Chap 2
Ok,sau mấy ngày chui vào áo của Tiểu Tuấn nghĩ ý tưởng,quay lại đã thấy 14 lượt đọc truyện rồi,hí hí. Khởi đầu tốt đọep dã man. Và không xàm nữa đâu,con Ko này cuốn gói đi tự kỉ cái đã,cả nhà đọc vui nha
____I am giải phân cách cute____
Tuấn Khải hơn Vương Nguyên một tuổi nhưng được bố mẹ cho đi học muộn hơn nên học cùng Vương Nguyên Với gương mặt ngũ quan hoàn mĩ,tính cách ôn nhu mà lạnh lùng,cậu được từ bạn bè đến thầy cô ái mộ,yêu mến. Trong ngăn tủ cậu thì hôm nào cũng đầy ắp bánh kẹo mà các bạn nữ gửi đến,thỉnh thoảng có cả những bức thư của mấy chị lớp 4,5. Nhưng phần lớn, thư đọc xong cậu đến tận trường hoặc nhờ người quen giả lại còn bánh kẹo thì mang về cho Tiểu Nguyên Nguyên tham ăn chén sạch. Vương Nguyên hai miệng nhồm nhoàm,vài miếng bim bim còn rơi vãi ra giường,nói:
-Khải ca à,từ sau nếu anh không ăn bánh kẹo thì nhớ cho em nhé
Tiểu Khải cười hiền,đưa khăn lau miệng cho Nguyên Nguyên:
- Tất nhiên,nếu khiến em vui vẻ đến thế,thì đó là số mệnh của anh
- Đại ca à,thương anh nhất. Nói rồi cậu liền hôn và má "chụt" một cái to tướng. Tiểu Khải thấy bất ngờ lắm,đây là lần đầu Nguyên Nhi hôn vào má cậu mà nhưng cũng quay lại âu yếm,hôn lên mái tóc thơm mùi bạc hà của cậu.
Hôm nay 17/9, sắp đến ngày Tiểu Khải lên 5 tuổi rồi. Thật sự Nguyên Nguyên nhà ta vẫn chưa biết nên tặng gì cho Khải ca nên hôm nào cũng thức đêm nghĩ ngợi,có hôm thức đến 3 giờ sáng,đến lớp thì không thể mở mắt một chút nào,chỉ biết ngủ gục ra bàn. Tuấn Khải ngồi cạnh nhìn vậy liền lắc đầu,cởi chiếc áo khoác của mình đắp cho Vương Nguyên, bỗng chốc thành hồng tâm cho các bạn nữ trong lớp. Cậu liền hí hoáy viết lên tờ giấy,để vào lòng bàn tay Vương Nguyên với nội dung:" Vương Nguyên,21/9 này đến dự sinh nhật anh,em sẽ là vị khách đặc biệt nhất" . Vương Nguyên lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình trong phòng rồi,cậu lục cặp,mở tờ giấy ra,đọc dòng chữ,lòng thấy ấm áp vô cùng nhưng mà ,tặng Tiểu Khải cái gì bây giờ ???
Hôm nay đã là 21/9 rồi,Nguyên Tử đã quyết định món quà chính là: Bim Bim Cua,món snack mà Tiểu Khải yêu nhất. 7 giờ tối,cậu sửa soạn bộ đồ đẹp nhất,nhảy chân sáo đến của hàng tạp hóa,mua gói bim bim cua xanh. Đi đến đầu ngõ,bỗng nhiên mấy cô ả lớp 4,lớp 5 chặn đường,nhếch mép:
-Chà chà, xem chúng ta có gì ở đây? Vương Nguyên hả em?
Vương Nguyên sợ sệt,ôm gói bim bim ra đằng sau:
- À vâng,chị tìm em có việc gì?
-Chị nghe nói hôm nay sinh nhật của Vương Tuấn Khải,phải không? Nên chị muốn tặng cho em ấy một món quà đặc biệt. - Nói xong,cô ả liền cướp gói bim bim rồi nhét vào cặp,tiện tay xô ngã Vương Nguyên xuống vũng nước mưa tối qua,chạy khuất. Người Vương Nguyên lấm lem bùn đất,đây chính là bộ quần áo mà Vương Nguyên để dành cho những ngày trọng đại nhưng mà bẩn hết rồi,bây giờ bẩn hết rồi,đã vậy,quà sinh nhật cậu tặng Tiểu Khải cũng bị cướp mất. Bây giờ cậu mà đến dự sinh nhật thể nào cũng bị cười chê hơn nữa,Khải ca cũng không thích ở bẩn,nhìn cậu lấm lem thế này,chắc cũng chẳng cho cậu vào đâu. Nghĩ tới đây,cậu bật khóc bù lu bù loa,2 tay ngăn cho 2 dòng lệ chảy nhưng chẳng hiểu sao,nó cứ tuôn mãi không thôi. Tuấn Khải đợi trong nhà,đã 7 rưỡi rồi mà Nguyên Nhi vẫn chưa tới. Cậu xin phép mẹ chạy sang nhà Nguyên Nhi,nhưng cô Châu nói rằng,em ấy đã ra khỏi nhà từ lúc 7 giờ. Sợ hãi,Tuấn Khải liền đi ra ngoài thì thấy Vương Nguyên mặt lẫn quần áo lấm lem bùn đất,ướt sũng,lững thững đi về nhà. Cậu chạy tới,xoa xoa khuôn mặt trái xoan của em,lòng lo lắng:
- Tiểu Nguyên,em đi đâu vậy,có biết anh lo lắm không?
- " Hức hức"
-Em sao vậy,nói cho anh biết đi
Nghe đến đây,Vương Nguyên bật khóc to,ôm lấy Tuấn Khải:
-Khải ca à, các chị lớp 5 cướp quà em tặng anh,rồi còn xô em ngã, năm nay em không có gì để tặng anh,em xin lỗi.
Tuấn Khải mỉm cười,xoa đầu Tiểu Nguyên:
-Nhưng em đã tặng anh rồi mà. Chính là em đó. Cám ơn em đã làm huynh đệ tốt của anh.-Nói xong,Tuấn Khải còn hôn lên trán Vương Nguyên nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Tiểu Nguyên đứng đơ người nhưng cũng quay lại,hôn vào má người bên cạnh.
-À,em xin lỗi anh
- Chuyện gì ?
-Em làm bẩn áo anh mất rồi.- Tiểu Nguyên chỉ vào chiếc áo đang dính bùn đất của Tuấn Khải
- Không sao, về giặt là sạch thôi.- Tuy nói vậy nhưng cậu từ bé đã bị mắc bệnh cưỡng chế,không sạch là không được,nên lúc dẫn Nguyên Nhi vào nhà mình cậu liền phi ngay lên tầng thay bộ mới trong tức khắc :))
-Nào,chúng ta hãy chúc mừng sinh nhật Khải Khải nào - Cô Hồng vui vẻ thắp nến,ánh sáng của nó khiến cho khung cảnh thật ấm áp
"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you"
Nguyên Nguyên ngồi kế Tiểu Khải,chỉ nhăm nhe mấy quả cherry đỏ mọng nhưng vì mọi người đang chúc mừng sinh nhật Khải ca nên miễn cưỡng hát theo nhưng tay cứ giật giật vì cuồng mấy quả cherry quá rồi. Hát xong,chưa kịp chuẩn bị đĩa để lấy cherry thì đã bị Khải ca dành mất. Trời ạ,cậu muốn thốt lên,tức muốn chớt😣😣. Thấy vậy, Tuấn Khải bật cười,lộ cả răng khểnh,cắn một nửa quả cherry,chọc chọc vào gáy Vương Nguyên. Nguyên Nhi quay sang,thấy cảnh tượng như vậy,nhăn mặt nhưng đây là quả cherry cuối rồi,không ăn thì quả lãng phí,nhưng Đại ca thì... ôi thôi. Liều mạng,cậu liền sát tới Tuấn Khải,đưa miệng dành quả cherry. Tuấn Khải thấy thế thích lắm,còn cắn vào môi Nguyên Nhi trước con mắt bao họ hàng của Tuấn Khải. Tiểu Nguyên mặt đỏ ngượng chết đi được, còn các bác trong nhà thì luôn miệng trêu đùa. Cô Châu,đứng đằng sau lắc đầu:
- Con mình dễ dụ quá đi
Ok,truyện hết rồi,các nương đã thấy cả đường trong họng nuốt mãi không kịp chưa mà phải công nhận, Vương Vô Sỉ từ bé đã ghê gớm rồi chả biết tương lai ra sao 😂😂. Cùng nhau tăng lượt đọc,vote,và vài cái còm men để Ko có động lực nghĩ tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top