Chap 8

Tại một con hẻm nhỏ, giữa đếm tối. Có một đám người đán ông đang đuổi theo một cậu thiếu niên tầm 20 tuổi

- Đứng lại coi, thằng nhãi kia_Một trong số đó lên tiếng.

- Ng* gì đứng lại cho mấy ông bắt, mơ đi ple_Lưu Diệu Văn vừa chạy vừa lè lưỡi khiêu khích mấy người đang đuổi mình.

- Á à, mi giỏi mi chạy cho đến lúc nào teo bắt được thì trách, bắt lấy nó_Đám người vẫn tiếp tục đuổi.

Cậu và đám người chạy cho tới chỗ ngõ cụt.

- Ha Ha hết đường chạy rồi nha, nhãi con_Đám người nhếch mép nói.

Đúng lúc có tiếng còi báo là đang có cảnh sát tới đám người đó mới tha cho cậu quay người chạy đi. Lưu Diệu Văn thở phào, nhặt cắp sách với áo khoác vương vãi dưới đất, Lưu Diệu Văn nhìn xa xa có bóng đen đang phát ra còi báo chỗ chậu cây rón rén tiến lại gần.

- N...Nghiêm Hạo Tường, anh làm gì lúc đêm tối thế này_Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm, tưởng gặp quỷ đến cứu mình. (Thấy quỷ nào đẹp dị hông)

Nghiêm Hạo Tường là đàn anh khoá trên nhưng lại học cùng lớp với Lưu Diệu Văn, với dáng người cao gầy làn da trắng gương mặt thanh tú, Nghiêm Hạo Tường là một cậu nhóc không nói nghe được dù đã 18 tuổi do biến chứng tai nạn từ nhỏ, thi thoảng bập bẽ vài câu ngắn gọn không rõ chữ nên hay dùng tay để ngôn ngữ ký hiệu. Ở trong trường anh từng mấy em lớp dưới cười nhạo, Lưu Diệu Văn thấy thế liền cho mấy người đó vài câu.

- "Người ta không nói và nghe được nhưng ít nhất người ta đẹp hơn mấy người có không, nam nhân gì mà lắm chuyện ghê"

Thế là kể từ đó Nghiêm Hạo Tường có Lưu Diệu Văn chống lưng, Lưu Diệu Văn cứ tan học là lại đến tìm Nghiêm Hạo Tường.

Ngày hôm nay lúc tan học thêm buổi tối Nghiêm Hạo Tường không thấy Lưu Diệu Văn đến nên đi tìm, lúc tìm thấy được thì nhìn thấy toàn bộ câu chuyện phía trên.

- À anh không thấy em nên đi tìm sao, chuyện là thế này hôm nay như mọi hôm em có đến tìm anh nhưng gần đấy có một cụ ông bị cướp túi nên em nghĩa hiệp em giúp thế là bị truy đuổi, chuyện chỉ có vậy thôi_Lưu Diệu Văn sử dụng ngôn ngữ tay để kể chuyện cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu hiểu rồi giơ ngon tay cái lên trước mặt Lưu Diệu Văn.

- Chúng ta về nhà thôi_Lưu Diệu Văn sử dụng ngôn ngữ tay rồi cả hai về nhà

Cuối năm học cả hai tốt nghiệp rồi ra trường, chào tạm biệt các bạn trong lớp xong hai người như mọi ngày sẽ cùng nhau về nhà.

- CẨN THẬN HAI CHÁU ƠI, XE_Người bên đường hét.

Lưu Diệu Văn phản ứng khá nhanh ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Nghiêm Hạo Tường ngã ra lề đường. Đầu của Nghiêm Hạo Tường cũng vì thế có tác động lên viên gạch trên đường.

- Có ai không, gọi cấp cứu giúp cháu, cậu ấy bị ngất_Lưu Diệu Văn thấy máu chảy trên đầu Nghiêm Hạo Tường liền hốt hoảng hô hoán mọi người xung quanh.

- Gọi rồi cháu, 10 phút nữa họ có mặt_Người đi đường thấy vậy nên đã nhanh chóng gọi cấp cứu.

Tại bệnh viện.

- Người nhà bệnh nhân Nghiêm Hạo Tường vào gặp bác sĩ_Cô ý tá từ phòng bác sĩ đi ra.

- Là cháu_Lưu Diệu Văn đang sốt ruột thì nghe thấy vậy liền trả lời.

Lưu Diệu Văn đi vào thấy một bác sĩ vừa sơ cứu vết thương trên đầu của Nghiêm Hạo Tường.

- Cậu là anh trai bệnh nhân sao?_Vị bác sĩ nhìn cậu chắc chạc tuổi của bệnh nhân liền hỏi.

- Dạ không, cháu cũng chỉ được là bạn học của bệnh nhân thôi ạ_Lưu Diệu Văn dè dặt đi vào.

- Bố mẹ, ông bà của bệnh nhân đâu mà lại để bạn học ở đây thế này_Bác sĩ nói.

- Dạ, cậu ấy bị không nói và nghe được nên  cháu cũng không biết gia cảnh của nhà bạn ấy thế nào, cũng chả biết liên lạc với nhà bạn ấy ra sao_Lưu Diệu Văn nói.

- Không nói được, lúc bệnh nhân trong cơn hôn mê có gọi tên Lưu Diệu Văn, suốt thôi_Bác sĩ nói trong sự ngờ nghệch.

- Sao cơ à, cậu ấy chỉ bập bẽ được vài từ ngắn gọn sao có thể gọi được cả họ tên cháu được_Lưu Diệu Văn bất ngờ.

- Vậy để bác sĩ khám lại cho bệnh nhân, cháu cứ ở ngoài chờ, bác sĩ gọi thì cháu vào_Bác sĩ nói.

- Dạ vâng_Lưu Diệu Văn nói.

Khoảng chừng tầm 20 phút.

- Người nhà bệnh nhân Nghiêm Hạo Tường vào gặp bác sĩ_Cô y tá từ bên trong gọi.

- Dạ đây ạ_Lưu Diệu Văn gấp gáp đáp lời.

Cậu đi vào thấy bác sĩ bỏ ống nghe xuống.

- Đây không biết có được gọi là kỳ tích hay không nhưng thực sự rất khó tin, bệnh nhân không chỉ đã nói được và đã nghe lại được rõ vành vành từng câu từng chữ, có lẽ bệnh nhân đã hồi phục hoàn toàn_Bác sĩ cầm bệnh án nói.

- T...thật vậy sao, bác sĩ_Lưu Diệu Văn trợn tròn mắt bất ngờ.

- Lương tâm nghề nghiệp chúng tôi không nói dối bao giờ, chút nữa bệnh nhân có thể xuất viện_Bác sĩ nở nụ cười nhẹ nói.

- Dạ cám ơn bác sĩ_Lưu Diệu Văn rối rít cúi đầu cảm ơn.

- Sang sắp xếp đồ rồi xuất viện cho bệnh nhân đi_Bác sĩ nói với cậu.

Cậu nhanh chóng đi thanh toán viện phí chạy vào phòng bệnh ôm chầm lấy anh.

- D...Diệu Văn, k...k...khó thở, cái tên này, buông coi_Nghiêm Hạo Tường bị ôm chặt liền la.

- Nghiêm Hạo Tường anh nói chuyện được rồi nè, đã vậy giọng vô cùng trầm và hay nữa chớ, chắc giọng này mà đọc rap chắc cuốn lắm, rap thử em nghe chơi coi_Lưu Diệu Văn kích động nói một tràng dài khiến chị y tá bên cạnh bật cười.

- ..._Môi của Nghiêm Hạo Tường giật giật liếc Lưu Diệu Văn.

- Sao không nói chuyện hay chỉ nói được bằng đấy từ lại thôi vậy, hay để em gọi bác sĩ khám lại_Lưu Diệu Văn vừa kiểm tra khắp người Nghiêm Hạo Tường vừa nói (Tiện thể ăn "đậu hũ" lun😑)

- Bây có thôi không thì bảo đây, mất mặt ch*t đi được, từ mai chắc tau nghỉ chơi với bây quá_Nghiêm Hạo Tường nhăn mặt nghiến răng nói.

- Ờ hoá ra vẫn nói chuyện được tưởng chỉ tạm thời khỏi bệnh rồi lại không nói được tiếp thì khổ_Lưu Diệu Văn vừa sắp xếp đồ vừa nói.

- ..._Nghiêm Hạo Tường bĩu môi.

- Đi về, còn ngồi đấy nữa_Lưu Diệu Văn xách đồ, đi ra trước mặt anh quay người lại ngồi xổm xuống.

- Làm cái gì đấy_Nghiêm Hạo Tường thấy hành động của cậu hoài nghi hỏi.

- Lên lưng em cõng về_Lưu Diệu Văn bỉnh thản trả lời chờ người kia leo lên lưng mình.

- BÂY KHÙNG HẢ, TAU CÓ CHÂN TAY TỰ VỀ_Nghiêm Hạo Tường che mặt, đi ra khỏi phòng bệnh la lớn.

- Ơ Ơ, chờ chờ cái coi_Lưu Diệu Văn xách đồ đứng dậy đuổi theo.

(Câu chuyện tưởng cảm động hoá ra thanh cảm lạnh thế nỳ đây🥶)

Hết đoản.

Nếu như mọi người thích đoản văn của mình thì đừng ngần ngại cho mình một⭐️ và lưu vào thư viện truyện để có thể đọc được những đoản văn sau của mình gặp bạn trong đoản sau nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: