CHƯƠNG 2
- Ta nghĩ, lẽ ra ngày đó, ngươi nên để mặc ta đi
- Y gượng cười yếu ớt, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn.
-Tại sao? – Hắn siết chặt cánh tay y, ánh mắt tối lại
-Ha ha ha – Y điên loạn cười lớn – Ngươi còn hỏi tại sao? Thế gian này còn gì đáng cho ta sống? Không còn gia tộc, không còn người thân, pháp lực tiêu tan, nguyên khí suy yếu, đến cả một nữ nhân bình thường cũng chê ta. Ta còn gì để sống ?
- Vậy còn...ta thì sao?
Y ngơ ngác. Hắn? Hắn và y từ nhỏ đã là đôi oan gia không đội trời chung thế nhưng hắn lại đến nhân giới tìm y, rồi còn dùng Ngọc Long tu luyện mấy trăm năm của bản thân để cứu y. Ngoài miệng nói là muốn y sống để dày vò hành hạ, vậy mà từ khi y tỉnh lại hắn luôn ở cạnh săn sóc kỹ lưỡng. Lúc y yếu đuối nhất cũng chỉ có hắn là quan tâm y.
Mỗi đêm, y bị buộc nằm trong lồng ngực vững chãi của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn mà chìm vào giấc ngủ. Hơi ấm của hắn không biết tự bao giờ đã xua tan tịch mịch của y, thậm chí cả hình ảnh của nữ nhân bội bạc kia cũng dần dần chìm vào quên lãng, thứ còn lại trong tâm trí y là đôi mắt phượng của hắn và cả hương sen nhàn nhạt trên người hắn.
Môi bỗng chạm phải một vật thể mềm mại, y mở to mắt, hắn hôn y...hôn y.
Hắc Long buồn cười nhìn phản ứng của người trước mặt, chỉ một nụ hôn mà y đã như thế, nếu biết những suy nghĩ đen tối trong đầu hắn thì sẽ thế nào đây? Hắn thở dài, dùng tay ôm lấy gáy y, để y tựa cằm trên vai hắn.
-Cứu ngươi đúng là uổng phí...Uổng phí tình cảm của ta.
-Ngươi...
-Bạch Long ngu ngốc, ngươi quả nhiên là khắc tinh của ta, sao ta lại yêu phải ngươi cơ chứ?
-Ngươi...yêu...ta?
-Phải. Ta bị ông trời trả báo, định tìm một con ngốc long về để đùa bỡn nhưng cuối cùng khi thấy người ta đau khổ thì bản thân ta còn đau hơn.
Phải mất một lúc, y mới tiêu hóa được những lời hắn nói. Gương mặt trắng nõn như muốn bốc cháy, vành tai cũng chuyển thành màu hồng. Y bối rối cuối xuống không dám nhìn hắn.
-Đừng cố chấp nữa, cùng ta trở về đi. Mọi người đều rất nhớ ngươi, bá phụ, bá mẫu, sư phụ, những tên trong học viện...Bằng không, ít ra cũng vì ta.
-Vì ngươi?
-Đúng. Nếu ngươi không còn lý do để sống vậy thì hãy vì ta. Chỉ cần nhìn ta, nghĩ đến ta, trở thành người của ta, sống vì ta, có được không?
-Ta...ta không biết – y cảm thấy mặt mình có thể đem nướng bánh được rồi.
-Chúng có thể thử mà
Hắc Long cầm lấy bàn tay bạch ngọc hôn hôn, Bạch Long có chút do dự nhưng vẫn đứng yên ngầm đồng ý.
**************************
Màn đêm buông xuống, trên giường lớn là thân ảnh hai nam tử dây dưa tựa sát vào nhau khiến người khác đỏ mặt tim đập. Hắc Long say mê mút mát cánh môi hồng nhạt, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, chiếm lấy khoang miệng đối phương rồi bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương kia mà chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top