Đoản 10


– Thiên Thiên, tớ hỏi thật... _ Vương Nguyên rụt rè nhìn đối phương

– Cái gì? Nói nhanh xem nào!

– Cậu và Tuấn Khải dạo này thế nào?

– Thế nào là thế nào, có gì đâu. Tớ không liên lạc lâu rồi _ Thiên Tỷ nói như thể nhân vật tên Tuấn Khải chẳng quan trọng trong cuộc sống của cậu vậy.

– Tớ không biết, nhưng từ hồi sinh nhật tớ, tự dưng...tớ thấy Tuấn Khải hay quan tâm, gọi điện nói chuyện..rồi ngày nào cũng gọi...mà từ hôm qua tớ nhận được tin nhắn này...tớ nghĩ là tớ cần phải hỏi cậu...

Vương Nguyên ngập ngừng nhưng câu chuyện đã có vẻ thu hút Thiên Tỷ hơn. Y đưa máy cho cậu, mở hộp tin nhắn, đó là những tin nhắn của Tuấn Khải.

 Vương Nguyên, em đừng nhắc đến Thiên Thiên ở đây, hôm trước em cứ đẩy em ấy sang ngồi xe của anh, lúc ấy anh ghét em ấy lắm. Người mà anh muốn chở là em

-- Cậu trả lời anh ấy đi, tình cảm anh ấy... dành cho cậu là thật

Cậu cố tỏ ra thật tự nhiên.

– Tớ và anh ấy là một đôi... cậu sẽ không sao chứ ?

– Tớ thì liên quan gì.

– Ừ thế thì tớ yên tâm rồi. Nhưng mà không sao thật chứ ?

– Thật..

Thiên Tỷ đạp xe về. Lòng trống rỗng. Lúc đầu, Vương Nguyên hẹn gặp, cậu chỉ nghĩ đó chỉ là mấy chuyện nhí nhố thường ngày của y. Cậu không tin đó lại là sự thật. Nhanh quá, có lẽ cậu bận rộn quên anh mấy tuần mà tất cả lại thay đổi "chóng mặt" như thế. Thực sự là cậu shock, nhất là anh lại nói là anh ghét cậu...

Tuấn Khải với cậu là bạn thân từ cấp 2. Lớn lên, hai người học khác trường nhưng vẫn thân thiết. Có một cái gì đó hơn cả tình bạn, tình anh em ở cả hai người nhưng hai người vẫn "gan lì" chẳng chịu nói ra. Bạn bè xung quanh gán ghép, anh chỉ cười, còn cậu, phân bua giải thích, cậu tự dưng thấy ngại, rồi giữ khoảng cách với anh, thấy khó chịu với những cử chỉ quan tâm của anh. Anh hỏi tại sao ít liên lạc, cậu cáu kỉnh, bảo bận, anh gọi điện cậu không nghe. Dần dần, thấy những tin nhắn hỏi han của anh ít hẳn rồi lặn mất. Và cả hôm sinh nhật Vương Nguyên cậu đi cùng một người con trai lạ mặt chứ không phải anh, hôm đó gặp, cậu chẳng màng quan tâm đến anh, cậu cố chứng tỏ cho "bàn dân thiên hạ" thấy là cậu và anh "chẳng liên quan gì" tới nhau...

Và bây giờ, khi chẳng liên quan gì tới nhau, nghe cái tin "sét đánh" ấy, cậu cảm thấy thật lạ. Cậu thấy bản thân như đã đánh mất cái gì đó rất quan trọng, dường như là rất đau xót nhưng không diễn tả được thành lời.

May mà Vương Nguyên cũng không tinh ý nên không nhận ra thái độ của cậu lúc ấy, mà cậu, cũng thật tài tình che giấu bằng những nụ cười. Nếu Tuấn Khải chọn người nào đó ngoài y làm người yêu, đó là chuyện khác, đằng này, không phải ai mà lại là bạn thân từ mẫu giáo của cậu. 

ĐAU!

------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi tối ngồi vào bàn học, những bài tập toán làm cho đầu óc cậu rối tinh rối mù lên. Chuyện Vương Nguyên và Tuấn Khải, Tuấn Khảivà Vương Nguyên làm cậu chẳng học được gì. Cầm điện thoại, cậu ngập ngừng rồi quyết định nhắn tin.

-Tiểu Khải dạo này thế nào? He..he hôm nay em gặp Vương Nguyên.. biết hết rồi nga~~, chúc mừng hai người~~

Ngay lập tức có tin nhắn gửi lại.

-Vẫn bình thường. Tại em là người bận rộn có quan tâm gì đến bạn bè đâu, mà em biết chuyện gì, có gì mà em chưa biết à?

-Không phải giấu... thôi hôm nào 2 hai người "khao" đi a ~~!

-Ok

Cậu thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi nhắn tin cho anh, cảm giác xa lạ quá, chẳng thoải mái chút nào. Nhưng đây là điều mà cậu vẫn muốn trước kia cơ mà, rằng Tuấn Khải... chỉ là một người bạn, người anh em bình thường của cậu, cậu đã hiểu rồi, bình thường có nghĩa là như thế này, người bạn bình thường thì cậu không còn là vị trí số 1 nữa, rằng người bạn bình thường ấy rồi cũng phải có...người yêu...

Và bây giờ Thiên Tỷ lại thấy hối hận vì đã mong rằng Tuấn Khải chỉ là một người bạn bình thường của cậu, cậu không muốn như vậy, cậu muốnTuấn Khải và cậu như trước kia dù có bị hiểu lầm đi chăng nữa...

Mà cậu dần cảm nhận được mình cũng... thích anh. Nhưng bây giờ chắc không còn quan trọng nữa. Khi mà anh đã có Vương Nguyên.

----------------------------------------------------------------------------

Dạo này, cậu hay đi về một mình, như chiều nay, tự dưng cảm thấy mất mát. Không thể kể được với ai. Chẳng lẽ, chẳng lẽ bây giờ cậu lại kể cho Vương Nguyên nghe chuyện cậu...thích người yêu của y?

Đang đạp xe chầm chậm, cậu mãi nghĩ nên không cảm nhận được có ai đó đang đạp xe phía sau.

"Kettt.." Tiếng phanh xe đột ngột làm cậu giật mình.

– Nghĩ gì mà gọi em chẳng nghe thấy vậy?

Tuấn Khải vừa thở lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán.

Thiên Tỷ bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của anh

– A... em đang nghĩ linh tinh..

– Nghĩ về anh à?_ Tuấn Khải cười làm lộ hai chiếc răng khểnh đặc trưng

– ... Anh đi học sao đi đường này?

– Anh đón Vương Nguyên, em ấy đi học thêm Tiếng Anh

– À...

Cậu còn biết nói gì ngoài cười gượng chứ

– Hình như lâu lắm rồi không nói chuyện với em 

– Vâng, anh bây giờ cũng có mối quan tâm khác rồi chứ đâu phải riêng em. – Cậu nói như hờn dỗi.

– À, thực ra anh cũng không hiểu tại sao khi người ta có người yêu thì sẽ quên mất bạn thân.

– Em biết, dù sao thì em cũng chỉ đứng thứ hai sau Vương Nguyên

– Cái đó thì... em buồn vì điều đó?

– Cảm giác hơi khó chịu, khi mà em không còn chút gì trong trái tim người khác nữa...

Cậu nói đến đây rồi đạp xe đi mất, không nghĩ là cậu có thể nói những điều đó dễ dàng như thế. Những giọt nước mắt tự dưng rất nhẹ nhàng rơi xuống. Mất đi một thứ quan trọng mà cậu không hề hay biết.

Trước kia cậu quên mất, hoặc cậu đã không nhận ra sự có mặt của anh quan trọng như thế nào. Không có ai nhắc nhở cậu nhớ ăn sáng cho đầy đủ nữa, chẳng có ai nhắc cậu đi ngủ cho đúng giờ, chẳng có ai chăm sóc cậu lúc cậu nằm bẹp trên giường vì những cơn sốt, chẳng có ai ngồi nghe cậu khóc lóc chỉ vì con mèo nhà cậu biến mất, cũng chẳng có ai để cho cậu "giận cá chém thớt" nữa...
Cậu đã coi tất cả những điều cậu được nhận là vô-điều- kiện từ Tuấn Khải, nhưng bây giờ cậu nhận ra tất cả những sự quan tâm của anh đều xuất phát từ trái tim, và giờ..cậu đã không còn vị trí gì trong trái tim anh nữa...

Tuấn Khải và Vương Nguyên đi xem phim...

Tuấn Khải và Vương Nguyên đi ăn kem...

Tuấn Khải và Vương Nguyên đi mua đĩa nhạc...

Tuấn Khải và Vương Nguyên...cùng nhau làm tất cả những việc ấy mà không hề có cậu. Cậu... bị bỏ rơi thật rồi !

---------------------------------------------------------------------------------------

– Dạo này cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không? _ Vương Nguyên nghiêm túc nhìn cậu

– Cậu nghĩ tớ có chuyện gì giấu được cậu? 

– Thế sao dạo này thấy cậu ít nói chuyện với tớ

– Tớ bận, mà cậu cũng đâu có rảnh

– Đúng nha~~

– Dạo này suốt ngày mẹ cậu bảo đi học nhóm mà

– Tớ sang nhà Tuấn Khải học nha~~

– Ừm...

– Tuấn Khải học giỏi thật nha, tớ sang học mấy hôm mà môn Toán tớ giỏi hơn rồi a

– Ừm...

– Tuấn Khải bảo ngày xưa rủ cậu học chung nhưng cậu không học.

– Tớ đâu có ngốc Toán như cậu.

– Hừ, bây giờ tớ chẳng sợ Toán nữa nha

– Ừm...

– Cậu cứ "ừm" tớ nghỉ nói chuyện chung cậu đó

– Tớ mới là người phát chán lên vì cậu và Tuấn Khải đây

– Thiên Thiên...

Cậu nói xong, lè lưỡi chọc Vương Nguyên rồi đứng dậy, kệ cho y đang có vẻ bực mình với cậu. Chẳng thèm nhìn lại nữa, cậu và cái balo biến mất trên chiếc xe đạp đỏ

---------------------------------------------------------------------------

28/11/XXXX

Cậu nằm dài trên giường, chẳng buồn dậy. Điện thoại rung suốt từ tối hôm trước, đầy những tin nhắn chúc mừng. Mà cậu còn tâm trạng nào nữa, năm ngoái sinh nhật cậu, có anh hát cho cậu nghe, năm nay, cậu nằm trên giường tự "rên rỉ"...

– Mẹ ! Nếu ai đến nói con không có nhà.

Chưa kịp nghe tiếng mẹ đáp lại cậu đã biến mất khỏi nhà. Cậu tự dưng muốn đến một nơi...

Hiệu sách cũ này, lâu rồi cậu không đến, đúng hơn thì rất lâu rồi cậu không cùng anh đến đây, chủ hiệu sách này là một ông già có gọng kính to và mái tóc trắng tinh. Cậu đến, ông bỏ tờ báo đang đọc xuống nhìn cậu thân thiết hỏi

– Ông nhớ cháu hay đến mua sách cùng một cậu nữa.

– Vâng, nhưng bây giờ chỉ có mình cháu...anh ấy có người khác đi cùng rồi ạ...

– Cái bọn trẻ con này..thật rắc rối...

– Vâng...

– Hôm trước cậu ấy cũng đến đây, nhưng cũng đến một mình chứ không phải đi cùng người khác như cháu nói.

– Vâng? Anh ấy cũng đã đến đây ạ?

Ông nhìn cậu cười, lục trong ngăn tủ lấy một cuốn sách rồi đưa cho cậu, kẹp giữa cuốn sách là một bức thư. Những dòng chữ cứng như que củi thân thuộc ấy...

"Anh biết là thế nào em cũng đến đây. Bọn mình đã hứa sẽ chỉ cùng nhau đến hiệu sách này mà? Anh không biết em đã nghĩ gì về anh, và anh ở vị trí nào trong trái tim em, một người bạn thân, một người anh em bình thường, hay chút gì hơn thế..? Anh cũng chẳng có nhiều thời gian để cho cái đầu óc "ngốc nghếch" của em tự nhận ra anh quan trọng như thế nào đâu. Anh sắp đi Pháp, là cái học bổng em thách anh lúc trước ấy, anh đã giành được rồi! Và anh phải nhờ đến Vương Nguyên...Vậy thời gian qua có đủ cho em nhận thấy anh ở vị trí nào trong trái tim em chưa?"

Nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống từ lúc nào, ông chủ lại nhìn cậu cười, cậu gấp thư lại, lấy tay gạt nước mắt, cậu nở nụ cười đồng điếu quen thuộc, không quên nói câu cảm ơn với ông chủ. Cậu leo lên xe, phóng đi.

"Nhanh lên, em có 15 phút kể từ lúc em nhận được thư này, anh không muốn nhìn cái kẻ mặt mũi "tèm lem" nước mắt đâu nha...! "

.........................................................................................................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: