Đoản Ngôn lù mới ra lò (๑ÒωÓ๑) : Will Be Back

Au: -Bánh Ú-

"Đều nói nhân gian là sân khấu, người người xô đẩy nhau diễn vai diễn cuộc đời, có người là bi, có người là hỉ, cũng có người là cả một đời vô tâm vô phế, lãnh tình đến đau thương..."

Xa xa vọng lại tiếng hát, một khúc tả cả đời:

       Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương 

       Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ  

Tịch dương buông xuống đỏ thẩm, ta một thân xiêm y trắng nhớ lại những năm xưa cố, nhớ, chàng là thiếu niên anh tuấn tài giỏi, ta là tiểu thư khêu phòng yểu điệu. Một câu quân tử hảo cầu, ta theo chàng gả vào, nguyện lo toan cả một đời bình yên. 

Năm Khánh Tường thứ bảy, quân vương bất tài, thù trong giặc ngoài hỗn loạn lòng dân, chàng đi quân tạo phản, chí ổn định thái bình dân nước. Chàng lại lo an nguy của ta, liền để ta cùng gia quyến cư ngụ trong một trang viên khá vắng vẻ, trước khi đi còn dặn ta chú ý an nguy. Ta khi đó một thân đỏ thẫm, điểm trang tiễn chàng ra trận, chỉ có thể nguyện ước mỗi ngày tựa cửa ngóng về chiến trường có chàng vào sinh ra tử, nhưng, trời đã định tránh không khỏi, vừa đến ngày thứ 21, quân triều đình đột nhiên đến vây bắt, ta chỉ kịp đưa gia quyến đi xa, liền đoản mệnh xuôi tay giữa đường.

Sau khi ta mất không bao lâu, thế cục rối loạn cũng được áp đảo, tân đế lên ngôi, chàng cũng thuận lợi lên làm Đại tướng quân, một đường thăng quan tiến chức.

Còn ta, sau khi bị một đao chém mất sinh mệnh, ta những tưởng đời này cứ thế kết thúc rồi, nhưng, khi ta tỉnh lại, đã là một linh hồn trơ trội nơi này.

Ta rất thắc mắc, chỉ là, người đời thường bảo chấp niệm quá sâu, nặng lòng nên mới không siêu thoát, ta, thế nhưng cả đời sống thoải mái, buông thả, nào có chấp niệm nào chứ...

À, có vẻ như, là chàng...

Đường mòn mưa rơi lất phất, hai bên là dàn hoa hồng trắng tiêu điều, chàng thiếu niên năm nào vẫn một thân trường bào xanh mướt, nhưng hơi thở trên người đã trở nên lạnh lẽo, uy nghiêm bức người. Chàng chậm rãi đi, ta cũng chậm rãi đi bên chàng. Như lúc hai ta còn bên nhau.

Ta nhìn sườn mặt không tỳ vết của chàng, nhìn dáng lông mày hơi nhíu chặc, nhìn môi mỏng tái nhợt, nhìn cặp mắt sâu buồn của chàng. Ta lại nhìn khu vườn trước kia vẫn thường dạo chơi, xa xa vẫn thấy khóm hoa hồng đỏ ta trồng năm đó, rõ là chàng đã chăm sóc nó rất kỹ, ta đột nhiên nhìn trời xanh, khẽ nói:

   - Phu quân, ta yêu chàng!

Chàng đột ngột dừng lại, quay người nhìn ta, rồi lại cười cười lẩm nhẩm nỉ non:

  - Nương tử, ta lại nhớ nàng đến phát điên rồi. Rõ ràng nàng đã đi rồi, sao ta cứ thỉnh thoảng thấy nàng như ngày đó cười nói với ta thế này. Nương tử, ...nương tử...a~ ...

Ta sững người, nhìn chàng, lòng ta có chút nhộn nhạo, ta không biết chàng thật sự có nhìn thấy ta, nghe ta nói hay không - ta hít một hơi thật sâu -nhưng ta mặc kệ:

  - Phu quân hay là ta hát cho chàng nghe một bài nhé, như xưa, ta vẫn thường hay hát cho chàng!

Ta nhoẻn miệng cười thật đẹp, lại không nén nổi chút bi thương nơi khóe mắt, hơi khàn giọng hát:

          Như những cánh hoa rơi rụng lúc giao mùa

          Chỉ có một mình, bơ vơ và buồn tủi

          Bầu trời thiếu đi những vì sao thật sầu não

          Và rồi cũng khóc tựa như những hạt mưa đang rơi

Ta lại nhìn bầu trời xanh trước mặt, mắt mê mang:

         Trái tim em tựa như những bông hoa nở rộ rồi cũng chóng tàn

         Xin hãy để tâm tình này theo làn gió thoảng

         Rồi những bông hoa tuyết đầu mùa rơi thì ước nguyện sẽ được trọn vẹn

Ta lại nhớ tới lần đầu đón tuyết đầu mùa trong phủ, ta ôm trọn ước nguyện cả đời trong lòng bàn tay, rồi từ từ thả vào đợt tuyết ngày ấy, lúc đó, ấm áp và hạnh phúc. Ta cười mỉm hoài niệm, rồi nhìn phu quân vẫn đang nhìn chầm chầm ta, chậm rãi hát:

         Em tin vào điều đó, ước nguyện chân thành nhất của em

         Giá như người biết trái tim em đang mong mỏi chờ đợi 

         Thì xin người hãy trở về bên cạnh em

Ta đưa tay lau hai hàng nước mắt đã chảy đầy trên mặt, mấp máy môi hát như nói:

        Dù điều đó, đã không còn thực hiện được nữa...

Vậy là hết.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới nhưng sượt qua mặt ta, ta kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn chàng. Chàng đứng đó, trước mặt ta, khuôn mặt hốc hác ánh lên một tia kiên định, đôi mắt đen tuyền xoáy vào mắt ta, như ôm trọn linh hồn trơ trôi của ta rồi bao bọc kỹ càng. Bỗng ta cảm thấy ...rất ấm áp và hạnh phúc.

    - Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta sẽ luôn luôn ở cạnh nàng. Nương tử, chờ ta!

Chàng lại vươn tay lau nước mắt nóng hổi trên mặt ta, nhưng vẫn không thể chạm vào. Chàng cười trừ, vẻ bất đắc dĩ, nói với ta giọng nỉ non:

    - Sớm thôi, nương tử, sớm thôi! Đợi ta!!

    - Được.

Ta mỉm cười xinh đẹp, ta chờ chàng, chờ đến lúc chàng bước đến bên ta.

"Dù là ảo ảnh hay sương khói, người ta yêu, từ ngay lúc đầu, đã là nàng..."

-Phủ Tướng quân- 2 năm sau

Đường mòn hôm nay lại mưa lất phất, ta một thân bạch y đi chậm rãi dưới vòm hoa hồng trắng ven đường, từng hạt từng hạt mưa xuyên vào da thịt trắng muốt của ta, rơi vào lòng đất ẩm ướt dưới chân ta, đột nhiên ngay cạnh ta lại có một thân trường bào xanh nhạt, chàng vẫn chậm rãi thả bộ cùng ta. 

Chàng đột nhiên xoay người nhìn ta, dịu dàng nói:

    - Nương tử, hát cho ta nghe một bài.

Ta mỉm cười, gật đầu đáp ứng nhẹ giọng hát:

    Trước khi nắm tay người em không biết

    Thế giới này mà em đang sống

    Lại tươi đẹp đến vậy

Chàng lặng lẽ nắm nhẹ tay ta, giọng ta hơi rung, mang theo nghẹn ngào cùng hạnh phúc, hát:

   Chỉ cần thở nhẹ, em cũng có thể ...chạm đến người

   Tình yêu ấy khiến em chẳng chút e dè

   Thật tốt biết mấy

   Khi em được dõi theo người, con tim này rung động

Chàng nhìn ta cười khẽ, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt đang thấm ướt trên má ta, ngón tay nhẹ lướt qua lông mày ta, mắt ta, mũi ta, môi ta. Tiếng hát ta dần đứt quãng, kéo từng hồi:

   Trong màn đêm vô tận

   Trong sự chờ đợi mòn mỏi 

   Người bước đến bên em tựa ánh ban mai

   Em bỗng nhiên trở nên thật tham lam

Chàng khẽ hát theo, dẫn ta đi:

    Ta ~ Em, muốn sống bên nàng ~ người, cùng nhau già đi

    Nắm lấy đôi tay nhăn nheo của nàng ~ người 

    Và nói cuộc sống của em ~ ta đã ấm áp nhường nào

Phía cuối con đường hoa là một cánh cổng vàng nhạt, ánh sáng từ đó bao phủ lấy hai ta, dường như đem chúng ta quyện thành một:

    Ta ~ em muốn được hạnh phúc dù chỉ một lần thôi

    Nhưng điều đó dường như khiến nàng ~ người khóc

    Hãy quên đi mọi thứ và bước tiếp cùng ta ~ em nhé 

    Vì người ~ nàng luôn ở bên cạnh ta ~ em

    " Một ngày nào đó, khi hai ta gặp lại nhau

       Em sẽ bước đến bên anh tựa cơn tuyết đầu mùa"

    Ta ~ Em sẽ bước đến bên Nàng ~ Người.

Đôi uyên ương bước đi bên nhau, tay nắm tay, cùng hòa thanh thành những lời tâm tình tràn đầy yêu thương, dù nhân thế có đổi dời, dù tương lai bị lãng quên, nhưng, cũng không phủ định được tình yêu của họ cũng từng hiện hữu, cũng từng được hậu thế lưu truyền đến vạn năm sau.

End.

P/S : Song1: Lạnh Lẽo (OST Tam sinh tam thế)

          Song2: Will be back (OST Moon Lover)

          Song3: I will go to you like the first snow (OST Goblin)

Au : Mạch truyện hơi nhanh cơ mà viết Đoản mà nhỉ ?? :D Hãy bỏ qua cho sự ngu Văn và muốn làm tác gia của ta a~~ (゚ペ) À ở trên có clip youtube Will be back đó, nhớ bấm coi nhé, ta đang ghiền bài này lắm luôn ・+(*゜∀゜*)+・

Ad: Chap sau nếu tác giả hoàn thành đủ chương thì post tiếp Mục Tiêu Công Lược: Tổng Tài Đại Nhân 1 Đêm 7 Lần ( Sẽ bị đạp xuống giường) nhóe ━━╋⊂( 'ー`)彡Ψ(ΦД| |Φ;)Ψ
















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top