Lưỡi dao
Mọi người thường nói tôi là một kẻ lạnh lùng, vô luận là bề ngoài hay tính cách, đều tản ra hàn ý. Mỗi khi người khác nhắc tới tôi, thường không tự chủ được mà nhíu mày. Biết phải làm sao đây, ai bảo vừa nhìn thấy tôi liền dễ liên tưởng đến xác chết, máu tanh và phạm tội.
Anh mang tôi về từ một cửa hàng làm đồ bếp cao cấp, thời khắc anh đẩy cửa tiến vào thì tôi đã chú ý tới anh. Vóc dáng cao lớn, rắn rỏi, anh mặc một chiếc áo sơmi mỏng màu xám nhạt, cổ áo dựng thẳng, bên dưới mặc một chiếc quần trắng dài đơn giản, cả người vừa nhẹ nhàng khoan khoái lại tao nhã. Nghe anh nói chuyện cùng nhân viên cửa hàng, hóa ra là cây dao trong nhà đã không dùng được nữa, cho nên muốn đổi cái mới. Vì thế nhân viên cửa hàng dẫn anh vòng qua một đống chén nồi đi thẳng đến chỗ tôi rồi nói:
"Đây đều là hàng chúng tôi mới nhập về, ngài xem thử đi."
Chỉ thấy anh tùy tiện cầm lấy một chiếc, ngón tay thon dài, móng tay trơn nhẵn, bộ dạng cầm dao rất đẹp, vô cùng ra dáng. Con dao anh chọn là loại tầm trung, độ dày vừa phải, nhìn qua có chút nhẹ nhàng. Thời điểm tôi nghĩ tôi đành phải đợi vị khách kế tiếp, anh buông con dao kia ra, ngược lại cầm lấy cán của tôi. Chỉ trong một thoáng đầu tôi có chút mông lung, toàn bộ giác quan đều ngưng trệ, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt từ phía dưới truyền lên, thổi quét toàn thân.
Đây chính là sự khởi đầu của chúng tôi. Phòng bếp nhà anh thuộc không gian bán mở, cho nên mỗi ngày tôi đều có thể mở to mắt nhìn anh đi làm rồi về nhà, xem TV, hoặc ngủ gật ở trên ghế sa lon. Tôi hằng ngày vẫn quan sát cẩn thận, anh là một người đàn ông có cuộc sống xa hoa, nhưng tôi lại đoán không được anh làm nghề gì. Có khi anh ngồi không ở nhà nửa tháng, ngoại trừ vài lần ngẫu nhiên ra khỏi nhà mua đồ, bằng không thì chỉ ngồi ở trên ghế sa lon xem CD, hoặc là dùng tôi sắt đồ nấu ăn tự chiêu đãi bản thân.
Lần đầu tiên tôi khóc là vì anh. Anh ngày đó đột nhiên muốn ăn thịt bò nấu cà ri, vì thế liền mua hai củ hành tây, anh vừa lột vừa chảy nước mắt, xém chút hại tôi cười ra tiếng. Nhưng ngay lập tức lại làm tôi cười không nổi. Anh cầm tôi lên, đè tôi vào củ hành tây tròn vo ấy, tôi liều mạng kêu to cũng không thể ngăn cản chuyện sắp xảy đến. Không hề trì hoãn, tôi khóc nghẹn, thề không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.
Cũng không chờ tôi thực hiện lời hứa của bản thân, trong nhà liền xuất hiện một người ngoài. Kỳ thật người này đối với tôi mà nói là người ngoài, nhưng đối với anh chỉ sợ là vật báu. Anh cười thật dịu dàng, đó là biểu tình mà tôi chưa từng thấy. Ganh tị không thể nói rõ, lại thấy có chút ghen tuông, tôi thề tuyệt đối nguyên nhân là bởi vì cơm chiều hôm nay có món sườn xào chua ngọt.
Ánh đèn màu cam chiếu rọi lên hai người, tô đậm một bầu không khí ấm áp. Khóe miệng anh vẫn cười, gắp thức ăn cho người đối diện. Bởi vì người nọ quay lưng về phía tôi nên tôi không thấy rõ mặt cậu ta. Tuy vậy vẫn có thể tưởng tượng ra cậu ta rất vui vẻ, trong mắt tôi, không mấy người có thể chống lại sự dịu dàng của anh.
Cơm tối từ chín giờ kéo dài đến mười một giờ, lúc này tôi đang hiu hiu buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Tôi vội vàng mở mắt, chỉ thấy hai người đang giằng co, trên mặt đất thành một mảnh hỗn loạn.
"Anh dừng tay lại đi, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày anh bị thứ đó bắn chết!"
"Đừng làm rối loạn nữa được không, chuyện này không phức tạp như cậu nói đâu."
"Nếu phức tạp thì sao, chẳng lẽ anh định mặc kệ, bọn chúng còn có thể lấy súng đe dọa anh nữa đó?"
"Không hẳn, bọn chúng sẽ không lấy súng đe dọa anh, bọn chúng chỉ trực tiếp cho anh một phát mà thôi."
Anh vừa dứt lời, người nọ không đáp lời. Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện đến đây là chấm dứt, người nọ đột nhiên vọt đến phòng bếp, khi tôi còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị cậu ta cầm ở trong tay. Môi tôi áp sát vào trên cổ cậu ta, chỉ cần cậu ta mạnh tay hơn chút thì tôi lập tức sẽ nếm được chất lỏng màu đỏ kia.
"Cậu buông dao ra! Nghe lời, được không? Chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện."
"Tôi hỏi anh, tôi hiện tại dùng chính bản thân mình để ép anh, anh bây giờ lựa chọn như thế nào? Chỉ cần anh chọn tôi, chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc lập tức ra nước ngoài."
Tôi nhìn anh, giờ phút này vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh đã tan biến sạch sẽ, ánh mắt phức tạp nhìn qua bên đây, đôi môi mấp máy, lại thủy chung không hề mở miệng. Tôi cảm giác có chất lỏng gì đó lạnh lẽo rơi trên người tôi, là nước mắt của cậu ta.
"Đồ hèn! Anh không phải sợ chết! Mà là vì tiếc số tài sản bọn họ đưa cho anh! Anh biết không, tôi đã quên mất, anh ngày xưa là người như thế nào, vì sao lại thay đổi. . ."
Chuyện xảy ra chỉ trong giây lát, khi cậu cầm tôi đâm tới, tôi liền tiến vào thân thể người nọ, phần bụng mềm mại bị tôi rạch ra, ấm áp cùng ẩm ướt vây quanh tôi, loại cảm giác này thực kỳ diệu, nhưng tôi có chút buồn nôn.
Hôm nay là ngày mở phiên toà, tôi bị bọc trong một cái túi dày, thấy anh ngồi ở chỗ bị cáo, sắc mặt bình thường, nhìn không ra một tia căng thẳng. Cuối cùng thời điểm quan toà tuyên đọc phán quyết, tôi thấy anh hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ bởi vì nhớ tới người kia, đó cũng là lý do mà anh gọi điện báo cảnh sát nói rằng anh đã giết người nọ. Bất kể như thế nào, mọi chuyện đều đã được định đoạt, anh bị phán án tử hình bởi vì trong khi lục soát phát hiện đồ nhập lậu.
Hiện giờ tôi bị cất trong một ngăn tủ treo quần áo nho nhỏ, tối đen không một chút ánh sáng. Nhưng đối với tôi cũng chẳng sao cả, bởi vì đêm nay tôi sẽ thoát khỏi nơi này, mặc dù ngày sau sẽ mất đi tri giác, khôi phục lại thành một con dao bình thường.
Bốn phía một mảnh tối đen, ta lần theo mùi hương, tìm được anh. Anh lẳng lặng nằm ở nơi đấy, vẫn nét đẹp ấy, giống như là một người tốt. Tôi chậm rãi đến gần anh, vươn tay muốn chạm vào anh, nhưng lại sợ nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể làm anh thức giấc, nên đành phải ngơ ngác đứng trước giường anh. Đêm đó tôi nhìn anh mãi cho đến tảng sáng, đêm nay cũng đủ để tôi khắc sâu bộ dáng của anh vào trong lòng, mặc cho ai cũng không cách nào xóa nhòa.
Tôi cúi đầu, dùng đôi môi nhẹ nhàng kề lên môi anh, nụ hôn này với tôi đã là quá đủ. Sau đó mặt tôi hơi nghiêng, tiến đến cần cổ anh, hé miệng. . .
"Đôi môi em, là băng vải hay là lưỡi dao." Tôi nhớ rõ đã từng có người hát như vậy, thật sự rất đúng. Thân thể anh dần lạnh như băng, máu tươi nơi vết thương trên cổ chảy ra. Thế nhân nói không sai, nhìn thấy tôi liền chỉ liên tưởng đến xác chết và máu tươi, không có tình yêu.
Tôi ngồi dưới đất, tựa vào giường, cánh tay anh buông xuống bên má tôi. Tôi nghĩ, từ nay về sau, sẽ không còn củ hành tây nào có thể làm cho tôi khóc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top