Đoản 9

SINH TỬ VĂN

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếng chuông báo thức cắt đứt không gian yên tĩnh, cậu trai trẻ với tay tắt chuông rồi giật mình tỉnh giấc. Thoáng ngơ ngác, cậu bỗng chốc mỉm cười. Bước xuống khỏi giường, đưa tay kéo chiếc rèm tím ra. Ánh nắng rực rỡ xuyên thẳng qua những ô cửa bằng kính cực lớn, nắng đến chói mắt. Cậu âu yếm nhìn đứa trẻ đang say ngủ mà vẫn nhíu mày vì chói, bỗng chốc cảm thán: nó rất giống anh Tuấn Khải, càng lớn càng giống... Nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hai năm trước, bài hát kia đã đi vào giấc ngủ của cậu. Và giờ đã thành thuốc an thần để cậu không còn mơ đến anh mà khóc nữa. Mà thay vào đó, là an yên, khi nghĩ rằng anh luôn ở bên cạnh cậu, không rời. Có chút bối rối, có chút ngỡ ngàng, nhưng quan trọng nhất, đó là cảm giác hạnh phúc...

-------------------------------------------------------------------------

Bảy năm trước

– Mifestad...? Thuốc tránh thai?
– Đúng
– Anh... có ý gì?
– Thiên Thiên, chúng ta cần nói chuyện.
– Vâng?
– Chúng ta chia tay đi.

– ... 

Đã một tuần cậu không liên lạc với anh. À không, phải nói là một tuần hai người không liên lạc với nhau, kể từ hôm ấy. Cậu sốc nặng. Đến mức không tin vào tai mình. Để rồi đến khi anh lặp lại câu nói ấy, cậu mỉm cười, rồi yên lặng rời đi. Cậu chưa từng nghĩ anh phải có trách nhiệm gì với mình, bởi cậu yêu anh, tin anh đến nỗi có thể sẵn sàng trao hết tất cả những gì cậu có cho anh. Cậu chỉ không nghĩ rằng, anh đã thay đổi. Nói không thất vọng, là nói dối. Cậu hoàn toàn không tin được anh lại như thế. Có thể nói lời chia tay không lí do dễ dàng như thế. Phải, họ yêu nhau ba năm, và cậu là người hiểu rõ anh nhất. Anh không phải là người như thế...

Cậu tự đưa ra hàng ngàn lí do để biện hộ cho anh. Ba năm yêu nhau anh chưa từng đòi hỏi cậu phải cho anh những gì, hay có những hành động nào quá phận với cậu cả. Bởi vậy nên, cậu cho anh thời gian để bình tĩnh, để suy nghĩ, và tin rằng rồi anh sẽ liên lạc với cậu. Rồi cậu sẽ lại tỏ ra giận dỗi để anh dỗ dành mà bỏ qua cho anh, coi như chưa nghe thấy gì, cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng, cậu đã nhầm. Một tuần, không một cuộc gọi, một tin nhắn, hay bất cứ điều gì khác cả. Anh dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu. Thành phố này, không anh, hóa ra rộng lớn và lạ lẫm quá...

------------------------------------------------------------------------------

Vương Tuấn Khải 28 tuổi, còn Dịch Dương Thiên Tỷ 25. Hai người quen nhau khá lâu, nhưng chỉ khi cậu vừa tốt nghiệp đại học thì mới chính thức yêu nhau. Họ vẫn là một cặp đẹp đôi trong mắt người khác. Chuyện kết hôn có lẽ hai người ít nhiều cũng từng nghĩ đến. Thiên Tỷ không chỉ là người yêu, mà còn là tri kỉ, là người mà mọi tâm tư tình cảm của Tuấn Khải đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh vẫn hay trêu cậu, nói rằng nếu có một ngày anh phụ lòng cậu, cậu hãy đem tất cả bí mật của anh mà phơi bày, có lẽ cả thế giới này sẽ không ai dám lấy anh nữa. Lúc ấy, cậu cười to thành tiếng, nghĩ đây là chuyện nhảm nhất trên đời. Cậu tin chắc rằng, trên đời này ai cũng có thể phụ cậu, nhưng anh thì tuyệt đối sẽ không như thế. Cậu đâu biết rằng ngày kia, lại xảy ra thật...

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hai tháng sau, Tuấn Khải gọi cho cậu, chủ động liên lạc với cậu. Trái tim đang mòn mỏi vì chờ đợi khi nhìn thấy số của anh bỗng hẫng lên một nhịp. Cậu tự cười chính bản thân, sao có thể ngu ngốc, có thể bị động đến vậy. Anh im lặng, cậu cũng lặng im, chờ anh mở lời. Chờ đến ngây dại, chờ đến thậm chí, không biết phải chờ đến bao giờ. Cậu vẫn sống, duy trì thói quen sinh hoạt khi anh vẫn còn bên cạnh, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. Chẳng ai có thể nhận ra, chàng trai nhỏ bé luôn thường trực nụ cười kia, mỗi ngày đều sống trong dày vò như thế nào. Chẳng ai có thể thấu, cậu trai kiên cường cứng cỏi kia, hàng đêm đều cắn chặt môi khóc đến nấc lên vì nỗi nhớ anh quay quắt... Cậu chờ đợi anh, như thói quen, như bản năng. Sự kiên trì, cứng đầu ấy, cuối cùng cậu cũng chờ được.

--------------------------------------------------------------------------------------

Tuấn Khải hẹn Thiên Tỷ ở quán quen của hai người. Anh theo thói quen gọi một cốc trà sữa đường đen và red velvet cake cho cậu, còn cậu thì buột miệng gọi expressco cho anh. Cả hai người sững lại vài giây, nhìn nhau rồi ngại ngùng quay đi. Thói quen quả thật là một điều gì đó rất đáng sợ. Nó đại diện cho tình yêu và sự thấu hiểu ở thời quá khứ, nhưng cũng là vật cản vô hình không thể phá bỏ cho hiện tại và tương lai. Ăn một miếng bánh, vị ngọt tan vào đầu lưỡi, cậu chủ động lên tiếng:

– Anh nói đi.
– Chuyện chia tay, em vẫn nhớ chứ?
– Nhớ.
– Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó. Chúng ta chia tay đi. À không, chúng ta đã chia tay từ hai tháng trước rồi. Anh gặp em, là để muốn nói điều đó.
– Rồi sao?
– Tuần sau, anh sẽ bay sang Úc, làm đám cưới. Đối phương là Hạ Anh, bạn cấp ba của em, chắc em vẫn nhớ... Anh không hy vọng em sẽ đến tham dự hay chúc phúc cho anh, anh chỉ muốn nói rõ ràng thôi. Anh có lỗi với em, nhưng anh thật sự cũng hết cách.
– Có câu này, em muốn nói, trong hai tháng qua, em đã nghĩ rất nhiều em không hận anh, nhưng em hy vọng anh cả đời không hạnh phúc.

Hóa ra, càng lớn, chuyện chia tay càng chóng vánh, gọn gàng và tàn nhẫn như vậy. Không nước mắt, không van nài, không níu kéo. Không cần một lí do, không cần câu trả lời. Chỉ hai chữ "chia tay", là đoạn tuyệt tất cả những gì đã có. Ba năm yêu nhau, hóa ra cũng chỉ ngắn ngủi độ vài tích tắc. Đáng thương thay, đáng cười thay. Mối tình đầu của cậu, người đàn ông đầu tiên của cậu, đã biến mất nhẹ nhàng như thế. Nhưng nỗi đau thì, hóa ra không nhẹ nhàng như vậy...

Dịch Dương Thiên Tỷ là một chàng trai rất kì lạ. Càng sợ hãi, càng tuyệt vọng, càng đau khổ, cậu càng dửng dưng, càng hờ hững, càng lạnh nhạt. Giống như tất cả đều chẳng hề hấn gì đến mình. Cậu tỏ ra mình biết nhiều, hiểu rõ, rồi ngang ngạnh thể hiện rằng bản thân không sai. Nhưng kì thực, Thiên Tỷ chẳng biết gì, ngoại trừ thấy trái tim đang nứt ra từng mảnh. Cậu yếu đuối chẳng được, mà mạnh mẽ cũng không xong, chỉ biết chọn cho mình cách kiên cường để vượt qua tất cả. Nhưng rồi, anh vẫn đi, cậu vẫn mất anh đấy thôi?

Anh rực rỡ chói sáng nhưng thế thì sao? Anh đâu phải là ánh mặt trời soi rọi cho cuộc đời cậu đâu. Anh giống như một vệt sáng đi ngang qua, để lại trên bầu trời đen kịt của cậu những mong nhớ, những yêu thương, nhưng khi nó còn chưa được định hình, thì ánh sáng ấy đã tắt vụt. Cậu không cho phép mình khóc, càng không cho phép bản thân gục ngã mà đánh mất chính mình, mà tự hao tổn chính mình.

Anh không yêu cậu nữa, anh không cần cậu nữa, thì cậu phải yêu lấy mình thôi. Cậu không còn trẻ để cứ rong ruổi rồi khổ đau trong sự bế tắc tuyệt vọng vì một mối tình tan vỡ nữa. Thiên Tỷ không phải là đứa trẻ non nớt ngây dại, cho dù đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm tình yêu. Cậu phải sống thật tốt, để cho anh thấy rằng, anh đã sai lầm, khi đánh mất cậu.

----------------------------------------------------------------------------------------

Năm năm sau

– Jackson, xin cậu cho biết, nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết của cậu, có phải là bố của bé Ploy không?... Bố của bé đang ở đâu?... Tại sao cậu lại để tên mình là Jackson, có ý nghĩa gì đặc biệt không?... cậu có thể chia sẻ một chút về cuộc sống hiện tại của cậu được không?.....

Một chàng trai với mái tóc nâu trầm được chải chuốt tinh tế, trên thân là áo sơ mi trắng cùng quần jean đen ôm khoe trọn đường cong, đôi mắt hổ phách sáng, khuôn miệng nhỏ xinh đang nhoẻn cười làm lộ hai đồng điếu dễ nhìn:

- Các bạn cứ hỏi từ từ, tôi hứa sẽ không che giấu điều gì cả. Thứ nhất, Jackson chỉ là cái tên bình thường. Thứ hai, nam chính... không hẳn là người đàn ông đó. Chuyện cũng đã lâu, tôi không còn nhớ rõ nữa. Cuối cùng, cuộc sống của một 'người bố' đơn thân với đứa nhỏ trắng trẻo, xinh xắn và ngoan ngoãn, quả thực rất viên mãn và hạnh phúc, chỉ vậy thôi. Cảm ơn mọi người.

Dịch Dương Thiên Tỷ đã thay đổi rồi. Ngoại hình, nghề nghiệp, tính cách, không có gì là không khác trước. Kể từ ngày cậu biết mình có thai với anh, kể từ ngày cậu nằm trên phòng phẫu thuật với toàn kim loại lạnh lẽo định bỏ đứa nhỏ mà cuối cùng lại vùng chạy, kể từ ngày cậu quyết định sinh Ploy, rồi làm một người bố đơn thân, cậu đã khác trước rất nhiều. Sống có trách nhiệm, không làm việc theo cảm hứng, chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho con đầu tiên.... Cậu đã trải qua một thời kì khó khăn đến tận cùng để có được ngày hôm nay. Trở thành một nhà văn, cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng có lẽ, chính những xúc cảm về anh, yêu có, hận có, đau có, tuyệt vọng có, cố gắng có, quên có... đã khiến cậu viết nên câu chuyện ấy. Chuyện tình, cũng là chuyện đời. Cậu không còn bất cứ liên lạc gì với anh kể từ hôm ấy, cũng cự tuyệt mọi thông tin về anh. Cậu muốn đời mình sáng sủa lên, chứ không thể phân tâm vì những người không còn tồn tại trong cuộc sống của mình nữa. Anh, có lẽ bây giờ cũng đã có con, có công việc ổn định, sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc. Thậm chí, có lẽ chẳng còn nhớ cậu là ai nữa, cũng chẳng biết rằng, ngày ấy cậu móc họng nôn hết sạch đống thuốc tránh thai kia, là để bây giờ có một đứa bé xinh đẹp là con của anh nữa...

Nhưng cậu không ngờ rằng, cậu đã sai....

...

Máy bay hạ cánh lúc sẩm tối. Tròn năm năm, Thiên Tỷ quay lại Trùng Khánh. Trời xám xịt, như sắp mưa. Ngồi taxi đến thẳng nghĩa trang, càng đi, cậu càng thấy chân loạng choạng bước không vững. Lời nói của Hạ Anh văng vẳng bên tai cậu: "Tuấn Khải chết rồi, từ 5 năm trước"... Cậu không tin, nhưng trong lòng thảng thốt đến mức đặt ngay vé máy bay đi Trùng Khánh. Sao có chuyện thế được. Lần cuối gặp anh, anh vẫn hồng hào khỏe mạnh, gương mặt vẫn ánh lên vẻ hạnh phúc không thể giấu giếm, sao có thể mắc bệnh mà chết được? Sao tất cả chỉ là vở kịch do anh soạn ra để lừa cậu được? Cậu không tin, tuyệt đối không tin. "Anh nghe cho rõ đây, nếu anh dám mang cái chết ra để lừa em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh..." – Vừa đi, cậu vừa tự nói thầm với chính mình. Không biết cậu đã đi bao lâu, cho đến mức trời tối hẳn, mưa bắt đầu nặng hạt, cậu mới tìm thấy ngôi mộ...

Ngồi phịch xuống đất, Thiên Tỷ không thể tin vào mắt mình. Kia không phải là ảnh Tuấn Khải hay sao? Tại sao? Ban đầu chỉ là rơi nước mắt, nhưng chẳng biết là mưa hay khóc, mà mắt cậu như nhòe đi. Cậu gào lên, như để phát tiết hết những giọt nước mắt chảy ngược trong suốt năm năm qua. Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Một khi đã vứt bỏ cậu, đã lừa dối cậu, đã không cần cậu, thì anh phải sống cho tốt chứ? Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao lại giấu giếm cậu, cậu không là gì của anh ư? Cậu vẫn luôn tự hào rằng mình là người hiểu anh nhất, nhưng hóa ra, cậu lại là người biết sau cùng ư? Tàn nhẫn thay, nực cười thay...

Cậu vẫn nhớ rõ, có lần khi cậu say ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi, cậu vẫn nghe loáng thoáng thấy Tuấn Khải gọi tên cậu, rồi liên tục xin lỗi cậu. Nhưng vì mệt, tưởng mình nghe lầm, nên cậu không chú ý. Hóa ra, anh xin lỗi cậu là vì thế này sao? Anh cảm thấy có lỗi với cậu là vì thế này sao? Anh lừa dối cậu, bảo sang Úc làm đám cưới, là để cậu tuyệt vọng rời đi, còn mình thì trở thành người ở lại, một mình chống chọi với bệnh tật, rồi ra đi như thế này? Anh đi vào sáu tháng sau khi gặp cậu, cũng gần lúc cậu ở trong viện mà sinh Ploy. Thậm chí, anh còn không biết anh có con. Năm ấy, cậu còn sinh non, cả cậu và con đều nguy hiểm. Cậu tuyệt vọng mà nghĩ đến anh, chỉ không ngờ rằng, anh còn tuyệt vọng gấp trăm vạn lần, còn đau khổ gấp trăm vạn lần.

Tiểu Khải, em xin lỗi, em thật sự sai rồi. Sao em có thể nghi ngờ anh như thế? Sao có thể độc mồm mà hy vọng cả đời anh sẽ không được hạnh phúc cơ chứ? Sao em có thể sống mà không biết anh như thế nào như thế. Sao em có thể để anh thành nhân vật ác độc ruồng rẫy nam chính, trong khi chính em đây mới là kẻ vô tâm, kẻ có tội cơ chứ? Anh là người yêu em nhất, là người quan tâm em nhất, là người sẵn sàng vì em mà làm tất cả, sao em có thể không tin anh như thế? Sao em có thể sống mấy năm nay tự thỏa mãn mình rằng em đang sống tốt rồi hy vọng anh sẽ đau khổ hối hận chứ? Cả đời, cả đời này, em phải làm thế nào đây? Con phải làm thế nào đây?....

Rút từ trong túi một tấm hình đã cũ. Ở đó, là cậu và anh ngày trước. Là nụ cười đồng điếu rạng rỡ của cậu, là nụ cười răng khểnh hạnh phúc của anh. Là cậu đang dựa vào vai anh, là anh đang ôm cả thế giới vào lòng. Sau tấm hình, một dòng chữ cẩn thận, tỉ mẩn, nắn nót: "Anh vẫn luôn dõi theo em, em đừng khóc nhé."

Vội vàng quệt giọt nước mắt đang lăn nhanh, em không cho phép mình rơi lệ. Ai sẽ lau nước mắt cho em chứ? Phải rồi, mất anh rồi, cả cuộc đời này, em khóc lúc nào chẳng được...

.............................................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: