196. Vương gia x Quận chúa (2)
Tiếp theo của #195
***
Đã lâu không gặp, Chu Diễn của quá khứ đã rũ sạch hoàn toàn dáng vẻ ngây ngô trong sáng trên khuôn mặt kiều mỹ của mình, chỉ còn Ôn Khách Hành trầm lặng u buồn như màn đêm của hiện tại. Chu Tử Thư hiểu rõ lí do mà viên ngọc quý mình luôn nâng niu trong tay trở nên như vậy, càng đau lòng mà gọi, "Diễn Nhi..."
Ôn Khách Hành phất tay cho lui hết người canh gác, nhẹ nhàng từng bước lại gần Chu Tử Thư đang bị dây xích trói chặt, trỏ ngón tay lên bờ môi của hắn vuốt nhẹ. Y không nói gì một lúc lâu, cứ nhìn chằm chằm hắn như muốn khắc ghi từng chút một hình ảnh của hắn vào trong tâm, mân mê họa lại từng nét trong trí nhớ.
"Phụ vương, con thật nhớ người..."
"Phụ vương, lúc biết sự thật rằng chúng ta không có quan hệ máu mủ gì, con đã vui biết chừng nào. Nhưng cùng lúc đó, biết được người là em trai của hung thủ hại chết toàn bộ gia đình của mình, thậm chí có thể còn góp một tay trợ giúp hung thủ, con cũng đau đớn như thể có hàng vạn cây kim cắm vào tim vậy."
"Diễn Nhi..."
"Suỵt, người đừng lên tiếng, đừng nói lời giải thích dù là thật lòng hay dối trá. Hãy để con tự huyễn hoặc mình bằng đáp án mà con muốn nghe nhất. Phụ vương, chỉ lúc này thôi, tạm để mọi thứ qua một bên, chúng ta hãy làm một đôi tình nhân vô ưu vô lo bình thường trong thiên hạ đi."
Nỗi nhớ nhung đã làm tê liệt lí trí của hai người, họ mặc kệ tình thế khó xử cùng tương lai mờ mịt mà si mê quấn quýt nhau, khao khát hòa làm một để không có gì tách được hai người ra nữa. Tiếng thở dốc cùng những âm thanh nhớp nháp vang vọng như sưởi ấm cả ngục tù lạnh lẽo, ngọn lửa dục vọng cứ vậy đốt cháy hai thân ảnh không ngừng giao triền, miên man không dứt. Đợi trận mây mưa nóng bỏng này qua đi, hai người vẫn không thấy đủ mà áp sát cơ thể ướt đẫm mồ hôi cùng tinh dịch với nhau.
Chu Tử Thư theo thói quen nhặt lấy áo ngoài khoác lên tấm lưng trần trụi của Ôn Khách Hành, sợ y bị nhiễm lạnh. Ôn Khách Hành cười nhẹ, tóc mai rũ rưỡi xõa dài đầy quyến rũ, tư thế ngồi trên đùi đung đưa này của y quá ái muội, nếu không vì đã kiệt sức và bị đám dây xích hạn chế cử động thì hắn nhất định sẽ hung hăng yêu thương y vài trận nữa.
"Diễn Nhi, con định làm gì?"
"Đương nhiên là, trả thù."
"Người đó là quân thượng, đã ổn định ngai vàng gần hai mươi năm, căn cơ vững vàng. Bất kể con định trả thù trực tiếp hay gián tiếp, cũng sẽ thực sự đẩy Ôn gia vào tội danh vốn không phải của họ."
"Vậy tội danh bây giờ của Ôn gia là đúng sao?"
"Bệ hạ không phải hôn quân, ta sẽ khuyên ngài ấy, ta—"
"Haha, phụ vương, cái ngày ông ta hạ thánh chỉ bắt con gả cho man di, người phải biết rằng ông ta không hề hối lỗi mới phải. Phụ vương, kẻ như ông ta mà chịu thừa nhận mình đã hàm oan cả một gia tộc trung thành với hoàng gia nhiều đời ư?"
Chu Tử Thư không biết trả lời thế nào. Năm đó hoàng đế còn là thất hoàng tử, ở trong triều thu gom lực lượng, còn hắn là thập hoàng tử ở ngoài biên cương khống chế quân đội, hợp lại cùng nhau chiếm lấy ngai vàng. Hắn không có thói quen xen vào quyết định của hoàng đế, bởi một đó là bào huynh của hắn, hai là mọi việc hoàng đế làm trước nay đều để bảo toàn cả hai huynh đệ trong cái nơi ăn thịt người như hoàng cung. Hắn đã sớm không còn câu nệ cái gì nhân nghĩa tình lý, bởi giữa hoàng tử bọn hắn chỉ có người chết ta sống. Đến hắn còn chai sạn lãnh khốc như vậy, hoàng đế lại càng bạc tình tỉnh táo hơn rất nhiều.
Vào ngày Ôn gia bị thảm sát, sư phụ Tần Hoài Chương gửi tin báo cầu xin hắn tha cho bằng hữu cũ của mình một mạng, hắn mới vội vàng từ biên cương chạy về nhưng đã không kịp, trong đống đổ nát cùng xác người la liệt chỉ còn lại duy nhất đứa nhỏ thoi thóp trong góc tường, chính là Ôn Khách Hành. Ban đầu che chở nuôi dưỡng y là vì ơn nghĩa với sư phụ, về sau là vì tư tâm. Một mảnh tư tâm này, đánh động toàn bộ lòng trắc ẩn đã bị chôn vùi sau nhiều lần bị sự tranh đấu khốc liệt nơi cung cấm bào mòn, đưa hắn trở về với con người thực của mình. Hắn biết không thể để Ôn gia mãi chịu ô danh đó, luôn ngầm tìm biện pháp tốt nhất minh oan cho họ mà không ảnh hưởng tới hoàng đế, chỉ là, hoàng đế chưa từng muốn nghe...
Ôn Khách Hành cọ mũi lên cổ của hắn thở dài, "Phụ vương, người không cần nghĩ nữa. Việc con làm và người sẽ không liên quan, người chỉ cần chịu thiệt một chút ở lại nơi này, khi nào đại sự thành con sẽ thả người ra."
"Diễn Nhi, con đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ tính mạng của mình một cách vô ích. Con là huyết mạch cuối cùng của Ôn gia, vốn nên sống tốt truyền thừa lại hương hỏa, dần dần—"
"Haha, phụ vương nói chuyện đó hình như muộn rồi? Tâm của Diễn Nhi đã trao hết cho người, còn truyền thừa hương hỏa gì chứ?" – Y hôn khẽ lên má hắn đùa cợt, "Chấn hưng gia tộc không phải mục tiêu của con. Khiến hoàng đế nghi ngờ, tự tay tàn sát máu mủ ruột già của chính mình mới là thứ con hướng tới."
"Phụ vương đoán xem, là ai mới gửi tin xin hợp tác với tàn quân của Dung gia, ngấm ngầm muốn chiếm ngôi? Là thái tử mà con gọi một tiếng đường ca đó, thú vị không~?"
"Thái tử...?!"
Ôn gia không phải gia tộc duy nhất bị đem ra thế mạng cho cuộc tranh giành ngai vị. Gia đình của Dung tướng quân cũng bị chôn sống ở vực Thanh Nhai vì có liên hệ mật thiết với Ôn gia, chết không nhắm mắt. Quân đội dưới trướng họ may mắn thoát chết đã âm thầm tụ tập lại thu thập lực lượng, chờ ngày trả thù. Là họ gửi thư nói sự thật về thân thế của Ôn Khách Hành, năm năm qua Ôn Khách Hành luôn ở cùng những tướng lĩnh tại đây cùng bày kế sách và chuẩn bị cho mục tiêu lớn. Đương kim thái tử tình cờ phát hiện ra hành tung của họ nhưng không báo lên hoàng đế, ngược lại còn muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi với họ, đại loại là giúp hắn lên ngôi, hắn sẽ vạch trần hoàng đế là hôn quân và minh oan cho Ôn gia cùng Dung gia, cho họ quyền lực trong triều sau này.
Nhưng đương nhiên thái tử không phải kẻ ngu, hắn sẽ lật lọng ngay khi đạt được mục đích, đổ tội phản loạn cho Ôn gia cùng Dung gia, còn hắn nghiễm nhiên lên ngôi thay cho phụ hoàng bị kẻ gian hãm hại.
"Thái tử không hổ là đứa con tâm đắc của hoàng đế, mưu kế thâm sâu, ăn cháo đá bát. Tiếc cho hắn, người hắn giao dịch cùng lại là con – người được phụ vương hết lòng dạy dỗ. Chút tiểu xảo này của thái tử, không qua mắt được con. Phụ vương, con sẽ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, để hoàng đế tự tay hủy đi thái tử, cũng nghi ngờ toàn bộ các hoàng tử trưởng thành khác. Con muốn ông ta ngồi trên cái ngai vị được xây bằng máu thịt của người vô tội mà ngày đêm lo sợ, cuối cùng phát điên trở thành hôn quân thực thụ!"
Ôn Khách Hành nở nụ cười, nụ cười trong vắt mà Chu Diễn vẫn luôn cười với hắn, khiến hắn có ảo tưởng mọi thứ vừa qua chỉ là một cơn ác mộng, hắn vẫn còn giữ được trân bảo của mình trong tay. Nhưng cơn buồn ngủ ập tới bất ngờ khiến hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, đây là hiện thực tàn khốc, Chu Diễn mà hắn luôn nâng niu bảo vệ đã rời khỏi hắn rất xa rồi, và sẽ sớm trở thành ngọc nát trong cuộc chiến không cân sức kia.
Chu Tử Thư chỉ kịp gọi tên y một lần cuối trước khi ý thức chìm vào bóng tối.
***
"Chủ tử, chủ tử!"
Là tiếng của Hàn Anh. Nhóm ảnh vệ của Chu Tử Thư do không đề phòng Ôn Khách Hành nên bị đánh lạc hướng mất dấu hắn. Chu Tử Thư chớp mắt vài cái để lấy lại tầm nhìn, khàn giọng hỏi, "Diễn Nhi đâu? Y thế nào rồi?"
"Chủ tử, thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử thứ tội. Việc ở kinh thành đang rất hỗn loạn, là một vũng nước đục đúng nghĩa. Chúng thuộc hạ vốn không có chút manh mối nào của chủ tử, là quận chúa chỉ điểm, nói rằng đã đến lúc..."
Chu Tử Thư đã bị giam ở đây hơn một tháng rồi. Trong một tháng qua, hoàng đế bị ám sát ngay tại yến tiệc, là quận chúa Chu Diễn vốn có tin báo đã chết, xả thân cứu giúp, trở thành hồng nhân trong mắt hoàng đế. Mọi việc vốn sẽ chẳng có gì nếu Chu Diễn không khóc lóc bẩm báo rằng có hoàng tử cấu kết với quân phản loạn âm mưu ám sát hoàng đế, bọn chúng đã bắt đầu kế hoạch từ năm năm trước khi bắt cóc quận chúa rồi tung tin quận chúa đã chết để tách được Chu Tử Thư – cánh tay đắc lực của hoàng đế rời khỏi ông ta. Mới đây bọn chúng dùng quận chúa làm con tin để bắt giam Chu Tử Thư, sẵn sàng nổi dậy để hạ bệ hoàng đế. Chu Tử Thư lo cho hoàng đế, liều mình giúp Chu Diễn trốn thoát để báo tin cho ông ta.
Hoàng đế ban đầu còn bán tín bán nghi, dò hỏi đám ảnh vệ của Chu Tử Thư. Đám ảnh vệ này đương nhiên sẽ không nói trái lời của Chu Diễn dù có vô lí mờ mịt thế nào bởi họ đã được Chu Tử Thư yêu cầu đứng về phía Chu Diễn ở mọi tình huống. Hoàng đế nổi trận lôi đình, ra lệnh điều tra, một loạt hoàng tử trưởng thành bị tình nghi, mới đây thái tử đã bị phế bỏ giam vào tông nhân phủ, hai vị hoàng tử khác cùng rất nhiều phi tần và quan lại cũng bị liên đới. Tiền triều hậu cung ai cũng như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ bị hoàng đế gom vào chung tội mà xử chết.
"Quận chúa nói, tiếp theo tùy vào chủ tử. Vạch trần quận chúa, hoặc diễn cùng vở kịch này. Quận chúa còn nói, thời gian của mình không còn nhiều..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top