, bước chân lảo đảo.
Hắn khóc, khóc thật đau khổ, sau đó cúi đầu bước từng bước, dọc theo đường về trở lại Kim Sơn tự.
Chỉ có Hứa Sĩ Lâm, hãm sâu vào trong mộng cảnh thật lớn, từ đầu tới cuối chưa hề tỉnh lại.
"Hứa lang...Hứa lang..."
Trong thanh âm, có ba nghìn ái tình mênh mông, đem hắn bao phủ.
Bên tháp, có hoa đào tươi diễm.
Mùa xuân đến rồi, đây cũng là lẽ trời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top